Hai mắt Liệt Vân Tử như muốn rớt ra, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, tựa hồ quên mất mình đã sống hàng vạn năm, giống như ngày trước khi mình còn là một đứa trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ mà chấn động vậy.
Thậm chí so với loại cảm giác đó, sự chấn động lúc này trong tâm thần hắn còn lớn hơn vô số lần.
Hắn không thể tưởng tượng nổi một tu sĩ bước thứ ba lại có thể trở thành nô phó của người khác. Chuyện này gần như đã phá tan sự sùng kính cuồng nhiệt trong lòng hắn đối với tu sĩ bước thứ ba.
Thậm chí nói một cách nghiêm trọng hơn, chuyện này đã xé tan bức màn bí ẩn, xé tan hình tượng tu sĩ bước thứ ba cao cao tại thượng như thần tiên chí tôn trong lòng hắn.
Cảnh tượng này khiến hắn biết, hóa ra bước thứ ba cũng chỉ là tu sĩ, cũng có thể trở thành nô phó của người khác.
Chỉ là loại cảm giác phát hiện ra một cách bất ngờ này gây chấn động quá mạnh cho Liệt Vân Tử, giống như một đòn khiến hắn trọng thương, làm cho thân thể hắn run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi.
- Vương Lâm này rốt cục là ai. Hắn… hắn… hắn làm sao lại có thể làm được chuyện này. Hắn làm sao lại có thể khiến một tu sĩ bước thứ ba trở thành nô phó?
Thực lực bản thân hắn đã có thể so với bước thứ ba, lại có thêm một nô phó bước thứ ba....người này ở trong tứ đại tinh vực của giới nội hẳn phải đứng đầu rồi.
Huyết Thần Tử cũng hoàn toàn ngây ngẩn. Hắn không dám tin vào mắt mình nữa, thậm chí lấy tu vi của hắn, lấy tuổi thọ của hắn, vốn không thể xuất hiện ý nghĩ ngây thơ này. Thế nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại xuất hiện một ý nghĩ mà đáng ra không nên có.
Ảo giác, đây nhất định là một thứ ảo giác cực kỳ hiếm gặp trong thiên địa. Tu sĩ bước thứ ba là những tồn tại khiến mọi người đều phải nhìn lên kính trọng, sao có thể cam tâm trở thành nô phó cho người khác... Đây là chuyện không thể có khả năng.
Chẳng qua Huyết Thần Tử thì thào như vậy nhưng cái suy đoán vừa dấy lên trong lòng kia lại lập tức sụp đổ, bị rung động như trời lòng đất lở trong lòng phá tan.
- Nếu không cam tâm tình nguyện thì chẳng lẽ là bị Vương Lâm này mạnh mẽ thu phục sao? Việc này... Việc này không thể nào. Tu vi của hắn chỉ mới so được với bước thứ ba, làm sao có thể mạnh mẽ thu phục...Đó là tu sĩ bước thứ ba đó, là tu sĩ bước thứ ba. Cả La Thiên Tinh Vực cũng chỉ có một Lỗ Phu Tử là bước thứ ba....
Ba người bọn hắn bị sự xuất hiện của Linh Động Thượng Nhân khiến cho đứng sững ở nơi đó. Mà mấy vạn tu sĩ bị Phong Tiên Giới biến ảo ra đẩy đi lúc này cũng nổi lên sóng gió ngập trời.
Hạng người có thể trở thành tu sĩ của Lôi Tiên Điện, có thể ở đây củng cố trận pháp thì không có kẻ yếu. Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng luồng uy áp kinh thiên động địa tỏa ra từ trên người Linh Động Thượng Nhân.
Dưới uy áp này, bọn họ thậm chí không thể đứng vững, sự sợ hãi tràn tới như thủy triều, nổi kinh hoàng cuồn cuộn dâng lên.
- Chuyện này... Chuyện này...
- Là bước thứ ba sao...có thể khiến lão tổ biến sắc mà dừng bước, chẳng lẽ là tu sĩ ....bước thứ ba trong truyền thuyết...
- Khí tức giống hệt lão tổ, đây tuyệt đối là tu sĩ bước thứ ba.
- Tu sĩ bước thứ ba. Ở trong La Thiên Tinh Vực này không ngờ đồng thời xuất hiện ba tu sĩ bước thứ ba.. Chuyện này hoang đường tới cực điểm rồi.. Mấy vạn năm qua chỉ có mình lão tổ là bước thứ ba, nhưng lúc này lại...
Vương Lâm này năm đó tu vi lúc chưa rời đi vốn không cao, nhưng lúc này sao tám trăm năm hắn không ngờ lại đạt tới trình độ khủng bố này, bên cạnh lại còn có cả nô phó tu vi bước thứ ba...khó tin.
Tiếng xôn xao nổi lên kinh thiên động địa, vang vọng điên cuồng trong tinh không, càng ngày càng trở nên kịch liệt, cuối cùng như tiếng sấm dậy, ầm ầm tràn ra.
Cảnh tượng kinh người này khiến cho cảm đám người không dám tin tưởng. Chuyện này đã vượt khỏi toàn bộ trí tưởng tượng của họ. Cũng có thể nói, họ có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới chuyện này.
Sắc mặt Lỗ Phu Tử tái nhợt, trở nên âm trầm như nước, ánh mắt lộ ra một tia điên cuồng. Hắn vung tay áo, ngửa mặt lên trời rống to.
Một tiếng rống này hoàn toàn áp tiếng nói hoảng sợ của mấy vạn tu sĩ xung quanh xuống, khiến cho tiếng nói của hắn trở thành âm thanh duy nhất trong tinh không.
- Lão phu xem thường ngươi rồi. Không ngờ ngươi lại có thể thu phục một tu sĩ bước thứ ba làm nô bộc. Tu vi của người này cũng tương đương với lão phu nhưng hương hỏa còn vượt xa lão phu. Chỉ cần một người này lão phu đã không thể địch lại.
Tiếng nói của Lỗ Phu Tử vang vọng, rơi vào tai mỗi một tu sĩ La Thiên Tinh Vực.
- Nhưng, Lão phu dù không địch lại thì cũng có thể nắm chắc đánh với ngươi một trận. Lão phu ở mấy vạn năm trước vốn đã có thiên tư kỳ dị, nếu không phải là vì hạn chế hương hỏa thì đã sớm đạt tới Không Niết trung, thậm chí hậu kỳ rồi.
Tuy rằng hương hỏa không nhiều, tu vi đình trệ nhưng lão phu mấy vạn năm qua dùng sự kiên nghị lớn lao, luyện chế ra rất nhiều pháp bảo. Đồng thời ta dùng lực lượng của tinh trận này cũng đủ đánh với ngươi một trận.
Tiếng nói của Lỗ Phu Tử ầm ầm, tay áo vung lên, tinh trận mênh mông dưới thân liền bộc phát ra khí tức gấp trước mấy chục lần. Khí tức này ầm vang, hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ quét ngang tinh không.
Tiếng ầm ầm điên cuồng vang vọng khắp không gian. Đám tu sĩ bị sự xuất hiện của Linh Động Thượng Nhân làm cho kinh hãi giờ phút này lại chuyển giọng hoan hô nhiệt liệt.
- La Thiên lão tổ, lão tổ La Thiên.
- La Thiên lão tổ, lão tổ La Thiên.
Đủ loại âm thanh này trong nháy mắt hợp làm một. Đây là tiếng gầm thét của mấy vạn tu sĩ, là tiếng thét của mấy vạn người trong lúc tinh thần sắp sụp đổ, phát ra để khiến bản thân phấn chấn, khiến La Thiên Tinh Vực phấn chấn.
Tiếng động như cầu vồng, cuồn cuộn ngang trời, cuốn lấy tiếng ầm vang của cơn lổc kia, hình thành một cổ khí thế không thể hình dung nổi. Trong mơ hồ, một tia hương hỏa lực bất ngờ từ trong thiên linh của mấy vạn tu sĩ này bay ra, lao thẳng tới Lỗ Phu Tử.
Lỗ Phu Tử ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, tay phải hướng về tinh trận phía dưới điểm một cái. Dưới tiếng ầm vang, bên trong cơn lốc do tinh trận biến thành kia có một cây trường thương gần ngàn trượng biến ảo ra.
Phía sau cây trường thương còn có một thanh đồ đao đen kịt lao theo.
Sau thanh đồ đao là chín hạt châu cũng lóe sáng hiện ra.
Chỉ trong thoáng chốc, mười tám pháp bảo đồng loạt xuất hiện trong cơn lốc giữa tinh không này. Mỗi một khi pháp bảo xuất hiện lại có lực lượng kinh người bộc phát ra.
Dần dần, cơn lốc xoáy ngưng tụ một lực lượng không thể nào hình dung nổi, bức thẳng tới Vương Lâm và Linh Động Thượng Nhân.
Tiếng gào thét của tu sĩ La Thiên Tinh Vực lại càng trở nên sống động bên tai Vương Lâm.
- La Thiên lão tổ, lão tổ La Thiên.
Khí thế trên người Lỗ Phu Tử trong lúc này đã đạt tới cực hạn. Hắn dừng thân thể, bồng nhiên cất bước, từng bước tiến về phía Vương Lâm.
Cùng lúc đó, bên trong lão tổ Hướng gia, vô tận hư ảnh của tiên nhân cũng đồng loạt lao ra, hình thành một khí thế như ngân hà trút xuống từ chín tầng trời.
Còn có thanh tàn kiếm kia cũng nhanh chóng vọt tới phía Vương Lâm, chỉ còn cách hắn không tới mười trượng, kiếm khí bức người chỉ thẳng vào mi tâm của hắn.
Nhưng ngay lúc mà Lỗ Phu Tử vất vả lắm mới lấy lại được dùng khí, cố gắng đè nén sự rung động do Linh Động Thượng Nhân mang lại, mang theo quyết tâm đánh một trận, đang tới gần Vương Lâm thì...
Biến cố lại đột nhiên xảy ra.
- Cổ nô Chu Cẩn.
Vương Lâm bình thản nhìn Lỗ Phu Tử đang lao tới, khẽ cau mày, chậm rãi mở miệng.
Một tiếng sói gào kinh thiên từ trong Thiên Hoàng Lô điên cuồng truyền ra, vang vọng khắp tinh không, tạo thành tiếng nổ ầm ầm. Thân ảnh của Chu Cẩn từ trong Thiên Hoàng Lô hiện ra.
Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, một luồng khí tức kinh thiên động địa của tu sĩ bước thứ ba liền tràn tới.
Khí tức bạo ngược và khát máu phối hợp với nửa thân trên để trần của Chu Cẩn lập tức khiến người ta có cảm giác hung ác hoang dại. Phía sau Chu Cẩn là một hư ảnh huyết lang mấy vạn trượng đang gào thét. Đôi mắt sói rực đỏ đang nhìn chằm chằm vào Lỗ Phu Tử.
Lỗ Phu Tử vốn tưởng vừa rồi mình đã chấn động tời cực hạn, nhưng giờ phút này mới biết, nếu so sánh với việc này thì hết thảy mọi chuyện vừa rồi chưa là gì hết...
Sóng gió trong lòng hắn lúc này đã đạt tới mức không thể hình dung nổi, thân thể theo tiềm thức vội vàng lui lại phía sau, không dám tới gần. Cho tới khi hắn cách Vương Lâm tới hơn trăm trượng thì mới dừng lại, ánh mắt lộ vẻ chấn động không thể che dấu nổi.
Tàn kiếm đã tới sát người Vương Lâm, trong tích tắc liền phát ra tiếng ầm vang, dường như bị một lực lượng đánh tới, mạnh mẽ ép xuống, ầm ầm không thể tiến tới nổi, lại còn phát ra những tiếng răng rắc như không thể chịu đựng được. Trên bề mặt nó trong nháy mắt liên xuất hiện những vết nứt, nhanh chóng lan ra.
Tàn kiếm này không thể không lui lại.
Nó có thể xuyên qua thân thể của Thác Sâm nhưng không có tư cách đối mặt với đồng thời ba tu sĩ bước thứ ba. Nó mặc dù sắc bén nhưng cũng chỉ là một thanh tàn kiếm, đành phải lui lại.
Kiếm này cũng có kiếm linh. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, kiếm linh bên trong đó dường như bị thương nặng, ngay lập tức lùi lại bên cạnh Lỗ Phu Tử, run rẩy kịch liệt, giống như một tu sĩ đang sợ hãi vậy.
Còn trong Phong Tiên Giới ở phía sau Lỗ Phu Tử, vô tận hư ảnh trong nháy mắt khi lao tới Vương Lâm, khi Chu Cẩn vừa hiện ra, cùng với Linh Động Thượng Nhân đồng thời bước về phía trước nửa bước, khí tức của tu sĩ bước thứ ba ầm ầm tràn tới, hương hỏa lực tràn khắp tinh không.
Va chạm vô hình trong nháy mắt xảy ra ngàn vạn lần. Phong Tiên Giới biến ảo ra kia ầm ầm chấn động, những tiên ảnh đang lao ra như mây khói bị cuồng phong quét sạch, lập tức tiêu tan hoàn toàn.
Thậm chí cả Phong Tiên Giới biến ảo ra kia dưới uy áp của Linh Động Thượng Nhân và Chu Cẩn cũng lập tức sụp đổ.
Ầm ầm ầm ầm.
Phong Tiên Giới kia chia năm xẻ bảy, nhanh chóng tiêu tan, chỉ còn lại Lỗ Phu Tử ở phía dưới, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi và ngạc nhiên ngập trời mà thôi.
- Không phải chỉ có một nô phó bước thứ ba mà có những hai người.. Chuyện...chuyện...chuyện này....
Lỗ Phu Tử và đám người Viêm Lôi Tử giống nhau, đã hoàn toàn trở nên ngây ngốc đứng đó, ánh mắt lộ vẻ không thể nào tin nổi. Lỗ Phu Tử trong thời gian ngắn có cảm giác như bị nước lạnh trút xuống đầu, thân thể run lên, mất đi hết thảy tâm tư chiến đấu. Thế này làm sao có thể đánh, hắn không dám đánh.
Nhất là huyết lang biến ảo ra phía sau Chu Cẩn lại càng khiến Lỗ Phu Tử nhớ tới một lời đồn.
Giờ phút này toàn bộ tâm thần của Lỗ Phu Tử bị cảnh tượng đột nhiên xảy ra này làm cho ầm ầm sụp đổ, biến hóa kịch liệt. Toàn bộ chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi là phía sau vẻ bình tĩnh của Vương Lâm lại là chuyện kinh người thế này.
Ba tu sĩ bước thứ ba. Hắn căn bản là không có lực lượng mà chiến đấu. Cho dù là có tinh trận trợ giúp thì giờ phút này tinh trận còn chưa đầy đủ, làm sao mà có thể khai chiến với ba tu sĩ bước thứ ba chứ.
Thậm chí so với loại cảm giác đó, sự chấn động lúc này trong tâm thần hắn còn lớn hơn vô số lần.
Hắn không thể tưởng tượng nổi một tu sĩ bước thứ ba lại có thể trở thành nô phó của người khác. Chuyện này gần như đã phá tan sự sùng kính cuồng nhiệt trong lòng hắn đối với tu sĩ bước thứ ba.
Thậm chí nói một cách nghiêm trọng hơn, chuyện này đã xé tan bức màn bí ẩn, xé tan hình tượng tu sĩ bước thứ ba cao cao tại thượng như thần tiên chí tôn trong lòng hắn.
Cảnh tượng này khiến hắn biết, hóa ra bước thứ ba cũng chỉ là tu sĩ, cũng có thể trở thành nô phó của người khác.
Chỉ là loại cảm giác phát hiện ra một cách bất ngờ này gây chấn động quá mạnh cho Liệt Vân Tử, giống như một đòn khiến hắn trọng thương, làm cho thân thể hắn run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi.
- Vương Lâm này rốt cục là ai. Hắn… hắn… hắn làm sao lại có thể làm được chuyện này. Hắn làm sao lại có thể khiến một tu sĩ bước thứ ba trở thành nô phó?
Thực lực bản thân hắn đã có thể so với bước thứ ba, lại có thêm một nô phó bước thứ ba....người này ở trong tứ đại tinh vực của giới nội hẳn phải đứng đầu rồi.
Huyết Thần Tử cũng hoàn toàn ngây ngẩn. Hắn không dám tin vào mắt mình nữa, thậm chí lấy tu vi của hắn, lấy tuổi thọ của hắn, vốn không thể xuất hiện ý nghĩ ngây thơ này. Thế nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại xuất hiện một ý nghĩ mà đáng ra không nên có.
Ảo giác, đây nhất định là một thứ ảo giác cực kỳ hiếm gặp trong thiên địa. Tu sĩ bước thứ ba là những tồn tại khiến mọi người đều phải nhìn lên kính trọng, sao có thể cam tâm trở thành nô phó cho người khác... Đây là chuyện không thể có khả năng.
Chẳng qua Huyết Thần Tử thì thào như vậy nhưng cái suy đoán vừa dấy lên trong lòng kia lại lập tức sụp đổ, bị rung động như trời lòng đất lở trong lòng phá tan.
- Nếu không cam tâm tình nguyện thì chẳng lẽ là bị Vương Lâm này mạnh mẽ thu phục sao? Việc này... Việc này không thể nào. Tu vi của hắn chỉ mới so được với bước thứ ba, làm sao có thể mạnh mẽ thu phục...Đó là tu sĩ bước thứ ba đó, là tu sĩ bước thứ ba. Cả La Thiên Tinh Vực cũng chỉ có một Lỗ Phu Tử là bước thứ ba....
Ba người bọn hắn bị sự xuất hiện của Linh Động Thượng Nhân khiến cho đứng sững ở nơi đó. Mà mấy vạn tu sĩ bị Phong Tiên Giới biến ảo ra đẩy đi lúc này cũng nổi lên sóng gió ngập trời.
Hạng người có thể trở thành tu sĩ của Lôi Tiên Điện, có thể ở đây củng cố trận pháp thì không có kẻ yếu. Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng luồng uy áp kinh thiên động địa tỏa ra từ trên người Linh Động Thượng Nhân.
Dưới uy áp này, bọn họ thậm chí không thể đứng vững, sự sợ hãi tràn tới như thủy triều, nổi kinh hoàng cuồn cuộn dâng lên.
- Chuyện này... Chuyện này...
- Là bước thứ ba sao...có thể khiến lão tổ biến sắc mà dừng bước, chẳng lẽ là tu sĩ ....bước thứ ba trong truyền thuyết...
- Khí tức giống hệt lão tổ, đây tuyệt đối là tu sĩ bước thứ ba.
- Tu sĩ bước thứ ba. Ở trong La Thiên Tinh Vực này không ngờ đồng thời xuất hiện ba tu sĩ bước thứ ba.. Chuyện này hoang đường tới cực điểm rồi.. Mấy vạn năm qua chỉ có mình lão tổ là bước thứ ba, nhưng lúc này lại...
Vương Lâm này năm đó tu vi lúc chưa rời đi vốn không cao, nhưng lúc này sao tám trăm năm hắn không ngờ lại đạt tới trình độ khủng bố này, bên cạnh lại còn có cả nô phó tu vi bước thứ ba...khó tin.
Tiếng xôn xao nổi lên kinh thiên động địa, vang vọng điên cuồng trong tinh không, càng ngày càng trở nên kịch liệt, cuối cùng như tiếng sấm dậy, ầm ầm tràn ra.
Cảnh tượng kinh người này khiến cho cảm đám người không dám tin tưởng. Chuyện này đã vượt khỏi toàn bộ trí tưởng tượng của họ. Cũng có thể nói, họ có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới chuyện này.
Sắc mặt Lỗ Phu Tử tái nhợt, trở nên âm trầm như nước, ánh mắt lộ ra một tia điên cuồng. Hắn vung tay áo, ngửa mặt lên trời rống to.
Một tiếng rống này hoàn toàn áp tiếng nói hoảng sợ của mấy vạn tu sĩ xung quanh xuống, khiến cho tiếng nói của hắn trở thành âm thanh duy nhất trong tinh không.
- Lão phu xem thường ngươi rồi. Không ngờ ngươi lại có thể thu phục một tu sĩ bước thứ ba làm nô bộc. Tu vi của người này cũng tương đương với lão phu nhưng hương hỏa còn vượt xa lão phu. Chỉ cần một người này lão phu đã không thể địch lại.
Tiếng nói của Lỗ Phu Tử vang vọng, rơi vào tai mỗi một tu sĩ La Thiên Tinh Vực.
- Nhưng, Lão phu dù không địch lại thì cũng có thể nắm chắc đánh với ngươi một trận. Lão phu ở mấy vạn năm trước vốn đã có thiên tư kỳ dị, nếu không phải là vì hạn chế hương hỏa thì đã sớm đạt tới Không Niết trung, thậm chí hậu kỳ rồi.
Tuy rằng hương hỏa không nhiều, tu vi đình trệ nhưng lão phu mấy vạn năm qua dùng sự kiên nghị lớn lao, luyện chế ra rất nhiều pháp bảo. Đồng thời ta dùng lực lượng của tinh trận này cũng đủ đánh với ngươi một trận.
Tiếng nói của Lỗ Phu Tử ầm ầm, tay áo vung lên, tinh trận mênh mông dưới thân liền bộc phát ra khí tức gấp trước mấy chục lần. Khí tức này ầm vang, hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ quét ngang tinh không.
Tiếng ầm ầm điên cuồng vang vọng khắp không gian. Đám tu sĩ bị sự xuất hiện của Linh Động Thượng Nhân làm cho kinh hãi giờ phút này lại chuyển giọng hoan hô nhiệt liệt.
- La Thiên lão tổ, lão tổ La Thiên.
- La Thiên lão tổ, lão tổ La Thiên.
Đủ loại âm thanh này trong nháy mắt hợp làm một. Đây là tiếng gầm thét của mấy vạn tu sĩ, là tiếng thét của mấy vạn người trong lúc tinh thần sắp sụp đổ, phát ra để khiến bản thân phấn chấn, khiến La Thiên Tinh Vực phấn chấn.
Tiếng động như cầu vồng, cuồn cuộn ngang trời, cuốn lấy tiếng ầm vang của cơn lổc kia, hình thành một cổ khí thế không thể hình dung nổi. Trong mơ hồ, một tia hương hỏa lực bất ngờ từ trong thiên linh của mấy vạn tu sĩ này bay ra, lao thẳng tới Lỗ Phu Tử.
Lỗ Phu Tử ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, tay phải hướng về tinh trận phía dưới điểm một cái. Dưới tiếng ầm vang, bên trong cơn lốc do tinh trận biến thành kia có một cây trường thương gần ngàn trượng biến ảo ra.
Phía sau cây trường thương còn có một thanh đồ đao đen kịt lao theo.
Sau thanh đồ đao là chín hạt châu cũng lóe sáng hiện ra.
Chỉ trong thoáng chốc, mười tám pháp bảo đồng loạt xuất hiện trong cơn lốc giữa tinh không này. Mỗi một khi pháp bảo xuất hiện lại có lực lượng kinh người bộc phát ra.
Dần dần, cơn lốc xoáy ngưng tụ một lực lượng không thể nào hình dung nổi, bức thẳng tới Vương Lâm và Linh Động Thượng Nhân.
Tiếng gào thét của tu sĩ La Thiên Tinh Vực lại càng trở nên sống động bên tai Vương Lâm.
- La Thiên lão tổ, lão tổ La Thiên.
Khí thế trên người Lỗ Phu Tử trong lúc này đã đạt tới cực hạn. Hắn dừng thân thể, bồng nhiên cất bước, từng bước tiến về phía Vương Lâm.
Cùng lúc đó, bên trong lão tổ Hướng gia, vô tận hư ảnh của tiên nhân cũng đồng loạt lao ra, hình thành một khí thế như ngân hà trút xuống từ chín tầng trời.
Còn có thanh tàn kiếm kia cũng nhanh chóng vọt tới phía Vương Lâm, chỉ còn cách hắn không tới mười trượng, kiếm khí bức người chỉ thẳng vào mi tâm của hắn.
Nhưng ngay lúc mà Lỗ Phu Tử vất vả lắm mới lấy lại được dùng khí, cố gắng đè nén sự rung động do Linh Động Thượng Nhân mang lại, mang theo quyết tâm đánh một trận, đang tới gần Vương Lâm thì...
Biến cố lại đột nhiên xảy ra.
- Cổ nô Chu Cẩn.
Vương Lâm bình thản nhìn Lỗ Phu Tử đang lao tới, khẽ cau mày, chậm rãi mở miệng.
Một tiếng sói gào kinh thiên từ trong Thiên Hoàng Lô điên cuồng truyền ra, vang vọng khắp tinh không, tạo thành tiếng nổ ầm ầm. Thân ảnh của Chu Cẩn từ trong Thiên Hoàng Lô hiện ra.
Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, một luồng khí tức kinh thiên động địa của tu sĩ bước thứ ba liền tràn tới.
Khí tức bạo ngược và khát máu phối hợp với nửa thân trên để trần của Chu Cẩn lập tức khiến người ta có cảm giác hung ác hoang dại. Phía sau Chu Cẩn là một hư ảnh huyết lang mấy vạn trượng đang gào thét. Đôi mắt sói rực đỏ đang nhìn chằm chằm vào Lỗ Phu Tử.
Lỗ Phu Tử vốn tưởng vừa rồi mình đã chấn động tời cực hạn, nhưng giờ phút này mới biết, nếu so sánh với việc này thì hết thảy mọi chuyện vừa rồi chưa là gì hết...
Sóng gió trong lòng hắn lúc này đã đạt tới mức không thể hình dung nổi, thân thể theo tiềm thức vội vàng lui lại phía sau, không dám tới gần. Cho tới khi hắn cách Vương Lâm tới hơn trăm trượng thì mới dừng lại, ánh mắt lộ vẻ chấn động không thể che dấu nổi.
Tàn kiếm đã tới sát người Vương Lâm, trong tích tắc liền phát ra tiếng ầm vang, dường như bị một lực lượng đánh tới, mạnh mẽ ép xuống, ầm ầm không thể tiến tới nổi, lại còn phát ra những tiếng răng rắc như không thể chịu đựng được. Trên bề mặt nó trong nháy mắt liên xuất hiện những vết nứt, nhanh chóng lan ra.
Tàn kiếm này không thể không lui lại.
Nó có thể xuyên qua thân thể của Thác Sâm nhưng không có tư cách đối mặt với đồng thời ba tu sĩ bước thứ ba. Nó mặc dù sắc bén nhưng cũng chỉ là một thanh tàn kiếm, đành phải lui lại.
Kiếm này cũng có kiếm linh. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, kiếm linh bên trong đó dường như bị thương nặng, ngay lập tức lùi lại bên cạnh Lỗ Phu Tử, run rẩy kịch liệt, giống như một tu sĩ đang sợ hãi vậy.
Còn trong Phong Tiên Giới ở phía sau Lỗ Phu Tử, vô tận hư ảnh trong nháy mắt khi lao tới Vương Lâm, khi Chu Cẩn vừa hiện ra, cùng với Linh Động Thượng Nhân đồng thời bước về phía trước nửa bước, khí tức của tu sĩ bước thứ ba ầm ầm tràn tới, hương hỏa lực tràn khắp tinh không.
Va chạm vô hình trong nháy mắt xảy ra ngàn vạn lần. Phong Tiên Giới biến ảo ra kia ầm ầm chấn động, những tiên ảnh đang lao ra như mây khói bị cuồng phong quét sạch, lập tức tiêu tan hoàn toàn.
Thậm chí cả Phong Tiên Giới biến ảo ra kia dưới uy áp của Linh Động Thượng Nhân và Chu Cẩn cũng lập tức sụp đổ.
Ầm ầm ầm ầm.
Phong Tiên Giới kia chia năm xẻ bảy, nhanh chóng tiêu tan, chỉ còn lại Lỗ Phu Tử ở phía dưới, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi và ngạc nhiên ngập trời mà thôi.
- Không phải chỉ có một nô phó bước thứ ba mà có những hai người.. Chuyện...chuyện...chuyện này....
Lỗ Phu Tử và đám người Viêm Lôi Tử giống nhau, đã hoàn toàn trở nên ngây ngốc đứng đó, ánh mắt lộ vẻ không thể nào tin nổi. Lỗ Phu Tử trong thời gian ngắn có cảm giác như bị nước lạnh trút xuống đầu, thân thể run lên, mất đi hết thảy tâm tư chiến đấu. Thế này làm sao có thể đánh, hắn không dám đánh.
Nhất là huyết lang biến ảo ra phía sau Chu Cẩn lại càng khiến Lỗ Phu Tử nhớ tới một lời đồn.
Giờ phút này toàn bộ tâm thần của Lỗ Phu Tử bị cảnh tượng đột nhiên xảy ra này làm cho ầm ầm sụp đổ, biến hóa kịch liệt. Toàn bộ chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi là phía sau vẻ bình tĩnh của Vương Lâm lại là chuyện kinh người thế này.
Ba tu sĩ bước thứ ba. Hắn căn bản là không có lực lượng mà chiến đấu. Cho dù là có tinh trận trợ giúp thì giờ phút này tinh trận còn chưa đầy đủ, làm sao mà có thể khai chiến với ba tu sĩ bước thứ ba chứ.
/2085
|