Lâm tử trầm ngâm một lát, con ngươi xoay chuyển, trong đầu cũng xoay theo điên cuồng, có cơ hội "lên cấp" mà ai không làm, suy nghĩ một lúc hắn mới mở miệng nói :"Ta cũng không khách khí. Được rồi. Ngươi cần cái gì nữa không?"
Lê Minh nghiêng đầu, bắt đầu tính toán, thầm nghĩ tu vi linh khí tầng hai thì cần cái gì đây, trước không có tiền thì thèm muốn biết bao nhiêu thứ, nhưng bây giờ có rồi thì lại phải tính toán. Hắn lo sợ người khác chú ý tới mình, trong người hắn còn có miếng kim loại thần bí kia. Đây cũng là nguyên nhân chân chính hắn muốn Lâm Tử mở cửa hàng, khi đó dù cho là mua hay bán gì cũng tiện.
Thậm chí trong lòng hắn còn muốn xây dựng thế lực riêng cho bản thân.
Con người ai mà không như vậy, dù là người tu tiên lấy tu tâm làm chính thì cũng vậy.
Tiền tài!
Quyền lực!
Danh vọng!
Địa vị!
Nữ sắc!
...
Lê Minh cũng vậy, hắn cũng có tham vọng của riêng mình.
"Để sau hãy tính, ta về cốc trước" Lê Minh xoay người hướng về cốc. Đi vài bước hắn ngoái đầu lại nói :"Ngày mai ta quay lại"
Về lại sơn cốc.
Bây giờ đã quá trưa...
Cái nắng mùa hè làm Lê Minh vô cùng khó chịu, tay xoa xoa bụng cảm giác đói truyền tới.
Với tu vi tầng hai Linh Khí kỳ thì hắn còn phải ăn uống để tồn tại. Đến khi trúc cơ xong cũng là giai đoạn ích cốc, khi đó hắn mới có thể không quan tâm đến vấn đề này.
Lê Minh theo hướng đi lên chủ cốc nơi Lý lão ở, kiếm chút gì ăn, thuận tiện nhìn xem Lý lão có gì phân phó không.
...
Lê Minh đi vào nhà bếp...
Sau khi giải quyết nốt cái bánh bao cuối cùng hắn mới đứng dậy.
Vừa bước đến cửa, đã thấy lão đầu bếp xách một một cặp gà tiến vào.
Lê Minh nhớ đến nguồn ánh sáng kỳ bí nọ, hắn mới thử qua với cây cỏ nhưng còn chưa thử với động vật.
Do dự một chút hắn tiến lại hỏi thăm...
Một lát sau..
Lê Minh tay xách cặp gà bước đi hướng về cốc của mình. Khỏi nói cũng biết vừa nãy hắn thảo luận mua bán với lão đầu bếp.Với địa vị của hắn, lấy hai con gà cũng không sao. Nhưng với một "đại gia" như hắn ai lại đi ăn cướp của một gã phàm nhân.
Trong cốc này, chỉ có mình Lý lão là đạt đến tu vi "không cần ăn", còn đại đa số ai cũng phải ăn uống. Nên nghề nấu ăn trong sơn cốc này rất phát triển. Lê Minh cũng thường xuyên đưa cho lão đầu bếp rất nhiều tiền, đối với người tu tiên tiền bạc chẳng có lợi ích gì cả, và cũng đôi khi hắn hào phóng cho một, hai viên linh thạch.
Có qua có lại, khi hắn đến ăn lão sẽ phục vụ tỉ mỉ hơn.
Khi hắn đi ngang qua nơi ở của Lý lão thì thấy đóng kín, xung quanh còn bày ra rất nhiều cấm chế, nhìn vô là biết Lý lão đang bế quan hoặc "lén" mở lò luyện đan mà không thông báo cho dược đồng là hắn.
Xách hai con gà bước vào trong cốc...
Lê Minh bước vào phòng, xem xét xung quanh, sau khi biết rằng mọi thứ vẫn như cũ hắn mới yên tâm.
Người cúi xuống, kéo cái giỏ đựng dược thảo ra.
Tay nhẹ nhàng nhấc bỏ từng cây vào trong túi trữ linh thảo...
Làm xong hết thảy, Lê Minh thỏa mãn mỉm cười.
Đứng lên ra ngồi lên ghế, hít lấy mùi Hương Linh hoa."Sảng khoái" Lê Minh đầu óc lâng lâng.
Bổng hắn đứng bật dậy, tinh thần tỉnh táo khi nãy làm hắn nhớ ra "Nếu tiếp tục dùng miếng kim loại "soi" dược thảo năm mươi năm thì chúng không phải biến thành một trăm năm hay sao? " Lê Minh thầm hô ngu ngốc.
...lát sau
Tay Lê Minh cầm con gà đặt lên bàn. Tay còn lại hắn cầm miếng kim loại thần bí kia, với khí lực bây giờ, hắn không cần quá nhiều sức ấn nút cho lắm.
Ánh sáng từ miếng kim loại phát ra ngoài...
Lê Minh chiếu nguồn ánh sáng đó lên hai con gà.
Không khí xung quanh bắt đầu ba động, trong luồng ánh sáng đó mọi thứ vặn vẹo ra đủ loại hình dạng. Hai con gà cũng chịu chung số phận.
"Quác quác, cục tác... cục cục..."
Hai con gà điên cuồng kêu lên.
Lê Minh ngẩn ra.
Đau đớn!
Vui sướng!
Hay... Sợ hãi!
"Tiếng gà nha! Có cơ hội phải học mới được" Lê Minh lầm bầm trong miệng, tất nhiên trong kiếp này hắn sẻ chẳng thể bao giờ học được.
Mười lăm phút sau Lê Minh ấn nút lần nữa, luồng ánh sáng từ từ tiêu tan, không khí dần khôi phục trạng thái như ban đầu.
Lê Minh vội vàng nhìn lại.
Hai con gà vẫn nằm im đó, không có một thay đổi nào.
"Không lẽ phải đợi một đêm?" Lê Minh cúi đầu nhìn vào con gà, trong lòng thầm nghĩ.
Có ý nghĩ này, mắt hắn chẳng thèm nhìn con gà, tay cầm gà ném ra ngoài cửa, hắn cũng không muốn căn phòng "sạch sẽ" của mình có thêm phân gà.
Lê Minh nhảy lên giường, mắt vô thần nhìn lên nóc nhà.
"Nếu mai hai con gà kia có phản ứng, dù tốt hay xấu thì chúng cũng có phản ứng với động vật.
"Còn nếu không gì..."
"Gà không có phản ứng gì ..."
"Điều đó chứng minh ánh sáng không có tác dụng với động vật. .."
"Động vật, động vật...dược thảo..."
....
"Linh khí, điểm khác biệt giữa gà và dược thảo. Đúng. Gà là loại động vật bình thường không có linh khí, còn dược thảo thì có..."
Lê Minh nghiêng đầu, bắt đầu tính toán, thầm nghĩ tu vi linh khí tầng hai thì cần cái gì đây, trước không có tiền thì thèm muốn biết bao nhiêu thứ, nhưng bây giờ có rồi thì lại phải tính toán. Hắn lo sợ người khác chú ý tới mình, trong người hắn còn có miếng kim loại thần bí kia. Đây cũng là nguyên nhân chân chính hắn muốn Lâm Tử mở cửa hàng, khi đó dù cho là mua hay bán gì cũng tiện.
Thậm chí trong lòng hắn còn muốn xây dựng thế lực riêng cho bản thân.
Con người ai mà không như vậy, dù là người tu tiên lấy tu tâm làm chính thì cũng vậy.
Tiền tài!
Quyền lực!
Danh vọng!
Địa vị!
Nữ sắc!
...
Lê Minh cũng vậy, hắn cũng có tham vọng của riêng mình.
"Để sau hãy tính, ta về cốc trước" Lê Minh xoay người hướng về cốc. Đi vài bước hắn ngoái đầu lại nói :"Ngày mai ta quay lại"
Về lại sơn cốc.
Bây giờ đã quá trưa...
Cái nắng mùa hè làm Lê Minh vô cùng khó chịu, tay xoa xoa bụng cảm giác đói truyền tới.
Với tu vi tầng hai Linh Khí kỳ thì hắn còn phải ăn uống để tồn tại. Đến khi trúc cơ xong cũng là giai đoạn ích cốc, khi đó hắn mới có thể không quan tâm đến vấn đề này.
Lê Minh theo hướng đi lên chủ cốc nơi Lý lão ở, kiếm chút gì ăn, thuận tiện nhìn xem Lý lão có gì phân phó không.
...
Lê Minh đi vào nhà bếp...
Sau khi giải quyết nốt cái bánh bao cuối cùng hắn mới đứng dậy.
Vừa bước đến cửa, đã thấy lão đầu bếp xách một một cặp gà tiến vào.
Lê Minh nhớ đến nguồn ánh sáng kỳ bí nọ, hắn mới thử qua với cây cỏ nhưng còn chưa thử với động vật.
Do dự một chút hắn tiến lại hỏi thăm...
Một lát sau..
Lê Minh tay xách cặp gà bước đi hướng về cốc của mình. Khỏi nói cũng biết vừa nãy hắn thảo luận mua bán với lão đầu bếp.Với địa vị của hắn, lấy hai con gà cũng không sao. Nhưng với một "đại gia" như hắn ai lại đi ăn cướp của một gã phàm nhân.
Trong cốc này, chỉ có mình Lý lão là đạt đến tu vi "không cần ăn", còn đại đa số ai cũng phải ăn uống. Nên nghề nấu ăn trong sơn cốc này rất phát triển. Lê Minh cũng thường xuyên đưa cho lão đầu bếp rất nhiều tiền, đối với người tu tiên tiền bạc chẳng có lợi ích gì cả, và cũng đôi khi hắn hào phóng cho một, hai viên linh thạch.
Có qua có lại, khi hắn đến ăn lão sẽ phục vụ tỉ mỉ hơn.
Khi hắn đi ngang qua nơi ở của Lý lão thì thấy đóng kín, xung quanh còn bày ra rất nhiều cấm chế, nhìn vô là biết Lý lão đang bế quan hoặc "lén" mở lò luyện đan mà không thông báo cho dược đồng là hắn.
Xách hai con gà bước vào trong cốc...
Lê Minh bước vào phòng, xem xét xung quanh, sau khi biết rằng mọi thứ vẫn như cũ hắn mới yên tâm.
Người cúi xuống, kéo cái giỏ đựng dược thảo ra.
Tay nhẹ nhàng nhấc bỏ từng cây vào trong túi trữ linh thảo...
Làm xong hết thảy, Lê Minh thỏa mãn mỉm cười.
Đứng lên ra ngồi lên ghế, hít lấy mùi Hương Linh hoa."Sảng khoái" Lê Minh đầu óc lâng lâng.
Bổng hắn đứng bật dậy, tinh thần tỉnh táo khi nãy làm hắn nhớ ra "Nếu tiếp tục dùng miếng kim loại "soi" dược thảo năm mươi năm thì chúng không phải biến thành một trăm năm hay sao? " Lê Minh thầm hô ngu ngốc.
...lát sau
Tay Lê Minh cầm con gà đặt lên bàn. Tay còn lại hắn cầm miếng kim loại thần bí kia, với khí lực bây giờ, hắn không cần quá nhiều sức ấn nút cho lắm.
Ánh sáng từ miếng kim loại phát ra ngoài...
Lê Minh chiếu nguồn ánh sáng đó lên hai con gà.
Không khí xung quanh bắt đầu ba động, trong luồng ánh sáng đó mọi thứ vặn vẹo ra đủ loại hình dạng. Hai con gà cũng chịu chung số phận.
"Quác quác, cục tác... cục cục..."
Hai con gà điên cuồng kêu lên.
Lê Minh ngẩn ra.
Đau đớn!
Vui sướng!
Hay... Sợ hãi!
"Tiếng gà nha! Có cơ hội phải học mới được" Lê Minh lầm bầm trong miệng, tất nhiên trong kiếp này hắn sẻ chẳng thể bao giờ học được.
Mười lăm phút sau Lê Minh ấn nút lần nữa, luồng ánh sáng từ từ tiêu tan, không khí dần khôi phục trạng thái như ban đầu.
Lê Minh vội vàng nhìn lại.
Hai con gà vẫn nằm im đó, không có một thay đổi nào.
"Không lẽ phải đợi một đêm?" Lê Minh cúi đầu nhìn vào con gà, trong lòng thầm nghĩ.
Có ý nghĩ này, mắt hắn chẳng thèm nhìn con gà, tay cầm gà ném ra ngoài cửa, hắn cũng không muốn căn phòng "sạch sẽ" của mình có thêm phân gà.
Lê Minh nhảy lên giường, mắt vô thần nhìn lên nóc nhà.
"Nếu mai hai con gà kia có phản ứng, dù tốt hay xấu thì chúng cũng có phản ứng với động vật.
"Còn nếu không gì..."
"Gà không có phản ứng gì ..."
"Điều đó chứng minh ánh sáng không có tác dụng với động vật. .."
"Động vật, động vật...dược thảo..."
....
"Linh khí, điểm khác biệt giữa gà và dược thảo. Đúng. Gà là loại động vật bình thường không có linh khí, còn dược thảo thì có..."
/21
|