Thực ra Vương Lâm cũng bị giật mình mất một lúc mơi định thần lại được.
Lần này, Chu Bằng nổi trận lôi đình, cho rằng hắn vì khinh thường nên
mới bị một tên đệ tử mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ đánh
thắng. Vì vậy mà hắn không nói lời nào, lập tức xuất ra Thông Thiên cự
mãng, tay bắt quyết. Cự mãng liền kêu lên một tiếng, đang định mở cái
miệng khổng lồ ra...
Vương Lâm lại một lần nữa sử dụng Dẫn Lực thuật vỗ một cái. Cự mãng rên
lên một tiếng, thân thể nhất thời tiêu tán. Chu Bằng mặt tái nhợt không
còn chút huyết sắc, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lại một lần nữa
bắn ra xa.
Hắn vừa mới rơi xuống đất lại lập tức xông lên thạch thai, không để ý
tới vết máu nơi khóe miệng, xé ngay áo ngoài, giựt cái tiên phù đang
treo trước ngực xuống. Ngay lập tức khí thế trên người hắn bốc lên, mái
tóc dài tung bay một cách quỷ dị.
- Vương Lâm! Vừa rồi không tính. Ta chưa xuất ra hết thực lực của bản thân. Chúng ta lại một...
Đến bây giờ, Vương Lâm đã thực sự tin tưởng vào thực lực của bản thân.
Hắn không đợi đối phương nói hết, lại dùng Dẫn Lực thuật vỗ một cái nữa.
Chát một tiếng vang lên. Khí thế của Chu Bằng đang lên tới đỉnh lại
một lần nữa phun máu ra miệng, bay xuống dưới đất. Linh khí trong cơ thể
hắn hoàn toàn tán loạn. Hắn cố gắng một lúc mới đứng dậy được. Nhưng
nỗi uất nghẹn trong người lại dâng lên nhanh chóng, hắn tức quá không
thở được trực tiếp ngã xuống hôn mê.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Ngoại trừ hơi thở của đám đệ tử hai bên ra, không còn có một thanh âm nào khác.
Mất một lúc, Hoàng Long chân nhân mới có phản ứng, trên mặt lộ vẻ mừng
như điện. Lão nhìn Vương Lâm càng lúc càng thuận mắt, thầm nghĩ:
- Tên Vương Lâm này là phúc tinh của Hằng Nhạc phái hay sao? Cái tên
tiểu tử này tu luyện đến cấp độ cao như vậy rồi mà vẫn còn giấu, thật
đáng đánh đòn. Có điều, không biết hắn tu luyện thế nào. Việc này có lẽ
cần phải hỏi một chút mới được.
Tôn Đại Trụ hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:
- Lão thiên ơi! Cuối cùng thì ông cũng mở mắt cho ta một tên đệ tử lợi
hại như vậy. Chuyện tự hào nhất đời này của lão phu chính là thu đứa nhỏ
này. Sau này xem trong môn phái có vị sư huynh nào dám châm chọc ta nữa
hay không?
Đạo Hư há hốc mồm. Nếu một lần thì còn có thể dùng hai chữ may mắn để
giải thích. Nhưng cả mấy lần đều có kết quả như vậy khiến cho hắn khiếp
sợ. Cho dù đại để tử của đối phương đã giật tiên phù xuống, lúc đó tu vi
của hắn đã lên đến tầng thứ mười hai vẫn bị Vương Lâm dùng Dẫn Lực
thuật đánh cho rơi xuống đài.
Không biết tên Vương Lâm này đạt tới cấp độ nào. Lão nhìn kỹ một lúc,
cho dù sử dụng thần thức thế nào cũng không thể nhìn thấu tu vi của
Vương Lâm.
Lão nhân mặt đỏ, thầm nghĩ:
- Lúc đầu, Vương Lâm có thể bái nhập vào phái ta làm môn hạ là do ta
đồng ý. Chẳng lẽ ta có thể nhìn ra hắn chính là một kẻ có thiên tư?
Người trung niên thu Vương Lâm, cũng thầm nghĩ trong lòng:
- Duyên phận! Đây đúng là duyên phận. Nếu lúc đầu ta không cố gắng đề cử
hắn nhập môn thì làm sao có được ngày hôm nay. Ta đã làm cho môn phải
một chuyện tốt, nhất định phải nói lại với chưởng môn mới được.
Đứng cách hắn không xa là một người trung niên có khuôn mặt vàng như
nghệ. Lúc này, hắn đang đưa tay vuốt râu, gật đầu thầm nghĩ:
- Đứa nhỏ này khi kiểm tra ta đã biết nó có nghị lực rất tốt. Quả nhiên
là bất phàm. Hừ! Do tên Tôn Đại Trụ nhanh tay đoạt lấy nếu không nó hẳn
là đệ tử của Trương Nhân ta mới đúng.
Lúc này, Vương Trác đã hoàn toàn tỉnh táo. Hắn thầm nghĩ trong đầu:
- Thì ra thực lực của hắn lại mạnh như vậy. Lúc trước, ta vẫn dùng mọi
cách châm chọc hắn, sau này không chừng sẽ bị hắn trả thù. Làm sao bây
giờ?
Hai mắt nữ tử họ Chu phát sáng. Nàng đã hoàn toàn xác định được Vương
Lâm đúng là người thâm tàng bất lộ. Nghĩ đến lúc trước vẫn tưởng hắn mới
chỉ đạt tới tầng thứ ba, chính mình cũng nói với hắn nhiều chuyện linh
tinh mà không khỏi đỏ mặt, nghĩ thầm:
- Vương Lâm cũng thiệt là... Rõ ràng lợi hạ như vậy mà dám lừa gạt ta,
nói là mới đạt tới tầng thứ ba. Hừ! Nhất định phải nói chuyện với hắn
mới được.
Nữ tử họ Từ chớp chớp đôi mắt, nhìn Vương Lâm một chút rồi lại nhìn Vương Trác, thầm nhủ:
- Làm sao mà hắn lại lợi hại hơn Vương Trác sư huynh được cơ chứ? Đáng
nhẽ, đây phải do Vương Trác sư huynh náo động mới đúng. Có điều, Vương
Lâm cũng thật lợi hại. Đối phương là đại đệ tử của người ta mà tát cho
rơi xuống những ba lần.
- Thì ra Vương Lâm vẫn giả trư ăn thịt cọp. Đúng là hèn hạ. Cũng may
trước đây ta không cười nhạo hắn. Nếu không thì... Hắc hắc! Trước kia
đám sư huynh đệ vẫn cười hắn để xem bọn họ có còn bình tĩnh được nữa hay
không. - Một tên đệ tử nội môn cười thầm, liếc mắt nhìn mấy vị sư huynh
đệ xung quanh.
- Xong hết rồi. Trước kia ta vẫn hay châm chọc, cười nhạo hắn. Bây giờ
mới biết hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết chết ta. Mẹ kiếp!
Ngươi có tu vi cao như vậy, tại sao lại phải giả vờ như một người yếu
làm gì? Đúng là đồ vô sỉ. - Từ đám đệ tử ký danh vẫn hay cười nhạo Vương
Lâm là Hắc Tâm vương đến những tên đệ tử nội môn vẫn hay chế nhạo hắn,
lại càng sợ hãi.
- Vương Lâm chắc chắn là một kẻ tốt bụng. Lúc trước ta vẫn hay cười nhạo
hắn nhưng có lẽ hắn vẫn không để ý trong lòng. Nhất định Vương sư huynh
cũng không chấp nhặt đối với ta. - Một tên đệ tử nội môn từng nhiều lần
cười nhạo Vương Lâm đang suy nghĩ.
Tam sư huynh phụ trách phòng luyện đan, hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:
- Nghe nói Vương Lâm và Vương Hạo là thân thích lại có giao tình không
tệ lắm. Làm như thế nào bây giờ? Nếu là ba ngày trước thì cùng lắm là ta
bán cho hắn một chút nhân tình, thả Vương Hạo ra. Nhưng bây giờ... Ôi!
Vương Hạo đã biến thành như vậy. Một khi hắn đi tìm Vương Hạo nhất định
ta sẽ phải gánh chịu lửa giận của hắn...Tên Vương Hạo này nhất định
không thể để được. Nếu bây giờ mình bỏ đi, chắc chắn sẽ bị người ta để
ý. Chờ lát nữa tỉ thí xong, ta về xử lý Vương Hạo. Đến lúc đó, người
chết không có ai làm chứng, chắc chắn cũng chẳng làm gì được ta. Ôi....
Lữ Tung cúi đầu, nhìn bộ quần áo màu tím trên người, cười khổ, nghĩ:
- Thứ hạng đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phải lại phải thay đổi rồi. Vương
Lâm đúng là không đơn giản. Hắn ẩn dấu tu vi sợ rằng để chờ đến ngày
hôm nay có thể khiến mọi người kinh động. Hắc hắc! Chỉ sợ sau này tu
chân giới của Triệu quốc, cái tên Vương Lâm sẽ nổi lên như cồn. Với hắn
chỉ có thể kết dao, không thể làm địch. - Trong nháy mắt, hắn đã xác
định được thái độ của mình sau này đối với Vương Lâm.
Trương Cuồng nét mặt vô cùng khó chịu. Sau khi đổi được nước của Linh
tuyền, nên vẫn tưởng rằng đó chỉ là do có Linh khí nồng đậm mà thôi. Vì
vậy, sau khi kết thúc hội giao dịch hắn vẫn chưa tìm tới Vương Lâm.
Lần này, Chu Bằng nổi trận lôi đình, cho rằng hắn vì khinh thường nên
mới bị một tên đệ tử mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ đánh
thắng. Vì vậy mà hắn không nói lời nào, lập tức xuất ra Thông Thiên cự
mãng, tay bắt quyết. Cự mãng liền kêu lên một tiếng, đang định mở cái
miệng khổng lồ ra...
Vương Lâm lại một lần nữa sử dụng Dẫn Lực thuật vỗ một cái. Cự mãng rên
lên một tiếng, thân thể nhất thời tiêu tán. Chu Bằng mặt tái nhợt không
còn chút huyết sắc, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lại một lần nữa
bắn ra xa.
Hắn vừa mới rơi xuống đất lại lập tức xông lên thạch thai, không để ý
tới vết máu nơi khóe miệng, xé ngay áo ngoài, giựt cái tiên phù đang
treo trước ngực xuống. Ngay lập tức khí thế trên người hắn bốc lên, mái
tóc dài tung bay một cách quỷ dị.
- Vương Lâm! Vừa rồi không tính. Ta chưa xuất ra hết thực lực của bản thân. Chúng ta lại một...
Đến bây giờ, Vương Lâm đã thực sự tin tưởng vào thực lực của bản thân.
Hắn không đợi đối phương nói hết, lại dùng Dẫn Lực thuật vỗ một cái nữa.
Chát một tiếng vang lên. Khí thế của Chu Bằng đang lên tới đỉnh lại
một lần nữa phun máu ra miệng, bay xuống dưới đất. Linh khí trong cơ thể
hắn hoàn toàn tán loạn. Hắn cố gắng một lúc mới đứng dậy được. Nhưng
nỗi uất nghẹn trong người lại dâng lên nhanh chóng, hắn tức quá không
thở được trực tiếp ngã xuống hôn mê.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Ngoại trừ hơi thở của đám đệ tử hai bên ra, không còn có một thanh âm nào khác.
Mất một lúc, Hoàng Long chân nhân mới có phản ứng, trên mặt lộ vẻ mừng
như điện. Lão nhìn Vương Lâm càng lúc càng thuận mắt, thầm nghĩ:
- Tên Vương Lâm này là phúc tinh của Hằng Nhạc phái hay sao? Cái tên
tiểu tử này tu luyện đến cấp độ cao như vậy rồi mà vẫn còn giấu, thật
đáng đánh đòn. Có điều, không biết hắn tu luyện thế nào. Việc này có lẽ
cần phải hỏi một chút mới được.
Tôn Đại Trụ hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:
- Lão thiên ơi! Cuối cùng thì ông cũng mở mắt cho ta một tên đệ tử lợi
hại như vậy. Chuyện tự hào nhất đời này của lão phu chính là thu đứa nhỏ
này. Sau này xem trong môn phái có vị sư huynh nào dám châm chọc ta nữa
hay không?
Đạo Hư há hốc mồm. Nếu một lần thì còn có thể dùng hai chữ may mắn để
giải thích. Nhưng cả mấy lần đều có kết quả như vậy khiến cho hắn khiếp
sợ. Cho dù đại để tử của đối phương đã giật tiên phù xuống, lúc đó tu vi
của hắn đã lên đến tầng thứ mười hai vẫn bị Vương Lâm dùng Dẫn Lực
thuật đánh cho rơi xuống đài.
Không biết tên Vương Lâm này đạt tới cấp độ nào. Lão nhìn kỹ một lúc,
cho dù sử dụng thần thức thế nào cũng không thể nhìn thấu tu vi của
Vương Lâm.
Lão nhân mặt đỏ, thầm nghĩ:
- Lúc đầu, Vương Lâm có thể bái nhập vào phái ta làm môn hạ là do ta
đồng ý. Chẳng lẽ ta có thể nhìn ra hắn chính là một kẻ có thiên tư?
Người trung niên thu Vương Lâm, cũng thầm nghĩ trong lòng:
- Duyên phận! Đây đúng là duyên phận. Nếu lúc đầu ta không cố gắng đề cử
hắn nhập môn thì làm sao có được ngày hôm nay. Ta đã làm cho môn phải
một chuyện tốt, nhất định phải nói lại với chưởng môn mới được.
Đứng cách hắn không xa là một người trung niên có khuôn mặt vàng như
nghệ. Lúc này, hắn đang đưa tay vuốt râu, gật đầu thầm nghĩ:
- Đứa nhỏ này khi kiểm tra ta đã biết nó có nghị lực rất tốt. Quả nhiên
là bất phàm. Hừ! Do tên Tôn Đại Trụ nhanh tay đoạt lấy nếu không nó hẳn
là đệ tử của Trương Nhân ta mới đúng.
Lúc này, Vương Trác đã hoàn toàn tỉnh táo. Hắn thầm nghĩ trong đầu:
- Thì ra thực lực của hắn lại mạnh như vậy. Lúc trước, ta vẫn dùng mọi
cách châm chọc hắn, sau này không chừng sẽ bị hắn trả thù. Làm sao bây
giờ?
Hai mắt nữ tử họ Chu phát sáng. Nàng đã hoàn toàn xác định được Vương
Lâm đúng là người thâm tàng bất lộ. Nghĩ đến lúc trước vẫn tưởng hắn mới
chỉ đạt tới tầng thứ ba, chính mình cũng nói với hắn nhiều chuyện linh
tinh mà không khỏi đỏ mặt, nghĩ thầm:
- Vương Lâm cũng thiệt là... Rõ ràng lợi hạ như vậy mà dám lừa gạt ta,
nói là mới đạt tới tầng thứ ba. Hừ! Nhất định phải nói chuyện với hắn
mới được.
Nữ tử họ Từ chớp chớp đôi mắt, nhìn Vương Lâm một chút rồi lại nhìn Vương Trác, thầm nhủ:
- Làm sao mà hắn lại lợi hại hơn Vương Trác sư huynh được cơ chứ? Đáng
nhẽ, đây phải do Vương Trác sư huynh náo động mới đúng. Có điều, Vương
Lâm cũng thật lợi hại. Đối phương là đại đệ tử của người ta mà tát cho
rơi xuống những ba lần.
- Thì ra Vương Lâm vẫn giả trư ăn thịt cọp. Đúng là hèn hạ. Cũng may
trước đây ta không cười nhạo hắn. Nếu không thì... Hắc hắc! Trước kia
đám sư huynh đệ vẫn cười hắn để xem bọn họ có còn bình tĩnh được nữa hay
không. - Một tên đệ tử nội môn cười thầm, liếc mắt nhìn mấy vị sư huynh
đệ xung quanh.
- Xong hết rồi. Trước kia ta vẫn hay châm chọc, cười nhạo hắn. Bây giờ
mới biết hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết chết ta. Mẹ kiếp!
Ngươi có tu vi cao như vậy, tại sao lại phải giả vờ như một người yếu
làm gì? Đúng là đồ vô sỉ. - Từ đám đệ tử ký danh vẫn hay cười nhạo Vương
Lâm là Hắc Tâm vương đến những tên đệ tử nội môn vẫn hay chế nhạo hắn,
lại càng sợ hãi.
- Vương Lâm chắc chắn là một kẻ tốt bụng. Lúc trước ta vẫn hay cười nhạo
hắn nhưng có lẽ hắn vẫn không để ý trong lòng. Nhất định Vương sư huynh
cũng không chấp nhặt đối với ta. - Một tên đệ tử nội môn từng nhiều lần
cười nhạo Vương Lâm đang suy nghĩ.
Tam sư huynh phụ trách phòng luyện đan, hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:
- Nghe nói Vương Lâm và Vương Hạo là thân thích lại có giao tình không
tệ lắm. Làm như thế nào bây giờ? Nếu là ba ngày trước thì cùng lắm là ta
bán cho hắn một chút nhân tình, thả Vương Hạo ra. Nhưng bây giờ... Ôi!
Vương Hạo đã biến thành như vậy. Một khi hắn đi tìm Vương Hạo nhất định
ta sẽ phải gánh chịu lửa giận của hắn...Tên Vương Hạo này nhất định
không thể để được. Nếu bây giờ mình bỏ đi, chắc chắn sẽ bị người ta để
ý. Chờ lát nữa tỉ thí xong, ta về xử lý Vương Hạo. Đến lúc đó, người
chết không có ai làm chứng, chắc chắn cũng chẳng làm gì được ta. Ôi....
Lữ Tung cúi đầu, nhìn bộ quần áo màu tím trên người, cười khổ, nghĩ:
- Thứ hạng đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phải lại phải thay đổi rồi. Vương
Lâm đúng là không đơn giản. Hắn ẩn dấu tu vi sợ rằng để chờ đến ngày
hôm nay có thể khiến mọi người kinh động. Hắc hắc! Chỉ sợ sau này tu
chân giới của Triệu quốc, cái tên Vương Lâm sẽ nổi lên như cồn. Với hắn
chỉ có thể kết dao, không thể làm địch. - Trong nháy mắt, hắn đã xác
định được thái độ của mình sau này đối với Vương Lâm.
Trương Cuồng nét mặt vô cùng khó chịu. Sau khi đổi được nước của Linh
tuyền, nên vẫn tưởng rằng đó chỉ là do có Linh khí nồng đậm mà thôi. Vì
vậy, sau khi kết thúc hội giao dịch hắn vẫn chưa tìm tới Vương Lâm.
/2085
|