- Đối với con ếch trong giếng thì miệng giếng chính là thiên, đối với con cá trong nước thì mặt nước chính là thiên... Miệng giếng là nhà tù ếch, mặt nước là giới hạn của cá.
Lô Vân Tòng nhìn Lý Thiến Mai, hắn trầm giọng nói:
- Người cũng như ếch, như cá, cho nên thiên chính là nhà tù! Ếch muốn vượt ra ngoài giếng, cá muốn nhảy khỏi mặt nước, người tất nhiên muốn phá vỡ thiên, đi ra khỏi đạo trói buộc.
Lý Thiến Mai yên lặng suy nghĩ, hai mắt càng trở nên sáng ngời. Trong mắt nàng hiện lên vẻ tán thưởng, nàng dùng tay vén một sợi tóc mềm mại ra sau tai rồi nói khẽ:
- Lô huynh trả lời rất đặc biệt, là người buộc Thiến Mai phải hỏi câu thứ hai, xin Lô huynh tiếp tục giải thích.
Lý Thiến Mai nhìn qua người đàn ông trước mặt, nàng sớm đã được nghe nói trong tinh vực cấp năm có một kỳ nhân Lô Vân Tòng. Người này tâm trí cực cao, lại hiểu biết rất sâu về đạo lý.
- Nếu Lô mỗ trả lời được ba vấn đề của Thiến Mai , vì nàng mà giải thích nghi ngờ thì có nhận được lợi ích gì không?
Lô Vân Tòng mỉm cười, hắn nhìn qua Lý Thiến Mai rồi chờ đợi đối phương trả lời.
Lý Thiến Mai mở lớn hai mắt, nàng khẽ cười nói:
- Nếu Lô huynh có thể giải thích những nghi hoặc của Thiến Mai , sau đó Thiến Mai sẽ thổi cho huynh nghe một khúc!
- Được!
Lô Vân Tòng cười ha hả, hắn nhìn Thiến Mai một cái thật sâu. Hắn vẫn không hiểu cô gái kia hỏi vấn đề này để làm gì.
- Vấn đề thứ hai, cái gì là đạo?
Lý Thiến Mai nhìn qua Lô Vân Tòng rồi khẽ hỏi.
Lão già bên cạnh Lô Vân Tòng vẫn đang chú ý lắng nghe. Sau khi tông chủ trả lời xong câu thứ nhất thì trên mặt lão hiện lên nụ cười, nhưng lúc này sau khi nghe câu hỏi thứ hai thì vẻ mặt lại trở nên cổ quái.
Lô Vân Tòng nhướng mày rồi tơi vào trầm tư. Lần này hắn trầm ngâm rất lâu, vượt qua trước đó rất xa. Lý Thiến Mai cũng không nóng nảy, nàng vẫn đứng đó chờ đợi, vẫn nhìn Lô Vân Tòng đợi đáp án.
- Đạo là... lưới!
Một nén nhang sau, Lô Vân Tòng chậm rãi mở miệng nói.
- Giải thích thế nao?
Lý Thiến Mai suy nghĩ một chút rồi khẽ hỏi. Lô Vân Tòng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi trầm tư một lúc nói:
- Tất cả những gì giẫm lên dưới chân, tất cả đều là thiên địa, có kẻ bước đi tạo ra con đường, cho nên mới có đạo.
- Cho nên có con đường, đạo chính là đường, phương hướng sẽ được chỉ dẫn khi chúng ta phá vỡ ao tù.
Hai mắt Lý Thiến Mai càng trở nên sáng ngời, vẻ tán thưởng lại càng trở nên nồng đậm:
- Đa tạ Lô huynh đã giải thích những nghi hoặc trong lòng Thiến Mai , điều này đã làm Thiến Mai hiểu rõ được rất nhiều. Lô huynh lần này vội vàng, không biết đang muốn đi đâu?
Lão già bên cạnh Lô Vân Tòng do dự một chút rồi ôm quyền nói:
- Đây là vấn đề thứ ba của Lý đạo hữu sao?
Lý Thiến Mai chỉ yên lặng mỉm cười mà không nói gì.
- Đi về phía Mạc La đại lục, để làm rõ một vấn đề, để tìm một công đạo.
Vẻ mặt Lô Vân Tòng vẫn như bình thường nhưng trong lòng lại thầm tiếc nuối dù hắn hiểu được chính mình không có cơ hội trả lời vấn đề thứ ba.
- Chẳng biết Lô huynh có chịu để Thiến Mai đồng hành không?
Lý Thiến Mai mỏ mắt lớn nhìn Lô Vân Tòng, nàng khẽ nói:
- Có thể cũng Thiến Mai đồng hành, tất nhiên sẽ rất hoan nghênh.
Lô Vân Tòng cười ha hả rồi khẽ gật đầu.
Trên đường di Lô Vân Tòng và Lý Thiến Mai khẽ nói chuyện với nhau, chứng đạo, cũng hiểu rõ đạo lẫn nhau. Hai người đều tỏ ra tán thưởng, nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Lão già kia vẫn đường bên ngoài, ánh mắt chốc chốc lại rơi trên người Lô Vân Tòng và Lý Thiến Mai, trong mắt lại lộ ra vẻ cổ quái, lại có chút vui mừng.
“Sau khi thê tử tông chủ qua đời thì không tiếp tục kết đạo lữ với người nào khác. Lý Thiến Mai đến từ Phá Thiên Tông này mặc dù mới cũng gặp tông nhưng lại rất ăn ý với nhau. Nếu hai người có thể kết hợp thành đạo lữ, như vậy với tài trí của tông chủ tất nhiên sẽ tiến thêm một bước dài, tương lai sẽ không có giới hạn... Tử Đạo Tông của ta cũng vì điều này mà vang danh Vân Hải!”
Sau khi Lý Thiến Mai rời khỏi Phá Thiên Tông, trên đường đi cũng rất ít khi trò chuyện như thế này, cũng không người nào có tư cách nói chuyện với nàng, người cũng chỉ có một mình Lô Vân Tòng.
“Người này ngay cả sư tôn cũng phải khen ngợi, nói hắn chính là đệ nhất nhân trên tinh vực cấp năm, ngay cả Thần Tông cũng chú ý đến hắn... hắn quả thật là một người đàn ông kỳ dị hiếm thấy. Dựa vào đạo và độ tuổi của hắn, có thể thấy hắn đã hiểu sâu thế nào rồi, điều này rất hiếm thấy. Về điều này, tu vi ta tuy cao nhưng lại không bằng hắn. Đáng tiếc... Ngay cả người thế này cũng phải dừng lại ở câu trả lời thứ hai!”
Trong lòng Lý Thiến Mai thầm nghĩ.
- Thiến Mai muốn tìm được người tu sĩ thần bí đã đoạt ngọc giản, việc này sợ rằng có chút khó khăn.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần đã nói đến chuyện tu sĩ thần bí đã đoạt được đan phương và ngọc giản. Lô Vân Tòng không giấu, cũng không cần phải giấu, hắn đem tất cả những suy nghĩ của chính mình nói ra.
- Tên tu sĩ thần bí này rất tâm cơ, xem ra muốn tìm được hắn cũng không dễ.
Lý Thiến Mai chấm chấm vạt áo lên trán, sau khi nghe Lô Vân Tòng phân tích, nàng cảm thấy có chút hứng thú với tu sĩ thần bí kia.
- Làm việc quyết đoán, tâm trí cực sâu, ra tay tàn nhẫn! Cả đời Lô mỗ cũng không bội phục nhiều người, nhưng tu sĩ thần bí này cũng được tính là một trong số đó.
Lô Vân Tòng tán thưởng nói, vẻ luyến tiếc trong mắt lại càng đậm.
- Đây cũng chỉ là những phân tích của Lô huynh, có lẽ thật sự cũng chưa chắc đã là như vậy.
Lý Thiến Mai khẽ nói.
- Hy vọng suy đoán của ta la thật, để Lô mỗ có thêm cơ hội để đánh một trận, làm cho đời người càng thêm đặc sắc.
Lô Vân Tòng thở dài, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.
Khi mọi người liên tục tiến lên phía trước thì khoảng cách đến Mạc La đại lục ngày càng gần. Lúc này đưa mắt nhìn có thể mơ hồ thấy trong vùng sương mù phía trước là hình bóng của Mạc La đại lục ở phương xa. Linh thú mãnh hổ dừng lại rồi bay bổng trên không trung, hai mắt nó lạnh lùng nhìn về phía trước.
- Tử Đạo Tông dù sao cũng có cùng một chủ tông với Quy Nguyên Tông, đừng để làm ra những hỗn loạn quá lớn. Thôi thì để ta đi trước,các ngươi cứ ở lại chỗ này!
Lô Vân Tòng nhìn về phía lão già bên cạnh rồi bình tĩnh nói.
Lão già gật đầu xưng vâng.
- Thiến Mai, cùng đi chứ!
Lô Vân Tòng nở nụ cười, ánh mắt hắn rơi trên người Lý Thiến Mai.
Lý Thiến Mai khẽ vung ống tay áo, hai người hóa thành hai luồng cầu vồng phóng thẳng về phía Mạc La đại lục. Lão già nhìn về phía hai người cùng biến mất rồi khẽ nói:
- Có lẽ tông chủ và nàng ta sẽ... thật sự kết thành đạo lữ.
Trước đây Vương Lâm đã được nếm thử lực lượng của đan dược trong Vân Hải tinh vực, dựa vào những cảm ngộ của thú hồn trong từng khối đan dược, hắn mơ hồ tìm được những ý niệm tinh túy trong Vân Hải tinh vực. Vương Lâm mượn cảm ngộ của thú hồn về thiên đạo mà tiến tới dung nhập vào trong ý cảnh của chính mình. Lúc này Vương Lâm đang khoanh chân ngồi trước dược viện, cự tuyệt sự cầu kiến của đám người lyp, hắn đang cầm trong tay viên đan dược cấp tám, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
- Đan dược của Vân Hải tinh vực chỉ có một sơ hở, mượn thú hồn để chứng đạo rồi đạt được cảm ngộ ý cảnh. Nhưng điều này rất khó hoàn thiện, muốn từ trong những thứ hỗn loạn lấy được ý cảnh cần thiết, điều này phải nuốt liên tục rất nhiều đan dược mới có thể thành công.
Sau khi trầm tư chốc lát, Vương Lâm nhìn vào viên đan dược trong tay, đột nhiên vẻ mặt khẽ động. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa, vẻ mặt lại trở nên bình thường không có chút thay đổi nào. Hắn thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn xuống viên đan dược trong tay.
Không lâu sau cánh cửa dược viện bị người ta đẩy ra, có hai người một nam một nữ đi vào. Người đàn ông kia mặc áo bào tím, tướng mạo rất uy nghiêm, không giận tự uy, hai mắt như sao ẩn chứa những tâm trí sâu đậm.
Cô gái bên cạnh người kia tướng mại tuyệt vời, làn da như ngọc, cả người mặc một bộ áo trắng, trong tay đang cầm một cây sáo ngọc trong suốt. Trên người nàng bùng ra một luồng khí tức xuất trần, có vẻ rất yên lặng.
Hai người này tiến vào không làm cho bất kỳ tu sĩ Quy Nguyên Tông nào chú ý, giống như tự nhiên xuất hiện. Trong nháy mắt khi tiến vào dược viện, ánh mắt người đàn ông trung niên rơi trên người Vương Lâm, đồng tử hai mắt người kia khẽ co rút, cũng không nói lời nào.
Bước đi của hắn cũng không nhanh,nhưng mỗi lần hạ xuống thì giống như đang giẫm lên trái tim đang đạp của Vương Lâm, giống như ẩn dấu một loại pháp tắc nào đó, tự nhiên sinh ra một luồng uy áp khó có thể nói thành lời.
Càng thêm quỷ dị chính là khi người đàn ông trung niên tiến về phía trước, chỉ trong khoảng cách hơn vài chục bước chân mà bầu trời phía sau đột nhiên trở nên âm u. lúc này bầu trời giống như bị mây đen bao phủ, khi kẻ này liên tục tiến lên phía trước thì bầu trời âm u phía sau giống như thôn phệ tất cả ánh sáng rồi lại theo đó vận động.
- Ngồi!
Vương Lâm vẫn không ngẩng đầu, đối với đôi nam nữ có thể đi đến dược viện này tìm được chính mình dưới tình huống không bị bất kỳ tu sĩ Quy Nguyên Tông nào phát hiện ra, Vương Lâm cũng thấy không nằm ngoài dự đoán.
Vương Lâm chỉ nói một chữ, nhưng trong nháy mắt khi chữ này vừa ra khỏi miệng, bước chân của người đàn ông trung niên kia đột nhiên khựng hẳn lại. Khoảnh khắc này giống như mười bước chân trước đó giẫm xuống làm trái tim người ta phải nhảy loạn đã trở nên rối loạn làm người ta không phân biệt được thật giả, giống như tất cả mọi thứ trước đó đều tan vỡ khi tâm niệm Vương Lâm khẽ động.
Vẻ mặt Lô Vân Tòng lập tức trở nên ngưng trọng, loại cảm giác này hắn hiểu được rất rõ ràng. Trước đây hắn đã tản ra tu vi và ý cảnh để bao phủ chính xác khắp người tên đàn ông áo trắng trước mặt, mỗi bước chân hắn tiến lên đều do ý cảnh biến thành, mỗi bước tiến về phía trước đều dùng ý cảnh tấn công.
Trong lúc đi về phía trước, ý cảnh dung nhập vào thiên địa, đạo lại hóa thành mây đen che kín bầu trời làm khí thế toàn thân Lô Vân Tòng trực tiếp tiến lên đỉnh phong. Vài chục bước chân đơn giản giống như mượn lực lượng thiên địa để hàng lâm về phía người đàn ông áo trắng bình thường trước mặt.
Nếu là một người khác, chỉ vài chục bước chân này cũng đủ làm đạo niệm tan cỡ, nguyên thần bị tổn thương nghiêm trọng. Thậm chí còn có thể lưu lại dấu ấn trong nguyên thần, từ đó làm cho đạo cơ tan vỡ.
Mặc dù kẻ khác có thể phản kháng nhưng tất nhiên sẽ để lộ ra sơ hở. Lô Vân Tòng cực kỳ tự tin với đạo niệm ý cảnh cực kỳ kiên định của chính mình. Người lúc này hắn lại trở nên chấn động, chỉ vì người đàn ông áo trắng rất bình thường trước mặt.
một chữ này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi thứ hắn đã tạo ra trước đây đều tan vỡ, tất cả đều trở thành hư ảo.
- Vì sao không ngồi?
Vương Lâm ngẩng đầu thu hồi ánh mắt từ trên đan dược. Trong nháy mắt khi ánh mắt của hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên, giống như có những luồng sấm sét nổ ầm ầm trong vô hình, giống như cuồng phong quét ngang qua, tất cả mọi thứ đều biến mất, trời quang mây tạnh...
Dù đạo của Lô Vân Tòng có sâu sắc thế nào, dù đạo niệm có kiên định như thiên địa, thì cũng không thể nào so sánh với Vương Lâm được. Con đường tu đạo của Vương Lâm đã cảm ngộ Sinh Tử Luân Hồi năm trăm năm, sau chín trăm năm thì Sinh Tử Luân Hồi trở thành Nhân Quả Tuần Hoàn, sau nhiều năm lại trở nên Nhân Quả Viên Mãn, lại một lần nữa chuyển hóa thành Chân Giả Ý Cảnh. Lô Vân Tòng lấy gì so sánh, lấy tư cách gì để so sánh? Không thể so được.
Lý Thiến Mai vẫn đường bên cạnh quan sát, nàng đi cũng Lô Vân Tòng cũng vì những hiểu biết của hắn về đạo làm cho nàng phải kính nể. Nàng cho rằng trong những tiểu bối có rất ít nhân tài vượt qua được những hiểu biết của Lô Vân Tòng, đây cũng chính là nguyên nhân mà Lô Vân Tòng được rất nhiều tinh vực cấp cao coi trọng. Nhưng tình cảnh trước mắt lộ ra những luồng sáng trước nay chưa từng có.
- Vị huynh đài này, ta có ba câu hỏi, không biết có thể giải thích...
Lô Vân Tòng nhìn Lý Thiến Mai, hắn trầm giọng nói:
- Người cũng như ếch, như cá, cho nên thiên chính là nhà tù! Ếch muốn vượt ra ngoài giếng, cá muốn nhảy khỏi mặt nước, người tất nhiên muốn phá vỡ thiên, đi ra khỏi đạo trói buộc.
Lý Thiến Mai yên lặng suy nghĩ, hai mắt càng trở nên sáng ngời. Trong mắt nàng hiện lên vẻ tán thưởng, nàng dùng tay vén một sợi tóc mềm mại ra sau tai rồi nói khẽ:
- Lô huynh trả lời rất đặc biệt, là người buộc Thiến Mai phải hỏi câu thứ hai, xin Lô huynh tiếp tục giải thích.
Lý Thiến Mai nhìn qua người đàn ông trước mặt, nàng sớm đã được nghe nói trong tinh vực cấp năm có một kỳ nhân Lô Vân Tòng. Người này tâm trí cực cao, lại hiểu biết rất sâu về đạo lý.
- Nếu Lô mỗ trả lời được ba vấn đề của Thiến Mai , vì nàng mà giải thích nghi ngờ thì có nhận được lợi ích gì không?
Lô Vân Tòng mỉm cười, hắn nhìn qua Lý Thiến Mai rồi chờ đợi đối phương trả lời.
Lý Thiến Mai mở lớn hai mắt, nàng khẽ cười nói:
- Nếu Lô huynh có thể giải thích những nghi hoặc của Thiến Mai , sau đó Thiến Mai sẽ thổi cho huynh nghe một khúc!
- Được!
Lô Vân Tòng cười ha hả, hắn nhìn Thiến Mai một cái thật sâu. Hắn vẫn không hiểu cô gái kia hỏi vấn đề này để làm gì.
- Vấn đề thứ hai, cái gì là đạo?
Lý Thiến Mai nhìn qua Lô Vân Tòng rồi khẽ hỏi.
Lão già bên cạnh Lô Vân Tòng vẫn đang chú ý lắng nghe. Sau khi tông chủ trả lời xong câu thứ nhất thì trên mặt lão hiện lên nụ cười, nhưng lúc này sau khi nghe câu hỏi thứ hai thì vẻ mặt lại trở nên cổ quái.
Lô Vân Tòng nhướng mày rồi tơi vào trầm tư. Lần này hắn trầm ngâm rất lâu, vượt qua trước đó rất xa. Lý Thiến Mai cũng không nóng nảy, nàng vẫn đứng đó chờ đợi, vẫn nhìn Lô Vân Tòng đợi đáp án.
- Đạo là... lưới!
Một nén nhang sau, Lô Vân Tòng chậm rãi mở miệng nói.
- Giải thích thế nao?
Lý Thiến Mai suy nghĩ một chút rồi khẽ hỏi. Lô Vân Tòng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi trầm tư một lúc nói:
- Tất cả những gì giẫm lên dưới chân, tất cả đều là thiên địa, có kẻ bước đi tạo ra con đường, cho nên mới có đạo.
- Cho nên có con đường, đạo chính là đường, phương hướng sẽ được chỉ dẫn khi chúng ta phá vỡ ao tù.
Hai mắt Lý Thiến Mai càng trở nên sáng ngời, vẻ tán thưởng lại càng trở nên nồng đậm:
- Đa tạ Lô huynh đã giải thích những nghi hoặc trong lòng Thiến Mai , điều này đã làm Thiến Mai hiểu rõ được rất nhiều. Lô huynh lần này vội vàng, không biết đang muốn đi đâu?
Lão già bên cạnh Lô Vân Tòng do dự một chút rồi ôm quyền nói:
- Đây là vấn đề thứ ba của Lý đạo hữu sao?
Lý Thiến Mai chỉ yên lặng mỉm cười mà không nói gì.
- Đi về phía Mạc La đại lục, để làm rõ một vấn đề, để tìm một công đạo.
Vẻ mặt Lô Vân Tòng vẫn như bình thường nhưng trong lòng lại thầm tiếc nuối dù hắn hiểu được chính mình không có cơ hội trả lời vấn đề thứ ba.
- Chẳng biết Lô huynh có chịu để Thiến Mai đồng hành không?
Lý Thiến Mai mỏ mắt lớn nhìn Lô Vân Tòng, nàng khẽ nói:
- Có thể cũng Thiến Mai đồng hành, tất nhiên sẽ rất hoan nghênh.
Lô Vân Tòng cười ha hả rồi khẽ gật đầu.
Trên đường di Lô Vân Tòng và Lý Thiến Mai khẽ nói chuyện với nhau, chứng đạo, cũng hiểu rõ đạo lẫn nhau. Hai người đều tỏ ra tán thưởng, nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Lão già kia vẫn đường bên ngoài, ánh mắt chốc chốc lại rơi trên người Lô Vân Tòng và Lý Thiến Mai, trong mắt lại lộ ra vẻ cổ quái, lại có chút vui mừng.
“Sau khi thê tử tông chủ qua đời thì không tiếp tục kết đạo lữ với người nào khác. Lý Thiến Mai đến từ Phá Thiên Tông này mặc dù mới cũng gặp tông nhưng lại rất ăn ý với nhau. Nếu hai người có thể kết hợp thành đạo lữ, như vậy với tài trí của tông chủ tất nhiên sẽ tiến thêm một bước dài, tương lai sẽ không có giới hạn... Tử Đạo Tông của ta cũng vì điều này mà vang danh Vân Hải!”
Sau khi Lý Thiến Mai rời khỏi Phá Thiên Tông, trên đường đi cũng rất ít khi trò chuyện như thế này, cũng không người nào có tư cách nói chuyện với nàng, người cũng chỉ có một mình Lô Vân Tòng.
“Người này ngay cả sư tôn cũng phải khen ngợi, nói hắn chính là đệ nhất nhân trên tinh vực cấp năm, ngay cả Thần Tông cũng chú ý đến hắn... hắn quả thật là một người đàn ông kỳ dị hiếm thấy. Dựa vào đạo và độ tuổi của hắn, có thể thấy hắn đã hiểu sâu thế nào rồi, điều này rất hiếm thấy. Về điều này, tu vi ta tuy cao nhưng lại không bằng hắn. Đáng tiếc... Ngay cả người thế này cũng phải dừng lại ở câu trả lời thứ hai!”
Trong lòng Lý Thiến Mai thầm nghĩ.
- Thiến Mai muốn tìm được người tu sĩ thần bí đã đoạt ngọc giản, việc này sợ rằng có chút khó khăn.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần đã nói đến chuyện tu sĩ thần bí đã đoạt được đan phương và ngọc giản. Lô Vân Tòng không giấu, cũng không cần phải giấu, hắn đem tất cả những suy nghĩ của chính mình nói ra.
- Tên tu sĩ thần bí này rất tâm cơ, xem ra muốn tìm được hắn cũng không dễ.
Lý Thiến Mai chấm chấm vạt áo lên trán, sau khi nghe Lô Vân Tòng phân tích, nàng cảm thấy có chút hứng thú với tu sĩ thần bí kia.
- Làm việc quyết đoán, tâm trí cực sâu, ra tay tàn nhẫn! Cả đời Lô mỗ cũng không bội phục nhiều người, nhưng tu sĩ thần bí này cũng được tính là một trong số đó.
Lô Vân Tòng tán thưởng nói, vẻ luyến tiếc trong mắt lại càng đậm.
- Đây cũng chỉ là những phân tích của Lô huynh, có lẽ thật sự cũng chưa chắc đã là như vậy.
Lý Thiến Mai khẽ nói.
- Hy vọng suy đoán của ta la thật, để Lô mỗ có thêm cơ hội để đánh một trận, làm cho đời người càng thêm đặc sắc.
Lô Vân Tòng thở dài, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.
Khi mọi người liên tục tiến lên phía trước thì khoảng cách đến Mạc La đại lục ngày càng gần. Lúc này đưa mắt nhìn có thể mơ hồ thấy trong vùng sương mù phía trước là hình bóng của Mạc La đại lục ở phương xa. Linh thú mãnh hổ dừng lại rồi bay bổng trên không trung, hai mắt nó lạnh lùng nhìn về phía trước.
- Tử Đạo Tông dù sao cũng có cùng một chủ tông với Quy Nguyên Tông, đừng để làm ra những hỗn loạn quá lớn. Thôi thì để ta đi trước,các ngươi cứ ở lại chỗ này!
Lô Vân Tòng nhìn về phía lão già bên cạnh rồi bình tĩnh nói.
Lão già gật đầu xưng vâng.
- Thiến Mai, cùng đi chứ!
Lô Vân Tòng nở nụ cười, ánh mắt hắn rơi trên người Lý Thiến Mai.
Lý Thiến Mai khẽ vung ống tay áo, hai người hóa thành hai luồng cầu vồng phóng thẳng về phía Mạc La đại lục. Lão già nhìn về phía hai người cùng biến mất rồi khẽ nói:
- Có lẽ tông chủ và nàng ta sẽ... thật sự kết thành đạo lữ.
Trước đây Vương Lâm đã được nếm thử lực lượng của đan dược trong Vân Hải tinh vực, dựa vào những cảm ngộ của thú hồn trong từng khối đan dược, hắn mơ hồ tìm được những ý niệm tinh túy trong Vân Hải tinh vực. Vương Lâm mượn cảm ngộ của thú hồn về thiên đạo mà tiến tới dung nhập vào trong ý cảnh của chính mình. Lúc này Vương Lâm đang khoanh chân ngồi trước dược viện, cự tuyệt sự cầu kiến của đám người lyp, hắn đang cầm trong tay viên đan dược cấp tám, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
- Đan dược của Vân Hải tinh vực chỉ có một sơ hở, mượn thú hồn để chứng đạo rồi đạt được cảm ngộ ý cảnh. Nhưng điều này rất khó hoàn thiện, muốn từ trong những thứ hỗn loạn lấy được ý cảnh cần thiết, điều này phải nuốt liên tục rất nhiều đan dược mới có thể thành công.
Sau khi trầm tư chốc lát, Vương Lâm nhìn vào viên đan dược trong tay, đột nhiên vẻ mặt khẽ động. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa, vẻ mặt lại trở nên bình thường không có chút thay đổi nào. Hắn thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn xuống viên đan dược trong tay.
Không lâu sau cánh cửa dược viện bị người ta đẩy ra, có hai người một nam một nữ đi vào. Người đàn ông kia mặc áo bào tím, tướng mạo rất uy nghiêm, không giận tự uy, hai mắt như sao ẩn chứa những tâm trí sâu đậm.
Cô gái bên cạnh người kia tướng mại tuyệt vời, làn da như ngọc, cả người mặc một bộ áo trắng, trong tay đang cầm một cây sáo ngọc trong suốt. Trên người nàng bùng ra một luồng khí tức xuất trần, có vẻ rất yên lặng.
Hai người này tiến vào không làm cho bất kỳ tu sĩ Quy Nguyên Tông nào chú ý, giống như tự nhiên xuất hiện. Trong nháy mắt khi tiến vào dược viện, ánh mắt người đàn ông trung niên rơi trên người Vương Lâm, đồng tử hai mắt người kia khẽ co rút, cũng không nói lời nào.
Bước đi của hắn cũng không nhanh,nhưng mỗi lần hạ xuống thì giống như đang giẫm lên trái tim đang đạp của Vương Lâm, giống như ẩn dấu một loại pháp tắc nào đó, tự nhiên sinh ra một luồng uy áp khó có thể nói thành lời.
Càng thêm quỷ dị chính là khi người đàn ông trung niên tiến về phía trước, chỉ trong khoảng cách hơn vài chục bước chân mà bầu trời phía sau đột nhiên trở nên âm u. lúc này bầu trời giống như bị mây đen bao phủ, khi kẻ này liên tục tiến lên phía trước thì bầu trời âm u phía sau giống như thôn phệ tất cả ánh sáng rồi lại theo đó vận động.
- Ngồi!
Vương Lâm vẫn không ngẩng đầu, đối với đôi nam nữ có thể đi đến dược viện này tìm được chính mình dưới tình huống không bị bất kỳ tu sĩ Quy Nguyên Tông nào phát hiện ra, Vương Lâm cũng thấy không nằm ngoài dự đoán.
Vương Lâm chỉ nói một chữ, nhưng trong nháy mắt khi chữ này vừa ra khỏi miệng, bước chân của người đàn ông trung niên kia đột nhiên khựng hẳn lại. Khoảnh khắc này giống như mười bước chân trước đó giẫm xuống làm trái tim người ta phải nhảy loạn đã trở nên rối loạn làm người ta không phân biệt được thật giả, giống như tất cả mọi thứ trước đó đều tan vỡ khi tâm niệm Vương Lâm khẽ động.
Vẻ mặt Lô Vân Tòng lập tức trở nên ngưng trọng, loại cảm giác này hắn hiểu được rất rõ ràng. Trước đây hắn đã tản ra tu vi và ý cảnh để bao phủ chính xác khắp người tên đàn ông áo trắng trước mặt, mỗi bước chân hắn tiến lên đều do ý cảnh biến thành, mỗi bước tiến về phía trước đều dùng ý cảnh tấn công.
Trong lúc đi về phía trước, ý cảnh dung nhập vào thiên địa, đạo lại hóa thành mây đen che kín bầu trời làm khí thế toàn thân Lô Vân Tòng trực tiếp tiến lên đỉnh phong. Vài chục bước chân đơn giản giống như mượn lực lượng thiên địa để hàng lâm về phía người đàn ông áo trắng bình thường trước mặt.
Nếu là một người khác, chỉ vài chục bước chân này cũng đủ làm đạo niệm tan cỡ, nguyên thần bị tổn thương nghiêm trọng. Thậm chí còn có thể lưu lại dấu ấn trong nguyên thần, từ đó làm cho đạo cơ tan vỡ.
Mặc dù kẻ khác có thể phản kháng nhưng tất nhiên sẽ để lộ ra sơ hở. Lô Vân Tòng cực kỳ tự tin với đạo niệm ý cảnh cực kỳ kiên định của chính mình. Người lúc này hắn lại trở nên chấn động, chỉ vì người đàn ông áo trắng rất bình thường trước mặt.
một chữ này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi thứ hắn đã tạo ra trước đây đều tan vỡ, tất cả đều trở thành hư ảo.
- Vì sao không ngồi?
Vương Lâm ngẩng đầu thu hồi ánh mắt từ trên đan dược. Trong nháy mắt khi ánh mắt của hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên, giống như có những luồng sấm sét nổ ầm ầm trong vô hình, giống như cuồng phong quét ngang qua, tất cả mọi thứ đều biến mất, trời quang mây tạnh...
Dù đạo của Lô Vân Tòng có sâu sắc thế nào, dù đạo niệm có kiên định như thiên địa, thì cũng không thể nào so sánh với Vương Lâm được. Con đường tu đạo của Vương Lâm đã cảm ngộ Sinh Tử Luân Hồi năm trăm năm, sau chín trăm năm thì Sinh Tử Luân Hồi trở thành Nhân Quả Tuần Hoàn, sau nhiều năm lại trở nên Nhân Quả Viên Mãn, lại một lần nữa chuyển hóa thành Chân Giả Ý Cảnh. Lô Vân Tòng lấy gì so sánh, lấy tư cách gì để so sánh? Không thể so được.
Lý Thiến Mai vẫn đường bên cạnh quan sát, nàng đi cũng Lô Vân Tòng cũng vì những hiểu biết của hắn về đạo làm cho nàng phải kính nể. Nàng cho rằng trong những tiểu bối có rất ít nhân tài vượt qua được những hiểu biết của Lô Vân Tòng, đây cũng chính là nguyên nhân mà Lô Vân Tòng được rất nhiều tinh vực cấp cao coi trọng. Nhưng tình cảnh trước mắt lộ ra những luồng sáng trước nay chưa từng có.
- Vị huynh đài này, ta có ba câu hỏi, không biết có thể giải thích...
/2085
|