Những chuyện có liên quan đến Vân Hồn Tử đã được gác sang một bên, cũng không người nào muốn nhắc lại. Lúc này trong lòng lão già họ Bàng lại thầm kêu khổ, tâm thần vẫn không thể dựng dậy nổi. Vừa rồi lời nói của lão đã đắc tội với Vương Lâm, nghĩ đến những lời nói lạnh như băng của người thanh niên kia, lão lại phải hít vào một hơi thật sâu.
- Nơi đây đừng tản thần thức ra quá xa, nếu không sẽ bị mãnh thú tấn công. Nơi đây tuy chỉ là bên ngoài nhưng lại có mãnh thú cấp mười hai, cũng đừng nên bay lên cao quá trăm trượng!
Thương Tùng Tử trầm giọng nói.
Vương Lâm đang đảo mắt nhìn lên bầu trời bảy màu bên trên, trong mắt hắn lộ ra vẻ trầm ngâm. Những luồng sáng bảy màu này rất quỷ dị làm người ta sinh ra một cảm giác nói không nên lời, hình như trong mơ hồ có ẩn giấu một loại quy tắc biến hóa nào đó rất khó giải thích.
- Nơi đây rốt cuộc là địa phương nào?
Người đặt ra câu hỏi này chính là Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông.
- Thế giới bảy màu, đây là tên của bọn lão phu đặt ra.
Thương Tùng Tử nhìn qua phía trước rồi chậm rãi nói.
- Nơi đây bên ngoài có rất nhiều mãnh thú hóa sương, nguyên tinh của lão phu cũng được lấy từ chỗ này. Trước đây lão phu đã đến chỗ này nhiều lần, nhưng cũng không dám tiến sâu vào bên trong.
- Trong này vẫn còn có một vài thi hài của cổ nhân, căn cứ vào những gì lão phu quan sát thì những cổ nhân này có tiên nhân, cũng có một vài loại người kỳ dị.
Thương Tùng Tử dùng tay chỉ về phía trước rồi chậm rãi nói.
- Xin chư vị bằng hữu đi cùng lão phu, đừng vội rời đi nơi khác, nơi đây cực kỳ nguy hiểm, nếu chỉ cần bất cẩn sẽ gặp họa sát thân ngay!
Thương Tùng Tử nói xong thì thân thể tiến về phía trước rồi đi về phía tế đàn.
Mọi người đều theo sát sau lưng Thương Tùng Tử, tất cả đều cất bước chậm rãi đi về phía trước trong thế giới tràn đầy luồng sáng bảy màu. Trên đường đi vẻ mặt Thương Tùng Tử rất ngưng trọng, lão dựa theo con đường cố định đi thẳng qua tế đàn tiến thẳng về bình nguyên phía trước. Sau đó đoàn người lại dần đi vào trong núi sâu bị sương mù bao phủ dày đặc.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn vừa đi vừa quan sát khắp bốn phía. Nơi đây không có cây cối, chỉ có những dãy núi trụi lủi, từng luồng sương đều tồn tại độc lập, tất cả đều không xen lẫn vào nhau.
Đúng lúc này tên Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, hắn đảo mắt nhìn chằm chằm về một ngọn núi cách đó không xa, giữa ngọn núi kia mơ hồ lộ ra một huyệt động. Rõ ràng động đá đó cũng không phải tự nhiên, chuyển ánh mắt nhìn lên thì có thể thấy rõ hang động đó được người ta tạo ra để sử dụng.
- Nơi đó quả thật là một tòa động phủ, nhưng bốn phía lại có những mãnh thú cấp mười hai thủ hộ. Lần trước lão phu vào đây đã dẫn dắt những hung thú kia rời khỏi vị trí canh giữ để đi khỏi động phủ, lần đó cũng có thu hoạch.
Giọng nói bình tĩnh của Thương Tùng Tử vang lên, lão liếc mắt nhìn qua Trần Thiên Quân rồi tiếp tục đi về phía trước. Trần Thiên Quân thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía Thương Tùng Tử, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Khi mọi người liên tục tiến về phía trước thì con đường càng ngày càng hẹp. Thương Tùng Tử rất quen thuộc nơi đây, lão thường đi trước dẫn đường. Phương hướng của Thương Tùng Tử lại thay đổi, trước mặt lập tức xuất hiện một con đường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi mọi người tiến vào sâu thì rõ ràng cảm nhận được nơi đây tồn tại một sự nguy hiểm. Luồng khí tức uy nghiêm này càng ngày càng đậm, khí tức này phả thẳng lên người làm tâm thần cũng phải run rẩy.
Vẻ mặt Thương Tùng Tử cũng càng trở nên ngưng trọng, tốc độ của lão cũng dần chậm lại. Mỗi bước chân của lão tiến lên đều phải ngưng trọng suy nghĩ một hồi lâu giống như đang nhớ lại con đường.
Trên đường đi Vương Lâm vẫn một mực trầm tư, nhưng ánh mắt hắn lại liên tục lóe lên. Hắn đã thấy chỗ này tồn tại rất nhiều cấm chế, những cấm chế này sau khi trải qua thời gian quá lâu nên hầu như đã tan vỡ, nhưng vẫn còn một phần đang vận chuyển.
Làm Vương Lâm cảm thấy kinh hãi chính là uy lực của những cấm chế này thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với cấm chế trong Thanh Lâm động phủ. Nếu không phải cấm chế đã tan vỡ hơn phân nửa thì nơi đây đã khó tiến vào được nửa bước, căn bản không thể tiến vào chỗ này được.
Nếu quay đầu nhìn lại con đường đã đi qua, lúc này rõ ràng đoàn người đã tiên lên hơn mười dặm, nhưng rõ ràng vẫn đang ở bên ngoài thế giới bảy màu. Đoàn người vẫn chưa đi qua dãy núi sừng sững trước mặt, cũng không biết được tình cảnh phía sau dãy núi. Trong thế giới bảy màu này không có đêm tối cũng không tồn tại ban ngày.
Thương Tùng Tử càng đi càng chậm, cuối cùng lão dừng hẳn lại xoa nhẹ lên mi tâm rồi trầm giọng nói:
- Đoan Mộc đạo hữu, Hồi đan đang ở trước mặt không xa, nhưng nơi đó lại có một mãnh thú cấp mười hai. Nếu ngươi muốn đoạt đan dược thì sợ rằng sẽ gặp chút phiền phức.
Trước mặt Thương Tùng Tử là một con đường hẹp, hai bên là những dãy núi âm u, chốc chốc lại có vài khối đã từ trên đỉnh núi lăn xuống phát ra những âm thanh rất nhỏ. Ngoài những thứ đó ra thì bầu không khí bốn phía vẫn rất yên tĩnh.
Trên con đường hẹp phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một vùng sương mù ngăn cản lối đi. Bên cạnh đám sươmg có vài bộ hài cốt, những bộ hài cốt này đều dựa vào hai bên núi đá, y phục trên đó đã sớm tiêu tán, chỉ còn lại vài mảnh vài nhỏ quấn trên những đoạn xương khô, bầu không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Trên những bộ hài cốt đã bị phá hủy có thể nhìn thấy rõ ràng một viên đan dược đang phát ra những luồng sáng bảy màu. Đan dược này cũng không được hoàn chỉnh, trên mặt nó có một vết nứt rất nhỏ, thậm chí còn có chỗ đã bị hòa tan làm cho bộ dáng của đan dược này đã không phải có hình tròn mà giống như vầng trăng khuyết.
Đây là một viên đan dược đã từng bị người ta nuốt vào, nhưng kẻ đó lại không thể chạy thoát sinh tử nên chưa hoàn toàn hấp thu đan dược. Dù đã qua biết bao năm tháng, nhưng mùi thuốc nhàn nhạt vẫn liên tục tỏa ra từ trong viên đan dược.
Vương Lâm ngửi thấy mùi thuốc thì ánh mắt trở nên ngưng trọng, mùi thuốc này có chút quỷ dị, khi theo mũi truyền vào trong cơ thể lại làm cho nguyên thần chấn động, trong đầu lại sinh ra cảm giác giống như ký ức đang quay ngược trở lại, những luồng ký ức trước đây liên tục hiện rõ trước mắt. Nhưng cũng may khoảnh khắc này Vương Lâm cắn đầu lưỡi, trong mắt lập tức trở nên thanh tĩnh và âm thầm cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía đám người, hắn phát hiên lão già họ Bàng đã sớm phong bế ngũ quan, rõ ràng đã biết trước sự quỷ dị ở nơi đây.
Ánh mắt của lão bà áo xanh cũng trở nên mê man rồi khôi phục lại ngay. Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông cũng khôi phục lại rất nhanh.
- Đúng là đan dược lợi hai! Quả là Hồi đan!
Đồng tử Đoan Mộc hít vào một hơi thật sâu rồi đắm mình vào trong hương thuốc.
- Đoan Mộc đạo hữu tu luyện Nhật Nguyệt Hồi Đạo, ý cảnh cảm ngộ chính là lúc này, cần kinh nghiệm chín lần quay trở về ký ức mới thành đạo. Nhưng thiên đạo vô tình, nếu muốn trở lại thì rất khó khăn, mà nghe đồn trong thượng cổ tu chân giới có Hồi đan. Viên thuốc này có uy lực thiên địa, người nuốt vào có thể quay người không gian thời gian trở về tìm kiếm thiên đạo. Đáng tiếc là đến ngày nay đan dược đã thất truyền, chỉ còn lại một nửa phương pháp luyện đan nên không luyện thành đan dược được, chỉ có thể ngưng tụ một chút Hồi khí!
Thương Tùng Tử dùng giọng bình tĩnh nói.
Ánh mắt Đoan Mộc lại lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào Thương Tùng Tử rồi dùng giọng the thé nói:
- Thương Tùng Tử cũng hiểu được rất nhiều chuyện, chắc chắn trước khi tìm đến tại hạ đã chuẩn bị đủ mọi thứ rồi.
Thương Tùng Tử chỉ cười khẽ mà không gì.
- Nếu không phải bên cạnh hài cốt có sương mù thì sợ rằng Thương Tùng Tử ngươi sẽ không có lòng tốt mời tại hạ đến đây!
Đồng tử Đoan Mộc nhìn thoáng qua sương mù rồi nói.
- Đúng vậy, thần thông Hồi Đại Tự Tại của Đoan Mộc đạo hữu có thể trợ giúp rất nhiều đến hành trình của chúng ta. Mọi người giúp người đoạt lấy đan dược, ngươi cũng phải vì chúng ta mà mở ra một con đường.
Vẻ mặt Thương Tùng Tử vẫn bình tĩnh, lão thản nhiên thừa nhận.
- Được!
Đoan Mộc suy nghĩ một chút, hắn nhìn thoáng qua Hồi đan trên bộ hài cốt kia, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
- Đây là một mãnh thú Giao Long hóa sương cấp mười hai tương đương với tu sĩ Toái Niết đại viên mãn. Nhưng mãnh thú dù sao cũng là mãnh thù, nếu chúng ta phối hợp tốt lại có Hồi thuật của Đoan Mộc đạo hữu trợ giúp, cũng chẳng phải không thể đoạt được!
Thương Tùng Tử trầm giọng nói.
- Ta muốn hồn phách của con Giao Long này!
Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông liếm liếm môi.
- Thân thể Giao Long thuộc về ta.
Ánh mắt Vương Lâm trở nên lấp lánh, hắn chậm rãi mở miệng:
- Ta muốn tất cả nguyên tinh trong sương mù!
Ba người nói xong thì ánh mắt đồng thời chuyển lên người Thương Tùng Tử.
Lúc này vẻ mặt Thương Tùng Tử vẫn như thường, lão cười nói:
- Được, lão phu và Bàng đạo hữu cũng không muốn có những thứ đó, chúng ta chỉ muốn đi qua chỗ này!
Hai mắt Đoan Mộc chợt lóe lên hàn quang, hắn hít vào một hơi thật sâu. Hai tay hắn bấm pháp quyết quanh người, đột nhiên mái tóc không gió mà bay, hai mắt lấp lánh u quang. Trong nháy mắt khi hắn quát lên một tiếng thì tay trái điểm lên mi tâm, tay phải lại chỉ về phía trước.
Hai mắt Đoan Mộc lại lóe lên u quang nồng đậm, dấu ấn nhật nguyệt từ trong mắt hắn huyễn hóa ra ngoài. Đám người ở bốn phía xung quanh hắn đều sinh ra một loại ảo giác giống như tâm thần bị hút khỏi thân thể. Vương Lâm quét mắt nhìn Đoan Mộc với vẻ mặt rất ung dung.
Khi dấu ấn nhật nguyệt vừa mới xuất hiện thì lập tức vờn quanh rồi tương hỗ lẫn nhau. Sau đó lại hóa thành một vòng xoáy quét ngang rồi phóng thẳng về phía sương mù.
Tốc độ của vòng xoáy này cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến sát đến bên cạnh sương mù. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, vòng xoáy rơi vào trong sương mù. Khoảnh khắc này sương mù đột nhiên xoay chuyển dữ dội, những tiếng gầm rống giận dữ vang lên. Những tiếng gầm kinh thiên động địa lập tức làm cho những dãy núi hai bên rung chuyển dữ dội, rất nhiều khối đá vụn văng ra.
Đúng lúc này, một con Giao Long khổng lồ từ trong sương mù phóng ra mang theo những luồng gió lạnh, Giao Long hướng thẳng về phía đám người mà thôn phệ.
Nếu chỉ là như vậy thì không đáng nói, nhưng khoảnh khắc khi Giao Long xuất hiện thì một luồng uy áp khổng lồ còn mạnh hơn cả tu sĩ Toái Niết bao phủ khắp không gian, luồng uy áp này làm cho tâm thần đám người trở nên run rẩy.
Đồng tử Đoan Mộc quát lên một tiếng chói tai, vòng xoáy dấu ấn nhật nguyệt hóa ra lập tức vờn quanh đầu Giao Long rồi điên cuồng xoay chuyển. Lúc này vòng xoáy đã tạo thành một vòng nước xoáy cuốn lấy đỉnh đầu Giao Long.
- Hồi thuật của ta chỉ ảnh hưởng đến con thú này trong khoảng thời gian mười lần hít thở.
Vẻ mặt Đoan Mộc trở nên cực kỳ dữ tợn, gân xanh nổi lên, hắn khoanh chân ngồi cố định xuống. Hắn vung tay phải lên, một thanh phi kiếm bảy xích vờn quanh thân thể. Phi kiếm lại hóa thành một luồng kiếm quang phóng thẳng về phía Giao Long.
Trần Thiên Quân tiến về phía trước một bước rồi phóng thẳng ra, hai tay hắn bấm quyết, dưới chân lập tức xuất hiện một mảnh lấp lánh u quang. Luồng u quang này khẽ động rồi bùng đến trước mặt Giao Long, nháy mắt đã xuất hiện dưới đầu Giao Long. Trần Thiên Quân khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay lại bấm pháp quyết làm u quang đột nhiên lấp lánh kịch liệt. Luồng u quang lại bùng lên vờn quanh rồi dung nhập vào trong cơ thể Giao Long.
Thương Tùng Tử vung tay phải lên, mấy vạn thanh phi kiếm đột nhiên huyễn hóa ra rồi phóng về phía Giao Long giống như cơn mưa kiếm. Bà lão áo xanh cũng bấm pháp quyết, một luồng gió lạnh đột nhiên nổi lên, những âm thanh két két vang vọng khắp bốn phía. Trong nháy mắt con đường hẹp phía trước đột nhiên hóa thành một vùng đầy bông tuyết, những hạt tuyết liên tục rơi xuống thân thể Giao Long.
Lão giả họ Bàng cũng không nhàn rỗi, lão nhảy dựng lên, hai tay lôi quang lấp lánh. Một lôi cầu đột nhiên ầm ầm hàng lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lấp lánh, trong nháy mắt thân thể đã tiến đến gần Giao Long, nắm đấm tay phải đã đập thẳng lên thân thể khổng lồ của nó. Những âm thanh ầm ầm vang vọng, Giao Long gầm lên giận dữ muốn thoát khỏi đạo cảnh Hồi Phong Ấn của Đoan Mộc.
- Nơi đây đừng tản thần thức ra quá xa, nếu không sẽ bị mãnh thú tấn công. Nơi đây tuy chỉ là bên ngoài nhưng lại có mãnh thú cấp mười hai, cũng đừng nên bay lên cao quá trăm trượng!
Thương Tùng Tử trầm giọng nói.
Vương Lâm đang đảo mắt nhìn lên bầu trời bảy màu bên trên, trong mắt hắn lộ ra vẻ trầm ngâm. Những luồng sáng bảy màu này rất quỷ dị làm người ta sinh ra một cảm giác nói không nên lời, hình như trong mơ hồ có ẩn giấu một loại quy tắc biến hóa nào đó rất khó giải thích.
- Nơi đây rốt cuộc là địa phương nào?
Người đặt ra câu hỏi này chính là Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông.
- Thế giới bảy màu, đây là tên của bọn lão phu đặt ra.
Thương Tùng Tử nhìn qua phía trước rồi chậm rãi nói.
- Nơi đây bên ngoài có rất nhiều mãnh thú hóa sương, nguyên tinh của lão phu cũng được lấy từ chỗ này. Trước đây lão phu đã đến chỗ này nhiều lần, nhưng cũng không dám tiến sâu vào bên trong.
- Trong này vẫn còn có một vài thi hài của cổ nhân, căn cứ vào những gì lão phu quan sát thì những cổ nhân này có tiên nhân, cũng có một vài loại người kỳ dị.
Thương Tùng Tử dùng tay chỉ về phía trước rồi chậm rãi nói.
- Xin chư vị bằng hữu đi cùng lão phu, đừng vội rời đi nơi khác, nơi đây cực kỳ nguy hiểm, nếu chỉ cần bất cẩn sẽ gặp họa sát thân ngay!
Thương Tùng Tử nói xong thì thân thể tiến về phía trước rồi đi về phía tế đàn.
Mọi người đều theo sát sau lưng Thương Tùng Tử, tất cả đều cất bước chậm rãi đi về phía trước trong thế giới tràn đầy luồng sáng bảy màu. Trên đường đi vẻ mặt Thương Tùng Tử rất ngưng trọng, lão dựa theo con đường cố định đi thẳng qua tế đàn tiến thẳng về bình nguyên phía trước. Sau đó đoàn người lại dần đi vào trong núi sâu bị sương mù bao phủ dày đặc.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn vừa đi vừa quan sát khắp bốn phía. Nơi đây không có cây cối, chỉ có những dãy núi trụi lủi, từng luồng sương đều tồn tại độc lập, tất cả đều không xen lẫn vào nhau.
Đúng lúc này tên Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, hắn đảo mắt nhìn chằm chằm về một ngọn núi cách đó không xa, giữa ngọn núi kia mơ hồ lộ ra một huyệt động. Rõ ràng động đá đó cũng không phải tự nhiên, chuyển ánh mắt nhìn lên thì có thể thấy rõ hang động đó được người ta tạo ra để sử dụng.
- Nơi đó quả thật là một tòa động phủ, nhưng bốn phía lại có những mãnh thú cấp mười hai thủ hộ. Lần trước lão phu vào đây đã dẫn dắt những hung thú kia rời khỏi vị trí canh giữ để đi khỏi động phủ, lần đó cũng có thu hoạch.
Giọng nói bình tĩnh của Thương Tùng Tử vang lên, lão liếc mắt nhìn qua Trần Thiên Quân rồi tiếp tục đi về phía trước. Trần Thiên Quân thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía Thương Tùng Tử, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Khi mọi người liên tục tiến về phía trước thì con đường càng ngày càng hẹp. Thương Tùng Tử rất quen thuộc nơi đây, lão thường đi trước dẫn đường. Phương hướng của Thương Tùng Tử lại thay đổi, trước mặt lập tức xuất hiện một con đường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi mọi người tiến vào sâu thì rõ ràng cảm nhận được nơi đây tồn tại một sự nguy hiểm. Luồng khí tức uy nghiêm này càng ngày càng đậm, khí tức này phả thẳng lên người làm tâm thần cũng phải run rẩy.
Vẻ mặt Thương Tùng Tử cũng càng trở nên ngưng trọng, tốc độ của lão cũng dần chậm lại. Mỗi bước chân của lão tiến lên đều phải ngưng trọng suy nghĩ một hồi lâu giống như đang nhớ lại con đường.
Trên đường đi Vương Lâm vẫn một mực trầm tư, nhưng ánh mắt hắn lại liên tục lóe lên. Hắn đã thấy chỗ này tồn tại rất nhiều cấm chế, những cấm chế này sau khi trải qua thời gian quá lâu nên hầu như đã tan vỡ, nhưng vẫn còn một phần đang vận chuyển.
Làm Vương Lâm cảm thấy kinh hãi chính là uy lực của những cấm chế này thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với cấm chế trong Thanh Lâm động phủ. Nếu không phải cấm chế đã tan vỡ hơn phân nửa thì nơi đây đã khó tiến vào được nửa bước, căn bản không thể tiến vào chỗ này được.
Nếu quay đầu nhìn lại con đường đã đi qua, lúc này rõ ràng đoàn người đã tiên lên hơn mười dặm, nhưng rõ ràng vẫn đang ở bên ngoài thế giới bảy màu. Đoàn người vẫn chưa đi qua dãy núi sừng sững trước mặt, cũng không biết được tình cảnh phía sau dãy núi. Trong thế giới bảy màu này không có đêm tối cũng không tồn tại ban ngày.
Thương Tùng Tử càng đi càng chậm, cuối cùng lão dừng hẳn lại xoa nhẹ lên mi tâm rồi trầm giọng nói:
- Đoan Mộc đạo hữu, Hồi đan đang ở trước mặt không xa, nhưng nơi đó lại có một mãnh thú cấp mười hai. Nếu ngươi muốn đoạt đan dược thì sợ rằng sẽ gặp chút phiền phức.
Trước mặt Thương Tùng Tử là một con đường hẹp, hai bên là những dãy núi âm u, chốc chốc lại có vài khối đã từ trên đỉnh núi lăn xuống phát ra những âm thanh rất nhỏ. Ngoài những thứ đó ra thì bầu không khí bốn phía vẫn rất yên tĩnh.
Trên con đường hẹp phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một vùng sương mù ngăn cản lối đi. Bên cạnh đám sươmg có vài bộ hài cốt, những bộ hài cốt này đều dựa vào hai bên núi đá, y phục trên đó đã sớm tiêu tán, chỉ còn lại vài mảnh vài nhỏ quấn trên những đoạn xương khô, bầu không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Trên những bộ hài cốt đã bị phá hủy có thể nhìn thấy rõ ràng một viên đan dược đang phát ra những luồng sáng bảy màu. Đan dược này cũng không được hoàn chỉnh, trên mặt nó có một vết nứt rất nhỏ, thậm chí còn có chỗ đã bị hòa tan làm cho bộ dáng của đan dược này đã không phải có hình tròn mà giống như vầng trăng khuyết.
Đây là một viên đan dược đã từng bị người ta nuốt vào, nhưng kẻ đó lại không thể chạy thoát sinh tử nên chưa hoàn toàn hấp thu đan dược. Dù đã qua biết bao năm tháng, nhưng mùi thuốc nhàn nhạt vẫn liên tục tỏa ra từ trong viên đan dược.
Vương Lâm ngửi thấy mùi thuốc thì ánh mắt trở nên ngưng trọng, mùi thuốc này có chút quỷ dị, khi theo mũi truyền vào trong cơ thể lại làm cho nguyên thần chấn động, trong đầu lại sinh ra cảm giác giống như ký ức đang quay ngược trở lại, những luồng ký ức trước đây liên tục hiện rõ trước mắt. Nhưng cũng may khoảnh khắc này Vương Lâm cắn đầu lưỡi, trong mắt lập tức trở nên thanh tĩnh và âm thầm cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía đám người, hắn phát hiên lão già họ Bàng đã sớm phong bế ngũ quan, rõ ràng đã biết trước sự quỷ dị ở nơi đây.
Ánh mắt của lão bà áo xanh cũng trở nên mê man rồi khôi phục lại ngay. Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông cũng khôi phục lại rất nhanh.
- Đúng là đan dược lợi hai! Quả là Hồi đan!
Đồng tử Đoan Mộc hít vào một hơi thật sâu rồi đắm mình vào trong hương thuốc.
- Đoan Mộc đạo hữu tu luyện Nhật Nguyệt Hồi Đạo, ý cảnh cảm ngộ chính là lúc này, cần kinh nghiệm chín lần quay trở về ký ức mới thành đạo. Nhưng thiên đạo vô tình, nếu muốn trở lại thì rất khó khăn, mà nghe đồn trong thượng cổ tu chân giới có Hồi đan. Viên thuốc này có uy lực thiên địa, người nuốt vào có thể quay người không gian thời gian trở về tìm kiếm thiên đạo. Đáng tiếc là đến ngày nay đan dược đã thất truyền, chỉ còn lại một nửa phương pháp luyện đan nên không luyện thành đan dược được, chỉ có thể ngưng tụ một chút Hồi khí!
Thương Tùng Tử dùng giọng bình tĩnh nói.
Ánh mắt Đoan Mộc lại lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào Thương Tùng Tử rồi dùng giọng the thé nói:
- Thương Tùng Tử cũng hiểu được rất nhiều chuyện, chắc chắn trước khi tìm đến tại hạ đã chuẩn bị đủ mọi thứ rồi.
Thương Tùng Tử chỉ cười khẽ mà không gì.
- Nếu không phải bên cạnh hài cốt có sương mù thì sợ rằng Thương Tùng Tử ngươi sẽ không có lòng tốt mời tại hạ đến đây!
Đồng tử Đoan Mộc nhìn thoáng qua sương mù rồi nói.
- Đúng vậy, thần thông Hồi Đại Tự Tại của Đoan Mộc đạo hữu có thể trợ giúp rất nhiều đến hành trình của chúng ta. Mọi người giúp người đoạt lấy đan dược, ngươi cũng phải vì chúng ta mà mở ra một con đường.
Vẻ mặt Thương Tùng Tử vẫn bình tĩnh, lão thản nhiên thừa nhận.
- Được!
Đoan Mộc suy nghĩ một chút, hắn nhìn thoáng qua Hồi đan trên bộ hài cốt kia, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
- Đây là một mãnh thú Giao Long hóa sương cấp mười hai tương đương với tu sĩ Toái Niết đại viên mãn. Nhưng mãnh thú dù sao cũng là mãnh thù, nếu chúng ta phối hợp tốt lại có Hồi thuật của Đoan Mộc đạo hữu trợ giúp, cũng chẳng phải không thể đoạt được!
Thương Tùng Tử trầm giọng nói.
- Ta muốn hồn phách của con Giao Long này!
Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông liếm liếm môi.
- Thân thể Giao Long thuộc về ta.
Ánh mắt Vương Lâm trở nên lấp lánh, hắn chậm rãi mở miệng:
- Ta muốn tất cả nguyên tinh trong sương mù!
Ba người nói xong thì ánh mắt đồng thời chuyển lên người Thương Tùng Tử.
Lúc này vẻ mặt Thương Tùng Tử vẫn như thường, lão cười nói:
- Được, lão phu và Bàng đạo hữu cũng không muốn có những thứ đó, chúng ta chỉ muốn đi qua chỗ này!
Hai mắt Đoan Mộc chợt lóe lên hàn quang, hắn hít vào một hơi thật sâu. Hai tay hắn bấm pháp quyết quanh người, đột nhiên mái tóc không gió mà bay, hai mắt lấp lánh u quang. Trong nháy mắt khi hắn quát lên một tiếng thì tay trái điểm lên mi tâm, tay phải lại chỉ về phía trước.
Hai mắt Đoan Mộc lại lóe lên u quang nồng đậm, dấu ấn nhật nguyệt từ trong mắt hắn huyễn hóa ra ngoài. Đám người ở bốn phía xung quanh hắn đều sinh ra một loại ảo giác giống như tâm thần bị hút khỏi thân thể. Vương Lâm quét mắt nhìn Đoan Mộc với vẻ mặt rất ung dung.
Khi dấu ấn nhật nguyệt vừa mới xuất hiện thì lập tức vờn quanh rồi tương hỗ lẫn nhau. Sau đó lại hóa thành một vòng xoáy quét ngang rồi phóng thẳng về phía sương mù.
Tốc độ của vòng xoáy này cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến sát đến bên cạnh sương mù. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, vòng xoáy rơi vào trong sương mù. Khoảnh khắc này sương mù đột nhiên xoay chuyển dữ dội, những tiếng gầm rống giận dữ vang lên. Những tiếng gầm kinh thiên động địa lập tức làm cho những dãy núi hai bên rung chuyển dữ dội, rất nhiều khối đá vụn văng ra.
Đúng lúc này, một con Giao Long khổng lồ từ trong sương mù phóng ra mang theo những luồng gió lạnh, Giao Long hướng thẳng về phía đám người mà thôn phệ.
Nếu chỉ là như vậy thì không đáng nói, nhưng khoảnh khắc khi Giao Long xuất hiện thì một luồng uy áp khổng lồ còn mạnh hơn cả tu sĩ Toái Niết bao phủ khắp không gian, luồng uy áp này làm cho tâm thần đám người trở nên run rẩy.
Đồng tử Đoan Mộc quát lên một tiếng chói tai, vòng xoáy dấu ấn nhật nguyệt hóa ra lập tức vờn quanh đầu Giao Long rồi điên cuồng xoay chuyển. Lúc này vòng xoáy đã tạo thành một vòng nước xoáy cuốn lấy đỉnh đầu Giao Long.
- Hồi thuật của ta chỉ ảnh hưởng đến con thú này trong khoảng thời gian mười lần hít thở.
Vẻ mặt Đoan Mộc trở nên cực kỳ dữ tợn, gân xanh nổi lên, hắn khoanh chân ngồi cố định xuống. Hắn vung tay phải lên, một thanh phi kiếm bảy xích vờn quanh thân thể. Phi kiếm lại hóa thành một luồng kiếm quang phóng thẳng về phía Giao Long.
Trần Thiên Quân tiến về phía trước một bước rồi phóng thẳng ra, hai tay hắn bấm quyết, dưới chân lập tức xuất hiện một mảnh lấp lánh u quang. Luồng u quang này khẽ động rồi bùng đến trước mặt Giao Long, nháy mắt đã xuất hiện dưới đầu Giao Long. Trần Thiên Quân khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay lại bấm pháp quyết làm u quang đột nhiên lấp lánh kịch liệt. Luồng u quang lại bùng lên vờn quanh rồi dung nhập vào trong cơ thể Giao Long.
Thương Tùng Tử vung tay phải lên, mấy vạn thanh phi kiếm đột nhiên huyễn hóa ra rồi phóng về phía Giao Long giống như cơn mưa kiếm. Bà lão áo xanh cũng bấm pháp quyết, một luồng gió lạnh đột nhiên nổi lên, những âm thanh két két vang vọng khắp bốn phía. Trong nháy mắt con đường hẹp phía trước đột nhiên hóa thành một vùng đầy bông tuyết, những hạt tuyết liên tục rơi xuống thân thể Giao Long.
Lão giả họ Bàng cũng không nhàn rỗi, lão nhảy dựng lên, hai tay lôi quang lấp lánh. Một lôi cầu đột nhiên ầm ầm hàng lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lấp lánh, trong nháy mắt thân thể đã tiến đến gần Giao Long, nắm đấm tay phải đã đập thẳng lên thân thể khổng lồ của nó. Những âm thanh ầm ầm vang vọng, Giao Long gầm lên giận dữ muốn thoát khỏi đạo cảnh Hồi Phong Ấn của Đoan Mộc.
/2085
|