Nhân quả ấn lấy việc Vương Lâm mở bàn tay làm nhân trong thiên địa, lấy nắm bàn tay làm quả diệt thế. Quá trình hắn nắm bàn tay chính là duyên, lấy lực lượng của duyên để hóa thành Nhân Quả ấn.
Ấn này Vương Lâm dù chỉ mới vừa ngộ ra nhưng uy lực của nó đã cực kỳ kinh người.
Trong thiên địa này chưa có ai hiểu rõ nhân quả như hắn. Tư tưởng huyền diệu này là nhờ bảy mươi năm mộng đạo, hơn hai ngàn năm suy tư và đủ loại cơ duyên mới khiến Vương Lâm trong tích tắc khi thức tỉnh, nhân quả đại thành hiểu được thức thần thông thứ tư kinh thiên động địa này.
Ấn này đánh ra đủ để đẩy người ta vào trong nhân quả luân hồi. Nó bất đồng với mộng đạo dùng phương pháp mưa dầm thấm lâu chậm rãi thay đổi mà lấy một phương thức cực kỳ bá đạo để định nhân quả!
Loại thần thông này là một loại đạo thuật!
Vương Lâm nhìn cánh tay phải của bản thân, bàn tay mở ra, bên ngoài thân thể hắn liền truyền ra một luồng khí mênh mộng như một đại nho. Luồng khí tức này có thể khiến quỷ khiếp thần kinh, có thể khiến cho tu sĩ Không Niết phải hoảng sợ thối lui.
Bởi vì Vương Lâm có được luồng khí tức này, hắn mới cảm ngộ được đạo lý trong thiên địa. Hắn chính là thiên địa!
Tay phải giơ lên vung về phía trước, hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị, vận dụng lực lượng nhân quả bổn nguyên lại ngưng tụ trước người, hóa thành Nhân Quả ấn.
Ấn này chẳng những là thức thần thông thứ tư Vương Lâm tự nghĩ ra mà cũng là dấu hiệu nhân quả bổn nguyên của Vương Lâm đã đại thành.
Nhân Quả ấn này và lôi đình bổn nguyên, hỏa bổn nguyên liên tục thay đổi, vờn quanh bốn
phía. Từ xa nhìn lại, chúng đã hình thành một vòng tròn. Khí tức bước thứ ba lúc này liền tăng mạnh lên gấp mấy lần.
Ba đạo bổn nguyên đại thành, giờ phút này dù là tu sĩ Không Niết đại viên mãn có ở đây cũng không thể chống nổi một kích toàn lực của Vương Lâm!
Trong tích tắc ba đạo bổn nguyên biến ảo ra, trong tinh không mênh mông lập tức vang lên những tiếng vọng trầm trầm, giống như từ rất xa truyền lại.
Côn Hư tinh vực, bên ngoài Chu Tước Tinh, lúc này tràn ngập mấy vạn tu sĩ, hình thành một vòng phong tỏa chu đáo, vây quanh Chu Tước Tinh.
Mấy vạn tu sĩ này toàn bộ đều tới từ giới ngoại. Trên mi tâm của đám người này đều có ấn ký, thần sắc tràn ngập vẻ tàn nhẫn và sát khí, còn có vẻ hưng phấn tràn ra.
Bị bọn họ vây quanh chính là lực lượng cuối cùng còn lưu lại của giới nội, tại Côn Hư tinh vực do Nam Vân Tử cầm đầu, đang ở bên ngoài Chu Tước Tinh này quyết một trận tử chiến.
Nam Vân Tử vốn không muốn ở lại chỗ này. Chẳng qua vài thập niên trước chiến đấu liên tục đã khiến hắn mệt mỏi không chịu nổi. cũng vì giết chóc điên cuồng tới đỏ cả mắt khiến bọn họ không muốn rút lui, không muốn rời khỏi Côn Hư tới La Thiên.
Thậm chí bọn họ còn nghĩ, tới La Thiên thì cũng có tác dụng gì đâu!
Đợi tới khi đại quân giới ngoại tràn tới, bọn họ sẽ chẳng còn nơi nào để lui nữa!
Nếu chết như thế thì thà chết ở quê hương, chết trong chiến đấu, chết tại cố hương của Phong Tôn, Chu Tước Tinh!
Pho tượng Phong Tôn trên Chu Tước Tinh vẫn sừng sững như ngọn núi, khiến cho đám tu sĩ Côn Hư đang bị vây quanh, trong tiếng cười thảm quên cả tử vong!
Tư Đồ Nam cũng đang ở nơi này. Hắn vốn phải cùng cùng Thanh Lâm đi tới La Thiên nhưng hắn lại dứt khoát chạy về nơi này. Nơi này chính là Chu Tước Tinh, chính là cố hương của huynh đệ hắn. Nơi này chính là nơi mà Vương Lâm mất tích. Tư Đồ Nam hắn không muốn ra đi một mình.
-Chết thì đã sao!
Tư Đồ Nam cười dài, mái tóc bạc trắng tung bay, thân mặc đại bào màu tím tiến vào chém giết đám tu sĩ giới ngoại. Những năm gần đây được Thanh Lâm hết lòng dạy dỗ, hơn nữa bản thân Tư Đồ Nam thiên phú kinh người. Hắn ba mươi năm trước dưới sự trợ giúp của Thanh Lâm đã phá tan không môn, trở thành tu sĩ bước thứ ba!
Cùng với Tư Đồ Nam ở nơi này còn có Mười Ba, và đám đầu to. Tu vi của bọn họ dù không đủ nhưng trong mấy trận chiến này đều trưởng thành nhanh chóng, giờ phút này dù thương thế đầy người nhưng sát khí ngập trời.
Trong số bọn họ còn có cả Long Bàn Tử, Lỗ Phu Tử.
Long Bàn Tử sau khi thức tỉnh liền khắc sâu ấn tượng đối với Vương Lâm, mà sau đó hắn biết đối phương chính là Phong Tôn, biết Chu Tước Tinh là cố hương của Vương Lâm, cũng biết là Vương Lâm ở nơi này biến mất.
Hắn vốn có thể không tới nhưng Long Bàn Tử lại chạy tới nơi này. Hắn không mang đệ tử theo mà một thân một mình, lấy tu vi có thể sánh với không huyền của mình ở bên ngoài Chu Tước Tinh này, vung Sơn Hà Đồ. bao phủ cả Chu Tước Tinh, khiến Chu Tước Tinh không bị tu sĩ giới ngoại đánh nát.
Lỗ Phu Tử cũng không rút lui về La Thiên. Mặc dù hắn là La Thiên Lão tổ nhưng trong vài thập niên này, hắn đã thấy qua vô số lần sinh tử. Nhất là Vương Lâm lại càng khiến hắn xúc động sâu sắc. Hắn trầm mặc không rời khỏi Côn Hư mà lựa chọn ở lại chỗ này đánh một trận điên cuồng!
-Lão phu muốn chết trong chiến trận...
Ánh mắt Lỗ Phu Tử lộ vẻ điên cuồng.
Còn có một người. Người này Vương Lâm cũng quen biết. Hắn chính là Thanh Long Thánh Hoàng! Hắn không chết mà vài thập niên trước mang theo Tứ Thánh Tông xuất hiện, trở thành một lực lượng của Côn Hư.
Hôm nay hắn cũng mang theo rất nhiều trưởng lão của Tứ Thánh Tông ở bên ngoài Chu Tước Tinh tử chiến với giới ngoại.
Thanh Long Thánh Hoàng cùng Tứ Thánh Tông trong những trận đại chiến trước đây giữa giới nội và giới ngoại dường như biến mất. Chỉ tới vài thập niên trước bọn họ mới xuất hiện. Nhưng hắn vừa xuất hiện liền chém giết sinh tử với giới ngoại.
Hắn năm đó tu vi đã cực cao, những năm gần đây dù chưa đạt tới bước thứ ba nhưng cũng đã đạt tới thiên nhân ngũ suy.
Tất cả mọi người bị vây trong mấy vạn đại quân của giới ngoại, chẳng đủ tám ngàn người nhưng tám ngàn người này đã giằng co ở bên ngoài Chu Tước Tinh mấy tháng!
Trong tinh không không ngừng vang lên tiếng động ầm ầm. Bên ngoài Chu Tước Tinh tràn ngập mùi máu tanh. Mấy vạn đại quân giới ngoại vờn quanh. ở trong đó chỉ có ba người là tu sĩ bước thứ ba...
Một người trong đó là một nam tử mặc thanh y. Vẻ mặt người này lãnh khốc, ra tay liền khiến hàn băng bao phủ. Nếu Vương Lâm ở nơi này chắc chắn sẽ nhận ra kẻ này là một người xuất hiện trong đại kiếp của hắn năm đó!
Còn một người không ngờ lại chính là Chu cẩn của Phụng Thiên Lang tộc. Người này sau khi Vương Lâm mất tích liền phản bội, lúc này mang theo Phụng Thiên Lang tộc tạo thành gió tanh mưa máu trong giới nội, dường như muốn rửa sạch mối nhục bị Vương Lâm thu làm nô bộc năm đó.
Hai người này thì tu vi của Chu cẩn yếu hơn đang giằng co với đám người Lỗ Phu Tử ở tinh không bên trái Chu Tước Tinh. Bốn phía bọn họ có vô số thần thông lan ra. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một con huyết lang khổng lồ đang gầm thét, muốn cắn nuốt Lỗ Phu Tử nhưng cuối cùng lại không làm gì được.
Nam tử vẻ mặt lạnh lùng, mặc thanh y, cảm ngộ băng bổn nguyên có tu vi cực cao. Lúc này bản thể hắn đã tới đây, tu vi đạt tới Không Huyền sơ kỳ. Hắn một mình đấu với Long Bàn Tử
và Tư Đồ Nam, khiến cho hai người liên tiếp bại lui.
Trận chiến này là trận chiến cuối cùng của Côn Hư. Cả Côn Hư đã bị chiếm đóng, chỉ còn có chỗ này, chỉ còn lại mỗi Chu Tước Tinh này!
Giờ phút này cuộc chiến cũng đã lâm vào hồi kết. Dưới thần thông của mấy vạn tu sĩ giới ngoại áp xuống, mấy ngàn tu sĩ giới nội không ngừng lui lại phía sau. Thần sắc bọn họ lộ vẻ tuyệt vọng.
-Vì vinh quang của Phong Tôn, vì vinh diệu của Côn Hư!
Một tu sĩ trung niên sau khi bị mấy đạo phi kiếm xuyên qua thân thể, cười thảm rồi gầm lên, thân thể ầm ầm lựa chọn tự bạo, khiến cả hai tu sĩ giới ngoại đang vây hắn cùng chết.
-Vì vinh quang của Phong Tôn, vì vinh diệu của Côn Hư!!
Càng có nhiều người trong tuyệt vọng cũng gầm lên. Những tiếng gầm đó như hòa làm một, là tiếng gầm cuối cùng của sinh mạng.
-Phong Tôn năm đó bị chúng ta giết chết. Kẻ đã chết thì làm gì còn có vinh quang!
Nam tử mặc thanh y vẻ mặt lạnh lùng, phất tay liền khiến hàn băng ầm vang, trong tiếng răng rắc liền khiến ngàn trượng phía trước đóng băng, khiến Long Bàn Tử và Tư Đồ Nam vội vàng tránh xa.
Nghe thấy hai chữ Phong Tôn này, ánh mắt Chu cẩn càng lộ vẻ khuất nhục, hàn quang lóe lên, ra tay càng tàn độc hơn.
Mấy vạn tu sĩ giới ngoại bốn phía cũng đều gầm nhẹ, mang theo vẻ hung ác ngập trời, không ngừng áp sát.
Đúng lúc này thì đột nhiên trên chiến trường đang chém giết, ở trong tinh không vô tận bỗng vang lên những tiếng ầm ầm như vọng từ vạn cổ tới. Tiếng ầm ầm này lúc đầu còn ở xa xa, nhưng trong nháy mắt bỗng chấn động cả tâm thần mọi người.
Tiếng động này lộ vẻ tang thương, lại có một luồng khí tức kinh thiên khiến người ta biến sắc.
Một cánh cửa lớn cơ hồ chiếm trọn cả tinh không trong tiếng ầm vang này liền xuất hiện.
Cánh cửa này lớn không cách nào hình dung nổi. Tu sĩ ở trước mặt nó chẳng khác gì một con kiến hôi.
-Không đại môn!!
-Đây...đây là không môn!
Sắc mặt Tư Đồ Nam đang lui lại phía sau đại biến, vội vàng lùi nhanh hơn. ánh mắt hắn lộ vẻ khiếp sợ. Chẳng lẽ trong đám tu sĩ giới ngoại lúc này có người bổn nguyên đại thành, phá...
Đồng tử hai mắt Long Bàn Tử cũng co rút lại, ánh mắt lộ vẻ sầu lo.
Cả Lỗ Phu Tử cũng trong sự sửng sốt mà lùi lại phía sau. Hắn nhìn không môn khổng lồ kia, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
-Tu sĩ giới ngoại chẳng lẽ có thể tiến vào bước thứ ba dễ dàng như vậy, không ngờ trong chiến trường mà cũng có thể đại thành bổn nguyên...
Bị khiếp sợ còn có Chu cẩn. Thần sắc hắn đại biến, nhìn không môn nọ. Từ đó tỏa ra một cảm giác khiến hắn mơ hồ quen thuộc, khiến hắn gần như hồn phi phách tán.
-Đây...khí tức này...đây là...
Hắn là nô bộc của Vương Lâm, có ấn ký của Vương Lâm thế nên mẫn cảm với khí tức này hơn hết thảy mọi người ở đây.
Thanh niên mặc thanh y kia trong tích tắc khi không môn xuất hiện hai mắt liền nheo lại, hàn quang lóe lên.
-Ta muốn xem trong mấy ngàn tu sĩ giới nội, kẻ nào lúc này bổn nguyên đại thành. Ta muốn hắn vừa mới tiến vào bước thứ ba liền lập tức tan xác mà chết!
Tu sĩ bước thứ ba còn như vậy thì không cần nói tới những tu sĩ bình thường ở bốn phía. Lúc này cho dù là tu sĩ giới nội hay giới ngoại đều trợn mắt há mồm nhìn không môn đột nhiên xuất hiện trong tinh không.
Bọn họ không thể tưởng tượng nổi là ai có thể khiến cho không môn phủ xuống. mỗi lần không môn xuất hiện, dù ở giới nội hay giới ngoại đều là một dịp vui lớn lao. Điều này đại biểu cho việc có người có thể trở thành tu sĩ bước thứ ba...
Ấn này Vương Lâm dù chỉ mới vừa ngộ ra nhưng uy lực của nó đã cực kỳ kinh người.
Trong thiên địa này chưa có ai hiểu rõ nhân quả như hắn. Tư tưởng huyền diệu này là nhờ bảy mươi năm mộng đạo, hơn hai ngàn năm suy tư và đủ loại cơ duyên mới khiến Vương Lâm trong tích tắc khi thức tỉnh, nhân quả đại thành hiểu được thức thần thông thứ tư kinh thiên động địa này.
Ấn này đánh ra đủ để đẩy người ta vào trong nhân quả luân hồi. Nó bất đồng với mộng đạo dùng phương pháp mưa dầm thấm lâu chậm rãi thay đổi mà lấy một phương thức cực kỳ bá đạo để định nhân quả!
Loại thần thông này là một loại đạo thuật!
Vương Lâm nhìn cánh tay phải của bản thân, bàn tay mở ra, bên ngoài thân thể hắn liền truyền ra một luồng khí mênh mộng như một đại nho. Luồng khí tức này có thể khiến quỷ khiếp thần kinh, có thể khiến cho tu sĩ Không Niết phải hoảng sợ thối lui.
Bởi vì Vương Lâm có được luồng khí tức này, hắn mới cảm ngộ được đạo lý trong thiên địa. Hắn chính là thiên địa!
Tay phải giơ lên vung về phía trước, hai mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị, vận dụng lực lượng nhân quả bổn nguyên lại ngưng tụ trước người, hóa thành Nhân Quả ấn.
Ấn này chẳng những là thức thần thông thứ tư Vương Lâm tự nghĩ ra mà cũng là dấu hiệu nhân quả bổn nguyên của Vương Lâm đã đại thành.
Nhân Quả ấn này và lôi đình bổn nguyên, hỏa bổn nguyên liên tục thay đổi, vờn quanh bốn
phía. Từ xa nhìn lại, chúng đã hình thành một vòng tròn. Khí tức bước thứ ba lúc này liền tăng mạnh lên gấp mấy lần.
Ba đạo bổn nguyên đại thành, giờ phút này dù là tu sĩ Không Niết đại viên mãn có ở đây cũng không thể chống nổi một kích toàn lực của Vương Lâm!
Trong tích tắc ba đạo bổn nguyên biến ảo ra, trong tinh không mênh mông lập tức vang lên những tiếng vọng trầm trầm, giống như từ rất xa truyền lại.
Côn Hư tinh vực, bên ngoài Chu Tước Tinh, lúc này tràn ngập mấy vạn tu sĩ, hình thành một vòng phong tỏa chu đáo, vây quanh Chu Tước Tinh.
Mấy vạn tu sĩ này toàn bộ đều tới từ giới ngoại. Trên mi tâm của đám người này đều có ấn ký, thần sắc tràn ngập vẻ tàn nhẫn và sát khí, còn có vẻ hưng phấn tràn ra.
Bị bọn họ vây quanh chính là lực lượng cuối cùng còn lưu lại của giới nội, tại Côn Hư tinh vực do Nam Vân Tử cầm đầu, đang ở bên ngoài Chu Tước Tinh này quyết một trận tử chiến.
Nam Vân Tử vốn không muốn ở lại chỗ này. Chẳng qua vài thập niên trước chiến đấu liên tục đã khiến hắn mệt mỏi không chịu nổi. cũng vì giết chóc điên cuồng tới đỏ cả mắt khiến bọn họ không muốn rút lui, không muốn rời khỏi Côn Hư tới La Thiên.
Thậm chí bọn họ còn nghĩ, tới La Thiên thì cũng có tác dụng gì đâu!
Đợi tới khi đại quân giới ngoại tràn tới, bọn họ sẽ chẳng còn nơi nào để lui nữa!
Nếu chết như thế thì thà chết ở quê hương, chết trong chiến đấu, chết tại cố hương của Phong Tôn, Chu Tước Tinh!
Pho tượng Phong Tôn trên Chu Tước Tinh vẫn sừng sững như ngọn núi, khiến cho đám tu sĩ Côn Hư đang bị vây quanh, trong tiếng cười thảm quên cả tử vong!
Tư Đồ Nam cũng đang ở nơi này. Hắn vốn phải cùng cùng Thanh Lâm đi tới La Thiên nhưng hắn lại dứt khoát chạy về nơi này. Nơi này chính là Chu Tước Tinh, chính là cố hương của huynh đệ hắn. Nơi này chính là nơi mà Vương Lâm mất tích. Tư Đồ Nam hắn không muốn ra đi một mình.
-Chết thì đã sao!
Tư Đồ Nam cười dài, mái tóc bạc trắng tung bay, thân mặc đại bào màu tím tiến vào chém giết đám tu sĩ giới ngoại. Những năm gần đây được Thanh Lâm hết lòng dạy dỗ, hơn nữa bản thân Tư Đồ Nam thiên phú kinh người. Hắn ba mươi năm trước dưới sự trợ giúp của Thanh Lâm đã phá tan không môn, trở thành tu sĩ bước thứ ba!
Cùng với Tư Đồ Nam ở nơi này còn có Mười Ba, và đám đầu to. Tu vi của bọn họ dù không đủ nhưng trong mấy trận chiến này đều trưởng thành nhanh chóng, giờ phút này dù thương thế đầy người nhưng sát khí ngập trời.
Trong số bọn họ còn có cả Long Bàn Tử, Lỗ Phu Tử.
Long Bàn Tử sau khi thức tỉnh liền khắc sâu ấn tượng đối với Vương Lâm, mà sau đó hắn biết đối phương chính là Phong Tôn, biết Chu Tước Tinh là cố hương của Vương Lâm, cũng biết là Vương Lâm ở nơi này biến mất.
Hắn vốn có thể không tới nhưng Long Bàn Tử lại chạy tới nơi này. Hắn không mang đệ tử theo mà một thân một mình, lấy tu vi có thể sánh với không huyền của mình ở bên ngoài Chu Tước Tinh này, vung Sơn Hà Đồ. bao phủ cả Chu Tước Tinh, khiến Chu Tước Tinh không bị tu sĩ giới ngoại đánh nát.
Lỗ Phu Tử cũng không rút lui về La Thiên. Mặc dù hắn là La Thiên Lão tổ nhưng trong vài thập niên này, hắn đã thấy qua vô số lần sinh tử. Nhất là Vương Lâm lại càng khiến hắn xúc động sâu sắc. Hắn trầm mặc không rời khỏi Côn Hư mà lựa chọn ở lại chỗ này đánh một trận điên cuồng!
-Lão phu muốn chết trong chiến trận...
Ánh mắt Lỗ Phu Tử lộ vẻ điên cuồng.
Còn có một người. Người này Vương Lâm cũng quen biết. Hắn chính là Thanh Long Thánh Hoàng! Hắn không chết mà vài thập niên trước mang theo Tứ Thánh Tông xuất hiện, trở thành một lực lượng của Côn Hư.
Hôm nay hắn cũng mang theo rất nhiều trưởng lão của Tứ Thánh Tông ở bên ngoài Chu Tước Tinh tử chiến với giới ngoại.
Thanh Long Thánh Hoàng cùng Tứ Thánh Tông trong những trận đại chiến trước đây giữa giới nội và giới ngoại dường như biến mất. Chỉ tới vài thập niên trước bọn họ mới xuất hiện. Nhưng hắn vừa xuất hiện liền chém giết sinh tử với giới ngoại.
Hắn năm đó tu vi đã cực cao, những năm gần đây dù chưa đạt tới bước thứ ba nhưng cũng đã đạt tới thiên nhân ngũ suy.
Tất cả mọi người bị vây trong mấy vạn đại quân của giới ngoại, chẳng đủ tám ngàn người nhưng tám ngàn người này đã giằng co ở bên ngoài Chu Tước Tinh mấy tháng!
Trong tinh không không ngừng vang lên tiếng động ầm ầm. Bên ngoài Chu Tước Tinh tràn ngập mùi máu tanh. Mấy vạn đại quân giới ngoại vờn quanh. ở trong đó chỉ có ba người là tu sĩ bước thứ ba...
Một người trong đó là một nam tử mặc thanh y. Vẻ mặt người này lãnh khốc, ra tay liền khiến hàn băng bao phủ. Nếu Vương Lâm ở nơi này chắc chắn sẽ nhận ra kẻ này là một người xuất hiện trong đại kiếp của hắn năm đó!
Còn một người không ngờ lại chính là Chu cẩn của Phụng Thiên Lang tộc. Người này sau khi Vương Lâm mất tích liền phản bội, lúc này mang theo Phụng Thiên Lang tộc tạo thành gió tanh mưa máu trong giới nội, dường như muốn rửa sạch mối nhục bị Vương Lâm thu làm nô bộc năm đó.
Hai người này thì tu vi của Chu cẩn yếu hơn đang giằng co với đám người Lỗ Phu Tử ở tinh không bên trái Chu Tước Tinh. Bốn phía bọn họ có vô số thần thông lan ra. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một con huyết lang khổng lồ đang gầm thét, muốn cắn nuốt Lỗ Phu Tử nhưng cuối cùng lại không làm gì được.
Nam tử vẻ mặt lạnh lùng, mặc thanh y, cảm ngộ băng bổn nguyên có tu vi cực cao. Lúc này bản thể hắn đã tới đây, tu vi đạt tới Không Huyền sơ kỳ. Hắn một mình đấu với Long Bàn Tử
và Tư Đồ Nam, khiến cho hai người liên tiếp bại lui.
Trận chiến này là trận chiến cuối cùng của Côn Hư. Cả Côn Hư đã bị chiếm đóng, chỉ còn có chỗ này, chỉ còn lại mỗi Chu Tước Tinh này!
Giờ phút này cuộc chiến cũng đã lâm vào hồi kết. Dưới thần thông của mấy vạn tu sĩ giới ngoại áp xuống, mấy ngàn tu sĩ giới nội không ngừng lui lại phía sau. Thần sắc bọn họ lộ vẻ tuyệt vọng.
-Vì vinh quang của Phong Tôn, vì vinh diệu của Côn Hư!
Một tu sĩ trung niên sau khi bị mấy đạo phi kiếm xuyên qua thân thể, cười thảm rồi gầm lên, thân thể ầm ầm lựa chọn tự bạo, khiến cả hai tu sĩ giới ngoại đang vây hắn cùng chết.
-Vì vinh quang của Phong Tôn, vì vinh diệu của Côn Hư!!
Càng có nhiều người trong tuyệt vọng cũng gầm lên. Những tiếng gầm đó như hòa làm một, là tiếng gầm cuối cùng của sinh mạng.
-Phong Tôn năm đó bị chúng ta giết chết. Kẻ đã chết thì làm gì còn có vinh quang!
Nam tử mặc thanh y vẻ mặt lạnh lùng, phất tay liền khiến hàn băng ầm vang, trong tiếng răng rắc liền khiến ngàn trượng phía trước đóng băng, khiến Long Bàn Tử và Tư Đồ Nam vội vàng tránh xa.
Nghe thấy hai chữ Phong Tôn này, ánh mắt Chu cẩn càng lộ vẻ khuất nhục, hàn quang lóe lên, ra tay càng tàn độc hơn.
Mấy vạn tu sĩ giới ngoại bốn phía cũng đều gầm nhẹ, mang theo vẻ hung ác ngập trời, không ngừng áp sát.
Đúng lúc này thì đột nhiên trên chiến trường đang chém giết, ở trong tinh không vô tận bỗng vang lên những tiếng ầm ầm như vọng từ vạn cổ tới. Tiếng ầm ầm này lúc đầu còn ở xa xa, nhưng trong nháy mắt bỗng chấn động cả tâm thần mọi người.
Tiếng động này lộ vẻ tang thương, lại có một luồng khí tức kinh thiên khiến người ta biến sắc.
Một cánh cửa lớn cơ hồ chiếm trọn cả tinh không trong tiếng ầm vang này liền xuất hiện.
Cánh cửa này lớn không cách nào hình dung nổi. Tu sĩ ở trước mặt nó chẳng khác gì một con kiến hôi.
-Không đại môn!!
-Đây...đây là không môn!
Sắc mặt Tư Đồ Nam đang lui lại phía sau đại biến, vội vàng lùi nhanh hơn. ánh mắt hắn lộ vẻ khiếp sợ. Chẳng lẽ trong đám tu sĩ giới ngoại lúc này có người bổn nguyên đại thành, phá...
Đồng tử hai mắt Long Bàn Tử cũng co rút lại, ánh mắt lộ vẻ sầu lo.
Cả Lỗ Phu Tử cũng trong sự sửng sốt mà lùi lại phía sau. Hắn nhìn không môn khổng lồ kia, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
-Tu sĩ giới ngoại chẳng lẽ có thể tiến vào bước thứ ba dễ dàng như vậy, không ngờ trong chiến trường mà cũng có thể đại thành bổn nguyên...
Bị khiếp sợ còn có Chu cẩn. Thần sắc hắn đại biến, nhìn không môn nọ. Từ đó tỏa ra một cảm giác khiến hắn mơ hồ quen thuộc, khiến hắn gần như hồn phi phách tán.
-Đây...khí tức này...đây là...
Hắn là nô bộc của Vương Lâm, có ấn ký của Vương Lâm thế nên mẫn cảm với khí tức này hơn hết thảy mọi người ở đây.
Thanh niên mặc thanh y kia trong tích tắc khi không môn xuất hiện hai mắt liền nheo lại, hàn quang lóe lên.
-Ta muốn xem trong mấy ngàn tu sĩ giới nội, kẻ nào lúc này bổn nguyên đại thành. Ta muốn hắn vừa mới tiến vào bước thứ ba liền lập tức tan xác mà chết!
Tu sĩ bước thứ ba còn như vậy thì không cần nói tới những tu sĩ bình thường ở bốn phía. Lúc này cho dù là tu sĩ giới nội hay giới ngoại đều trợn mắt há mồm nhìn không môn đột nhiên xuất hiện trong tinh không.
Bọn họ không thể tưởng tượng nổi là ai có thể khiến cho không môn phủ xuống. mỗi lần không môn xuất hiện, dù ở giới nội hay giới ngoại đều là một dịp vui lớn lao. Điều này đại biểu cho việc có người có thể trở thành tu sĩ bước thứ ba...
/2085
|