Giờ phút này, ở cửa ra của tầng thứ ba Cổ Thần chi địa, thân hình Vương Lâm hóa thành một vệt sáng, lấy tốc độ cực nhanh hướng về nơi đó bay đi. Khoảng cách đến cửa ra càng lúc đã càng gần, chỉ qua mấy lần hô hấp, hắn đã cách nơi đó không đến mười trượng.
Nhưng vào lúc này, ở phía trên dòng xoáy nơi lối ra của cửa thứ ba đột nhiên xuất hiện một cái khe không gian dài đến nghìn trượng, phát ra hồng quang lấp lánh, tản mát một mùi máu tanh!
Đáy lòng Vương Lâm chấn động nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh. Hắn lập tức hướng đến lốc xoáy, thi triển bí quyết mà cổ đế nói cho hắn. Ngay lúc cái khe xuất hiện, quyết đoán xông vào trong dòng xoáy. Những tia chớp màu tím túa ra, tụ bên người hắn, kéo hắn vào sâu trong dòng xoáy.
Ngay khi tiến vào trong dòng xoáy, Vương Lâm nhìn ra, ở phía trên cái khe tỏa ra ánh sáng đỏ như máu đang có một đám yêu ma tu sỹ dữ tợn chui ra. Bọn chúng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong ánh mắt không che dấu nét mừng rỡ như điên, lập tức hướng phía dòng xoáy vọt đến.
Vương Lâm thầm than trong lòng. Đám yêu ma này dù chỉ một tên cũng có thể phất tay khiến hắn hình thần câu diệt. Mang theo lo lắng, thân hình hắn biến mất ở trong dòng xoáy.
Đám yêu ma này cũng không chút do dự nhanh chóng tiến nhập vào dòng xoáy.
Từ trong dòng xoáy lao ra một chỗ khác, Vương Lâm vẫn chưa dừng lại, nhanh chóng bay đi. Nơi này là một quảng trường rất lớn, trên đó có mấy chục cái cột trụ cao chừng mười trượng.
Giữa những cái cột trụ đó có một tòa Truyền Tống trận hình tròn, phát ra từng trận ánh sáng màu hồng yêu dị. Nhìn kỹ sẽ thấy Truyền Tống Trận giống như được cấu thành từ những mạch máu, bốn phía xung quanh còn có rất nhiều sợi tơ ẩn chứa một ít chất lỏng màu đỏ sậm. Chất lỏng theo đường tơ chảy vào trong Truyền Tống Trận.
Hồng quang yêu dị chính là do sự lưu động của chất lỏng trong Truyền Tống Trận phát tán ra.
Vương Lâm không chút do dự, ngay khi thân mình xuất hiện sử dụng thần thức quét qua một vòng. Hắn phát hiện nơi đây không có dòng xoáy để đi ra mà chỉ có một cái Truyền Tống Trận này mà thôi.
Hắn lập tức phóng về phía trước, đi đến bên cạnh Truyền Tống Trận. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa trực tiếp nhảy vào. Sau khi liếc mắt một cái, từ trong túi trữ vật một thanh hắc sắc độc kiếm xuất hiện. Sau đó nó khẽ rung lên bắn ra hơn mười cái gai.
Sau đó, Vương Lâm thu hồi độc kiếm vào trong túi trữ vật, hai tay liên tục huy động, đánh ra mấy cái cấm chế vòng tròn tàn ảnh, phân biệt khắc lên trên từng cái gai.
Xong xuôi, tay phải hắn điểm vào mi tâm, sắc mặt ửng đỏ, phun ra một ngụm kim sắc đan khí. Đan khí này vừa hiện lập tức hóa thành những sợi tơ, chui vào bên trong các cái gai khiến cho chúng chấn động. Mấy cái vòng tròn tàn ảnh từ từ xoay tròn.
Sau đó, Vương Lâm không chút do dự, cất bước tiến về Truyền Tống Trận. Ngay khi hắn bước vào Truyền Tống Trận, lập tức một đạo huyết sắc quang mạc từ bên cạnh Truyền Tống Trận lóe lên, nhanh chóng đem toàn bộ trận pháp khóa lại.
- Thời gian để qua cửa thứ ba vượt thời hạn dự định, nhưng đạt được danh hiệu lĩnh ngộ giả. Do đó truyền tống đến bên ngoài khí hải.
Một làn sáng đỏ như máu giao động, thân thể Vương Lâm lập tức trở nên vặn vẹo, cuối cùng vô thanh vô tức biến mất. Vầng sáng đỏ như máu đang bao trùm lên trên trận pháp cũng dần tiêu tan. Một lúc sau, không gian đã khôi phục như thường.
Lúc này, mấy cái vòng tròn tàn ảnh của Vương Lâm lưu lại đột nhiên tán khai. Một cái cấm chế tỏa ra hào quang bảy màu đem Truyền Tống Trận này khóa lại. Cùng lúc đó những cái gai theo sự phát động của vòng tròn tàn ảnh cũng lấy tốc độ cực nhanh bắn phá Truyền Tống Trận. Mỗi cái gai đều đâm thật sâu vào những đoạn mạch máu của Truyền Tống Trận. Độc tố ẩn chứa trong nó lập tức khuếch tán ra xung.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ trận pháp không còn tản ra hồng quang mà là từng làn ánh sáng màu đen. Chẳng qua nó cũng không duy trì lâu. Một lúc sau liền chậm rãi nhạt đi, lại dần chuyển hóa sang hồng sắc.
Đúng lúc đó, từ cửa thứ tư tiến vào một đám huyết hải yêu ma. Bọn chúng dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến bên Truyền Tống Trận.
- Trận pháp đã bị phá. Khoảng ba canh giờ nữa mới có thể khôi phục lại bình thường. - Một tên yêu ma tu sỹ liếc nhìn qua Truyền Tống Trận, bình thản nói.
- Không có vấn đề gì. Bản thể này lớn vô cùng. Cho dù thôn hồn đi vào đó nhưng trong ba canh giờ cũng chưa thể đi đến thức hải được. Chỉ cần hắn không tiến được vào thức hải liền không thể rời khỏi đây được.
- Ba canh giờ sau chúng ta tách ra tìm kiếm, xem hắn còn có thể sống sót được hay không?
Trong nháy mắt khi truyền tống, Vương Lâm có cảm giác như là cốt nhục bị chia ra thành từng mảnh. Ngay sau đó, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể mình bị một thứ lực lượng vô hình bao lấy, kéo vào bên trong một dòng xoáy. Trong quá trình đó thân thể hắn dường như đã biến mất. Vương Lâm không hề cảm nhận được sự tồn tại của thân thể, dường như chỉ còn thần thức được giữ lại.
Chính hắn cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên thứ lực lượng vô hình kia biến mất, Vương Lâm dần cảm giác được sự tồn tại của thân thể. Khi hắn mở hai mắt ra, trước mặt hắn là một thế giới đầy màu lam.
Đây là một địa phương rất kỳ quái. Cả bầu trời màu lam, đất màu lam. Thậm chí có thể nói nơi này chỉ có trời không có đất. Bời vì thực tế cái gọi là mặt đất cũng là một khoảng không trung.
Vương Lâm ngẩn người. Sau đó khôi phục bình tĩnh. Trong nháy mắt hắn nghe được thanh âm truyền tống. Bởi vì hắn có thân phận của lĩnh ngộ giả nên được đưa đến bên ngoài khí hải.
Thông qua câu nói, Vương Lâm có thể đoán ra rằng truyền tống trận kia chính là cửa thứ tư. Chẳng qua cửa này không có ngăn trở gì, chỉ có tác dụng truyền tống.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thầm nhủ: bản thân hiện tại đã tiến vào trong cơ thể của cổ thần, chính xác đang ở bên ngoài huyệt Khí Hải.
Hắn trầm mặc một chút, cảm khái thở dài. Hắn cũng không ngờ trong số những người tiến vào nơi này thì hắn lại là người đầu tiên.
Nếu là trước khi đến cửa thứ 3, đối với việc tiến vào Cổ Thần còn có chút kỳ vọng, thì hiện tại hắn đột nhiên có loại cảm giác, trong cơ thể của Cổ Thần cũng không giống với những gì mà Đoan Mộc Cực đã nói. Làm gì có khắp nơi đều là pháp bảo và dược hoàn.
Nhất là nơi tiến vào cửa thứ ba, xuất hiện cường giả yêu ma, lại khiến cho đáy lòng Vương Lâm như bị một khối đá đè nặng. Hắn mơ hồ có cảm giác bản thân đã đến một nơi không nên đến.
Nhất là ánh mắt đám yêu ma đó nhìn hắn mà mừng rỡ như điên. Vương Lâm mắt lộ hàn mang. Với trí thông minh của bản thân, chỉ cần suy nghĩ một chút hắn liền liên tưởng đến câu nói của du hồn khi gọi mình là thôn hồn.
- Đám sinh vật kỳ dị yêu ma kia, trước đó chỉ xuất hiện một tên Mạnh Đà Tử. Nhưng khi ta rời khỏi không ngờ chúng lại xuất hiện nhiều như thế. Mục tiêu của chúng chắc chắn là ta…Xem ra việc này nhất định nhất định có quan hệ đến thân phận thôn hồn của ta.
Trong lúc Vương Lâm đang thầm nghĩ, hắn vẫn đang phi hành về phía trước. Hắn có dự cảm, đám sinh vật yêu ma đó chắc chắn sẽ không buông tha việc truy kích mình. Nói không chừng lát nữa sẽ xuất hiện trước mặt mình ngay thôi.
Việc cần làm lúc này phải nhanh chóng li khai khỏi thân thể quỷ dị của Cổ Thần.
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, một khối ngọc giản xuất hiện trong tay. Hắn ngưng thần xem xét, vẻ mặt âm tình bất định. Sau khi thu lại ngọc giản, hắn có chút trầm ngâm, hai tay nhanh chóng biến hóa, đánh ra một cái thủ ấn.
Ngọc giản này đúng là của Cổ Đế. Trên đó có ghi lại bí quyết rời khỏi đây. Bí quyết này có đến hơn bốn trăm thủ ấn, chỉ có thể đánh ra toàn bộ mới có thể tạo ra một cái thông đạo.
Vương Lâm đánh ra thủ ấn đầu tiên vẫn chưa phát hiện có điều gì dị thường. Hắn lại tiếp tục đánh ra thêm mấy cái thủ ấn. Mãi cho đến khi đánh ra thủ ấn thứ ba mươi tư, hắn đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hiện lên vẻ âm trầm.
Thủ ấn thứ ba mươi tư này nhìn thì có vẻ cũng giống như những cái trước đó nhưng thực tế sau khi đánh ra lại không tự chủ được dẫn động linh lực của bản thân, thấp thoáng một chút dao động.
Vương Lâm trầm ngâm một lát, hai tay lại biến hóa, đánh ra thủ ấn thứ ba mươi lăm. Sau đó, theo ngọc giản yêu cầu, hắn liên tiếp đánh ra toàn bộ thủ ấn.
Khi đánh ra đạo thủ ấn cuối cùng, hắn nhấn về phía trước một cái. Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một dòng xoáy, từng trận khí âm trầm từ trong đó truyền ra. Chẳng qua dòng xoáy vừa mới hình thành đã lập tức sụp đổ, biến mất ngay trước mặt hắn.
Liên tục đánh ra những thủ quyết này làm linh lực trong cơ thể hắn dao động rất mạnh, mãi cho đến khi dòng xoáy biến mất, linh lực mới khôi phục lại bình thường.
Tại lúc lốc xoáy xuất hiện, Vương Lâm nhìn chằm chằm vào nó, nhãn quang chớp động không ngừng.
- Bí quyết này quả là ngoan độc!
Vương Lâm thì thào nói, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Dòng xoáy hình thành sau khi đánh ra thủ quyết thì xoay ngược từ phải sang trái. Nhưng dòng xoáy tại mỗi cửa lại xoay theo chiều ngược lại.
Nếu không chú ý kỹ thì căn bản không thể nhìn ra điểm khác biệt trong đó. Còn việc đánh ra thủ ấn, hình thành dòng xoáy xoay ngược cuối cùng có thể đưa hắn rời khỏi nơi đây được không thì Vương Lâm cũng không dám đoán bừa. Nhưng hắn có thể xác định, hai loại dòng xoáy khác nhau nếu va chạm vào nhau thì chắc chắn sẽ gây ra một hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng cơ hội rời đi khỏi đây chính là lúc va chạm xảy ra. Tuy thế, lúc đang đánh ra thủ quyết Vương Lâm cũng phát hiện rằng, từ thủ quyết thứ ba mươi tư trở đi, linh lực trong cơ thể dao động càng lúc càng mạnh. Khi đánh xong đạo thủ quyết cuối cùng, linh lực dao động dĩ nhiên cũng đã đến cực điểm.
Vương Lâm luôn lưu ý sự dao động của linh lực cũng không cảm thấy có gì khác thường. Nếu không hắn đã sớm đình chỉ thủ quyết. Hiện tại hắn đã nhìn ra dòng xoáy xoay theo chiều ngược lại, trong mắt lập tức lộ ra một tia hàn mang.
Bí quyết này có thể đưa hắn rời khỏi nơi đây hay không thì chưa biết nhưng hắn đã biết khi hai lốc xoáy va chạm với nhau chắc chắn sẽ dẫn động linh lực trong cơ thể hắn, sinh ra hỗn loạn, thậm chí sẽ bạo ra, tối hậu có thể lan đến kim đan, khiến nó vỡ thành hai mảnh.
Hết thảy những điều này là vì mỗi lần Vương Lâm tiến vào lốc xoáy thì linh lực trong cơ thể đều bị dao động rất mạnh. Tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng nếu là trong nháy mắt đó hai lốc xoáy sinh ra va chạm thì lại khác. Nếu dao động đó mà tác dụng vào linh lực trong cơ thể hắn thì hậu quả có thể hắn không chịu được.
Nhưng vào lúc này, ở phía trên dòng xoáy nơi lối ra của cửa thứ ba đột nhiên xuất hiện một cái khe không gian dài đến nghìn trượng, phát ra hồng quang lấp lánh, tản mát một mùi máu tanh!
Đáy lòng Vương Lâm chấn động nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh. Hắn lập tức hướng đến lốc xoáy, thi triển bí quyết mà cổ đế nói cho hắn. Ngay lúc cái khe xuất hiện, quyết đoán xông vào trong dòng xoáy. Những tia chớp màu tím túa ra, tụ bên người hắn, kéo hắn vào sâu trong dòng xoáy.
Ngay khi tiến vào trong dòng xoáy, Vương Lâm nhìn ra, ở phía trên cái khe tỏa ra ánh sáng đỏ như máu đang có một đám yêu ma tu sỹ dữ tợn chui ra. Bọn chúng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong ánh mắt không che dấu nét mừng rỡ như điên, lập tức hướng phía dòng xoáy vọt đến.
Vương Lâm thầm than trong lòng. Đám yêu ma này dù chỉ một tên cũng có thể phất tay khiến hắn hình thần câu diệt. Mang theo lo lắng, thân hình hắn biến mất ở trong dòng xoáy.
Đám yêu ma này cũng không chút do dự nhanh chóng tiến nhập vào dòng xoáy.
Từ trong dòng xoáy lao ra một chỗ khác, Vương Lâm vẫn chưa dừng lại, nhanh chóng bay đi. Nơi này là một quảng trường rất lớn, trên đó có mấy chục cái cột trụ cao chừng mười trượng.
Giữa những cái cột trụ đó có một tòa Truyền Tống trận hình tròn, phát ra từng trận ánh sáng màu hồng yêu dị. Nhìn kỹ sẽ thấy Truyền Tống Trận giống như được cấu thành từ những mạch máu, bốn phía xung quanh còn có rất nhiều sợi tơ ẩn chứa một ít chất lỏng màu đỏ sậm. Chất lỏng theo đường tơ chảy vào trong Truyền Tống Trận.
Hồng quang yêu dị chính là do sự lưu động của chất lỏng trong Truyền Tống Trận phát tán ra.
Vương Lâm không chút do dự, ngay khi thân mình xuất hiện sử dụng thần thức quét qua một vòng. Hắn phát hiện nơi đây không có dòng xoáy để đi ra mà chỉ có một cái Truyền Tống Trận này mà thôi.
Hắn lập tức phóng về phía trước, đi đến bên cạnh Truyền Tống Trận. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa trực tiếp nhảy vào. Sau khi liếc mắt một cái, từ trong túi trữ vật một thanh hắc sắc độc kiếm xuất hiện. Sau đó nó khẽ rung lên bắn ra hơn mười cái gai.
Sau đó, Vương Lâm thu hồi độc kiếm vào trong túi trữ vật, hai tay liên tục huy động, đánh ra mấy cái cấm chế vòng tròn tàn ảnh, phân biệt khắc lên trên từng cái gai.
Xong xuôi, tay phải hắn điểm vào mi tâm, sắc mặt ửng đỏ, phun ra một ngụm kim sắc đan khí. Đan khí này vừa hiện lập tức hóa thành những sợi tơ, chui vào bên trong các cái gai khiến cho chúng chấn động. Mấy cái vòng tròn tàn ảnh từ từ xoay tròn.
Sau đó, Vương Lâm không chút do dự, cất bước tiến về Truyền Tống Trận. Ngay khi hắn bước vào Truyền Tống Trận, lập tức một đạo huyết sắc quang mạc từ bên cạnh Truyền Tống Trận lóe lên, nhanh chóng đem toàn bộ trận pháp khóa lại.
- Thời gian để qua cửa thứ ba vượt thời hạn dự định, nhưng đạt được danh hiệu lĩnh ngộ giả. Do đó truyền tống đến bên ngoài khí hải.
Một làn sáng đỏ như máu giao động, thân thể Vương Lâm lập tức trở nên vặn vẹo, cuối cùng vô thanh vô tức biến mất. Vầng sáng đỏ như máu đang bao trùm lên trên trận pháp cũng dần tiêu tan. Một lúc sau, không gian đã khôi phục như thường.
Lúc này, mấy cái vòng tròn tàn ảnh của Vương Lâm lưu lại đột nhiên tán khai. Một cái cấm chế tỏa ra hào quang bảy màu đem Truyền Tống Trận này khóa lại. Cùng lúc đó những cái gai theo sự phát động của vòng tròn tàn ảnh cũng lấy tốc độ cực nhanh bắn phá Truyền Tống Trận. Mỗi cái gai đều đâm thật sâu vào những đoạn mạch máu của Truyền Tống Trận. Độc tố ẩn chứa trong nó lập tức khuếch tán ra xung.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ trận pháp không còn tản ra hồng quang mà là từng làn ánh sáng màu đen. Chẳng qua nó cũng không duy trì lâu. Một lúc sau liền chậm rãi nhạt đi, lại dần chuyển hóa sang hồng sắc.
Đúng lúc đó, từ cửa thứ tư tiến vào một đám huyết hải yêu ma. Bọn chúng dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến bên Truyền Tống Trận.
- Trận pháp đã bị phá. Khoảng ba canh giờ nữa mới có thể khôi phục lại bình thường. - Một tên yêu ma tu sỹ liếc nhìn qua Truyền Tống Trận, bình thản nói.
- Không có vấn đề gì. Bản thể này lớn vô cùng. Cho dù thôn hồn đi vào đó nhưng trong ba canh giờ cũng chưa thể đi đến thức hải được. Chỉ cần hắn không tiến được vào thức hải liền không thể rời khỏi đây được.
- Ba canh giờ sau chúng ta tách ra tìm kiếm, xem hắn còn có thể sống sót được hay không?
Trong nháy mắt khi truyền tống, Vương Lâm có cảm giác như là cốt nhục bị chia ra thành từng mảnh. Ngay sau đó, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể mình bị một thứ lực lượng vô hình bao lấy, kéo vào bên trong một dòng xoáy. Trong quá trình đó thân thể hắn dường như đã biến mất. Vương Lâm không hề cảm nhận được sự tồn tại của thân thể, dường như chỉ còn thần thức được giữ lại.
Chính hắn cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên thứ lực lượng vô hình kia biến mất, Vương Lâm dần cảm giác được sự tồn tại của thân thể. Khi hắn mở hai mắt ra, trước mặt hắn là một thế giới đầy màu lam.
Đây là một địa phương rất kỳ quái. Cả bầu trời màu lam, đất màu lam. Thậm chí có thể nói nơi này chỉ có trời không có đất. Bời vì thực tế cái gọi là mặt đất cũng là một khoảng không trung.
Vương Lâm ngẩn người. Sau đó khôi phục bình tĩnh. Trong nháy mắt hắn nghe được thanh âm truyền tống. Bởi vì hắn có thân phận của lĩnh ngộ giả nên được đưa đến bên ngoài khí hải.
Thông qua câu nói, Vương Lâm có thể đoán ra rằng truyền tống trận kia chính là cửa thứ tư. Chẳng qua cửa này không có ngăn trở gì, chỉ có tác dụng truyền tống.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thầm nhủ: bản thân hiện tại đã tiến vào trong cơ thể của cổ thần, chính xác đang ở bên ngoài huyệt Khí Hải.
Hắn trầm mặc một chút, cảm khái thở dài. Hắn cũng không ngờ trong số những người tiến vào nơi này thì hắn lại là người đầu tiên.
Nếu là trước khi đến cửa thứ 3, đối với việc tiến vào Cổ Thần còn có chút kỳ vọng, thì hiện tại hắn đột nhiên có loại cảm giác, trong cơ thể của Cổ Thần cũng không giống với những gì mà Đoan Mộc Cực đã nói. Làm gì có khắp nơi đều là pháp bảo và dược hoàn.
Nhất là nơi tiến vào cửa thứ ba, xuất hiện cường giả yêu ma, lại khiến cho đáy lòng Vương Lâm như bị một khối đá đè nặng. Hắn mơ hồ có cảm giác bản thân đã đến một nơi không nên đến.
Nhất là ánh mắt đám yêu ma đó nhìn hắn mà mừng rỡ như điên. Vương Lâm mắt lộ hàn mang. Với trí thông minh của bản thân, chỉ cần suy nghĩ một chút hắn liền liên tưởng đến câu nói của du hồn khi gọi mình là thôn hồn.
- Đám sinh vật kỳ dị yêu ma kia, trước đó chỉ xuất hiện một tên Mạnh Đà Tử. Nhưng khi ta rời khỏi không ngờ chúng lại xuất hiện nhiều như thế. Mục tiêu của chúng chắc chắn là ta…Xem ra việc này nhất định nhất định có quan hệ đến thân phận thôn hồn của ta.
Trong lúc Vương Lâm đang thầm nghĩ, hắn vẫn đang phi hành về phía trước. Hắn có dự cảm, đám sinh vật yêu ma đó chắc chắn sẽ không buông tha việc truy kích mình. Nói không chừng lát nữa sẽ xuất hiện trước mặt mình ngay thôi.
Việc cần làm lúc này phải nhanh chóng li khai khỏi thân thể quỷ dị của Cổ Thần.
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, một khối ngọc giản xuất hiện trong tay. Hắn ngưng thần xem xét, vẻ mặt âm tình bất định. Sau khi thu lại ngọc giản, hắn có chút trầm ngâm, hai tay nhanh chóng biến hóa, đánh ra một cái thủ ấn.
Ngọc giản này đúng là của Cổ Đế. Trên đó có ghi lại bí quyết rời khỏi đây. Bí quyết này có đến hơn bốn trăm thủ ấn, chỉ có thể đánh ra toàn bộ mới có thể tạo ra một cái thông đạo.
Vương Lâm đánh ra thủ ấn đầu tiên vẫn chưa phát hiện có điều gì dị thường. Hắn lại tiếp tục đánh ra thêm mấy cái thủ ấn. Mãi cho đến khi đánh ra thủ ấn thứ ba mươi tư, hắn đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hiện lên vẻ âm trầm.
Thủ ấn thứ ba mươi tư này nhìn thì có vẻ cũng giống như những cái trước đó nhưng thực tế sau khi đánh ra lại không tự chủ được dẫn động linh lực của bản thân, thấp thoáng một chút dao động.
Vương Lâm trầm ngâm một lát, hai tay lại biến hóa, đánh ra thủ ấn thứ ba mươi lăm. Sau đó, theo ngọc giản yêu cầu, hắn liên tiếp đánh ra toàn bộ thủ ấn.
Khi đánh ra đạo thủ ấn cuối cùng, hắn nhấn về phía trước một cái. Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một dòng xoáy, từng trận khí âm trầm từ trong đó truyền ra. Chẳng qua dòng xoáy vừa mới hình thành đã lập tức sụp đổ, biến mất ngay trước mặt hắn.
Liên tục đánh ra những thủ quyết này làm linh lực trong cơ thể hắn dao động rất mạnh, mãi cho đến khi dòng xoáy biến mất, linh lực mới khôi phục lại bình thường.
Tại lúc lốc xoáy xuất hiện, Vương Lâm nhìn chằm chằm vào nó, nhãn quang chớp động không ngừng.
- Bí quyết này quả là ngoan độc!
Vương Lâm thì thào nói, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Dòng xoáy hình thành sau khi đánh ra thủ quyết thì xoay ngược từ phải sang trái. Nhưng dòng xoáy tại mỗi cửa lại xoay theo chiều ngược lại.
Nếu không chú ý kỹ thì căn bản không thể nhìn ra điểm khác biệt trong đó. Còn việc đánh ra thủ ấn, hình thành dòng xoáy xoay ngược cuối cùng có thể đưa hắn rời khỏi nơi đây được không thì Vương Lâm cũng không dám đoán bừa. Nhưng hắn có thể xác định, hai loại dòng xoáy khác nhau nếu va chạm vào nhau thì chắc chắn sẽ gây ra một hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng cơ hội rời đi khỏi đây chính là lúc va chạm xảy ra. Tuy thế, lúc đang đánh ra thủ quyết Vương Lâm cũng phát hiện rằng, từ thủ quyết thứ ba mươi tư trở đi, linh lực trong cơ thể dao động càng lúc càng mạnh. Khi đánh xong đạo thủ quyết cuối cùng, linh lực dao động dĩ nhiên cũng đã đến cực điểm.
Vương Lâm luôn lưu ý sự dao động của linh lực cũng không cảm thấy có gì khác thường. Nếu không hắn đã sớm đình chỉ thủ quyết. Hiện tại hắn đã nhìn ra dòng xoáy xoay theo chiều ngược lại, trong mắt lập tức lộ ra một tia hàn mang.
Bí quyết này có thể đưa hắn rời khỏi nơi đây hay không thì chưa biết nhưng hắn đã biết khi hai lốc xoáy va chạm với nhau chắc chắn sẽ dẫn động linh lực trong cơ thể hắn, sinh ra hỗn loạn, thậm chí sẽ bạo ra, tối hậu có thể lan đến kim đan, khiến nó vỡ thành hai mảnh.
Hết thảy những điều này là vì mỗi lần Vương Lâm tiến vào lốc xoáy thì linh lực trong cơ thể đều bị dao động rất mạnh. Tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng nếu là trong nháy mắt đó hai lốc xoáy sinh ra va chạm thì lại khác. Nếu dao động đó mà tác dụng vào linh lực trong cơ thể hắn thì hậu quả có thể hắn không chịu được.
/2085
|