Vị trí trung tâm Liên Minh Tinh Vực, trong một tinh vực tràn đầy đá vụn có ba người thanh niên áo vàng đang cẩn thận đi về phía trước. Bộ dạng của ba người này có chút chật vật, một người trong số đó trên đùi phải có một vết thương thấy cả xương, dù đã được băng bó nhưng vẫn có máu rỉ ra làm vẻ mặt người này trở nên cực kì tái nhợt.
Hai người còn lại cũng bị thương, đặc biệt là người ở giữa đang cầm trong tay một cây hương, trên ngực phải kẻ này giống như là có một lỗ thủng xuyên thẳng qua. Lúc này máu tươi liên tục chảy ra, người này bắt buộc phải cắn răng cố gắng, nhưng thân thể không thể không để cho một người khác dìu.
Sau lưng hắn là một đám hơn mười con Văn Thú, đám Văn Thú này cũng có những vết thương nhẹ nhưng không ảnh hưởng đến hành động. Ánh mắt đỏ bừng của đám Văn Thú này đang nhìn chằm chằm vào đám người phía trước, nhưng thân thể của chúng lại bị những luồng khói của cây hương này tỏa ra dụ đi theo.
-Đáng chết, để cho ấu trùng của Văn Thú Vương chạy mất. Nếu có thể mang nó về Vân Hải thì chỉ cần một con ấu trùng của Văn Thú Vương là có thể đổi được một bình Thiên Suy Dịch cực kì quý hiếm của Ám Tinh Tông.
Ngươi thanh niên trên đùi có vết thương khẽ mắng một câu, vẻ mặt có chút không cam lòng.
-Câm miệng, Văn Thú Vương khổng lồ kia nhất định được người ta nuôi, có thể làm cho Văn Thú là loài gây ra mưa gió trong Vân Hải phải thuần phục, đặc biệt lại có thể thu phục được Văn Thú Vương khổng lồ, thì kẻ nhất định phải là đại thần thông trong Liên Minh Tinh Vực. Ba người chúng ta phải nhanh chóng quay về tụ tập cùng trưởng lão, nếu không một khi bị kẻ đại thần thông kia phát hiện ra thì hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
Người thanh niên mà ngực bị thủng một lỗ đang cầm cây hương trong tay dùng giọng tàn khốc nói.
-Không ngờ tất cả đều thuận lợi, nhưng sau khi ra khỏi Liên Minh Tinh Vực thì Văn Thú Vương khổng lồ kia lại giãy thoát làm tất cả Văn Thú đều phản kháng. Nếu không tiêu hao mất đi hai cây Văn Hồn Hương thì sợ rằng ba người chúng ta còn không kịp đưa đám Văn Thú này đi, mà ngược lại sẽ bỏ mạng bên dưới mũi của nó...đáng tiếc là Văn Thú Vương khổng lồ kia lại chạy mất.
-Nhưng chỉ cần bắt được mười mấy còn Văn Thú khổng lồ này thì đã đủ để ba người chúng ta tìm được những lợi ích kinh thiên rồi. Dù là trong Thiên Môn Tông, địa vị của ba người chúng ta sẽ có sự khác biệt lớn.
Người thanh niên áo vàng cuối cùng dùng ánh mắt tham lam nhìn một đám hơn mười con Văn Thú ở sau lưng rồi nói.
Khi ba người liên tục phi hành thì dần dần đi vào bên trong tinh vực được bao phủ bằng những tảng đá vụn. Nơi đây có một màn hào quang màu lam nhạt, sau khi ba người này đi tới thì tất cả đều vỗ vào túi trữ vật rồi cùng nhau lấy ra ngọc giản. Lúc này bọn họ cắn đầu lưỡi phun máu tươi lên ngọc giản.
Đột nhiên ba khối ngọc giản lóe lên thanh quang rồi phóng thẳng về phía những tấm màn hào quang phía trước. Khi ngọc giản này đụng vào màn hào quang thì lập tức sinh ra những cơn sóng rung động, phía trước lại xuất hiện một vòng xoáy.
Ba người này cũng không ngừng lại mà nhảy vào trong vòng xoáy, tất cả Văn Thú ở sau lưng đám người này cũng bị hút vào bên trong.
Khi xuất hiện thì ba người này và đám Văn Thú đã ở bên trong tấm màn. Lúc này vẻ mặt ba người mới trầm tĩnh trở lại, người thanh niên cầm cây hương thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nói:
-Nhắc lại cũng kì quái, trong Liên Minh Tinh Vực kia vì sao lại xuất hiện Văn Thú khổng lồ đáng lý chỉ có ở Vân Hải tinh vực chúng ta chứ? May mà số lượng cũng không nhiều lắm, nếu như giống như trên Phong Tiên giới thì...
Người thanh niên này lập tức cảm thấy ớn lạnh, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
-Thôi, việc này có muốn cũng vô dụng, Tông môn đã giao nhiệm vụ cho chúng ta đi dò xét tình hình, hay là nhanh chóng rời khỏi chỗ này, lúc này trái tim ta cũng đập lên kinh hoàng.
Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi hướng về trước phóng đi. Một lát sau trước mặt bọn họ xuất hiện một trận pháp khổng lồ do rất nhiều tảng đá nhỏ ngưng tụ lại.
Những luồng thanh quang liên tục lóe lên trên đại trận, bên ngoài đại trận có gần trăm tên tu sĩ thanh niên mặc áo vàng đang kéo những tảng đá vỡ khắp bốn phía đến. Đám người đang dựa theo một quy luật nào đó mà xếp đá vào trong trận pháp.
Trên trận pháp này có hai lão giả đang đứng, hai kẻ này đều mặc áo tím, dù xanh xao nhưng hai mắt sáng như chớp, rất uy nghiêm. Hai lão già này đang nói chuyện với nhau, chốc chốc lại đảo mắt nhìn về phía đại trận.
Khi ba người thanh niên áo vàng đi tới thì cũng làm cho tất cả tu sĩ khắp bốn phía để ý, nhưng không đến mức quá chú ý. Nhưng đến khi ánh mắt của tất cả mọi người rơi lên trên hơn mười con Văn Thú ở phía sau ba người kia thì vẻ mặt lập tức có biến đổi lớn. Thậm chí có vài tên tu sĩ lá gan nhỏ và nhưng kẻ có nỗi ám ảnh tâm linh đối với Văn Thú trong Vân Hải tinh vực đều lập tức hô lên kinh hoàng.
-Văn...Văn Thú!
Bầu không khí trở nên xôn xao, hơn trăm tên tu sĩ không làm việc nữa, tất cả đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía đám hơn mười con Văn Thú.
Ba ngươi thanh niên áo vàng cười rất đắc ý với những biểu cảm của đám người trước mặt. Khi lần đầu tiên ba người nhìn thấy đám Văn Thú cũng có biểu hiện giống hệt như vậy.
Hai luồng tử quang đột nhiên bùng lên, hai lão già mặc áo tím đột nhiên tiến đến. Lão già đứng phía trước quét mắt nhìn về đám hơn mười Văn Thú, sau đó nhìn về phía những tu sĩ khắp bốn phía rồi quát lớn:
-Còn ra thể thống gì nữa, mau xây dựng trận pháp đi!
Tiếng hét của lão già lập tức làm cho tu sĩ khắp bốn phía phải tản ra, bọn họ vẫn tiếp tục công việc chưa hoàn thành nhưng lâu lâu ánh mắt lại nhìn về phía Văn Thú, trong đó bùng lên vẻ tham lam.
-Tô Tân, có chuyện gì xảy ra với đám Văn Thú này?
Lão già kia quát xong thì dùng ánh mắt kì dị nhìn về đám Văn Thú, lão hướng về phía ba người thanh niên áo vàng rồi hỏi.
Người thanh niên trước ngực bị thương lập tức trở nên cung kính khai báo toàn bộ sự việc, cuối cùng hắn do dự nhưng cũng nói ra rủi ro, Văn Thú Vương khổng lồ đã chạy trốn mất.
Lão già nghe xong thì vẻ mặt trở nên âm trầm, lão nhìn về phía lão già khác ở bên cạnh, ánh mắt hai người chợt lóe lên, mơ hồ có chút do dự.
-Nếu đám Văn Thú này là vật vô chủ thì được...nhưng khả năng này hầu như không thể. Người có thể nuôi Văn Thú thì chúng ta khó có thể trêu chọc.
-Văn Thú có giá trị rất lớn trong Vân Hải tinh vực của chúng ta, loài thú này thường sống thành từng đàn từ mấy trăm đến mấy ngàn con, khó có thể chống cự chứ chưa nói đến chuyện bắt sống. Dù là những tông phái trên cấp sáu cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn mới đi bắt thử loại thú này. Mười con Văn Thú quả là một tài sản khổng lồ đối với Thiên Môn Tông chúng ta.
Hai lão già đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ tham lam và cương quyết trong ánh mắt đối phương.
-Có Thanh Quang đại trận ở bên ngoài thì những tu sĩ Liên Minh Tinh Vực muốn đến cũng không dễ dàng. Dù là tu sĩ Toái Niết đại viên mãn mà muốn phá vỡ Thanh Quang trận do tông phái cấp tám đưa cho Thiên Môn Tông chúng ta cũng phải mất vài ngày. Chỉ cần kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa là chúng ta có thể trở về Vân Hải, nếu đối phương dám đuổi vào Vân Hải tinh vực thì sẽ cho hắn có đi mà không có về.
-Phải gia cố lại trận pháp!
Hai lão già đã có cùng ý kiến.
Trong mắt ba người thanh niên mang Văn Thú trở về bùng ra vẻ hưng phấn. Nếu chuyện này đã có trưởng lão ra mặt thì vì an toàn mà phải hết sức cẩn thận. Khi trở về Tông môn thì chắc chắn sẽ không thiếu phần khen thưởng cho ba người bọn họ.
-Hì hì, hiện nay ta lại muốn thấy chủ nhân của đám Văn Thú đến đây, để xem hắn làm cách nào phá Thanh Quang đại trận và làm sao để trơ mắt nhìn chúng ta mang Văn Thú đi.
Vẻ mặt người thanh niên trên đùi có vết thương trở nên đắc ý, hắn cười nói.
Mà khoảnh khắc này, người chủ nhân của đám Văn Thú trong miệng mấy tên tu sĩ thanh niên kia chính là Vương Lâm đang đặt tay phải lên đầu Văn Thú. Lúc này ánh mắt hắn trở nên cực kì âm hàn, vẻ mặt lại lạnh như băng. Nếu có người quen biết nhìn thấy những biểu cảm này thì sẽ lập tức biết được Vương Lâm đang rất tức giận.
Vương Lâm làm việc đều có nguyên tắc, nếu người không phạm ta thì ta không phạm người. Nếu Thác Sâm sau khi thoát khốn đừng quấn lấy Vương Lâm không chết không thôi, Vương Lâm cũng không tính toán với tên này. Hiện tại tình cảnh trước mắt rõ ràng Văn Thú không chọc giận đối phương, nhưng bị người ta dẫn dụ đi. Đám người kia lại làm cho Văn Thú trọng thương, điều này đã động chạm rất sâu đến Vương Lâm.
Vương Lâm nắm chặt tay phải, hắn ngẩng đầu nhìn lên phương hướng trên tinh không. Khoảnh khắc khi tu vi của hắn đạt đến Tịnh Niết thì mơ hồ cảm nhận được một luồng lực lượng Thiên Kiếp.
Nhưng địa phương hắn đang ở lại chính là Chu Tước Thánh Tông, nếu Thiên Kiếp hàng lâm thì chỉ sợ sẽ tạo thành những thiệt hại nghiêm trọng. Dù có người muốn trợ giúp nhưng Vương Lâm lại không cần, hắn muốn ở trong Thiên Kiếp để xem lực lượng lôi hỏa của mình mạnh yếu thế nào.
Nếu là năm xưa thì Vương Lâm không thể nào kiềm chế Thiên Kiếp hàng lâm, nhưng sau khi học được đệ nhất thần thông Cửu Huyền Biến của Chu Tước Thánh Tông thì hắn đã làm được.
Cho nên khoảnh khắc khi Vương Lâm đạt đến Tịnh Niết thì tâm thần khẽ động, hắn lập tức dùng phương pháp Cửu Huyền Biến để phong ấn chính mình. Hắn làm cho tu vi của mình ở sát mép Tịnh Niết để mơ hồ cảm nhận được Thiên Kiếp.
Vương Lâm biết rõ chỉ cần mình khẽ động tâm niệm thì chu vi sẽ chính thức đạt đến Tịnh Niết, và khi đó Thiên Kiếp chắc chắn sẽ hàng lâm.
Vương Lâm vốn định đi khỏi Chu Tước Thánh Tông về phía đông Liên Minh Tinh Vực tìm một địa phương vắng vẻ để đối kháng Thiên Kiếp. Nhưng Văn Thú xuất hiện lập tức làm cho hắn thay đổi ý kiến.
Vương Lâm vung tay phải lên, hắn thu Văn Thú đã trọng thương vào trong khe nứt không gian trữ vật. Lúc này hắn dựa theo con đường trong trí nhớ của Văn Thú mà tiến thẳng phóng về phía trước.
Khi tiến lên một bước, trước mặt Vương Lâm lập tức bùng lên một cơn sóng gợn, khoảnh khắc sau hắn đã biến mất.
Súc Địa Thành Thốn.
Trong tinh không vô tận nơi vùng biên giới phía đông Liên Minh Tinh Vực đột nhiên xuất hiện một vùng vặn vẹo ảnh hưởng đến chu vi trăm trượng. Những cơn sóng rung động liên tục vang vọng khắp bốn phía, giống như mặt nước yên tĩnh bị ném xuống một khối đá lớn làm bùng lên những cơn sóng dữ.
Vị trí trung tâm của những cơn sóng rung động, Vương Lâm với mái tóc trắng tiêu sái và lạnh lùng tiến ra một bước.
Không gian bốn phía cực kì yên tĩnh, Vương Lâm đảo mắt nhìn về phía trước. Cách đó không xa chính là địa phương mà Văn Thú cùng với những tu sĩ áo vàng giao chiến với nhau. Hai mắt Vương Lâm chợt bùng lên sát khí, thân thể hắn lóe lên rồi phóng đi phía trước.
Vương Lâm hóa thành một luồng cầu giồng lao về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất.
Trong tinh không truyền đến hàng loạt tiếng sấm nổ, vì tốc độ của Vương Lâm quá nhanh mà sinh ra những âm thanh này. Vương Lâm mặc một bộ áo trắng như tuyết, trong lúc đi về phía trước thì vùng một trảo tay phải lên hư không, Văn Thú đang trọng thương lập tức bay ra.
Đan dược của Vương Lâm đều là Tiên đan, hơn nữa hiệu quả lúc nào cũng vượt cấp. Sau khi hắn nhập một luồng tâm thần vào trong Văn Thú thì miệng vết thương trên cơ thể đã không còn chảy máu. Khi Văn Thú xuất hiện thì hai mắt bùng ra hàn quang giống như Vương Lâm, nó nhìn chằm chằm về phía trước mà phát ra những tiếng rít chói tai.
Rõ ràng là nó không cam lòng, nếu không phải đám người kia đốt một loại hương kì dị thì nó đường đường là một Văn Thú Vương mang theo hơn mười con Văn Thú, lại bị ba tên tu sĩ nho nhỏ đánh trọng thương và giam cầm thủ hạ. Chuyện này quả thực chưa từng xảy ra với nó kể từ khi đi theo Vương Lâm.
Lúc này khi được ở bên cạnh chủ nhân thì tinh thần Văn Thú trở nên cực kì phấn chấn. Nó rít lên một tiếng rồi chọn một phương hướng phóng thẳng về phía trước.
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, dưới sự dẫn đường của Văn Thú đánh hơi đồng bạn, hắn cứ tiến về phía trước mà lửa giận trong lòng đã bốc lên ngập trời. Khi phi hành, bốn phía quanh thân thể hắn có rất nhiều hình bóng hư ảo của những ngọn núi được huyễn hóa ra.
Hai người còn lại cũng bị thương, đặc biệt là người ở giữa đang cầm trong tay một cây hương, trên ngực phải kẻ này giống như là có một lỗ thủng xuyên thẳng qua. Lúc này máu tươi liên tục chảy ra, người này bắt buộc phải cắn răng cố gắng, nhưng thân thể không thể không để cho một người khác dìu.
Sau lưng hắn là một đám hơn mười con Văn Thú, đám Văn Thú này cũng có những vết thương nhẹ nhưng không ảnh hưởng đến hành động. Ánh mắt đỏ bừng của đám Văn Thú này đang nhìn chằm chằm vào đám người phía trước, nhưng thân thể của chúng lại bị những luồng khói của cây hương này tỏa ra dụ đi theo.
-Đáng chết, để cho ấu trùng của Văn Thú Vương chạy mất. Nếu có thể mang nó về Vân Hải thì chỉ cần một con ấu trùng của Văn Thú Vương là có thể đổi được một bình Thiên Suy Dịch cực kì quý hiếm của Ám Tinh Tông.
Ngươi thanh niên trên đùi có vết thương khẽ mắng một câu, vẻ mặt có chút không cam lòng.
-Câm miệng, Văn Thú Vương khổng lồ kia nhất định được người ta nuôi, có thể làm cho Văn Thú là loài gây ra mưa gió trong Vân Hải phải thuần phục, đặc biệt lại có thể thu phục được Văn Thú Vương khổng lồ, thì kẻ nhất định phải là đại thần thông trong Liên Minh Tinh Vực. Ba người chúng ta phải nhanh chóng quay về tụ tập cùng trưởng lão, nếu không một khi bị kẻ đại thần thông kia phát hiện ra thì hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
Người thanh niên mà ngực bị thủng một lỗ đang cầm cây hương trong tay dùng giọng tàn khốc nói.
-Không ngờ tất cả đều thuận lợi, nhưng sau khi ra khỏi Liên Minh Tinh Vực thì Văn Thú Vương khổng lồ kia lại giãy thoát làm tất cả Văn Thú đều phản kháng. Nếu không tiêu hao mất đi hai cây Văn Hồn Hương thì sợ rằng ba người chúng ta còn không kịp đưa đám Văn Thú này đi, mà ngược lại sẽ bỏ mạng bên dưới mũi của nó...đáng tiếc là Văn Thú Vương khổng lồ kia lại chạy mất.
-Nhưng chỉ cần bắt được mười mấy còn Văn Thú khổng lồ này thì đã đủ để ba người chúng ta tìm được những lợi ích kinh thiên rồi. Dù là trong Thiên Môn Tông, địa vị của ba người chúng ta sẽ có sự khác biệt lớn.
Người thanh niên áo vàng cuối cùng dùng ánh mắt tham lam nhìn một đám hơn mười con Văn Thú ở sau lưng rồi nói.
Khi ba người liên tục phi hành thì dần dần đi vào bên trong tinh vực được bao phủ bằng những tảng đá vụn. Nơi đây có một màn hào quang màu lam nhạt, sau khi ba người này đi tới thì tất cả đều vỗ vào túi trữ vật rồi cùng nhau lấy ra ngọc giản. Lúc này bọn họ cắn đầu lưỡi phun máu tươi lên ngọc giản.
Đột nhiên ba khối ngọc giản lóe lên thanh quang rồi phóng thẳng về phía những tấm màn hào quang phía trước. Khi ngọc giản này đụng vào màn hào quang thì lập tức sinh ra những cơn sóng rung động, phía trước lại xuất hiện một vòng xoáy.
Ba người này cũng không ngừng lại mà nhảy vào trong vòng xoáy, tất cả Văn Thú ở sau lưng đám người này cũng bị hút vào bên trong.
Khi xuất hiện thì ba người này và đám Văn Thú đã ở bên trong tấm màn. Lúc này vẻ mặt ba người mới trầm tĩnh trở lại, người thanh niên cầm cây hương thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nói:
-Nhắc lại cũng kì quái, trong Liên Minh Tinh Vực kia vì sao lại xuất hiện Văn Thú khổng lồ đáng lý chỉ có ở Vân Hải tinh vực chúng ta chứ? May mà số lượng cũng không nhiều lắm, nếu như giống như trên Phong Tiên giới thì...
Người thanh niên này lập tức cảm thấy ớn lạnh, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
-Thôi, việc này có muốn cũng vô dụng, Tông môn đã giao nhiệm vụ cho chúng ta đi dò xét tình hình, hay là nhanh chóng rời khỏi chỗ này, lúc này trái tim ta cũng đập lên kinh hoàng.
Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi hướng về trước phóng đi. Một lát sau trước mặt bọn họ xuất hiện một trận pháp khổng lồ do rất nhiều tảng đá nhỏ ngưng tụ lại.
Những luồng thanh quang liên tục lóe lên trên đại trận, bên ngoài đại trận có gần trăm tên tu sĩ thanh niên mặc áo vàng đang kéo những tảng đá vỡ khắp bốn phía đến. Đám người đang dựa theo một quy luật nào đó mà xếp đá vào trong trận pháp.
Trên trận pháp này có hai lão giả đang đứng, hai kẻ này đều mặc áo tím, dù xanh xao nhưng hai mắt sáng như chớp, rất uy nghiêm. Hai lão già này đang nói chuyện với nhau, chốc chốc lại đảo mắt nhìn về phía đại trận.
Khi ba người thanh niên áo vàng đi tới thì cũng làm cho tất cả tu sĩ khắp bốn phía để ý, nhưng không đến mức quá chú ý. Nhưng đến khi ánh mắt của tất cả mọi người rơi lên trên hơn mười con Văn Thú ở phía sau ba người kia thì vẻ mặt lập tức có biến đổi lớn. Thậm chí có vài tên tu sĩ lá gan nhỏ và nhưng kẻ có nỗi ám ảnh tâm linh đối với Văn Thú trong Vân Hải tinh vực đều lập tức hô lên kinh hoàng.
-Văn...Văn Thú!
Bầu không khí trở nên xôn xao, hơn trăm tên tu sĩ không làm việc nữa, tất cả đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía đám hơn mười con Văn Thú.
Ba ngươi thanh niên áo vàng cười rất đắc ý với những biểu cảm của đám người trước mặt. Khi lần đầu tiên ba người nhìn thấy đám Văn Thú cũng có biểu hiện giống hệt như vậy.
Hai luồng tử quang đột nhiên bùng lên, hai lão già mặc áo tím đột nhiên tiến đến. Lão già đứng phía trước quét mắt nhìn về đám hơn mười Văn Thú, sau đó nhìn về phía những tu sĩ khắp bốn phía rồi quát lớn:
-Còn ra thể thống gì nữa, mau xây dựng trận pháp đi!
Tiếng hét của lão già lập tức làm cho tu sĩ khắp bốn phía phải tản ra, bọn họ vẫn tiếp tục công việc chưa hoàn thành nhưng lâu lâu ánh mắt lại nhìn về phía Văn Thú, trong đó bùng lên vẻ tham lam.
-Tô Tân, có chuyện gì xảy ra với đám Văn Thú này?
Lão già kia quát xong thì dùng ánh mắt kì dị nhìn về đám Văn Thú, lão hướng về phía ba người thanh niên áo vàng rồi hỏi.
Người thanh niên trước ngực bị thương lập tức trở nên cung kính khai báo toàn bộ sự việc, cuối cùng hắn do dự nhưng cũng nói ra rủi ro, Văn Thú Vương khổng lồ đã chạy trốn mất.
Lão già nghe xong thì vẻ mặt trở nên âm trầm, lão nhìn về phía lão già khác ở bên cạnh, ánh mắt hai người chợt lóe lên, mơ hồ có chút do dự.
-Nếu đám Văn Thú này là vật vô chủ thì được...nhưng khả năng này hầu như không thể. Người có thể nuôi Văn Thú thì chúng ta khó có thể trêu chọc.
-Văn Thú có giá trị rất lớn trong Vân Hải tinh vực của chúng ta, loài thú này thường sống thành từng đàn từ mấy trăm đến mấy ngàn con, khó có thể chống cự chứ chưa nói đến chuyện bắt sống. Dù là những tông phái trên cấp sáu cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn mới đi bắt thử loại thú này. Mười con Văn Thú quả là một tài sản khổng lồ đối với Thiên Môn Tông chúng ta.
Hai lão già đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ tham lam và cương quyết trong ánh mắt đối phương.
-Có Thanh Quang đại trận ở bên ngoài thì những tu sĩ Liên Minh Tinh Vực muốn đến cũng không dễ dàng. Dù là tu sĩ Toái Niết đại viên mãn mà muốn phá vỡ Thanh Quang trận do tông phái cấp tám đưa cho Thiên Môn Tông chúng ta cũng phải mất vài ngày. Chỉ cần kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa là chúng ta có thể trở về Vân Hải, nếu đối phương dám đuổi vào Vân Hải tinh vực thì sẽ cho hắn có đi mà không có về.
-Phải gia cố lại trận pháp!
Hai lão già đã có cùng ý kiến.
Trong mắt ba người thanh niên mang Văn Thú trở về bùng ra vẻ hưng phấn. Nếu chuyện này đã có trưởng lão ra mặt thì vì an toàn mà phải hết sức cẩn thận. Khi trở về Tông môn thì chắc chắn sẽ không thiếu phần khen thưởng cho ba người bọn họ.
-Hì hì, hiện nay ta lại muốn thấy chủ nhân của đám Văn Thú đến đây, để xem hắn làm cách nào phá Thanh Quang đại trận và làm sao để trơ mắt nhìn chúng ta mang Văn Thú đi.
Vẻ mặt người thanh niên trên đùi có vết thương trở nên đắc ý, hắn cười nói.
Mà khoảnh khắc này, người chủ nhân của đám Văn Thú trong miệng mấy tên tu sĩ thanh niên kia chính là Vương Lâm đang đặt tay phải lên đầu Văn Thú. Lúc này ánh mắt hắn trở nên cực kì âm hàn, vẻ mặt lại lạnh như băng. Nếu có người quen biết nhìn thấy những biểu cảm này thì sẽ lập tức biết được Vương Lâm đang rất tức giận.
Vương Lâm làm việc đều có nguyên tắc, nếu người không phạm ta thì ta không phạm người. Nếu Thác Sâm sau khi thoát khốn đừng quấn lấy Vương Lâm không chết không thôi, Vương Lâm cũng không tính toán với tên này. Hiện tại tình cảnh trước mắt rõ ràng Văn Thú không chọc giận đối phương, nhưng bị người ta dẫn dụ đi. Đám người kia lại làm cho Văn Thú trọng thương, điều này đã động chạm rất sâu đến Vương Lâm.
Vương Lâm nắm chặt tay phải, hắn ngẩng đầu nhìn lên phương hướng trên tinh không. Khoảnh khắc khi tu vi của hắn đạt đến Tịnh Niết thì mơ hồ cảm nhận được một luồng lực lượng Thiên Kiếp.
Nhưng địa phương hắn đang ở lại chính là Chu Tước Thánh Tông, nếu Thiên Kiếp hàng lâm thì chỉ sợ sẽ tạo thành những thiệt hại nghiêm trọng. Dù có người muốn trợ giúp nhưng Vương Lâm lại không cần, hắn muốn ở trong Thiên Kiếp để xem lực lượng lôi hỏa của mình mạnh yếu thế nào.
Nếu là năm xưa thì Vương Lâm không thể nào kiềm chế Thiên Kiếp hàng lâm, nhưng sau khi học được đệ nhất thần thông Cửu Huyền Biến của Chu Tước Thánh Tông thì hắn đã làm được.
Cho nên khoảnh khắc khi Vương Lâm đạt đến Tịnh Niết thì tâm thần khẽ động, hắn lập tức dùng phương pháp Cửu Huyền Biến để phong ấn chính mình. Hắn làm cho tu vi của mình ở sát mép Tịnh Niết để mơ hồ cảm nhận được Thiên Kiếp.
Vương Lâm biết rõ chỉ cần mình khẽ động tâm niệm thì chu vi sẽ chính thức đạt đến Tịnh Niết, và khi đó Thiên Kiếp chắc chắn sẽ hàng lâm.
Vương Lâm vốn định đi khỏi Chu Tước Thánh Tông về phía đông Liên Minh Tinh Vực tìm một địa phương vắng vẻ để đối kháng Thiên Kiếp. Nhưng Văn Thú xuất hiện lập tức làm cho hắn thay đổi ý kiến.
Vương Lâm vung tay phải lên, hắn thu Văn Thú đã trọng thương vào trong khe nứt không gian trữ vật. Lúc này hắn dựa theo con đường trong trí nhớ của Văn Thú mà tiến thẳng phóng về phía trước.
Khi tiến lên một bước, trước mặt Vương Lâm lập tức bùng lên một cơn sóng gợn, khoảnh khắc sau hắn đã biến mất.
Súc Địa Thành Thốn.
Trong tinh không vô tận nơi vùng biên giới phía đông Liên Minh Tinh Vực đột nhiên xuất hiện một vùng vặn vẹo ảnh hưởng đến chu vi trăm trượng. Những cơn sóng rung động liên tục vang vọng khắp bốn phía, giống như mặt nước yên tĩnh bị ném xuống một khối đá lớn làm bùng lên những cơn sóng dữ.
Vị trí trung tâm của những cơn sóng rung động, Vương Lâm với mái tóc trắng tiêu sái và lạnh lùng tiến ra một bước.
Không gian bốn phía cực kì yên tĩnh, Vương Lâm đảo mắt nhìn về phía trước. Cách đó không xa chính là địa phương mà Văn Thú cùng với những tu sĩ áo vàng giao chiến với nhau. Hai mắt Vương Lâm chợt bùng lên sát khí, thân thể hắn lóe lên rồi phóng đi phía trước.
Vương Lâm hóa thành một luồng cầu giồng lao về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất.
Trong tinh không truyền đến hàng loạt tiếng sấm nổ, vì tốc độ của Vương Lâm quá nhanh mà sinh ra những âm thanh này. Vương Lâm mặc một bộ áo trắng như tuyết, trong lúc đi về phía trước thì vùng một trảo tay phải lên hư không, Văn Thú đang trọng thương lập tức bay ra.
Đan dược của Vương Lâm đều là Tiên đan, hơn nữa hiệu quả lúc nào cũng vượt cấp. Sau khi hắn nhập một luồng tâm thần vào trong Văn Thú thì miệng vết thương trên cơ thể đã không còn chảy máu. Khi Văn Thú xuất hiện thì hai mắt bùng ra hàn quang giống như Vương Lâm, nó nhìn chằm chằm về phía trước mà phát ra những tiếng rít chói tai.
Rõ ràng là nó không cam lòng, nếu không phải đám người kia đốt một loại hương kì dị thì nó đường đường là một Văn Thú Vương mang theo hơn mười con Văn Thú, lại bị ba tên tu sĩ nho nhỏ đánh trọng thương và giam cầm thủ hạ. Chuyện này quả thực chưa từng xảy ra với nó kể từ khi đi theo Vương Lâm.
Lúc này khi được ở bên cạnh chủ nhân thì tinh thần Văn Thú trở nên cực kì phấn chấn. Nó rít lên một tiếng rồi chọn một phương hướng phóng thẳng về phía trước.
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, dưới sự dẫn đường của Văn Thú đánh hơi đồng bạn, hắn cứ tiến về phía trước mà lửa giận trong lòng đã bốc lên ngập trời. Khi phi hành, bốn phía quanh thân thể hắn có rất nhiều hình bóng hư ảo của những ngọn núi được huyễn hóa ra.
/2085
|