Huyết Tổ biến sắc mặt, hắn gần như lập tức cảm nhận được trong tinh thể truyền tống trận trong tay truyền ra từng đợt dao động sụp đổ. Hắn không kịp tiếp tục đi thu thập Vương Lâm và thân thể con rối chưa bị luyện hóa, trực tiếp tung tinh thể lên đánh ra một đạo lạc ấn củng cố.
Tinh thể này lập tức hóa thành một truyền tống trận. Đây cũng là lần thứ ba nó mở ra, cũng là lần cuối cùng.
Truyền tống trận mở ra, một cỗ khí tức hủy diệt trong nháy mắt lộ ra. Nhưng Huyết Tổ giờ phút này cũng không suy nghĩ nhiều, sắc mặt hắn âm trầm bước ra một bước trực tiếp đi vào trong truyền tống trận. Lạc ấn củng cố trận pháp lúc này tạo nên hiệu quả, khiến cho truyền tống trận này sau khi Huyết Tổ tiến vào cũng không sụp đổ.
Thân hình Huyết Tổ biến mất, trong nháy mắt tiến vào trữ vật không gian sắc mặt hắn lập tức biến đổi mạnh. Với kiến thức của hắn lập tức nhận ra được nơi này là một trữ vật không gian do Tiên nhân mở ra.
Một luồng khí lạnh dâng lên từ trong lòng hắn. Vô số năm qua hắn đã thật lâu không có cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết. Mặc dù nhiều lần đánh với Thiên Vận tử, hắn cũng không có tê da đầu như hiện tại.
Nói cho cùng, hắn chẳng qua cũng là một tu sĩ!
Giờ phút này, hắn rõ ràng cảm nhận được trái tim đập “phanh phanh”, nhanh chóng nhảy lên. Sống lâu năm khiến cho hắn có một sự hiểu biết kỹ càng về trữ vật không gian của Tiên nhân.
Hắn biết rõ nếu trữ vật không gian này sụp đổ, có thể trong nháy mắt toàn bộ hủy diệt tất cả cái gì bên trong. Cho dù là có Huyết Hồn đan, nhưng dưới sự hủy diệt này cũng không tồn tại được!
Trừ khi là một lần nuốt sạch toàn bộ Huyết Hồn đan vốn có, có lẽ có thể bằng vào lực lượng thần bí ở trong chống đỡ được sự hủy diệt khi trữ vật không gian này sụp đổ.
- Chết tiệt. Vương Lâm này làm sao lại tièm được một trữ vật không gian. Nơi này cho dù là Thiên Vận tử muốn tìm cũng chỉ có thể bằng vào sự may mắn. Vương Lâm! Lão phu không đội trời chung với ngươi!
Huyết Tổ gần như cắn vỡ răng, sau khi hắn tiến vào nơi này lập tức cảm nhận được khí tức của con gái, một mạch xông thẳng tới thung lũng. Chỉ trong phút chốc hắn từ nơi này tìm được quả cầu cấm chế phong ấn Diêu Tích Tuyết.
Hắn thậm chí đều không kịp giải cấm chế, liền lập tức cất kỹ quả cầu cấm chế.
Giờ phút này, Vương Lâm ở bên ngoài bị thần thông của Huyết Tổ hóa thành hồng châm đuổi giết. Vẻ mặt hắn dữ tợn dẫn động toàn bộ cấm chế trong trữ vật không gian, khiến cho trữ vật không gian này bắt đầu sụp đổ cuối cùng!
- Ngươi muốn giết ta… Ta liền thí Tiên, cho ngươi chết!
Hai ngón tay Vương Lâm khép lại thành kiếm liên tiếp điểm chín cái trên người mình. Tốc độ hắn nhanh hơn, hồng châm phía sau hắn như nhập tận xương tủy, đuổi theo không bỏ.
Huyết Tổ cầm lấy quả cầu cấm chế Diêu Tích Tuyết, cả người hắn như điên cuồng. Bình tĩnh ngày trước không còn, chỉ còn toàn thân một mảnh hồng quang. Hắn phóng như điên hướng về phía truyền tống trận được lạc ấn của mình đọng lại.
Ở xung quanh hắn, trữ vật không gian này sụp đổ, hai dãy núi trong nháy mắt liền bị xé rách, một cỗ lực lượng hủy diệt tất cả trong nháy mắt tràn ngập, dường như muốn bao phủ hắn.
- Vương Lâm. Nếu lão phu chạy ra được, cho dù lên trời hay xuống địa ngục! Thề nhất định giết ngươi!
Thanh âm Huyết Tổ mang theo sát khí tràn ngập trong trữ vật không gian. Dãy núi bị xé rách, thung lũng như bị hòa tan, toàn trữ vật không gian này trong phút chốc hơn một ngàn cấm chế hoàn toàn mở ra, tạo thành sự sụp đổ cuối cùng.
Lúc này Huyết Tổ hai mắt đỏ bừng, hắn gần như điên cuồng tốc độ lại nhanh không thể tưởng tượng. Từng bước đi tới bên cạnh truyền tống trận được pháp thuật củng cố.
Lúc này phía sau lưng hắn, trữ vật không gian giống như bị một ngọn lửa màu đen đốt sạch, ngọn lửa dữ tợn kia vồ tới muốn cắn nuốt Huyết Tổ.
Ngay trong nháy mắt Huyết Tổ chuẩn bị bước vào truyền tống trận rời đi, Vương Lâm đang bị hồng châm truy kích trên mảnh vỡ đại lục sắc mặt cực kỳ âm trầm. Hắn ngưng tụ nguyên thần trong cơ thể Tiên vệ, tuy là bị diệt nhưng Tiên vệ dưới sự luyện hóa của Huyết Tổ, vẫn còn tồn tại.
Thông qua một tia liên hệ với con rối Tiên vệ, Vương Lâm giống như đích thân nhìn thấy được hào quang lóe ra trong truyền tống trận, thân hình Huyết Tổ đang nhanh chóng ngưng tụ.
Một khi bị Huyết Tổ lao ra, Vương Lâm tự nhận chắc chắn mình phải chết, cũng không có bất kỳ khả năng nào có hy vọng may mắn sống sót.
Trong lúc nguy cơ, hắn thầm than một tiếng, trong tâm thần hạ một đạo thần niệm quyết đoán.
- Không thể hoàn thành hứa hẹn với ngươi, Vương mỗ ngày sau sẽ bù lại!
Bên ngoài truyền tống trận, Tiên vệ đang bị luyện hóa trong biển máu lúc này hai mắt chợt lóe kim quang. Kim quang này trong nháy mắt nồng đậm bao trùm toàn thân. Từng hồi tiếng động “bang bang” từ trong cơ thể Tiên vệ lập tức truyền ra, một cỗ khí tức hủy diệt pha trộn bên trong.
Dường như một cỗ gió lốc phát ra trong cơ thể Tiên vệ, toàn thân hắn kim quang giống như một thanh kiếm sắc điên cuồng tản ra phía ngoài. Con rối Tiên vệ cảnh giới Âm hư tự bạo, lực lượng đáng sợ sinh ra khiến cho Tiên vệ lao ra từ trong thần thông không được Huyết Tổ khống chế.
Chẳng qua thần thông không được Huyết Tổ khống chế nhưng vẫn là rất bất phàm. Nó luyện hóa làm tan rã gần sáu phần lực lượng tự bạo của con rối Tiên vệ.
Tiên vệ mang theo bốn phần lực lượng hủy diệt lao ra, một bước đi tới cạnh truyền tống trận. Trong nháy mắt thân hình Huyết Tổ biến ảo ra trong truyền tống trận, toàn thân Tiên vệ như mặt trời, kim quang điên cuồng bạo phát.
Một cỗ lực lượng khổng lồ tại khoảnh khắc này, bạo phát.
Tại lực lượng như vậy lan tới, truyền tống trận trong phút chốc liền lập tức sụp đổ, không có bất kỳ dừng lại hóa thành từng điểm sáng nháy mắt tiêu tan.
Huyết Tổ trong trữ vật không gian nửa thân tiến vào trong truyền tống trận lúc này hét lớn một tiếng, thân hình dĩ nhiên bị đẩy ra. Hắn trơ mắt nhìn truyền tống trận trước người nhanh chóng tiêu tan, tốc độ cực nhanh giống như ngàn năm tuế nguyệt nháy mắt nén ép vào trong một tích tắc.
Trong lúc nguy cấp này, mắt Huyết Tổ lộ ra ánh sáng kỳ dị. Hắn không chút do dự liếc mắt quả cầu cấm chế Diêu Tích Tuyết trong tay, bóp vỡ.
Trữ vật không gian bị hủy diệt cho dù Diêu Tích Tuyết ăn Huyết Hồn đan nhưng nếu chỉ một viên cũng vẫn không thể sống lại. Cho nên Huyết Tổ tự mình ra tay, bóp nát cấm chế vì muốn làm cho Diêu Tích Tuyết sống lại.
Với sự hiểu biết của Huyết Tổ về Huyết Hồn đan, lần đầu nhìn thấy quả cầu cấm chế đã biết Diêu Tích Tuyết ăn Huyết Hồn đan.
Ở phía sau hắn, ngọn lửa màu đen đánh tới. Toàn thân Huyết Tổ hồng quang điên cuồng tràn ngập. Hắn phải trì hoãn sự sụp đổ của trữ vật không gian, vì Diêu Tích Tuyết tranh thủ thời cơ, khiến cho trong quá trình sống lại không bị ảnh hướng đến.
Huyết Tổ duỗi hai tay, tu vi Tịnh Niết trung kỳ giờ phút này bộc phát không hề giữ lại. Từng trận tia máu từ trong cơ thể tràn ra, tại trữ vật không gian cứng rắn chống lại ngọn lửa màu đen cắn nuốt.
Thân hình Huyết Tổ trong phút chốc bị ngọn lửa màu đen bao phủ không ngừng đốt cháy đau đớn dữ dội. Thân hình hắn mấy vạn năm không có bị tổn thương nhưng điều này đối với hắn mà nói căn bản không coi ra gì. Hắn dùng hết sức bảo hộ phạm vi ba trượng trước người, thần thức Diêu Tích Tuyết tiêu tan.
Chỉ vài giây thời gian dường như qua mấy vạn năm. Diêu Tích Tuyết dưới sự bảo vệ của hắn trong khi quả cầu cấm chế tan vỡ, thần thức tiêu tan. Trong quá trình này không có bất kỳ sự sụp đổ của trữ vật không gian lan đến.
Vùng đất Yêu Linh, nơi mà năm xưa Diêu Tích Tuyết nuốt vào Huyết Hồn đan lúc này tràn ngập hồng quang, lẫn nhau ngưng tụ lại một chỗ. Thân hình Diêu Tích Tuyết chậm rãi xuất hiện.
Sau khi nàng hiện ra, ngẩng đầu nhìn về bầu trời xa xa, ánh mắt lộ ra vẻ thương đau và sát khí ghi lòng tạc dạ.
Nhìn thấy thần thức con gái mình an toàn tiêu tan, trên mặt Huyết Tổ lộ ra nụ cười hiền lành của một người cha. Toàn bộ thân hình hắn trong phút chốc bị ngọn lửa màu đen bao trùm.
Trong chớp mắt này hắn lấy từ trong túi trữ vật ra ba viên Huyết Hồn đan, nhưng không nuốt vào mà bóp nát toàn bộ!
Huyết Hồn đan chỉ còn mười ba viên! Đa số đều ở chỗ Diêu Tích Tuyết, Huyết Tổ còn trên người chỉ có ba viên này! Huyết Hồn đan vỡ vụn, chất lỏng màu lam từ trong tràn ra, cùng với ngọn lửa màu đen kia đồng thời tiêu tan.
Toàn bộ trữ vật không gian trong khoảnh khắc này hoàn toàn sụp đổ. Tất cả những gì bên trong đều biến mất. Chúng nó cũng không phải là nhảy vào hư vô mà hoàn toàn hoàn toàn sụp đổ, không còn bất kỳ dấu vết gì.
Vương Lâm hiện tại ở mảnh vỡ đại lục hắn ẩn thân lúc trước. Lúc này tốc độ hắn cực nhanh, thân hình huyết quang lóe lên chín lần không ngừng bỏ chạy. Ở phía sau Vương Lâm, cây châm màu đỏ đuổi theo không dứt.
Chẳng qua một giây sau, hồng châm ngừng truy kích, từ từ sụp đổ, cuối cùng dường như muốn tiêu tan hoàn toàn… Vương Lâm thở ra một hơi, toàn thân mồ hôi lạnh dĩ nhiên làm ướt sũng quần áo. Gió thổi qua lập tức cảm giác rùng mình xuất hiện từng hồi.
Ở phía trước hắn, hồng châm kia dĩ nhiên biến thành nửa trong suốt, chậm rãi tiêu tan. Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên mắt thấy hồng châm kia hoàn toàn biến mất không ngờ rung lên, không hề tiêu tan mà quay đầu bay về phía xa xa.
- Không chết?!
Vẻ sợ hãi lóe lên trong mắt Vương Lâm, không cần nghĩ ngợi xông tới hai tay hư không bắt một cái, trong miệng phun ra một ngụm tinh khí nguyên thần, hình thành một cái lồng mạnh mẽ vây quanh hồng châm đang muốn chạy ra xa.
Tinh thể này lập tức hóa thành một truyền tống trận. Đây cũng là lần thứ ba nó mở ra, cũng là lần cuối cùng.
Truyền tống trận mở ra, một cỗ khí tức hủy diệt trong nháy mắt lộ ra. Nhưng Huyết Tổ giờ phút này cũng không suy nghĩ nhiều, sắc mặt hắn âm trầm bước ra một bước trực tiếp đi vào trong truyền tống trận. Lạc ấn củng cố trận pháp lúc này tạo nên hiệu quả, khiến cho truyền tống trận này sau khi Huyết Tổ tiến vào cũng không sụp đổ.
Thân hình Huyết Tổ biến mất, trong nháy mắt tiến vào trữ vật không gian sắc mặt hắn lập tức biến đổi mạnh. Với kiến thức của hắn lập tức nhận ra được nơi này là một trữ vật không gian do Tiên nhân mở ra.
Một luồng khí lạnh dâng lên từ trong lòng hắn. Vô số năm qua hắn đã thật lâu không có cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết. Mặc dù nhiều lần đánh với Thiên Vận tử, hắn cũng không có tê da đầu như hiện tại.
Nói cho cùng, hắn chẳng qua cũng là một tu sĩ!
Giờ phút này, hắn rõ ràng cảm nhận được trái tim đập “phanh phanh”, nhanh chóng nhảy lên. Sống lâu năm khiến cho hắn có một sự hiểu biết kỹ càng về trữ vật không gian của Tiên nhân.
Hắn biết rõ nếu trữ vật không gian này sụp đổ, có thể trong nháy mắt toàn bộ hủy diệt tất cả cái gì bên trong. Cho dù là có Huyết Hồn đan, nhưng dưới sự hủy diệt này cũng không tồn tại được!
Trừ khi là một lần nuốt sạch toàn bộ Huyết Hồn đan vốn có, có lẽ có thể bằng vào lực lượng thần bí ở trong chống đỡ được sự hủy diệt khi trữ vật không gian này sụp đổ.
- Chết tiệt. Vương Lâm này làm sao lại tièm được một trữ vật không gian. Nơi này cho dù là Thiên Vận tử muốn tìm cũng chỉ có thể bằng vào sự may mắn. Vương Lâm! Lão phu không đội trời chung với ngươi!
Huyết Tổ gần như cắn vỡ răng, sau khi hắn tiến vào nơi này lập tức cảm nhận được khí tức của con gái, một mạch xông thẳng tới thung lũng. Chỉ trong phút chốc hắn từ nơi này tìm được quả cầu cấm chế phong ấn Diêu Tích Tuyết.
Hắn thậm chí đều không kịp giải cấm chế, liền lập tức cất kỹ quả cầu cấm chế.
Giờ phút này, Vương Lâm ở bên ngoài bị thần thông của Huyết Tổ hóa thành hồng châm đuổi giết. Vẻ mặt hắn dữ tợn dẫn động toàn bộ cấm chế trong trữ vật không gian, khiến cho trữ vật không gian này bắt đầu sụp đổ cuối cùng!
- Ngươi muốn giết ta… Ta liền thí Tiên, cho ngươi chết!
Hai ngón tay Vương Lâm khép lại thành kiếm liên tiếp điểm chín cái trên người mình. Tốc độ hắn nhanh hơn, hồng châm phía sau hắn như nhập tận xương tủy, đuổi theo không bỏ.
Huyết Tổ cầm lấy quả cầu cấm chế Diêu Tích Tuyết, cả người hắn như điên cuồng. Bình tĩnh ngày trước không còn, chỉ còn toàn thân một mảnh hồng quang. Hắn phóng như điên hướng về phía truyền tống trận được lạc ấn của mình đọng lại.
Ở xung quanh hắn, trữ vật không gian này sụp đổ, hai dãy núi trong nháy mắt liền bị xé rách, một cỗ lực lượng hủy diệt tất cả trong nháy mắt tràn ngập, dường như muốn bao phủ hắn.
- Vương Lâm. Nếu lão phu chạy ra được, cho dù lên trời hay xuống địa ngục! Thề nhất định giết ngươi!
Thanh âm Huyết Tổ mang theo sát khí tràn ngập trong trữ vật không gian. Dãy núi bị xé rách, thung lũng như bị hòa tan, toàn trữ vật không gian này trong phút chốc hơn một ngàn cấm chế hoàn toàn mở ra, tạo thành sự sụp đổ cuối cùng.
Lúc này Huyết Tổ hai mắt đỏ bừng, hắn gần như điên cuồng tốc độ lại nhanh không thể tưởng tượng. Từng bước đi tới bên cạnh truyền tống trận được pháp thuật củng cố.
Lúc này phía sau lưng hắn, trữ vật không gian giống như bị một ngọn lửa màu đen đốt sạch, ngọn lửa dữ tợn kia vồ tới muốn cắn nuốt Huyết Tổ.
Ngay trong nháy mắt Huyết Tổ chuẩn bị bước vào truyền tống trận rời đi, Vương Lâm đang bị hồng châm truy kích trên mảnh vỡ đại lục sắc mặt cực kỳ âm trầm. Hắn ngưng tụ nguyên thần trong cơ thể Tiên vệ, tuy là bị diệt nhưng Tiên vệ dưới sự luyện hóa của Huyết Tổ, vẫn còn tồn tại.
Thông qua một tia liên hệ với con rối Tiên vệ, Vương Lâm giống như đích thân nhìn thấy được hào quang lóe ra trong truyền tống trận, thân hình Huyết Tổ đang nhanh chóng ngưng tụ.
Một khi bị Huyết Tổ lao ra, Vương Lâm tự nhận chắc chắn mình phải chết, cũng không có bất kỳ khả năng nào có hy vọng may mắn sống sót.
Trong lúc nguy cơ, hắn thầm than một tiếng, trong tâm thần hạ một đạo thần niệm quyết đoán.
- Không thể hoàn thành hứa hẹn với ngươi, Vương mỗ ngày sau sẽ bù lại!
Bên ngoài truyền tống trận, Tiên vệ đang bị luyện hóa trong biển máu lúc này hai mắt chợt lóe kim quang. Kim quang này trong nháy mắt nồng đậm bao trùm toàn thân. Từng hồi tiếng động “bang bang” từ trong cơ thể Tiên vệ lập tức truyền ra, một cỗ khí tức hủy diệt pha trộn bên trong.
Dường như một cỗ gió lốc phát ra trong cơ thể Tiên vệ, toàn thân hắn kim quang giống như một thanh kiếm sắc điên cuồng tản ra phía ngoài. Con rối Tiên vệ cảnh giới Âm hư tự bạo, lực lượng đáng sợ sinh ra khiến cho Tiên vệ lao ra từ trong thần thông không được Huyết Tổ khống chế.
Chẳng qua thần thông không được Huyết Tổ khống chế nhưng vẫn là rất bất phàm. Nó luyện hóa làm tan rã gần sáu phần lực lượng tự bạo của con rối Tiên vệ.
Tiên vệ mang theo bốn phần lực lượng hủy diệt lao ra, một bước đi tới cạnh truyền tống trận. Trong nháy mắt thân hình Huyết Tổ biến ảo ra trong truyền tống trận, toàn thân Tiên vệ như mặt trời, kim quang điên cuồng bạo phát.
Một cỗ lực lượng khổng lồ tại khoảnh khắc này, bạo phát.
Tại lực lượng như vậy lan tới, truyền tống trận trong phút chốc liền lập tức sụp đổ, không có bất kỳ dừng lại hóa thành từng điểm sáng nháy mắt tiêu tan.
Huyết Tổ trong trữ vật không gian nửa thân tiến vào trong truyền tống trận lúc này hét lớn một tiếng, thân hình dĩ nhiên bị đẩy ra. Hắn trơ mắt nhìn truyền tống trận trước người nhanh chóng tiêu tan, tốc độ cực nhanh giống như ngàn năm tuế nguyệt nháy mắt nén ép vào trong một tích tắc.
Trong lúc nguy cấp này, mắt Huyết Tổ lộ ra ánh sáng kỳ dị. Hắn không chút do dự liếc mắt quả cầu cấm chế Diêu Tích Tuyết trong tay, bóp vỡ.
Trữ vật không gian bị hủy diệt cho dù Diêu Tích Tuyết ăn Huyết Hồn đan nhưng nếu chỉ một viên cũng vẫn không thể sống lại. Cho nên Huyết Tổ tự mình ra tay, bóp nát cấm chế vì muốn làm cho Diêu Tích Tuyết sống lại.
Với sự hiểu biết của Huyết Tổ về Huyết Hồn đan, lần đầu nhìn thấy quả cầu cấm chế đã biết Diêu Tích Tuyết ăn Huyết Hồn đan.
Ở phía sau hắn, ngọn lửa màu đen đánh tới. Toàn thân Huyết Tổ hồng quang điên cuồng tràn ngập. Hắn phải trì hoãn sự sụp đổ của trữ vật không gian, vì Diêu Tích Tuyết tranh thủ thời cơ, khiến cho trong quá trình sống lại không bị ảnh hướng đến.
Huyết Tổ duỗi hai tay, tu vi Tịnh Niết trung kỳ giờ phút này bộc phát không hề giữ lại. Từng trận tia máu từ trong cơ thể tràn ra, tại trữ vật không gian cứng rắn chống lại ngọn lửa màu đen cắn nuốt.
Thân hình Huyết Tổ trong phút chốc bị ngọn lửa màu đen bao phủ không ngừng đốt cháy đau đớn dữ dội. Thân hình hắn mấy vạn năm không có bị tổn thương nhưng điều này đối với hắn mà nói căn bản không coi ra gì. Hắn dùng hết sức bảo hộ phạm vi ba trượng trước người, thần thức Diêu Tích Tuyết tiêu tan.
Chỉ vài giây thời gian dường như qua mấy vạn năm. Diêu Tích Tuyết dưới sự bảo vệ của hắn trong khi quả cầu cấm chế tan vỡ, thần thức tiêu tan. Trong quá trình này không có bất kỳ sự sụp đổ của trữ vật không gian lan đến.
Vùng đất Yêu Linh, nơi mà năm xưa Diêu Tích Tuyết nuốt vào Huyết Hồn đan lúc này tràn ngập hồng quang, lẫn nhau ngưng tụ lại một chỗ. Thân hình Diêu Tích Tuyết chậm rãi xuất hiện.
Sau khi nàng hiện ra, ngẩng đầu nhìn về bầu trời xa xa, ánh mắt lộ ra vẻ thương đau và sát khí ghi lòng tạc dạ.
Nhìn thấy thần thức con gái mình an toàn tiêu tan, trên mặt Huyết Tổ lộ ra nụ cười hiền lành của một người cha. Toàn bộ thân hình hắn trong phút chốc bị ngọn lửa màu đen bao trùm.
Trong chớp mắt này hắn lấy từ trong túi trữ vật ra ba viên Huyết Hồn đan, nhưng không nuốt vào mà bóp nát toàn bộ!
Huyết Hồn đan chỉ còn mười ba viên! Đa số đều ở chỗ Diêu Tích Tuyết, Huyết Tổ còn trên người chỉ có ba viên này! Huyết Hồn đan vỡ vụn, chất lỏng màu lam từ trong tràn ra, cùng với ngọn lửa màu đen kia đồng thời tiêu tan.
Toàn bộ trữ vật không gian trong khoảnh khắc này hoàn toàn sụp đổ. Tất cả những gì bên trong đều biến mất. Chúng nó cũng không phải là nhảy vào hư vô mà hoàn toàn hoàn toàn sụp đổ, không còn bất kỳ dấu vết gì.
Vương Lâm hiện tại ở mảnh vỡ đại lục hắn ẩn thân lúc trước. Lúc này tốc độ hắn cực nhanh, thân hình huyết quang lóe lên chín lần không ngừng bỏ chạy. Ở phía sau Vương Lâm, cây châm màu đỏ đuổi theo không dứt.
Chẳng qua một giây sau, hồng châm ngừng truy kích, từ từ sụp đổ, cuối cùng dường như muốn tiêu tan hoàn toàn… Vương Lâm thở ra một hơi, toàn thân mồ hôi lạnh dĩ nhiên làm ướt sũng quần áo. Gió thổi qua lập tức cảm giác rùng mình xuất hiện từng hồi.
Ở phía trước hắn, hồng châm kia dĩ nhiên biến thành nửa trong suốt, chậm rãi tiêu tan. Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên mắt thấy hồng châm kia hoàn toàn biến mất không ngờ rung lên, không hề tiêu tan mà quay đầu bay về phía xa xa.
- Không chết?!
Vẻ sợ hãi lóe lên trong mắt Vương Lâm, không cần nghĩ ngợi xông tới hai tay hư không bắt một cái, trong miệng phun ra một ngụm tinh khí nguyên thần, hình thành một cái lồng mạnh mẽ vây quanh hồng châm đang muốn chạy ra xa.
/2085
|