Vương Lâm thấy vui vẻ an nhàn, tuy nói là bị trục xuất khỏi chính viện, ngầm nghe không ít những lời trêu chọc của đệ tử ký danh, nhưng hắn cũng không để trong lòng.
Một tháng qua, hắn với tu tiên đã hiểu được đại khái, tu tiên chia làm năm cấp: Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần.
Toàn bộ Hằng Nhạc phái, Kết Đan cao thủ có hai người, bọn họ cao cao tại thượng, sống ở phía sau núi nơi có linh khí dầy đặc, cả ngày bế quan tiềm tu, trừ khi môn phái có đại sự nếu không cũng không tham dự.
Bên trong môn phái thì Trúc Cơ kỳ cũng không vượt quá mười người, đây là lực lượng trung kiên, được hưởng thụ đặc quyền sử dụng tiên thạch, pháp bảo.
Trừ bỏ những người này , đại bộ phận đều dừng lại ở Ngưng Khí kỳ, tỷ như Tôn Đại Trụ, cũng chỉ là Ngưng Khí kỳ tầng thứ năm.
Tu Tiên rất khó, cần hao phí rất nhiều thời gian, nếu thiên tư kém chút, cả đời phấn đấu vài chục năm căn bản không đủ tu luyện, Ngưng Khí kỳ đã khó khăn gian khổ thế, ngoài ra còn phấn đấu tới Trúc Cơ kỳ, trừ phải có linh khí sung túc, thêm những cơ duyên lớn với ngộ tính cao, thiếu một thứ cũng không được.
Vương Lâm biết rõ linh khí trọng yếu, trong lòng vội vàng đem thần bí hạt châu giữ chặt.
Hắn tuy nói đến bây giờ vẫn như cũ không thể linh khí nhập thể, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần thường xuyên uống nước suối ngâm hạt châu. Tự nhiên khả năng tiến độ sẽ tăng cao, dù sao cái gọi là Ngưng Khí chính là tích lũy linh khí mà thôi.
Với trình độ của Tôn Đại Trụ khi xem xét đã nói nước suối ngâm hạt châu có linh khí đậm đặc, nghĩ vậy hắn rất kích động với nước suối này. Ở nơi hắn dấu hạt châu, có cất ba hồ lô sương sớm, như vậy nhất định linh khí sẽ rất đậm.
Nếu uống xong, tuyệt không kém so với một tháng ăn dược vật, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn. Cho nên Vương Lâm đối với việc mình có thể rời khỏi chính viện, không chịu sự giám thị của Tôn Đại Trụ, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Hắn làm nội môn đệ tử, tuy nói không được ở chính viện, nhưng tùy ý tìm chỗ ở trong năm phó viện còn lại. Vương Lâm tìm chỗ ở gần đông môn nội viện, tìm một chỗ phòng ốc khuất để ở.
Nội môn đệ tử, căn cứ vào màu quần áo khác nhau mà được hưởng đãi ngộ khác nhau.
Vương Lâm trong một tháng thông qua Tôn Đại Trụ cũng biết không ít thông tin, tỉ như mùng mười mỗi tháng có thể tới chính viện đan phòng lĩnh một mẩu hạ phẩm linh thạch nhỏ cùng với một ít Đoạt Linh Đan để gia tăng linh khí.
Tích lũy được mười mẩu linh thạch có thể từ bất kì sư phụ nào để đổi lấy một khối hạ phẩm linh thạch nguyên vẹn.
Vương Lâm sửa sang nhà mới xong, vẫn chưa lấy lại thần bí hạt châu, hắn lo Tôn Đại Trụ sẽ âm thầm giám thị, cho nên giống như trước ban ngày thường tới lui chỗ sơn tuyền, ban đêm ngồi trong phòng thổ nạp.
Sự thực là Tôn Đại Trụ không hề cam lòng nên giám thị suốt mười ngày liền, cuối cùng chán nản triệt tiêu hy vọng hoàn toàn.
oIo
Một tháng sau, Vương Lâm trong một đêm lặng lẽ rời đi, tới khu vực núi thì rẽ ngang rẽ dọc đi vào nơi cất hồ lô, đem hạt châu cùng hồ lô trở về, đặt ở trong túi trữ vật, người bên ngoài có nhìn cũng không nhìn ra manh mối.
Thật cẩn thận đợi vài ngày, phát hiện không có gì dị thường, Vương Lâm mới yên tâm. Ban ngày cũng không đi sơn tuyền nữa mà ở nhà cả ngày nghiên cứu hạt châu.
Vương Lâm vuốt hạt châu, hắn liếc mắt nhìn theo hình đám mây trên hạt châu, từ bảy biến thành chín, chắc tại góc núi thấp nên hạt châu hấp thụ không ít hơi nước.
Về phần ba cái hồ lô, Vương Lâm mở ra phát hiện sương sướm đã đông đặc lại, nhất là cái hồ lô đựng sương sớm, giống như nó đã bị đông lạnh vậy.
Vương Lâm nhìn hạt châu, rồi nhìn ba cái hồ lô, trong lòng bỗng nhiên loét ra một ý nghĩ, Thần bí hạt châu cần những giọt sương để gia tăng những đám mây. Như vậy nếu đem ba hồ lô sương sớm này ra dùng với châu tử, không biết có thể khiến nó tạo nên mười đám mây hay không?
Tim hắn đập thình thịch, hạt châu vốn không lớn, hiện tại mặt trên đã đầy đủ chín đám mây, cơ hồ đã bao phủ toàn bộ mặt ngoài, chỉ để lộ một phần nhỏ như móng tay. Vương Lâm phân tích nơi này rất có thể là vị trí xuất hiện của đám mây thứ mười.
Hắn trầm tư một chút, trong lòng rất háo hức, chờ biến thành đám mây thứ mười thì sẽ phát sinh biến cố gì. Dù sao theo bề ngoài, thì không có nơi để xuất hiện đám mây thứ mười một, vậy thứ mười chính là mức cuối cùng.
Nhưng mà hôm nay là ngày phải tới chính viện lĩnh linh thạch, nhìn sắc trời bên ngoài, Vương Lâm thận trọng đem hạt châu cùng hồ lộ đặt vào túi trữ vật, thu vào trong ngực rồi bước ra khỏi phòng.
Hắn hiện tại đối với nội đường của môn phái rất quen thuộc, chốc lát đã đi vào chính viện, thừa dịp trời còn chưa sáng, vội vàng đi thẳng tới đan phòng.
Còn chưa tới gần đã nghe một thanh tâm quen thuộc từ xa truyền tới:
- Trương sư tỷ, sư phụ bắt ta bế quan ba tháng hướng vào Ngưng Khí tầng thứ nhất, nhưng ta trong lòng vẫn nghĩ tới nàng, dù thế nào cũng không tĩnh tâm được. Ta đã nghĩ tu luyện thật nhanh để có thể gặp nàng, rôt cục đêm qua đã luyện thành tầng thứ nhất, suốt đêm ta đi lên núi hái hoa tặng nàng, nàng xem đóa hoa xinh đẹp này có một con đại xà thủ hộ, ta vất vả lắm mới giết chết đại xà, nàng xem cánh tay ta đã bị thương này.
Cước bộ Vương Lâm chậm lại một chút, nhíu mày, trong lòng cười lạnh, từ từ giẫm chân tại chỗ.
Lúc này một giọng nữ trong trẻo như chim Bách linh truyền đến:
- Vương sư huynh, nhà của ta nhiều thế hệ đều là trung y, hoa này rõ ràng là loại bình thường, những ngày đẹp trời ta lên núi nhìn thấy không ít, bất quá lần đầu tiên nghe nói rắn lại thích thủ hộ nó. Nếu thật sự như vậy, phỏng chừng cả ngọn núi của Hằng Nhạc phái chúng ta khắp nơi toàn rắn rồi.
- Chu sư tỷ, người đừng tin lời hắn.
Lúc này Vương Lâm bước vào vườn của đan phòng, ánh mắt đảo qua , nơi đây có bốn người, hai nam hai nữ đều mặc hồng y.
Hai nam thì một người có bộ mặt anh tuấn, dáng vẻ đường hoàng, lúc này vẻ mặt đang xấu hổ, muốn phản bác lại. Bỗng nhiên ánh mắt nhìn thẳng ra cửa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thất thanh nói:
- Vương Lâm! Ngươi….Ngươi như thế nào lại ở trong này, ngươi hiện tại không phải nên ở cùng cha ngươi làm thợ mộc sống mới đúng a.
- Vương Lâm? A, ngươi là Vương Lâm, cái tên ký danh đệ tử nhờ tự sát mà được nhận, dựa vào a dua nịnh hót trở thành đệ tử của Tôn sư thúc - chính là ngươi a!”
Bên canh một cô gái che miệng kinh hô. Nàng có một mái tóc dài đen tuyền, lông mi rậm, đôi mắt đen sáng trong, thoạt nhìn có rất xinh đẹp.
Mặt khác lúc này hai người bên cạnh cũng lộ vẻ giật mình biến sắc, không ngừng đánh giá Vương Lâm. Trong đó cô gái trên mặt có hai núm đồng tiền, đôi mi dài với ánh mắt xinh đẹp tựa như trái nho thủy tinh, lúc này vụt sáng, lộ ra thần sắc hứng thú.
Vương Lâm mặt không thay đổi, liếc mắt nhìn mấy người một cái, cô gái vừa nói, hắn nghe được đó là cô gái vừa mới châm chọc Vương Trác. Nhưng xem bộ dạng nàng có chút quen mắt, Vương Lâm cẩn thận nhớ lại, nhận ra nàng mấy tháng trước có tham gia và thông qua trắc thí thiên tư.
Nếu là nàng, thì cô gái còn lại kia, nhất định là Trương sư tỷ mà Vương Trác tặng hoa rồi.
Một tháng qua, hắn với tu tiên đã hiểu được đại khái, tu tiên chia làm năm cấp: Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần.
Toàn bộ Hằng Nhạc phái, Kết Đan cao thủ có hai người, bọn họ cao cao tại thượng, sống ở phía sau núi nơi có linh khí dầy đặc, cả ngày bế quan tiềm tu, trừ khi môn phái có đại sự nếu không cũng không tham dự.
Bên trong môn phái thì Trúc Cơ kỳ cũng không vượt quá mười người, đây là lực lượng trung kiên, được hưởng thụ đặc quyền sử dụng tiên thạch, pháp bảo.
Trừ bỏ những người này , đại bộ phận đều dừng lại ở Ngưng Khí kỳ, tỷ như Tôn Đại Trụ, cũng chỉ là Ngưng Khí kỳ tầng thứ năm.
Tu Tiên rất khó, cần hao phí rất nhiều thời gian, nếu thiên tư kém chút, cả đời phấn đấu vài chục năm căn bản không đủ tu luyện, Ngưng Khí kỳ đã khó khăn gian khổ thế, ngoài ra còn phấn đấu tới Trúc Cơ kỳ, trừ phải có linh khí sung túc, thêm những cơ duyên lớn với ngộ tính cao, thiếu một thứ cũng không được.
Vương Lâm biết rõ linh khí trọng yếu, trong lòng vội vàng đem thần bí hạt châu giữ chặt.
Hắn tuy nói đến bây giờ vẫn như cũ không thể linh khí nhập thể, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần thường xuyên uống nước suối ngâm hạt châu. Tự nhiên khả năng tiến độ sẽ tăng cao, dù sao cái gọi là Ngưng Khí chính là tích lũy linh khí mà thôi.
Với trình độ của Tôn Đại Trụ khi xem xét đã nói nước suối ngâm hạt châu có linh khí đậm đặc, nghĩ vậy hắn rất kích động với nước suối này. Ở nơi hắn dấu hạt châu, có cất ba hồ lô sương sớm, như vậy nhất định linh khí sẽ rất đậm.
Nếu uống xong, tuyệt không kém so với một tháng ăn dược vật, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn. Cho nên Vương Lâm đối với việc mình có thể rời khỏi chính viện, không chịu sự giám thị của Tôn Đại Trụ, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Hắn làm nội môn đệ tử, tuy nói không được ở chính viện, nhưng tùy ý tìm chỗ ở trong năm phó viện còn lại. Vương Lâm tìm chỗ ở gần đông môn nội viện, tìm một chỗ phòng ốc khuất để ở.
Nội môn đệ tử, căn cứ vào màu quần áo khác nhau mà được hưởng đãi ngộ khác nhau.
Vương Lâm trong một tháng thông qua Tôn Đại Trụ cũng biết không ít thông tin, tỉ như mùng mười mỗi tháng có thể tới chính viện đan phòng lĩnh một mẩu hạ phẩm linh thạch nhỏ cùng với một ít Đoạt Linh Đan để gia tăng linh khí.
Tích lũy được mười mẩu linh thạch có thể từ bất kì sư phụ nào để đổi lấy một khối hạ phẩm linh thạch nguyên vẹn.
Vương Lâm sửa sang nhà mới xong, vẫn chưa lấy lại thần bí hạt châu, hắn lo Tôn Đại Trụ sẽ âm thầm giám thị, cho nên giống như trước ban ngày thường tới lui chỗ sơn tuyền, ban đêm ngồi trong phòng thổ nạp.
Sự thực là Tôn Đại Trụ không hề cam lòng nên giám thị suốt mười ngày liền, cuối cùng chán nản triệt tiêu hy vọng hoàn toàn.
oIo
Một tháng sau, Vương Lâm trong một đêm lặng lẽ rời đi, tới khu vực núi thì rẽ ngang rẽ dọc đi vào nơi cất hồ lô, đem hạt châu cùng hồ lô trở về, đặt ở trong túi trữ vật, người bên ngoài có nhìn cũng không nhìn ra manh mối.
Thật cẩn thận đợi vài ngày, phát hiện không có gì dị thường, Vương Lâm mới yên tâm. Ban ngày cũng không đi sơn tuyền nữa mà ở nhà cả ngày nghiên cứu hạt châu.
Vương Lâm vuốt hạt châu, hắn liếc mắt nhìn theo hình đám mây trên hạt châu, từ bảy biến thành chín, chắc tại góc núi thấp nên hạt châu hấp thụ không ít hơi nước.
Về phần ba cái hồ lô, Vương Lâm mở ra phát hiện sương sướm đã đông đặc lại, nhất là cái hồ lô đựng sương sớm, giống như nó đã bị đông lạnh vậy.
Vương Lâm nhìn hạt châu, rồi nhìn ba cái hồ lô, trong lòng bỗng nhiên loét ra một ý nghĩ, Thần bí hạt châu cần những giọt sương để gia tăng những đám mây. Như vậy nếu đem ba hồ lô sương sớm này ra dùng với châu tử, không biết có thể khiến nó tạo nên mười đám mây hay không?
Tim hắn đập thình thịch, hạt châu vốn không lớn, hiện tại mặt trên đã đầy đủ chín đám mây, cơ hồ đã bao phủ toàn bộ mặt ngoài, chỉ để lộ một phần nhỏ như móng tay. Vương Lâm phân tích nơi này rất có thể là vị trí xuất hiện của đám mây thứ mười.
Hắn trầm tư một chút, trong lòng rất háo hức, chờ biến thành đám mây thứ mười thì sẽ phát sinh biến cố gì. Dù sao theo bề ngoài, thì không có nơi để xuất hiện đám mây thứ mười một, vậy thứ mười chính là mức cuối cùng.
Nhưng mà hôm nay là ngày phải tới chính viện lĩnh linh thạch, nhìn sắc trời bên ngoài, Vương Lâm thận trọng đem hạt châu cùng hồ lộ đặt vào túi trữ vật, thu vào trong ngực rồi bước ra khỏi phòng.
Hắn hiện tại đối với nội đường của môn phái rất quen thuộc, chốc lát đã đi vào chính viện, thừa dịp trời còn chưa sáng, vội vàng đi thẳng tới đan phòng.
Còn chưa tới gần đã nghe một thanh tâm quen thuộc từ xa truyền tới:
- Trương sư tỷ, sư phụ bắt ta bế quan ba tháng hướng vào Ngưng Khí tầng thứ nhất, nhưng ta trong lòng vẫn nghĩ tới nàng, dù thế nào cũng không tĩnh tâm được. Ta đã nghĩ tu luyện thật nhanh để có thể gặp nàng, rôt cục đêm qua đã luyện thành tầng thứ nhất, suốt đêm ta đi lên núi hái hoa tặng nàng, nàng xem đóa hoa xinh đẹp này có một con đại xà thủ hộ, ta vất vả lắm mới giết chết đại xà, nàng xem cánh tay ta đã bị thương này.
Cước bộ Vương Lâm chậm lại một chút, nhíu mày, trong lòng cười lạnh, từ từ giẫm chân tại chỗ.
Lúc này một giọng nữ trong trẻo như chim Bách linh truyền đến:
- Vương sư huynh, nhà của ta nhiều thế hệ đều là trung y, hoa này rõ ràng là loại bình thường, những ngày đẹp trời ta lên núi nhìn thấy không ít, bất quá lần đầu tiên nghe nói rắn lại thích thủ hộ nó. Nếu thật sự như vậy, phỏng chừng cả ngọn núi của Hằng Nhạc phái chúng ta khắp nơi toàn rắn rồi.
- Chu sư tỷ, người đừng tin lời hắn.
Lúc này Vương Lâm bước vào vườn của đan phòng, ánh mắt đảo qua , nơi đây có bốn người, hai nam hai nữ đều mặc hồng y.
Hai nam thì một người có bộ mặt anh tuấn, dáng vẻ đường hoàng, lúc này vẻ mặt đang xấu hổ, muốn phản bác lại. Bỗng nhiên ánh mắt nhìn thẳng ra cửa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thất thanh nói:
- Vương Lâm! Ngươi….Ngươi như thế nào lại ở trong này, ngươi hiện tại không phải nên ở cùng cha ngươi làm thợ mộc sống mới đúng a.
- Vương Lâm? A, ngươi là Vương Lâm, cái tên ký danh đệ tử nhờ tự sát mà được nhận, dựa vào a dua nịnh hót trở thành đệ tử của Tôn sư thúc - chính là ngươi a!”
Bên canh một cô gái che miệng kinh hô. Nàng có một mái tóc dài đen tuyền, lông mi rậm, đôi mắt đen sáng trong, thoạt nhìn có rất xinh đẹp.
Mặt khác lúc này hai người bên cạnh cũng lộ vẻ giật mình biến sắc, không ngừng đánh giá Vương Lâm. Trong đó cô gái trên mặt có hai núm đồng tiền, đôi mi dài với ánh mắt xinh đẹp tựa như trái nho thủy tinh, lúc này vụt sáng, lộ ra thần sắc hứng thú.
Vương Lâm mặt không thay đổi, liếc mắt nhìn mấy người một cái, cô gái vừa nói, hắn nghe được đó là cô gái vừa mới châm chọc Vương Trác. Nhưng xem bộ dạng nàng có chút quen mắt, Vương Lâm cẩn thận nhớ lại, nhận ra nàng mấy tháng trước có tham gia và thông qua trắc thí thiên tư.
Nếu là nàng, thì cô gái còn lại kia, nhất định là Trương sư tỷ mà Vương Trác tặng hoa rồi.
/2085
|