Sau khi thái sơ biến mất, bầu trời trong chớp mắt liền tối sầm lại. Vương Lâm chụp được sương mù mặc diệt bản nguyên, vung lên một cái. Sương mù này liền dung nhập vào bên trong bầu trời, hoàn toàn biến mất.
Nhìn chằm chằm vào bầu trời biến ảo ra trên trần mật thất kia, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hai tay giơ lên bắt quyết, nói khẽ.
- Lưu Nguyệt...
Thần thông hắn sáng tạo ra, Lưu Nguyệt Thuật, nghịch chuyển ngàn vạn năm tháng, biến hóa ra trong tích tắc. Loại thần thông này không chỉ có thể dùng trong đấu pháp mà hôm nay Vương Lâm càng đem thuật này dùng để khiến bản nguyên lớn mạnh.
Tu sĩ rất khó nắm bắt được lực lượng của thiên địa vận chuyển. Nhất là lại giống như Vương Lâm từ không hóa có, tự hóa ra một vùng thiên địa, tự mình hóa thành ban ngày và đêm tối thì còn gian nan hơn nhiều.
Giờ phút này nếu có người chứng kiến cảnh tượng này tất nhiên sẽ rất rung động.
Thuật mở động phủ giới của Điệu Vong Tộc, thần thông từ không hóa có của Đại Thiên Tôn có thể sáng tạo ra một thế giới thuộc về chính mình. Hơn nữa lực lượng Lưu Nguyệt của ta lại có thể tạo thành quỹ đạo vận chuyển của thiên địa.
Mà ta đã luyện hóa tường của mật thất này, có thể nắm giữ...
Vương Lâm nhìn bầu trời kia. Chỉ thấy trong thời gian ngắn ngủi, đêm tối và ban ngày luân phiên thay đổi đã tới mấy mươi lần.
Hi vọng có thể dùng phương pháp như vậy khiến cho cảm ngộ thái sơ và mặc diệt bản nguyên sâu hơn một chút.
Vương Lâm vỗ trán, lập tức một luồng nguyên thần phân ra bay thẳng lên trần, dung nhập vào bên trong đó, cảm thụ biến hóa đêm ngày luân phiên.
Một phần nguyên thần này bị Vương Lâm dung nhập vào trần liền không quan tâm tới nữa. Chuyện cảm ngộ cũng không phải trong thời gian ngắn mà làm được. Mấy năm sau khi hắn thu hồi là phần nguyên thần này, hắn sẽ đạt được tất cả cảm ngộ trong những năm tháng đó.
Cấm chế bản nguyên...
Vương Lâm nhìn sương mù không ngừng hiện ra những ký hiệu quỷ bí. Sương mù này chính là cấm chế bản nguyên, từ năm đó Thái Cổ Thần Cảnh mở ra vẫn luôn theo hắn tới nay.
Trầm mặc trong chốc lát. Vương Lâm nhớ tới mấy địa phương mà sư tôn Huyền La đã từng dẫn hắn đi qua. Tại những nơi này hắn đã đạt được rất nhiều cấm chế trận pháp. Những thứ này đối với sự lớn mạnh của cấm chế bản nguyên của hắn có lợi ích nghiêng trời lệch đất.
Than nhẹ một tiếng, Vương Lâm điểm một chỉ về phía ngũ hành chân thân. Ngũ hành chân thân lập tức mở hai mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi nhoáng lên hóa thành năm luồng sáng dung nhập vào bên trong cấm chế bản nguyên, thay thế Vương Lâm, dung hợp một lượng lớn cấm chế trận pháp để khiến bản nguyên lớn mạnh.
Cuối cùng Vương Lâm nhìn vê phía sát lục lôi đình chân thân. Đối với hắn đây là chân thân trọng yếu nhất, cũng có sát lục bản nguyên mà hắn đoán không ra.
Lục Mặc, lần đầu tiên hắn xuất hiện đã tự xưng như vậy. Đạo Cổ quốc sư nọ cũng nhận ra chân thân này...
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ phức tạp. Trong nội tâm hắn đã có suy đoán mơ hồ, chẳng quan suy đoán này bị hắn chôn chặt dưới đáy lòng.
Sát lục vốn có tấm thân bất tử đại biểu cho hủy diệt cho nên không có khả năng xóa đi. Sát lục bản nguyên này hôm nay chỉ mới đại thành, còn chưa thể ngưng tụ ra chân thân, không biết ta làm như vậy là đúng hay sai...
Vương Lâm chần chừ một chút.
Ta thủy chung áp chế sát lục bản nguyên này. Nó nhờ dung hợp với lôi bản nguyên mà sinh ra, ta dùng cấm chế giữ thăng bằng, lại cùng cảm ngộ mặc diệt bản nguyên khiến cho sát lục này được tăng cường, đồng thời lấy thái sơ để khống chế.
Làm như thế xem ra có thể thành tựu bản nguyên chân thân, còn có thể áp chế tạo thăng bằng, huống hồ ta còn có biện pháp khác!
Vương Lâm thì thào, thần sắc lộ vẻ quyết đoán. Giờ phút này không cho phép hắn làm khác. Nếu muốn tu vi tăng tiến thì nhất định phải làm thế.
Nhìn chằm chằm vào sát lục bản nguyên ở bên cạnh lôi đình chân thân, trong nháy mắt Vương Lâm hạ quyết tâm. Chỉ thấy lôi đình chân thân đột nhiên mở bừng hai mắt, trong mắt lập lóa tia chớp, há mồm hướng về phía sát lục bản nguyên hút một cái, lập tức nuốt sát lục bản nguyên này vào miệng. Toàn thân lôi đình chân thân bỗng nhiên thay đổi lập tức trở thành màu đen.
Sát lục lôi đình lại một lần nữa giáng xuống!
Nhìn khối chân thân kỳ dị này hai mắt Vương Lâm bừng sáng ngập trời, hai tay bắt quyết, điểm một chỉ tới. Chỉ thấy thân thể sát lục lôi đình chân thân nhoáng lên hướng thẳng về phía Vương Lâm, trong nháy mắt chồng lên thân thể Vương Lâm.
Vương Lâm bất ngờ lấy sát lục trong vô số năm làm sát lục bản nguyên này lớn mạnh. Trong quá trình dung hợp này thân thể Vương Lâm vẫn luôn có hư ảnh chồng lên, giống như trong thời gian ngắn rất khó dung hợp được hoàn toàn vậy.
Nhưng thần sắc Vương Lâm lại không hề lộ chút bất ngờ. giống như sớm biết là sẽ như thế vậy. Hai tay hắn không ngừng bắt quyết, liên tục điểm lên trên thân thể. Mỗi một chỉ hạ xuống, sát lục lôi đình chân thân xếp chồng lên thân thể lại tiêu tán một chút. Sau khi Vương Lâm không ngừng điểm xuống, trán hắn dần dần toát mồ hôi, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, khi một chỉ cuối cùng của hắn điểm xuống, sát lục lôi đình chân thân bất ngờ hoàn toàn dung hợp với thân thể, không còn chút hư ảnh nào. Vương Lâm cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi vừa phun ra, hắn liền vung tay lên hóa đám máu tươi kia thành ký hiệu, bất ngờ cuốn đi khiến cho toàn bộ ký hiệu này áp lên thân thể.
- Huyết luyện!
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng. Hai mắt hắn bỗng nhiên nhắm lại, không nhúc nhích chút nào.
Hắn muốn đồng thời khiến sát lục bản nguyên này lớn mạnh, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn sau này nên luyện hóa cả Lục Mặc!
Đây là lần thứ hai hắn luyện hóa sát lục lôi đình này. Lần đầu tiên chính là bởi sát lục lôi đình bất ngờ sinh ra.
Thời gian trôi qua, năm tháng không dừng lạin không để ý mà từ từ trôi qua một năm, một năm, rồi lại một năm.
Trên Tiên Cương đại lục, sau khi Thái Cổ Thần Cảnh xuất hiện, dòng chảy ngầm càng yên lặng hơn nhưng cũng bởi thế lại khiến một luồng áp lực nặng nề bao phủ cả Tiên Cương đại lục.
Các tông môn của Tiên Tộc đều yên lặng, xuất hiện thời kỳ không tranh đấu hiếm có, hiển nhiên đang ngưng tụ lực lượng, vì lần Thái Cổ Thần Cảnh mở ra mấy trăm năm sau mà dưỡng sức.
Những tông môn có chút thế lực cũng cảm nhận được áo lực này, dự cảm mấy trăm năm sau có lẽ sẽ gặp phải một trận đại chiến Tiên Cổ!
Trận đại chiến này có lẽ sẽ có Đại Thiên Tôn sụp đổ. Còn về Dược Thiên Tôn và Thiên Tôn cùng các tông môn có lẽ sẽ bị xóa tên, cũng có thể nhờ đó mà vang danh.
Trên mặt đất Cổ Tộc cũng như vậy, hoàng tộc tam mạch đều chấp hành khẩu lệnh đến từ Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, chuẩn bị triển khai chiến tranh. Áp lực bao phủ khiến tất cả các Đại Thiên Tôn của các tộc đều bế quan.
Đạo Cổ hoàng tộc, La Trần trở thành tân hoàng tôn. Chẳng qua chuyện hắn là tân hoàng vẫn còn xa lạ đối với Đạo Cổ nhất mạch, cần có thời gian để thích ứng mới có được tất cả.
Trong quá trình này Thánh Hoàng Tổ Diệp Vi tạm thời thay thế hoàng tôn xử lý tất cả mọi chuyện của Đạo Cổ nhất mạch. Còn về Huyền La thì sau khi La Trần trở thành hoàng tồn liền bế quan không ra nữa.
Thời gian chuyển thế của hắn đã tới gần, lại gặp Thái Cổ Thần Cảnh xuất hiện, đối với Huyền La mà nói hiện tại không phải lúc chuyển thế tốt nhất. Hắn không thể chuyển thế mà phải áp chế chờ đợi mọi chuyện sau khi bình yên lại mới an tâm chuyển thế.
Thủy Cổ nhất mạch cũng có vấn đề tương tự. Lão hoàng tôn sắp tới kỳ hạn ngàn năm, dựa theo ước định từ xưa thì trừ phi là được Cổ Đạo Đại Thiên Tôn cho phép, nếu không hắn phải thoái vị, truyền vị trí hoàng tôn cho người khác.
Lúc này chỉ còn hơn một trăm năm, chính là thời gian cuối cùng để thoái vị. Vậy mà Thủy Cổ hoàng tôn này vẫn luôn trầm mặc. Hắn không có quyền lựa chọn. Tất cả hoàng tử của Thủy Cổ nhất mạch lúc này đều đưa mắt nhìn về phía Tống Thiên Đại Thiên Tôn.
Kế Đô cũng bái phỏng nhiều lần nhưng không thành công, đều bị ngăn lại ngoài Nguyên Thủy Sơn. Khi thấy ngày nọ càng ngày càng gần mà một khi Tống Thiên Đại Thiên Tôn quyết định thì tất cả đều đã muộn.
Ngay lúc này Kế Đô hoàng tử đang ngồi trong hành cung với ba ngươi. Hắn cau mày, thần sắc mang theo vẻ lo lắng, chần chừ bất định.
Bên cạnh hắn có một thiếu phụ. Thiếu phụ này thoạt nhìn tuổi không lớn, khi nhìn về phía Kế Đô ánh mắt cũng lộ vẻ lo lắng.
- Hoàng huynh, Vương Lâm tiền bối đã bế quan suốt mấy trăm năm rồi... Thời gian tới lúc phụ hoàng thoái vị càng lúc càng gần. Dựa theo tục lệ, hẳn là trong một trăm năm này sẽ xác định tân hoàng đó.
Từ thời gian mà tính thì chắc hắn sẽ vào mấy năm này sẽ có kết quả xác thực Nếu lúc này ngươi không tìm Vương Lâm tiền bối nhờ hỗ trợ thì ta e rằng mọi chuyện đã muộn rồi...
Thiếu phụ nọ than khẽ. Nàng năm đó chính là nữ tử bên cạnh Kế Đô vài thập niên trước đã lập gia đình đình với một thiên tài Thủy Cổ nhất mạch. Vị thiên tài kia có thể nói là cường giả mạnh nhất trong những người đồng lứa của Thủy Cổ nhất mạch, lúc này cũng là người tâm phúc, giờ phút này đang ngồi cạnh thiếu phụ ánh mắt lạnh lùng nhìn hết thảy.
- Nghe đồn vị tiền bối này là Đệ Thập Dương của Tiên Cương, nhưng năm đó hắn sau khi rời khỏi Đạo Cổ nhất mạch liền lập tức bế quan ở nơi này xem ra hẳn là bị thương rồi... Hắn có thể khiến Tống Tôn thay đổi ý định hay không...
Người nói chuyện là một thanh niên mặc tử y, đúng là phu quân của thiếu phụ.
- Hoàng huynh!
Thiếu phụ càng lo lắng hơn.
- Không cần phải nói nữa! Nghĩa phụ năm đó trước khi bế quan từng nói không muốn bị quấy rầy vì chuyện gì...
Kế Đô hoàng tử từ chối, hồi lâu thở dài một tiếng rồi quyết đoán nói.
Thiếu phụ kia cắn môi dưới, nhìn vẻ quyết đoán của Kế Đô cũng đành phải nuốt lời muốn nói xuống.
Chỉ có thanh niên mặc tử bào kia là khóe miệng lộ nụ cười lạnh. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ Vương Lâm chưa từng gặp mặt này lại kinh khủng như lời đồn.
- Mặc dù nghĩa phụ không xuất quan nhưng chuẩn bị của ta trong một trăm năm này có thể bộc phát! Hoàng đệ... Còn cả hoàng huynh kia của ta không biết nếu bọn họ chết thì Tống Tôn còn lựa chọn một người chết làm hoàng tôn hay không!
Ánh mắt Kế Đô lộ ra một tia hàn quang.
Lòi này vừa nói ra liền có khí tức lạnh lẽo tràn ra khiến tâm thần thiếu phụ run rẩy, muốn nói gì đó nhưng liền hóa thành vẻ khổ sở. Hoàng huynh trước mặt so với một trăm năm trước đã biến đổi quá lớn khiến nàng cảm thấy xa lạ.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Thanh niên mặc tử bào kia nghe Kế Đô nói vậy cũng trầm mặc, hồi lâu sau hắn mới ngẩng phắt đầu đang muốn mở miệng nói thì đột nhiên một luồng uy áp lớn lao vô thanh vô tức phủ xuống đại điện.
Uy áp này vừa xuất hiện liền khiến thiên địa biến sắc phong vân cuồn cuộn. Cả thiên địa bỗng nhiên xuất hiện biến hóa kinh người.
Có một luồng khí tức không thể nào hình dung nổi từ trong mật thất nơi Vương Lâm bế quan phóng lên cao thẳng tới tận chín tầng trời.
Bầu trời vốn gió nhẹ mây xanh trong nháy mắt liền sụp đổ, xuất hiện vô số mảnh vỡ ầm ầm bị cuốn về tám hướng.
- Thiên địa dị tượng...
- Từ chỗ nghía phụ bế quan truyền ra. Nghĩa phụ xuất quan rồi!
Kế Đô đứng phắt dậy sắc mặt lộ vẻ kích động.
Nhìn chằm chằm vào bầu trời biến ảo ra trên trần mật thất kia, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hai tay giơ lên bắt quyết, nói khẽ.
- Lưu Nguyệt...
Thần thông hắn sáng tạo ra, Lưu Nguyệt Thuật, nghịch chuyển ngàn vạn năm tháng, biến hóa ra trong tích tắc. Loại thần thông này không chỉ có thể dùng trong đấu pháp mà hôm nay Vương Lâm càng đem thuật này dùng để khiến bản nguyên lớn mạnh.
Tu sĩ rất khó nắm bắt được lực lượng của thiên địa vận chuyển. Nhất là lại giống như Vương Lâm từ không hóa có, tự hóa ra một vùng thiên địa, tự mình hóa thành ban ngày và đêm tối thì còn gian nan hơn nhiều.
Giờ phút này nếu có người chứng kiến cảnh tượng này tất nhiên sẽ rất rung động.
Thuật mở động phủ giới của Điệu Vong Tộc, thần thông từ không hóa có của Đại Thiên Tôn có thể sáng tạo ra một thế giới thuộc về chính mình. Hơn nữa lực lượng Lưu Nguyệt của ta lại có thể tạo thành quỹ đạo vận chuyển của thiên địa.
Mà ta đã luyện hóa tường của mật thất này, có thể nắm giữ...
Vương Lâm nhìn bầu trời kia. Chỉ thấy trong thời gian ngắn ngủi, đêm tối và ban ngày luân phiên thay đổi đã tới mấy mươi lần.
Hi vọng có thể dùng phương pháp như vậy khiến cho cảm ngộ thái sơ và mặc diệt bản nguyên sâu hơn một chút.
Vương Lâm vỗ trán, lập tức một luồng nguyên thần phân ra bay thẳng lên trần, dung nhập vào bên trong đó, cảm thụ biến hóa đêm ngày luân phiên.
Một phần nguyên thần này bị Vương Lâm dung nhập vào trần liền không quan tâm tới nữa. Chuyện cảm ngộ cũng không phải trong thời gian ngắn mà làm được. Mấy năm sau khi hắn thu hồi là phần nguyên thần này, hắn sẽ đạt được tất cả cảm ngộ trong những năm tháng đó.
Cấm chế bản nguyên...
Vương Lâm nhìn sương mù không ngừng hiện ra những ký hiệu quỷ bí. Sương mù này chính là cấm chế bản nguyên, từ năm đó Thái Cổ Thần Cảnh mở ra vẫn luôn theo hắn tới nay.
Trầm mặc trong chốc lát. Vương Lâm nhớ tới mấy địa phương mà sư tôn Huyền La đã từng dẫn hắn đi qua. Tại những nơi này hắn đã đạt được rất nhiều cấm chế trận pháp. Những thứ này đối với sự lớn mạnh của cấm chế bản nguyên của hắn có lợi ích nghiêng trời lệch đất.
Than nhẹ một tiếng, Vương Lâm điểm một chỉ về phía ngũ hành chân thân. Ngũ hành chân thân lập tức mở hai mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi nhoáng lên hóa thành năm luồng sáng dung nhập vào bên trong cấm chế bản nguyên, thay thế Vương Lâm, dung hợp một lượng lớn cấm chế trận pháp để khiến bản nguyên lớn mạnh.
Cuối cùng Vương Lâm nhìn vê phía sát lục lôi đình chân thân. Đối với hắn đây là chân thân trọng yếu nhất, cũng có sát lục bản nguyên mà hắn đoán không ra.
Lục Mặc, lần đầu tiên hắn xuất hiện đã tự xưng như vậy. Đạo Cổ quốc sư nọ cũng nhận ra chân thân này...
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ phức tạp. Trong nội tâm hắn đã có suy đoán mơ hồ, chẳng quan suy đoán này bị hắn chôn chặt dưới đáy lòng.
Sát lục vốn có tấm thân bất tử đại biểu cho hủy diệt cho nên không có khả năng xóa đi. Sát lục bản nguyên này hôm nay chỉ mới đại thành, còn chưa thể ngưng tụ ra chân thân, không biết ta làm như vậy là đúng hay sai...
Vương Lâm chần chừ một chút.
Ta thủy chung áp chế sát lục bản nguyên này. Nó nhờ dung hợp với lôi bản nguyên mà sinh ra, ta dùng cấm chế giữ thăng bằng, lại cùng cảm ngộ mặc diệt bản nguyên khiến cho sát lục này được tăng cường, đồng thời lấy thái sơ để khống chế.
Làm như thế xem ra có thể thành tựu bản nguyên chân thân, còn có thể áp chế tạo thăng bằng, huống hồ ta còn có biện pháp khác!
Vương Lâm thì thào, thần sắc lộ vẻ quyết đoán. Giờ phút này không cho phép hắn làm khác. Nếu muốn tu vi tăng tiến thì nhất định phải làm thế.
Nhìn chằm chằm vào sát lục bản nguyên ở bên cạnh lôi đình chân thân, trong nháy mắt Vương Lâm hạ quyết tâm. Chỉ thấy lôi đình chân thân đột nhiên mở bừng hai mắt, trong mắt lập lóa tia chớp, há mồm hướng về phía sát lục bản nguyên hút một cái, lập tức nuốt sát lục bản nguyên này vào miệng. Toàn thân lôi đình chân thân bỗng nhiên thay đổi lập tức trở thành màu đen.
Sát lục lôi đình lại một lần nữa giáng xuống!
Nhìn khối chân thân kỳ dị này hai mắt Vương Lâm bừng sáng ngập trời, hai tay bắt quyết, điểm một chỉ tới. Chỉ thấy thân thể sát lục lôi đình chân thân nhoáng lên hướng thẳng về phía Vương Lâm, trong nháy mắt chồng lên thân thể Vương Lâm.
Vương Lâm bất ngờ lấy sát lục trong vô số năm làm sát lục bản nguyên này lớn mạnh. Trong quá trình dung hợp này thân thể Vương Lâm vẫn luôn có hư ảnh chồng lên, giống như trong thời gian ngắn rất khó dung hợp được hoàn toàn vậy.
Nhưng thần sắc Vương Lâm lại không hề lộ chút bất ngờ. giống như sớm biết là sẽ như thế vậy. Hai tay hắn không ngừng bắt quyết, liên tục điểm lên trên thân thể. Mỗi một chỉ hạ xuống, sát lục lôi đình chân thân xếp chồng lên thân thể lại tiêu tán một chút. Sau khi Vương Lâm không ngừng điểm xuống, trán hắn dần dần toát mồ hôi, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, khi một chỉ cuối cùng của hắn điểm xuống, sát lục lôi đình chân thân bất ngờ hoàn toàn dung hợp với thân thể, không còn chút hư ảnh nào. Vương Lâm cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi vừa phun ra, hắn liền vung tay lên hóa đám máu tươi kia thành ký hiệu, bất ngờ cuốn đi khiến cho toàn bộ ký hiệu này áp lên thân thể.
- Huyết luyện!
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng. Hai mắt hắn bỗng nhiên nhắm lại, không nhúc nhích chút nào.
Hắn muốn đồng thời khiến sát lục bản nguyên này lớn mạnh, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn sau này nên luyện hóa cả Lục Mặc!
Đây là lần thứ hai hắn luyện hóa sát lục lôi đình này. Lần đầu tiên chính là bởi sát lục lôi đình bất ngờ sinh ra.
Thời gian trôi qua, năm tháng không dừng lạin không để ý mà từ từ trôi qua một năm, một năm, rồi lại một năm.
Trên Tiên Cương đại lục, sau khi Thái Cổ Thần Cảnh xuất hiện, dòng chảy ngầm càng yên lặng hơn nhưng cũng bởi thế lại khiến một luồng áp lực nặng nề bao phủ cả Tiên Cương đại lục.
Các tông môn của Tiên Tộc đều yên lặng, xuất hiện thời kỳ không tranh đấu hiếm có, hiển nhiên đang ngưng tụ lực lượng, vì lần Thái Cổ Thần Cảnh mở ra mấy trăm năm sau mà dưỡng sức.
Những tông môn có chút thế lực cũng cảm nhận được áo lực này, dự cảm mấy trăm năm sau có lẽ sẽ gặp phải một trận đại chiến Tiên Cổ!
Trận đại chiến này có lẽ sẽ có Đại Thiên Tôn sụp đổ. Còn về Dược Thiên Tôn và Thiên Tôn cùng các tông môn có lẽ sẽ bị xóa tên, cũng có thể nhờ đó mà vang danh.
Trên mặt đất Cổ Tộc cũng như vậy, hoàng tộc tam mạch đều chấp hành khẩu lệnh đến từ Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, chuẩn bị triển khai chiến tranh. Áp lực bao phủ khiến tất cả các Đại Thiên Tôn của các tộc đều bế quan.
Đạo Cổ hoàng tộc, La Trần trở thành tân hoàng tôn. Chẳng qua chuyện hắn là tân hoàng vẫn còn xa lạ đối với Đạo Cổ nhất mạch, cần có thời gian để thích ứng mới có được tất cả.
Trong quá trình này Thánh Hoàng Tổ Diệp Vi tạm thời thay thế hoàng tôn xử lý tất cả mọi chuyện của Đạo Cổ nhất mạch. Còn về Huyền La thì sau khi La Trần trở thành hoàng tồn liền bế quan không ra nữa.
Thời gian chuyển thế của hắn đã tới gần, lại gặp Thái Cổ Thần Cảnh xuất hiện, đối với Huyền La mà nói hiện tại không phải lúc chuyển thế tốt nhất. Hắn không thể chuyển thế mà phải áp chế chờ đợi mọi chuyện sau khi bình yên lại mới an tâm chuyển thế.
Thủy Cổ nhất mạch cũng có vấn đề tương tự. Lão hoàng tôn sắp tới kỳ hạn ngàn năm, dựa theo ước định từ xưa thì trừ phi là được Cổ Đạo Đại Thiên Tôn cho phép, nếu không hắn phải thoái vị, truyền vị trí hoàng tôn cho người khác.
Lúc này chỉ còn hơn một trăm năm, chính là thời gian cuối cùng để thoái vị. Vậy mà Thủy Cổ hoàng tôn này vẫn luôn trầm mặc. Hắn không có quyền lựa chọn. Tất cả hoàng tử của Thủy Cổ nhất mạch lúc này đều đưa mắt nhìn về phía Tống Thiên Đại Thiên Tôn.
Kế Đô cũng bái phỏng nhiều lần nhưng không thành công, đều bị ngăn lại ngoài Nguyên Thủy Sơn. Khi thấy ngày nọ càng ngày càng gần mà một khi Tống Thiên Đại Thiên Tôn quyết định thì tất cả đều đã muộn.
Ngay lúc này Kế Đô hoàng tử đang ngồi trong hành cung với ba ngươi. Hắn cau mày, thần sắc mang theo vẻ lo lắng, chần chừ bất định.
Bên cạnh hắn có một thiếu phụ. Thiếu phụ này thoạt nhìn tuổi không lớn, khi nhìn về phía Kế Đô ánh mắt cũng lộ vẻ lo lắng.
- Hoàng huynh, Vương Lâm tiền bối đã bế quan suốt mấy trăm năm rồi... Thời gian tới lúc phụ hoàng thoái vị càng lúc càng gần. Dựa theo tục lệ, hẳn là trong một trăm năm này sẽ xác định tân hoàng đó.
Từ thời gian mà tính thì chắc hắn sẽ vào mấy năm này sẽ có kết quả xác thực Nếu lúc này ngươi không tìm Vương Lâm tiền bối nhờ hỗ trợ thì ta e rằng mọi chuyện đã muộn rồi...
Thiếu phụ nọ than khẽ. Nàng năm đó chính là nữ tử bên cạnh Kế Đô vài thập niên trước đã lập gia đình đình với một thiên tài Thủy Cổ nhất mạch. Vị thiên tài kia có thể nói là cường giả mạnh nhất trong những người đồng lứa của Thủy Cổ nhất mạch, lúc này cũng là người tâm phúc, giờ phút này đang ngồi cạnh thiếu phụ ánh mắt lạnh lùng nhìn hết thảy.
- Nghe đồn vị tiền bối này là Đệ Thập Dương của Tiên Cương, nhưng năm đó hắn sau khi rời khỏi Đạo Cổ nhất mạch liền lập tức bế quan ở nơi này xem ra hẳn là bị thương rồi... Hắn có thể khiến Tống Tôn thay đổi ý định hay không...
Người nói chuyện là một thanh niên mặc tử y, đúng là phu quân của thiếu phụ.
- Hoàng huynh!
Thiếu phụ càng lo lắng hơn.
- Không cần phải nói nữa! Nghĩa phụ năm đó trước khi bế quan từng nói không muốn bị quấy rầy vì chuyện gì...
Kế Đô hoàng tử từ chối, hồi lâu thở dài một tiếng rồi quyết đoán nói.
Thiếu phụ kia cắn môi dưới, nhìn vẻ quyết đoán của Kế Đô cũng đành phải nuốt lời muốn nói xuống.
Chỉ có thanh niên mặc tử bào kia là khóe miệng lộ nụ cười lạnh. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ Vương Lâm chưa từng gặp mặt này lại kinh khủng như lời đồn.
- Mặc dù nghĩa phụ không xuất quan nhưng chuẩn bị của ta trong một trăm năm này có thể bộc phát! Hoàng đệ... Còn cả hoàng huynh kia của ta không biết nếu bọn họ chết thì Tống Tôn còn lựa chọn một người chết làm hoàng tôn hay không!
Ánh mắt Kế Đô lộ ra một tia hàn quang.
Lòi này vừa nói ra liền có khí tức lạnh lẽo tràn ra khiến tâm thần thiếu phụ run rẩy, muốn nói gì đó nhưng liền hóa thành vẻ khổ sở. Hoàng huynh trước mặt so với một trăm năm trước đã biến đổi quá lớn khiến nàng cảm thấy xa lạ.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Thanh niên mặc tử bào kia nghe Kế Đô nói vậy cũng trầm mặc, hồi lâu sau hắn mới ngẩng phắt đầu đang muốn mở miệng nói thì đột nhiên một luồng uy áp lớn lao vô thanh vô tức phủ xuống đại điện.
Uy áp này vừa xuất hiện liền khiến thiên địa biến sắc phong vân cuồn cuộn. Cả thiên địa bỗng nhiên xuất hiện biến hóa kinh người.
Có một luồng khí tức không thể nào hình dung nổi từ trong mật thất nơi Vương Lâm bế quan phóng lên cao thẳng tới tận chín tầng trời.
Bầu trời vốn gió nhẹ mây xanh trong nháy mắt liền sụp đổ, xuất hiện vô số mảnh vỡ ầm ầm bị cuốn về tám hướng.
- Thiên địa dị tượng...
- Từ chỗ nghía phụ bế quan truyền ra. Nghĩa phụ xuất quan rồi!
Kế Đô đứng phắt dậy sắc mặt lộ vẻ kích động.
/2085
|