Thân thể Đạo Phi Hủ run rẩy. Cảnh tượng vừa rồi khiến cho tâm thần hắn rung động. Hắn trước đây đã từng nghe nói tới Vương Lâm nhưng trong lòng không coi đối phương vào đâu. Nhất là khi hắn biết đám người Chưởng Tôn năm đó đã dùng ảo trận giết chết Vương Lâm thì lại càng cho rằng đám người Chưởng Tôn chuyện bé xé ra to.
Nhưng đến giờ phút này hắn mới thực sự biết chỗ đáng sợ của Vương Lâm. Lực lượng một tiễn kia có thể đánh chết Chưởng Tôn. điều này khiến hắn không thể tin nổi, đồng thời sự sợ hãi trong lòng cũng lên tới mức đỉnh điểm trong đời.
Lúc này dưới ánh mắt của Vương Lâm, trái tim của Đạo Phi Hủ đập thình thịch. Hai mắt của Vương Lâm giống như thanh kiếm trảm thiên, ánh mắt quét ngang, rơi lên người Đạo Phi Hủ khiến tâm thần hắn ầm vang, theo tiềm thức lui lại phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt đi.
Hắn hầu như đã hồn phi phách tán. Lời nói của Vương Lâm giống như là âm thanh tử vong, khiến đầu óc hắn trong thời gian ngắn trống rỗng hoàn toàn. tu vi của hắn chỉ đạt tới Không Niết, đối mặt với Vương Lâm hắn có cảm giác như đang ngước nhìn một ngọn núi cao.
cũng trong tích tắc này, trong lòng hắn nổi lên sự hối hận như sóng biển dâng trào. Hắn không nên trêu chọc Mộc Băng Mi không nên có ý định đối với hồng nhan của Phong Tôn, không nên sinh ra ý nghĩ tục tĩu, dâm tà trong đầu.
Tất cả mọi chuyện đều là nguyên nhân dẫn tới tử vong! Nhưng hắn dù sao cũng là bậc toàn năng bước thứ ba giờ phút này dù run rẩy, dù sợ hãi tới cực điểm thì hắn vẫn còn một tia thanh tỉnh. Hắn biết lần này hắn e là phải chết không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu còn một đường sinh cơ thì đường sinh cơ đó nằm ở Mộc Băng Mi!
Trong nháy mắt khi lời nói của Vương Lâm truyền ra, Đạo Phi Hủ không chút nghĩ ngợi, thân thể lui lại phía sau mấy bước liền nhoáng lên, lao thẳng về phía Mộc Băng Mi ở cách đó hơn mười trượng, thần sắc vô cùng điên cuồng.
Điên cuồng cầu sinh!
Hắn muốn bắt Mộc Băng Mi. Hắn muốn đổi lấy sự sinh tồn của bản thân. Đây là cơ hội cuối cùng, là hy vọng duy nhất của hắn!
Khoảng cách mười trượng đối với một bậc toàn năng bước thứ ba mà nói căn bản không tính là gì. Nhưng còn phải xem người đó đang ở trước mặt ai. Trong mắt Vương Lâm Đạo Phi Hủ không có tư cách này!
Thân thể hắn vừa động, trong nháy mắt khi chỉ còn cách Mộc Băng Mi không đầy một trượng, khi nàng căn bản không kịp né tránh, vẫn lạnh lùng nhìn Đạo Phi Hủ, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ không thèm coi hắn vào đâu cả.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, bước từng bước về phía trước, tốc độ cực nhanh, căn bản là Đạo Phi Hủ không thể tưởng tượng được. Tàn ảnh còn đang ở xa xa, thân thể Vương Lâm đã hiện ra trước mặt Mộc Băng Mi, tay phải chụp về phía trước.
Một trảo này giống như là Đạo Phi Hủ tự mình nộp mạng, để cho Vương Lâm chụp lấy.
-Muốn chết!
Giọng nói của Vương Lâm vô cùng lạnh lùng, cầm lấy thân thể Đạo Phi Hủ đi về phía trước. Vương Lâm di động Đạo Phi Hủ không thể khống chế được thân thể bản thân, tùy ý để Vương Lâm lôi đi, cả người bị ầm ầm ném xuống mặt đất!
Tiếng ầm ầm cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến cho tu sĩ bốn phía lúc này mới có phản ứng.
Thân thể Đạo Phi Hủ rơi xuống mặt đất, sau đó là bị Vương Lâm bắt lấy, ném mạnh lên trời. Sát khí trong mắt Vương Lâm lóe lên. Giống như lời nói của Vương Lâm vừa rồi, Mộc Băng Mi dù không phải là hồng nhan của hắn nhưng lại là mẫu thân của Vương Bình. Đạo Phi Hủ này dám buông lời tục tĩu, dâm tà khinh nhờn nàng, đấy là chuyện Vương Lâm tuyệt đối không cho phép!
Thân thể hắn tiến về phía trước, trong nháy mắt đã tới gần Đạo Phi Hủ, tay phải giơ lên điểm
lên ngực hắn một cái. Một luồng lực lượng tràn vào trong cơ thể hắn cuộn thẳng tới tay phải. Ầm một tiếng, cánh tay Đạo Phi Hủ liền tan nát, hóa thành một đám máu thịt.
Vương Lâm vẫn không dừng lại, điểm thêm một nhát nữa. Cánh tay trái của Đạo Phi Hủ liền vỡ tung.
Đạo Phi Hủ mất đi đôi tay, phát ra tiếng gào thảm thiết. Ở trước mặt Vương Lâm hắn căn bản không có bất cứ lực lượng gì để hoàn thủ. Mà giờ phút này tu sĩ giới ngoại bốn phía đều bị uy lực của một tiễn vừa rồi làm cho chấn kinh, căn bản không ai dám tới cứu hắn.
Mà cho dù có tới cũng bằng không!
Song chỉ tay phải Vương Lâm ầm vang, điểm liên tiếp lên người Đạo Phi Hủ. Đôi chân hắn cũng tan tành, huyết nhục mơ hồ. Một chưởng cuối cùng là một chưởng tử vong. Sau khi phá nát tứ chi của người này, Vương Lâm vỗ về mi tâm của Đạo Phi Hủ một cái.
Tiếng bùng bùng đột nhiên vang lên trong người Đạo Phi Hủ. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt ảm đạm, thậm chí ngay cả tiếng thét bi thảm cũng hư nhược hẳn.
Thân thể hắn chấn động ầm ầm mà nổ tung thành năm bảy mảnh, máu tươi bắn tung tóe nhưng không có giọt nào bắn được lên người Vương Lâm, bị hắn phất tay áo một cái, cuốn đi toàn bộ.
Thân thể tan nát, nguyên thần của Đạo Phi Hủ bị thương nặng nhưng chưa tử vong mà từ trong cơn lốc máu thịt bay ra, mang theo vẻ mờ mịt, còn đang sửng sốt thì đã bị Vương Lâm nắm lấy.
Hắn hung hăng bóp một cái, trong tiếng ầm vang, một bậc toàn năng bước thứ ba Không Niết đã hoàn toàn tử vong!
Cảnh tượng đầy máu tanh này khiến cho đám tu sĩ giới ngoại hít sâu một hơi đều hoảng sợ lùi lại phía sau. Nhất là đại hán phong lôi ở phía trước Thanh Thủy lại càng tê dại cả da đầu không cần nghĩ ngợi liền lập tức lùi lại.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn lùi lại, Vương Lâm xoay phắt người, đôi mắt đỏ hồng, nhìn chằm chằm vào đại hán phong lôi này. Thân thể đại hán run lên, dừng lại một chút rồi bỏ
chạy nhanh hơn.
-Đánh thương sư huynh ta mà lại có thể cho ngươi chạy sao?
Vương Lâm xoay lại, trong tích tắc đã hiện ra ở phía sau đại hán phong lôi, tay phải giơ lên, trực tiếp vung một cái về phía trước.
Đại hán phong lôi này điên cuồng gầm thét, hai tay bắt quyết hướng về phía sau vỗ mạnh, trực tiếp đụng với cánh tay phải của Vương Lâm.
Tiếng ầm vang kinh thiên nổi lên. Đại hán phong lôi kia phun máu tươi, song chưởng trong tiếng răng rắc liền vỡ vụn, kêu lên thảm thiết, thân thể bị cuốn đi, bịch bịch bịch lui lại phía sau trăm trượng.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra sát khí, bước từng bước về phía trước, lập tức đuổi theo đại hán phong lôi kia, năm ngón tay nắm lại, trực tiếp giáng xuống. ánh mắt đại hán lộ vẻ tuyệt vọng, điên cuồng gầm lên, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, lập tức hóa thành một cơn cuồng phong màu máu. Cơn cuồng phong này ầm ầm cuốn tới Vương Lâm.
Trong cơn gió lốc này có vô số lôi cầu màu đỏ ầm ầm chấn động, khiến cho cơn lốc màu máu này thoạt nhìn giống như có thể hủy thiên diệt địa.
-Bậc toàn năng bước thứ ba có phong bổn nguyên, sau đó lại còn có lôi bổn nguyên chưa viên mãn. Đúng là cũng khó có được!
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua, vừa nói vừa không dừng lại chút nào một chưởng liền rơi lên cơn lốc màu máu kia, năm ngón tay hung hăng giật một cái, giống như nắm quyền, kéo ra ngoài.
Một nhát kéo này khiến cho cơn lốc màu máu chợt tan tành. Cùng với sự sụp đổ của nó lôi đình bên trong đó lại càng run rẩy. Vương Lâm chính là tổ tông của lôi đình, lôi bổn nguyên đại thành viên mãn. ở trước mặt hắn lôi đình trong thiên địa này đều phải thuần phục chứ nói chi là lôi cầu này.
-Biến!
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, khiến vô số lôi cầu run rẩy lui lại phía sau, trong nháy mắt liền tiêu tán về tám hướng.
Lực lượng phong lôi trước mặt Vương Lâm yếu tới mức không chịu nổi một kích. Sau khi hủy diệt cơn lốc này, thân thể Vương Lâm trực tiếp bước tới, đi tới phía trước đại hán phong lôi đang tuyệt vọng, chỉ vài bước là đến bên cạnh hắn.
Tay phải hắn tùy ý giơ lên, song chỉ thành kiếm điểm lên cổ đại hán phong lôi này!
-Đả thương sư huynh ta, ta muốn ngươi phải chịu nỗi đau đớn khủng khiếp trong thế gian!
Một chỉ này khiến đại hán phong lôi nổi gân xanh đầy cổ, máu huyết toàn thân cuồn cuộn, giống như tại vị trí Vương Lâm điểm bị điên cuồng hút đi.
Chỉ trong nháy mắt, đại hán phong lôi kia trong tiếng kêu thảm thiết, da dẻ tái nhợt, máu tươi trong cơ thể trong nháy mắt đã ngưng tụ lại ở cổ hắn. Lúc này trông cổ đại hán phong lôi này đen sẫm gồ cao lên như một cái bao lớn.
Trong cái bao này ẩn chứa máu huyết toàn thân của hắn. Tất cả máu tươi trong cơ thể hắn lúc này đều ngưng tụ ở đây.
Ầm một tiếng, cái bao màu đen trên cổ hắn vỡ tan, máu tươi giống như suối phun cuồn cuộn ra, tung tóe bốn phía, cho tới khi giọt máu tươi cuối cùng trên cơ thể đại hán phun ra hết. Người này kêu lên thảm thiết, vô cùng kinh tâm động phách!
Loại thống khổ này rất khó có thể hình dung nổi, cho dù là tu sĩ cũng không thể thừa nhận.
Nhưng mọi chuyện còn chưa chấm dứt. Máu tươi dù đã bị rút ra không còn một giọt nhưng lực hút này vẫn mênh mông tràn tới. Do vậy sau đó thứ bị hút ra chính là sinh cơ của đại hắn. Từng luồng bạch khí từ bên trong vết thương phun ra. Thân thể hắn trong tiếng kêu thảm thiết liền héo rũ đi, trong thời gian ngắn liền hóa thành một thây khô.
Nhưng đôi mắt hắn lại bừng sáng, thần sắc cực kỳ đáng sợ, cả người lại không còn chút thần thái, giống như là một người đã chết vậy.
Chỉ là lực hút bên trong ngón tay của Vương Lâm vẫn không hề giảm bớt ngược lại lại càng
trở nên điên cuồng. Đại hán đã bị hút thành thây khô lúc này thân thể run rẩy kịch liệt, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng trở nên khàn khàn. Chỉ thấy xương cốt hắn bắt đầu bị hòa tan.
Xương cốt hắn hóa thành dịch tủy, không ngừng tan ra, ngay cả nguyên thần cũng bị rút ra nhanh chóng. Cảnh tượng này khiến cho những người chứng kiến ở bốn phía tâm thần chấn động kịch liệt
Bọn họ tận mắt nhìn thấy một bậc toàn năng bước thứ ba Không Niết thân thể dưới lực hút trên ngón tay của Vương Lâm toàn bộ tiêu tan, trở thành một luồng khí cuối cùng vờn quanh bàn tay Vương Lâm, hình thành một thứ giống như một quả cầu sương mù!
Quả cầu sương mù này chính là đại hán phong lôi kia!
Cầm quả cầu trong tay, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Thanh Thủy, tay trái giơ lên, hai mắt nhắm lại, đặt lên đỉnh đầu Thanh Thủy đang sắp tử vong, ấn xuống.
Hành động này khiến toàn thân Thanh Thủy chấn động kịch liệt. Hắn mở bừng hai mắt. Chỉ thấy bảy luồng hắc khí từ bên trong thất khiếu của hắn ầm ầm tràn ra. Bảy luồng sương mù này giống mãng xà, giãy dụa vặn vẹo, không muốn rời đi nhưng dưới tu vi mạnh mẽ của Vương Lâm bức bách, không thể không lao ra khỏi thân thể Thanh Thủy.
Bảy luồng hắc khí tiêu tán, hai mắt Thanh Thủy tuy vẫn ảm đạm nhưng tử khí trên người đã tiêu tán đi nhiều, bắt đầu có sinh cơ hồi phục.
Xua tan độc tố bên trong cơ thể, tay phải Vương Lâm cầm quả cầu sương mù do đại hán phong lôi kia biến thành, trực tiếp ấn vào cơ thể Thanh Thủy.
-Sau khi hấp thu, thương thế của sư huynh có thể nhanh chóng khôi phục!
Vương Lâm nhìn lướt quá nữ tử áo hồng đang kinh ngạc bên cạnh Thanh Thủy, xoay người đi vào tinh không.
Nhưng đến giờ phút này hắn mới thực sự biết chỗ đáng sợ của Vương Lâm. Lực lượng một tiễn kia có thể đánh chết Chưởng Tôn. điều này khiến hắn không thể tin nổi, đồng thời sự sợ hãi trong lòng cũng lên tới mức đỉnh điểm trong đời.
Lúc này dưới ánh mắt của Vương Lâm, trái tim của Đạo Phi Hủ đập thình thịch. Hai mắt của Vương Lâm giống như thanh kiếm trảm thiên, ánh mắt quét ngang, rơi lên người Đạo Phi Hủ khiến tâm thần hắn ầm vang, theo tiềm thức lui lại phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt đi.
Hắn hầu như đã hồn phi phách tán. Lời nói của Vương Lâm giống như là âm thanh tử vong, khiến đầu óc hắn trong thời gian ngắn trống rỗng hoàn toàn. tu vi của hắn chỉ đạt tới Không Niết, đối mặt với Vương Lâm hắn có cảm giác như đang ngước nhìn một ngọn núi cao.
cũng trong tích tắc này, trong lòng hắn nổi lên sự hối hận như sóng biển dâng trào. Hắn không nên trêu chọc Mộc Băng Mi không nên có ý định đối với hồng nhan của Phong Tôn, không nên sinh ra ý nghĩ tục tĩu, dâm tà trong đầu.
Tất cả mọi chuyện đều là nguyên nhân dẫn tới tử vong! Nhưng hắn dù sao cũng là bậc toàn năng bước thứ ba giờ phút này dù run rẩy, dù sợ hãi tới cực điểm thì hắn vẫn còn một tia thanh tỉnh. Hắn biết lần này hắn e là phải chết không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu còn một đường sinh cơ thì đường sinh cơ đó nằm ở Mộc Băng Mi!
Trong nháy mắt khi lời nói của Vương Lâm truyền ra, Đạo Phi Hủ không chút nghĩ ngợi, thân thể lui lại phía sau mấy bước liền nhoáng lên, lao thẳng về phía Mộc Băng Mi ở cách đó hơn mười trượng, thần sắc vô cùng điên cuồng.
Điên cuồng cầu sinh!
Hắn muốn bắt Mộc Băng Mi. Hắn muốn đổi lấy sự sinh tồn của bản thân. Đây là cơ hội cuối cùng, là hy vọng duy nhất của hắn!
Khoảng cách mười trượng đối với một bậc toàn năng bước thứ ba mà nói căn bản không tính là gì. Nhưng còn phải xem người đó đang ở trước mặt ai. Trong mắt Vương Lâm Đạo Phi Hủ không có tư cách này!
Thân thể hắn vừa động, trong nháy mắt khi chỉ còn cách Mộc Băng Mi không đầy một trượng, khi nàng căn bản không kịp né tránh, vẫn lạnh lùng nhìn Đạo Phi Hủ, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ không thèm coi hắn vào đâu cả.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, bước từng bước về phía trước, tốc độ cực nhanh, căn bản là Đạo Phi Hủ không thể tưởng tượng được. Tàn ảnh còn đang ở xa xa, thân thể Vương Lâm đã hiện ra trước mặt Mộc Băng Mi, tay phải chụp về phía trước.
Một trảo này giống như là Đạo Phi Hủ tự mình nộp mạng, để cho Vương Lâm chụp lấy.
-Muốn chết!
Giọng nói của Vương Lâm vô cùng lạnh lùng, cầm lấy thân thể Đạo Phi Hủ đi về phía trước. Vương Lâm di động Đạo Phi Hủ không thể khống chế được thân thể bản thân, tùy ý để Vương Lâm lôi đi, cả người bị ầm ầm ném xuống mặt đất!
Tiếng ầm ầm cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến cho tu sĩ bốn phía lúc này mới có phản ứng.
Thân thể Đạo Phi Hủ rơi xuống mặt đất, sau đó là bị Vương Lâm bắt lấy, ném mạnh lên trời. Sát khí trong mắt Vương Lâm lóe lên. Giống như lời nói của Vương Lâm vừa rồi, Mộc Băng Mi dù không phải là hồng nhan của hắn nhưng lại là mẫu thân của Vương Bình. Đạo Phi Hủ này dám buông lời tục tĩu, dâm tà khinh nhờn nàng, đấy là chuyện Vương Lâm tuyệt đối không cho phép!
Thân thể hắn tiến về phía trước, trong nháy mắt đã tới gần Đạo Phi Hủ, tay phải giơ lên điểm
lên ngực hắn một cái. Một luồng lực lượng tràn vào trong cơ thể hắn cuộn thẳng tới tay phải. Ầm một tiếng, cánh tay Đạo Phi Hủ liền tan nát, hóa thành một đám máu thịt.
Vương Lâm vẫn không dừng lại, điểm thêm một nhát nữa. Cánh tay trái của Đạo Phi Hủ liền vỡ tung.
Đạo Phi Hủ mất đi đôi tay, phát ra tiếng gào thảm thiết. Ở trước mặt Vương Lâm hắn căn bản không có bất cứ lực lượng gì để hoàn thủ. Mà giờ phút này tu sĩ giới ngoại bốn phía đều bị uy lực của một tiễn vừa rồi làm cho chấn kinh, căn bản không ai dám tới cứu hắn.
Mà cho dù có tới cũng bằng không!
Song chỉ tay phải Vương Lâm ầm vang, điểm liên tiếp lên người Đạo Phi Hủ. Đôi chân hắn cũng tan tành, huyết nhục mơ hồ. Một chưởng cuối cùng là một chưởng tử vong. Sau khi phá nát tứ chi của người này, Vương Lâm vỗ về mi tâm của Đạo Phi Hủ một cái.
Tiếng bùng bùng đột nhiên vang lên trong người Đạo Phi Hủ. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt ảm đạm, thậm chí ngay cả tiếng thét bi thảm cũng hư nhược hẳn.
Thân thể hắn chấn động ầm ầm mà nổ tung thành năm bảy mảnh, máu tươi bắn tung tóe nhưng không có giọt nào bắn được lên người Vương Lâm, bị hắn phất tay áo một cái, cuốn đi toàn bộ.
Thân thể tan nát, nguyên thần của Đạo Phi Hủ bị thương nặng nhưng chưa tử vong mà từ trong cơn lốc máu thịt bay ra, mang theo vẻ mờ mịt, còn đang sửng sốt thì đã bị Vương Lâm nắm lấy.
Hắn hung hăng bóp một cái, trong tiếng ầm vang, một bậc toàn năng bước thứ ba Không Niết đã hoàn toàn tử vong!
Cảnh tượng đầy máu tanh này khiến cho đám tu sĩ giới ngoại hít sâu một hơi đều hoảng sợ lùi lại phía sau. Nhất là đại hán phong lôi ở phía trước Thanh Thủy lại càng tê dại cả da đầu không cần nghĩ ngợi liền lập tức lùi lại.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn lùi lại, Vương Lâm xoay phắt người, đôi mắt đỏ hồng, nhìn chằm chằm vào đại hán phong lôi này. Thân thể đại hán run lên, dừng lại một chút rồi bỏ
chạy nhanh hơn.
-Đánh thương sư huynh ta mà lại có thể cho ngươi chạy sao?
Vương Lâm xoay lại, trong tích tắc đã hiện ra ở phía sau đại hán phong lôi, tay phải giơ lên, trực tiếp vung một cái về phía trước.
Đại hán phong lôi này điên cuồng gầm thét, hai tay bắt quyết hướng về phía sau vỗ mạnh, trực tiếp đụng với cánh tay phải của Vương Lâm.
Tiếng ầm vang kinh thiên nổi lên. Đại hán phong lôi kia phun máu tươi, song chưởng trong tiếng răng rắc liền vỡ vụn, kêu lên thảm thiết, thân thể bị cuốn đi, bịch bịch bịch lui lại phía sau trăm trượng.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra sát khí, bước từng bước về phía trước, lập tức đuổi theo đại hán phong lôi kia, năm ngón tay nắm lại, trực tiếp giáng xuống. ánh mắt đại hán lộ vẻ tuyệt vọng, điên cuồng gầm lên, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, lập tức hóa thành một cơn cuồng phong màu máu. Cơn cuồng phong này ầm ầm cuốn tới Vương Lâm.
Trong cơn gió lốc này có vô số lôi cầu màu đỏ ầm ầm chấn động, khiến cho cơn lốc màu máu này thoạt nhìn giống như có thể hủy thiên diệt địa.
-Bậc toàn năng bước thứ ba có phong bổn nguyên, sau đó lại còn có lôi bổn nguyên chưa viên mãn. Đúng là cũng khó có được!
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua, vừa nói vừa không dừng lại chút nào một chưởng liền rơi lên cơn lốc màu máu kia, năm ngón tay hung hăng giật một cái, giống như nắm quyền, kéo ra ngoài.
Một nhát kéo này khiến cho cơn lốc màu máu chợt tan tành. Cùng với sự sụp đổ của nó lôi đình bên trong đó lại càng run rẩy. Vương Lâm chính là tổ tông của lôi đình, lôi bổn nguyên đại thành viên mãn. ở trước mặt hắn lôi đình trong thiên địa này đều phải thuần phục chứ nói chi là lôi cầu này.
-Biến!
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, khiến vô số lôi cầu run rẩy lui lại phía sau, trong nháy mắt liền tiêu tán về tám hướng.
Lực lượng phong lôi trước mặt Vương Lâm yếu tới mức không chịu nổi một kích. Sau khi hủy diệt cơn lốc này, thân thể Vương Lâm trực tiếp bước tới, đi tới phía trước đại hán phong lôi đang tuyệt vọng, chỉ vài bước là đến bên cạnh hắn.
Tay phải hắn tùy ý giơ lên, song chỉ thành kiếm điểm lên cổ đại hán phong lôi này!
-Đả thương sư huynh ta, ta muốn ngươi phải chịu nỗi đau đớn khủng khiếp trong thế gian!
Một chỉ này khiến đại hán phong lôi nổi gân xanh đầy cổ, máu huyết toàn thân cuồn cuộn, giống như tại vị trí Vương Lâm điểm bị điên cuồng hút đi.
Chỉ trong nháy mắt, đại hán phong lôi kia trong tiếng kêu thảm thiết, da dẻ tái nhợt, máu tươi trong cơ thể trong nháy mắt đã ngưng tụ lại ở cổ hắn. Lúc này trông cổ đại hán phong lôi này đen sẫm gồ cao lên như một cái bao lớn.
Trong cái bao này ẩn chứa máu huyết toàn thân của hắn. Tất cả máu tươi trong cơ thể hắn lúc này đều ngưng tụ ở đây.
Ầm một tiếng, cái bao màu đen trên cổ hắn vỡ tan, máu tươi giống như suối phun cuồn cuộn ra, tung tóe bốn phía, cho tới khi giọt máu tươi cuối cùng trên cơ thể đại hán phun ra hết. Người này kêu lên thảm thiết, vô cùng kinh tâm động phách!
Loại thống khổ này rất khó có thể hình dung nổi, cho dù là tu sĩ cũng không thể thừa nhận.
Nhưng mọi chuyện còn chưa chấm dứt. Máu tươi dù đã bị rút ra không còn một giọt nhưng lực hút này vẫn mênh mông tràn tới. Do vậy sau đó thứ bị hút ra chính là sinh cơ của đại hắn. Từng luồng bạch khí từ bên trong vết thương phun ra. Thân thể hắn trong tiếng kêu thảm thiết liền héo rũ đi, trong thời gian ngắn liền hóa thành một thây khô.
Nhưng đôi mắt hắn lại bừng sáng, thần sắc cực kỳ đáng sợ, cả người lại không còn chút thần thái, giống như là một người đã chết vậy.
Chỉ là lực hút bên trong ngón tay của Vương Lâm vẫn không hề giảm bớt ngược lại lại càng
trở nên điên cuồng. Đại hán đã bị hút thành thây khô lúc này thân thể run rẩy kịch liệt, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng trở nên khàn khàn. Chỉ thấy xương cốt hắn bắt đầu bị hòa tan.
Xương cốt hắn hóa thành dịch tủy, không ngừng tan ra, ngay cả nguyên thần cũng bị rút ra nhanh chóng. Cảnh tượng này khiến cho những người chứng kiến ở bốn phía tâm thần chấn động kịch liệt
Bọn họ tận mắt nhìn thấy một bậc toàn năng bước thứ ba Không Niết thân thể dưới lực hút trên ngón tay của Vương Lâm toàn bộ tiêu tan, trở thành một luồng khí cuối cùng vờn quanh bàn tay Vương Lâm, hình thành một thứ giống như một quả cầu sương mù!
Quả cầu sương mù này chính là đại hán phong lôi kia!
Cầm quả cầu trong tay, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Thanh Thủy, tay trái giơ lên, hai mắt nhắm lại, đặt lên đỉnh đầu Thanh Thủy đang sắp tử vong, ấn xuống.
Hành động này khiến toàn thân Thanh Thủy chấn động kịch liệt. Hắn mở bừng hai mắt. Chỉ thấy bảy luồng hắc khí từ bên trong thất khiếu của hắn ầm ầm tràn ra. Bảy luồng sương mù này giống mãng xà, giãy dụa vặn vẹo, không muốn rời đi nhưng dưới tu vi mạnh mẽ của Vương Lâm bức bách, không thể không lao ra khỏi thân thể Thanh Thủy.
Bảy luồng hắc khí tiêu tán, hai mắt Thanh Thủy tuy vẫn ảm đạm nhưng tử khí trên người đã tiêu tán đi nhiều, bắt đầu có sinh cơ hồi phục.
Xua tan độc tố bên trong cơ thể, tay phải Vương Lâm cầm quả cầu sương mù do đại hán phong lôi kia biến thành, trực tiếp ấn vào cơ thể Thanh Thủy.
-Sau khi hấp thu, thương thế của sư huynh có thể nhanh chóng khôi phục!
Vương Lâm nhìn lướt quá nữ tử áo hồng đang kinh ngạc bên cạnh Thanh Thủy, xoay người đi vào tinh không.
/2085
|