Nhưng, hắn vẫn chưa chết, còn há miệng nói:
- Lơ là, lơ là, tử tiêu thần lôi của Tử Tiêu lão quỷ...
Lời vừa dứt, cái đầu đen thui ngẹo sang một bên, cũng không biết đã chết hay chỉ là ngất xỉu.
Đúng là lơ là, hạt lôi châu này uy lực dù mạnh, như diện tích che phủ không lớn, trong trạng thái bình thường, hắn vẫn có cách hoàn toàn tránh né được, chỉ trách hắn vênh váo, tiếp cận kẻ thù ở cự ly gần, mà không dùng bất cứ pháp bảo phòng ngự nào bảo vệ bản thân.
Bên kia, Chân Chân cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó rơi vào hôn mê.
- Ha ha ha!
Bên trong tầng nham thạch, Tô Triệt cười vang ba tiếng, lời cầu nguyện lúc nãy quả nhiên linh nghiệm, cục diện cả hai cùng trọng thương mà mình kỳ vọng, thật sự xuất hiện.
- Sư tỷ, sư tỷ...
Phi Vân ôm Chân Chân vào lòng, lo lắng gào khóc, đồng thời, vội vàng lấy ra đan dược trị thương, bỏ vào miệng Chân Chân.
Tô Triệt trong lòng thầm nghĩ:
- Không được! Không được để nàng ta chữa trị cho Chân Chân, nếu điều trị khỏi, mình sẽ vẫn phải trốn trong lòng đất, giống như một con chuột không dám lộ diện.
Nữ nhân vẫn có thể động đậy bên ngoài chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, Tô Triệt đương nhiên không sợ nàng. Vì vậy, tranh thủ lúc đan dược chưa phát huy hiệu quả, vô thanh vô tức từ trong tầng nham thạch chui ra.
Mặc dù là vô thanh vô tức, nhưng vừa chui ra, đã bị Phi Vân cảm ứng được.
Tiểu nữ nhân quay đầu, nhìn thấy "người trong lòng" mình, không biết tại sao, tất cả sợ hãi lúc nãy phải chịu, đột nhiên biến thành uất ức, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê thi nhau tràn ra khóe mi...
Tô Triệt thoáng ngây người, thầm nghĩ:
- Nữ nhân này đúng là kỳ lạ, nhìn thấy mình, không sợ, cũng không căm thù vậy mà lại chảy nước mắt, rốt cục là có ý gì?
Lão Hắc gãi đầu, ha ha cười nói:
- Người ta nói đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng, chủ nhân, người với nàng ta, không phải đồng hương chứ?
- Đồng hương ta, sớm đã chết hết rồi!
Tô Triệt tức giận trả lời.
Đừng nói đồng hương, cả Yến An Quốc đều bị tai họa đó xóa sổ.
Ánh mắt Phỉ Vân u oán nhìn sang, khiến cho Tô Triệt âm thầm cảnh giác:
- Nữ tử này, không phải là tinh thông loại pháp thuật tâm linh chứ? Ánh mắt quái dị như thế, cần phải cẩn thận đề phòng mới được...
Phỉ Vân cũng không phải người ngu, đương nhiên đoán được, Tô Triệt lộ diện ở thời điểm này, không thể nghi ngờ là ôm ý đồ ngư ông đắc lợi, vì vậy, liền ôn nhu khuyên can nói:
- Tô Triệt, ngươi không thể tổn thương Chân Chân sư tỷ.
Tô Triệt nhướng mày, cảm giác được ngữ khí của nàng phi thường không được tự nhiên, mình cùng nàng lại không quen, vì sao lại có thái độ nhu uyển như vậy? Bất quá, ngoài miệng vẫn là nói ra:
- Hai người các ngươi đuổi ta đến thảm như vậy, dựa vào cái gì ta không thể phản kích?
- Là như thế này...
Phỉ Vân lấy khăn tay ra, lau đi nước mắt, nhẹ giọng giải thích nói:
- Nếu như đây là đang trong núi vô tình gặp được, ngươi hoàn toàn có thể ngồi hưởng ngư ông đắc lợi, sau đó, ai cũng hoài nghi không đến trên đầu của ngươi. Thế nhưng mà, lúc Chân Chân sư tỷ mang theo ta đi ra, trong môn phái có rất nhiều người biết mục tiêu của chúng ta chính là ngươi. Như vậy, nếu Chân Chân sư tỷ gặp phải bất trắc, đầu tiên sẽ hoài nghi đến trên đầu của ngươi, mặc dù ngươi giết chết chúng ta, lại chế tạo ra biểu hiện giả dối là đồng quy vu tận cùng với ma tu kia, sư tôn của chúng ta sẽ không thể nào đơn giản tin tưởng ngươi, nhất định sẽ dùng sưu hồn đại pháp đối với ngươi.
Trừ khi, từ nay về sau, ngươi nguyện ý lưu lạc chân trời xa xăm, vĩnh viễn không quay trở lại Thiên Huyền Tông.
Theo giải thích của nàng, bước chân chậm rãi tới gần của Tô Triệt cũng ngừng lại, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Đúng vậy, nàng nói rất có đạo lý, bất kể là giết các nàng, hay là bắt vào Tiên Ngục, mọi người Thiên Vật Phong sẽ hoài nghi đến trên đầu mình. Chân Chân thân là Đệ tử chân truyền, nhất định Thiên Vật Tôn Giả sẽ coi như bảo bối, hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản tin tưởng giải thích của mình. Vạn nhất dùng sưu hồn đại pháp đối với mình, mặc dù tra không ra sự thật chân tướng, cũng có khả năng phát hiện bảo tháp Tiên Ngục trong đầu mình...
Lão Hắc cũng nói:
- Đúng vậy chủ nhân, Chân Chân này, không động đậy được! Phong hiểm trong chuyện này, chúng ta gánh vác không được!
- Không vội, không vội!
Tô Triệt bình phục tâm tình:
- Bất kể thế nào nói, hiện tại cũng là ta chiếm cứ ưu thế, tóm lại giờ phút này, không thể lãng phí thời cơ tốt một cách vô ích được, càng không thể đơn giản buông tha Xú bà nương Chân Chân này... Cần phải có kế sách thích đáng, hảo hảo giáo huấn nàng một chầu, tối thiểu nhất, là không thể trả thù mình nữa.
Sau khi suy nghĩ xong, dưới chân Tô Triệt rẽ ngang, cải biến phương hướng, đi tới trong chiến trường vừa rồi, hắn nhặt lấy phi kiếm Linh Khí rơi xuống, Ngọc Hoàn màu trắng, còn có huyết sắc Ma Đao của gã đại hán đầu trọc kia.
Tô Triệt coi như là suy nghĩ cẩn thận rồi, mâu thuẫn cùng Chân Chân đã bày ở bên ngoài, có lấy đồ đạc của nàng hay không, nàng đều khó có khả năng sinh hảo cảm đối với mình. Cho nên, ngu sao không lấy, cái này coi như lợi tức.
Thời điểm sắp tiếp cận đến gã đại hán đầu trọc kia, trong lòng Tô Triệt còn cảnh giác:
- Lão Hắc, người kia có chết hay không?
- Còn chưa có chết, bản thân bị trọng thương, đang hôn mê.
Lão Hắc căn cứ tánh mạng đặc thù của hắn, làm ra trả lời.
Tô Triệt từ trước đến nay luôn cẩn thận, trong đầu đã nghĩ tới một hình ảnh, chính mình đi tới, hắn thoáng cái nhảy ra, cho mình một kích trí mạng... Vừa rồi, hắn là đại như vậy ý, mới có thể cho Chân Chân một cái Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, làm cho nàng đã sắp thành công lại bại.
Vì vậy, Tô Triệt tế pháp kiếm ra, sưu sưu sưu, đứng ở bên ngoài mười trượng, dùng ngự kiếm thuật đâm xuyên tim đống than đen kia mấy lần. Cuối cùng, bá một kiếm, phi thường dứt khoát cắt thủ cấp của hắn xuống.
Đang ở trước mặt Phỉ Vân, không thể bắt bất luận kẻ nào vào trong Tiên Ngục, cho nên, chỉ có thể giết chết gã đại hán đầu trọc này.
- Đều chết hết rồi, lần này, tuyệt đối là chết rồi!
Lão Hắc vội vàng vuốt mông ngựa:
- Chủ nhân thật sự là cẩn thận, lão Hắc bội phục.
- Cẩn thận sao? Còn chưa đủ!
Tô Triệt lại ngự kiếm lần nữa, bá bá bá bá mọi nơi, càng là cắt tứ chi của gã đại hán đầu trọc xuống.
Người trong ma đạo kỹ pháp quỷ dị, mặc dù là không có đầu, cũng khó nói sẽ không thay đổi thành những quái vật gì khác.
Bên kia, Phỉ Vân còn đang dùng chân khí áp dụng trị liệu cho Chân Chân, thì ánh mắt khen ngợi mà nhìn chăm chú lên “người trong lòng” mình, trong nội tâm không khỏi tán dương:
- Can đảm cẩn trọng, xem xét là người làm đại sự.
Đang lúc nàng tán dương địch nhân của mình, thì dị biến đột nhiên xuất hiện!
Sau khi Tô Triệt chém gã đại hán đầu trọc kia thành tám khối, lúc này mới yên tâm lớn mật mà đi tới, tiếp cận đến khoảng cách một trượng, đang muốn dùng khí kình thu lấy Túi Càn Khôn bên hông hắn...
Đột nhiên, một đạo hư ảnh trong suốt từ trong thi thể kia chui ra, dùng tốc độ không gì sánh kịp chạy tới, lập tức chui vào cái trán của Tô Triệt.
- Lơ là, lơ là, tử tiêu thần lôi của Tử Tiêu lão quỷ...
Lời vừa dứt, cái đầu đen thui ngẹo sang một bên, cũng không biết đã chết hay chỉ là ngất xỉu.
Đúng là lơ là, hạt lôi châu này uy lực dù mạnh, như diện tích che phủ không lớn, trong trạng thái bình thường, hắn vẫn có cách hoàn toàn tránh né được, chỉ trách hắn vênh váo, tiếp cận kẻ thù ở cự ly gần, mà không dùng bất cứ pháp bảo phòng ngự nào bảo vệ bản thân.
Bên kia, Chân Chân cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó rơi vào hôn mê.
- Ha ha ha!
Bên trong tầng nham thạch, Tô Triệt cười vang ba tiếng, lời cầu nguyện lúc nãy quả nhiên linh nghiệm, cục diện cả hai cùng trọng thương mà mình kỳ vọng, thật sự xuất hiện.
- Sư tỷ, sư tỷ...
Phi Vân ôm Chân Chân vào lòng, lo lắng gào khóc, đồng thời, vội vàng lấy ra đan dược trị thương, bỏ vào miệng Chân Chân.
Tô Triệt trong lòng thầm nghĩ:
- Không được! Không được để nàng ta chữa trị cho Chân Chân, nếu điều trị khỏi, mình sẽ vẫn phải trốn trong lòng đất, giống như một con chuột không dám lộ diện.
Nữ nhân vẫn có thể động đậy bên ngoài chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, Tô Triệt đương nhiên không sợ nàng. Vì vậy, tranh thủ lúc đan dược chưa phát huy hiệu quả, vô thanh vô tức từ trong tầng nham thạch chui ra.
Mặc dù là vô thanh vô tức, nhưng vừa chui ra, đã bị Phi Vân cảm ứng được.
Tiểu nữ nhân quay đầu, nhìn thấy "người trong lòng" mình, không biết tại sao, tất cả sợ hãi lúc nãy phải chịu, đột nhiên biến thành uất ức, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê thi nhau tràn ra khóe mi...
Tô Triệt thoáng ngây người, thầm nghĩ:
- Nữ nhân này đúng là kỳ lạ, nhìn thấy mình, không sợ, cũng không căm thù vậy mà lại chảy nước mắt, rốt cục là có ý gì?
Lão Hắc gãi đầu, ha ha cười nói:
- Người ta nói đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng, chủ nhân, người với nàng ta, không phải đồng hương chứ?
- Đồng hương ta, sớm đã chết hết rồi!
Tô Triệt tức giận trả lời.
Đừng nói đồng hương, cả Yến An Quốc đều bị tai họa đó xóa sổ.
Ánh mắt Phỉ Vân u oán nhìn sang, khiến cho Tô Triệt âm thầm cảnh giác:
- Nữ tử này, không phải là tinh thông loại pháp thuật tâm linh chứ? Ánh mắt quái dị như thế, cần phải cẩn thận đề phòng mới được...
Phỉ Vân cũng không phải người ngu, đương nhiên đoán được, Tô Triệt lộ diện ở thời điểm này, không thể nghi ngờ là ôm ý đồ ngư ông đắc lợi, vì vậy, liền ôn nhu khuyên can nói:
- Tô Triệt, ngươi không thể tổn thương Chân Chân sư tỷ.
Tô Triệt nhướng mày, cảm giác được ngữ khí của nàng phi thường không được tự nhiên, mình cùng nàng lại không quen, vì sao lại có thái độ nhu uyển như vậy? Bất quá, ngoài miệng vẫn là nói ra:
- Hai người các ngươi đuổi ta đến thảm như vậy, dựa vào cái gì ta không thể phản kích?
- Là như thế này...
Phỉ Vân lấy khăn tay ra, lau đi nước mắt, nhẹ giọng giải thích nói:
- Nếu như đây là đang trong núi vô tình gặp được, ngươi hoàn toàn có thể ngồi hưởng ngư ông đắc lợi, sau đó, ai cũng hoài nghi không đến trên đầu của ngươi. Thế nhưng mà, lúc Chân Chân sư tỷ mang theo ta đi ra, trong môn phái có rất nhiều người biết mục tiêu của chúng ta chính là ngươi. Như vậy, nếu Chân Chân sư tỷ gặp phải bất trắc, đầu tiên sẽ hoài nghi đến trên đầu của ngươi, mặc dù ngươi giết chết chúng ta, lại chế tạo ra biểu hiện giả dối là đồng quy vu tận cùng với ma tu kia, sư tôn của chúng ta sẽ không thể nào đơn giản tin tưởng ngươi, nhất định sẽ dùng sưu hồn đại pháp đối với ngươi.
Trừ khi, từ nay về sau, ngươi nguyện ý lưu lạc chân trời xa xăm, vĩnh viễn không quay trở lại Thiên Huyền Tông.
Theo giải thích của nàng, bước chân chậm rãi tới gần của Tô Triệt cũng ngừng lại, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Đúng vậy, nàng nói rất có đạo lý, bất kể là giết các nàng, hay là bắt vào Tiên Ngục, mọi người Thiên Vật Phong sẽ hoài nghi đến trên đầu mình. Chân Chân thân là Đệ tử chân truyền, nhất định Thiên Vật Tôn Giả sẽ coi như bảo bối, hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản tin tưởng giải thích của mình. Vạn nhất dùng sưu hồn đại pháp đối với mình, mặc dù tra không ra sự thật chân tướng, cũng có khả năng phát hiện bảo tháp Tiên Ngục trong đầu mình...
Lão Hắc cũng nói:
- Đúng vậy chủ nhân, Chân Chân này, không động đậy được! Phong hiểm trong chuyện này, chúng ta gánh vác không được!
- Không vội, không vội!
Tô Triệt bình phục tâm tình:
- Bất kể thế nào nói, hiện tại cũng là ta chiếm cứ ưu thế, tóm lại giờ phút này, không thể lãng phí thời cơ tốt một cách vô ích được, càng không thể đơn giản buông tha Xú bà nương Chân Chân này... Cần phải có kế sách thích đáng, hảo hảo giáo huấn nàng một chầu, tối thiểu nhất, là không thể trả thù mình nữa.
Sau khi suy nghĩ xong, dưới chân Tô Triệt rẽ ngang, cải biến phương hướng, đi tới trong chiến trường vừa rồi, hắn nhặt lấy phi kiếm Linh Khí rơi xuống, Ngọc Hoàn màu trắng, còn có huyết sắc Ma Đao của gã đại hán đầu trọc kia.
Tô Triệt coi như là suy nghĩ cẩn thận rồi, mâu thuẫn cùng Chân Chân đã bày ở bên ngoài, có lấy đồ đạc của nàng hay không, nàng đều khó có khả năng sinh hảo cảm đối với mình. Cho nên, ngu sao không lấy, cái này coi như lợi tức.
Thời điểm sắp tiếp cận đến gã đại hán đầu trọc kia, trong lòng Tô Triệt còn cảnh giác:
- Lão Hắc, người kia có chết hay không?
- Còn chưa có chết, bản thân bị trọng thương, đang hôn mê.
Lão Hắc căn cứ tánh mạng đặc thù của hắn, làm ra trả lời.
Tô Triệt từ trước đến nay luôn cẩn thận, trong đầu đã nghĩ tới một hình ảnh, chính mình đi tới, hắn thoáng cái nhảy ra, cho mình một kích trí mạng... Vừa rồi, hắn là đại như vậy ý, mới có thể cho Chân Chân một cái Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, làm cho nàng đã sắp thành công lại bại.
Vì vậy, Tô Triệt tế pháp kiếm ra, sưu sưu sưu, đứng ở bên ngoài mười trượng, dùng ngự kiếm thuật đâm xuyên tim đống than đen kia mấy lần. Cuối cùng, bá một kiếm, phi thường dứt khoát cắt thủ cấp của hắn xuống.
Đang ở trước mặt Phỉ Vân, không thể bắt bất luận kẻ nào vào trong Tiên Ngục, cho nên, chỉ có thể giết chết gã đại hán đầu trọc này.
- Đều chết hết rồi, lần này, tuyệt đối là chết rồi!
Lão Hắc vội vàng vuốt mông ngựa:
- Chủ nhân thật sự là cẩn thận, lão Hắc bội phục.
- Cẩn thận sao? Còn chưa đủ!
Tô Triệt lại ngự kiếm lần nữa, bá bá bá bá mọi nơi, càng là cắt tứ chi của gã đại hán đầu trọc xuống.
Người trong ma đạo kỹ pháp quỷ dị, mặc dù là không có đầu, cũng khó nói sẽ không thay đổi thành những quái vật gì khác.
Bên kia, Phỉ Vân còn đang dùng chân khí áp dụng trị liệu cho Chân Chân, thì ánh mắt khen ngợi mà nhìn chăm chú lên “người trong lòng” mình, trong nội tâm không khỏi tán dương:
- Can đảm cẩn trọng, xem xét là người làm đại sự.
Đang lúc nàng tán dương địch nhân của mình, thì dị biến đột nhiên xuất hiện!
Sau khi Tô Triệt chém gã đại hán đầu trọc kia thành tám khối, lúc này mới yên tâm lớn mật mà đi tới, tiếp cận đến khoảng cách một trượng, đang muốn dùng khí kình thu lấy Túi Càn Khôn bên hông hắn...
Đột nhiên, một đạo hư ảnh trong suốt từ trong thi thể kia chui ra, dùng tốc độ không gì sánh kịp chạy tới, lập tức chui vào cái trán của Tô Triệt.
/1505
|