- Câm miệng!
Vương Lâm chau mày quát.
Hứa Lập Quốc lập tức không dám nói thêm, chỉ là thân kiếm run lên dữ dội, nội tâm thầm nghĩ:
- Xong hết rồi, xong hết rồi. Vừa rồi không bình tĩnh suy nghĩ, dám ra tay với sát tinh. Hứa Lập Quốc ơi là Hứa Lập Quốc, ngươi nói ngươi là một ma đầu anh minh, thế nào lại xúc động như vậy!!!
- Lần này tế luyện một lần coi như xong, ta sẽ xem xét biểu hiện của ngươi sau này. Nếu còn dám phản nghịch thế này nữa thì ta sẽ trực tiếp xóa kiếm hồn của ngươi!
Tiếng nói lạnh như băng của Vương Lâm rơi vào tai Hứa Lập Quốc tựa như gió xuân mơn man. Trái tim kinh hoảng lập tức bình tĩnh trở lại, vội nói:
- Chủ tử ngài thật sự là anh...
Không đợi hắn nói xong, Vương Lâm liền vung tay phải lên, ném đại kiếm này vào trong túi trữ vật, không thèm nghe Hứa Lập Quốc càng ngày vỗ mông ngựa càng khoa trương này nữa.
Thu lại Hứa Lập Quốc, thân thể Vương Lâm bước một bước, lập tức biến mất hoàn toàn. Trên một tu chân tinh trong Chu Tước thánh tông, Tháp Sơn thủy chung vẫn ngồi khoanh chân đả tọa, bên cạnh có đặt một tấm da thú, dùng máu tươi phối hợp với lực lượng của phù văn trong cơ thể vẽ một bức tranh.
Đang vẽ, đột nhiên tay phải Tháp Sơn run lên, ngẩng đầu lên thì phía trước hắn, Vương Lâm không biết từ bao giờ đã hiện ra, bình tĩnh nhìn hắn.
- Chủ nhân...
Tháp Sơn trầm mặc một lúc rồi thấp giọng khổ sở nói.
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, nhìn về phía xa xa, hồi lâu sau mới bình tĩnh nói:
- Ngươi đã khôi phục thần trí, không nên gọi ta là chủ nhân nữa.
Trên mặt Tháp Sơn lại càng lộ vẻ khổ sở , nhẹ giọng nói:
- Năm đó nhờ chủ nhân mà ta có thể sống tới ngày hôm nay, đại ân này Tháp Sơn sẽ không quên.
Vương Lâm thở dài nhìn Tháp Sơn nói:
- Khi nào sẽ đi?
Thân thể Tháp Sơn chấn động, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, trầm mặc trong chốc lát rồi cười khổ nói:
- Chủ nhân làm thế nào lại nhân ra?
- Ngươi từ sau khi tới nơi này vẫn luôn chế tạo phù văn. nếu không phải trong lòng có ý định rời đi thì sẽ không như vậy.
Mấy năm nay đây là lần đầu tiên Vương Lâm gặp mặt Tháp Sơn. Nhìn Tiên Vệ trước đây của mình, Vương Lâm trong lòng không khỏi dâng lên những cảm xúc phức tạp.
Tháp Sơn gật đầu, thấp giọng nói:
- Ta muốn tới La Thiên gặp tộc nhân ta một lần! Chủ nhân, những phù văn này ngoài thứ ta cần dùng, ta còn vì người mà chế tạo ba đạo, đó là tốc, băng, phong!
Hắn vừa nói vừa lấy ra từ trong lòng ba tấm da thú, đứng dậy cung kính giao cho Vương Lâm.
Ba tấm phù này là hắn dùng một loại da thú rất hiếm để chế tạo, tác dụng so với những phù văn tầm thường cao hơn gấp mấy lần.
Vương Lâm nhìn Tháp Sơn, tiếp nhận ba tấm phù chú này, nhẹ giọng nói:
- Lúc này Liên minh Tinh vực rất loạn, ngươi đi đường cẩn thận!
Tháp Sơn nhìn về phía Vương Lâm, gật đầu vâng dạ.
- Nếu ở Thanh Linh tinh mà có gặp đồ đệ ta thu nhận năm đó thì thay ta chiếu cố cho nó một chút.
Vương Lâm nhìn thật sâu Tháp Sơn một lần nữa, xoay người rời đi.
Mãi cho tới khi Vương Lâm đi rồi, Tháp Sơn vẫn yên lặng quỳ trên mặt đất, hướng về phía Vương Lâm vừa rời đi dập đầu một cái, trên mặt lộ ra nét kiên nghị, thu hồi tất cả da thú, hít thở sâu một hơi sau đó đứng dậy bao vào trong tinh không.
Lần này tới Vũ Tiên Giới cứu Thanh Long Thánh Hoàng, Tư Đồ nam hiển nhiên là muốn đi theo. Độc tố trong cơ thể hắn dù sao cũng chưa hoàn tàn bức ra, nếu không có giải dược thì thủy chung vẫn rất phiền toái.
Khi Vương Lâm còn đang di chuyển thì Tư Đồ Nam đã ở chỗ ba mươi lăm trưởng lão của Tứ Thánh Tông. Hắn ngồi phía sau một trưởng lão. Người này chính là người những năm gần đây giúp Tư Đồ Nam khử độc.
Tư Đồ Nam khoanh chân ngồi một chỗ, thần sắc nghiêm túc nhưng trong lòng lại đang nghĩ đủ mọi chuyện. Lần này nếu có thể hoàn toàn giải được độc tố thì nhất định phải kéo Vương Lâm tới Phương Loan tinh báo thù! Tư Đồ Nam hắn những năm gần đây chịu bao nhiêu thống khổ thì phải khiến cho đám nữ tu ở Phượng Loan tinh kia chịu gấp cả chục cả răm lần.
Trong phạm vi Chu Tước thánh tông, còn có một số tinh cầu hoang dã không thích hợp cho tu sĩ tồn tại. Trên những tinh cầu hoang dã đó tràn ngập độc khí, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, uy lực độc khí này rất lớn.
Giờ phút này nơi Vương Lâm xuất hiện chính là một tinh cầu hoang dã như vậy. Trên tinh cầu này không có một loài thực vật nào, thậm chí cả sinh linh hầu như cũng không có, chỉ có một mảnh màu đen hoang vu, tản mát ra nhiệt độ nồng đậm.
Hắn đi vào trong màn sương đen liền cảm thấy một tia độc khí dung nhập trong sóng nhiệt chậm rãi tràn tới. Trong phiến hoang vu này không phải là một vùng đất bằng phẳng mà có núi non trùng điệp, cũng có nhiều thung lũng.
Vương Lâm nhìn về phía trước, chính là một thung lũng, từ trên nhìn xuống chỉ thấy một vùng đen kịt, có sóng nhiệt bốc lên, thổi mái tóc bạc trắng của hắn tung bay.
- Vương Lâm bái kiến Vân Tiên đạo lữ nhị vị tiền bối.
Tiếng nói của Vương Lâm vang vang truyền tới, ôm quyền đứng đó.
Sau khi tiếng nói hắn phát ra, trong thung lũng lập tức có một đạo kiếm quang gào thét lao ra, hướng thẳng tới phía Vương Lâm. Trên mặt Vương Lâm lộ một nụ cười, vẫn không lui lại phía sau mà ánh mắt lóe lên nhìn ại. Mũi kiếm kia tới gần, nhất thời hóa thành một bóng người. Người này thoạt nhìn thì là một trung niên, tướng mạo anh tuấn, nhưng sắc mặt tái nhợt, giờ phút này nhìn Vương Lâm, trên mặt cũng nở nụ cười.
- Vương Lâm, hai vị tiền bối biết ngươi tới rồi, theo ta đi xuống đi.
Nam tử này chính là Chu dật. Chu Dật thần sắc như thường, nhẹ giọng nói:
- Nơi này lúc đầu ta cũng hơi cảm thấy không thích ứng, nhưng lúc này lại không ngại. Vương Lâm... Ngươi lần này tới nghe nói là để cứu Thanh Long Thánh Hoàng phải không?
Chu Dật do dự một chút rồi hỏi.
Vương lâm lắc đầu, nhìn về phía Chu Dật, thần sắc cung kính nói:
- Trừ việc cứu Thanh Long Thánh Hoàng ra còn có chuyện tình của tiên đế Thanh lâm. Chỉ có thức tỉnh Thanh Lâm thì Thanh Sương mới có cơ hội sống lại.
Chu Dật nghe nói vậy thần sắc lộ vẻ kích động, nhìn Vương Lâm, cảm kích nói:
- Cám ơn!
Thần sắc Vương Lâm hơi phức tạp, lắc đầu không nói. Chu Dật ngẩn ra, lập tức nghĩ tới điều gì đó, thần sắc cũng trở nên ảm đạm, cùng trâm ngâm với Vương Lâm sau đó nhẹ giọng nói:
- Ngươi cũng giống ta. chỉ là ta còn có ngươi trợ giúp còn ngươi thì không ai trợ giúp... Chu đại ca vô năng không thể giúp được ngươi.
Vương Lâm trầm mặc, không nói chuyện nữa.
Không bao lâu sa, hai người đã đi tới đáy thung lũng. Ở nơi này có người đã lấy đại thần thông nghịch chuyển càn khôn, không ngờ lại tách được độc khí và nhiệt độ cao ra, tạo thành một thế ngoại đào viên.
Một con sông nhỏ lững lờ trôi, không biết là chảy tới đâu. Bên bờ sông không xa có mấy căn nhà gỗ. Trên mặt đất còn có một mảnh cỏ xanh, trên đó còn có một chút hoa cỏ nở rộ.
Vương Nam đang ngồi khoanh chân bên bờ sông, mỉm cười nhìn ái nữ Hồ Quyên đang ở bên bờ sông. Hồ Quyên lúc này giống như một hài tử, hai chân đang vung vẩy trên mặt sông, tạo nên những làn sóng gợn lan đi.
- Vãn bối Vương Lâm xin ra mắt hai vị tiền bối.
Vương Lâm sau khi tới tấm màn tách nhiệt độ cao và độc khí ra liền đứng lại, cung kính ôm quyền nói.
Vương Nham nhìn Vương Lâm một cái cười nói:
- Nói ra nguyên nhân Liệt Vân tử đánh lén ngươi xem, nếu không nói thì sẽ không tha!
Hồ Quyên ở bên kia bờ mỉm cười, uyển chuyển vén mấy sợi tóc, khẽ cười nói:
- Vương lâm, chuyện này hắn đã giữ rất lâu trong lòng, luôn cảm thấy với thân phận của hắn mà đi đánh lén một vãn bối thì quả thật quá dọa người rồi.
Vương Lâm mỉm cười. Hắn cũng biết Hồ Quyên Vương Nham sau khi trải qua trận đánh ở vùng đất Yêu linh đối với mình đã thật sự thân cận, không coi mình là ngoại nhân nữa. Chuyện liên quan tới vụ đánh lén kia Vương Nham thật ra chắc cũng không phải để ý lắm.
Giờ phút này nghe vậy Vương Nham liền giải thích qua một lượt. Vương Nham sau khi nghe xong cũng không hỏi tới việc này nữa.
- Năm đó ở vùng đất Yêu linh vãn bối nghe tiên đế Thanh Lâm nói tới ba thứ, Vũ giới tôn điện, nguyên thần tinh thề, máu Thanh Sương, trong đó vãn bối đã có hai thứ, chỉ có duy nhất Vũ giới tôn điện là..
Vương Lâm nói tới đây dừng lại một chút nhìn về phía Vương Nham. Vương Nham gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc nói:
- Mấy năm nay ta cũng nhớ lại một chút Vũ giới năm đó, có tôn điện! Đó chính là nơi sư tôn năm đó thành đế, việc này trước đây ta cũng đã nói cho ngươi, lần này ngươi tới đây chẳng lẽ là muốn...
Vương Nham nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm trầm mặc, than nhẹ sau đó nói tới chuyện lão Thánh hoàng lấy được vũ tinh nói ra. Vương Nham nghe vậy động dung, ngay cả Hồ Quyên cũng không nghịch nước nữa, đứng dậy xỏ giầy đi tới bên cạnh Vương Nham.
Hai người nhìn nhau. Vương Nham trầm giọng nói:
- ÂN của Chu Tước Thánh Hoàng vợ chồng ta ghi nhớ trong lòng. Nếu Thanh Long Thánh Hoàng thực sự ở Vũ Giới thì hai chúng ta sẽ trợ giúp để cứu hắn, cũng xem như là báo đáp ân Chu Tước Thánh hoàng mang Vũ tinh tới.
Vương Lâm gật đầu. Vương Nham và Hồ Quyên hai người thu thập đơn giản một chút, cùng với Chu Dật theo Vương Lâm rời đi, tiến thẳng vào tinh không.
Về phần thân thể của Thanh Lâm thì vẫn được Vương Nham bảo tồn.
Trên Chu Tước thánh tông, ở trong trận pháp, giờ phút này mọi người đang yên lặng chờ đợi. Đúng lúc này đột nhiên trong tình không có bốn đạo cầu vồng gào thét lao tới, trong nháy mắt đã tới gần trận pháp, hóa thành mấy người Vương Lam, Vương Nham.
Vương Lâm không dừng lại mà trực tiếp bước từng bước vào trong trận pháp, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt lóe lên ánh sáng, quát khẽ nói:
- Khai trận!
Vừa nói tay phải hắn vừa chụp vào hư không một cái. Lập tức trước người hắn liền xuất hiện một cái khe, bên trong bay ra một tinh thể có tiên khí lượn lờ. Cùng lúc đó, mấy vạn đệ tử Tứ Thánh Tông nơi này đồng loạt nhắm mắt, toàn bộ tu vi trong cơ thể ào ào truyền vào trong pháp trận dưới thân. Lập tức từng đạo ánh sáng từ trong trận pháp này nhanh chóng lóe lên.
Sau khi ánh sáng này đã đạt tới một mức độ nhất định, nhất thời liền theo trận pháp ngưng tụ lại trận pháp dưới thân ba mươi lăm trưởng lão. Ngay sau đó những trận pháp này cũng tản mát ra ánh sáng. Bọn họ hầu như cùng một lúc bắt quyết, tu vi điên cuồng vận chuyển, dung hợp với nguyên lực của mấy vạn đệ tử bốn phía, hóa thành ba mươi lăm phần, đồng loạt hướng về phía Vương Lâm ở trung tâm mà tiến tới, trong khoảng thời gian ngắn lao thẳng tới tinh thể kia. Tinh thể đó lập tức bộc phát ra ánh sáng chói mắt, từ bên trong tràn ra một cỗ tiên lực không thể tưởng tượng, hóa thành một cột sáng trực tiếp lao thẳng lên trời cao, tạo nên tầng tầng sóng gợn không ngừng lan tỏa về bốn phía.
Trên bầu trời vang lên những tiếng động ầm ầm. Đại môn Vũ giới chậm rãi mở ra trên bầu trời chủ tinh của Chu Tước thánh tông. Trong nháy mắt này, trong toàn bộ Liên minh Tinh Vực, hầu như tất cả tu sĩ đạt tới tu vi nhất định đều cảm thấy tinh không dao động từng trận. Người đã quen thuộc liếc mắt một cái là có thể nhận ra ở một góc của Liên Minh Tinh Vực. Chỉ là La Thiên, Thi ÂM Tông và các thế lực trọng điểm của Liên minh Tinh Vực đều đặt ở trên Chu Tước tinh, đối với việc Vũ Tiên Giới đột nhiên mở ra này tuy ngạc nhiên nhưng cũng không rảnh mà phân thần đi vào.
- Lần trước ta tới Vũ Tiên Giới đã thấy nơi này đang bất ổn, sụp đổ trong phạm vi lớn. Lần này cứu Thanh Long thánh hoàng phải thật nhanh.
Vương Lâm lưu lại lời nói, thân thể nhoáng lên hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng về phía đại môn của Vũ Tiên Giới trên bầu trời. Phía sau hắn, ba mươi lăm trưởng lão Toái Niết bay theo. Đám người Tư Đồ Nam, Vương Nham, Hồ Quyên cũng theo sau.
Có một người thậm chí Vương Lâm cũng không phát hiện ra hóa thành một đạo ngân quang nhảy vào trong Vũ Tiên giới. Người này chính là nữ thi mặc ngân y. Đồng thời vào lúc này, ở một tinh cầu xa xôi tại bắc bộ của Liên Minh Tinh Vực, mặt đất đột nhiên chấn động, nứt thành hình chữ thập. Từ trong đó bay ra một lão giả tóc bạc tang thương . Khuôn mặt người này bị mái tóc bạc che khuất, không thấy rõ tướng mạo. Trước người hắn lóe lên tinh quang, có Vũ đỉnh biến ảo ra.
- Vương Lâm... ngươi trốn không thoát khỏi sự tính toán của lão phu!
Giờ phút này gió thổi lên, khiến mái tóc rối bời trước mặt lão bay sang một bên, lộ ra tướng mạo, bất ngờ lại là...
Vương Lâm chau mày quát.
Hứa Lập Quốc lập tức không dám nói thêm, chỉ là thân kiếm run lên dữ dội, nội tâm thầm nghĩ:
- Xong hết rồi, xong hết rồi. Vừa rồi không bình tĩnh suy nghĩ, dám ra tay với sát tinh. Hứa Lập Quốc ơi là Hứa Lập Quốc, ngươi nói ngươi là một ma đầu anh minh, thế nào lại xúc động như vậy!!!
- Lần này tế luyện một lần coi như xong, ta sẽ xem xét biểu hiện của ngươi sau này. Nếu còn dám phản nghịch thế này nữa thì ta sẽ trực tiếp xóa kiếm hồn của ngươi!
Tiếng nói lạnh như băng của Vương Lâm rơi vào tai Hứa Lập Quốc tựa như gió xuân mơn man. Trái tim kinh hoảng lập tức bình tĩnh trở lại, vội nói:
- Chủ tử ngài thật sự là anh...
Không đợi hắn nói xong, Vương Lâm liền vung tay phải lên, ném đại kiếm này vào trong túi trữ vật, không thèm nghe Hứa Lập Quốc càng ngày vỗ mông ngựa càng khoa trương này nữa.
Thu lại Hứa Lập Quốc, thân thể Vương Lâm bước một bước, lập tức biến mất hoàn toàn. Trên một tu chân tinh trong Chu Tước thánh tông, Tháp Sơn thủy chung vẫn ngồi khoanh chân đả tọa, bên cạnh có đặt một tấm da thú, dùng máu tươi phối hợp với lực lượng của phù văn trong cơ thể vẽ một bức tranh.
Đang vẽ, đột nhiên tay phải Tháp Sơn run lên, ngẩng đầu lên thì phía trước hắn, Vương Lâm không biết từ bao giờ đã hiện ra, bình tĩnh nhìn hắn.
- Chủ nhân...
Tháp Sơn trầm mặc một lúc rồi thấp giọng khổ sở nói.
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, nhìn về phía xa xa, hồi lâu sau mới bình tĩnh nói:
- Ngươi đã khôi phục thần trí, không nên gọi ta là chủ nhân nữa.
Trên mặt Tháp Sơn lại càng lộ vẻ khổ sở , nhẹ giọng nói:
- Năm đó nhờ chủ nhân mà ta có thể sống tới ngày hôm nay, đại ân này Tháp Sơn sẽ không quên.
Vương Lâm thở dài nhìn Tháp Sơn nói:
- Khi nào sẽ đi?
Thân thể Tháp Sơn chấn động, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, trầm mặc trong chốc lát rồi cười khổ nói:
- Chủ nhân làm thế nào lại nhân ra?
- Ngươi từ sau khi tới nơi này vẫn luôn chế tạo phù văn. nếu không phải trong lòng có ý định rời đi thì sẽ không như vậy.
Mấy năm nay đây là lần đầu tiên Vương Lâm gặp mặt Tháp Sơn. Nhìn Tiên Vệ trước đây của mình, Vương Lâm trong lòng không khỏi dâng lên những cảm xúc phức tạp.
Tháp Sơn gật đầu, thấp giọng nói:
- Ta muốn tới La Thiên gặp tộc nhân ta một lần! Chủ nhân, những phù văn này ngoài thứ ta cần dùng, ta còn vì người mà chế tạo ba đạo, đó là tốc, băng, phong!
Hắn vừa nói vừa lấy ra từ trong lòng ba tấm da thú, đứng dậy cung kính giao cho Vương Lâm.
Ba tấm phù này là hắn dùng một loại da thú rất hiếm để chế tạo, tác dụng so với những phù văn tầm thường cao hơn gấp mấy lần.
Vương Lâm nhìn Tháp Sơn, tiếp nhận ba tấm phù chú này, nhẹ giọng nói:
- Lúc này Liên minh Tinh vực rất loạn, ngươi đi đường cẩn thận!
Tháp Sơn nhìn về phía Vương Lâm, gật đầu vâng dạ.
- Nếu ở Thanh Linh tinh mà có gặp đồ đệ ta thu nhận năm đó thì thay ta chiếu cố cho nó một chút.
Vương Lâm nhìn thật sâu Tháp Sơn một lần nữa, xoay người rời đi.
Mãi cho tới khi Vương Lâm đi rồi, Tháp Sơn vẫn yên lặng quỳ trên mặt đất, hướng về phía Vương Lâm vừa rời đi dập đầu một cái, trên mặt lộ ra nét kiên nghị, thu hồi tất cả da thú, hít thở sâu một hơi sau đó đứng dậy bao vào trong tinh không.
Lần này tới Vũ Tiên Giới cứu Thanh Long Thánh Hoàng, Tư Đồ nam hiển nhiên là muốn đi theo. Độc tố trong cơ thể hắn dù sao cũng chưa hoàn tàn bức ra, nếu không có giải dược thì thủy chung vẫn rất phiền toái.
Khi Vương Lâm còn đang di chuyển thì Tư Đồ Nam đã ở chỗ ba mươi lăm trưởng lão của Tứ Thánh Tông. Hắn ngồi phía sau một trưởng lão. Người này chính là người những năm gần đây giúp Tư Đồ Nam khử độc.
Tư Đồ Nam khoanh chân ngồi một chỗ, thần sắc nghiêm túc nhưng trong lòng lại đang nghĩ đủ mọi chuyện. Lần này nếu có thể hoàn toàn giải được độc tố thì nhất định phải kéo Vương Lâm tới Phương Loan tinh báo thù! Tư Đồ Nam hắn những năm gần đây chịu bao nhiêu thống khổ thì phải khiến cho đám nữ tu ở Phượng Loan tinh kia chịu gấp cả chục cả răm lần.
Trong phạm vi Chu Tước thánh tông, còn có một số tinh cầu hoang dã không thích hợp cho tu sĩ tồn tại. Trên những tinh cầu hoang dã đó tràn ngập độc khí, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, uy lực độc khí này rất lớn.
Giờ phút này nơi Vương Lâm xuất hiện chính là một tinh cầu hoang dã như vậy. Trên tinh cầu này không có một loài thực vật nào, thậm chí cả sinh linh hầu như cũng không có, chỉ có một mảnh màu đen hoang vu, tản mát ra nhiệt độ nồng đậm.
Hắn đi vào trong màn sương đen liền cảm thấy một tia độc khí dung nhập trong sóng nhiệt chậm rãi tràn tới. Trong phiến hoang vu này không phải là một vùng đất bằng phẳng mà có núi non trùng điệp, cũng có nhiều thung lũng.
Vương Lâm nhìn về phía trước, chính là một thung lũng, từ trên nhìn xuống chỉ thấy một vùng đen kịt, có sóng nhiệt bốc lên, thổi mái tóc bạc trắng của hắn tung bay.
- Vương Lâm bái kiến Vân Tiên đạo lữ nhị vị tiền bối.
Tiếng nói của Vương Lâm vang vang truyền tới, ôm quyền đứng đó.
Sau khi tiếng nói hắn phát ra, trong thung lũng lập tức có một đạo kiếm quang gào thét lao ra, hướng thẳng tới phía Vương Lâm. Trên mặt Vương Lâm lộ một nụ cười, vẫn không lui lại phía sau mà ánh mắt lóe lên nhìn ại. Mũi kiếm kia tới gần, nhất thời hóa thành một bóng người. Người này thoạt nhìn thì là một trung niên, tướng mạo anh tuấn, nhưng sắc mặt tái nhợt, giờ phút này nhìn Vương Lâm, trên mặt cũng nở nụ cười.
- Vương Lâm, hai vị tiền bối biết ngươi tới rồi, theo ta đi xuống đi.
Nam tử này chính là Chu dật. Chu Dật thần sắc như thường, nhẹ giọng nói:
- Nơi này lúc đầu ta cũng hơi cảm thấy không thích ứng, nhưng lúc này lại không ngại. Vương Lâm... Ngươi lần này tới nghe nói là để cứu Thanh Long Thánh Hoàng phải không?
Chu Dật do dự một chút rồi hỏi.
Vương lâm lắc đầu, nhìn về phía Chu Dật, thần sắc cung kính nói:
- Trừ việc cứu Thanh Long Thánh Hoàng ra còn có chuyện tình của tiên đế Thanh lâm. Chỉ có thức tỉnh Thanh Lâm thì Thanh Sương mới có cơ hội sống lại.
Chu Dật nghe nói vậy thần sắc lộ vẻ kích động, nhìn Vương Lâm, cảm kích nói:
- Cám ơn!
Thần sắc Vương Lâm hơi phức tạp, lắc đầu không nói. Chu Dật ngẩn ra, lập tức nghĩ tới điều gì đó, thần sắc cũng trở nên ảm đạm, cùng trâm ngâm với Vương Lâm sau đó nhẹ giọng nói:
- Ngươi cũng giống ta. chỉ là ta còn có ngươi trợ giúp còn ngươi thì không ai trợ giúp... Chu đại ca vô năng không thể giúp được ngươi.
Vương Lâm trầm mặc, không nói chuyện nữa.
Không bao lâu sa, hai người đã đi tới đáy thung lũng. Ở nơi này có người đã lấy đại thần thông nghịch chuyển càn khôn, không ngờ lại tách được độc khí và nhiệt độ cao ra, tạo thành một thế ngoại đào viên.
Một con sông nhỏ lững lờ trôi, không biết là chảy tới đâu. Bên bờ sông không xa có mấy căn nhà gỗ. Trên mặt đất còn có một mảnh cỏ xanh, trên đó còn có một chút hoa cỏ nở rộ.
Vương Nam đang ngồi khoanh chân bên bờ sông, mỉm cười nhìn ái nữ Hồ Quyên đang ở bên bờ sông. Hồ Quyên lúc này giống như một hài tử, hai chân đang vung vẩy trên mặt sông, tạo nên những làn sóng gợn lan đi.
- Vãn bối Vương Lâm xin ra mắt hai vị tiền bối.
Vương Lâm sau khi tới tấm màn tách nhiệt độ cao và độc khí ra liền đứng lại, cung kính ôm quyền nói.
Vương Nham nhìn Vương Lâm một cái cười nói:
- Nói ra nguyên nhân Liệt Vân tử đánh lén ngươi xem, nếu không nói thì sẽ không tha!
Hồ Quyên ở bên kia bờ mỉm cười, uyển chuyển vén mấy sợi tóc, khẽ cười nói:
- Vương lâm, chuyện này hắn đã giữ rất lâu trong lòng, luôn cảm thấy với thân phận của hắn mà đi đánh lén một vãn bối thì quả thật quá dọa người rồi.
Vương Lâm mỉm cười. Hắn cũng biết Hồ Quyên Vương Nham sau khi trải qua trận đánh ở vùng đất Yêu linh đối với mình đã thật sự thân cận, không coi mình là ngoại nhân nữa. Chuyện liên quan tới vụ đánh lén kia Vương Nham thật ra chắc cũng không phải để ý lắm.
Giờ phút này nghe vậy Vương Nham liền giải thích qua một lượt. Vương Nham sau khi nghe xong cũng không hỏi tới việc này nữa.
- Năm đó ở vùng đất Yêu linh vãn bối nghe tiên đế Thanh Lâm nói tới ba thứ, Vũ giới tôn điện, nguyên thần tinh thề, máu Thanh Sương, trong đó vãn bối đã có hai thứ, chỉ có duy nhất Vũ giới tôn điện là..
Vương Lâm nói tới đây dừng lại một chút nhìn về phía Vương Nham. Vương Nham gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc nói:
- Mấy năm nay ta cũng nhớ lại một chút Vũ giới năm đó, có tôn điện! Đó chính là nơi sư tôn năm đó thành đế, việc này trước đây ta cũng đã nói cho ngươi, lần này ngươi tới đây chẳng lẽ là muốn...
Vương Nham nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm trầm mặc, than nhẹ sau đó nói tới chuyện lão Thánh hoàng lấy được vũ tinh nói ra. Vương Nham nghe vậy động dung, ngay cả Hồ Quyên cũng không nghịch nước nữa, đứng dậy xỏ giầy đi tới bên cạnh Vương Nham.
Hai người nhìn nhau. Vương Nham trầm giọng nói:
- ÂN của Chu Tước Thánh Hoàng vợ chồng ta ghi nhớ trong lòng. Nếu Thanh Long Thánh Hoàng thực sự ở Vũ Giới thì hai chúng ta sẽ trợ giúp để cứu hắn, cũng xem như là báo đáp ân Chu Tước Thánh hoàng mang Vũ tinh tới.
Vương Lâm gật đầu. Vương Nham và Hồ Quyên hai người thu thập đơn giản một chút, cùng với Chu Dật theo Vương Lâm rời đi, tiến thẳng vào tinh không.
Về phần thân thể của Thanh Lâm thì vẫn được Vương Nham bảo tồn.
Trên Chu Tước thánh tông, ở trong trận pháp, giờ phút này mọi người đang yên lặng chờ đợi. Đúng lúc này đột nhiên trong tình không có bốn đạo cầu vồng gào thét lao tới, trong nháy mắt đã tới gần trận pháp, hóa thành mấy người Vương Lam, Vương Nham.
Vương Lâm không dừng lại mà trực tiếp bước từng bước vào trong trận pháp, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt lóe lên ánh sáng, quát khẽ nói:
- Khai trận!
Vừa nói tay phải hắn vừa chụp vào hư không một cái. Lập tức trước người hắn liền xuất hiện một cái khe, bên trong bay ra một tinh thể có tiên khí lượn lờ. Cùng lúc đó, mấy vạn đệ tử Tứ Thánh Tông nơi này đồng loạt nhắm mắt, toàn bộ tu vi trong cơ thể ào ào truyền vào trong pháp trận dưới thân. Lập tức từng đạo ánh sáng từ trong trận pháp này nhanh chóng lóe lên.
Sau khi ánh sáng này đã đạt tới một mức độ nhất định, nhất thời liền theo trận pháp ngưng tụ lại trận pháp dưới thân ba mươi lăm trưởng lão. Ngay sau đó những trận pháp này cũng tản mát ra ánh sáng. Bọn họ hầu như cùng một lúc bắt quyết, tu vi điên cuồng vận chuyển, dung hợp với nguyên lực của mấy vạn đệ tử bốn phía, hóa thành ba mươi lăm phần, đồng loạt hướng về phía Vương Lâm ở trung tâm mà tiến tới, trong khoảng thời gian ngắn lao thẳng tới tinh thể kia. Tinh thể đó lập tức bộc phát ra ánh sáng chói mắt, từ bên trong tràn ra một cỗ tiên lực không thể tưởng tượng, hóa thành một cột sáng trực tiếp lao thẳng lên trời cao, tạo nên tầng tầng sóng gợn không ngừng lan tỏa về bốn phía.
Trên bầu trời vang lên những tiếng động ầm ầm. Đại môn Vũ giới chậm rãi mở ra trên bầu trời chủ tinh của Chu Tước thánh tông. Trong nháy mắt này, trong toàn bộ Liên minh Tinh Vực, hầu như tất cả tu sĩ đạt tới tu vi nhất định đều cảm thấy tinh không dao động từng trận. Người đã quen thuộc liếc mắt một cái là có thể nhận ra ở một góc của Liên Minh Tinh Vực. Chỉ là La Thiên, Thi ÂM Tông và các thế lực trọng điểm của Liên minh Tinh Vực đều đặt ở trên Chu Tước tinh, đối với việc Vũ Tiên Giới đột nhiên mở ra này tuy ngạc nhiên nhưng cũng không rảnh mà phân thần đi vào.
- Lần trước ta tới Vũ Tiên Giới đã thấy nơi này đang bất ổn, sụp đổ trong phạm vi lớn. Lần này cứu Thanh Long thánh hoàng phải thật nhanh.
Vương Lâm lưu lại lời nói, thân thể nhoáng lên hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng về phía đại môn của Vũ Tiên Giới trên bầu trời. Phía sau hắn, ba mươi lăm trưởng lão Toái Niết bay theo. Đám người Tư Đồ Nam, Vương Nham, Hồ Quyên cũng theo sau.
Có một người thậm chí Vương Lâm cũng không phát hiện ra hóa thành một đạo ngân quang nhảy vào trong Vũ Tiên giới. Người này chính là nữ thi mặc ngân y. Đồng thời vào lúc này, ở một tinh cầu xa xôi tại bắc bộ của Liên Minh Tinh Vực, mặt đất đột nhiên chấn động, nứt thành hình chữ thập. Từ trong đó bay ra một lão giả tóc bạc tang thương . Khuôn mặt người này bị mái tóc bạc che khuất, không thấy rõ tướng mạo. Trước người hắn lóe lên tinh quang, có Vũ đỉnh biến ảo ra.
- Vương Lâm... ngươi trốn không thoát khỏi sự tính toán của lão phu!
Giờ phút này gió thổi lên, khiến mái tóc rối bời trước mặt lão bay sang một bên, lộ ra tướng mạo, bất ngờ lại là...
/2085
|