-vẫn còn sáu cây cọc nữa, ngươi có thể tiếp tục.
Thân ảnh bảy màu kia từ từ mở miệng.
Vương Lâm trầm mặc, nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, tay phải giơ lên nắm lấy cây cọc thứ năm trên người của Thanh Thủy. Vị trí của cây cọc này chính là đan điền.
-Cây cọc thứ năm này phong ấn nguyên thần của hắn!
Thanh âm của thân ảnh bảy màu kia mờ mờ ảo ảo, vang vọng bên tai Vương Lâm.
Ngay khi chạm vào cây cọc kia, tiên lực trong cơ thể cùng với Đạo cổ lực đồng thời vận chuyển. Thân thể hắn như thể bị phá tan ra, hai sức mạnh này dung hợp với nhau, chảy vào cánh tay phải, cầm lấy cây cọc thứ hai kia hung hăng rút ra.
Ầm một tiếng, cây cọc kia trực tiếp bị hắn rút ra, nhưng thân thể Vương Lâm cũng chấn động, từ trên cánh tay phải truyền ra những tiếng ầm ầm. Sương máu bắn tung tóe, thân thể hắn đạp đạp lui lại phía sau mấy bước, lúc này mới dừng lại thở ra một hơi.
Hai mắt Vương Lâm nổi đầy tia máu, từng bước tiến về phía trước, lại tới gần Thanh Thủy. Trên mặt Thanh Thủy hiện lên vẻ thống khổ tột cùng, từng trận tiếng rên rỉ từ trong miệng hắn mơ hồ truyền ra.
Sau khi tới gần Thanh Thủy, Vương Lâm không chút do dự đồng thời vươn hai tay ra, cùng lúc nắm lấy cây cọc thứ sáu và thứ bảy trên hai chân của Thanh Thủy!
Không đợi người bảy màu kia mở miệng, Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, song chưởng đột nhiên lóe lên kim quang, còn có khí tức của Đạo cổ tràn ngập tỏa ra. Trong khi máu tươi đang chảy ròng ròng, hai tay hắn đồng thời vận sức, trực tiếp nắm hai cây cọc rút ra!
Kiên nghị như Thanh Thủy dưới cơn đau nhức này cũng không thể chịu nổi, nhưng hắn vẫn cắn răng, những thanh âm vốn phải là những tiếng kêu thảm thiết đã hóa thành những tiếng rên rỉ.
Ầm một tiếng, hai cây cọc đã bị Vương Lâm rút ra hoàn toàn, nhưng thân thể hắn lại run
mạnh lên, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng. Lực bài xích trong cơ thể hắn đã lên tới đỉnh điểm, khiến cho thần sắc Vương Lâm trở nên nhăn nhó.
-Không tồi, còn ba cây cọc nữa. Nhưng ba đạo phong ấn cuối cùng này không thể dễ dàng rút ra như vậy đâu. Nếu cuối cùng ngươi có thể làm được, thì ta sẽ tặng ngươi một lễ vật.
Thần sắc của thân ảnh bảy màu kia bình tĩnh, thanh âm vang vọng, giơ tay phải lên hướng về đám sương mù bảy màu túm một cái. Lập tức đám sương mù kia quay cuồng, trong phút chốc liền có tiếng ầm ầm vang lên. chỉ thấy một đạo quả màu vàng rất lớn chậm rãi từ bên trong đám sương mù hiện ra, dần dần hạ xuống.
Trên đạo quả kia còn có những cái cành dính vào. Bị ngón trỏ tay phải của thân ảnh bảy màu kia đảo qua, những cái cành này gãy ra khỏi đạo quả, rơi xuống.
-Vật này tặng cho ngươi làm lễ vật.
Vương Lâm nhìn đạo quả kia, nhăn mặt lại. Thân ảnh bảy màu kia khiến cho hắn có cảm giác giống như đang đối mặt với Thiên Vận Tử. Hắn không đoán được, cũng không nghĩ ra rốt cuộc đối phương có ý gì mà để mặc mình cứu Thanh Thủy, nói cho mình biết những chuyện liên quan đến Đạo cổ, còn cho mình đạo quả này!
Hết thảy mọi chuyện quyết không phải là vô duyên vô cớ, nhất định là có ẩn ý gì!
Vương Lâm trong lúc trầm mặc thu ánh mắt đang nhìn đạo quả lại, nhìn lên đầu của Thanh Thủy. Bên cạnh thiên linh của hắn chừng mấy tấc, có thể nhìn thấy rõ ràng cây cọc thứ tám!
Hai cây cọc còn lại Vương Lâm cũng có thể nhìn thấy, nhưng cũng không dễ dàng lấy ra.
Hít một hơi thật sâu, Vương Lâm giơ tay phải lên chậm rãi đặt lên thiên linh của Thanh Thủy. Lúc này động tác của hắn cực kỳ thong thả, so với vẻ không chút do dự lúc trước đã có không ít sự tập trung.
Cây cọc thứ tám này đâm vào thiên linh. Thiên linh là nơi sinh tử giao nhau, nếu như cây cọc này đâm vào chính giữa thì cũng thôi, nhưng nó lại lệch ra một vài tấc, điều này khiến cho Vương Lâm không thể hiểu nổi.
-Cây cọc thứ tám này không phải là một đạo phong ấn. mà để mở ra luân hồi của hắn
Thân ảnh bảy màu kia như thể là đang cười, nhìn Vương Lâm chậm rãi tới gần cây cọc thứ
tám kia.
ở trước cây cọc này một tấc, tay Vương Lâm dừng lại. Cây cọc này so với bảy cây trước có sự khác nhau, bảy cây cọc trước mặc dù đâm vào trong cơ thể Thanh Thủy, nhưng vẫn thò ra ngoài hơn phân nửa. Nhưng cây cọc thứ tám này gần như toàn bộ bị đâm vào bên trong thiên linh của Thanh Thủy, chỉ thò ra bên ngoài có hai tấc.
Hai tấc, quá ngắn!
Tay Vương Lâm không thể không dừng lại. Hắn không biết sau khi rút cây cọc thứ tám này ra Thanh Thủy sẽ như thế nào, vị trí này thật sự quá mức nguy hiểm.
Thanh Thủy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm, trên mặt hắn vẫn hiện lên vẻ thống khổ, nhưng hai mắt rất sáng. Hắn nhìn Vương Lâm hồi lâu, rồi gật đầu.
Vương Lâm nhìn Thanh Thủy, cắn răng một cái, tay phải không chút do dự nắm lấy cây cọc thứ tám. Ngay khi nắm lấy, toàn thân Thanh Thủy chấn động, sự thống khổ vô hình kia khiến cho hắn phát ra những từng trận tiếng gào thét rầu rĩ.
Ngay khi tay phải Vương Lâm đụng vào cây cọc này, lập tức trong đầu trở nên hỗn loạn, từng ký ức vặn vẹo trực tiếp hiện lên. Những ký ức này toàn bộ đều giống như những mảnh nhỏ, dũng mãnh nhập vào rất nhiều, khiến cho đầu óc Vương Lâm vô cùng đau nhức.
Hắn hoàn toàn không thể để ý kỹ xem những ký ức này là gì, mà cầm lấy cây cọc thứ tám kia hung hăng kéo ra ngoài bốn tấc!
Thanh Thủy cắn răng, thủy chung không phát ra một tiếng gào thét nào, mà cố gắng chịu đựng, những tiếng rên rầu rĩ từ giữa hai hàm răng truyền ra.
Vài nhịp thở ngắn ngủi đối với Vương Lâm và Thanh Thủy mà nói giống như là vô tận. Cây cọc kia bị rút ra từng chút một, vẻ mặt Vương Lâm nhăn nhó, vô số ký ức trong đầu mơ hồ khiến cho hắn nổi giận. Nhưng tay hắn lại không hề run lên một chút nào, chậm rãi từ từ đem cây cọc kia rút lên ngày càng cao.
Cuối cùng, cây cọc đâm vào đầu của Thanh Thủy đã bị Vương Lâm rút ra hoàn toàn. Ngay khi cây cọc này bị rút ra khỏi thiên linh của Thanh Thủy, khóe miệng Thanh Thủy tràn ra máu tươi, toàn thân hắn tách ra khỏi ngọn núi này, hướng về phía Vương Lâm ôm lấy hắn.
Đầu hắn gục xuống, ngả vào vai của Vương Lâm, thân thể suy yếu đến mức Vương Lâm gần như không cảm thấy trọng lượng của hắn, chỉ có thể nghe thấy lời nói yếu ớt ở trong miệng của Thanh Thủy.
-Đa tạ
Nói xong một câu này, Thanh Thủy bắt đầu hôn mê.
-Sư huynh
Vương Lâm ném cây cọc trong tay đi, dìu Thanh Thủy nước mắt chảy xuống.
-Không tồi, chỉ còn hai đạo phong ấn cuối cùng, so với lúc trước sẽ còn khó hơn rất nhiều. Thôi, ngươi hãy mang hắn ra khỏi đây đi.
Thân ảnh bảy màu kia vung tay phải lên, lập tức đạo quả bay thẳng tới Vương Lâm.
-Vật này cho ngươi, ngươi hãy cầm lấy đi.
Vương Lâm dìu Thanh Thủy nhận lấy đạo quả, liếc mắt nhìn thân ảnh bảy màu kia một cái thật sâu, rồi thu đạo quả lại, mang theo Thanh Thủy bay nhanh về phía sau, đi ra khỏi Thất Thải Giới này.
Đối với người bảy màu kia Vương Lâm có một sự kiêng kị rất lớn, hắn không thể đoán được đối phương làm như vậy rốt cuộc là có ý gì.
Trong lúc trầm mặc, ngay khi chuẩn bị đi ra khỏi nơi này, Vương Lâm dừng lại, xoay người nhìn thân ảnh bảy màu ở đằng xa phía sau.
-Tại sao?
Thanh âm Vương Lâm khàn khàn hỏi.
-Hắn bất quá cũng chỉ là một thứ đồ chơi, ngươi muốn cứu hắn thì cứ mang hắn đi. Còn về phần tại sao thì... Ta muốn xem dưới tạo hóa này, linh tu xuất hiện ở chỗ này có thể giống như là tiểu tử của Chiến Nguyên kia, có thể xuất hiện những biến hóa tuyệt diệu hay không. Có lẽ nhờ vào biến hóa đó mà ta sẽ có thể tìm được hắn
-Ngươi muốn tìm cái gì?
Vương Lâm nhăn mặt lại, hắn có chút không hiểu lời nói của đối phương.
-Nếu ngươi có thể gặp được, thì ngươi sẽ biết.
Thân ảnh bảy màu kia mỉm cười, vung tay phải về phía trước, lập tức thân thể Vương Lâm bất ngờ không thể tự chủ được, bước về phía sau.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ khiếp sợ, thân thể hắn trong lúc bước đi, dần dần rời khỏi Thất Thải Giới này.
-Ngươi có phải là Tiên Tôn không?
Ngay khi chuẩn bị rời khỏi, Vương Lâm hỏi một câu cuối cùng.
-Phải, mà cũng không phải
Thanh âm thần bí vang lên. Vương Lâm thấy hoa mắt lên, khi nhìn thấy rõ ràng thì hắn đã đứng giữa tinh không của Côn Hư Tinh Vực. ở phía trước hắn, cái khe Thất Thải Giới kia chậm rãi co lại, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Thân thể hắn cũng tự do trở lại, nhưng cảnh tượng vừa rồi cũng mang lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Dường như hắn đã hiểu ra một cái gì đó, nhưng càng biết nhiều, lại càng thêm mê man.
-Hắn muốn tìm cái gì. Nếu tiểu tử của Chiến Nguyên trong lời nói của hắn là Chiến lão quỷ, như vậy trên người của Chiến lão quỷ đã xuất hiện biến hóa tuyệt diệu gì. Biến hóa này sẽ khiến cho người bảy màu kia tìm thấy nơi mà hắn muốn tìm
Trong lúc trầm mặc, Vương Lâm lui về phía sau, phức tạp nhìn thoáng qua Thất Thải Giới đang biến mất, tiêu tan ở đằng xa.
-Những Chuyện của Thanh Thủy chỉ là một trò chơi
Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, ôm lấy Thanh Thủy xuất hiện trên một tu chân tinh hoang dã ở bên ngoài tổng bộ của Tu Chân Liên Minh.
Tinh cầu này không có tu sĩ, cũng không có linh khí, chỉ có mãnh thú sinh sống. Nhưng đối với Vương Lâm mà nói, nơi này chính là chỗ tốt nhất để gỡ phong ấn cho Thanh Thủy.
Trong một sơn cốc trên tinh cầu này, Vương Lâm khoanh chân ngồi, đặt Thanh Thủy đang hôn mê ở phía trước. Hắn hít thật sâu, nhắm mắt thổ nạp. đè nén lực bài xích trong cơ thể xuống, nhưng cuối cùng cũng rất khó có thể làm được, chỉ có cơn đau kịch liệt kia hơi giảm bớt một chút mà thôi.
Thân ảnh bảy màu kia từ từ mở miệng.
Vương Lâm trầm mặc, nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, tay phải giơ lên nắm lấy cây cọc thứ năm trên người của Thanh Thủy. Vị trí của cây cọc này chính là đan điền.
-Cây cọc thứ năm này phong ấn nguyên thần của hắn!
Thanh âm của thân ảnh bảy màu kia mờ mờ ảo ảo, vang vọng bên tai Vương Lâm.
Ngay khi chạm vào cây cọc kia, tiên lực trong cơ thể cùng với Đạo cổ lực đồng thời vận chuyển. Thân thể hắn như thể bị phá tan ra, hai sức mạnh này dung hợp với nhau, chảy vào cánh tay phải, cầm lấy cây cọc thứ hai kia hung hăng rút ra.
Ầm một tiếng, cây cọc kia trực tiếp bị hắn rút ra, nhưng thân thể Vương Lâm cũng chấn động, từ trên cánh tay phải truyền ra những tiếng ầm ầm. Sương máu bắn tung tóe, thân thể hắn đạp đạp lui lại phía sau mấy bước, lúc này mới dừng lại thở ra một hơi.
Hai mắt Vương Lâm nổi đầy tia máu, từng bước tiến về phía trước, lại tới gần Thanh Thủy. Trên mặt Thanh Thủy hiện lên vẻ thống khổ tột cùng, từng trận tiếng rên rỉ từ trong miệng hắn mơ hồ truyền ra.
Sau khi tới gần Thanh Thủy, Vương Lâm không chút do dự đồng thời vươn hai tay ra, cùng lúc nắm lấy cây cọc thứ sáu và thứ bảy trên hai chân của Thanh Thủy!
Không đợi người bảy màu kia mở miệng, Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, song chưởng đột nhiên lóe lên kim quang, còn có khí tức của Đạo cổ tràn ngập tỏa ra. Trong khi máu tươi đang chảy ròng ròng, hai tay hắn đồng thời vận sức, trực tiếp nắm hai cây cọc rút ra!
Kiên nghị như Thanh Thủy dưới cơn đau nhức này cũng không thể chịu nổi, nhưng hắn vẫn cắn răng, những thanh âm vốn phải là những tiếng kêu thảm thiết đã hóa thành những tiếng rên rỉ.
Ầm một tiếng, hai cây cọc đã bị Vương Lâm rút ra hoàn toàn, nhưng thân thể hắn lại run
mạnh lên, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng. Lực bài xích trong cơ thể hắn đã lên tới đỉnh điểm, khiến cho thần sắc Vương Lâm trở nên nhăn nhó.
-Không tồi, còn ba cây cọc nữa. Nhưng ba đạo phong ấn cuối cùng này không thể dễ dàng rút ra như vậy đâu. Nếu cuối cùng ngươi có thể làm được, thì ta sẽ tặng ngươi một lễ vật.
Thần sắc của thân ảnh bảy màu kia bình tĩnh, thanh âm vang vọng, giơ tay phải lên hướng về đám sương mù bảy màu túm một cái. Lập tức đám sương mù kia quay cuồng, trong phút chốc liền có tiếng ầm ầm vang lên. chỉ thấy một đạo quả màu vàng rất lớn chậm rãi từ bên trong đám sương mù hiện ra, dần dần hạ xuống.
Trên đạo quả kia còn có những cái cành dính vào. Bị ngón trỏ tay phải của thân ảnh bảy màu kia đảo qua, những cái cành này gãy ra khỏi đạo quả, rơi xuống.
-Vật này tặng cho ngươi làm lễ vật.
Vương Lâm nhìn đạo quả kia, nhăn mặt lại. Thân ảnh bảy màu kia khiến cho hắn có cảm giác giống như đang đối mặt với Thiên Vận Tử. Hắn không đoán được, cũng không nghĩ ra rốt cuộc đối phương có ý gì mà để mặc mình cứu Thanh Thủy, nói cho mình biết những chuyện liên quan đến Đạo cổ, còn cho mình đạo quả này!
Hết thảy mọi chuyện quyết không phải là vô duyên vô cớ, nhất định là có ẩn ý gì!
Vương Lâm trong lúc trầm mặc thu ánh mắt đang nhìn đạo quả lại, nhìn lên đầu của Thanh Thủy. Bên cạnh thiên linh của hắn chừng mấy tấc, có thể nhìn thấy rõ ràng cây cọc thứ tám!
Hai cây cọc còn lại Vương Lâm cũng có thể nhìn thấy, nhưng cũng không dễ dàng lấy ra.
Hít một hơi thật sâu, Vương Lâm giơ tay phải lên chậm rãi đặt lên thiên linh của Thanh Thủy. Lúc này động tác của hắn cực kỳ thong thả, so với vẻ không chút do dự lúc trước đã có không ít sự tập trung.
Cây cọc thứ tám này đâm vào thiên linh. Thiên linh là nơi sinh tử giao nhau, nếu như cây cọc này đâm vào chính giữa thì cũng thôi, nhưng nó lại lệch ra một vài tấc, điều này khiến cho Vương Lâm không thể hiểu nổi.
-Cây cọc thứ tám này không phải là một đạo phong ấn. mà để mở ra luân hồi của hắn
Thân ảnh bảy màu kia như thể là đang cười, nhìn Vương Lâm chậm rãi tới gần cây cọc thứ
tám kia.
ở trước cây cọc này một tấc, tay Vương Lâm dừng lại. Cây cọc này so với bảy cây trước có sự khác nhau, bảy cây cọc trước mặc dù đâm vào trong cơ thể Thanh Thủy, nhưng vẫn thò ra ngoài hơn phân nửa. Nhưng cây cọc thứ tám này gần như toàn bộ bị đâm vào bên trong thiên linh của Thanh Thủy, chỉ thò ra bên ngoài có hai tấc.
Hai tấc, quá ngắn!
Tay Vương Lâm không thể không dừng lại. Hắn không biết sau khi rút cây cọc thứ tám này ra Thanh Thủy sẽ như thế nào, vị trí này thật sự quá mức nguy hiểm.
Thanh Thủy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm, trên mặt hắn vẫn hiện lên vẻ thống khổ, nhưng hai mắt rất sáng. Hắn nhìn Vương Lâm hồi lâu, rồi gật đầu.
Vương Lâm nhìn Thanh Thủy, cắn răng một cái, tay phải không chút do dự nắm lấy cây cọc thứ tám. Ngay khi nắm lấy, toàn thân Thanh Thủy chấn động, sự thống khổ vô hình kia khiến cho hắn phát ra những từng trận tiếng gào thét rầu rĩ.
Ngay khi tay phải Vương Lâm đụng vào cây cọc này, lập tức trong đầu trở nên hỗn loạn, từng ký ức vặn vẹo trực tiếp hiện lên. Những ký ức này toàn bộ đều giống như những mảnh nhỏ, dũng mãnh nhập vào rất nhiều, khiến cho đầu óc Vương Lâm vô cùng đau nhức.
Hắn hoàn toàn không thể để ý kỹ xem những ký ức này là gì, mà cầm lấy cây cọc thứ tám kia hung hăng kéo ra ngoài bốn tấc!
Thanh Thủy cắn răng, thủy chung không phát ra một tiếng gào thét nào, mà cố gắng chịu đựng, những tiếng rên rầu rĩ từ giữa hai hàm răng truyền ra.
Vài nhịp thở ngắn ngủi đối với Vương Lâm và Thanh Thủy mà nói giống như là vô tận. Cây cọc kia bị rút ra từng chút một, vẻ mặt Vương Lâm nhăn nhó, vô số ký ức trong đầu mơ hồ khiến cho hắn nổi giận. Nhưng tay hắn lại không hề run lên một chút nào, chậm rãi từ từ đem cây cọc kia rút lên ngày càng cao.
Cuối cùng, cây cọc đâm vào đầu của Thanh Thủy đã bị Vương Lâm rút ra hoàn toàn. Ngay khi cây cọc này bị rút ra khỏi thiên linh của Thanh Thủy, khóe miệng Thanh Thủy tràn ra máu tươi, toàn thân hắn tách ra khỏi ngọn núi này, hướng về phía Vương Lâm ôm lấy hắn.
Đầu hắn gục xuống, ngả vào vai của Vương Lâm, thân thể suy yếu đến mức Vương Lâm gần như không cảm thấy trọng lượng của hắn, chỉ có thể nghe thấy lời nói yếu ớt ở trong miệng của Thanh Thủy.
-Đa tạ
Nói xong một câu này, Thanh Thủy bắt đầu hôn mê.
-Sư huynh
Vương Lâm ném cây cọc trong tay đi, dìu Thanh Thủy nước mắt chảy xuống.
-Không tồi, chỉ còn hai đạo phong ấn cuối cùng, so với lúc trước sẽ còn khó hơn rất nhiều. Thôi, ngươi hãy mang hắn ra khỏi đây đi.
Thân ảnh bảy màu kia vung tay phải lên, lập tức đạo quả bay thẳng tới Vương Lâm.
-Vật này cho ngươi, ngươi hãy cầm lấy đi.
Vương Lâm dìu Thanh Thủy nhận lấy đạo quả, liếc mắt nhìn thân ảnh bảy màu kia một cái thật sâu, rồi thu đạo quả lại, mang theo Thanh Thủy bay nhanh về phía sau, đi ra khỏi Thất Thải Giới này.
Đối với người bảy màu kia Vương Lâm có một sự kiêng kị rất lớn, hắn không thể đoán được đối phương làm như vậy rốt cuộc là có ý gì.
Trong lúc trầm mặc, ngay khi chuẩn bị đi ra khỏi nơi này, Vương Lâm dừng lại, xoay người nhìn thân ảnh bảy màu ở đằng xa phía sau.
-Tại sao?
Thanh âm Vương Lâm khàn khàn hỏi.
-Hắn bất quá cũng chỉ là một thứ đồ chơi, ngươi muốn cứu hắn thì cứ mang hắn đi. Còn về phần tại sao thì... Ta muốn xem dưới tạo hóa này, linh tu xuất hiện ở chỗ này có thể giống như là tiểu tử của Chiến Nguyên kia, có thể xuất hiện những biến hóa tuyệt diệu hay không. Có lẽ nhờ vào biến hóa đó mà ta sẽ có thể tìm được hắn
-Ngươi muốn tìm cái gì?
Vương Lâm nhăn mặt lại, hắn có chút không hiểu lời nói của đối phương.
-Nếu ngươi có thể gặp được, thì ngươi sẽ biết.
Thân ảnh bảy màu kia mỉm cười, vung tay phải về phía trước, lập tức thân thể Vương Lâm bất ngờ không thể tự chủ được, bước về phía sau.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ khiếp sợ, thân thể hắn trong lúc bước đi, dần dần rời khỏi Thất Thải Giới này.
-Ngươi có phải là Tiên Tôn không?
Ngay khi chuẩn bị rời khỏi, Vương Lâm hỏi một câu cuối cùng.
-Phải, mà cũng không phải
Thanh âm thần bí vang lên. Vương Lâm thấy hoa mắt lên, khi nhìn thấy rõ ràng thì hắn đã đứng giữa tinh không của Côn Hư Tinh Vực. ở phía trước hắn, cái khe Thất Thải Giới kia chậm rãi co lại, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Thân thể hắn cũng tự do trở lại, nhưng cảnh tượng vừa rồi cũng mang lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Dường như hắn đã hiểu ra một cái gì đó, nhưng càng biết nhiều, lại càng thêm mê man.
-Hắn muốn tìm cái gì. Nếu tiểu tử của Chiến Nguyên trong lời nói của hắn là Chiến lão quỷ, như vậy trên người của Chiến lão quỷ đã xuất hiện biến hóa tuyệt diệu gì. Biến hóa này sẽ khiến cho người bảy màu kia tìm thấy nơi mà hắn muốn tìm
Trong lúc trầm mặc, Vương Lâm lui về phía sau, phức tạp nhìn thoáng qua Thất Thải Giới đang biến mất, tiêu tan ở đằng xa.
-Những Chuyện của Thanh Thủy chỉ là một trò chơi
Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, ôm lấy Thanh Thủy xuất hiện trên một tu chân tinh hoang dã ở bên ngoài tổng bộ của Tu Chân Liên Minh.
Tinh cầu này không có tu sĩ, cũng không có linh khí, chỉ có mãnh thú sinh sống. Nhưng đối với Vương Lâm mà nói, nơi này chính là chỗ tốt nhất để gỡ phong ấn cho Thanh Thủy.
Trong một sơn cốc trên tinh cầu này, Vương Lâm khoanh chân ngồi, đặt Thanh Thủy đang hôn mê ở phía trước. Hắn hít thật sâu, nhắm mắt thổ nạp. đè nén lực bài xích trong cơ thể xuống, nhưng cuối cùng cũng rất khó có thể làm được, chỉ có cơn đau kịch liệt kia hơi giảm bớt một chút mà thôi.
/2085
|