Tiên Nghịch

Q.13 - Chương 2080 - Cái Gì Là Chân Tướng.

/2085


Mộc Băng Mi rời đi.

Nàng rời khỏi động phủ này, rời khỏi Chu Tước Tinh. Nhưng nàng cũng không đi một mình, ở bên cạnh nàng có một nam tử mái đầu bạc trắng, tướng mạo tầm thường, lộ ra một khí chất không nói lên lời, khiến người ta rất thoải mái. Hắn nắm tay Mộc Băng Mi, giống như trong Mộng Đạo luân hồi, vẫn nắm không buông ra.

Hắn vẫn lờ mờ nghe được lời nói của Mộc Băng Mi trên bầu trời.

- Chàng... Là phần thân hay bản thể...

- Ta là Vương Lâm, ta ở bên cạnh nàng.

Vương Lâm nhìn Mộc Băng Mi, khẽ nói.

Mộc Băng Mi nhìn Vương Lâm, dần dần lộ ra nụ cười, trông vô cùng tươi đẹp, vô cùng vui vẻ.

Bọn họ đi xa, cho tới khi rời khỏi Chu Tước Tinh, không biết đi về phía nào...

Sau khi bọn họ hóa thành cầu vồng biến mất ở phía chân trời, trên mặt đất, ở một nơi bọn họ không nhìn thấy, Vương Lâm đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ đi xa, khuôn mặt nở nụ cười.

Phần thân hay là bản thể chỉ có mình Vương Lâm mới biết.

Có lẽ theo Mộc Băng Mi rời đi là phần thân của Vương Lâm, ở lại nơi này mới là bản thể của hắn. Nhưng cũng có lẽ... Hoàn toàn ngược lại!

Không có đáp án.

Thập Tam cũng rời đi. Một đời hắn đều đi theo dấu chân của Vương Lâm. Lúc này Vương Lâm cho hắn một mình bay đi, giống như cánh chim trưởng thành phải một mình bay đi, đối mặt với mưa gió, nhìn ngắm cầu vồng. Chỉ có như thế thì hắn mới có thể chính thức trưởng thành, trở thành một người đỉnh thiên lập địa.

-Đều đi rồi...

Chỉ còn lại mình Vương Lâm ở trên Chu Tước Tinh, ở trong khi cùng Liễu Mi vào trong mộng, hắn đi tới bái tế cha mẹ, lúc này sau khi bái tế một lần nữa, hắn đi tới ngôi nhà lúc đầu ở cùng Lý Mộ Uyển.

Nơi này đã thay đổi sau năm tháng trôi qua nhưng hắn lại khôi phục lại sơn cốc như ban đầu.

Trong sơn cốc này, Vương Lâm ở lại đó làm bạn với Lý Mộ Uyển, cảm thụ năm tháng bình thường. Hắn ôm Lý Mộ Uyển, kể cho nàng nghe chuyện luân hồi, giống như rất lâu trước đó hắn vẫn làm.

Trong cổ độc, đắm chìm vào trong sự bình tĩnh và ấm áp của nội tâm.

Thời gian cứ trôi qua từng năm một. Mùa xuân tới, vạn vật phục hồi, Vương Lâm đã trồng rất nhiều hoa cỏ trong sơn cốc này. Nhìn hoa cỏ nở rộ, nhìn mưa hạ rơi, nhìn gió thu hát lên bài ca năm tháng, nhìn bông tuyết trời đông tung bay.

Vương Lâm cùng Lý Mộ Uyên, trong tai văng vẳng tiếng đàn nhưng mấy ngàn năm trước.

Mười năm, mười năm, mười năm... Vương Lâm ở lại trong sơn cốc yên tĩnh này bảy mươi năm.

Hắn cùng Lý Mộ Uyển ở lại nơi này, quên hết tất cả. Hắn không nghĩ tới tu vi của bản thân, không nghĩ tới cảm ngộ bổn nguyên cũng không nghĩ tới tất cả âm mưu quỷ kế với người khác. Trong mắt hắn chỉ có Lý Mộ Uyển trong mắt hắn chỉ có thân ảnh này. Bên tai hắn chỉ còn nghe thấy tiếng đàn vang vọng trong năm tháng.

Vào năm thứ hai trăm khi trở lại động phủ giới, tại sơn cốc Vương Lâm ở có một người khách tới. Người khách này là một nam tử đầu trọc. Tướng mạo của hắn giống hệt năm xưa, không hề biến hóa chút nào.

Hắn đi ra từ bên trong thiên địa, đứng bên ngoài sơn cốc này hồi lâu, nhìn trăm hoa đua nở trong sơn cốc, ở trong biển hoa đó có một căn nhà gỗ, ở trước nhà có một thân ảnh cô độc đang ngồi khoanh chân.

Nam tử nọ than khẽ, thần sắc lộ vẻ buồn bã.

Tay hắn cầm theo một bầu rượu, thở dài đi vào bên trong sơn cốc, xuyên qua biển hoa. Đi tới bên cạnh Vương Lâm. Hắn nhìn Vương Lâm hồi lâu, hồi lâu, khoanh chân ngồi xuống đối diện với Vương Lâm.

Vương Lâm mở mắt, ngẩng đầu nhìn nam tử đầu trọc đang ngồi trước mặt, trên mặt từ từ hiện ra nụ cười.

- Ngươi đã tới rồi.

Nam tử đầu trọc nọ trầm mặc gật đầu.

- Không thể quên được sao...

Qua nửa ngày, nam tử đầu trọc đưa bầu rượu cho Vương Lâm, bản thân cũng xuất ra một bầu khác, đưa lên miệng uống một ngụm lớn. Rượu chảy cả qua khóe miệng hắn, rơi xuống y phục.

- Chưa bao giờ muốn quên thì làm sao quên được.

Vương Lâm nhận lấy bầu rượu, uống một ngụm.

- Ngươi đang hành hạ chính mình đó.

Thần sắc nam từ đầu trọc đầy phức tạp nhìn Vương Lâm.

- Hành hạ sao....

Vương Lâm thì thào, uống rượu, không tiếp tục nói nữa.

- Bỏ cuộc đi thôi. Ngươi sẽ không thành công đâu. Cứ như vậy thì người mệt mỏi, Uyên Nhi cũng mệt mỏi...

Nam tử đầu trọc lắc đầu, khẽ nói.

- Ta nên gọi ngươi là Mặc Trí hay là gọi cái tên kia.

Vương Lâm nhìn bầu trời trầm mặc một lát rồi nói.

Nam tử đầu trọc này chính là năm đó ở bên trong miếu đêm mưa, nói với Vương Lâm là tâm vong tất vong - Mặc Trí!

- Mặc Trí... Tên ta vẫn là như vậy.

Nam tử đầu trọc kia than khẽ.

- Vương Lâm, tất cả đáp án ngươi cũng có phán đoán rồi. Ta có thể nói cho ngươi toàn bộ...Ngươi...

Mặc Trí đang định nói.

- Đừng nói. Có một số việc ta muốn tự mình tìm hiểu.

Vương Lâm lắc đầu, cầm bầu rượu uống một ngụm lớn.

- Uống rượu với ta đi. Ngươi và ta cũng đã rất lâu mới gặp rồi.

Vương Lâm mỉm cười nhìn Mặc Trí.

Nam tử đầu trọc này trầm mặc, cầm bầu rượu uống với Vương Lâm. Cho tới đêm, cho tới ngày thứ hai, hai người không mở miệng nói một câu nào nữa.

Ở phía chân trời xa xa, lại một lần nữa xuất hiện ánh sáng mặt trời. Mặc Trí đứng dậy nhìn Vương Lâm, thầm than một tiếng.

- Ta đi đây... Hy vọng ngươi có thể thành công...

Hắn không khuyên nhủ gì nữa mà xoay người đi về phía xa xa. Trong chớp mắt khi hắn ra khỏi sơn cốc này, bước chân hắn dừng lại, không quay đầu mà đưa lưng về phía Vương Lâm.

- Sư tôn bảo ta hỏi ngươi một câu, la bàn định giới kia khi nào thì ngươi mang về?

Lời nói của Mặc Trí vang vọng bên trong sơn cốc. Hắn sau khi nói xong liền cất bước rời khỏi sơn cốc, đi xa dần.

Vương Lâm vẫn ngồi khoanh chân như trước, uống rượu, đối với lời nói của Mặc Trí khi rời đi giống như không nghe không hỏi.

Hắn sớm đã hiểu rõ một chuyện. Nhưng hắn biết chính mình là Vương Lâm, là con một gia đình thợ mộc trong một sơn thôn nhỏ tại Triệu quốc Chu Tước Tinh.

Từng bước một hắn bước lên trên đường tu tiên, từng bước một đạt tới trình độ ngày nay.

Làm Lý Mộ Uyên sống lại là quyết định của hắn, không phải là một ý thức, một sự quấy nhiễu này sau luân hồi khiến hắn lựa chọn mà là sự chọn lựa của bản thân hắn.

- Ta chính là ta...

Trong mắt Vương Lâm không có sự mê man mà hoàn toàn trong sáng.

- Mặc Trí cũng tốt, Hồng Diệp cũng được, thậm chí là sư tôn của Mặc Trí, còn cả Thiên Vân Tử... Bọn họ cũng tưởng rằng thiên địa vạn vật, động phủ giới, Tiên Cương đại lục đều là hư ảo, là không phải thật, là một hồi Mộng Đạo luân hồi của ta...

Vương Lâm thì thào. Việc này hắn đã sớm suy nghĩ cận thận rồi!

- Chẳng qua đúng là như vậy sao...

Vương Lâm mỉm cười đứng dậy, nhìn bầu trời. Hai mắt hắn lộ ánh sáng ngời ngời.

- Thiên Vận Tử, ngươi thật sự tưởng rằng ta không biết lai lịch của ngươi sao!

Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Hắn nhìn bầu trời mơ hồ giống như thấy được ở bên ngoài Tiên Cương đại lục, ở trong bóng tối vô biên vô hạn có sắc mặt thân ảnh mặc hắc y, mái đầu đen bóng thật dài mang theo khí tức sát lục hủy diệt đang từ xa xa đi tới.

Mục tiêu của thân ảnh nọ chính là Tiên Cương đại lục.

- Thiên Vận Tử. Tất cả đáp án không phải ở Thái Cổ Thần Cảnh như ngươi nói mà là ta nói cho ngươi nên ngươi mới biết được chân tướng!

Vương Lâm vung tay áo lên. Trong tay hắn xuất hiện một cái đầu lâu.

Cái đầu lâu này thuộc về Cát Cùng.

Đầu lâu nọ lóe lên, chợt hiện ra một loạt chữ nhỏ, lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

- Các ngươi đều sai lầm rồi...

Vương Lâm thu hồi ánh mắt, mỉm cười xoay người đi về phía căn nhà gỗ, Lý Mộ Uyển đang nằm ở đó.

Vương Lâm đứng bên cạnh nhìn nàng đang ngủ say, ánh mắt nhu hòa.

- Uyển Nhi, nàng hồi tỉnh được thôi... Bởi vì ta đã biết phương pháp chính thức... Ngay ở trong tổ miếu của Thủy Cổ ta đã bắt đầu rồi.

Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia điên cuồng. Phương pháp này đúng là rất điên cuồng.

Năm tháng xuân hạ thu đông không ngừng trôi qua. Vương Lâm ở bên trong sơn cốc này, cùng Lý Mộ Uyển đã vượt qua rất nhiều năm. Loại cuộc sống bình tĩnh này ngoài lúc Vương Lâm hóa phàm hay Mộng Đạo thì rất hiếm có.

Hắn cùng với Lý Mộ Uyển vừa nói vừa kể chuyện đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Những năm gần đây Thập Tam cũng trở lại mấy lần, mỗi lần đều ở lại sơn cốc mấy tháng với Vương Lâm, sau đó lại rời đi, tiến hành cuộc sống và chặng đường tu đạo thuộc về hắn.

Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu cũng không biết dùng phương pháp gì mà thực sự tìm được Chung Đại Hồng. Ba ngươi phối hợp khiến động phủ giới rung trời chuyển đất, cực kỳ vui vẻ.

Nhất là thân thể của bọn họ chuyển thế tại Tiên Cương đại lục, cho nên có thể thông qua đại môn của động phủ, mượn lực lượng của Vương Lâm tùy ý ra vào. Còn về Chung Đại Hồng thì có Vương Lâm trợ giúp nên cũng vậy. Cứ như thế sau khi quét ngang cả động phủ giới, ba người này cùng với Hải Long thích hoạt động kia rời khỏi động phủ giới, bắt đầu cuộc đời truyền kỳ của bọn họ.

Chẳng qua trước khi đi, ba người Hứa Lập Quốc cũng tới chỗ Vương Lâm, cẩn thận ân cần hầu hạ một phen, càng a dua nịnh nọt, cuối cùng Vương Lâm buồn cười phải để lại ấn ký khí tức của mình trên người bọn họ, đảm bảo sự bình an của mấy người bọn họ. Sau đó ba người Hứa Lập Quốc hưng phấn rời đi.

Có tấm da hổ là Vương Lâm, lại có Hải Long chiến lực Kim tôn, bọn họ tự tin có thể tiến hành lừa gạt tới Tiên Cương như chỗ không người!

Vào năm thứ mười sáu sau khi ba người Hứa Lập Quốc rời đi, Vương Lâm mang theo Lý Mộ Uyển đi ra khỏi sơn cốc nọ đi ra khỏi động phủ giới, tiến về Tiên Cương đại lục.

Trước khi đi, thần thức của hắn thấy được Tiên giới, thấy tu sĩ nơi này đang tiêu hóa đạo thống do mình lưu lại, thấy Thập Tam, thấy rất nhiều cố nhân.

Hắn thu hồi thần thức, cuối cùng nhìn thoáng qua động phủ giới!

Còn thời gian ba tháng nữa là Thái cổ Thân Cảnh trên Tiên Cương đại lục mở ra. Nơi đó chính là chỗ cuối cùng Vương Lâm tới!

- Từ Thái Cổ Thần Cảnh đi ra thì Uyển Nhi và ta sẽ ở cùng nhau...

Vương Lâm thì thào, bước một bước vào đại môn của động phủ giới, biến mất hoàn toàn.


/2085

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status