Người điên kia kêu thảm thiết khiến cho U Minh thú lại càng hoảng sợ, hai mắt ngơ ngác nhìn người điên trước mặt, chậm rãi nhận ra người này chính là người năm xưa.
Sau khi nhận ra, bên trong hồn của U Minh thú liền truyền ra tiếng rít gào ầm ầm. Nó bị dọa cho thân thể run rẩy, tiếng gầm lại càng trở nên kịch liệt.
Tiếng rống của nó khiến người điên này sợ hãi vội vàng lui lại phía sau, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Nếu Vương Lâm không ở chỗ này thì U Minh thú lập tức sẽ không chút do dự mà điên cuồng bỏ chạy. Nhưng một mặt tính cách khác của nó khiến nó chỉ sau thời gian ngắn ngủi sợ hãi thì đôi mắt ngơ ngác liền chậm rãi biến đổi, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn, hướng về phía người điên gầm nhẹ. Thân thể khổng lồ của nó vừa huyễn hóa ra liền lao mạnh về phía trước!
Người điên lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng hắn càng lùi lại thì U Minh thú lại càng dữ tợn, không ngừng áp sát, chỉ trong nháy mắt sẽ tới gần người điên.
Hai cái râu lớn không ngừng vung vẩy, phát ra những tiếng bang bang. Trong lòng U Minh thú lúc này cực kỳ hưng phấn. Cả đời nó đều bị người khác dọa chạy, chưa bao giờ được cảm nhận niềm vui được hù dọa người khác. Lúc này khi nó cảm thấy điều này, ngay cả linh hồn nó cũng phấn chấn vô cùng.
Tiếng gầm thét vang lên ngày càng kịch liệt, U Minh thú lại một lần nữa lao tới. Bởi lúc này khoảng cách đã rất gần, một cái râu vung lên liền đụng phải người điên. Ầm một cái, người điên thét lên một tiếng chói tai, lui lại phía sau.
cũng bởi vì một cái râu đụng phải người đối phương khiến thân thể U Minh thú run lên, cuống quít lùi lại, sau khi giữ một khoảng cách nhất định mới tiếp tục gầm rống dữ tợn mà dọa dẫm.
-Tiểu Hồng, mau tới cứu ta!! Ngươi đừng để nó ăn bổn vương. Bổn vương thật sự không ăn
được đâu!!
Toàn thân người điên run rẩy. Hắn đã bị hù dọa cho vỡ mật.
-Hộ giá, hộ giá!! Vị dùng sĩ kia mau tới hộ giá!!
Lời nói của người điên này đã không còn mạch lạc, vừa lùi lại vừa ngã dúi dụi xuống mặt đất, thân thể run rẩy, không ngừng bò về phía sau, thần sắc rất thê thảm. Có thể thấy hắn lúc này đã bị hù dọa tới mức nào rồi.
Trong lúc hắn tuyệt vọng thì Vương Lâm bước về phía trước nửa bước, đứng trước mặt người điên. Thân ảnh của hắn trong mắt người điên lập tức trở nên cực kỳ cao lớn!
-Đúng là chỉ có ngươi là đối với bổn vương tốt nhất, chẳng khác gì ca ca ta. Mau ngăn cản con mãnh thú này lại. Nó muốn ăn thịt bổn vương. Bổn vương không ăn được đâu....
Người điên lộ thần sắc kích động. Hắn không ngờ trong lúc nguy cấp này Vương Lâm lại đứng ra trước mặt hắn, sự cảm động trong lòng khiến hắn dường như quên hết thảy.
Trong mắt hắn, Vương Lâm lúc này là chỗ dựa duy nhất của hắn.
-Bổn vương sẽ thưởng cho ngươi. Bổn vương sẽ tặng Tiểu Hồng cho ngươi. Bổn vương sẽ tặng Tiểu Ngân cho ngươi. Bổn vương tặng cả tiểu nương tử bảy màu cho ngươi. Bốn vạn mỹ nữ trong hậu cung của bổn vương đều tặng cho ngươi cả!
Vương Lâm không mở miệng, giơ tay phải về phía trước nhấn một cái, đồng thời trong lòng thầm truyền ra một đạo thần niệm, U Minh thú kia hơi sửng sốt một chút. Trong lòng nó rất khó hiểu đối với thần niệm này của Vương Lâm ngơ ngác tự hỏi,
Nhưng nó vừa tự hỏi thì theo tiềm thức liền vọt tới bên cạnh Vương Lâm, dùng đầu húc vào Vương Lâm. Trong mắt người điên, lúc này U Minh thú đang lao thẳng về phía Vương Lâm.
Trong thời gian ngắn khi thân thể U Minh thú đụng vào Vương Lâm, mặt hắn biến sắc, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bịch bịch lui lại phía sau mấy bước, ôm lấy người điên, nhanh chóng lùi lại.
Vương Lâm lùi lại khiến U Minh thú liền ngẩn ra ở đó, ngơ ngác nhìn Vương Lâm. trong mắt lộ vẻ khó hiểu. Nó chẳng hiểu sao chủ nhân lại lùi lại? Vừa rồi mình chỉ cọ nhẹ vào chủ nhân
thôi mà...
Sau khi Vương Lâm đưa thần niệm ra thì U Minh thú liền nghe theo. Nó nghĩ là chủ nhân đang muốn chơi đùa với nó. thế là nó liền hưng phấn hẳn lên, gầm thét ầm ầm, thân thể khổng lồ vọt về phía Vương Lâm. Thân thể của nó chuyển động liền khiến thiên địa biến sắc, tiếng ầm vang truyền khắp tám phương, khí thế kinh người!
-Á. nó lại tới, lại tới đó!! Nó muốn ăn thịt ta, nó không bỏ qua cho ta!
Người điên nọ bị Vương Lâm chộp trong tay, không ngừng kêu gào thảm thiết.
vẻ tội lỗi trong mắt Vương Lâm lại càng dày đặc nhưng bị hắn ẩn dấu sạch, không biểu lộ ra chút nào.
-Dũng sĩ cứu ta, dũng sĩ cứu ta, ta sẽ bảo ca ca phong vương cho ngươi. Ta sẽ bảo ca ca nhường ngươi toàn bộ phi tử của hắn. Dũng sĩ mau cứu ta!
-Con thú này cực kỳ lợi hại, dù là ta cũng không phải đối thủ của nó. Con thú này lại thích ăn thịt người nhất, hơn nữa sau khi nuốt vào miệng còn chậm rãi nhai nuốt, sau đó không ngừng ăn mòn. Nếu thân thể yếu ớt thì không sao, chỉ trong chốc lát sẽ chết... Điều đáng sợ là những người có thân thể khó hủy diệt. Hắn sẽ không ngừng bị nhai, không ngừng bị ăn mòn, cho tới năm ngàn năm sau thì mới tử vong!
Vương Lâm ôm người điên nhanh chóng lùi lại, nhưng mãi cũng không thể thoát khỏi U Minh thú ở phía sau, bảo trì khoảng cách nhất định. Khoảng cách này rất gần, dường như lúc nào cũng thấy sợi râu của U Minh thú ở trước mắt.
Khoảng cách này tạo thành áp lực rất lớn cho người điên, khiến hắn sợ hãi không thôi.
-Làm thế nào bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu không thì ngươi cho nó ăn thịt đi. Nó ăn ngươi rồi có khi sẽ không ăn ta nữa...
Người điên run rẩy, giống như muốn khóc, vành mắt nhanh chóng đỏ bừng lên.
Vương Lâm bị những lời này của hắn khiến cho suýt phì cười, quay đầu nhìn chằm chằm vào người điên, gằn từng chữ một:
-Ngươi thấy thân thể nó khổng lồ như thế, ăn một người có no được không?
Người điên nọ sửng sốt, cẩn thận nhìn thân thể của U Minh thú đang điên cuồng đuổi theo phía sau, sắc mặt lập tức trắng bệch, lắc đầu quầy quậy.
-Đáng tiếc là tu vi bản thân của ta không thể phát huy tất cả thần thông. Ôi, nếu có chút thần thông thì có khi lại đuổi con thú này...
Vương Lâm thở dài một tiếng.
-Đúng vậy, làm sao bây giờ ta chết mất thôi. Ta cũng bị ăn mất, thôi xong rồi, xong hết rồi....
Người điên vừa run rẩy, ánh mắt vừa lộ vẻ tuyệt vọng.
-Ta từ nhỏ đã sợ mãnh thú, nhất là những mãnh thú lớn thế này.
Đúng vào lúc này thì hai sợi râu của U Minh thú lại vô ý quét ngang qua trước mắt người điên, cuồng phong ập vào mặt hắn, khiến người điên lại kêu lên thảm thiết.
-Ta có thần thông. Ta có thần thông mà. Thế này đi, ta dạy. Bổn vương thông minh quá đi mất. Ngươi nhanh học đi, học được rồi sẽ có thể đuổi được con thú khổng lồ này đi!
Người điên đang hoảng sợ đột nhiên đôi mắt sáng ngời, vội vàng lớn tiếng nói.
Hắn không còn do dự chút nào, nhanh chóng đọc khẩu quyết của Phần Giới cổ Tán ra.
Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng trái tim lại đập thình thịch, nhanh chóng ghi nhớ hoàn toàn khẩu quyết kia, ánh mắt lóe lên, trong lòng không ngừng so sánh.
Càng so sánh hắn lại càng ngưng trọng. Khẩu quyết của Phần Giới cổ Tán này cực kỳ chuẩn xác, đúng là Chu Tước đời đầu tiên năm đó cũng chỉ là học trộm, mà không nắm được đại thần thông đạo thuật này một cách đầy đủ!
Chẳng qua loại thần thông đạo thuật này cũng không thể học được ngay lập tức, cần phải bế quan tiềm tu nhiều năm, không ngừng minh ngộ mới có thể chính thức phát huy được uy lực.
Tay trái Vương Lâm bắt quyết vung về phía trước, lập tức liền có trăm vạn cấm chế biến ảo ra. Đột nhiên Phần Giới cổ Tán bị học trộm liền xuất hiện.
Phần Giới Cổ Tán này vừa hiện ra, thân thể U Minh thú liền sững lại, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Nó thừ người ra suy nghĩ, không hiểu là xảy ra chuyện gì mà chủ nhân lại thi triển loại thần thông này đối với mình.
Phần Giới Cổ Tán vừa mới hiện ra liền sụp đổ. Vương Lâm mang người điên vội vàng lùi lại phía sau, trong miệng nói:
-vẫn không đủ rồi.
-Hả? Không đủ? Ta còn có Toái Thiên Nhất Cung của Lý tộc. Ta truyền cho ngươi. Ngươi nhanh đuổi con thú khổng lồ này đi...
Người điên lúc này rất nóng ruột, lập tức nói khẩu quyết này ra.
Sau đó hắn lại càng lo hơn khi U Minh thú đảo sát qua người, hắn lập tức kêu lên:
-Còn có cả thuật bảy màu này ta cũng dạy cho ngươi. Những cái khác ta không thể nói, dù có bị con thú này nuốt ta cũng không thể nói.
Vương Lâm cũng không nỡ bức người điên này quá. Nếu không phải là vì những loại thần thông này có tác dụng cực lớn đối với hắn thì hắn cũng chẳng muốn làm thế này. Cảm giác có lỗi trong lòng càng đậm, nhưng trong lòng Vương Lâm cũng tồn tại nhân quả. Hắn đã đối xử với người điên hơi vô sỉ như vậy, nhưng ngày sau hắn nhất định sẽ đền bù lại gấp mấy lần!
Người tu đạo nếu đã có quyết định thì sẽ không do dự mà tiến hành. Vương Lâm chính là người như vậy. Ơn của người điên này đối với hắn hắn đã ghi tạc trong lòng, tuyệt đối không bao giờ quên. Dù ngày sau bởi vì thế mà gặp phải đại nạn thì hắn cũng sẽ không chút do dự mà ra tay! Tất cả đều là bởi vì bốn chữ trong tính cách của hắn. có ân tất báo!
Thương bảy màu và cung của Lý tộc hắn sau khi nhớ kỹ, thân thể liền đột nhiên dừng lại, tay trái giơ lên, hướng về phía U Minh thú trực tiếp đánh tới.
Trong tiếng ầm vang, người điên bị Vương Lâm buông tay thả xuống mặt đất, sau đó lại vung tay phải lên. Chỉ thấy sương mù tràn ngập bầu trời, bao phủ cả hắn và U Minh thú, không để người điên nhìn thấy.
Tiếng ầm vang tràn khắp không gian, vang vọng trong tinh không. Người điên rơi xuống mặt đất run rẩy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần sắc trở lên kích động.
-Ngươi không phải là dũng sĩ, ngươi là ân nhân của bổn vương. Ca ca ta đã từng nói, có ân phải báo đáp. Ngươi yên tâm đi. Ngươi sau khi chết đi ta sẽ báo đáp, ngươi cứ cố gắng ngăn cản
con thú khổng lồ đó đi.
Người điên nói xong liền vội vàng bò dậy, phóng vọt về phía xa.
-Ân công, ngươi ra đi mát mẻ. Bổn vương sẽ nhớ kỹ chuyện này, nhất định báo đáp ngươi...
Người điên chạy như bay, trong nháy mắt đã chạy rất xa.
Tiếng ầm vang trên bầu trời lại càng kịch liệt nhưng không duy trì lâu lắm. Sau một tiếng nổ, sương mù tiêu tán, Vương Lâm từ bên trong đi ra, nhìn lướt qua người điên đang bỏ chạy ở phía xa, từng bước đi tới.
U Minh thú kia đuổi theo phía sau Vương Lâm, dữ tợn lao tới.
Người điên đang chạy trốn nhìn lại lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, thì thào:
-Xong hết rồi, xong hết rồi lần này bị ăn thịt rồi...
Hắn sợ hãi, cắn răng trực tiếp nhắm mắt, duỗi cổ hét lớn:
-Ăn đi, ăn đi, có gì mà ghê chứ, ăn đi!
Nhưng đợi mãi không thấy cảm giác bị ăn xuất hiện, người điên sợ hãi chậm rãi mở mắt ra, sững sờ đứng đó.
Hắn nhìn thấy con thú khổng lồ khiến hắn phải sợ hãi đang lộ vẻ thân mật dụi đầu vào tay Vương Lâm. Tay phải Vương Lâm đặt lên trên người nó, nhẹ nhàng vuốt ve.
-Ngươi đã thu phục được nó sao? Ngươi, ngươi, ngươi... Không ngờ ngươi lại thu phục được nó!!
Người điên sửng sốt một chút, hai mắt liền xuất hiện vẻ cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
-Ca ca ta nói rằng bên trong tinh không này cao nhân không ít. Ngươi nhất định là cao nhân rồi. Con thú này có thể khiến ta sợ hãi như vậy, e là ca ca ta cũng không thể thu phục nổi. Cao nhân ơi, ngươi nhận ta làm đồ đệ đi! Ngươi nhất định phải nhận ta làm đồ đệ đó!!
Sau khi nhận ra, bên trong hồn của U Minh thú liền truyền ra tiếng rít gào ầm ầm. Nó bị dọa cho thân thể run rẩy, tiếng gầm lại càng trở nên kịch liệt.
Tiếng rống của nó khiến người điên này sợ hãi vội vàng lui lại phía sau, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Nếu Vương Lâm không ở chỗ này thì U Minh thú lập tức sẽ không chút do dự mà điên cuồng bỏ chạy. Nhưng một mặt tính cách khác của nó khiến nó chỉ sau thời gian ngắn ngủi sợ hãi thì đôi mắt ngơ ngác liền chậm rãi biến đổi, thần sắc lập tức trở nên dữ tợn, hướng về phía người điên gầm nhẹ. Thân thể khổng lồ của nó vừa huyễn hóa ra liền lao mạnh về phía trước!
Người điên lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng hắn càng lùi lại thì U Minh thú lại càng dữ tợn, không ngừng áp sát, chỉ trong nháy mắt sẽ tới gần người điên.
Hai cái râu lớn không ngừng vung vẩy, phát ra những tiếng bang bang. Trong lòng U Minh thú lúc này cực kỳ hưng phấn. Cả đời nó đều bị người khác dọa chạy, chưa bao giờ được cảm nhận niềm vui được hù dọa người khác. Lúc này khi nó cảm thấy điều này, ngay cả linh hồn nó cũng phấn chấn vô cùng.
Tiếng gầm thét vang lên ngày càng kịch liệt, U Minh thú lại một lần nữa lao tới. Bởi lúc này khoảng cách đã rất gần, một cái râu vung lên liền đụng phải người điên. Ầm một cái, người điên thét lên một tiếng chói tai, lui lại phía sau.
cũng bởi vì một cái râu đụng phải người đối phương khiến thân thể U Minh thú run lên, cuống quít lùi lại, sau khi giữ một khoảng cách nhất định mới tiếp tục gầm rống dữ tợn mà dọa dẫm.
-Tiểu Hồng, mau tới cứu ta!! Ngươi đừng để nó ăn bổn vương. Bổn vương thật sự không ăn
được đâu!!
Toàn thân người điên run rẩy. Hắn đã bị hù dọa cho vỡ mật.
-Hộ giá, hộ giá!! Vị dùng sĩ kia mau tới hộ giá!!
Lời nói của người điên này đã không còn mạch lạc, vừa lùi lại vừa ngã dúi dụi xuống mặt đất, thân thể run rẩy, không ngừng bò về phía sau, thần sắc rất thê thảm. Có thể thấy hắn lúc này đã bị hù dọa tới mức nào rồi.
Trong lúc hắn tuyệt vọng thì Vương Lâm bước về phía trước nửa bước, đứng trước mặt người điên. Thân ảnh của hắn trong mắt người điên lập tức trở nên cực kỳ cao lớn!
-Đúng là chỉ có ngươi là đối với bổn vương tốt nhất, chẳng khác gì ca ca ta. Mau ngăn cản con mãnh thú này lại. Nó muốn ăn thịt bổn vương. Bổn vương không ăn được đâu....
Người điên lộ thần sắc kích động. Hắn không ngờ trong lúc nguy cấp này Vương Lâm lại đứng ra trước mặt hắn, sự cảm động trong lòng khiến hắn dường như quên hết thảy.
Trong mắt hắn, Vương Lâm lúc này là chỗ dựa duy nhất của hắn.
-Bổn vương sẽ thưởng cho ngươi. Bổn vương sẽ tặng Tiểu Hồng cho ngươi. Bổn vương sẽ tặng Tiểu Ngân cho ngươi. Bổn vương tặng cả tiểu nương tử bảy màu cho ngươi. Bốn vạn mỹ nữ trong hậu cung của bổn vương đều tặng cho ngươi cả!
Vương Lâm không mở miệng, giơ tay phải về phía trước nhấn một cái, đồng thời trong lòng thầm truyền ra một đạo thần niệm, U Minh thú kia hơi sửng sốt một chút. Trong lòng nó rất khó hiểu đối với thần niệm này của Vương Lâm ngơ ngác tự hỏi,
Nhưng nó vừa tự hỏi thì theo tiềm thức liền vọt tới bên cạnh Vương Lâm, dùng đầu húc vào Vương Lâm. Trong mắt người điên, lúc này U Minh thú đang lao thẳng về phía Vương Lâm.
Trong thời gian ngắn khi thân thể U Minh thú đụng vào Vương Lâm, mặt hắn biến sắc, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bịch bịch lui lại phía sau mấy bước, ôm lấy người điên, nhanh chóng lùi lại.
Vương Lâm lùi lại khiến U Minh thú liền ngẩn ra ở đó, ngơ ngác nhìn Vương Lâm. trong mắt lộ vẻ khó hiểu. Nó chẳng hiểu sao chủ nhân lại lùi lại? Vừa rồi mình chỉ cọ nhẹ vào chủ nhân
thôi mà...
Sau khi Vương Lâm đưa thần niệm ra thì U Minh thú liền nghe theo. Nó nghĩ là chủ nhân đang muốn chơi đùa với nó. thế là nó liền hưng phấn hẳn lên, gầm thét ầm ầm, thân thể khổng lồ vọt về phía Vương Lâm. Thân thể của nó chuyển động liền khiến thiên địa biến sắc, tiếng ầm vang truyền khắp tám phương, khí thế kinh người!
-Á. nó lại tới, lại tới đó!! Nó muốn ăn thịt ta, nó không bỏ qua cho ta!
Người điên nọ bị Vương Lâm chộp trong tay, không ngừng kêu gào thảm thiết.
vẻ tội lỗi trong mắt Vương Lâm lại càng dày đặc nhưng bị hắn ẩn dấu sạch, không biểu lộ ra chút nào.
-Dũng sĩ cứu ta, dũng sĩ cứu ta, ta sẽ bảo ca ca phong vương cho ngươi. Ta sẽ bảo ca ca nhường ngươi toàn bộ phi tử của hắn. Dũng sĩ mau cứu ta!
-Con thú này cực kỳ lợi hại, dù là ta cũng không phải đối thủ của nó. Con thú này lại thích ăn thịt người nhất, hơn nữa sau khi nuốt vào miệng còn chậm rãi nhai nuốt, sau đó không ngừng ăn mòn. Nếu thân thể yếu ớt thì không sao, chỉ trong chốc lát sẽ chết... Điều đáng sợ là những người có thân thể khó hủy diệt. Hắn sẽ không ngừng bị nhai, không ngừng bị ăn mòn, cho tới năm ngàn năm sau thì mới tử vong!
Vương Lâm ôm người điên nhanh chóng lùi lại, nhưng mãi cũng không thể thoát khỏi U Minh thú ở phía sau, bảo trì khoảng cách nhất định. Khoảng cách này rất gần, dường như lúc nào cũng thấy sợi râu của U Minh thú ở trước mắt.
Khoảng cách này tạo thành áp lực rất lớn cho người điên, khiến hắn sợ hãi không thôi.
-Làm thế nào bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu không thì ngươi cho nó ăn thịt đi. Nó ăn ngươi rồi có khi sẽ không ăn ta nữa...
Người điên run rẩy, giống như muốn khóc, vành mắt nhanh chóng đỏ bừng lên.
Vương Lâm bị những lời này của hắn khiến cho suýt phì cười, quay đầu nhìn chằm chằm vào người điên, gằn từng chữ một:
-Ngươi thấy thân thể nó khổng lồ như thế, ăn một người có no được không?
Người điên nọ sửng sốt, cẩn thận nhìn thân thể của U Minh thú đang điên cuồng đuổi theo phía sau, sắc mặt lập tức trắng bệch, lắc đầu quầy quậy.
-Đáng tiếc là tu vi bản thân của ta không thể phát huy tất cả thần thông. Ôi, nếu có chút thần thông thì có khi lại đuổi con thú này...
Vương Lâm thở dài một tiếng.
-Đúng vậy, làm sao bây giờ ta chết mất thôi. Ta cũng bị ăn mất, thôi xong rồi, xong hết rồi....
Người điên vừa run rẩy, ánh mắt vừa lộ vẻ tuyệt vọng.
-Ta từ nhỏ đã sợ mãnh thú, nhất là những mãnh thú lớn thế này.
Đúng vào lúc này thì hai sợi râu của U Minh thú lại vô ý quét ngang qua trước mắt người điên, cuồng phong ập vào mặt hắn, khiến người điên lại kêu lên thảm thiết.
-Ta có thần thông. Ta có thần thông mà. Thế này đi, ta dạy. Bổn vương thông minh quá đi mất. Ngươi nhanh học đi, học được rồi sẽ có thể đuổi được con thú khổng lồ này đi!
Người điên đang hoảng sợ đột nhiên đôi mắt sáng ngời, vội vàng lớn tiếng nói.
Hắn không còn do dự chút nào, nhanh chóng đọc khẩu quyết của Phần Giới cổ Tán ra.
Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng trái tim lại đập thình thịch, nhanh chóng ghi nhớ hoàn toàn khẩu quyết kia, ánh mắt lóe lên, trong lòng không ngừng so sánh.
Càng so sánh hắn lại càng ngưng trọng. Khẩu quyết của Phần Giới cổ Tán này cực kỳ chuẩn xác, đúng là Chu Tước đời đầu tiên năm đó cũng chỉ là học trộm, mà không nắm được đại thần thông đạo thuật này một cách đầy đủ!
Chẳng qua loại thần thông đạo thuật này cũng không thể học được ngay lập tức, cần phải bế quan tiềm tu nhiều năm, không ngừng minh ngộ mới có thể chính thức phát huy được uy lực.
Tay trái Vương Lâm bắt quyết vung về phía trước, lập tức liền có trăm vạn cấm chế biến ảo ra. Đột nhiên Phần Giới cổ Tán bị học trộm liền xuất hiện.
Phần Giới Cổ Tán này vừa hiện ra, thân thể U Minh thú liền sững lại, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Nó thừ người ra suy nghĩ, không hiểu là xảy ra chuyện gì mà chủ nhân lại thi triển loại thần thông này đối với mình.
Phần Giới Cổ Tán vừa mới hiện ra liền sụp đổ. Vương Lâm mang người điên vội vàng lùi lại phía sau, trong miệng nói:
-vẫn không đủ rồi.
-Hả? Không đủ? Ta còn có Toái Thiên Nhất Cung của Lý tộc. Ta truyền cho ngươi. Ngươi nhanh đuổi con thú khổng lồ này đi...
Người điên lúc này rất nóng ruột, lập tức nói khẩu quyết này ra.
Sau đó hắn lại càng lo hơn khi U Minh thú đảo sát qua người, hắn lập tức kêu lên:
-Còn có cả thuật bảy màu này ta cũng dạy cho ngươi. Những cái khác ta không thể nói, dù có bị con thú này nuốt ta cũng không thể nói.
Vương Lâm cũng không nỡ bức người điên này quá. Nếu không phải là vì những loại thần thông này có tác dụng cực lớn đối với hắn thì hắn cũng chẳng muốn làm thế này. Cảm giác có lỗi trong lòng càng đậm, nhưng trong lòng Vương Lâm cũng tồn tại nhân quả. Hắn đã đối xử với người điên hơi vô sỉ như vậy, nhưng ngày sau hắn nhất định sẽ đền bù lại gấp mấy lần!
Người tu đạo nếu đã có quyết định thì sẽ không do dự mà tiến hành. Vương Lâm chính là người như vậy. Ơn của người điên này đối với hắn hắn đã ghi tạc trong lòng, tuyệt đối không bao giờ quên. Dù ngày sau bởi vì thế mà gặp phải đại nạn thì hắn cũng sẽ không chút do dự mà ra tay! Tất cả đều là bởi vì bốn chữ trong tính cách của hắn. có ân tất báo!
Thương bảy màu và cung của Lý tộc hắn sau khi nhớ kỹ, thân thể liền đột nhiên dừng lại, tay trái giơ lên, hướng về phía U Minh thú trực tiếp đánh tới.
Trong tiếng ầm vang, người điên bị Vương Lâm buông tay thả xuống mặt đất, sau đó lại vung tay phải lên. Chỉ thấy sương mù tràn ngập bầu trời, bao phủ cả hắn và U Minh thú, không để người điên nhìn thấy.
Tiếng ầm vang tràn khắp không gian, vang vọng trong tinh không. Người điên rơi xuống mặt đất run rẩy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần sắc trở lên kích động.
-Ngươi không phải là dũng sĩ, ngươi là ân nhân của bổn vương. Ca ca ta đã từng nói, có ân phải báo đáp. Ngươi yên tâm đi. Ngươi sau khi chết đi ta sẽ báo đáp, ngươi cứ cố gắng ngăn cản
con thú khổng lồ đó đi.
Người điên nói xong liền vội vàng bò dậy, phóng vọt về phía xa.
-Ân công, ngươi ra đi mát mẻ. Bổn vương sẽ nhớ kỹ chuyện này, nhất định báo đáp ngươi...
Người điên chạy như bay, trong nháy mắt đã chạy rất xa.
Tiếng ầm vang trên bầu trời lại càng kịch liệt nhưng không duy trì lâu lắm. Sau một tiếng nổ, sương mù tiêu tán, Vương Lâm từ bên trong đi ra, nhìn lướt qua người điên đang bỏ chạy ở phía xa, từng bước đi tới.
U Minh thú kia đuổi theo phía sau Vương Lâm, dữ tợn lao tới.
Người điên đang chạy trốn nhìn lại lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, thì thào:
-Xong hết rồi, xong hết rồi lần này bị ăn thịt rồi...
Hắn sợ hãi, cắn răng trực tiếp nhắm mắt, duỗi cổ hét lớn:
-Ăn đi, ăn đi, có gì mà ghê chứ, ăn đi!
Nhưng đợi mãi không thấy cảm giác bị ăn xuất hiện, người điên sợ hãi chậm rãi mở mắt ra, sững sờ đứng đó.
Hắn nhìn thấy con thú khổng lồ khiến hắn phải sợ hãi đang lộ vẻ thân mật dụi đầu vào tay Vương Lâm. Tay phải Vương Lâm đặt lên trên người nó, nhẹ nhàng vuốt ve.
-Ngươi đã thu phục được nó sao? Ngươi, ngươi, ngươi... Không ngờ ngươi lại thu phục được nó!!
Người điên sửng sốt một chút, hai mắt liền xuất hiện vẻ cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
-Ca ca ta nói rằng bên trong tinh không này cao nhân không ít. Ngươi nhất định là cao nhân rồi. Con thú này có thể khiến ta sợ hãi như vậy, e là ca ca ta cũng không thể thu phục nổi. Cao nhân ơi, ngươi nhận ta làm đồ đệ đi! Ngươi nhất định phải nhận ta làm đồ đệ đó!!
/2085
|