Sương mù tràn ngập tinh không, sáu luồng vầu vồng gào thét phóng xuyên qua. Thương Tùng Tử hình như rất quen đường, căn bản không cần phải lấy ngọc giản ra để phân biệt phương hướng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Thương Tùng Tử dùng tu vi Toái Niết trung kỳ phóng đi như tên bắn, tốc độ nhanh như chớp giật. Đám người phía sau lưng lão lúc này cũng đang vận chuyển tu vi mức độ cao hơn.
Như vậy Vương Lâm lại trở nên thong thả, tu vi của hắn cũng không thật sự là Toái Niết, nhưng hắn ung dung lấy ra Tán Thủ Xuất Phù, bên ngoài cơ thể lập tức có những luồng gió lốc bao phủ, hắn xông thẳng lên.
Trên đoạn đường ai cũng phóng đi như chớp, mấy ngày sau sương mù bốn phía ngày càng đậm. Lúc này tất cả đã tiến vào chỗ sâu nhất trong tinh vực cấp năm, mơ hồ có thể nhìn thấy phía trước có một bóng đen, rõ ràng là một Man Hoang đại lục.
- Chính là chỗ này!
Thân thể Thương Tùng Tử phóng thẳng tới gần Man Hoang đại lục. Vùng đất này cũng không quá lớn nhưng bên trên lại có rất nhiều mãnh thú. Đứng trên đại lục có thể thấy phương xa liên tục truyền đến tiếng mãnh thú gầm thét.
- Rất ít người biết được Man Hoang đại lục này, dù biết cũng sẽ không tìm ra bí mật của lão phu ẩn giấu bên trong.
Trên mặt Thương Tùng Tử lộ ra nụ cười, lão nhìn đại lục trước mắt, vẻ mặt bùng lên những hồi ức.
- Bàng đạo hữu, làm phiền đem những tu sĩ đang tồn tại trên đại lục này giết sạch đi!
Thương Tùng Tử nhìn về phía lão già mặt đầy lổ nói.
Bàng lão giả khẽ gật đầu, lão tản thần thức ra rồi thân thể lóe lên biến mất ngay tại chỗ.
- Cứ tùy theo những hình bóng di động trên Man Hoang đại lục này mà tìm kiếm, nhưng hễ là tu sĩ tiến đến săn thú, dù là tông phái hay tu vi gì cũng chém giết từng tên một.
Vương Lâm nhìn thoáng qua Man Hoang đại lục dưới chân, cuối cùng cảm thấy nơi đây có chút quỷ dị. Nhưng hắn cũng không thể nói rõ rốt cuộc địa phương này có vấn đề gì. Lúc này hắn ngồi xổm xuống nắm lên một vốc đất cẩn thận xem xét vài lần. Ánh mắt lão bà áo xanh cũng lóe lên xem bốn phía vẻ mặt nghiêm trọng.
Vân Hồn Tử nhìn thoáng qua Vương Lâm, trong lòng thầm cười lạnh. Những bí ẩn trên Man Hoang đại lục này tuyệt đối không phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể phát hiện được, trừ khi phải sống ở đây mấy năm.
Đoan Mộc đổng tử cũng nhíu mày rồi đảo mắt nhìn qua bốn phía, không biết đang suy nghĩ điều gì. Chỉ có Trần Thiên Quân là vẻ mặt không chút biến đổi đang khoanh chân ngồi thổ nạp. Không lâu sau lão già họ Bàng đã quay về, lão hướng về phía Thương Tùng Tử gật đầu, cũng không nói câu nào.
Tâm thần Thương Tùng Tử bùng lên những cơn sóng chấn động. Lão hít vào một hơi thật sâu, hai tay bấm phát quyết vung lên, đột nhiên có một luồng nguyên lực thiên địa gào thét phóng đến. Nguyên lực thiên địa xoay quanh thân thể Thương Tùng Tử, lại quấy động sương mù hóa thành một vòng xoáy khổng lồ. Mái tóc trắng của Thương Tùng Tử không gió mà bay, lão khẽ quát một tiếng hai tay nhấn mạnh xuống đất.
Một tiếng ầm vang lên, mặt đất lập tức chấn động, mơ hồ nghe thấy rất nhiều tiếng nổ dần trở nên vang vọng. Mặt đất rung chuyển phát ra những âm thanh két két, nhưng sau đó lại vỡ vụn từng đoạn, hai vết nứt khổng lồ chạy trên mặt đất giống như Du Long, vết nứt kéo thẳng về phương xa.
Mặt đất chấn động ngày càng dữ dội, địa phương này nằm ở phía đông Man Hoang đại lục, lúc này đột nhiên có một ngọn núi cao vạn trượng bùng lên những vầng hào quang chói mắt. Đúng lúc này ở phía bắc, phía nam, phía tây bốn phương tám hướng cũng có những ngọn núi bùng ra hào quang giống như vậy.
Hào quang bùng ra trên bốn ngọn núi ngày càng đậm rồi đột nhiên tiêu tán về khắp bốn phía. Lúc này nếu từ trên tinh không nhìn xuống thì có thể rõ ràng nhìn thấy những luồng hào quang bùng ra trên bốn ngọn núi đang khuếch tán và nổi lên với nhau tạo thành Tứ Sơn trận.
Mặt đất liên tục rung chuyển rồi vỡ vụn, từng khối đá bắt đầu bay bổng trên không trung. Trong nháy mắt, tất cả đất đá nằm bên trong Tứ Sơn trận giống như đang bị móc lên từng tầng, liên tục tan vỡ, đất đá bay trên không trung lại càng nhiều.
Hai mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, hắn nhìn thoáng qua những khối đá vụn đang bay bổng trước mặt. Lúc này mặt đất đã giống như mặt kính, không còn bất kỳ chỗ nào lồi lõm.
Trên mặt đất lại ẩn giấu một ký hiệu khổng lồ.
Ký hiệu này giống như thuật thần thông khắc trên mặt đất, nó chiếm giữ tuyệt đại bộ phần Man Hoang đại lục này. Tất cả những khối đá đang bay bổng chẳng qua chỉ có tác dụng phủ lên bề mặt để che dấu ký hiệu này mà thôi.
Nhìn những khối đá vụn dần bay lên rồi tiên tán trong tinh không, trong đầu Vương Lâm đột nhiên lóe lên tia chớp. Hắn nhìn chằm chằm vào những khối đá đang tiêu tán, nhìn quỹ đạo nó bay lên không rồi tiêu tán, tâm thần hắn chấn động! Lúc này hắn đã nghĩ ra nguyên nhân vì sao chính mình sinh ra cảm giác nơi đây thần bí.
Man Hoang đại lục này hoàn toàn lấy tĩnh chế động, những đại lục trên Vân Hải tinh vực thực sự không phải bất động mà đang chậm rãi trôi đi trong tinh không, chẳng qua nó trôi đặc biệt chậm, rất khó bị cảm giác nhưng quả thật điều này có tồn tại. Đối với phàm nhân thì không thể cảm nhận được sự chuyển động của đại lục, nhưng tu sĩ đạt đến mức độ tu vi nhất định thì chỉ cần tĩnh tâm là có thể mơ hồ phát hiện ra một số quỹ đạo.
Vương Lâm không phải tu sĩ bản địa trên Vân Hải tinh vực, tinh vực trước đây của hắn đều là tinh cầu mà không phải những đại lục trôi nổi thế này, cho nên hắn rõ ràng phát hiện được điều này. Nếu là tu sĩ bản địa thì với tư duy theo quán tính sẽ dễ dàng xem nhẹ vấn đề này.
“Man Hoang đại lục bất động…”
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.
Mặt đất ở giữa Tứ Sơn đại trận đã không còn bất cứ khối đá vụn nào. Thương Tùng Tử khoanh chân ngồi xuống, tay phải vung một trảo lên hư không, vết nứt trữ vật lập tức xuất hiện trước mặt. Từng luồng tinh quang lóe lên, từng khối tiên ngọc từ trong bay ra. Khi tiên ngọc rơi trên mặt đất thì tiêu tán liên lực rồi hóa thành tro bụi.
Khi tiên lực dần tiêu tán, mặt đất đã bắt đầu hấp thu những luồng tiên lực nồng đậm, ký hiệu là dần trở nên rõ ràng, lại tràn đầy những luồng sáng êm dịu.
Sau khoảng thời gian một nén nhang ngắn ngủi, số lượng tiên ngọc bị phế đã lên đến số lượng vài chục vạn. Ký hiệu trên mặt đất ngày càng sáng, cuối cùng hầu như đã chiếu sáng toàn bộ Man Hoang đại lục này.
- Tiên trận, mở!
Thương Tùng Tử rống lên một tiếng, âm thanh giống như sấm sét vang dội khắp thiên địa. Trong khoảnh khắc, ký hiệu trên mặt đất lại lóe lên dữ dội, hàng loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên kinh thiên động địa.
Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được sau khi ký hiệu hấp thu đủ tiên lực và chiếu sáng khắp đại lục, ngay sau đó Man Hoang đại lục đột nhiên chuyển động! Hoàn toàn không phải rung động mà là chuyển động.
Lúc này những chuyển động ở phía bắc đại lục này có thể cảm nhận được rõ ràng nhất, có thể thấy đại lục đang chuyển động với tốc độ cực nhanh. Không phải chỉ có Vương Lâm mà ba người Đoan Mộc, Trần Thiên Quân và lão bà áo xanh cũng cảm thấy chấn động, tất cả đều tản thần thức ra cẩn thận quan sát mọi thứ.
Khi ký hiệu trên đại lục này lấp lánh càng nhanh thì quá trình chuyển động cũng càng mạnh. Cũng không lâu lắm, dưới những tiếng nổ ầm ầm vang lên, Man Hoang đại lục này hoàn toàn rời khỏi vị trí rời khỏi địa phương nó vừa che đậy.
Đúng lúc này ở trung tâm vị trí mà Man Hoang đại lục vừa rồi che đậy lập tức xuất hiện một vết nứt bùng ra những luồng hào quang bảy màu. Vết nứt này không lớn, chỉ nhỏ khoảng nửa trượng nhưng những luồng sáng bảy màu vờn quanh làm nó cực kỳ chói sáng và có thể thấy được rõ ràng trong tinh không.
- Đây là!
Đoan Mộc hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn chằm chằm vào vết nứt mà vẻ mặt trở nên kích động. Ngũ quan trên gương mặt hắn vốn đã méo xệch, lúc này lại càng trở nên khó coi và đáng sợ.
- Một kho tàng!
Người đàn ông Trần Thiên QUân người Dịch Thú Tông nhìn về phía Thương Tùng Tử, sau đó ánh mắt lại chuyển lên vết nứt đang bùng ra những luồng sáng bảy màu.
- Nơi đây vồn không có Man Hoang đại lục này, năm xưa lão phu vô tình đi ngang nơi đây đúng lúc vết nứt này mới xuất hiện. Sau đó vì che giấu chỗ này mà mượn một đại lục từ nơi khác kéo đến đây che nó lại, người ngoài sẽ không thể phát hiện được, hiện!
Thương Tùng tử cười ha hả nói, trong âm thanh lộ ra vẻ ngạo nghễ.
- Vết nứt bảy màu này thông đến nơi nào?
Lão bà áo xanh nhìn về phía vết nứt rồi trầm giọng nói.
- Đi sẽ biết!
Thương Tùng Tử ha hả cười, dưới sự điều khiển của lão, mọi người cảm thấy đại lục dưới chân chuyển động càng nhanh hơn. Trong nháy mắt Man Hoang đại lục này đã phóng đi rất xa, cự ly đến vết nứt bảy màu cũng rất xa.
- Vết nứt này không được ổn đinh và không thể tiến vào trực tiếp, nếu không chỉ cần hai người trong đám chúng ta tiến vào thì nó sẽ tan vỡ. Tuy vết nứt không tiêu tán nhưng sẽ thu nhỏ lại, như vậy chúng ta sẽ rất khó trở về. Cho nên ta muốn dùng Man Hoang đại lục này đánh thẳng vào để vết nứt trở nên lớn hơn, trong nháy mắt khi chúng ta tiến vào bên trong thì ký hiệu trên đại lục này sẽ kiềm chế vết nứt để nó không bị tan vỡ, lúc chúng ta trở về cũng sẽ ít gặp ảnh hưởng.
Khi Thương Tùng Tử giải thích, vết nứt đang bùng ra những luồng sáng bảy màu này càng xa trong ánh mắt mọi người, đại lục dưới chân cũng liên tục chuyển động. Một lát sau, Man Hoang đại lục đột nhiên ngừng lại.
Thương Tùng Tử hai tay bấm pháp quyết rồi đặt xuống mặt đất. Lúc này mặt đất lại chấn động, nhưng Man Hoang đại lục này lại dùng tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy rồi đánh thẳng về phía vết nứt bảy màu.
Đại lục phóng đi càng lúc càng nhanh, cuối cũng cũng đã đến mức cực hạn. Tốc độ quá nhanh làm đại lục này rung chuyển dữ dội, những vị trí ngoài rìa đã có những tảng đất đá bong ra.
Nếu tử trên tinh không nhìn xuống sẽ thấy tốc độ tấn công của Man Hoang đại lục này cũng không kém, thậm chí còn nhanh hơn cả tu sĩ Toái Niết.
Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp tinh không, đại lục phóng đi với tốc độ quá nhanh làm cho đám người đứng bên trên trở nên ngưng trọng. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vết nứt bảy màu trước mặt, tâm thần cũng được kéo căng.
Nói thì chậm nhưng những gì đang xảy ra lại rất nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt đại lục này đã đánh ầm ầm tới, đại lục mang theo những tiếng thét gào kinh hoàng tinh không, trực tiếp đánh lên vết nứt bảy màu. Khoảnh khắc này những luồng sáng bảy màu trong vết nứt đột nhiên lóe lên điên cuồng, mơ hồ còn chiếu sáng khắp tinh không bốn phía. Khi đại lục đập vào, vết nứt này lập tức bị cướng ép há rộng miệng ra.
- Đi!
Giọng nói của Thương Tùng Tử vang lên, thân thể lão cũng trực tiếp phóng ra bay vào trong vết nứt. Đám người còn lại cũng vội vàng bám theo sát phía sau Thương Tùng Tử rồi tiến vào vết nứt.
Lúc này bên ngoài cũng chỉ còn hai người Vân Hồn Tử và Vương Lâm. Vân Hồn Tử dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm, lúc này lòng Vương Lâm cũng thầm hừ lanh nhưng tốc độ của hắn cũng không giảm mà phóng vào vết nứt. Khoảnh khắc khi Vương Lâm tiến vào vết nứt thì hai mắt hắn đột nhiên lóe lên hàn quang, hắn quay mạnh đầu lại.
Hai mắt Vân Hồn Tử phía sau đang trở nên ngưng trọng, khoảnh khắc khi Vương lâm quay đầu lại thì tay phải đã vung lên hư không rồi lóe lên một thanh thiết kiếm, trên thân kiếm loang lỗ những vết rỉ sét nhưng lại có được lực lượng kinh thiên động địa.
Thương Tùng Tử dùng tu vi Toái Niết trung kỳ phóng đi như tên bắn, tốc độ nhanh như chớp giật. Đám người phía sau lưng lão lúc này cũng đang vận chuyển tu vi mức độ cao hơn.
Như vậy Vương Lâm lại trở nên thong thả, tu vi của hắn cũng không thật sự là Toái Niết, nhưng hắn ung dung lấy ra Tán Thủ Xuất Phù, bên ngoài cơ thể lập tức có những luồng gió lốc bao phủ, hắn xông thẳng lên.
Trên đoạn đường ai cũng phóng đi như chớp, mấy ngày sau sương mù bốn phía ngày càng đậm. Lúc này tất cả đã tiến vào chỗ sâu nhất trong tinh vực cấp năm, mơ hồ có thể nhìn thấy phía trước có một bóng đen, rõ ràng là một Man Hoang đại lục.
- Chính là chỗ này!
Thân thể Thương Tùng Tử phóng thẳng tới gần Man Hoang đại lục. Vùng đất này cũng không quá lớn nhưng bên trên lại có rất nhiều mãnh thú. Đứng trên đại lục có thể thấy phương xa liên tục truyền đến tiếng mãnh thú gầm thét.
- Rất ít người biết được Man Hoang đại lục này, dù biết cũng sẽ không tìm ra bí mật của lão phu ẩn giấu bên trong.
Trên mặt Thương Tùng Tử lộ ra nụ cười, lão nhìn đại lục trước mắt, vẻ mặt bùng lên những hồi ức.
- Bàng đạo hữu, làm phiền đem những tu sĩ đang tồn tại trên đại lục này giết sạch đi!
Thương Tùng Tử nhìn về phía lão già mặt đầy lổ nói.
Bàng lão giả khẽ gật đầu, lão tản thần thức ra rồi thân thể lóe lên biến mất ngay tại chỗ.
- Cứ tùy theo những hình bóng di động trên Man Hoang đại lục này mà tìm kiếm, nhưng hễ là tu sĩ tiến đến săn thú, dù là tông phái hay tu vi gì cũng chém giết từng tên một.
Vương Lâm nhìn thoáng qua Man Hoang đại lục dưới chân, cuối cùng cảm thấy nơi đây có chút quỷ dị. Nhưng hắn cũng không thể nói rõ rốt cuộc địa phương này có vấn đề gì. Lúc này hắn ngồi xổm xuống nắm lên một vốc đất cẩn thận xem xét vài lần. Ánh mắt lão bà áo xanh cũng lóe lên xem bốn phía vẻ mặt nghiêm trọng.
Vân Hồn Tử nhìn thoáng qua Vương Lâm, trong lòng thầm cười lạnh. Những bí ẩn trên Man Hoang đại lục này tuyệt đối không phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể phát hiện được, trừ khi phải sống ở đây mấy năm.
Đoan Mộc đổng tử cũng nhíu mày rồi đảo mắt nhìn qua bốn phía, không biết đang suy nghĩ điều gì. Chỉ có Trần Thiên Quân là vẻ mặt không chút biến đổi đang khoanh chân ngồi thổ nạp. Không lâu sau lão già họ Bàng đã quay về, lão hướng về phía Thương Tùng Tử gật đầu, cũng không nói câu nào.
Tâm thần Thương Tùng Tử bùng lên những cơn sóng chấn động. Lão hít vào một hơi thật sâu, hai tay bấm phát quyết vung lên, đột nhiên có một luồng nguyên lực thiên địa gào thét phóng đến. Nguyên lực thiên địa xoay quanh thân thể Thương Tùng Tử, lại quấy động sương mù hóa thành một vòng xoáy khổng lồ. Mái tóc trắng của Thương Tùng Tử không gió mà bay, lão khẽ quát một tiếng hai tay nhấn mạnh xuống đất.
Một tiếng ầm vang lên, mặt đất lập tức chấn động, mơ hồ nghe thấy rất nhiều tiếng nổ dần trở nên vang vọng. Mặt đất rung chuyển phát ra những âm thanh két két, nhưng sau đó lại vỡ vụn từng đoạn, hai vết nứt khổng lồ chạy trên mặt đất giống như Du Long, vết nứt kéo thẳng về phương xa.
Mặt đất chấn động ngày càng dữ dội, địa phương này nằm ở phía đông Man Hoang đại lục, lúc này đột nhiên có một ngọn núi cao vạn trượng bùng lên những vầng hào quang chói mắt. Đúng lúc này ở phía bắc, phía nam, phía tây bốn phương tám hướng cũng có những ngọn núi bùng ra hào quang giống như vậy.
Hào quang bùng ra trên bốn ngọn núi ngày càng đậm rồi đột nhiên tiêu tán về khắp bốn phía. Lúc này nếu từ trên tinh không nhìn xuống thì có thể rõ ràng nhìn thấy những luồng hào quang bùng ra trên bốn ngọn núi đang khuếch tán và nổi lên với nhau tạo thành Tứ Sơn trận.
Mặt đất liên tục rung chuyển rồi vỡ vụn, từng khối đá bắt đầu bay bổng trên không trung. Trong nháy mắt, tất cả đất đá nằm bên trong Tứ Sơn trận giống như đang bị móc lên từng tầng, liên tục tan vỡ, đất đá bay trên không trung lại càng nhiều.
Hai mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, hắn nhìn thoáng qua những khối đá vụn đang bay bổng trước mặt. Lúc này mặt đất đã giống như mặt kính, không còn bất kỳ chỗ nào lồi lõm.
Trên mặt đất lại ẩn giấu một ký hiệu khổng lồ.
Ký hiệu này giống như thuật thần thông khắc trên mặt đất, nó chiếm giữ tuyệt đại bộ phần Man Hoang đại lục này. Tất cả những khối đá đang bay bổng chẳng qua chỉ có tác dụng phủ lên bề mặt để che dấu ký hiệu này mà thôi.
Nhìn những khối đá vụn dần bay lên rồi tiên tán trong tinh không, trong đầu Vương Lâm đột nhiên lóe lên tia chớp. Hắn nhìn chằm chằm vào những khối đá đang tiêu tán, nhìn quỹ đạo nó bay lên không rồi tiêu tán, tâm thần hắn chấn động! Lúc này hắn đã nghĩ ra nguyên nhân vì sao chính mình sinh ra cảm giác nơi đây thần bí.
Man Hoang đại lục này hoàn toàn lấy tĩnh chế động, những đại lục trên Vân Hải tinh vực thực sự không phải bất động mà đang chậm rãi trôi đi trong tinh không, chẳng qua nó trôi đặc biệt chậm, rất khó bị cảm giác nhưng quả thật điều này có tồn tại. Đối với phàm nhân thì không thể cảm nhận được sự chuyển động của đại lục, nhưng tu sĩ đạt đến mức độ tu vi nhất định thì chỉ cần tĩnh tâm là có thể mơ hồ phát hiện ra một số quỹ đạo.
Vương Lâm không phải tu sĩ bản địa trên Vân Hải tinh vực, tinh vực trước đây của hắn đều là tinh cầu mà không phải những đại lục trôi nổi thế này, cho nên hắn rõ ràng phát hiện được điều này. Nếu là tu sĩ bản địa thì với tư duy theo quán tính sẽ dễ dàng xem nhẹ vấn đề này.
“Man Hoang đại lục bất động…”
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.
Mặt đất ở giữa Tứ Sơn đại trận đã không còn bất cứ khối đá vụn nào. Thương Tùng Tử khoanh chân ngồi xuống, tay phải vung một trảo lên hư không, vết nứt trữ vật lập tức xuất hiện trước mặt. Từng luồng tinh quang lóe lên, từng khối tiên ngọc từ trong bay ra. Khi tiên ngọc rơi trên mặt đất thì tiêu tán liên lực rồi hóa thành tro bụi.
Khi tiên lực dần tiêu tán, mặt đất đã bắt đầu hấp thu những luồng tiên lực nồng đậm, ký hiệu là dần trở nên rõ ràng, lại tràn đầy những luồng sáng êm dịu.
Sau khoảng thời gian một nén nhang ngắn ngủi, số lượng tiên ngọc bị phế đã lên đến số lượng vài chục vạn. Ký hiệu trên mặt đất ngày càng sáng, cuối cùng hầu như đã chiếu sáng toàn bộ Man Hoang đại lục này.
- Tiên trận, mở!
Thương Tùng Tử rống lên một tiếng, âm thanh giống như sấm sét vang dội khắp thiên địa. Trong khoảnh khắc, ký hiệu trên mặt đất lại lóe lên dữ dội, hàng loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên kinh thiên động địa.
Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được sau khi ký hiệu hấp thu đủ tiên lực và chiếu sáng khắp đại lục, ngay sau đó Man Hoang đại lục đột nhiên chuyển động! Hoàn toàn không phải rung động mà là chuyển động.
Lúc này những chuyển động ở phía bắc đại lục này có thể cảm nhận được rõ ràng nhất, có thể thấy đại lục đang chuyển động với tốc độ cực nhanh. Không phải chỉ có Vương Lâm mà ba người Đoan Mộc, Trần Thiên Quân và lão bà áo xanh cũng cảm thấy chấn động, tất cả đều tản thần thức ra cẩn thận quan sát mọi thứ.
Khi ký hiệu trên đại lục này lấp lánh càng nhanh thì quá trình chuyển động cũng càng mạnh. Cũng không lâu lắm, dưới những tiếng nổ ầm ầm vang lên, Man Hoang đại lục này hoàn toàn rời khỏi vị trí rời khỏi địa phương nó vừa che đậy.
Đúng lúc này ở trung tâm vị trí mà Man Hoang đại lục vừa rồi che đậy lập tức xuất hiện một vết nứt bùng ra những luồng hào quang bảy màu. Vết nứt này không lớn, chỉ nhỏ khoảng nửa trượng nhưng những luồng sáng bảy màu vờn quanh làm nó cực kỳ chói sáng và có thể thấy được rõ ràng trong tinh không.
- Đây là!
Đoan Mộc hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn chằm chằm vào vết nứt mà vẻ mặt trở nên kích động. Ngũ quan trên gương mặt hắn vốn đã méo xệch, lúc này lại càng trở nên khó coi và đáng sợ.
- Một kho tàng!
Người đàn ông Trần Thiên QUân người Dịch Thú Tông nhìn về phía Thương Tùng Tử, sau đó ánh mắt lại chuyển lên vết nứt đang bùng ra những luồng sáng bảy màu.
- Nơi đây vồn không có Man Hoang đại lục này, năm xưa lão phu vô tình đi ngang nơi đây đúng lúc vết nứt này mới xuất hiện. Sau đó vì che giấu chỗ này mà mượn một đại lục từ nơi khác kéo đến đây che nó lại, người ngoài sẽ không thể phát hiện được, hiện!
Thương Tùng tử cười ha hả nói, trong âm thanh lộ ra vẻ ngạo nghễ.
- Vết nứt bảy màu này thông đến nơi nào?
Lão bà áo xanh nhìn về phía vết nứt rồi trầm giọng nói.
- Đi sẽ biết!
Thương Tùng Tử ha hả cười, dưới sự điều khiển của lão, mọi người cảm thấy đại lục dưới chân chuyển động càng nhanh hơn. Trong nháy mắt Man Hoang đại lục này đã phóng đi rất xa, cự ly đến vết nứt bảy màu cũng rất xa.
- Vết nứt này không được ổn đinh và không thể tiến vào trực tiếp, nếu không chỉ cần hai người trong đám chúng ta tiến vào thì nó sẽ tan vỡ. Tuy vết nứt không tiêu tán nhưng sẽ thu nhỏ lại, như vậy chúng ta sẽ rất khó trở về. Cho nên ta muốn dùng Man Hoang đại lục này đánh thẳng vào để vết nứt trở nên lớn hơn, trong nháy mắt khi chúng ta tiến vào bên trong thì ký hiệu trên đại lục này sẽ kiềm chế vết nứt để nó không bị tan vỡ, lúc chúng ta trở về cũng sẽ ít gặp ảnh hưởng.
Khi Thương Tùng Tử giải thích, vết nứt đang bùng ra những luồng sáng bảy màu này càng xa trong ánh mắt mọi người, đại lục dưới chân cũng liên tục chuyển động. Một lát sau, Man Hoang đại lục đột nhiên ngừng lại.
Thương Tùng Tử hai tay bấm pháp quyết rồi đặt xuống mặt đất. Lúc này mặt đất lại chấn động, nhưng Man Hoang đại lục này lại dùng tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy rồi đánh thẳng về phía vết nứt bảy màu.
Đại lục phóng đi càng lúc càng nhanh, cuối cũng cũng đã đến mức cực hạn. Tốc độ quá nhanh làm đại lục này rung chuyển dữ dội, những vị trí ngoài rìa đã có những tảng đất đá bong ra.
Nếu tử trên tinh không nhìn xuống sẽ thấy tốc độ tấn công của Man Hoang đại lục này cũng không kém, thậm chí còn nhanh hơn cả tu sĩ Toái Niết.
Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp tinh không, đại lục phóng đi với tốc độ quá nhanh làm cho đám người đứng bên trên trở nên ngưng trọng. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vết nứt bảy màu trước mặt, tâm thần cũng được kéo căng.
Nói thì chậm nhưng những gì đang xảy ra lại rất nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt đại lục này đã đánh ầm ầm tới, đại lục mang theo những tiếng thét gào kinh hoàng tinh không, trực tiếp đánh lên vết nứt bảy màu. Khoảnh khắc này những luồng sáng bảy màu trong vết nứt đột nhiên lóe lên điên cuồng, mơ hồ còn chiếu sáng khắp tinh không bốn phía. Khi đại lục đập vào, vết nứt này lập tức bị cướng ép há rộng miệng ra.
- Đi!
Giọng nói của Thương Tùng Tử vang lên, thân thể lão cũng trực tiếp phóng ra bay vào trong vết nứt. Đám người còn lại cũng vội vàng bám theo sát phía sau Thương Tùng Tử rồi tiến vào vết nứt.
Lúc này bên ngoài cũng chỉ còn hai người Vân Hồn Tử và Vương Lâm. Vân Hồn Tử dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm, lúc này lòng Vương Lâm cũng thầm hừ lanh nhưng tốc độ của hắn cũng không giảm mà phóng vào vết nứt. Khoảnh khắc khi Vương Lâm tiến vào vết nứt thì hai mắt hắn đột nhiên lóe lên hàn quang, hắn quay mạnh đầu lại.
Hai mắt Vân Hồn Tử phía sau đang trở nên ngưng trọng, khoảnh khắc khi Vương lâm quay đầu lại thì tay phải đã vung lên hư không rồi lóe lên một thanh thiết kiếm, trên thân kiếm loang lỗ những vết rỉ sét nhưng lại có được lực lượng kinh thiên động địa.
/2085
|