Phía sau Vương Lâm lập tức có đầu lâu của Đạo Cổ biến ảo ra. Đầu lâu này lớn vô cùng, lúc xuất hiện cũng không hề mơ hồ mà giống như thực chất, hiện ra phía sau lưng Vương Lâm, phát ra một tiếng gầm thét kinh thiên.
Tiếng gầm thét này chấn động tám phương, khiến cho Vương Lâm lúc này dường như có được thần uy vô tận. Vương Lâm bước tới từng bước, khi tới đỉnh tháp kia hắn liền xuất ra một quyền.
Một quyền vung lên, đầu lâu Đạo Cổ phía sau lưng hắn càng gầm thét kịch liệt hơn, thậm chí còn chuyển động, trực tiếp lao qua thân thể Vương Lâm, dung hợp với một quyền của hắn. hình thành một quyền có thể rung chuyển cả thiên địa.
Tiếng ầm ầm kịch liệt vang vọng khắp không gian. Cơ hồ chỉ trong phút chốc, khi nắm tay Vương Lâm chạm vào đỉnh tháp, toàn bộ tháp chấn động kịch liệt.
Thân thể Vương Lâm lùi lại phía sau vài bước, hai mắt lóe lên hàn quang, trong tiếng gầm nhẹ liền đánh ra quyền thứ hai.
Những tiếng bùng bùng kinh thiên vang lên. Bảo tháp trong khi chấn động liền có những cái khe li ti xuất hiện.
Chỉ là một cái tháp mà cũng dám phong ấn Vương Lâm ta sao!
Vương Lâm hét lớn một tiếng, tay phải nắm lại, ầm ầm đánh ra quyền thứ ba. rơi vào thân tháp. Trong tiếng chấn động vang trời, những cái khe kia bị xé toang ra, không ngừng lan ra, trực tiếp khuếch tán tới thân tháp. Cuối cùng ầm một tiếng, bảo tháp này dưới ba quyền của Vương Lâm đã hoàn toàn sụp đổ.
Vô số mảnh nhỏ bị cuốn đi, tràn về bốn phương tám hương. Lúc này nếu ở bên trong sương mù trăm vạn dặm này có thể thấy rõ ràng khi bảo tháp sụp đổ, những mảnh nhỏ giống như bị gió lốc cuốn đi, trong tiếng rít bén nhọn khuếch tán ra.
Người ta cũng có thể chứng kiến được bên trong bảo tháp vừa sụp đổ, trong kim quang vạn trượng đang tỏa ra có Vương Lâm với mái tóc bạc trắng đang chắp tay sau lưng thong dong bước ra.
Thiên kiếp tuy mạnh nhưng Vương Lâm vẫn không để ý chút nào. Theo hắn thấy thì thiên kiếp này không thể trừng phạt hắn được!
Trong tích tắc khi Vương Lâm đi ra khỏi bảo tháp vừa sụp đổ, cái khe vạn trượng trên bầu trời lại truyền ra tiếng gầm thét trầm trầm. Cùng lúc đó kim quang lóe lên. Chỉ thấy từ trong kim quang đó có Pháp Bảo thứ ba bay ra!
Bảo vật này là một vòng tròn ánh sáng màu vàng. Nó vừa mới xuất hiện liền khiến cái khe lan ra kim quang chói mắt hơn, còn có một luồng uy áp tràn ra. Uy áp này vượt xa hai Pháp Bảo trước kia, trong nháy mắt khi truyền tới liền khiến cho sương mù tràn ngập trặm vạn trượng lại càng lan ra.
Đám người Tư Đồ Nam ở bên ngoài sương mù trong nháy mắt khi cảm nhận được luồng uy áp này, tâm thần đều run lên, mơ hồ có cảm giác như đối mặt với thiên uy vô thượng vậy.
Nam Vân Tử biến sắc, thân thể theo tiềm thức lùi lại phía sau mấy trăm trượng. Hắn còn như thế thì không cần nói tới những người khác. Mấy ngàn tu sĩ, bao gồm cả Tư Đồ Nam đều lập tức lùi lại phía sau.
Có mấy tu sĩ trong đó lui hơi chậm một chút liền bị uy áp đó ặp tới, thân thể run rẩy, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Đây....đây là thứ Pháp Bảo gì!
Nam Vân Tử vừa lui lại phía sau, hai mắt vừa lộ vẻ không thể tin nổi. Với tu vi của hắn có thể cảm nhận được uy áp này không phải là do tu sĩ truyền ra mà là khí tức của Pháp Bảo.
Bên ngoài sương mù trăm vạn dặm, duy nhất có một người không bị khí tức của Pháp Bảo này ảnh hưởng chỉ có mình Chiến lão quỷ ở một hướng khác. Mái tóc bạc phơ của hắn không gió mà tung bay, hai mắt lộ ra những tia sáng kỳ dị. Ánh mắt lão vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm trong sương mù lần đầu tiên chuyển hướng, rơi vào quầng sáng màu vàng xuất hiện từ cái khe.
Phong Mệnh Hoàn! Vật này chính là thứ trong trí nhớ của hắn, năm đó nó bị biến thành bảo vật thứ ba của thiên kiếp...bảo vật này dù là ở Tiên Cương đại lục cũng có danh tiếng nhất định, đáng tiếc thân thể của ta...
Chiến lão quỷ lắc đầu thầm than một tiếng, nhưng lập tức hai mắt hắn liền sáng ngời.
Nếu Vương Lâm này có thể thu phục được bảo vật này thì hắn càng có thể là người thứ ba! Chỉ là... muốn thu phục được bảo vật này thì hơi khó khăn...
Quầng sáng màu vàng này truyền ra uy áp khiến Vương Lâm cũng cảm thụ được rõ ràng. Hai mắt hắn lóe sáng, lần đầu tiên tỏ vẻ hứng thú.
Trong tích tắc khi hai mắt Vương Lâm nhìn lại, quầng sáng màu vàng này đột nhiên sững lại, uy áp đột nhiên ầm ầm tăng mạnh, trở nên vô cùng cuồng bạo. Uy áp tăng mạnh lập tức khiến cho trăm vạn dặm sương mù này ầm ầm quay cuồng, khiến cho đám người mấy ngàn tu sĩ giới nội bên ngoài lại biến sắc lùi lại phía sau một lần nữa.
Cùng lúc đó, quầng sáng màu vàng trong uy áp cuồng bạo tràn ra, lóe lên lao thẳng tới Vương Lâm.
Trong lúc lao tới, quầng sáng màu vàng này bành trướng lên một cách quỷ dị, hóa thành lớn tới mấy trăm trượng, dùng một tốc độ không thể tường tượng nổi trong nháy mắt bao phủ bên ngoài thân thể Vương Lâm, từ trên trời giáng xuống, sau khi bao phủ lấy hắn liền nhanh chóng co rút lại.
Hai mắt Vương Lâm lộ những tia sáng kỳ dị. Hắn không hề né tránh mà đứng ở đó, thong dong đợi vật này co rút lại. Trong thời gian ngắn, quầng sáng màu vàng này từ trăm trượng liền hóa thành nhỏ chỉ vài thước, hình thành một quầng sáng nhỏ, trực tiếp bao phủ bốn phía Vương Lâm, ghì sát vào da thịt hắn, giống như một phong ấn hình tròn vậy!
Phong ấn hình tròn này kề sát da thịt Vương Lâmm ăn sâu vào, đồng thời có một luồng sóng gợn vô hình truyền vào trong cơ thể hắn, xuyên qua huyết nhục, trực tiếp hóa thành một vầng sáng ở bên ngoài Nguyên Thần, phong ấn Nguyên Thần.
Thậm chí như vậy còn chưa hết. Sau khi phong ấn Nguyên Thần, sóng gợn này lại truyền vào, hóa thành vô hình, truyền vào trong hồn phách Vương Lâm, phong ấn cả hồn phách!
Đây đúng là Phong Mệnh Hoàn!
Hai mắt Vương Lâm nhắm lại, thần sắc bình tĩnh, giống như hết thảy mọi thứ đều không tồn tại vậy, giống như không hề phát hiện ra. Nhưng trong hai mắt hắn đang nhắm lúc này lại ẩn chứa sự tính toán.
Hắn đã động tâm với bảo vật này. Hắn muốn dùng lực lượng tâm thần để nghiên cứu kết cấu bảo vật này, tìm kiếm sơ hở để có thể chiếm được nó. Do đó phương pháp nhanh nhất chính là tự thân cảm thụ.
Trong thiên kiếp này, hắn không muốn né tránh, tùy ý để bảo vật của thiên kiếp đánh tới là muốn nghiên cứu ra phương pháp cướp bảo vật này. Loại chuyện này từ cổ chí kim cũng chỉ có một mình Vương Lâm mới có thể thong dong mà làm!
Hắn vốn là kẻ lớn gan, lại trải qua vô số lần sinh tử khiến hắn càng nhìn thấu nhiều hơn. Giờ phút này Vương Lâm nhắm hai mắt, hết thảy thiên địa đều là giả dối. Lúc này tâm thần hắn đã vận chuyển tới một mức độ cực kỳ đáng sợ.
Đây là do bản thân Vương Lâm là Cổ Thần, là tu sĩ, lấy cảm ngộ năm đạo bổn nguyên, lấy kinh nghiệm nhân sinh và tu đạo hơn hai ngàn năm, lấy khí tức mênh mông của bậc đại nho tổng hợp lại một chỗ, hình thành sức tính toán kinh người này.
Tâm thần hắn thầm tính toán, cảm nhận thấy mình đã không còn thân thể, bản thân tiêu tán, chỉ còn lại một quầng sáng màu vàng. Quầng sáng này phát ra kim quang vô tận. Kim quang này do hơn mười triệu ký hiệu tạo thành. Chúng nhanh chóng xoay tròn, bởi vì tốc độ quá nhanh khiến cho quầng sáng này trông như thực chất vậy.
Mồi một ký hiệu đều ẩn chứa một luồng khí tức. Hơn mười triệu luồng khí tức này hoàn toàn bất đồng nhưng tồ hợp lại cùng một chỗ lại cực kỳ hòa hợp. Chúng trong lúc xoay tròn có thể phong ấn thân thể người ta, phong ấn Nguyên Thần, cuối cùng là phong ấn hồn phách. Một khi phong ấn toàn bộ, chẳng khác nào nó đã phong ấn cả tánh mạng của người ta.
Bảo vật này cực kỳ giống với lực phong ấn của Phong Diệt Tộc, nhưng cũng có một chút bất đồng.
Mọi chuyện nói thì thong thả nhưng sự thật đối với Vương Lâm mà nói thì chỉ trong nháy mắt suy tính. Chỉ trong tích tắc này hắn đã nhìn thấy rất nhiều.
Bảo vật này mới chỉ là bán thành phấm...nó không biết đã bị người phương nào dùng thần thông dung nhập vào bên trong thiên kiếp, nương theo thiên kiếp khiến bảo vật này không ngừng hoàn thiện, lúc này còn cách lúc nó hoàn toàn hoàn thiện không xa. Nếu để qua vạn năm nữa thì sợ là có thể hoàn thành rồi... Có ý tứ. Thiên kiếp, ta tựa hồ đã rõ ràng một chút rồi.
Khóe miệng Vương Lâm nở nụ cười.
Nhưng vào lúc này, tiếng gầm thét từ cái khe vạn trượng trên bầu trời lại truyền ra càng rõ ràng hơn, giống như ở sát bên tại. Cùng lúc đó. một thân ảnh khổng lồ ầm ầm xuất hiện bên trong cái khe. Thân ảnh này vừa xuất hiện trong cái khe liền tràn ra một luồng khí tức của Cổ Thần.
Trong tích tắc khi thân thể đó bước ra khỏi cái khe. Lộ ra toàn bộ thân thể, Vương Lâm thấy đó đúng là một Cổ Thần! Trên mi tâm của Cổ Thần này có tám tinh điểm nhanh chóng xoay tròn, thần sắc dữ tợn, nhưng hai mắt lại trống rỗng, giống như đã không còn thần trí.
Tinh điểm trên mi tâm hắn cũng bất đồng với Vương Lâm, hơi ảm đạm. hình như đã bị phong ấn.
Cổ Thần này lao khỏi cái khe, phát ra một tiếng gầm thét kinh thiên, lao thẳng tới Vương Lâm đang nhắm mắt.
Phía sau Cổ Thần này, bên trong cái khe lại truyền ra tiếng rít gào. Chỉ thấy ba Cổ Thần khác thân thể tới ngàn trượng đồng thời bước ra. Ba Cổ Thần này da dẻ thô ráp, thân thể còn có vô số vết sẹo, dữ tợn lao tới Vương Lâm.
Tiếng gầm trầm trầm lại vang lên. Từ trong cái khe, sau khi bốn Cổ Thần bước ra không tới một nhịp thở thì có ma khí cuồn cuộn tràn ra. Ma khí này đen như mực, tràn ra liền hóa thành bốn Cổ Ma. Bốn Cổ Ma này không ngờ cũng có tám ma tinh, mang theo vẻ tàn nhẫn khát máu nanh ác cười vang, theo sau Cổ Thần nhằm Vương Lâm phóng tới.
Không chỉ có thế. Phía sau bốn Cổ Ma, yêu khí kinh thiên trong trong tiếng gầm thét liền tỏa ra. Trong yêu khí, bốn Cổ Yêu bát tinh thân thể như sương khói uốn lượn quỷ dị hiện ra. Bộ dáng chúng đáng sợ vô cùng, móng tay sắc bén, màu da xanh mét khiến cho bốn Cổ Yêu trông lại càng khiếp hãi.
Bốn Cổ Thần, bốn Cổ Ma, bốn Cổ Yêu. Mười hai Cổ Tộc bát tinh trong giờ phút này vờn quanh bốn phía Vương Lâm, gầm thét áp sát tới.
Càng ngày càng gần!
Vương Lâm còn đang nhắm hai mắt, còn đang tính toán sơ hở của kết cấu quầng sáng, tâm thần đang đặt trong vài tỷ ký hiệu, nghiên cứu rõ ràng từng cái một để khiến cho kim quang tiêu tán.
Trong thời gian ngắn ngủi này, mười mấy triệu ký hiệu đã bị Vương Lâm điều khiển ba phần, sau khi mất đi ánh sáng liền khiến cho quầng sáng kia cũng hơi ảm đạm đi.
Hắn tựa hồ còn chưa phát hiện ra giờ phút này bên ngoài thân thể có mười hai Cổ Tộc mang theo sát khi trong nháy mắt đang tới gần. Người đầu tiên xuất hiện bên cạnh Vương Lâm chính là Cổ Thần bước ra trước nhất.
Tiếng gầm thét này chấn động tám phương, khiến cho Vương Lâm lúc này dường như có được thần uy vô tận. Vương Lâm bước tới từng bước, khi tới đỉnh tháp kia hắn liền xuất ra một quyền.
Một quyền vung lên, đầu lâu Đạo Cổ phía sau lưng hắn càng gầm thét kịch liệt hơn, thậm chí còn chuyển động, trực tiếp lao qua thân thể Vương Lâm, dung hợp với một quyền của hắn. hình thành một quyền có thể rung chuyển cả thiên địa.
Tiếng ầm ầm kịch liệt vang vọng khắp không gian. Cơ hồ chỉ trong phút chốc, khi nắm tay Vương Lâm chạm vào đỉnh tháp, toàn bộ tháp chấn động kịch liệt.
Thân thể Vương Lâm lùi lại phía sau vài bước, hai mắt lóe lên hàn quang, trong tiếng gầm nhẹ liền đánh ra quyền thứ hai.
Những tiếng bùng bùng kinh thiên vang lên. Bảo tháp trong khi chấn động liền có những cái khe li ti xuất hiện.
Chỉ là một cái tháp mà cũng dám phong ấn Vương Lâm ta sao!
Vương Lâm hét lớn một tiếng, tay phải nắm lại, ầm ầm đánh ra quyền thứ ba. rơi vào thân tháp. Trong tiếng chấn động vang trời, những cái khe kia bị xé toang ra, không ngừng lan ra, trực tiếp khuếch tán tới thân tháp. Cuối cùng ầm một tiếng, bảo tháp này dưới ba quyền của Vương Lâm đã hoàn toàn sụp đổ.
Vô số mảnh nhỏ bị cuốn đi, tràn về bốn phương tám hương. Lúc này nếu ở bên trong sương mù trăm vạn dặm này có thể thấy rõ ràng khi bảo tháp sụp đổ, những mảnh nhỏ giống như bị gió lốc cuốn đi, trong tiếng rít bén nhọn khuếch tán ra.
Người ta cũng có thể chứng kiến được bên trong bảo tháp vừa sụp đổ, trong kim quang vạn trượng đang tỏa ra có Vương Lâm với mái tóc bạc trắng đang chắp tay sau lưng thong dong bước ra.
Thiên kiếp tuy mạnh nhưng Vương Lâm vẫn không để ý chút nào. Theo hắn thấy thì thiên kiếp này không thể trừng phạt hắn được!
Trong tích tắc khi Vương Lâm đi ra khỏi bảo tháp vừa sụp đổ, cái khe vạn trượng trên bầu trời lại truyền ra tiếng gầm thét trầm trầm. Cùng lúc đó kim quang lóe lên. Chỉ thấy từ trong kim quang đó có Pháp Bảo thứ ba bay ra!
Bảo vật này là một vòng tròn ánh sáng màu vàng. Nó vừa mới xuất hiện liền khiến cái khe lan ra kim quang chói mắt hơn, còn có một luồng uy áp tràn ra. Uy áp này vượt xa hai Pháp Bảo trước kia, trong nháy mắt khi truyền tới liền khiến cho sương mù tràn ngập trặm vạn trượng lại càng lan ra.
Đám người Tư Đồ Nam ở bên ngoài sương mù trong nháy mắt khi cảm nhận được luồng uy áp này, tâm thần đều run lên, mơ hồ có cảm giác như đối mặt với thiên uy vô thượng vậy.
Nam Vân Tử biến sắc, thân thể theo tiềm thức lùi lại phía sau mấy trăm trượng. Hắn còn như thế thì không cần nói tới những người khác. Mấy ngàn tu sĩ, bao gồm cả Tư Đồ Nam đều lập tức lùi lại phía sau.
Có mấy tu sĩ trong đó lui hơi chậm một chút liền bị uy áp đó ặp tới, thân thể run rẩy, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Đây....đây là thứ Pháp Bảo gì!
Nam Vân Tử vừa lui lại phía sau, hai mắt vừa lộ vẻ không thể tin nổi. Với tu vi của hắn có thể cảm nhận được uy áp này không phải là do tu sĩ truyền ra mà là khí tức của Pháp Bảo.
Bên ngoài sương mù trăm vạn dặm, duy nhất có một người không bị khí tức của Pháp Bảo này ảnh hưởng chỉ có mình Chiến lão quỷ ở một hướng khác. Mái tóc bạc phơ của hắn không gió mà tung bay, hai mắt lộ ra những tia sáng kỳ dị. Ánh mắt lão vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm trong sương mù lần đầu tiên chuyển hướng, rơi vào quầng sáng màu vàng xuất hiện từ cái khe.
Phong Mệnh Hoàn! Vật này chính là thứ trong trí nhớ của hắn, năm đó nó bị biến thành bảo vật thứ ba của thiên kiếp...bảo vật này dù là ở Tiên Cương đại lục cũng có danh tiếng nhất định, đáng tiếc thân thể của ta...
Chiến lão quỷ lắc đầu thầm than một tiếng, nhưng lập tức hai mắt hắn liền sáng ngời.
Nếu Vương Lâm này có thể thu phục được bảo vật này thì hắn càng có thể là người thứ ba! Chỉ là... muốn thu phục được bảo vật này thì hơi khó khăn...
Quầng sáng màu vàng này truyền ra uy áp khiến Vương Lâm cũng cảm thụ được rõ ràng. Hai mắt hắn lóe sáng, lần đầu tiên tỏ vẻ hứng thú.
Trong tích tắc khi hai mắt Vương Lâm nhìn lại, quầng sáng màu vàng này đột nhiên sững lại, uy áp đột nhiên ầm ầm tăng mạnh, trở nên vô cùng cuồng bạo. Uy áp tăng mạnh lập tức khiến cho trăm vạn dặm sương mù này ầm ầm quay cuồng, khiến cho đám người mấy ngàn tu sĩ giới nội bên ngoài lại biến sắc lùi lại phía sau một lần nữa.
Cùng lúc đó, quầng sáng màu vàng trong uy áp cuồng bạo tràn ra, lóe lên lao thẳng tới Vương Lâm.
Trong lúc lao tới, quầng sáng màu vàng này bành trướng lên một cách quỷ dị, hóa thành lớn tới mấy trăm trượng, dùng một tốc độ không thể tường tượng nổi trong nháy mắt bao phủ bên ngoài thân thể Vương Lâm, từ trên trời giáng xuống, sau khi bao phủ lấy hắn liền nhanh chóng co rút lại.
Hai mắt Vương Lâm lộ những tia sáng kỳ dị. Hắn không hề né tránh mà đứng ở đó, thong dong đợi vật này co rút lại. Trong thời gian ngắn, quầng sáng màu vàng này từ trăm trượng liền hóa thành nhỏ chỉ vài thước, hình thành một quầng sáng nhỏ, trực tiếp bao phủ bốn phía Vương Lâm, ghì sát vào da thịt hắn, giống như một phong ấn hình tròn vậy!
Phong ấn hình tròn này kề sát da thịt Vương Lâmm ăn sâu vào, đồng thời có một luồng sóng gợn vô hình truyền vào trong cơ thể hắn, xuyên qua huyết nhục, trực tiếp hóa thành một vầng sáng ở bên ngoài Nguyên Thần, phong ấn Nguyên Thần.
Thậm chí như vậy còn chưa hết. Sau khi phong ấn Nguyên Thần, sóng gợn này lại truyền vào, hóa thành vô hình, truyền vào trong hồn phách Vương Lâm, phong ấn cả hồn phách!
Đây đúng là Phong Mệnh Hoàn!
Hai mắt Vương Lâm nhắm lại, thần sắc bình tĩnh, giống như hết thảy mọi thứ đều không tồn tại vậy, giống như không hề phát hiện ra. Nhưng trong hai mắt hắn đang nhắm lúc này lại ẩn chứa sự tính toán.
Hắn đã động tâm với bảo vật này. Hắn muốn dùng lực lượng tâm thần để nghiên cứu kết cấu bảo vật này, tìm kiếm sơ hở để có thể chiếm được nó. Do đó phương pháp nhanh nhất chính là tự thân cảm thụ.
Trong thiên kiếp này, hắn không muốn né tránh, tùy ý để bảo vật của thiên kiếp đánh tới là muốn nghiên cứu ra phương pháp cướp bảo vật này. Loại chuyện này từ cổ chí kim cũng chỉ có một mình Vương Lâm mới có thể thong dong mà làm!
Hắn vốn là kẻ lớn gan, lại trải qua vô số lần sinh tử khiến hắn càng nhìn thấu nhiều hơn. Giờ phút này Vương Lâm nhắm hai mắt, hết thảy thiên địa đều là giả dối. Lúc này tâm thần hắn đã vận chuyển tới một mức độ cực kỳ đáng sợ.
Đây là do bản thân Vương Lâm là Cổ Thần, là tu sĩ, lấy cảm ngộ năm đạo bổn nguyên, lấy kinh nghiệm nhân sinh và tu đạo hơn hai ngàn năm, lấy khí tức mênh mông của bậc đại nho tổng hợp lại một chỗ, hình thành sức tính toán kinh người này.
Tâm thần hắn thầm tính toán, cảm nhận thấy mình đã không còn thân thể, bản thân tiêu tán, chỉ còn lại một quầng sáng màu vàng. Quầng sáng này phát ra kim quang vô tận. Kim quang này do hơn mười triệu ký hiệu tạo thành. Chúng nhanh chóng xoay tròn, bởi vì tốc độ quá nhanh khiến cho quầng sáng này trông như thực chất vậy.
Mồi một ký hiệu đều ẩn chứa một luồng khí tức. Hơn mười triệu luồng khí tức này hoàn toàn bất đồng nhưng tồ hợp lại cùng một chỗ lại cực kỳ hòa hợp. Chúng trong lúc xoay tròn có thể phong ấn thân thể người ta, phong ấn Nguyên Thần, cuối cùng là phong ấn hồn phách. Một khi phong ấn toàn bộ, chẳng khác nào nó đã phong ấn cả tánh mạng của người ta.
Bảo vật này cực kỳ giống với lực phong ấn của Phong Diệt Tộc, nhưng cũng có một chút bất đồng.
Mọi chuyện nói thì thong thả nhưng sự thật đối với Vương Lâm mà nói thì chỉ trong nháy mắt suy tính. Chỉ trong tích tắc này hắn đã nhìn thấy rất nhiều.
Bảo vật này mới chỉ là bán thành phấm...nó không biết đã bị người phương nào dùng thần thông dung nhập vào bên trong thiên kiếp, nương theo thiên kiếp khiến bảo vật này không ngừng hoàn thiện, lúc này còn cách lúc nó hoàn toàn hoàn thiện không xa. Nếu để qua vạn năm nữa thì sợ là có thể hoàn thành rồi... Có ý tứ. Thiên kiếp, ta tựa hồ đã rõ ràng một chút rồi.
Khóe miệng Vương Lâm nở nụ cười.
Nhưng vào lúc này, tiếng gầm thét từ cái khe vạn trượng trên bầu trời lại truyền ra càng rõ ràng hơn, giống như ở sát bên tại. Cùng lúc đó. một thân ảnh khổng lồ ầm ầm xuất hiện bên trong cái khe. Thân ảnh này vừa xuất hiện trong cái khe liền tràn ra một luồng khí tức của Cổ Thần.
Trong tích tắc khi thân thể đó bước ra khỏi cái khe. Lộ ra toàn bộ thân thể, Vương Lâm thấy đó đúng là một Cổ Thần! Trên mi tâm của Cổ Thần này có tám tinh điểm nhanh chóng xoay tròn, thần sắc dữ tợn, nhưng hai mắt lại trống rỗng, giống như đã không còn thần trí.
Tinh điểm trên mi tâm hắn cũng bất đồng với Vương Lâm, hơi ảm đạm. hình như đã bị phong ấn.
Cổ Thần này lao khỏi cái khe, phát ra một tiếng gầm thét kinh thiên, lao thẳng tới Vương Lâm đang nhắm mắt.
Phía sau Cổ Thần này, bên trong cái khe lại truyền ra tiếng rít gào. Chỉ thấy ba Cổ Thần khác thân thể tới ngàn trượng đồng thời bước ra. Ba Cổ Thần này da dẻ thô ráp, thân thể còn có vô số vết sẹo, dữ tợn lao tới Vương Lâm.
Tiếng gầm trầm trầm lại vang lên. Từ trong cái khe, sau khi bốn Cổ Thần bước ra không tới một nhịp thở thì có ma khí cuồn cuộn tràn ra. Ma khí này đen như mực, tràn ra liền hóa thành bốn Cổ Ma. Bốn Cổ Ma này không ngờ cũng có tám ma tinh, mang theo vẻ tàn nhẫn khát máu nanh ác cười vang, theo sau Cổ Thần nhằm Vương Lâm phóng tới.
Không chỉ có thế. Phía sau bốn Cổ Ma, yêu khí kinh thiên trong trong tiếng gầm thét liền tỏa ra. Trong yêu khí, bốn Cổ Yêu bát tinh thân thể như sương khói uốn lượn quỷ dị hiện ra. Bộ dáng chúng đáng sợ vô cùng, móng tay sắc bén, màu da xanh mét khiến cho bốn Cổ Yêu trông lại càng khiếp hãi.
Bốn Cổ Thần, bốn Cổ Ma, bốn Cổ Yêu. Mười hai Cổ Tộc bát tinh trong giờ phút này vờn quanh bốn phía Vương Lâm, gầm thét áp sát tới.
Càng ngày càng gần!
Vương Lâm còn đang nhắm hai mắt, còn đang tính toán sơ hở của kết cấu quầng sáng, tâm thần đang đặt trong vài tỷ ký hiệu, nghiên cứu rõ ràng từng cái một để khiến cho kim quang tiêu tán.
Trong thời gian ngắn ngủi này, mười mấy triệu ký hiệu đã bị Vương Lâm điều khiển ba phần, sau khi mất đi ánh sáng liền khiến cho quầng sáng kia cũng hơi ảm đạm đi.
Hắn tựa hồ còn chưa phát hiện ra giờ phút này bên ngoài thân thể có mười hai Cổ Tộc mang theo sát khi trong nháy mắt đang tới gần. Người đầu tiên xuất hiện bên cạnh Vương Lâm chính là Cổ Thần bước ra trước nhất.
/2085
|