Dáng vẻ Hắc Thạch Thành vẫn như trước kia hoàn toàn không khác gì lúc nàng rời đi. Con đường đi vào thành không có bất cứ thủ vệ nào, giống như đã nhận được lệnh của thành chủ vậy.
Nhưng khi nàng đi tới nơi ở của nàng thì nàng thấy ở đó có hai người đang đứng, một là một bà lão tóc bạc phơ phơ còn lại là một nha hoàn tuổi chưa lớn.
Thường Di.... Đông Mai... Ta đã về rồi.
Tống Trí cắn môi, mỉm cười nói.
Bên ngoài Hắc Thạch Thành, thân ảnh Vương Lâm đứng ở nơi Tống Trí rời đi. Nhìn thành trì màu đen nọ, thu hồi thần thức, nữ tử này rất đáng thương. Trong thân thể nàng có tàn hồn của Uyển nhi, sau khi dung hợp tạo thành thương tổn rất lớn cho nàng, khiến trí nhớ của nàng bị đảo lộn, cũng không phân biệt được bản thân là ai.
Vương Lâm vốn có thể không cần để ý tới sinh tử của nữ tử này, trực tiếp tách tàn hồn của Lý Mộ Uyển ra khỏi thân thể nàng. Nhưng kết quả của việc này sẽ là sinh cơ của nàng tiêu tan, hồn phi phách tán.
Vương Lâm tu đạo đã mấy ngàn năm, làm cho người ta cảm thấy lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình. Nhưng hắn vẫn là một con người như trước, không đành lòng làm vậy. Thời gian gần hai năm nay hắn sở dĩ thong thả tới nơi này bởi vì dọc đường đi hắn vẫn không ngừng đưa lực lượng tu vi dung nhập vào cơ thể nữ tử này khiến cho sự chia lìa trở nên thong thả không tổn thương tới linh hồn và sinh cơ của nàng.
Nàng vô tội... Nhưng cũng nhờ nàng mà ta mới tìm được tàn hồn của Uyển nhi. Nàng cũng không đáng bị tổn thương như vậy... Bên trong ngọc giản kia có thần niệm của ta, bảo đảm nàng bình an cả đời. Kế Đô, Tất cả mọi chuyện của nàng ngươi nhớ xử lý cho tốt.
Vương Lâm chậm rãi nói.
Cẩn tuân mệnh lệnh của nghĩa phụ!
Phía sau Vương Lâm đột nhiên lan ra sóng gợn. Hoàng tử Kế Đô bước từng bước ra quỳ gối xuống đất, cung kính mở miệng.
Ta lúc trước đã thông báo cho thành chủ nơi này để bọn họ bảo vệ cho Tống Trí, không được để nàng phải chịu chút tổn thương, xin nghĩa phụ cứ yên tâm. Thậm chí ta còn phái cả thị vệ ở lại nơi này bảo vệ nàng.
Kế Đô hoàng tử cũng biết sự quan trọng của Tống Trí trong lòng nghĩa phụ, đối với việc này không dám lơ là chút nào.
Trên thực tế từ khi Kế Đô hoàng tử trở về Thủy Cổ nhất mạch liền ở lại chỗ này. Dựa theo phân tích của hắn thì Vương Lâm rất có khả năng sẽ tới nơi đây. Rốt cục sau một thời gian, hắn đã đợi được Vương Lâm.
Đối với chuyện Kế Đô chờ ở nơi này, tâm tình Vương Lâm cũng không biến hóa chút nào. Nếu người này không phân tích được hắn sẽ tới nơi này thì ngược lại có thể nói đối phương sẽ càng gian nan mới có thể tranh đoạt nổi vị trí Thủy Cổ hoàng tôn.
Đi thôi.
Vương Lâm cuối cùng nhìn thoáng qua Hắc Thạch Thành, thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía xa xa.
Kế Đô nén kích động trong lòng, vội vàng đi phía sau Vương Lâm.
Chuẩn bị cho ta một nơi. Ta muốn bế quan!
Vương Lâm đi phía trước, bình tĩnh nói.
Nếu nghĩa phụ thấy mật thất trong hành cung của hài nhi không tốt thì hài nhi sẽ lập tức cho người mở một không gian khác.
Kế Đô hoàng tử lập tức cung kính nói.
Tay áo Vương Lâm vung lên, lập tức thiên địa bốn phía vặn vẹo mang theo Kế Đô hoàng tử biến mất, lúc xuất hiện đã ở bên trong hành cung của hắn.
Gian mật thất đó tốt rồi. Không có sự cho phép của ta bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.
Thân thể Vương Lâm hạ xuống, ánh mắt đảo qua hành cung, lựa chọn đi vào bên trong mật thất.
Khi thấy Vương Lâm sắp bước vào mật thất, Kế Đô hoàng tử do dự một chút, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
Ngươi nếu muốn trở thành Thủy Cổ hoàng tôn để Đại Thiên Tôn Tống Thiên của Thủy Cổ nhất mạch chú ý tới ngươi thì rất đơn giản thôi.
Vương Lâm bước nửa bước vào trong mật thất, thân thể hơi dừng lại quay đầu liếc nhìn Kế Đô hoàng tử một cái.
Thần sắc Kế Đô hoàng tử lộ vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói.
Hài nhi không biết tại sao lại khiến cho Tống Tôn không thích, ngày thường muốn bái kiến hầu như đều không được gặp, trong hoàng cung thì Tống Tôn cũng rất lạnh lùng.
Ngược lại hoàng đệ Hoàng Man lại được Tống Tôn coi trọng, lúc nào cũng ở trên Nguyên Thủy Sơn, nghe nói là Tống Tôn đã nhận hắn làm đệ tử.
Mà phụ hoàng cũng rất để ý tới Hoàng Man, cả Thủy Cổ nhất mạch đều mơ hồ thấy người muốn sắc phong hắn làm hoàng tôn đời kế tiếp.
Kế Đô khổ sở nói.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, sau khi nghe nói thế xong thì hơi trầm ngâm.
Đại Thiên Tôn các tộc có thể chỉ định hoàng tôn đời tiếp theo, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ... ngươi cũng lên chuẩn bị đi.
Vương Lâm nhìn Kế Đô hoàng tử đầy thâm ý.
Kế Đô hoàng tử bị Vương Lâm nhìn một cái lập tức liền cảm thấy toàn thân trong ngoài đều bị đối phương nhìn thấy, thậm chí ngay cả tâm tư cũng không thể dấu nổi.
Hài nhi vẫn luôn chuẩn bị, không cam lòng sau khi thất bại liền bị phong vương rồi đưa ra bên ngoài, mất đi cơ hội trở thành hoàng tôn thì cả đời không có lần thứ hai nữa.
Hài nhi dù là tài trí hay tâm tính đều vượt qua Hoàng Man. Trong lòng cũng không phục!
Kế Đô hoàng tử hơi trầm mặc liền quỳ xuống đất cung kính nói.
Xin nghĩa phụ giúp ta. Một khi hài nhi trở thành hoàng tôn thì hứa hẹn trước đây nhất định sẽ thực hiện, không dám có tâm tư khác!
Trừ hoàng đệ của ngươi ra, còn có đối thủ khác phải không.
Còn có hoàng huynh nữa... Hắn… hắn lúc sinh ra từng xuất hiện thiên địa dị tượng, thậm chí khiến cả Cổ Đạo Đại Thiên Tôn chú ý đưa tới một phần lễ vật.
Vị trí hoàng tôn hắn cũng có lợi thế rất lớn!
Kế Đô cười khổ nói.
Ừ, chuẩn bị của ngươi ta không để ý tới. Nhưng Tống Thiên nọ ta có thể đi gặp một lần, xem thử có thể khiến hắn nhận định ngươi là hoàng tôn tương lai được không!
Vương Lâm trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi nói.
Kế Đô hoàng tử nghe vậy trong lòng mừng như điên nhưng thần sắc vẫn không biến hóa nhiều, cung kính vâng dạ.
Nhìn Kế Đô trước mặt, Vương Lâm liếc một cái là nhận ra tính cách của người này. Hắn thuộc loại người kiêu nhã, biết cách che dấu tâm tính của mình, làm việc đúng mực.
Việc này chờ ta xuất quan xong thi sẽ nói tiếp. Nếu không có đại sự gì thì ngươi cũng đừng tới quấy rầy ta.
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào trong mật thất. Đại môn sau khi đóng lại, nơi này liền trở nên yên tĩnh.
Kế Đô hoàng tử quỳ ở đó một lát rồi mới cung kính đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng không thể che dấu.
Với tu vi của nghĩa phụ thì chắc Tống Tôn sẽ thay đổi chủ ý... Nhưng tất cả chuẩn bị của ta cũng đều phải lần lượt triển khai thôi. Lúc này phải ra sức một lần! Một khi thành công thì hai trăm năm sau ta chính là Thủy Cổ hoàng tôn mới.
Tâm thần Kế Đô hoàng tử kích động, liên tục hít sâu vài hơi xong mới mơ hồ áp chế được. Đi khỏi nơi này, hắn lập tức ra lệnh biến nơi này thành cấm địa, ai dám xông vào lập tức sẽ bị tru sát.
Hắn thậm chí còn điều tới nhiều hộ vệ bảo vệ ngày đêm.
Tạm thời không nói tới Kế Đô hoàng tử nữa. Vương Lâm sau khi đi vào mật thất liền nhìn quanh một vòng, sau đó vung tay phải lên. Lập tức có rất nhiều cấm chế tản ra bao phủ bốn phía, khiến cho khu vực này hoàn toàn bị giam cầm. Với tu vi ngày nay của Vương Lâm và hiểu biết của hắn đối với cấm chế thì dù là Đại Thiên Tôn tới, muốn hắn không phát giác mà tiến vào cũng là chuyện không có khả năng.
Khoanh chân ngồi trên mặt đất hai mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn sở dĩ chọn lựa đi tới Thủy Cổ, lựa chọn giúp Kế Đô hoàng tử trở thành hoàng tôn, ngoài việc hắn muốn đưa Tống Trí về gia hương thì còn một lý do sâu hơn.
Một giọt Hồn Huyết không thể khiến thân thể Uyển nhi tiến vào bên trong Thái Cổ Thần Cảnh...
Đối với Thái Cổ Thần Cảnh, năm đó Vương Lâm ở Tử Dương Tông cũng đã đọc qua rất nhiều bí điển của Song Tử Đại Thiên Tôn.
Bên trong đó có một số miêu tả về Thái Cổ Thần Cảnh. Chuyện liên quan tới việc nơi này xuất hiện ra sao không ai hiểu được. Nhưng Vương Lâm lại từ trong điển tịch này biết Thái Cổ Thần Cảnh có một áp lực rất lớn lao. Luồng áp lực này có thể vận chuyển dấu trời, khiến người chết trong đó dù không phải hồn phi phách tán nhưng hồn cũng không vào luân hồi, giống như ngay cả luân hồi cũng có thể bị ngăn cản.
Lời nói của Đạo Cổ quốc sư cũng có không ít chỗ tương tự, cho nên một năm trước Vương Lâm mới có thể để cho đối phương vận chuyển trận pháp, mở Thái Cổ Thần Cảnh ra.
Thân thể Uyển nhi không thể chịu nổi áp lực trong Thái Cổ Thần Cảnh. Dựa theo lời của Đạo Cổ quốc sư thì Hồn Huyết của thể bù đắp điểm này nhưng hiển nhiên là còn xa xa không đủ...
Đạo Cổ quốc sư hao hết tâm tư để mở Thái Cổ Thần Cảnh, lại lấy chuyện chân tướng ra dụ hoặc, lấy chuyện Uyển nhi thoát khỏi luân hồi làm mồi nhử khiến ta phải đi tới đó... Phân tích như thế thì dù hắn có mục đích gì cũng là muốn ta tin tưởng, muốn ta đi vào đó, tối thiểu là chuyện Uyển nhi hắn đã nói thật.
Nếu không ta cũng chưa chắc đã đi vào!
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm. Đấy chính là nguyên nhân hắn lựa chọn trợ giúp Kế Đô. Hắn muốn mình có càng nhiều Hồn Huyết càng tốt, nhất định phải đi tới Tổ Miếu của Cổ Tộc, vượt qua tam tổn kiếp cuối cùng của Cổ Tộc!
Chỉ có như vậy thì sau khi độ kiếp, hắn mới đạt được cổ Tổ tán thành một lần nữa, vì thế có thể giống như đệ nhị tổn kiếp, đạt được Hồn Huyết!
Đạo Cổ ta đã không thể trở về, mà quyền lợi mở Tổ Miếu cũng không nằm trong tay Đại Thiên Tôn mà ở trong tay mỗi đời hoàng tôn. Đó là quyền lợi thuộc về hoàng tôn.
Mặc dù La Trần cuối cùng có thể đạt được tán thành mà trở thành Đạo Cổ hoàng tôn... Nhưng ta không muốn trở lại Đạo Cổ nữa....
Vương Lâm than khẽ. Thần sắc lộ vẻ phức tạp.
Còn về Cực Cổ nhất mạch thì từ khi ta tới Cổ Tộc cũng không tiếp xúc với họ nhiều lắm. Như vậy thì chỉ có Thủy Cổ nhất mạch này mới thích hợp hơn cả. Nhất là Kế Đô này tuy có dã tâm nhưng cũng không dám nghịch ý ta.
Năm trăm năm... Năm trăm năm cuối cùng!
Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải giơ lên, lập tức một luồng sáng nhu hóa lóe lên, ở trước người Vương Lâm xuất hiện một quan tài trong suốt.
Lý Mộ Uyển như ngủ say nằm trong quan tài không nhúc nhích. Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, thần sắc lộ vẻ ôn nhu. Tay trái của hắn giơ lên vỗ một cái lên mi tâm. Lập tức một quầng sáng bay ra từ mi tâm của hắn.
Trong quầng sáng này có một hư ảnh mơ hồ. Hư ảnh đó chính là tàn hồn của Lý Mộ Uyển!
Uyển nhi, Từ nay về sau hồn phách của nàng đã hoàn chỉnh rồi. Ta nhất định sẽ khiến nàng thức tỉnh... Không chỉ vài chục năm mà là cả đời...
Tay trái Vương Lâm điểm một chỉ. Lập tức quầng sáng kia liền bay về phía mi tâm của Lý Mộ Uyển từ từ dung nhập vào trong đó. Lông mi của Lý Mộ Uyển đột nhiên run rẩy giống như sắp thức tỉnh nhưng lại từ từ yên tĩnh lại...
Chỉ là ở khóe mắt nàng có hai hàng nước mắt chảy xuống.
Nhưng khi nàng đi tới nơi ở của nàng thì nàng thấy ở đó có hai người đang đứng, một là một bà lão tóc bạc phơ phơ còn lại là một nha hoàn tuổi chưa lớn.
Thường Di.... Đông Mai... Ta đã về rồi.
Tống Trí cắn môi, mỉm cười nói.
Bên ngoài Hắc Thạch Thành, thân ảnh Vương Lâm đứng ở nơi Tống Trí rời đi. Nhìn thành trì màu đen nọ, thu hồi thần thức, nữ tử này rất đáng thương. Trong thân thể nàng có tàn hồn của Uyển nhi, sau khi dung hợp tạo thành thương tổn rất lớn cho nàng, khiến trí nhớ của nàng bị đảo lộn, cũng không phân biệt được bản thân là ai.
Vương Lâm vốn có thể không cần để ý tới sinh tử của nữ tử này, trực tiếp tách tàn hồn của Lý Mộ Uyển ra khỏi thân thể nàng. Nhưng kết quả của việc này sẽ là sinh cơ của nàng tiêu tan, hồn phi phách tán.
Vương Lâm tu đạo đã mấy ngàn năm, làm cho người ta cảm thấy lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình. Nhưng hắn vẫn là một con người như trước, không đành lòng làm vậy. Thời gian gần hai năm nay hắn sở dĩ thong thả tới nơi này bởi vì dọc đường đi hắn vẫn không ngừng đưa lực lượng tu vi dung nhập vào cơ thể nữ tử này khiến cho sự chia lìa trở nên thong thả không tổn thương tới linh hồn và sinh cơ của nàng.
Nàng vô tội... Nhưng cũng nhờ nàng mà ta mới tìm được tàn hồn của Uyển nhi. Nàng cũng không đáng bị tổn thương như vậy... Bên trong ngọc giản kia có thần niệm của ta, bảo đảm nàng bình an cả đời. Kế Đô, Tất cả mọi chuyện của nàng ngươi nhớ xử lý cho tốt.
Vương Lâm chậm rãi nói.
Cẩn tuân mệnh lệnh của nghĩa phụ!
Phía sau Vương Lâm đột nhiên lan ra sóng gợn. Hoàng tử Kế Đô bước từng bước ra quỳ gối xuống đất, cung kính mở miệng.
Ta lúc trước đã thông báo cho thành chủ nơi này để bọn họ bảo vệ cho Tống Trí, không được để nàng phải chịu chút tổn thương, xin nghĩa phụ cứ yên tâm. Thậm chí ta còn phái cả thị vệ ở lại nơi này bảo vệ nàng.
Kế Đô hoàng tử cũng biết sự quan trọng của Tống Trí trong lòng nghĩa phụ, đối với việc này không dám lơ là chút nào.
Trên thực tế từ khi Kế Đô hoàng tử trở về Thủy Cổ nhất mạch liền ở lại chỗ này. Dựa theo phân tích của hắn thì Vương Lâm rất có khả năng sẽ tới nơi đây. Rốt cục sau một thời gian, hắn đã đợi được Vương Lâm.
Đối với chuyện Kế Đô chờ ở nơi này, tâm tình Vương Lâm cũng không biến hóa chút nào. Nếu người này không phân tích được hắn sẽ tới nơi này thì ngược lại có thể nói đối phương sẽ càng gian nan mới có thể tranh đoạt nổi vị trí Thủy Cổ hoàng tôn.
Đi thôi.
Vương Lâm cuối cùng nhìn thoáng qua Hắc Thạch Thành, thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía xa xa.
Kế Đô nén kích động trong lòng, vội vàng đi phía sau Vương Lâm.
Chuẩn bị cho ta một nơi. Ta muốn bế quan!
Vương Lâm đi phía trước, bình tĩnh nói.
Nếu nghĩa phụ thấy mật thất trong hành cung của hài nhi không tốt thì hài nhi sẽ lập tức cho người mở một không gian khác.
Kế Đô hoàng tử lập tức cung kính nói.
Tay áo Vương Lâm vung lên, lập tức thiên địa bốn phía vặn vẹo mang theo Kế Đô hoàng tử biến mất, lúc xuất hiện đã ở bên trong hành cung của hắn.
Gian mật thất đó tốt rồi. Không có sự cho phép của ta bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.
Thân thể Vương Lâm hạ xuống, ánh mắt đảo qua hành cung, lựa chọn đi vào bên trong mật thất.
Khi thấy Vương Lâm sắp bước vào mật thất, Kế Đô hoàng tử do dự một chút, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
Ngươi nếu muốn trở thành Thủy Cổ hoàng tôn để Đại Thiên Tôn Tống Thiên của Thủy Cổ nhất mạch chú ý tới ngươi thì rất đơn giản thôi.
Vương Lâm bước nửa bước vào trong mật thất, thân thể hơi dừng lại quay đầu liếc nhìn Kế Đô hoàng tử một cái.
Thần sắc Kế Đô hoàng tử lộ vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói.
Hài nhi không biết tại sao lại khiến cho Tống Tôn không thích, ngày thường muốn bái kiến hầu như đều không được gặp, trong hoàng cung thì Tống Tôn cũng rất lạnh lùng.
Ngược lại hoàng đệ Hoàng Man lại được Tống Tôn coi trọng, lúc nào cũng ở trên Nguyên Thủy Sơn, nghe nói là Tống Tôn đã nhận hắn làm đệ tử.
Mà phụ hoàng cũng rất để ý tới Hoàng Man, cả Thủy Cổ nhất mạch đều mơ hồ thấy người muốn sắc phong hắn làm hoàng tôn đời kế tiếp.
Kế Đô khổ sở nói.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, sau khi nghe nói thế xong thì hơi trầm ngâm.
Đại Thiên Tôn các tộc có thể chỉ định hoàng tôn đời tiếp theo, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ... ngươi cũng lên chuẩn bị đi.
Vương Lâm nhìn Kế Đô hoàng tử đầy thâm ý.
Kế Đô hoàng tử bị Vương Lâm nhìn một cái lập tức liền cảm thấy toàn thân trong ngoài đều bị đối phương nhìn thấy, thậm chí ngay cả tâm tư cũng không thể dấu nổi.
Hài nhi vẫn luôn chuẩn bị, không cam lòng sau khi thất bại liền bị phong vương rồi đưa ra bên ngoài, mất đi cơ hội trở thành hoàng tôn thì cả đời không có lần thứ hai nữa.
Hài nhi dù là tài trí hay tâm tính đều vượt qua Hoàng Man. Trong lòng cũng không phục!
Kế Đô hoàng tử hơi trầm mặc liền quỳ xuống đất cung kính nói.
Xin nghĩa phụ giúp ta. Một khi hài nhi trở thành hoàng tôn thì hứa hẹn trước đây nhất định sẽ thực hiện, không dám có tâm tư khác!
Trừ hoàng đệ của ngươi ra, còn có đối thủ khác phải không.
Còn có hoàng huynh nữa... Hắn… hắn lúc sinh ra từng xuất hiện thiên địa dị tượng, thậm chí khiến cả Cổ Đạo Đại Thiên Tôn chú ý đưa tới một phần lễ vật.
Vị trí hoàng tôn hắn cũng có lợi thế rất lớn!
Kế Đô cười khổ nói.
Ừ, chuẩn bị của ngươi ta không để ý tới. Nhưng Tống Thiên nọ ta có thể đi gặp một lần, xem thử có thể khiến hắn nhận định ngươi là hoàng tôn tương lai được không!
Vương Lâm trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi nói.
Kế Đô hoàng tử nghe vậy trong lòng mừng như điên nhưng thần sắc vẫn không biến hóa nhiều, cung kính vâng dạ.
Nhìn Kế Đô trước mặt, Vương Lâm liếc một cái là nhận ra tính cách của người này. Hắn thuộc loại người kiêu nhã, biết cách che dấu tâm tính của mình, làm việc đúng mực.
Việc này chờ ta xuất quan xong thi sẽ nói tiếp. Nếu không có đại sự gì thì ngươi cũng đừng tới quấy rầy ta.
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào trong mật thất. Đại môn sau khi đóng lại, nơi này liền trở nên yên tĩnh.
Kế Đô hoàng tử quỳ ở đó một lát rồi mới cung kính đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng không thể che dấu.
Với tu vi của nghĩa phụ thì chắc Tống Tôn sẽ thay đổi chủ ý... Nhưng tất cả chuẩn bị của ta cũng đều phải lần lượt triển khai thôi. Lúc này phải ra sức một lần! Một khi thành công thì hai trăm năm sau ta chính là Thủy Cổ hoàng tôn mới.
Tâm thần Kế Đô hoàng tử kích động, liên tục hít sâu vài hơi xong mới mơ hồ áp chế được. Đi khỏi nơi này, hắn lập tức ra lệnh biến nơi này thành cấm địa, ai dám xông vào lập tức sẽ bị tru sát.
Hắn thậm chí còn điều tới nhiều hộ vệ bảo vệ ngày đêm.
Tạm thời không nói tới Kế Đô hoàng tử nữa. Vương Lâm sau khi đi vào mật thất liền nhìn quanh một vòng, sau đó vung tay phải lên. Lập tức có rất nhiều cấm chế tản ra bao phủ bốn phía, khiến cho khu vực này hoàn toàn bị giam cầm. Với tu vi ngày nay của Vương Lâm và hiểu biết của hắn đối với cấm chế thì dù là Đại Thiên Tôn tới, muốn hắn không phát giác mà tiến vào cũng là chuyện không có khả năng.
Khoanh chân ngồi trên mặt đất hai mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn sở dĩ chọn lựa đi tới Thủy Cổ, lựa chọn giúp Kế Đô hoàng tử trở thành hoàng tôn, ngoài việc hắn muốn đưa Tống Trí về gia hương thì còn một lý do sâu hơn.
Một giọt Hồn Huyết không thể khiến thân thể Uyển nhi tiến vào bên trong Thái Cổ Thần Cảnh...
Đối với Thái Cổ Thần Cảnh, năm đó Vương Lâm ở Tử Dương Tông cũng đã đọc qua rất nhiều bí điển của Song Tử Đại Thiên Tôn.
Bên trong đó có một số miêu tả về Thái Cổ Thần Cảnh. Chuyện liên quan tới việc nơi này xuất hiện ra sao không ai hiểu được. Nhưng Vương Lâm lại từ trong điển tịch này biết Thái Cổ Thần Cảnh có một áp lực rất lớn lao. Luồng áp lực này có thể vận chuyển dấu trời, khiến người chết trong đó dù không phải hồn phi phách tán nhưng hồn cũng không vào luân hồi, giống như ngay cả luân hồi cũng có thể bị ngăn cản.
Lời nói của Đạo Cổ quốc sư cũng có không ít chỗ tương tự, cho nên một năm trước Vương Lâm mới có thể để cho đối phương vận chuyển trận pháp, mở Thái Cổ Thần Cảnh ra.
Thân thể Uyển nhi không thể chịu nổi áp lực trong Thái Cổ Thần Cảnh. Dựa theo lời của Đạo Cổ quốc sư thì Hồn Huyết của thể bù đắp điểm này nhưng hiển nhiên là còn xa xa không đủ...
Đạo Cổ quốc sư hao hết tâm tư để mở Thái Cổ Thần Cảnh, lại lấy chuyện chân tướng ra dụ hoặc, lấy chuyện Uyển nhi thoát khỏi luân hồi làm mồi nhử khiến ta phải đi tới đó... Phân tích như thế thì dù hắn có mục đích gì cũng là muốn ta tin tưởng, muốn ta đi vào đó, tối thiểu là chuyện Uyển nhi hắn đã nói thật.
Nếu không ta cũng chưa chắc đã đi vào!
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm. Đấy chính là nguyên nhân hắn lựa chọn trợ giúp Kế Đô. Hắn muốn mình có càng nhiều Hồn Huyết càng tốt, nhất định phải đi tới Tổ Miếu của Cổ Tộc, vượt qua tam tổn kiếp cuối cùng của Cổ Tộc!
Chỉ có như vậy thì sau khi độ kiếp, hắn mới đạt được cổ Tổ tán thành một lần nữa, vì thế có thể giống như đệ nhị tổn kiếp, đạt được Hồn Huyết!
Đạo Cổ ta đã không thể trở về, mà quyền lợi mở Tổ Miếu cũng không nằm trong tay Đại Thiên Tôn mà ở trong tay mỗi đời hoàng tôn. Đó là quyền lợi thuộc về hoàng tôn.
Mặc dù La Trần cuối cùng có thể đạt được tán thành mà trở thành Đạo Cổ hoàng tôn... Nhưng ta không muốn trở lại Đạo Cổ nữa....
Vương Lâm than khẽ. Thần sắc lộ vẻ phức tạp.
Còn về Cực Cổ nhất mạch thì từ khi ta tới Cổ Tộc cũng không tiếp xúc với họ nhiều lắm. Như vậy thì chỉ có Thủy Cổ nhất mạch này mới thích hợp hơn cả. Nhất là Kế Đô này tuy có dã tâm nhưng cũng không dám nghịch ý ta.
Năm trăm năm... Năm trăm năm cuối cùng!
Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải giơ lên, lập tức một luồng sáng nhu hóa lóe lên, ở trước người Vương Lâm xuất hiện một quan tài trong suốt.
Lý Mộ Uyển như ngủ say nằm trong quan tài không nhúc nhích. Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, thần sắc lộ vẻ ôn nhu. Tay trái của hắn giơ lên vỗ một cái lên mi tâm. Lập tức một quầng sáng bay ra từ mi tâm của hắn.
Trong quầng sáng này có một hư ảnh mơ hồ. Hư ảnh đó chính là tàn hồn của Lý Mộ Uyển!
Uyển nhi, Từ nay về sau hồn phách của nàng đã hoàn chỉnh rồi. Ta nhất định sẽ khiến nàng thức tỉnh... Không chỉ vài chục năm mà là cả đời...
Tay trái Vương Lâm điểm một chỉ. Lập tức quầng sáng kia liền bay về phía mi tâm của Lý Mộ Uyển từ từ dung nhập vào trong đó. Lông mi của Lý Mộ Uyển đột nhiên run rẩy giống như sắp thức tỉnh nhưng lại từ từ yên tĩnh lại...
Chỉ là ở khóe mắt nàng có hai hàng nước mắt chảy xuống.
/2085
|