Mảnh nhỏ trăm trượng bay đi ở phía xa. Phía sau nó là rất đông tu sĩ. Dù là bọn hắn hay là tu sĩ trên mảnh nhỏ trăm trượng đều nhìn về phía Vương Lâm đang ngồi khoanh chân, trong ánh mắt đều lộ vẻ kính sợ.
Đối với hành động giết ba tu sĩ Dương Thực của Vương Lâm mà nói, ai đã chứng kiến trận đại chiến giữa hắn và quái nhân tóc bạc ngoài cửa tiên giới đều chẳng hề kinh ngạc mà đều cho điều này là hiển nhiên.
Nhưng những tu sĩ chưa được chứng kiến trận chiến này thì trong lòng lúc này đang chấn động kịch liệt. Nhất là những người vừa nãy do dự không muốn nộp tiên ngọc giờ phút này đều thầm kêu may mắn. Còn những tu sĩ trong lòng thầm muốn cướp đoạt mảnh nhỏ trăm trượng của Vương Lâm thì lúc này toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ không thôi.
Dọc đường đi, trong mảnh nhỏ trăm trượng hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ ai nói chuyện nữa. Sự yên lặng này dần dần khiến xuất hiện một tầng uy áp vô hình bao phủ bọn họ. Sự uy nghiêm đó chính là đến từ sợ sự kính sợ trong lòng bọn họ đối với Vương Lâm.
Tốc độ mảnh nhỏ trăm trượng ngày càng nhanh. Sau mấy canh giờ, ánh mắt Vương Lâm sững lại nhìn về phía trước. Chỉ thấy khoảng không trước mắt hắn có một đạo kiếm quang đang lao nhanh đi. Trong kiếm quang đó là Thân Công Hổ.
Thân Công Hổ đang phi hành đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ trăm trượng đang bay nhanh từ xa lại. Hắn liếc một cái liền nhận ra Vương Lâm, nhất thời trong mắt lộ vẻ kích động, thân thể nhoáng lên liền bay thẳng về phía Vương Lâm.
- Thân Công Hổ tham kiến tôn chủ!
Thân Công Hổ hạ xuống cách Vương Lâm mấy trượng cung kính nói. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm tràn ngập sự cuồng nhiệt và sùng kính.
Khoé miệng Vương Lâm mỉm cười, hơi gật đầu nói:
- Ngồi xuống bên cạnh đi. Mang ta tới truyền tống trận của Lôi Tiên Điện!
Thân Công Hổ cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn những người khác trên mảnh nhỏ một cái rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống cung kính nói:
- Tôn chủ, nơi này cách truyền tống trận không xa!
Hắn nói xong liền chỉ phương hướng.
Những người trên mảnh nhỏ trăm trượng đều khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Bọn họ hiển nhiên là nhận ra Thân Công Hổ. Lúc này khi nghe Thân Công Hổ gọi Vương Lâm là chủ tôn thì đều thầm nghĩ tới một người.
Đôi mắt đẹp của Tây Tử Phượng nhìn bóng lưng Vương Lâm, khuôn mắt xinh xắn đỏ bừng, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn chưa rời khỏi hắn.
Lôi Tiên Giới sụp đổ đã khá nghiêm trọng. Mảnh nhỏ trăm trượng tăng hết tốc lực lao đi. Trong hư không, những khe nứt không gian hiện ra, thổi tới vô tận hàn phong.
Những âm thanh khi đại lục sụp đổ càng không ngừng truyền tới.
Càng đi tới, hiện tượng này càng kịch liệt. Tới cuối cùng cả không gian khắp nơi đều là khe nứt. Những cái khe này ngày càng kéo dài, liên tiếp không ngừng, hình thành những cái khe không gian thậm chí lớn hơn trăm trượng.
Thần sắc Vương Lâm ngưng trọng, điều khiển mảnh nhỏ trăm trượng lao đi. Đúng lúc này hắn mở bừng hai mắt, mảnh nhỏ trăm trượng dưới thân đột nhiên dừng lại, lập tức thay đổi phương hướng.
Ngay trong nháy mắt khi nó đổi hướng, một cái khe gần hai trăm trượng đột nhiên hiện ra. Đông đảo tu sĩ đi theo sau mảnh nhỏ lập tức có một bộ phận không tránh kịp, trong tiếng kêu cứu thảm thiết, bị cái khe cắn nuốt.
Vương Lâm tập trung toàn bộ tinh thần, không rảnh mà lo lắng cho người khác, toàn lực điều khiển mảnh nhỏ trăm trượng, trong lúc lao đi không ngừng né tránh những khe hở lớn. Chẳng qua thần sắc hắn càng ngày càng âm trầm.
- Còn xa lắm không?
Vương Lâm trầm giọng nói.
- Không tới mười dặm!
Thân Công Hổ cũng cực kỳ khẩn trương. Cái khe lúc này khiến da đầu hắn cũng tê tái.
Vương Lâm nhíu mày, mảnh nhỏ trăm trượng nhoáng lên liền lao thẳng qua mấy cái khe hở nhỏ, phóng vụt về phía trước. Dần dần, Vương Lâm nhìn thấy ở cách đó vài dặm có một tầm màn sáng lớn khoảng ngàn trượng. Trong tấm màn này nằm có một mảnh đại lục.
Trên đại lục đó có một trận pháp, trong đó lúc này đang đứng mấy người, hiển nhiên là đang muốn truyền tống rời đi. Một người trong đó không ngờ là Chiến Không Liệt. Bên ngoài trận pháp còn có sứ giả Lôi Tiên Điện đang nói chuyện.
Giờ phút này những người này đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Vương Lâm. Trong đó có một người giơ tay phải lên điểm vào bầu trời một cái. Lập tức có một trận dao động của nguyên lực từ trong ngón tay lan ra, dung nhập vào tấm màn sáng bốn phía.
Nguyên lực ngưng tụ lại trên tấm màn sáng, lập tức hoá thành một bàn tay lớn quét ngang qua. Tất cả các khe nứt trong phạm vi ngàn trượng ngoài tấm màn sáng đột nhiên vỡ vụn, lan tràn ra theo một vòng tròn, giống như là tạo thành một con hào ngăn cản người ta đi qua, nhanh chóng chuẩn bị khép kín lại.
Nếu như nó khép lại thì nơi này không thể có kẻ nào vượt qua nổi con hào bên ngoài vòng sáng này.
- Cút!
Cùng lúc đó là một thần niệm lạnh như băng quanh quẩn trong thiên địa, lộ rõ vẻ vô tình.
Trong mắt Vương Lâm lộ hàn mang, nguyên lực toàn thân vận chuyển, dung nhập vào trong mảnh nhỏ. Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên đôi mắt toả sáng. Mảnh nhỏ trăm trượng lập tức tăng tốc độ lên gấp bội, dường như là đã dung hợp với thiên địa. .
Trong phút chốc, mảnh nhỏ trăm trượng điên cuồng lao tới. Mọi khe nứt không gian đều bị nó trực tiếp đánh bay. Đông đảo tu sĩ đi sau mảnh nhỏ lúc này cũng đều cắn răng, chẳng để ý tới gì nữa mà phóng theo mảnh nhỏ.
Giờ phút này phía trước chính là cơ hội sống, tiến vào mới toàn mạng! Nếu không vào được thì hẳn phải chết. Mảnh đại lục cơ hồ đã hoá thành tàn ảnh, lao thẳng tới phía trước, trong tiếng ầm ầm vang vọng như một đạo lưu tinh lớn tới trăm trượng, trong tích tắc khi hai đầu cái hào sâu kia đang nối lại trực tiếp lao vào.
Vương Lâm đứng dậy vụt dậy, tay phải vỗ túi trữ vật, xuất ra tiên kiếm cầm trên tay, sau đó giơ lên chém xuống. Một kiếm này cũng không phải là một đường mà trong tích tắc Vương Lâm chém xuống chín đường Trảm La Quyết dung hợp làm một, hình thành một kiếm khó có thể tưởng tượng chém đứt mọi quy tắc, mang theo một luồng sáng mãnh liệt đánh thẳng tới cái khe nứt như con hào sâu đang nối liền hai đầu lại.
Cái khe lúc này bị Trảm La Quyết chém xuống liền dừng lại, vết nứt bên cạnh nó điên cuồng lan tràn, cơ hồ chỉ trong phút chốc hai đầu vốn đã chuẩn bị nối với nhau liền hình thành một lỗ hổng.
Uy lực của Trảm La Quyết còn tiếp tục, sau khi chém đứt cái khe nứt còn tiến thẳng vào, ầm một tiếng đánh lên trên tấm màn sáng. Lập tức có một mảng sóng gợn lớn xuất hiện, tràn ra khắp tấm màn, trong thời gian ngắn, bên trong đó cũng bị vặn vẹo.
Cùng lúc đó, mảnh nhỏ trăm trượng lao tới, mang theo thế đánh của vạn quân như lưu tinh theo sau Trảm La Quyết ầm ầm đánh lên tấm màn sáng.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa khiến cũng cái khe không gian xung quanh cũng phải sụp đổ vang lên, quanh quẩn trong không trung. Âm thanh này quá kinh người, dù là sứ giả của Lôi Tiên Điện trong màn sáng lúc này cũng đều phải trợn mắt nhìn. Nhất là Chiến Không Liệt, vừa nhìn đã nhận ra Vương Lâm, trên mặt lộ vẻ hưng phấn. Sau tiếng nổ, những âm thanh răng rắc vang lên. Tấm màn sáng liền xuất hiện vô số vết nứt, không ngừng tràn ra bốn phía.
Đồng thời, những tu sĩ đi theo sau mảnh nhỏ trăm trượng lúc này cũng theo lỗ hổng bay vào.
Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn mang, điều khiển mảnh nhỏ trăm trượng lùi lại phía sau mấy trượng, dưới ánh mắt chắm chú của đông đảo tu sĩ trên mảnh nhỏ, trong nháy mắt lại tăng tốc, ầm ầm đánh vào màn sáng một lần nữa.
Những vết nứt trên tấm màn sáng càng ngày càng nhiều, chi chít thành một mảng lớn. Ánh sáng bên ngoài nó cũng ảm đạm hẳn.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt. Lúc này một sứ giả Lôi Tiên Điện trong màn sáng sắc mặt âm trầm, toàn thân lôi quang ẩn hiện lao ra, trực tiếp đi ra khỏi màn sáng.
- Thật to gan, dám xông vào trong cấm địa của Lôi Tiên Điện! .
Người này vừa mới xuất hiện, không đợi Vương Lâm ra tay, những người trên mảnh nhỏ đã lập tức bay ra, thi triển thần thông điên cuồng tấn công hắn.
- Tiền bối chớ để ý tới kẻ này, để ta thu thập hắn!
Một trong số những người giao chiến với sứ giả của Lôi Tiên Điện lên tiếng. .
Vương Lâm khẽ gật đầu, mảnh nhỏ trăm trượng lại lui lại lần nữa. Lúc này hắn dừng lại mười nhịp thở. Không chỉ có hắn, ngay cả những tu sĩ khác trên mảnh nhỏ, thậm chí cả những người vẫn theo sát phía sau lúc này đều bay tới, đứng xung quanh mảnh nhỏ, đặt tay lên đó.
Mỗi một người đều thi triển ra thần thông lớn nhất của mình, dung hợp với nhau, dưới sự dẫn dắt của nguyên lực của Vương Lâm, mang theo những tiếng rít gào chót tai đột nhiên lao tới. Sau khi tập hợp lực lượng của vô số người, mảnh nhỏ trăm trượng lúc này như hoá thành một mũi tên lao tới.
Ầm ầm một tiếng vang khắp bốn phương. Mảnh nhỏ trăm trượng trực tiếp đánh vào tấm màn sáng. Tấm màn cuối cùng sụp đổ, tan thành từng mảnh. Mảnh nhỏ trăm trượng trực tiếp xuyên qua, tiến vào trong mảnh đại lục. Tu sĩ bốn phía lập tức nhảy vào trong. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong mảnh đại lục chứa truyền tống trận đã có cả ngàn người điên cuồng tìm đường sống.
Đối với hành động giết ba tu sĩ Dương Thực của Vương Lâm mà nói, ai đã chứng kiến trận đại chiến giữa hắn và quái nhân tóc bạc ngoài cửa tiên giới đều chẳng hề kinh ngạc mà đều cho điều này là hiển nhiên.
Nhưng những tu sĩ chưa được chứng kiến trận chiến này thì trong lòng lúc này đang chấn động kịch liệt. Nhất là những người vừa nãy do dự không muốn nộp tiên ngọc giờ phút này đều thầm kêu may mắn. Còn những tu sĩ trong lòng thầm muốn cướp đoạt mảnh nhỏ trăm trượng của Vương Lâm thì lúc này toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ không thôi.
Dọc đường đi, trong mảnh nhỏ trăm trượng hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ ai nói chuyện nữa. Sự yên lặng này dần dần khiến xuất hiện một tầng uy áp vô hình bao phủ bọn họ. Sự uy nghiêm đó chính là đến từ sợ sự kính sợ trong lòng bọn họ đối với Vương Lâm.
Tốc độ mảnh nhỏ trăm trượng ngày càng nhanh. Sau mấy canh giờ, ánh mắt Vương Lâm sững lại nhìn về phía trước. Chỉ thấy khoảng không trước mắt hắn có một đạo kiếm quang đang lao nhanh đi. Trong kiếm quang đó là Thân Công Hổ.
Thân Công Hổ đang phi hành đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ trăm trượng đang bay nhanh từ xa lại. Hắn liếc một cái liền nhận ra Vương Lâm, nhất thời trong mắt lộ vẻ kích động, thân thể nhoáng lên liền bay thẳng về phía Vương Lâm.
- Thân Công Hổ tham kiến tôn chủ!
Thân Công Hổ hạ xuống cách Vương Lâm mấy trượng cung kính nói. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm tràn ngập sự cuồng nhiệt và sùng kính.
Khoé miệng Vương Lâm mỉm cười, hơi gật đầu nói:
- Ngồi xuống bên cạnh đi. Mang ta tới truyền tống trận của Lôi Tiên Điện!
Thân Công Hổ cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn những người khác trên mảnh nhỏ một cái rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống cung kính nói:
- Tôn chủ, nơi này cách truyền tống trận không xa!
Hắn nói xong liền chỉ phương hướng.
Những người trên mảnh nhỏ trăm trượng đều khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Bọn họ hiển nhiên là nhận ra Thân Công Hổ. Lúc này khi nghe Thân Công Hổ gọi Vương Lâm là chủ tôn thì đều thầm nghĩ tới một người.
Đôi mắt đẹp của Tây Tử Phượng nhìn bóng lưng Vương Lâm, khuôn mắt xinh xắn đỏ bừng, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn chưa rời khỏi hắn.
Lôi Tiên Giới sụp đổ đã khá nghiêm trọng. Mảnh nhỏ trăm trượng tăng hết tốc lực lao đi. Trong hư không, những khe nứt không gian hiện ra, thổi tới vô tận hàn phong.
Những âm thanh khi đại lục sụp đổ càng không ngừng truyền tới.
Càng đi tới, hiện tượng này càng kịch liệt. Tới cuối cùng cả không gian khắp nơi đều là khe nứt. Những cái khe này ngày càng kéo dài, liên tiếp không ngừng, hình thành những cái khe không gian thậm chí lớn hơn trăm trượng.
Thần sắc Vương Lâm ngưng trọng, điều khiển mảnh nhỏ trăm trượng lao đi. Đúng lúc này hắn mở bừng hai mắt, mảnh nhỏ trăm trượng dưới thân đột nhiên dừng lại, lập tức thay đổi phương hướng.
Ngay trong nháy mắt khi nó đổi hướng, một cái khe gần hai trăm trượng đột nhiên hiện ra. Đông đảo tu sĩ đi theo sau mảnh nhỏ lập tức có một bộ phận không tránh kịp, trong tiếng kêu cứu thảm thiết, bị cái khe cắn nuốt.
Vương Lâm tập trung toàn bộ tinh thần, không rảnh mà lo lắng cho người khác, toàn lực điều khiển mảnh nhỏ trăm trượng, trong lúc lao đi không ngừng né tránh những khe hở lớn. Chẳng qua thần sắc hắn càng ngày càng âm trầm.
- Còn xa lắm không?
Vương Lâm trầm giọng nói.
- Không tới mười dặm!
Thân Công Hổ cũng cực kỳ khẩn trương. Cái khe lúc này khiến da đầu hắn cũng tê tái.
Vương Lâm nhíu mày, mảnh nhỏ trăm trượng nhoáng lên liền lao thẳng qua mấy cái khe hở nhỏ, phóng vụt về phía trước. Dần dần, Vương Lâm nhìn thấy ở cách đó vài dặm có một tầm màn sáng lớn khoảng ngàn trượng. Trong tấm màn này nằm có một mảnh đại lục.
Trên đại lục đó có một trận pháp, trong đó lúc này đang đứng mấy người, hiển nhiên là đang muốn truyền tống rời đi. Một người trong đó không ngờ là Chiến Không Liệt. Bên ngoài trận pháp còn có sứ giả Lôi Tiên Điện đang nói chuyện.
Giờ phút này những người này đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Vương Lâm. Trong đó có một người giơ tay phải lên điểm vào bầu trời một cái. Lập tức có một trận dao động của nguyên lực từ trong ngón tay lan ra, dung nhập vào tấm màn sáng bốn phía.
Nguyên lực ngưng tụ lại trên tấm màn sáng, lập tức hoá thành một bàn tay lớn quét ngang qua. Tất cả các khe nứt trong phạm vi ngàn trượng ngoài tấm màn sáng đột nhiên vỡ vụn, lan tràn ra theo một vòng tròn, giống như là tạo thành một con hào ngăn cản người ta đi qua, nhanh chóng chuẩn bị khép kín lại.
Nếu như nó khép lại thì nơi này không thể có kẻ nào vượt qua nổi con hào bên ngoài vòng sáng này.
- Cút!
Cùng lúc đó là một thần niệm lạnh như băng quanh quẩn trong thiên địa, lộ rõ vẻ vô tình.
Trong mắt Vương Lâm lộ hàn mang, nguyên lực toàn thân vận chuyển, dung nhập vào trong mảnh nhỏ. Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên đôi mắt toả sáng. Mảnh nhỏ trăm trượng lập tức tăng tốc độ lên gấp bội, dường như là đã dung hợp với thiên địa. .
Trong phút chốc, mảnh nhỏ trăm trượng điên cuồng lao tới. Mọi khe nứt không gian đều bị nó trực tiếp đánh bay. Đông đảo tu sĩ đi sau mảnh nhỏ lúc này cũng đều cắn răng, chẳng để ý tới gì nữa mà phóng theo mảnh nhỏ.
Giờ phút này phía trước chính là cơ hội sống, tiến vào mới toàn mạng! Nếu không vào được thì hẳn phải chết. Mảnh đại lục cơ hồ đã hoá thành tàn ảnh, lao thẳng tới phía trước, trong tiếng ầm ầm vang vọng như một đạo lưu tinh lớn tới trăm trượng, trong tích tắc khi hai đầu cái hào sâu kia đang nối lại trực tiếp lao vào.
Vương Lâm đứng dậy vụt dậy, tay phải vỗ túi trữ vật, xuất ra tiên kiếm cầm trên tay, sau đó giơ lên chém xuống. Một kiếm này cũng không phải là một đường mà trong tích tắc Vương Lâm chém xuống chín đường Trảm La Quyết dung hợp làm một, hình thành một kiếm khó có thể tưởng tượng chém đứt mọi quy tắc, mang theo một luồng sáng mãnh liệt đánh thẳng tới cái khe nứt như con hào sâu đang nối liền hai đầu lại.
Cái khe lúc này bị Trảm La Quyết chém xuống liền dừng lại, vết nứt bên cạnh nó điên cuồng lan tràn, cơ hồ chỉ trong phút chốc hai đầu vốn đã chuẩn bị nối với nhau liền hình thành một lỗ hổng.
Uy lực của Trảm La Quyết còn tiếp tục, sau khi chém đứt cái khe nứt còn tiến thẳng vào, ầm một tiếng đánh lên trên tấm màn sáng. Lập tức có một mảng sóng gợn lớn xuất hiện, tràn ra khắp tấm màn, trong thời gian ngắn, bên trong đó cũng bị vặn vẹo.
Cùng lúc đó, mảnh nhỏ trăm trượng lao tới, mang theo thế đánh của vạn quân như lưu tinh theo sau Trảm La Quyết ầm ầm đánh lên tấm màn sáng.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa khiến cũng cái khe không gian xung quanh cũng phải sụp đổ vang lên, quanh quẩn trong không trung. Âm thanh này quá kinh người, dù là sứ giả của Lôi Tiên Điện trong màn sáng lúc này cũng đều phải trợn mắt nhìn. Nhất là Chiến Không Liệt, vừa nhìn đã nhận ra Vương Lâm, trên mặt lộ vẻ hưng phấn. Sau tiếng nổ, những âm thanh răng rắc vang lên. Tấm màn sáng liền xuất hiện vô số vết nứt, không ngừng tràn ra bốn phía.
Đồng thời, những tu sĩ đi theo sau mảnh nhỏ trăm trượng lúc này cũng theo lỗ hổng bay vào.
Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn mang, điều khiển mảnh nhỏ trăm trượng lùi lại phía sau mấy trượng, dưới ánh mắt chắm chú của đông đảo tu sĩ trên mảnh nhỏ, trong nháy mắt lại tăng tốc, ầm ầm đánh vào màn sáng một lần nữa.
Những vết nứt trên tấm màn sáng càng ngày càng nhiều, chi chít thành một mảng lớn. Ánh sáng bên ngoài nó cũng ảm đạm hẳn.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt. Lúc này một sứ giả Lôi Tiên Điện trong màn sáng sắc mặt âm trầm, toàn thân lôi quang ẩn hiện lao ra, trực tiếp đi ra khỏi màn sáng.
- Thật to gan, dám xông vào trong cấm địa của Lôi Tiên Điện! .
Người này vừa mới xuất hiện, không đợi Vương Lâm ra tay, những người trên mảnh nhỏ đã lập tức bay ra, thi triển thần thông điên cuồng tấn công hắn.
- Tiền bối chớ để ý tới kẻ này, để ta thu thập hắn!
Một trong số những người giao chiến với sứ giả của Lôi Tiên Điện lên tiếng. .
Vương Lâm khẽ gật đầu, mảnh nhỏ trăm trượng lại lui lại lần nữa. Lúc này hắn dừng lại mười nhịp thở. Không chỉ có hắn, ngay cả những tu sĩ khác trên mảnh nhỏ, thậm chí cả những người vẫn theo sát phía sau lúc này đều bay tới, đứng xung quanh mảnh nhỏ, đặt tay lên đó.
Mỗi một người đều thi triển ra thần thông lớn nhất của mình, dung hợp với nhau, dưới sự dẫn dắt của nguyên lực của Vương Lâm, mang theo những tiếng rít gào chót tai đột nhiên lao tới. Sau khi tập hợp lực lượng của vô số người, mảnh nhỏ trăm trượng lúc này như hoá thành một mũi tên lao tới.
Ầm ầm một tiếng vang khắp bốn phương. Mảnh nhỏ trăm trượng trực tiếp đánh vào tấm màn sáng. Tấm màn cuối cùng sụp đổ, tan thành từng mảnh. Mảnh nhỏ trăm trượng trực tiếp xuyên qua, tiến vào trong mảnh đại lục. Tu sĩ bốn phía lập tức nhảy vào trong. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong mảnh đại lục chứa truyền tống trận đã có cả ngàn người điên cuồng tìm đường sống.
/2085
|