Thiên nhân đệ tam suy!
Dù là ở giới nội hay giới ngoại, dù là trong tộc lạc hay tông phái này, tu vi thiên nhân đệ tam suy cũng đủ thành cường giả, hiếm thấy có người nào có gan trêu trọc, thân phận thường cực kỳ cao quý, hưởng lợi rất lớn lao.
Trong giới nội, tông phái cấp tám ở Vân Hải tinh vực nếu có người đạt tu vi thiên nhân đệ tam suy là đủ trở thành người đứng đầu. Ngay cả ở trong tông phái cấp chín thì người đạt tu vi thiên nhân đệ tam suy cũng không nhiều.
Tổng thể mà nói, thực lực giới nội xa xa không bằng giới ngoại. Lúc này lão giả xuất hiện trước mặt Vương Lâm là một tu sĩ đệ tam suy, là tộc nhân của đại tộc Hỏa Tước tộc của Thái Cổ Tinh Thần, là thủ lĩnh của phân tộc ở vùng đất Điên Lạc này.
Từ trước khi tiến vào lầu các Vương Lâm đã nhận ra trong lầu các này có khí tức của người Hỏa Tước tộc. Đối với sự xuất hiện của lão giả này, hắn cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Tại vùng đất Điên Lạc này gặp được người của Hỏa Tước tộc, trên mặt Vương Lâm liền hiện lên một nụ cười.
Lão giả Hỏa Tước tộc kia bước vào lầu hai, rất tùy ý ngồi xuống, ánh mắt như đuốc đánh giá Vương Lâm. Thần sắc hắn có vẻ bình tĩnh như vậy nhưng thực tế là cực kỳ cảnh giác.
Tộc trưởng Ám Hạt Tộc phía sau Vương Lâm tất nhiên là hắn nhận ra, lại càng biết tu vi của đối phương. Nhân vật như vậy lại không có tư cách ngồi ở trước mặt thanh niên này mà giống như người hầu đứng phía sau.
Vô hình trung, Vương Lâm trong mắt lão giả này đã trở nên thần bí khó lương.
Mặt khác là hắn không nhìn thấu tu vi của Vương Lâm!
Dù thần thức hắn có tản ra thì cũng không thể cảm nhận được một chút khí tức tu vi trên người Vương Lâm, càng không cần nói là nhận ra đối phương là người tộc nào.
Người của Thái Cổ Tinh Thần cũng không phải ai cũng có tộc ấn ở mi tâm. Thậm chí một số người có đại thần thông còn có thể ẩn tộc ấn, không cho người ngoài nhận ra chút nào.
- Người nói là muốn ta nhường Viêm hỏa dị tinh cho người sao?
Vương Lâm như cười mà như không, ánh mắt Vương Lâm không ngờ mơ hồ lại không dám dối mặt. Hắn trầm mặc một lát rồi ôm quyền nói:
- Viêm hỏa dị tinh đối với Đoạn thị trưởng chúng ra có tác dụng rất lớn, lão phu…
Hắn vừa nói tới đây thì Vương Lâm liền hừ lạnh một tiếng.
Tiếng hừ này dường như là trăm vạn tiếng sét ầm ầm nổ tung trên tầng hai của lầu các này, hình thành một cơn lốc quét ngang qua. Nữ tử quyến rũ kia sắc mặt lập tức biến đổi, thân thể theo tiềm thức lui lại phía sau, thần sắc trở nên tái nhợt.
Về phần lão giả Hỏa Tước tộc kia thân thể lại càng run mạnh lên, tiếng chấn động kịch liệt vang lên. Cả người hắn như bị một chiếc xe trăm vạn cân trực tiếp lao vào, nguyên thần trong thân thể run rẩy, đồng tử trong mắt co rút lại, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngọn lửa toàn thân hắn dường như không còn điều khiển được nữa, lập tức từ trong cơ thể bộc phát ra. Chiếc ghế hắn đang ngồi trong nháy mắt bị thiêu thành tro bụi. Mắt thấy ngọn lửa lan ra, tay phải Vương Lâm vung lên một cái. Trong phút chốc một con gió vô tình gào thét, hướng về phía lão giả Hỏa Tước tộc ầm ầm lao tới.
Ngọn lửa ngoài thân thể hắn vừa tản lập tức bị ngọn gió vô tình này hung hăng đè nén, liền tắt ngóm, lại có một chút bị đẩy ngược lại người hắn.
Sắc mặt lão giả trong nháy mắt trắng bệch, thân thể lùi mạnh lại phía sau, bịch bịch lùi liên tiếp lại ba bước, mỗi bước hạ xuống đều lưu lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất của tầng lầu này. Những dấu chân này dường như bị lửa thiêu, đen kịt còn có khói trắng bốc lên.
Sau ba bước, lão giả gầm nhẹ một tiếng, vận chuyển lực lượng hỏa diễm toàn thân, chỉ muốn ngăn cản xu thế lui lại phía sau. Ánh mắt của Vương Lâm vẫn lạnh lùng va chạm với đôi mắt lão giả. Trong phút chốc, tâm thần lão giả chấn động ầm ầm. Ánh mắt Vương Lâm như một thanh lợi kiếm vô hình vụt tới, phá vỡ đôi mắt của lão giả, trực tiếp đánh thẳng vào nguyên thần, hóa thành một cổ lực lượng hủy thiên địa. Ngay cả nguyên lực trong cơ thể lão giả cũng như một tấm màn tơ tằm, không thể ngăn cản thanh lợi kiếm này xuyên thấu.
Thân thể lão lại lui lại phía sau một lần nữa, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ ngập trời. Nguyên thần trong cơ thể hắn trong nháy mắt bị ánh mắt Vương Lâm biến thành lợi kiếm đánh tới, không bị nó xuyên qua mà vòng quanh vận chuyển quanh nguyên thần của lão, dần dần biến mất.
Hết thảy mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc nhưng đối với lão giả của Hỏa Tước tộc này lại giống như một cơn ác mộng, sinh tử chỉ cách nhau một sợi tơ.
- Trước mặt ta mà ngươi cũng dám xưng lão phu!
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, chậm rãi mở miệng.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Nữ tử quyến rũ kia hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ cung kính vô cùng, trong đó còn ẩn chưa sự sợ hãi sâu sắc.
- Ồ…vãn bối lỗ mãng rồi. Xin tiền bối chớ nên để ý. Vãn bối biết sai rồi.
Lão giả Hỏa Tước tộc kia toàn thân ướt sũng mồ hôi. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một hơi đã khiến tâm thần hắn nổi lên sóng lớn. Hắn biết được nếu vừa rồi đối phương muốn giết chết mình thì cực kỳ đơn giản.
Lúc này hắn không còn chút kiêu hãnh nào như lúc lên lầu mà cung kính đứng ở đó, không dám ngồi xuống nữa, tựa hồ trước mặt thanh niên này, không người nào có tư cách ngồi.
- Đem Viêm hỏa dị tinh mà người giao dịch được từ nơi khác giao hết ra đây đi.
Vương Lâm cũng không để ý tới lão giả này nữa mà tùy ý mở miệng nói.
Nữ tử quyến rũ kia cung kính hạ thấp người, lấy ra một ngọc giản ra vuốt một cái. Ngọc giản này lập tức lóe lên thanh quang, được nữ tử này vung lên. Thanh quang vờn quanh ngọc giản, nhất thời bay lên, rơi vào vách tường trước mặt Vương Lâm, dung nhập vào trong đó. Vánh tường lập tức nhúc nhích, bên trong có sóng gợn hiện lên. Không bao lâu sau, cả vách tường biến thanh trong suốt, có thể nhìn rõ bên trong.
Chỉ thấy trong vách tường có đủ các màu sắc, trong đó có ba hòn đá màu trắng lớn bằng nắm tay đang lơ lửng, chậm rãi chuyển động.
- Tiền bối, Long Giáp Tộc chúng ta cho phép bán ra không nhiều Viêm hỏa dị tinh, lúc này chỉ có ba khối...vốn Hà đạo hữu đến đây chính là vì để đổi ba khối Viêm hỏa dị tinh này. Nếu hiện giờ tiền bối coi trọng thì cũng hơi làm khó cho vãn bối rồi.
Nữ tử quyến rũ kia cúi đầu nhẹ giọng nói.
Lão giả Hỏa Tước tộc kia ngẩng đầu nhìn vào ba hòn đá màu trắng bên trong vách tường trong suốt kia, thầm than một tiếng, ôm quyền nói:
- Tiền bối đã lưu ý thì vãn bối làm sao dám tranh đoạt chứ.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua vách tường. Bên trong vách tường này không còn Viêm hỏa dị tinh, chẳng qua chỉ là dùng một chút thuật thần thông chiết xạ để tránh người ta quan sát mà thôi.
Tay phải phất một cái, trong tay Vương Lâm xuất hiện ba hạt đan dược. Đan dược này vừa xuất hiện thì lập tức bên trong có một lực lượng hỏa diễm vờn quanh, nhìn giống như là ba hỏa cầu vậy. Vương Lâm vung tay một cái, lao thẳng tới nữ tử quyến rũ kia.
Nữ tử này trong nháy mắt khi nhìn thấy ba viên đan dược này ánh mắt bừng sáng, lập tức đưa tay tiếp nhận, cẩn thận nhìn thoáng qua một chút, thất thanh nói:
- Trời...đây là hỏa thú đỉnh cấp chế thành hồn đan!!
- Đôi lấy Viêm hỏa dị tinh đã đủ chưa?
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
Nữ tử quyến rũ kia hít sâu một hơi, cầm đan dược cẩn thận nhìn thoáng qua một chút, gật đầu nói:
- Đủ rồi!!
Đúng lúc này thì lão giả Hỏa Tước tộc đột nhiên mở miệng.
- Triệu đạo hữu, có thể cho lão phu nhìn thứ này một cái được không.
Lão giả nói chuyện như bình thường nhưng trong lòng lại ầm ầm chấn động. Vừa mới nhìn thấy những hạt đan dược này, hắn mơ hồ cảm thấy bên trong đan dược có một tia khí tức khiến tâm thần hắn rung động mãnh liệt.
Nữ tử quyến rũ kia nhìn lão giả Hỏa Tước tộc một cái, hơi do dự nhưng thấy Vương Lâm không mở miệng, hai mắt nhắm lại, phảng phất không để ý gì tới chuyện khác liền đưa một viên đan dược cho lão giả Hỏa Tước tộc.
Lão giả hít sâu một hơi, cầm đan dược, thần thức chợt động, trong nháy mắt khi dung nhập vào trong đan dược, thân thể hắn chấn động mạnh, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, cẩn thận quan sát một lần nữa, hai mắt nhắm lại, một lúc lâu sau mới mở ra, trao trả đan dược cho nữ tử kia.
Thần sắc hắn thoạt nhìn như bình thường nhưng tâm thần như sóng biển ngập trời đang trào dâng!
- Bổn nguyên!! Đây là hỏa bổn nguyên!! Trong đan dược này không ngờ lại ẩn chứa một tia hỏa bổn nguyên!!! Một viên đan dược này đối với người bên ngoài có tác dụng không lớn như đối với Hỏa Tước tộc chúng ta có thể nói là không thể tưởng tượng!! Chỉ là bổn nguyên này rốt cuộc từ đâu đến??
Vương Lâm mở hai mắt, tùy ý nhìn lướt qua lão giả Hỏa Tước tộc, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh không thể phát hiện, chậm rãi mở miệng:
- Đem ba khối Viêm hỏa dị tinh cho ta đi.
Nữ tử quyến rũ kia vội vàng vâng dạ, cầm ba viên đan dược, vội vã đi xuống lầu. Trong lầu các yên tĩnh hoàn toàn. Lão giả Hỏa Tước tộc kia vẫn trầm mặc, ánh mắt mơ hồ lóe sáng, không biết đang suy nghĩ gì.
Vương Lâm cũng không nóng nảy. Một lát sau, dưới lầu truyền lên tiếng bước chân. Nữ tử quyến rũ kia vội vã đi lên, chẳng qua bên cạnh còn có một nam tử trung niên. Nam tử này mặc đạo bào, mái tóc màu tím, vẻ mặt không giận mà uy. Nữ từ đi phía sau hắn, thần sắc lộ ra vẻ cung kính.
Nam tử này vừa mới đi lầu, tộc trưởng Ám Hạt Tộc phía sau Vương Lâm hơi biến sắc, khom lưng thấp giọng nói với Vương Lâm:
- Là thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc. Kỳ quái, người này thân phận cao quý, rất ít khi tới nơi này.
Nam tử này đi tới lầu hai, cười ha hả, cũng không nhìn lão giả Hỏa Tước tộc một cái mà hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, cười nói:
- Đan dược của tiền bối Long Giáp Tộc chúng tôi cần. Đây là ba khối Viêm hỏa dị tinh.
Hắn vừa nói, tay phải lật một cái. Lập tức trong tay hắn liền xuất hiện ba hòn đá màu trắng nhẹ nhàng tung bay hướng về phía Vương Lâm, chứng kiến Vương Lâm thu nhận xong rồi, ánh mắt nam tử lóe lên, cười nói:
- Không biết loại đan dược này tiền bối còn có bao nhiêu? Có muốn đổi lấy vật khác hay không?
- Đan dược thì không ít, chỉ là không biết ngươi có thể xuất ra vật gì để đổi lại. Vương Lâm mĩm cười nhìn nam tử trung niên nọ.
Nam tử sau khi bị hỏi ngược lại thì hơi sững lại, trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:
- Con rối và Viêm hỏa dị tinh, tại bất cứ chủ tinh của trưởng lão nào cũng có thể đổi được. Nhưng Long Giáp Tộc chúng ta có tam bảo! Tam bảo này trừ Long Giáp Tộc ra thì không có địa phương nào có được. Đệ nhất bảo vật chính là Long Giáp Tộc lân. Đây chính là long lân, có ba ngàn chín trăm tám mươi hai phiến. Ngoài ra còn có máu huyết của tộc nhân Long Giáp Tộc ta, sau khi phối hợp thi triển thần thông thì có thể khiến cho phòng hộ tăng lên gấp bội, pháp bảo tầm thường không thể phá vỡ nỗi chút nào! Mặc dù là thần thông cũng có thể ngăn cản một chút.
Sau khi nói ra những lời này, nam tử nhìn Vương Lâm một cái, lại nói:
- Bảo vật thứ hai chính là bạch cốt long. Đây là do hài cốt của tộc nhân từ xưa của Long Giáp Tộc chúng ta luyện hóa thành, số lượng nhiều lắm, nhưng mỗi một con bạch cốt long này cũng có lực lượng kinh thiên động địa. Mà quan trọng nhất là chúng vốn đã tử vong. cho nên suốt đời bất diệt!
- Hả? Vậy bảo vật thứ ba là gì?
Vương Lâm cười nói.
Thanks nhiều sẽ có bi
Dù là ở giới nội hay giới ngoại, dù là trong tộc lạc hay tông phái này, tu vi thiên nhân đệ tam suy cũng đủ thành cường giả, hiếm thấy có người nào có gan trêu trọc, thân phận thường cực kỳ cao quý, hưởng lợi rất lớn lao.
Trong giới nội, tông phái cấp tám ở Vân Hải tinh vực nếu có người đạt tu vi thiên nhân đệ tam suy là đủ trở thành người đứng đầu. Ngay cả ở trong tông phái cấp chín thì người đạt tu vi thiên nhân đệ tam suy cũng không nhiều.
Tổng thể mà nói, thực lực giới nội xa xa không bằng giới ngoại. Lúc này lão giả xuất hiện trước mặt Vương Lâm là một tu sĩ đệ tam suy, là tộc nhân của đại tộc Hỏa Tước tộc của Thái Cổ Tinh Thần, là thủ lĩnh của phân tộc ở vùng đất Điên Lạc này.
Từ trước khi tiến vào lầu các Vương Lâm đã nhận ra trong lầu các này có khí tức của người Hỏa Tước tộc. Đối với sự xuất hiện của lão giả này, hắn cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Tại vùng đất Điên Lạc này gặp được người của Hỏa Tước tộc, trên mặt Vương Lâm liền hiện lên một nụ cười.
Lão giả Hỏa Tước tộc kia bước vào lầu hai, rất tùy ý ngồi xuống, ánh mắt như đuốc đánh giá Vương Lâm. Thần sắc hắn có vẻ bình tĩnh như vậy nhưng thực tế là cực kỳ cảnh giác.
Tộc trưởng Ám Hạt Tộc phía sau Vương Lâm tất nhiên là hắn nhận ra, lại càng biết tu vi của đối phương. Nhân vật như vậy lại không có tư cách ngồi ở trước mặt thanh niên này mà giống như người hầu đứng phía sau.
Vô hình trung, Vương Lâm trong mắt lão giả này đã trở nên thần bí khó lương.
Mặt khác là hắn không nhìn thấu tu vi của Vương Lâm!
Dù thần thức hắn có tản ra thì cũng không thể cảm nhận được một chút khí tức tu vi trên người Vương Lâm, càng không cần nói là nhận ra đối phương là người tộc nào.
Người của Thái Cổ Tinh Thần cũng không phải ai cũng có tộc ấn ở mi tâm. Thậm chí một số người có đại thần thông còn có thể ẩn tộc ấn, không cho người ngoài nhận ra chút nào.
- Người nói là muốn ta nhường Viêm hỏa dị tinh cho người sao?
Vương Lâm như cười mà như không, ánh mắt Vương Lâm không ngờ mơ hồ lại không dám dối mặt. Hắn trầm mặc một lát rồi ôm quyền nói:
- Viêm hỏa dị tinh đối với Đoạn thị trưởng chúng ra có tác dụng rất lớn, lão phu…
Hắn vừa nói tới đây thì Vương Lâm liền hừ lạnh một tiếng.
Tiếng hừ này dường như là trăm vạn tiếng sét ầm ầm nổ tung trên tầng hai của lầu các này, hình thành một cơn lốc quét ngang qua. Nữ tử quyến rũ kia sắc mặt lập tức biến đổi, thân thể theo tiềm thức lui lại phía sau, thần sắc trở nên tái nhợt.
Về phần lão giả Hỏa Tước tộc kia thân thể lại càng run mạnh lên, tiếng chấn động kịch liệt vang lên. Cả người hắn như bị một chiếc xe trăm vạn cân trực tiếp lao vào, nguyên thần trong thân thể run rẩy, đồng tử trong mắt co rút lại, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngọn lửa toàn thân hắn dường như không còn điều khiển được nữa, lập tức từ trong cơ thể bộc phát ra. Chiếc ghế hắn đang ngồi trong nháy mắt bị thiêu thành tro bụi. Mắt thấy ngọn lửa lan ra, tay phải Vương Lâm vung lên một cái. Trong phút chốc một con gió vô tình gào thét, hướng về phía lão giả Hỏa Tước tộc ầm ầm lao tới.
Ngọn lửa ngoài thân thể hắn vừa tản lập tức bị ngọn gió vô tình này hung hăng đè nén, liền tắt ngóm, lại có một chút bị đẩy ngược lại người hắn.
Sắc mặt lão giả trong nháy mắt trắng bệch, thân thể lùi mạnh lại phía sau, bịch bịch lùi liên tiếp lại ba bước, mỗi bước hạ xuống đều lưu lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất của tầng lầu này. Những dấu chân này dường như bị lửa thiêu, đen kịt còn có khói trắng bốc lên.
Sau ba bước, lão giả gầm nhẹ một tiếng, vận chuyển lực lượng hỏa diễm toàn thân, chỉ muốn ngăn cản xu thế lui lại phía sau. Ánh mắt của Vương Lâm vẫn lạnh lùng va chạm với đôi mắt lão giả. Trong phút chốc, tâm thần lão giả chấn động ầm ầm. Ánh mắt Vương Lâm như một thanh lợi kiếm vô hình vụt tới, phá vỡ đôi mắt của lão giả, trực tiếp đánh thẳng vào nguyên thần, hóa thành một cổ lực lượng hủy thiên địa. Ngay cả nguyên lực trong cơ thể lão giả cũng như một tấm màn tơ tằm, không thể ngăn cản thanh lợi kiếm này xuyên thấu.
Thân thể lão lại lui lại phía sau một lần nữa, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ ngập trời. Nguyên thần trong cơ thể hắn trong nháy mắt bị ánh mắt Vương Lâm biến thành lợi kiếm đánh tới, không bị nó xuyên qua mà vòng quanh vận chuyển quanh nguyên thần của lão, dần dần biến mất.
Hết thảy mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc nhưng đối với lão giả của Hỏa Tước tộc này lại giống như một cơn ác mộng, sinh tử chỉ cách nhau một sợi tơ.
- Trước mặt ta mà ngươi cũng dám xưng lão phu!
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, chậm rãi mở miệng.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Nữ tử quyến rũ kia hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ cung kính vô cùng, trong đó còn ẩn chưa sự sợ hãi sâu sắc.
- Ồ…vãn bối lỗ mãng rồi. Xin tiền bối chớ nên để ý. Vãn bối biết sai rồi.
Lão giả Hỏa Tước tộc kia toàn thân ướt sũng mồ hôi. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một hơi đã khiến tâm thần hắn nổi lên sóng lớn. Hắn biết được nếu vừa rồi đối phương muốn giết chết mình thì cực kỳ đơn giản.
Lúc này hắn không còn chút kiêu hãnh nào như lúc lên lầu mà cung kính đứng ở đó, không dám ngồi xuống nữa, tựa hồ trước mặt thanh niên này, không người nào có tư cách ngồi.
- Đem Viêm hỏa dị tinh mà người giao dịch được từ nơi khác giao hết ra đây đi.
Vương Lâm cũng không để ý tới lão giả này nữa mà tùy ý mở miệng nói.
Nữ tử quyến rũ kia cung kính hạ thấp người, lấy ra một ngọc giản ra vuốt một cái. Ngọc giản này lập tức lóe lên thanh quang, được nữ tử này vung lên. Thanh quang vờn quanh ngọc giản, nhất thời bay lên, rơi vào vách tường trước mặt Vương Lâm, dung nhập vào trong đó. Vánh tường lập tức nhúc nhích, bên trong có sóng gợn hiện lên. Không bao lâu sau, cả vách tường biến thanh trong suốt, có thể nhìn rõ bên trong.
Chỉ thấy trong vách tường có đủ các màu sắc, trong đó có ba hòn đá màu trắng lớn bằng nắm tay đang lơ lửng, chậm rãi chuyển động.
- Tiền bối, Long Giáp Tộc chúng ta cho phép bán ra không nhiều Viêm hỏa dị tinh, lúc này chỉ có ba khối...vốn Hà đạo hữu đến đây chính là vì để đổi ba khối Viêm hỏa dị tinh này. Nếu hiện giờ tiền bối coi trọng thì cũng hơi làm khó cho vãn bối rồi.
Nữ tử quyến rũ kia cúi đầu nhẹ giọng nói.
Lão giả Hỏa Tước tộc kia ngẩng đầu nhìn vào ba hòn đá màu trắng bên trong vách tường trong suốt kia, thầm than một tiếng, ôm quyền nói:
- Tiền bối đã lưu ý thì vãn bối làm sao dám tranh đoạt chứ.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua vách tường. Bên trong vách tường này không còn Viêm hỏa dị tinh, chẳng qua chỉ là dùng một chút thuật thần thông chiết xạ để tránh người ta quan sát mà thôi.
Tay phải phất một cái, trong tay Vương Lâm xuất hiện ba hạt đan dược. Đan dược này vừa xuất hiện thì lập tức bên trong có một lực lượng hỏa diễm vờn quanh, nhìn giống như là ba hỏa cầu vậy. Vương Lâm vung tay một cái, lao thẳng tới nữ tử quyến rũ kia.
Nữ tử này trong nháy mắt khi nhìn thấy ba viên đan dược này ánh mắt bừng sáng, lập tức đưa tay tiếp nhận, cẩn thận nhìn thoáng qua một chút, thất thanh nói:
- Trời...đây là hỏa thú đỉnh cấp chế thành hồn đan!!
- Đôi lấy Viêm hỏa dị tinh đã đủ chưa?
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
Nữ tử quyến rũ kia hít sâu một hơi, cầm đan dược cẩn thận nhìn thoáng qua một chút, gật đầu nói:
- Đủ rồi!!
Đúng lúc này thì lão giả Hỏa Tước tộc đột nhiên mở miệng.
- Triệu đạo hữu, có thể cho lão phu nhìn thứ này một cái được không.
Lão giả nói chuyện như bình thường nhưng trong lòng lại ầm ầm chấn động. Vừa mới nhìn thấy những hạt đan dược này, hắn mơ hồ cảm thấy bên trong đan dược có một tia khí tức khiến tâm thần hắn rung động mãnh liệt.
Nữ tử quyến rũ kia nhìn lão giả Hỏa Tước tộc một cái, hơi do dự nhưng thấy Vương Lâm không mở miệng, hai mắt nhắm lại, phảng phất không để ý gì tới chuyện khác liền đưa một viên đan dược cho lão giả Hỏa Tước tộc.
Lão giả hít sâu một hơi, cầm đan dược, thần thức chợt động, trong nháy mắt khi dung nhập vào trong đan dược, thân thể hắn chấn động mạnh, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, cẩn thận quan sát một lần nữa, hai mắt nhắm lại, một lúc lâu sau mới mở ra, trao trả đan dược cho nữ tử kia.
Thần sắc hắn thoạt nhìn như bình thường nhưng tâm thần như sóng biển ngập trời đang trào dâng!
- Bổn nguyên!! Đây là hỏa bổn nguyên!! Trong đan dược này không ngờ lại ẩn chứa một tia hỏa bổn nguyên!!! Một viên đan dược này đối với người bên ngoài có tác dụng không lớn như đối với Hỏa Tước tộc chúng ta có thể nói là không thể tưởng tượng!! Chỉ là bổn nguyên này rốt cuộc từ đâu đến??
Vương Lâm mở hai mắt, tùy ý nhìn lướt qua lão giả Hỏa Tước tộc, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh không thể phát hiện, chậm rãi mở miệng:
- Đem ba khối Viêm hỏa dị tinh cho ta đi.
Nữ tử quyến rũ kia vội vàng vâng dạ, cầm ba viên đan dược, vội vã đi xuống lầu. Trong lầu các yên tĩnh hoàn toàn. Lão giả Hỏa Tước tộc kia vẫn trầm mặc, ánh mắt mơ hồ lóe sáng, không biết đang suy nghĩ gì.
Vương Lâm cũng không nóng nảy. Một lát sau, dưới lầu truyền lên tiếng bước chân. Nữ tử quyến rũ kia vội vã đi lên, chẳng qua bên cạnh còn có một nam tử trung niên. Nam tử này mặc đạo bào, mái tóc màu tím, vẻ mặt không giận mà uy. Nữ từ đi phía sau hắn, thần sắc lộ ra vẻ cung kính.
Nam tử này vừa mới đi lầu, tộc trưởng Ám Hạt Tộc phía sau Vương Lâm hơi biến sắc, khom lưng thấp giọng nói với Vương Lâm:
- Là thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc. Kỳ quái, người này thân phận cao quý, rất ít khi tới nơi này.
Nam tử này đi tới lầu hai, cười ha hả, cũng không nhìn lão giả Hỏa Tước tộc một cái mà hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, cười nói:
- Đan dược của tiền bối Long Giáp Tộc chúng tôi cần. Đây là ba khối Viêm hỏa dị tinh.
Hắn vừa nói, tay phải lật một cái. Lập tức trong tay hắn liền xuất hiện ba hòn đá màu trắng nhẹ nhàng tung bay hướng về phía Vương Lâm, chứng kiến Vương Lâm thu nhận xong rồi, ánh mắt nam tử lóe lên, cười nói:
- Không biết loại đan dược này tiền bối còn có bao nhiêu? Có muốn đổi lấy vật khác hay không?
- Đan dược thì không ít, chỉ là không biết ngươi có thể xuất ra vật gì để đổi lại. Vương Lâm mĩm cười nhìn nam tử trung niên nọ.
Nam tử sau khi bị hỏi ngược lại thì hơi sững lại, trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:
- Con rối và Viêm hỏa dị tinh, tại bất cứ chủ tinh của trưởng lão nào cũng có thể đổi được. Nhưng Long Giáp Tộc chúng ta có tam bảo! Tam bảo này trừ Long Giáp Tộc ra thì không có địa phương nào có được. Đệ nhất bảo vật chính là Long Giáp Tộc lân. Đây chính là long lân, có ba ngàn chín trăm tám mươi hai phiến. Ngoài ra còn có máu huyết của tộc nhân Long Giáp Tộc ta, sau khi phối hợp thi triển thần thông thì có thể khiến cho phòng hộ tăng lên gấp bội, pháp bảo tầm thường không thể phá vỡ nỗi chút nào! Mặc dù là thần thông cũng có thể ngăn cản một chút.
Sau khi nói ra những lời này, nam tử nhìn Vương Lâm một cái, lại nói:
- Bảo vật thứ hai chính là bạch cốt long. Đây là do hài cốt của tộc nhân từ xưa của Long Giáp Tộc chúng ta luyện hóa thành, số lượng nhiều lắm, nhưng mỗi một con bạch cốt long này cũng có lực lượng kinh thiên động địa. Mà quan trọng nhất là chúng vốn đã tử vong. cho nên suốt đời bất diệt!
- Hả? Vậy bảo vật thứ ba là gì?
Vương Lâm cười nói.
Thanks nhiều sẽ có bi
/2085
|