Không ai sinh ra đã là kẻ lòng lang dạ sói. Không ai sinh ra đã là người cẩn thận, là người giả dối. Càng không có ai sinh ra đã lạnh lùng vô tình. Tất cả đều do những sự việc trong hiện thực thúc đẩy tạo thành.
Nếu như có thể lựa chọn, rất có thể sẽ có người đánh đổi tất cả để trở thành một kẻ “lòng lang dạ sói, gan to tày trời, làm việc quyết đoán, lạnh lùng vô tình, tâm tư cẩn mật, ý chí kiên định, xảo quyệt như hồ ly”.
Vương Lâm bây giờ đã rời khỏi nước nếu như tính cả thời gian ở chiến trường ngoại vực với thời gian ở Cổ thần thực tế đã được hơn bốn trăm năm. Hơn bốn trăm năm căn bản đã thay đổi hoàn toàn tư tưởng của một con người.
Hắn bây giờ đã khác hoàn toàn so với thiếu niên ở Hằng Nhạc phái Triệu quốc trước kia. Vương Lâm cũng có lúc nghĩ lại nếu như năm đó Tứ thúc không lấy danh ngạch của con mình nhường cho hắn thì e rằng bây giờ hắn đã là một nắm đất.
Nhưng suốt cuộc đời hắn hiển nhiên sẽ không phải trải qua nhiều gian nan như hiện nay. Con đường mà hắn đi sẽ là thi cử, báo đáp triều đình. Còn cha mẹ hắn sẽ không phải có kết cục như vậy. Sau khi con trai của mình thi cử đỗ đạt họ sẽ nhận được sự tôn kính của nhiều người, được người khác dựa dẫm, nhờ vả, nhưng lại tự hào thỏa mãn, sống hết một đời.
Vương Lâm hít sâu một hơi, thu lại những cảm xúc đang bộc phát ra.
Cho dù là Đằng Hóa Nguyên, lão già họ Mặc thậm chí là những kẻ tu chân ở Triệu quốc, hay là những kẻ mạnh của Cự Ma tộc cho đến tông chủ của Triệu quốc Thi Âm tông tất cả đều là những kẻ Vương Lâm phải thanh toán. Không có kẻ náo có thể trốn chạy được!
Ngoài ra, Vương Lâm còn nghi ngờ việc Đằng Hóa Nguyên có thể tìm được địa chỉ của gia tộc mình. Điều này hắn cũng sẽ truy xét cho ra. Phàm là những người có liên quan đều được liệt vào danh sách phải gặp tử thần!
Dưới sự dẫn đường của Vân Phi, ngày thứ tư hai người nhìn thấy từ xa một tòa Thương Thiên Cổ Thú. Nam Đấu thành nếu như so sánh với nó thì chẳng khác nào giống như một đứa trẻ mới tập đi so với người khổng lồ vậy.
Kỳ Lân thành này giường như do hàng trăm cái Nam Đấu thành gộp lại. Từ đằng xa nhìn lại thì giống như là Thượng cổ Hoang thú đang nằm úp xuống rồi phát ra những luồng khí Cổ phác uy nghiêm.
Thực tế hình dáng Kỳ Lân thành là từ một ngọn núi đá đen sì tạo thành một Kỳ thú cực lớn.
Kỳ Lân thú này hai mắt sống động, nhìn vào dường như nó đang sống vậy. Người lần đầu đến Kỳ Lân thành không khỏi thốt lên vì kinh ngạc.
Kỳ Lân thú nằm dưới đất to lớn vô cùng. Trên người nó có rất nhiều vảy. Trên thực tế ở mỗi cái vảy đó chính là một động phủ.
Trong Kỳ Lân thú này là thành thị của thành phố này. Trong đó dường như bán tất cả các nguyên liệu, pháp bảo, công pháp của tuyệt đại bộ phận Tu Ma Hải.
Bao bọc bên ngoài Kỳ Lân cổ thú là một dãy núi. Dãy núi này hình tròn bảo vệ toàn bộ Kỳ Lân thành bên trong. Bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc được người ta mở một lối đi lớn trở thành cổng thành.
- Trước đây không ai biết về Kỳ Lân thành này. Tương truyền rằng trước khi nước biển trong Tu Ma Hải chưa biến thành sương khói tòa thành này đã tồn tại rồi.
Vân Phi nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm hướng về Kỳ Lân thành phương xa vội vã giới thiệu.
Vương Lâm nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn vào con Kỳ Lân to lớn ở trước cửa thành.
Tay phải hắn vỗ nhẹ vào túi trữ vật, lập tức xuất hiện một ngọn ngọc giản. Ngọc giản này chính là quà tặng trước lúc chia tay của Lý Mộ Uyển, trong đó có ghi lại toàn bộ trận pháp Trấn phái Thanh long của Đấu Tà phái.
Sau khi xem xét một lượt, Vương Lâm phát hiện Kỳ Lân thú có công hiệu giống với Thanh long của Đấu Tà phái!
Một lúc lâu sau, hắn thu lại ánh, mắt thân mình thả lỏng về phía trước, bay nhẹ nhàng hướng về dãy núi bao phía ngoài Kỳ Lân thành. Vân Phi vội vàng cưỡi kiếm quang theo sát đằng sau.
Ở cửa phía Đông dãy núi có hai tu sĩ mặc cẩm bào xanh đang đứng. Vương Lâm đảo mắt nhìn những tu sĩ này. Họ đều có tu vi Trúc Cơ trung kì.
Ánh mắt họ sáng ngời, lạnh lùng nhìn những người đi lại xung quanh. Phàm là những người đi vào đều cầm theo một miếng ngọc bội hình dạng Kỳ Lân, đợi sau khi kiểm tra xong mới được đi vào.
Trong số những người ra vào này cũng có một số tu sĩ Kết đan kỳ. nhưng thần thái của những tu sĩ cẩm bào kia vẫn lãnh đạm như thường, hoàn toàn không có chút gì cung kính. Ngược lại những tu sĩ Kết Đan kỳ kia cũng không có thái độ gì ngênh ngang.
Cảnh tượng kỳ lạ này lập tức khiến Vương Lâm cảm thấy hứng thú.
- Những tu sĩ này đều là hộ vệ bên ngoài của Thành chủ phủ Kỳ Lân thành. Bên trong Kỳ Lân thành ngoài Thành chủ phủ không tồn tại bất kỳ môn phái nào. Ở đây Thành chủ phủ quản lý tất cả thành này. Bất kỳ một môn phái ngoài thành nào muốn vào Kỳ Lân thành đều phải hành sự theo một loạt các quy định ở đây.
Vân phi đứng bên cạnh vội vàng giải thích.
Vương Lâm gật đầu. Hắn nghĩ tới nguyên do của việc này chắc chắn là thế lực của Thành chủ phủ rất ghê ghớm. Đây chắc chắn không phải là chó cậy gần nhà, gà cậy gần cửa, cáo mượn oai hùm. Nếu không cho dù những hộ vệ Trúc Cơ kỳ kia có khoác lên mình bộ da hổ thì những tu sĩ Kết Đan kỳ kia cũng sẽ không phải khúm núm như vậy.
Không lâu sau đến lượt Vương Lâm và Vân Phi. Vân Phi lấy ngọc bội ra. Sau khi giao nộp một số linh thạch nhất định liền dẫn Vương Lâm tiến vào Kỳ Lân thành.
Trong khoảnh khắc đi qua cửa thành thần thức Vương Lâm quét một vòng quanh một cái đài lồi ra ở hai bên cửa thành. Hắn có thể cảm nhận được ở đó có hai tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.
Hai tu sĩ kia không hề phát hiện được thần thức của Vương Lâm đang dò xét mình.
Thần thái Vương Lâm bình tĩnh cùng với Vân Phi đi qua cửa thành rồi chầm chậm tiến tới bên dưới Kỳ Lân thú to lớn kia. Nhìn gần Kỳ Lân càng thêm hùng vĩ như một tòa núi lớn đứng sừng sững trước mặt, khiến cho người ta cảm thấy nhỏ bé hơn rất nhiều.
- Đây chính là Kỳ Lân thành, một trong mười chủ thành lớn nhất trong Tu Ma hải. Lần đầu tiên khi nhìn thấy Kỳ Lân thú, ai cũng đều cảm thấy kinh ngạc. Tương truyền rằng trước khi Tu Ma hải chưa hóa thành sương khói từng có một con Kỳ Lân to lớn tồn tại. Thực sự không thể tưởng tượng được trên thế gian này lại có một loài thần thú như vậy.
Vân Phi đứng bên cạnh cảm khái nói.
Chỉ có điều cảm giác này đối với Vương Lâm mà nói chẳng là gì, so với Cổ thần Đồ Ti thì thực sự nó chẳng là gì cả. Với những ký ức về Cổ thần đối với Vương Lâm mà nói Kỳ Lân thú cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Thậm chí không nói tới Đồ Ti, riêng Giao long to đến ngàn trượng bên trong Cổ thần cũng không kém gì Kỳ Lân thú này.
Liếc qua một chút Vương Lâm thu lại tầm mắt, thản nhiên nói:
- Dẫn ta tới nơi ở của ngươi!
Vân Phi vội vàng gật đầu, cưỡi kiếm quang lập tức bay đi rồi dừng lại ở một cái vảy trên lưng Kỳ Lân thú. Chỉ có một cái vảy đã rộng tới mười mấy trượng.
Đứng ở chỗ cái vảy đó, Vân Phi lấy ngọc bội ra ấn lên đó một đạo linh quang, lập tức một luồng ánh sáng xanh từ trong ngọc bội xuất hiện. Sau đó chiếc vảy Kỳ Lân lập tức hóa thành từng đợt nước trong suốt dao động chầm chậm.
Vân Phi quay đầu lại nhìn Vương Lâm, thân mình trầm xuống một chút. Ánh mắt Vương Lâm chớp động, ngồi xổm xuống sờ một cái. Một cảm giác mát lạnh từ trong tay truyền ra. Hắn trầm ngâm hồi lâu, thân mình đột nhiên cử động, trầm xuống.
Động phủ không lớn, bên trong có ba gian thạch thất, sau khi Vương Lâm đi vào Vân Phi lập tức dâng ngọc bội sau đó hồi hợp chờ Vương Lâm sắp xếp.
Vương Lâm cầm ngọc bội, thần thức đảo qua, phát hiện trong đó có một trận pháp. Hiển nhiên trận pháp này chính là điểm mấu chốt khống chế động phủ này. Sau một hồi xem xét, ngước đầu lên nhìn Vân Phi, bình thản nói:
- Ngươi có thể tùy ý ra vào nhưng nếu như để lộ việc ta đã ra khỏi Toái Tinh loạn. Lúc đó đừng trách ta vô tình. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không lưu lại ở Tu Ma hải lâu đâu. Khi rời khỏi ta sẽ giải bỏ cấm chế cho ngươi.
Nói xong tay phải hắn lại phóng ra một đạo cấm chế ấn xuống ấn đường của Vân Phi.
Sau khi đánh ra một đạo cấm chế, Vương Lâm cũng không để ý tới nữ tử này nữa mà vung tay áo tách riêng căn phòng để nữ tử này ở ra, ở giữa là cấm chế ngăn cách.
Vương Lâm khoanh chân ngồi bất động trong động phủ, tay phải bắt quyết, điểm nhẹ lên mi tâm một cái. Lập tức một hư ảnh từ đó bay ra. Hư ảnh này chỉ lớn bằng một bàn tay, hình thái mơ hồ nhưng có thể nhận ra đây là một con thú.
Hư ảnh này chính là để nhị ma đầu của Vương Lâm!
Đệ nhị ma đầu sau khi xuất hiện lập tức yên lặng lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích, chờ đợi mệnh lệnh của Vương Lâm. Từ sau khi kết xuất hồn hạch, tia phản kháng cuối cùng trong nội tâm hồn hạch này cũng đã tan thành mây khói.
Tay phải Vương Lâm cách không điểm một cái, thân ảnh ma đầu này dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Chẳng qua thần thức thôn hồn của Vương Lâm quan sát vẫn có thể nắm rõ vị trí của ma đầu này.
Trong lòng hắn chợt động, truyền ra một đạo thần niệm. Lập tức đệ nhị ma đầu rời khỏi thạch thất, đi tới phòng Vân Phi, yên lặng đến bên cạnh nàng.
Cả quá trình đó nữ tử này không phát hiện ra chút nào.
Sau đó Vương Lâm cũng không để ý tới nữ tử này nữa mà hít sâu một hơi. Mọi ký ức khi ở địa phương của cổ thẩn trong thời gian hai trăm năm đều hiện ra một lần nữa.
Trong thời gian đó hắn vô số lần suýt chết, đến giờ hồi tưởng lại phảng phất như là mộng cảnh, khiến cho người ta có một cảm giác không chân thật.
Nếu như có thể lựa chọn, rất có thể sẽ có người đánh đổi tất cả để trở thành một kẻ “lòng lang dạ sói, gan to tày trời, làm việc quyết đoán, lạnh lùng vô tình, tâm tư cẩn mật, ý chí kiên định, xảo quyệt như hồ ly”.
Vương Lâm bây giờ đã rời khỏi nước nếu như tính cả thời gian ở chiến trường ngoại vực với thời gian ở Cổ thần thực tế đã được hơn bốn trăm năm. Hơn bốn trăm năm căn bản đã thay đổi hoàn toàn tư tưởng của một con người.
Hắn bây giờ đã khác hoàn toàn so với thiếu niên ở Hằng Nhạc phái Triệu quốc trước kia. Vương Lâm cũng có lúc nghĩ lại nếu như năm đó Tứ thúc không lấy danh ngạch của con mình nhường cho hắn thì e rằng bây giờ hắn đã là một nắm đất.
Nhưng suốt cuộc đời hắn hiển nhiên sẽ không phải trải qua nhiều gian nan như hiện nay. Con đường mà hắn đi sẽ là thi cử, báo đáp triều đình. Còn cha mẹ hắn sẽ không phải có kết cục như vậy. Sau khi con trai của mình thi cử đỗ đạt họ sẽ nhận được sự tôn kính của nhiều người, được người khác dựa dẫm, nhờ vả, nhưng lại tự hào thỏa mãn, sống hết một đời.
Vương Lâm hít sâu một hơi, thu lại những cảm xúc đang bộc phát ra.
Cho dù là Đằng Hóa Nguyên, lão già họ Mặc thậm chí là những kẻ tu chân ở Triệu quốc, hay là những kẻ mạnh của Cự Ma tộc cho đến tông chủ của Triệu quốc Thi Âm tông tất cả đều là những kẻ Vương Lâm phải thanh toán. Không có kẻ náo có thể trốn chạy được!
Ngoài ra, Vương Lâm còn nghi ngờ việc Đằng Hóa Nguyên có thể tìm được địa chỉ của gia tộc mình. Điều này hắn cũng sẽ truy xét cho ra. Phàm là những người có liên quan đều được liệt vào danh sách phải gặp tử thần!
Dưới sự dẫn đường của Vân Phi, ngày thứ tư hai người nhìn thấy từ xa một tòa Thương Thiên Cổ Thú. Nam Đấu thành nếu như so sánh với nó thì chẳng khác nào giống như một đứa trẻ mới tập đi so với người khổng lồ vậy.
Kỳ Lân thành này giường như do hàng trăm cái Nam Đấu thành gộp lại. Từ đằng xa nhìn lại thì giống như là Thượng cổ Hoang thú đang nằm úp xuống rồi phát ra những luồng khí Cổ phác uy nghiêm.
Thực tế hình dáng Kỳ Lân thành là từ một ngọn núi đá đen sì tạo thành một Kỳ thú cực lớn.
Kỳ Lân thú này hai mắt sống động, nhìn vào dường như nó đang sống vậy. Người lần đầu đến Kỳ Lân thành không khỏi thốt lên vì kinh ngạc.
Kỳ Lân thú nằm dưới đất to lớn vô cùng. Trên người nó có rất nhiều vảy. Trên thực tế ở mỗi cái vảy đó chính là một động phủ.
Trong Kỳ Lân thú này là thành thị của thành phố này. Trong đó dường như bán tất cả các nguyên liệu, pháp bảo, công pháp của tuyệt đại bộ phận Tu Ma Hải.
Bao bọc bên ngoài Kỳ Lân cổ thú là một dãy núi. Dãy núi này hình tròn bảo vệ toàn bộ Kỳ Lân thành bên trong. Bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc được người ta mở một lối đi lớn trở thành cổng thành.
- Trước đây không ai biết về Kỳ Lân thành này. Tương truyền rằng trước khi nước biển trong Tu Ma Hải chưa biến thành sương khói tòa thành này đã tồn tại rồi.
Vân Phi nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm hướng về Kỳ Lân thành phương xa vội vã giới thiệu.
Vương Lâm nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn vào con Kỳ Lân to lớn ở trước cửa thành.
Tay phải hắn vỗ nhẹ vào túi trữ vật, lập tức xuất hiện một ngọn ngọc giản. Ngọc giản này chính là quà tặng trước lúc chia tay của Lý Mộ Uyển, trong đó có ghi lại toàn bộ trận pháp Trấn phái Thanh long của Đấu Tà phái.
Sau khi xem xét một lượt, Vương Lâm phát hiện Kỳ Lân thú có công hiệu giống với Thanh long của Đấu Tà phái!
Một lúc lâu sau, hắn thu lại ánh, mắt thân mình thả lỏng về phía trước, bay nhẹ nhàng hướng về dãy núi bao phía ngoài Kỳ Lân thành. Vân Phi vội vàng cưỡi kiếm quang theo sát đằng sau.
Ở cửa phía Đông dãy núi có hai tu sĩ mặc cẩm bào xanh đang đứng. Vương Lâm đảo mắt nhìn những tu sĩ này. Họ đều có tu vi Trúc Cơ trung kì.
Ánh mắt họ sáng ngời, lạnh lùng nhìn những người đi lại xung quanh. Phàm là những người đi vào đều cầm theo một miếng ngọc bội hình dạng Kỳ Lân, đợi sau khi kiểm tra xong mới được đi vào.
Trong số những người ra vào này cũng có một số tu sĩ Kết đan kỳ. nhưng thần thái của những tu sĩ cẩm bào kia vẫn lãnh đạm như thường, hoàn toàn không có chút gì cung kính. Ngược lại những tu sĩ Kết Đan kỳ kia cũng không có thái độ gì ngênh ngang.
Cảnh tượng kỳ lạ này lập tức khiến Vương Lâm cảm thấy hứng thú.
- Những tu sĩ này đều là hộ vệ bên ngoài của Thành chủ phủ Kỳ Lân thành. Bên trong Kỳ Lân thành ngoài Thành chủ phủ không tồn tại bất kỳ môn phái nào. Ở đây Thành chủ phủ quản lý tất cả thành này. Bất kỳ một môn phái ngoài thành nào muốn vào Kỳ Lân thành đều phải hành sự theo một loạt các quy định ở đây.
Vân phi đứng bên cạnh vội vàng giải thích.
Vương Lâm gật đầu. Hắn nghĩ tới nguyên do của việc này chắc chắn là thế lực của Thành chủ phủ rất ghê ghớm. Đây chắc chắn không phải là chó cậy gần nhà, gà cậy gần cửa, cáo mượn oai hùm. Nếu không cho dù những hộ vệ Trúc Cơ kỳ kia có khoác lên mình bộ da hổ thì những tu sĩ Kết Đan kỳ kia cũng sẽ không phải khúm núm như vậy.
Không lâu sau đến lượt Vương Lâm và Vân Phi. Vân Phi lấy ngọc bội ra. Sau khi giao nộp một số linh thạch nhất định liền dẫn Vương Lâm tiến vào Kỳ Lân thành.
Trong khoảnh khắc đi qua cửa thành thần thức Vương Lâm quét một vòng quanh một cái đài lồi ra ở hai bên cửa thành. Hắn có thể cảm nhận được ở đó có hai tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.
Hai tu sĩ kia không hề phát hiện được thần thức của Vương Lâm đang dò xét mình.
Thần thái Vương Lâm bình tĩnh cùng với Vân Phi đi qua cửa thành rồi chầm chậm tiến tới bên dưới Kỳ Lân thú to lớn kia. Nhìn gần Kỳ Lân càng thêm hùng vĩ như một tòa núi lớn đứng sừng sững trước mặt, khiến cho người ta cảm thấy nhỏ bé hơn rất nhiều.
- Đây chính là Kỳ Lân thành, một trong mười chủ thành lớn nhất trong Tu Ma hải. Lần đầu tiên khi nhìn thấy Kỳ Lân thú, ai cũng đều cảm thấy kinh ngạc. Tương truyền rằng trước khi Tu Ma hải chưa hóa thành sương khói từng có một con Kỳ Lân to lớn tồn tại. Thực sự không thể tưởng tượng được trên thế gian này lại có một loài thần thú như vậy.
Vân Phi đứng bên cạnh cảm khái nói.
Chỉ có điều cảm giác này đối với Vương Lâm mà nói chẳng là gì, so với Cổ thần Đồ Ti thì thực sự nó chẳng là gì cả. Với những ký ức về Cổ thần đối với Vương Lâm mà nói Kỳ Lân thú cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Thậm chí không nói tới Đồ Ti, riêng Giao long to đến ngàn trượng bên trong Cổ thần cũng không kém gì Kỳ Lân thú này.
Liếc qua một chút Vương Lâm thu lại tầm mắt, thản nhiên nói:
- Dẫn ta tới nơi ở của ngươi!
Vân Phi vội vàng gật đầu, cưỡi kiếm quang lập tức bay đi rồi dừng lại ở một cái vảy trên lưng Kỳ Lân thú. Chỉ có một cái vảy đã rộng tới mười mấy trượng.
Đứng ở chỗ cái vảy đó, Vân Phi lấy ngọc bội ra ấn lên đó một đạo linh quang, lập tức một luồng ánh sáng xanh từ trong ngọc bội xuất hiện. Sau đó chiếc vảy Kỳ Lân lập tức hóa thành từng đợt nước trong suốt dao động chầm chậm.
Vân Phi quay đầu lại nhìn Vương Lâm, thân mình trầm xuống một chút. Ánh mắt Vương Lâm chớp động, ngồi xổm xuống sờ một cái. Một cảm giác mát lạnh từ trong tay truyền ra. Hắn trầm ngâm hồi lâu, thân mình đột nhiên cử động, trầm xuống.
Động phủ không lớn, bên trong có ba gian thạch thất, sau khi Vương Lâm đi vào Vân Phi lập tức dâng ngọc bội sau đó hồi hợp chờ Vương Lâm sắp xếp.
Vương Lâm cầm ngọc bội, thần thức đảo qua, phát hiện trong đó có một trận pháp. Hiển nhiên trận pháp này chính là điểm mấu chốt khống chế động phủ này. Sau một hồi xem xét, ngước đầu lên nhìn Vân Phi, bình thản nói:
- Ngươi có thể tùy ý ra vào nhưng nếu như để lộ việc ta đã ra khỏi Toái Tinh loạn. Lúc đó đừng trách ta vô tình. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không lưu lại ở Tu Ma hải lâu đâu. Khi rời khỏi ta sẽ giải bỏ cấm chế cho ngươi.
Nói xong tay phải hắn lại phóng ra một đạo cấm chế ấn xuống ấn đường của Vân Phi.
Sau khi đánh ra một đạo cấm chế, Vương Lâm cũng không để ý tới nữ tử này nữa mà vung tay áo tách riêng căn phòng để nữ tử này ở ra, ở giữa là cấm chế ngăn cách.
Vương Lâm khoanh chân ngồi bất động trong động phủ, tay phải bắt quyết, điểm nhẹ lên mi tâm một cái. Lập tức một hư ảnh từ đó bay ra. Hư ảnh này chỉ lớn bằng một bàn tay, hình thái mơ hồ nhưng có thể nhận ra đây là một con thú.
Hư ảnh này chính là để nhị ma đầu của Vương Lâm!
Đệ nhị ma đầu sau khi xuất hiện lập tức yên lặng lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích, chờ đợi mệnh lệnh của Vương Lâm. Từ sau khi kết xuất hồn hạch, tia phản kháng cuối cùng trong nội tâm hồn hạch này cũng đã tan thành mây khói.
Tay phải Vương Lâm cách không điểm một cái, thân ảnh ma đầu này dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Chẳng qua thần thức thôn hồn của Vương Lâm quan sát vẫn có thể nắm rõ vị trí của ma đầu này.
Trong lòng hắn chợt động, truyền ra một đạo thần niệm. Lập tức đệ nhị ma đầu rời khỏi thạch thất, đi tới phòng Vân Phi, yên lặng đến bên cạnh nàng.
Cả quá trình đó nữ tử này không phát hiện ra chút nào.
Sau đó Vương Lâm cũng không để ý tới nữ tử này nữa mà hít sâu một hơi. Mọi ký ức khi ở địa phương của cổ thẩn trong thời gian hai trăm năm đều hiện ra một lần nữa.
Trong thời gian đó hắn vô số lần suýt chết, đến giờ hồi tưởng lại phảng phất như là mộng cảnh, khiến cho người ta có một cảm giác không chân thật.
/2085
|