Ánh mắt Bạch Hổ lão giả lộ hàn quang. Tư thái của Vương Lâm làm hắn cực kỳ khó chịu. Hắn đang trong thời điểm chữa thương mấu chốt, mà bởi vì công pháp chữa thương, không muốn để lại bất cứ tai họa ngầm nào nên lúc này tu vi chỉ phát huy được ở trình độ Không Huyền sơ kỳ. Hắn vốn tưởng rằng tu vi như vậy đủ để giết chết đối phương.
Nhưng một chưởng vừa rồi lại quỷ dị tới cực điểm, khiến cho Bạch Hổ lão giả chấn động tâm thần. Hắn mơ hồ nhìn không thấu được thực lực chính thức của Vương Lâm.
Hơn nữa Vương Lâm vừa rồi phá tan được phong ấn của tiên tôn lại càng khiến Bạch Hổ lão giả kiêng kỵ hơn. Nhưng hắn tu tiên đã nhiều năm, tuyệt đổi không thể vì mấy câu nói của Vương Lâm mà lùi bước. Hơn nữa sự cao ngạo và tôn nghiêm của hắn tuyệt đối không cho phép hắn lùi bước.
Hắn là tiên nhân. Trong mắt hắn Vương Lâm dù cường đại tới đâu thì cũng chỉ là tu sĩ thấp hèn ở hạ giới mà thôi. Tu sĩ thấp hèn đó càng bình tĩnh lại càng khiến Bạch Hổ lão giả cảm thấy áp lực, nhưng đồng thời lửa giận ngập trời cũng bốc lên.
Hắn tức giận không chỉ có Vương Lâm mà còn tức giận bản thân không ngờ lại sợ hãi. Hắn không thể tưởng tượng được bản thân lại sợ hãi một con kiến hôi ở hạ giới!
Gầm nhẹ một tiếng, hai mắt Bạch Hổ lão giả lập tức tỏa ra bạch quang. Bạch quang này ẩn chứa một luồng khí tức cực kỳ bá đạo. Thứ khí tức này đến từ công pháp tu hành và thần thông bổn nguyên của hắn. Đây chính là lực lượng thuộc về hung tinh Bạch Hổ.
Trong tiếng gầm nhẹ, Bạch Hổ lão giả hung hăng bước nửa bước về phía trước, thân thể lao thẳng tới Vương Lâm, tay phải bắt quyết điểm một chỉ lên bầu trời, nhanh chóng hạ xuống, mở miệng hét lớn.
-Bức ngươi thì đã sao! Ngươi nếu có thể tiếp được ba thức thần thông của lão phu thì mới có tư cách nói chuyện với ta!
Tiếng nói của lão già này giống như tiếng sấm, ầm ầm vang dội trong viễn cổ tiên vực, lan ra bốn phương tám hướng, tạo nên vô số tiếng vọng trầm trầm. Những tiếng vọng này khiến người ta cảm giác như không phải một mình lão già này gầm thét mà có vô số người đồng thời rống giận vậy.
Do đó tiếng gầm kinh thiên động địa này tạo thành một luồng lực lượng trùng kích cực kỳ cường hãn, chấn động đại địa!
-Thức thứ nhất. Hổ khiếu sơn hà!
Hai tay lão già vung về phía trước. Bất ngờ một hư ảnh Bạch Hổ cao tận trời biến ảo ra. Bạch Hổ này cực kỳ thần võ, sau khi xuất hiện thân thể liền run lên, hai mắt cũng có bạch quang lóe lên. nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. mở miệng gầm lên một tiếng kinh thiên động địa!
Tiếng gầm này chấn động thiên không, khiến cho bầu trời viễn cổ tiên vực giống như sắp sụp đổ, xuất hiện những làn sóng gợn như vảy cá quét ngang bầu trời. Cả bầu trời trong làn sóng gợn này liền bị xé ra vô số khe hở bất quy tắc.
Đại địa ầm vang. Nơi Vương Lâm đang đứng, mặt đất trong tích tắc này chấn động kịch liệt, cuồng phong gào thét, khiến cho đại địa vừa rung động vừa xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Mặt đất giống như trở nên mềm mại, phập phồng như cuộn sóng, có tiếng vọng ầm vang nổi lên. Những khe nứt xuất hiện, lan tràn ra khắp nơi.
Từ xa nhìn lại, mặt đất giống như có vô số những vết sẹo, nhìn mà giật mình.
Tiếng hổ rống này trong nháy mắt thay thế toàn bộ tiếng động trong thiên địa. Tiếng vang bốn phía dung nhập trong tiếng rống này, hình thành một lực lượng mạnh mẽ đủ khiến tâm thần và thân thể tu sĩ tan nát!
Những cái khe trên mặt đất ầm ầm sụp đổ, bầu trời bị sóng không khí đánh vào giống như
sụp đổ, vặn vẹo thành những mảnh nhỏ hư ảo. Cuồng phong gào thét che phủ trời đất, khiến cho thiên địa trở thành một vùng hắc ám.
Duy nhất còn tồn tại lúc này chính là tiếng hổ gầm càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng vang dội.
Hai tai Vương Lâm ầm vang, đứng trong thiên địa. Thiên không trên đầu hắn lúc này như tan rã, mặt đất sụp đổ. Toàn thân hắn bị bao phủ bởi tiếng Bạch Hổ gầm thét, cuồng phong ập vào mặt, cuốn động mái tóc và y phục hắn, giống như muốn đánh tan thân thể hắn vậy.
Nếu hắn không có thân thể cổ Thần thì lúc này trong tiếng hổ rống kinh thiên, hắn dù có tu vi Không Linh trung kỳ cũng sẽ bị đánh tan thân thể. Nguyên thần sau khi không còn thân thể thì lại càng bị thương nặng hơn.
Tiếng hổ rống này ẩn chứa một luồng uy áp không hề kém uy áp của thiên địa chút nào. Thậm chí theo Vương Lâm nhận thấy, hổ uy này đã trở thành một tồn tại siêu việt, đạt tới trình độ thôn phệ chúng sinh!
Đây là viễn cổ tiên vực, là trung tâm của động phủ. Nếu đổi lại là tinh không của giới nội hay giới ngoại thì trong tiếng rống này, tinh không sẽ bị cuốn động, vô số tu chân tinh phải tan nát, rất nhiều tu sĩ trong tiếng rống này sẽ tử vong!
Thân thể Vương Lâm trong cơn cuồng phong và tiếng rống cũng không lui lại nửa bước. Thần sắc hắn bình tĩnh, trực tiếp nhắm hai mắt lại. Trong tích tắc khi nhắm hai mắt, tất cả thiên địa đều là giả!
Giả đây thực ra là ý niệm trong lòng, là suy nghĩ, cũng không phải thực sự là như vậy. Nhưng Vương Lâm minh ngộ chân giả bổn nguyên, hắn cho là giả thì như vậy thân thể, nguyên thần của hắn, suy nghĩ của hắn, tất cả những gì của hắn đều cho rằng ngoại giới toàn bộ đều là giả!
Chân giả bổn nguyên là một loại bổn nguyên gốc rễ. Tất cả mọi thứ của nó đều là do tâm sinh!
Trong nháy mắt khi nhắm mắt lại, mái tóc Vương Lâm vốn vẫn bị gió thổi bay loạn xạ lúc
này lại như gió ngừng thổi, mái tóc trong cơn cuồng phong lại hạ xuống một cách vô cùng quỷ dị, phủ lên vai hắn. Y phục của hắn vốn cũng bị thổi bay phần phật thì lúc này cũng quỷ dị hạ xuống, ở bên ngoài thân thể không chút lay động.
Giống như trước mặt hắn đã không còn có gió vậy!
Nhưng trên thực tế, cuồng phong gào thét lúc này còn mạnh hơn so với lúc trước vô số lần. Tiếng hổ gầm cũng không ngừng cường đại hơn so với lúc trước mấy lần.
Đại địa sụp đổ rộng hơn, thiên không tan rã càng nhiều nhưng thân thể Vương Lâm lại không chút lay động. Thần sắc hắn bình thản, trong tiếng hổ gầm trông cực kỳ tươi sáng, hoàn toàn không ăn nhập với thiên địa lúc này!
Bạch Hổ lão giả trong tiếng gầm nhẹ, thân thể bước về phía trước, thân ảnh như điện lao thẳng tới Vương Lâm.
Hầu như chỉ trong tích tắc, thân thể hắn đã áp sát Vương Lâm, tay phải giơ lên. chỉ thấy ánh kim quang lóe lên, ngưng tụ trong tay Bạch Hổ lão giả, không ngờ lại hóa thành một thanh đao khai thiên màu vàng!
Đao này dài chừng mười trượng, Bạch Hổ lão giả cầm trong tay trong tích tắc khi áp sát Vương Lâm liền giơ tay, hướng về phía thiên linh của Vương Lâm, trong tiếng gầm thét hung hăng chém xuống!
Một nhát chém này khiến tiếng hổ gầm càng kịch liệt hơn, phong vân biến sắc. Một đao này từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh vào thiên linh của Vương Lâm đang nhắm mắt, không chút cách trở, xuyên thấu qua đầu Vương Lâm, chém qua thân thể hắn!
Một tiếng rít bén nhọn vang lên. Thanh khai thiên đao này xuyên qua thân thể Vương Lâm nhưng trên thân thể hắn lại không có chút vết thương nào. Dường như một nhát đao đó chỉ chém vào một hư ảnh vậy!
-Chân giả bổn nguyên!! Đây là Chân Giả bổn nguyên!! Đáng chết. Tiên tôn đã hạ bảy đạo
pháp tắc phong kín hư bổn nguyên không cho sinh ra. Nếu không phải năm đó tiên tôn bị trọng thương, bất đắc dĩ phải rút bảy đạo pháp tắc đó ra thì người này tuyệt đối không có cơ hội hiểu được hư bổn nguyên!
Ánh mắt Bạch Hổ lão giả lộ vẻ khiếp sợ nhưng lại cực kỳ không cam lòng, tay phải vung thanh khai thiên đao lên, trong phút chốc liên tục chém xuống mấy trăm mấy ngàn lần. Tiếng rít gió bén nhọn vang lên không ngừng vang lên. Trong ánh đao lấp lóe, thân ảnh Vương Lâm dường như trở thành hư ảo, mặc cho đao thế liên tục chém qua thân thể, thần sắc không chút biến hóa.
-Ngươi chém đã đủ chưa?
Trong khi thanh khai thiên đao trong tay Bạch Hổ lão giả chém nhát cuối cùng. Vương Lâm mở hai mắt, bình thản nói một câu.
Một câu nói này thốt lên, lão già không cần nghĩ ngợi, thân thể vội vàng lui lại phía sau. Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn lui lại, thân thể Vương Lâm bước về phía trước, thân ảnh nhoáng lên, trực tiếp xuất hiện trước mặt lão già, tay phải giơ lên, năm ngón tay thành chưởng nhẹ nhàng vỗ vào ngực hắn.
Một chưởng này êm ái vô lực, giống như không có chút khả năng sát thương nhưng trong một khắc hạ xuống, sắc mặt Bạch Hổ lão giả đại biến. Một luồng cảm giác nguy cơ sinh tử trong nháy mắt tràn ngập tâm thần hắn. Một chưởng trông như êm ái này lại mang đến cho hắn một nỗi kinh hãi tới tê dại!
-Đây...đây là...
Hắn đang muốn lui lại một lần nữa, rời xa bàn tay của Vương Lâm nhưng đã chậm. Bàn tay Vương Lâm sau khi hạ xuống, ánh mắt bình tĩnh liền lóe lên hàn quang, năm ngón tay hướng vào phía trong hung hăng túm một cái, giật mạnh về phía sau.
Tiếng ầm vang ngập trời truyền ra. Lão già phun một ngụm máu tươi, thân thể giống như
diều đứt dây, bay về phía sau. Nhưng một túm của Vương Lâm lại lôi ra từ trong cơ thể hắn một luồng bạch quang, ngưng tụ trong lòng bàn tay Vương Lâm.
-Nhân quả!! Đây là nhân quả bổn nguyên!! Ngươi không ngờ lại có tận hai đạo hư bổn nguyên!!
Vương Lâm lạnh lùng nhìn Bạch Hổ lão giả đã lui về phía sau, bên tai còn vang lên tiếng vọng hổ gầm. Hừ lạnh một tiếng, Vương Lâm vẫn chưa truy kích mà bóp chặt bạch quang trong tay. Trong tích tắc khi bạch quang bị bóp lấy, thân thể Bạch Hổ lão giả lại run lên, phun một ngụm máu tươi, lui lại phía sau nhanh hơn.
-Ngươi lấy tiếng hổ gầm nghênh đón thì Vương Lâm ta hiển nhiên cũng phải đáp lễ!
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, tay phải vỗ lên mi tâm. Bất ngờ ở mi tâm của hắn, tinh điểm Cổ Thần biến ảo ra. Mắt trái mắt phải hắn đồng thời có tinh điểm hiện lên, phía sau lưng có đầu lâu của Đạo cổ xuất hiện.
Ở bốn phía của đầu lâu Đạo cổ có hư ảnh tam tộc vây quanh, chiếm toàn bộ thiên địa phía sau Vương Lâm. Trong nháy mắt khi xuất hiện, Vương Lâm mở miệng, phát ra một tiếng gầm nhẹ!
Trong tiếng gầm này, đầu lâu Đạo cổ phía sau Vương Lâm cũng mở miệng, phát ra tiếng gầm thét. Còn có hư ảnh tam tộc cổ cũng trong tích tắc này mở miệng hướng về phía trước gầm thét!
Tiếng gầm thét này đã hoàn toàn ngăn cản tiếng hổ gầm, hình thành một luồng sóng âm không thể nào hình dung nổi, ầm vang trong thiên địa, hướng về phía trước tràn tới.
Bạch Hổ lão giả bị tiếng gầm này xuyên qua thân thể, ở giữa không trung lảo đảo một cái, sắc mặt tái nhợt, hai tay bắt quyết. Lập tức Bạch Hổ phía sau hắn nhoáng lên một cái liền dung hợp với hắn. Từ xa nhìn lại, lão già đã không còn thấy đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy một con Bạch Hổ vô cùng khổng lồ, ở trong thiên địa, trong tiếng gầm thét của Đạo cổ và tam tộc cổ, vừa rít gào vừa lùi lại phía sau.
Nhưng một chưởng vừa rồi lại quỷ dị tới cực điểm, khiến cho Bạch Hổ lão giả chấn động tâm thần. Hắn mơ hồ nhìn không thấu được thực lực chính thức của Vương Lâm.
Hơn nữa Vương Lâm vừa rồi phá tan được phong ấn của tiên tôn lại càng khiến Bạch Hổ lão giả kiêng kỵ hơn. Nhưng hắn tu tiên đã nhiều năm, tuyệt đổi không thể vì mấy câu nói của Vương Lâm mà lùi bước. Hơn nữa sự cao ngạo và tôn nghiêm của hắn tuyệt đối không cho phép hắn lùi bước.
Hắn là tiên nhân. Trong mắt hắn Vương Lâm dù cường đại tới đâu thì cũng chỉ là tu sĩ thấp hèn ở hạ giới mà thôi. Tu sĩ thấp hèn đó càng bình tĩnh lại càng khiến Bạch Hổ lão giả cảm thấy áp lực, nhưng đồng thời lửa giận ngập trời cũng bốc lên.
Hắn tức giận không chỉ có Vương Lâm mà còn tức giận bản thân không ngờ lại sợ hãi. Hắn không thể tưởng tượng được bản thân lại sợ hãi một con kiến hôi ở hạ giới!
Gầm nhẹ một tiếng, hai mắt Bạch Hổ lão giả lập tức tỏa ra bạch quang. Bạch quang này ẩn chứa một luồng khí tức cực kỳ bá đạo. Thứ khí tức này đến từ công pháp tu hành và thần thông bổn nguyên của hắn. Đây chính là lực lượng thuộc về hung tinh Bạch Hổ.
Trong tiếng gầm nhẹ, Bạch Hổ lão giả hung hăng bước nửa bước về phía trước, thân thể lao thẳng tới Vương Lâm, tay phải bắt quyết điểm một chỉ lên bầu trời, nhanh chóng hạ xuống, mở miệng hét lớn.
-Bức ngươi thì đã sao! Ngươi nếu có thể tiếp được ba thức thần thông của lão phu thì mới có tư cách nói chuyện với ta!
Tiếng nói của lão già này giống như tiếng sấm, ầm ầm vang dội trong viễn cổ tiên vực, lan ra bốn phương tám hướng, tạo nên vô số tiếng vọng trầm trầm. Những tiếng vọng này khiến người ta cảm giác như không phải một mình lão già này gầm thét mà có vô số người đồng thời rống giận vậy.
Do đó tiếng gầm kinh thiên động địa này tạo thành một luồng lực lượng trùng kích cực kỳ cường hãn, chấn động đại địa!
-Thức thứ nhất. Hổ khiếu sơn hà!
Hai tay lão già vung về phía trước. Bất ngờ một hư ảnh Bạch Hổ cao tận trời biến ảo ra. Bạch Hổ này cực kỳ thần võ, sau khi xuất hiện thân thể liền run lên, hai mắt cũng có bạch quang lóe lên. nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. mở miệng gầm lên một tiếng kinh thiên động địa!
Tiếng gầm này chấn động thiên không, khiến cho bầu trời viễn cổ tiên vực giống như sắp sụp đổ, xuất hiện những làn sóng gợn như vảy cá quét ngang bầu trời. Cả bầu trời trong làn sóng gợn này liền bị xé ra vô số khe hở bất quy tắc.
Đại địa ầm vang. Nơi Vương Lâm đang đứng, mặt đất trong tích tắc này chấn động kịch liệt, cuồng phong gào thét, khiến cho đại địa vừa rung động vừa xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Mặt đất giống như trở nên mềm mại, phập phồng như cuộn sóng, có tiếng vọng ầm vang nổi lên. Những khe nứt xuất hiện, lan tràn ra khắp nơi.
Từ xa nhìn lại, mặt đất giống như có vô số những vết sẹo, nhìn mà giật mình.
Tiếng hổ rống này trong nháy mắt thay thế toàn bộ tiếng động trong thiên địa. Tiếng vang bốn phía dung nhập trong tiếng rống này, hình thành một lực lượng mạnh mẽ đủ khiến tâm thần và thân thể tu sĩ tan nát!
Những cái khe trên mặt đất ầm ầm sụp đổ, bầu trời bị sóng không khí đánh vào giống như
sụp đổ, vặn vẹo thành những mảnh nhỏ hư ảo. Cuồng phong gào thét che phủ trời đất, khiến cho thiên địa trở thành một vùng hắc ám.
Duy nhất còn tồn tại lúc này chính là tiếng hổ gầm càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng vang dội.
Hai tai Vương Lâm ầm vang, đứng trong thiên địa. Thiên không trên đầu hắn lúc này như tan rã, mặt đất sụp đổ. Toàn thân hắn bị bao phủ bởi tiếng Bạch Hổ gầm thét, cuồng phong ập vào mặt, cuốn động mái tóc và y phục hắn, giống như muốn đánh tan thân thể hắn vậy.
Nếu hắn không có thân thể cổ Thần thì lúc này trong tiếng hổ rống kinh thiên, hắn dù có tu vi Không Linh trung kỳ cũng sẽ bị đánh tan thân thể. Nguyên thần sau khi không còn thân thể thì lại càng bị thương nặng hơn.
Tiếng hổ rống này ẩn chứa một luồng uy áp không hề kém uy áp của thiên địa chút nào. Thậm chí theo Vương Lâm nhận thấy, hổ uy này đã trở thành một tồn tại siêu việt, đạt tới trình độ thôn phệ chúng sinh!
Đây là viễn cổ tiên vực, là trung tâm của động phủ. Nếu đổi lại là tinh không của giới nội hay giới ngoại thì trong tiếng rống này, tinh không sẽ bị cuốn động, vô số tu chân tinh phải tan nát, rất nhiều tu sĩ trong tiếng rống này sẽ tử vong!
Thân thể Vương Lâm trong cơn cuồng phong và tiếng rống cũng không lui lại nửa bước. Thần sắc hắn bình tĩnh, trực tiếp nhắm hai mắt lại. Trong tích tắc khi nhắm hai mắt, tất cả thiên địa đều là giả!
Giả đây thực ra là ý niệm trong lòng, là suy nghĩ, cũng không phải thực sự là như vậy. Nhưng Vương Lâm minh ngộ chân giả bổn nguyên, hắn cho là giả thì như vậy thân thể, nguyên thần của hắn, suy nghĩ của hắn, tất cả những gì của hắn đều cho rằng ngoại giới toàn bộ đều là giả!
Chân giả bổn nguyên là một loại bổn nguyên gốc rễ. Tất cả mọi thứ của nó đều là do tâm sinh!
Trong nháy mắt khi nhắm mắt lại, mái tóc Vương Lâm vốn vẫn bị gió thổi bay loạn xạ lúc
này lại như gió ngừng thổi, mái tóc trong cơn cuồng phong lại hạ xuống một cách vô cùng quỷ dị, phủ lên vai hắn. Y phục của hắn vốn cũng bị thổi bay phần phật thì lúc này cũng quỷ dị hạ xuống, ở bên ngoài thân thể không chút lay động.
Giống như trước mặt hắn đã không còn có gió vậy!
Nhưng trên thực tế, cuồng phong gào thét lúc này còn mạnh hơn so với lúc trước vô số lần. Tiếng hổ gầm cũng không ngừng cường đại hơn so với lúc trước mấy lần.
Đại địa sụp đổ rộng hơn, thiên không tan rã càng nhiều nhưng thân thể Vương Lâm lại không chút lay động. Thần sắc hắn bình thản, trong tiếng hổ gầm trông cực kỳ tươi sáng, hoàn toàn không ăn nhập với thiên địa lúc này!
Bạch Hổ lão giả trong tiếng gầm nhẹ, thân thể bước về phía trước, thân ảnh như điện lao thẳng tới Vương Lâm.
Hầu như chỉ trong tích tắc, thân thể hắn đã áp sát Vương Lâm, tay phải giơ lên. chỉ thấy ánh kim quang lóe lên, ngưng tụ trong tay Bạch Hổ lão giả, không ngờ lại hóa thành một thanh đao khai thiên màu vàng!
Đao này dài chừng mười trượng, Bạch Hổ lão giả cầm trong tay trong tích tắc khi áp sát Vương Lâm liền giơ tay, hướng về phía thiên linh của Vương Lâm, trong tiếng gầm thét hung hăng chém xuống!
Một nhát chém này khiến tiếng hổ gầm càng kịch liệt hơn, phong vân biến sắc. Một đao này từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh vào thiên linh của Vương Lâm đang nhắm mắt, không chút cách trở, xuyên thấu qua đầu Vương Lâm, chém qua thân thể hắn!
Một tiếng rít bén nhọn vang lên. Thanh khai thiên đao này xuyên qua thân thể Vương Lâm nhưng trên thân thể hắn lại không có chút vết thương nào. Dường như một nhát đao đó chỉ chém vào một hư ảnh vậy!
-Chân giả bổn nguyên!! Đây là Chân Giả bổn nguyên!! Đáng chết. Tiên tôn đã hạ bảy đạo
pháp tắc phong kín hư bổn nguyên không cho sinh ra. Nếu không phải năm đó tiên tôn bị trọng thương, bất đắc dĩ phải rút bảy đạo pháp tắc đó ra thì người này tuyệt đối không có cơ hội hiểu được hư bổn nguyên!
Ánh mắt Bạch Hổ lão giả lộ vẻ khiếp sợ nhưng lại cực kỳ không cam lòng, tay phải vung thanh khai thiên đao lên, trong phút chốc liên tục chém xuống mấy trăm mấy ngàn lần. Tiếng rít gió bén nhọn vang lên không ngừng vang lên. Trong ánh đao lấp lóe, thân ảnh Vương Lâm dường như trở thành hư ảo, mặc cho đao thế liên tục chém qua thân thể, thần sắc không chút biến hóa.
-Ngươi chém đã đủ chưa?
Trong khi thanh khai thiên đao trong tay Bạch Hổ lão giả chém nhát cuối cùng. Vương Lâm mở hai mắt, bình thản nói một câu.
Một câu nói này thốt lên, lão già không cần nghĩ ngợi, thân thể vội vàng lui lại phía sau. Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn lui lại, thân thể Vương Lâm bước về phía trước, thân ảnh nhoáng lên, trực tiếp xuất hiện trước mặt lão già, tay phải giơ lên, năm ngón tay thành chưởng nhẹ nhàng vỗ vào ngực hắn.
Một chưởng này êm ái vô lực, giống như không có chút khả năng sát thương nhưng trong một khắc hạ xuống, sắc mặt Bạch Hổ lão giả đại biến. Một luồng cảm giác nguy cơ sinh tử trong nháy mắt tràn ngập tâm thần hắn. Một chưởng trông như êm ái này lại mang đến cho hắn một nỗi kinh hãi tới tê dại!
-Đây...đây là...
Hắn đang muốn lui lại một lần nữa, rời xa bàn tay của Vương Lâm nhưng đã chậm. Bàn tay Vương Lâm sau khi hạ xuống, ánh mắt bình tĩnh liền lóe lên hàn quang, năm ngón tay hướng vào phía trong hung hăng túm một cái, giật mạnh về phía sau.
Tiếng ầm vang ngập trời truyền ra. Lão già phun một ngụm máu tươi, thân thể giống như
diều đứt dây, bay về phía sau. Nhưng một túm của Vương Lâm lại lôi ra từ trong cơ thể hắn một luồng bạch quang, ngưng tụ trong lòng bàn tay Vương Lâm.
-Nhân quả!! Đây là nhân quả bổn nguyên!! Ngươi không ngờ lại có tận hai đạo hư bổn nguyên!!
Vương Lâm lạnh lùng nhìn Bạch Hổ lão giả đã lui về phía sau, bên tai còn vang lên tiếng vọng hổ gầm. Hừ lạnh một tiếng, Vương Lâm vẫn chưa truy kích mà bóp chặt bạch quang trong tay. Trong tích tắc khi bạch quang bị bóp lấy, thân thể Bạch Hổ lão giả lại run lên, phun một ngụm máu tươi, lui lại phía sau nhanh hơn.
-Ngươi lấy tiếng hổ gầm nghênh đón thì Vương Lâm ta hiển nhiên cũng phải đáp lễ!
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, tay phải vỗ lên mi tâm. Bất ngờ ở mi tâm của hắn, tinh điểm Cổ Thần biến ảo ra. Mắt trái mắt phải hắn đồng thời có tinh điểm hiện lên, phía sau lưng có đầu lâu của Đạo cổ xuất hiện.
Ở bốn phía của đầu lâu Đạo cổ có hư ảnh tam tộc vây quanh, chiếm toàn bộ thiên địa phía sau Vương Lâm. Trong nháy mắt khi xuất hiện, Vương Lâm mở miệng, phát ra một tiếng gầm nhẹ!
Trong tiếng gầm này, đầu lâu Đạo cổ phía sau Vương Lâm cũng mở miệng, phát ra tiếng gầm thét. Còn có hư ảnh tam tộc cổ cũng trong tích tắc này mở miệng hướng về phía trước gầm thét!
Tiếng gầm thét này đã hoàn toàn ngăn cản tiếng hổ gầm, hình thành một luồng sóng âm không thể nào hình dung nổi, ầm vang trong thiên địa, hướng về phía trước tràn tới.
Bạch Hổ lão giả bị tiếng gầm này xuyên qua thân thể, ở giữa không trung lảo đảo một cái, sắc mặt tái nhợt, hai tay bắt quyết. Lập tức Bạch Hổ phía sau hắn nhoáng lên một cái liền dung hợp với hắn. Từ xa nhìn lại, lão già đã không còn thấy đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy một con Bạch Hổ vô cùng khổng lồ, ở trong thiên địa, trong tiếng gầm thét của Đạo cổ và tam tộc cổ, vừa rít gào vừa lùi lại phía sau.
/2085
|