Giống như đạo nhân bảy màu năm đó tiến vào trong huyễn cảnh, lúc này Vương Lâm dùng Thanh Thủy dẫn dường, mượn tấm buồm mặt quỷ thi triển, tự thân tiến vào bên trong huyễn cảnh, truy tìm bí ẩn từ cách đây vô hạn năm tháng.
Trong huyễn cảnh này, bầu trời là một màu huyết sắc, mặt đất toàn bộ là màu nâu, tỏa ra mùi máu tươi gai mũi. Mùi máu này quá nồng, vừa xuất hiện ở nơi này Vương Lâm đã cảm thấy máu huyết như ứ đọng ở ngực, giống như cả người bị một tảng đá lớn đè nặng, không thể hít thở nổi.
Đưa mắt nhìn lại, Vương Lâm thấy trên mặt đất nơi này đầy những thi hài. Đám thi thể này rất ít cái đầy đủ hầu hết đều là tay chân cụt.
Trong những cái đầu lâu hoàn chỉnh, đôi mắt vẫn còn hiện rõ vẻ sợ hãi khi còn sống, trong đồng tử còn ghi lại một thân ảnh cuối cùng họ nhìn thấy.
Phải nói đây chính là một hoàng cung của phàm gian, vốn vô cùng huy hoàng nhưng lúc này lại bị máu tươi tràn ngập, toàn bộ tử vong.
Tiếng nổ ầm ầm truyền ra từ bên trong, khói bụi mù mịt. Vương Lâm nhìn thấy một tòa cung điện sụp đổ. Trong khi nó sụp đổ, một nam tử mặc huyết y tay phải nắm một lão già mặc hoàng bào, thần sắc lạnh như băng nhưng lại tỏa ra sát khí điên cuồng bước ra.
-Năm đó tộc của ngươi khiến nhà ta tan nát hôm nay Thanh Thủy ta xin trả hết!
Nam tử kia vung tay một cái, toàn thân lão già mặc hoàng bào liền nổ tung, máu tươi văng khắp nơi, dính lên người lên mặt hắn.
Cùng lúc đó, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy trăm đạo cầu vồng, trong đó có mấy trăm
tu sĩ thượng cổ vọt tới, tiếng gió rít kinh thiên động địa, trong nháy mắt đã ở trên bầu trời của hoàng cung.
Trong tích tắc khi bọn họ ập tới Thanh Thủy ngẩng phắt đầu, hai mắt lộ hồng quang yêu dị. Hồng quang kia lóe lên, trực tiếp bay ra từ hai mắt hắn, hóa thành một tia chớp màu đỏ ầm ầm lóe qua bầu trời, xuyên thấu qua thân thể đám tu sĩ này.
Trong thời gian ngắn, tia chớp màu đỏ này ầm ầm chấn động, khiến thân thể đám tu sĩ run rẩy, đột nhiên nổ tung.
-Cực Cảnh...
Vương Lâm đứng ở nơi này, nhìn nam tử dính đầy máu tươi, trong mắt xuất hiện vẻ minh ngộ.
-Đây chỉ là huyễn cảnh tầng thứ nhất, là ở quốc gia của Thanh Thủy năm đó...
Vương Lâm cất bước, giẫm lên mặt đất đầy máu tươi, đi về phía nam tử.
Từng bước một, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất. Mùi máu tươi tỏa ra nồng nặc, mang theo cừu hận của Thanh Thủy, mãi vẫn không tan nửa điểm.
-Trời nếu cản ta thì ta diệt trời, tiên nếu ngăn ta thì ta thí tiên!!
Vẻ mặt Thanh Thủy bừng bừng sát khí, ngẩng đầu nhìn lên cả trăm tu sĩ đang tan nát trên bầu trời. Sát khí trên người hắn cuồn cuộn bùng lên.
-Ta muốn cho thiên địa máu chảy thành sông, ta muốn cho tất cả chúng sinh phụ ta phải luân hồi trong sát kiếp!!
Giọng nói của Thanh Thủy vang vọng trong tinh không, lộ vẻ điên cuồng trong tâm thần.
Vương Lâm tới gần, hắn nhìn thấy bóng lưng nhuộm máu tươi kia giống như bản thân mình ở Đằng gia năm đó. Tấm lưng kia cực kỳ hiu quạnh, cô đơn, cho dù đại cừu đã báo nhưng lại không hề sung sướng, chỉ có đau đớn và bi ai, chỉ có sự thống hận và chán ghét thiên địa và tất cả sinh linh!
-Sư huynh...
Vương Lâm nhẹ giọng gọi.
Trong nháy mắt khi lời nói của hắn truyền ra, Thanh Thủy xoay người, hai mắt tràn ngập tơ máu, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. bị ánh mắt này của hắn nhìn chằm chằm, hơn nữa lại có mùi máu tươi ở nơi đây, nếu không phải là Vương Lâm mà là người khác thì e là sẽ bị một cái nhìn này khiến tâm thần run rẩy, lui lại phía sau.
Nhưng Vương Lâm lại không lùi lại. Thanh Thủy có sát khí ngập trời, Vương Lâm cũng có sát lục kinh thiên. Bọn họ đều là một loại người!
Bọn họ sở dĩ có tình cảm thâm sâu như vậy, có quyết tâm vì đối phương mà chết cũng chính là vì thế!
Lúc này đôi mắt tràn ngập sát lục của Thanh Thủy không chấn nhiếp được Vương Lâm. Vương Lâm thấy đôi mắt của Thanh Thủy không chỉ có sát lục mà trong đó còn có cả thống khổ và bi ai, thấy vẻ nhớ nhung.
Giống như năm đó khi bản thân hắn báo được đại cừu vậy.
-Nơi này là huyễn cảnh. Là thật mà cũng là giả. Nhưng đây không phải là điểm cuối của chúng ta. Sư huynh, ngồi xuống thôi, chúng ta tiến vào tầng huyễn cảnh thứ hai...
Vương Lâm nhẹ giọng nói, từ từ đi tới bên Thanh Thủy.
Thanh Thủy trầm ngâm. Cho tới khi Vương Lâm đi tới bên cạnh hắn, hắn mới từ từ nhắm mắt lại. Nước mắt chảy xuống lau đi vết máu trên mặt hắn, chảy từ khuôn mặt đầy sát khí xuống mặt đất tan vào trong máu tươi trên đó.
-Ngồi xuống đi, chúng ta đi tiếp.
Vương Lâm đứng trước mặt Thanh Thủy, hai tay đặt lên vai hắn, nhẹ giọng nói.
Hồi lâu sau Thanh Thủy mang theo vẻ khổ sở, ngồi xuống, thở dài một hơi, mở hai mắt ra.
-Vương Lâm, đây chỉ là huyễn cảnh tầng đầu sao...
-Đúng vậy. chỉ là tầng thứ nhất thôi.
Vương Lâm cũng ngồi xuống, đưa mắt nhìn Thanh Thủy.
-Huyễn cảnh thật chân thật...
Thanh Thủy nhìn bốn phía, ánh mắt rơi vào một cây hòe còn chưa bị hủy diệt trong cung điện. Cây hòe này đã sống rất lâu, giống như sắp hoàn toàn khô héo rồi.
Nhìn cái cây này, sát khí trong mắt Thanh Thủy từ từ tiêu tán, cuối cùng than nhẹ một tiếng.
-Tiến vào huyễn cảnh tầng hai đi.
Hai tay Vương Lâm phất lên, bỗng nhiên vung về hai phía. Thiên địa trong tầng huyễn cảnh thứ nhất lập tức vặn vẹo, vang lên những tiếng ầm ù. Chỉ thấy một tia hắc khí từ trên những vũng máu tươi trên mặt đất bay ra, tạo thành những luồng hắc khí.
Cuối cùng tất cả mọi sự vật trong huyễn cảnh tầng đầu tiên này đều bị hắc khí lan ra bảo phủ. Ở trên bầu trời chỗ Vương Lâm và Thanh Thủy ngồi, hắc khí hóa thành một mặt quỷ khổng lồ.
Mặt quỷ đó gào thét trong vô thanh, lao thẳng về phía hai người mà cắn nuốt.
Trong tích tắc khi bị cắn nuốt, tâm thần Vương Lâm và Thanh Thủy lại ầm vang một lần nữa. Một dòng xoáy khổng lồ xuất hiện, đưa hồn phách và thần thức của bọn họ đi vào trong đó. Ở cuối của dòng xoáy này chính là vạn cổ năm tháng trước kia!
Thiên địa sơ khai, mọi vật còn hỗn độn. Ở trung tâm của động phủ giới này chính là nơi tồn tại cánh cửa đi thông ra Tiên Cương đại lục!
Giờ phút này ở vị trí trung tâm này, thiên đạo mở miệng cắn nuốt Liên Đạo Phi, tiếng ầm vang truyền khắp động phủ giới. Lúc này Vương Lâm cũng biến ảo ra.
Cảnh tường này cùng với cảnh đạo nhân bảy màu xem xét giống hệt như nhau.
Liên Đạo Phi gầm rống, thiên đạo trọng thương sụp đổ, chia lìa tiêu tán. Cùng lúc đó, đạo
nhân bảy màu thần sắc lộ vẻ bi ai, bị Liên Đạo Phi oanh kích khiến thân thể ầm một cái liền tan nát!
Thân thể Thất Thải Tiên Tôn hoàn toàn vỡ nát, nguyên thần và hồn phách lần lượt thay đổi, hóa thành ba hồn bảy phách, trong nháy mắt tán ra bốn phương tám hướng!
Lúc này so với lần đạo nhân bảy màu tiến vào trong huyễn cảnh hoàn toàn khác biệt. Lần này là Vương Lâm chủ động tiến vào. Hắn là nguồn gốc của mọi vật nơi này, cho nên so với lần đó hắn đã hiểu ra không ít!
Hắn đầu tiên thấy chính là bảy phách!
Màu sắc bảy phách cũng giống như màu của đạo nhân bảy màu, xích chanh hoàng lục thanh lam tử. Bảy màu sắc nhanh chóng tán ra, bay vào trong luân hồi!
Trong đó có một phách màu đỏ đậm. Phách này chủ sát, ẩn chứa sát lục kinh thiên cả đời Thất Thải Tiên Tôn, ở bên ngoài mang theo bao nhiêu oan hồn bay đi. Đám oan hồn này đều là những người bị Thất Thải Tiên Tôn giết chết, lúc này toàn thân hắn tan nát,đám oan hồn đó liền bị phách màu đỏ này cắn nuốt hấp thu, sau đó hóa thành hồng quang chói mắt lao thẳng vào trong tinh không.
Một phách này khiến Vương Lâm cảm nhận được khí tức của Thanh Thủy. Trong tích tắc khi phách màu đỏ đậm đó tiến vào trong luân hồi, Vương Lâm thấy trong một phách này ngưng tụ thành một thân ảnh mơ hồ...thân ảnh đó đúng là Thanh Thủy!!
Còn một phách khác có màu xanh, ánh sáng lóe lên, ẩn chứa toàn bộ tu vi của Thất Thải Tiên Tôn. Nhờ nó mà Thất Thải Tiên Tôn mới có thể nắm giữ tu vi không kiếp, mới khiến tất cả mọi người đều coi hắn là thiên tài.
Giờ phút này phách này nhanh chóng bay đi nhưng Vương Lâm lại nhận ra một luồng khí tức khiến hắn cảm thấy quen thuộc tới cực điểm! Khí tức này khiến tâm thần Vương Lâm ầm ầm
chấn động, khiến cho hắn phải hít sâu một hơi.
Trong nháy mắt khi phách mang kích thước này muốn đi vào luân hồi, Vương Lâm thấy một thân ảnh. Thân ảnh đó không ngờ chính là .... Tư Đồ Nam !!
-Thảo nào Tư Đồ Nam lại có thiên tư kinh người như vậy, trong thời khắc nào cũng có thể biến hóa. Hóa ra hắn là một phách của Thất Thải Tiên Tôn biến thành!!
Vương Lâm thì thào. Hắn thấy được phách thứ ba.
Phách thứ ba này màu cam. Màu cam nhu hòa nhưng trong phách này lại lóe lên một luồng chính khí khiến tất cả những kẻ có tâm thần bất chính vào giờ phút này đều run rẩy. Chính khí đó chính là ít nhiều lương tri Thất Thải Tiên Tôn còn có trong thế giới này.
Phách thứ ba do lương tri biến thành tất nhiên là cả đời đầy chính khí, vì bảo vệ người hoặc vật, hoặc một ý niệm nào đó, hắn có thể không để ý tới tất cả sự dụ hoặc, không hề động tâm một chút nào!
Trong nháy mắt khi phách này tiến vào luân hồi, Vương Lâm nhìn thấy thân ảnh bên trong chính là Thanh Lâm!!
Thanh Lâm là tiên đế của Vũ tiên giới. Hắn đã được Chưởng Tôn dụ hoặc, cũng có lần bị trọng thương suýt chết nhưng vẫn quyết tâm bao vệ Vũ tiên giới. Đây chính là do chính khí trong tâm thần biến thành!! Tất cả đều là vì hắn là phách thứ ba!!
Sau đó là phách thứ tư!
Phách thứ tư này màu vàng, bên ngoài có ánh sáng lóng lánh, chiếu rọi cả một vùng tinh không, có thể tranh sáng với phách thứ ba. Màu của nó là màu vàng, đại biểu cho khí vận và cơ duyên cả đời Thất Thải Tiên Tôn. Người này sau khi tiến vào luân hồi, thì cả đời nhất định vận khí kinh thiên, không cách nào có thể hình dung nổi!
Người như vậy hầu như đã được thiên địa ủng hộ. Hắn dù đi tới đâu cũng khiến pháp bảo tự động giáng xuống. Thậm chí rất nhiều lần đối thủ bị pháp bảo giáng xuống trúng đầu mà chết, trong nháy mắt khi phách này tiến vào luân hồi, Vương Lâm mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của Tham Lang....
Trong huyễn cảnh này, bầu trời là một màu huyết sắc, mặt đất toàn bộ là màu nâu, tỏa ra mùi máu tươi gai mũi. Mùi máu này quá nồng, vừa xuất hiện ở nơi này Vương Lâm đã cảm thấy máu huyết như ứ đọng ở ngực, giống như cả người bị một tảng đá lớn đè nặng, không thể hít thở nổi.
Đưa mắt nhìn lại, Vương Lâm thấy trên mặt đất nơi này đầy những thi hài. Đám thi thể này rất ít cái đầy đủ hầu hết đều là tay chân cụt.
Trong những cái đầu lâu hoàn chỉnh, đôi mắt vẫn còn hiện rõ vẻ sợ hãi khi còn sống, trong đồng tử còn ghi lại một thân ảnh cuối cùng họ nhìn thấy.
Phải nói đây chính là một hoàng cung của phàm gian, vốn vô cùng huy hoàng nhưng lúc này lại bị máu tươi tràn ngập, toàn bộ tử vong.
Tiếng nổ ầm ầm truyền ra từ bên trong, khói bụi mù mịt. Vương Lâm nhìn thấy một tòa cung điện sụp đổ. Trong khi nó sụp đổ, một nam tử mặc huyết y tay phải nắm một lão già mặc hoàng bào, thần sắc lạnh như băng nhưng lại tỏa ra sát khí điên cuồng bước ra.
-Năm đó tộc của ngươi khiến nhà ta tan nát hôm nay Thanh Thủy ta xin trả hết!
Nam tử kia vung tay một cái, toàn thân lão già mặc hoàng bào liền nổ tung, máu tươi văng khắp nơi, dính lên người lên mặt hắn.
Cùng lúc đó, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy trăm đạo cầu vồng, trong đó có mấy trăm
tu sĩ thượng cổ vọt tới, tiếng gió rít kinh thiên động địa, trong nháy mắt đã ở trên bầu trời của hoàng cung.
Trong tích tắc khi bọn họ ập tới Thanh Thủy ngẩng phắt đầu, hai mắt lộ hồng quang yêu dị. Hồng quang kia lóe lên, trực tiếp bay ra từ hai mắt hắn, hóa thành một tia chớp màu đỏ ầm ầm lóe qua bầu trời, xuyên thấu qua thân thể đám tu sĩ này.
Trong thời gian ngắn, tia chớp màu đỏ này ầm ầm chấn động, khiến thân thể đám tu sĩ run rẩy, đột nhiên nổ tung.
-Cực Cảnh...
Vương Lâm đứng ở nơi này, nhìn nam tử dính đầy máu tươi, trong mắt xuất hiện vẻ minh ngộ.
-Đây chỉ là huyễn cảnh tầng thứ nhất, là ở quốc gia của Thanh Thủy năm đó...
Vương Lâm cất bước, giẫm lên mặt đất đầy máu tươi, đi về phía nam tử.
Từng bước một, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất. Mùi máu tươi tỏa ra nồng nặc, mang theo cừu hận của Thanh Thủy, mãi vẫn không tan nửa điểm.
-Trời nếu cản ta thì ta diệt trời, tiên nếu ngăn ta thì ta thí tiên!!
Vẻ mặt Thanh Thủy bừng bừng sát khí, ngẩng đầu nhìn lên cả trăm tu sĩ đang tan nát trên bầu trời. Sát khí trên người hắn cuồn cuộn bùng lên.
-Ta muốn cho thiên địa máu chảy thành sông, ta muốn cho tất cả chúng sinh phụ ta phải luân hồi trong sát kiếp!!
Giọng nói của Thanh Thủy vang vọng trong tinh không, lộ vẻ điên cuồng trong tâm thần.
Vương Lâm tới gần, hắn nhìn thấy bóng lưng nhuộm máu tươi kia giống như bản thân mình ở Đằng gia năm đó. Tấm lưng kia cực kỳ hiu quạnh, cô đơn, cho dù đại cừu đã báo nhưng lại không hề sung sướng, chỉ có đau đớn và bi ai, chỉ có sự thống hận và chán ghét thiên địa và tất cả sinh linh!
-Sư huynh...
Vương Lâm nhẹ giọng gọi.
Trong nháy mắt khi lời nói của hắn truyền ra, Thanh Thủy xoay người, hai mắt tràn ngập tơ máu, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. bị ánh mắt này của hắn nhìn chằm chằm, hơn nữa lại có mùi máu tươi ở nơi đây, nếu không phải là Vương Lâm mà là người khác thì e là sẽ bị một cái nhìn này khiến tâm thần run rẩy, lui lại phía sau.
Nhưng Vương Lâm lại không lùi lại. Thanh Thủy có sát khí ngập trời, Vương Lâm cũng có sát lục kinh thiên. Bọn họ đều là một loại người!
Bọn họ sở dĩ có tình cảm thâm sâu như vậy, có quyết tâm vì đối phương mà chết cũng chính là vì thế!
Lúc này đôi mắt tràn ngập sát lục của Thanh Thủy không chấn nhiếp được Vương Lâm. Vương Lâm thấy đôi mắt của Thanh Thủy không chỉ có sát lục mà trong đó còn có cả thống khổ và bi ai, thấy vẻ nhớ nhung.
Giống như năm đó khi bản thân hắn báo được đại cừu vậy.
-Nơi này là huyễn cảnh. Là thật mà cũng là giả. Nhưng đây không phải là điểm cuối của chúng ta. Sư huynh, ngồi xuống thôi, chúng ta tiến vào tầng huyễn cảnh thứ hai...
Vương Lâm nhẹ giọng nói, từ từ đi tới bên Thanh Thủy.
Thanh Thủy trầm ngâm. Cho tới khi Vương Lâm đi tới bên cạnh hắn, hắn mới từ từ nhắm mắt lại. Nước mắt chảy xuống lau đi vết máu trên mặt hắn, chảy từ khuôn mặt đầy sát khí xuống mặt đất tan vào trong máu tươi trên đó.
-Ngồi xuống đi, chúng ta đi tiếp.
Vương Lâm đứng trước mặt Thanh Thủy, hai tay đặt lên vai hắn, nhẹ giọng nói.
Hồi lâu sau Thanh Thủy mang theo vẻ khổ sở, ngồi xuống, thở dài một hơi, mở hai mắt ra.
-Vương Lâm, đây chỉ là huyễn cảnh tầng đầu sao...
-Đúng vậy. chỉ là tầng thứ nhất thôi.
Vương Lâm cũng ngồi xuống, đưa mắt nhìn Thanh Thủy.
-Huyễn cảnh thật chân thật...
Thanh Thủy nhìn bốn phía, ánh mắt rơi vào một cây hòe còn chưa bị hủy diệt trong cung điện. Cây hòe này đã sống rất lâu, giống như sắp hoàn toàn khô héo rồi.
Nhìn cái cây này, sát khí trong mắt Thanh Thủy từ từ tiêu tán, cuối cùng than nhẹ một tiếng.
-Tiến vào huyễn cảnh tầng hai đi.
Hai tay Vương Lâm phất lên, bỗng nhiên vung về hai phía. Thiên địa trong tầng huyễn cảnh thứ nhất lập tức vặn vẹo, vang lên những tiếng ầm ù. Chỉ thấy một tia hắc khí từ trên những vũng máu tươi trên mặt đất bay ra, tạo thành những luồng hắc khí.
Cuối cùng tất cả mọi sự vật trong huyễn cảnh tầng đầu tiên này đều bị hắc khí lan ra bảo phủ. Ở trên bầu trời chỗ Vương Lâm và Thanh Thủy ngồi, hắc khí hóa thành một mặt quỷ khổng lồ.
Mặt quỷ đó gào thét trong vô thanh, lao thẳng về phía hai người mà cắn nuốt.
Trong tích tắc khi bị cắn nuốt, tâm thần Vương Lâm và Thanh Thủy lại ầm vang một lần nữa. Một dòng xoáy khổng lồ xuất hiện, đưa hồn phách và thần thức của bọn họ đi vào trong đó. Ở cuối của dòng xoáy này chính là vạn cổ năm tháng trước kia!
Thiên địa sơ khai, mọi vật còn hỗn độn. Ở trung tâm của động phủ giới này chính là nơi tồn tại cánh cửa đi thông ra Tiên Cương đại lục!
Giờ phút này ở vị trí trung tâm này, thiên đạo mở miệng cắn nuốt Liên Đạo Phi, tiếng ầm vang truyền khắp động phủ giới. Lúc này Vương Lâm cũng biến ảo ra.
Cảnh tường này cùng với cảnh đạo nhân bảy màu xem xét giống hệt như nhau.
Liên Đạo Phi gầm rống, thiên đạo trọng thương sụp đổ, chia lìa tiêu tán. Cùng lúc đó, đạo
nhân bảy màu thần sắc lộ vẻ bi ai, bị Liên Đạo Phi oanh kích khiến thân thể ầm một cái liền tan nát!
Thân thể Thất Thải Tiên Tôn hoàn toàn vỡ nát, nguyên thần và hồn phách lần lượt thay đổi, hóa thành ba hồn bảy phách, trong nháy mắt tán ra bốn phương tám hướng!
Lúc này so với lần đạo nhân bảy màu tiến vào trong huyễn cảnh hoàn toàn khác biệt. Lần này là Vương Lâm chủ động tiến vào. Hắn là nguồn gốc của mọi vật nơi này, cho nên so với lần đó hắn đã hiểu ra không ít!
Hắn đầu tiên thấy chính là bảy phách!
Màu sắc bảy phách cũng giống như màu của đạo nhân bảy màu, xích chanh hoàng lục thanh lam tử. Bảy màu sắc nhanh chóng tán ra, bay vào trong luân hồi!
Trong đó có một phách màu đỏ đậm. Phách này chủ sát, ẩn chứa sát lục kinh thiên cả đời Thất Thải Tiên Tôn, ở bên ngoài mang theo bao nhiêu oan hồn bay đi. Đám oan hồn này đều là những người bị Thất Thải Tiên Tôn giết chết, lúc này toàn thân hắn tan nát,đám oan hồn đó liền bị phách màu đỏ này cắn nuốt hấp thu, sau đó hóa thành hồng quang chói mắt lao thẳng vào trong tinh không.
Một phách này khiến Vương Lâm cảm nhận được khí tức của Thanh Thủy. Trong tích tắc khi phách màu đỏ đậm đó tiến vào trong luân hồi, Vương Lâm thấy trong một phách này ngưng tụ thành một thân ảnh mơ hồ...thân ảnh đó đúng là Thanh Thủy!!
Còn một phách khác có màu xanh, ánh sáng lóe lên, ẩn chứa toàn bộ tu vi của Thất Thải Tiên Tôn. Nhờ nó mà Thất Thải Tiên Tôn mới có thể nắm giữ tu vi không kiếp, mới khiến tất cả mọi người đều coi hắn là thiên tài.
Giờ phút này phách này nhanh chóng bay đi nhưng Vương Lâm lại nhận ra một luồng khí tức khiến hắn cảm thấy quen thuộc tới cực điểm! Khí tức này khiến tâm thần Vương Lâm ầm ầm
chấn động, khiến cho hắn phải hít sâu một hơi.
Trong nháy mắt khi phách mang kích thước này muốn đi vào luân hồi, Vương Lâm thấy một thân ảnh. Thân ảnh đó không ngờ chính là .... Tư Đồ Nam !!
-Thảo nào Tư Đồ Nam lại có thiên tư kinh người như vậy, trong thời khắc nào cũng có thể biến hóa. Hóa ra hắn là một phách của Thất Thải Tiên Tôn biến thành!!
Vương Lâm thì thào. Hắn thấy được phách thứ ba.
Phách thứ ba này màu cam. Màu cam nhu hòa nhưng trong phách này lại lóe lên một luồng chính khí khiến tất cả những kẻ có tâm thần bất chính vào giờ phút này đều run rẩy. Chính khí đó chính là ít nhiều lương tri Thất Thải Tiên Tôn còn có trong thế giới này.
Phách thứ ba do lương tri biến thành tất nhiên là cả đời đầy chính khí, vì bảo vệ người hoặc vật, hoặc một ý niệm nào đó, hắn có thể không để ý tới tất cả sự dụ hoặc, không hề động tâm một chút nào!
Trong nháy mắt khi phách này tiến vào luân hồi, Vương Lâm nhìn thấy thân ảnh bên trong chính là Thanh Lâm!!
Thanh Lâm là tiên đế của Vũ tiên giới. Hắn đã được Chưởng Tôn dụ hoặc, cũng có lần bị trọng thương suýt chết nhưng vẫn quyết tâm bao vệ Vũ tiên giới. Đây chính là do chính khí trong tâm thần biến thành!! Tất cả đều là vì hắn là phách thứ ba!!
Sau đó là phách thứ tư!
Phách thứ tư này màu vàng, bên ngoài có ánh sáng lóng lánh, chiếu rọi cả một vùng tinh không, có thể tranh sáng với phách thứ ba. Màu của nó là màu vàng, đại biểu cho khí vận và cơ duyên cả đời Thất Thải Tiên Tôn. Người này sau khi tiến vào luân hồi, thì cả đời nhất định vận khí kinh thiên, không cách nào có thể hình dung nổi!
Người như vậy hầu như đã được thiên địa ủng hộ. Hắn dù đi tới đâu cũng khiến pháp bảo tự động giáng xuống. Thậm chí rất nhiều lần đối thủ bị pháp bảo giáng xuống trúng đầu mà chết, trong nháy mắt khi phách này tiến vào luân hồi, Vương Lâm mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của Tham Lang....
/2085
|