- Tìm ngươi là bởi vì có chuyện, có điều chuyện này cũng không thể nói ra ở đây.
Thanh âm của Tịch Diệt Ma Tổ tựa như hư vô mờ mịt. Chỉ có mỗi mình Tô Triệt là có thể nghe thấy được.
- Nếu như ngươi muốn biết rõ mọi chuyện, thì tốt nhất ngươi nên đi đến Ma Vực chúng ta một lần. Ta có thể cam đoan rằng, bọn ta sẽ không gây ra uy hiếp gì với người thân của ngươi.
Tô Triệt khẽ gật đầu, tựa cười mà không cười. Ý tứ của hắn chính là: chuyện ngài cam đoan, ta có thể tin được hay sao?
Nhưng ngoài miệng hắn lại nói ra:
- Đi đến Ma vực, cũng không phải là không thể được, nhưng giai đoạn trước mắt thì không thể được, ta còn phải ở chỗ này để chăm sóc cho Thiên Âm đã. Qua một đoạn thời gian nữa, cho dù mấy vị Ma tổ không mời, vì giải đáp nghi vấn, thì ta cũng sẽ đi đến Ma vực.
Đối với chín đại ma tổ, trong nội tâm của Tô Triệt có một cái nghi vấn lớn nhất chính là: rõ ràng, bản thân mình chính là người cứu vớt của cái thế giới này do lực lượng thiên đạo tạo ra. Trên lập trường thì hắn hoàn toàn đối lập với Khởi Nguyên Ma Tộc, lẽ ra khi lần đầu tiên mình tiến vào Ma Vực, khi đó thực lực của mình còn vô cùng nhỏ yếu, thì chín đại ma tổ phải ra tay với mình mới đúng.
- Đem mình bóp chết từ trong trứng nước, chuyện đó đối với bọn họ mà nói, không phải là rất tốt sao?
- Tại sao bọn chúng lại không làm như thế?
Đây là một cái nghi vấn mà Tô Triệt có suy nghĩ như thế nào thì cũng không giải thích được.
Trong hai đạo bóng đen, vị Ma tổ không biết tên ở bên phải kia, ngữ khí đột nhiên biến chuyển thành âm lãnh vô cùng:
- Nếu như đã đến nơi này, mà vừa vặn lại gặp được ngươi. Hiện tại chúng ta bảo ngươi đi Ma vực một chuyến, ngươi cho rằng bản thân mình có thể cự tuyệt được sao?
- Hiện tại thì không thể được.
Thần sắc của Tô Triệt không thay đổi, buông hai tay ra rồi trả lời:
- Hai vị ma tổ nếu như cố ý như thế, thì ta cũng chỉ có thể cố hết sức để cự tuyệt mà thôi.
- Tốt! Để cho ta thử một chút, thực lực của người cứu vớt. Đến hiện tại đã phát triển đến mức độ nào rồi.
Vị Ma tổ không biết tên kia dường như có chút tức giận, trong tiếng nói trầm thấp của hắn còn ẩn chứa ma lực kỳ dị, quả thực là có thể trực tiếp xé rách linh hồn của một vị tiên nhân bình thường, mấy tên dũng sĩ của vu tộc đang ở bên ngoài Giác Lực Tràng vẫn còn xem náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên mê muội, thân hình trở nên bất ổn, lung lay mấy cái, không thể nào ổn định được, ầm ầm, thân hình khổng lồ của đám người Thôi Kim Sơn Đảo Ngọc Trụ đều té ngã trên đất. Mặc dù không chết, nhưng cả đám đều lâm vào tình trạng hôn mê.
Chỉ một câu nói, thì đã có thể đem mấy tên dũng sĩ của vu tộc có thực lực tương đương với Đại La Kim Tiên lâm vào trong hôn mê, từ đó có thể thấy được, lực lượng của cường giả đỉnh phong mạnh mẽ đến như thế nào, khủng bố như thế nào.
Tô Triệt không dám khinh địch, triệu xuất ra Cự Phú, lập tức thi triển ra trạng thái phòng ngự mạnh nhất, Hỗn Độn Diệt Ma Thương cũng đã nắm trong tay.
Chung quy, cùng động thủ so chiêu với cường giả đỉnh phong, thì tâm thần của Tô Triệt cũng trở nên cực kỳ khẩn trương, nhưng cũng âm thầm chờ mong.
Phải nói rằng, cơ hội trước mắt này cũng không tệ chút nào, đối phương chỉ là hình chiếu của chân thân mà thôi, tối đa hắn có thể nắm giữ được năm thành lực lượng của chân thân, có thể nhân cơ hội này để trực tiếp tìm hiểu một chút, cường giả đỉnh phong mạnh như thế nào.
Vị Ma tổ không biết tên kia khi nhìn thấy hai kiện pháp bảo Cự Phú và Diệt Ma Thương thì cũng gật đầu mà nói:
- Hai kiện pháp này bảo thật là tốt, bên trong Hỗn độn cũng không có nhiều, xem ra lúc trước khi ngươi tiến vào Hỗn Độn thì vận khí của ngươi cũng rất tốt.
Tô Triệt chắp tay thi lễ, hỏi:
- Xin hỏi, không biết vị Ma tổ đại nhân này xưng hô như thế nào vậy?
- Diệt Sinh.
- Diệt Sinh Ma Tổ.
Tô Triệt gật đầu nói:
- Diệt Sinh Ma Tổ, ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Hừ hừ. . .
Diệt Sinh Ma Tổ âm trầm cười cười, bàn tay của hắn hướng về phía bên này mà nhẹ nhàng vung lên.
Vù vù vù. . .
Cả thiên địa trở nên u ám, tràng cảnh bên trong toàn bộ giác đấu trường bỗng nhiên chuyển hóa, không thấy trời, không thấy đất, Tô Triệt cảm giác mình giống như là bị Diệt Sinh Ma Tổ truyền tống đến bên trong một cái hư không hôn ám nào đó, hoàn cảnh quanh mình cùng tầng hai của tiên ngục là U Minh Quỷ Giới lại cực kỳ giống nhau.
Đương nhiên, trong nội tâm của Tô Triệt cũng rõ ràng, hắn cũng không phải thật sự bị Diệt Sinh Ma Tổ truyền tống đi một nơi khác, bản thân mình vẫn đang ở trong đại bản doanh đại bản doanh của Vu tộc như lúc trước, có điều, hiện trường ngưng biến ra một cái lĩnh vực đặc thù, đem mình bao phủ vào.
Công kích của một vị Ma tổ, thì Tô Triệt cũng không có khả năng tránh thoát được, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu, thành thành thật thật mà hóa giải từng đạo công kích một.
Sau khi trôi qua được mấy phút, bên trong phiến lĩnh vực hôn ám này đột nhiên đánh xuống mảng lớn hoa tuyết màu đen, chậm rãi bay xuống, rậm rạp chằng chịt.
Nhìn kỹ, đây căn bản cũng không phải là tuyết hoa gì cả, mà là nguyên một đám chữ ‘Diệt ’ lớn nhỏ cỡ lông ngỗng.
Diệt Sinh Hắc Tuyết. Diệt Tận Thương Sinh!
Không nghi ngờ chút nào. Bị bất luận một đạo hoa tuyết chữ -Diệt- nào dính vào người, thì sẽ phải nhận lấy hậu quả cực kỳ đáng sợ, nhưng vấn đề chính là, mảng hoa tuyết rậm rạp chằng chịt giống như từ trên trời rơi xuống kia, cũng không tồn tại một khe hở nào để cho Tô Triệt có thể trốn tránh, muốn để cho bản thân không bị dính hoa tuyết thì đã là chuyện không thể nào được.
Khi mảng hoa tuyết màu đen vẫn còn chưa rơi xuống người Tô Triệt, thì hắn đã kích phát ra dùng Đại Khu Tán Thuật, với ý đồ xua tan đi mảng hoa tuyết chữ -Diệt- kia.
Xoẹt xoẹt xoẹt. . .
Đại Khu Tán Thuật, cấp Thần Thoại, hiệu quả cực kỳ bé nhỏ. Nó chỉ xua tan đi được năm mảnh hoa tuyết, đem hoa tuyết hóa thành hư ảo, rồi sau khi triệt tiêu xong thì uy lực của nó cũng tiêu hao hết.
Không đến mười hơi thở, Tô Triệt đã tăng tốc độ thi pháp lên đến mức tận cùng, trước sau hắn đã thử hơn mười loại thuật pháp đại đạo cấp Thần Thoại, mà ngay cả pháp thuật bình thường nhất là Cuồng Phong Tảo Lạc Diệp hắn cũng đã đánh ra. Chỉ có điều, hiệu quả của chúng đều không được như mong muốn.
Những đóa hoa tuyết kia, thoạt nhìn như không có một chút sức nặng nào, nhưng thực chất nó lại giống như núi cao vạn trượng khó có thể rung chuyển được, muốn nắm lấy một đóa hoa tuyết trong đấy thì đều không thể nào làm được.
- Chỉ có thể ngạnh kháng!
Lông mày của Tô Triệt nhăn lại, đóa hoa tuyết chữ - Diệt- đầu tiên đã rơi xuống, khi tiếp xúc đến kết giới phòng ngự của Cự Phú. Thì chỉ nghe -Xoẹt- một tiếng, kết giới phòng ngự ngay lập tức bị ăn mòn ra một cái động lớn, ngay sau đó, một cỗ lực lượng diệt tuyệt thẩm thấu vào bên trong.
Thanh âm của Tịch Diệt Ma Tổ tựa như hư vô mờ mịt. Chỉ có mỗi mình Tô Triệt là có thể nghe thấy được.
- Nếu như ngươi muốn biết rõ mọi chuyện, thì tốt nhất ngươi nên đi đến Ma Vực chúng ta một lần. Ta có thể cam đoan rằng, bọn ta sẽ không gây ra uy hiếp gì với người thân của ngươi.
Tô Triệt khẽ gật đầu, tựa cười mà không cười. Ý tứ của hắn chính là: chuyện ngài cam đoan, ta có thể tin được hay sao?
Nhưng ngoài miệng hắn lại nói ra:
- Đi đến Ma vực, cũng không phải là không thể được, nhưng giai đoạn trước mắt thì không thể được, ta còn phải ở chỗ này để chăm sóc cho Thiên Âm đã. Qua một đoạn thời gian nữa, cho dù mấy vị Ma tổ không mời, vì giải đáp nghi vấn, thì ta cũng sẽ đi đến Ma vực.
Đối với chín đại ma tổ, trong nội tâm của Tô Triệt có một cái nghi vấn lớn nhất chính là: rõ ràng, bản thân mình chính là người cứu vớt của cái thế giới này do lực lượng thiên đạo tạo ra. Trên lập trường thì hắn hoàn toàn đối lập với Khởi Nguyên Ma Tộc, lẽ ra khi lần đầu tiên mình tiến vào Ma Vực, khi đó thực lực của mình còn vô cùng nhỏ yếu, thì chín đại ma tổ phải ra tay với mình mới đúng.
- Đem mình bóp chết từ trong trứng nước, chuyện đó đối với bọn họ mà nói, không phải là rất tốt sao?
- Tại sao bọn chúng lại không làm như thế?
Đây là một cái nghi vấn mà Tô Triệt có suy nghĩ như thế nào thì cũng không giải thích được.
Trong hai đạo bóng đen, vị Ma tổ không biết tên ở bên phải kia, ngữ khí đột nhiên biến chuyển thành âm lãnh vô cùng:
- Nếu như đã đến nơi này, mà vừa vặn lại gặp được ngươi. Hiện tại chúng ta bảo ngươi đi Ma vực một chuyến, ngươi cho rằng bản thân mình có thể cự tuyệt được sao?
- Hiện tại thì không thể được.
Thần sắc của Tô Triệt không thay đổi, buông hai tay ra rồi trả lời:
- Hai vị ma tổ nếu như cố ý như thế, thì ta cũng chỉ có thể cố hết sức để cự tuyệt mà thôi.
- Tốt! Để cho ta thử một chút, thực lực của người cứu vớt. Đến hiện tại đã phát triển đến mức độ nào rồi.
Vị Ma tổ không biết tên kia dường như có chút tức giận, trong tiếng nói trầm thấp của hắn còn ẩn chứa ma lực kỳ dị, quả thực là có thể trực tiếp xé rách linh hồn của một vị tiên nhân bình thường, mấy tên dũng sĩ của vu tộc đang ở bên ngoài Giác Lực Tràng vẫn còn xem náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên mê muội, thân hình trở nên bất ổn, lung lay mấy cái, không thể nào ổn định được, ầm ầm, thân hình khổng lồ của đám người Thôi Kim Sơn Đảo Ngọc Trụ đều té ngã trên đất. Mặc dù không chết, nhưng cả đám đều lâm vào tình trạng hôn mê.
Chỉ một câu nói, thì đã có thể đem mấy tên dũng sĩ của vu tộc có thực lực tương đương với Đại La Kim Tiên lâm vào trong hôn mê, từ đó có thể thấy được, lực lượng của cường giả đỉnh phong mạnh mẽ đến như thế nào, khủng bố như thế nào.
Tô Triệt không dám khinh địch, triệu xuất ra Cự Phú, lập tức thi triển ra trạng thái phòng ngự mạnh nhất, Hỗn Độn Diệt Ma Thương cũng đã nắm trong tay.
Chung quy, cùng động thủ so chiêu với cường giả đỉnh phong, thì tâm thần của Tô Triệt cũng trở nên cực kỳ khẩn trương, nhưng cũng âm thầm chờ mong.
Phải nói rằng, cơ hội trước mắt này cũng không tệ chút nào, đối phương chỉ là hình chiếu của chân thân mà thôi, tối đa hắn có thể nắm giữ được năm thành lực lượng của chân thân, có thể nhân cơ hội này để trực tiếp tìm hiểu một chút, cường giả đỉnh phong mạnh như thế nào.
Vị Ma tổ không biết tên kia khi nhìn thấy hai kiện pháp bảo Cự Phú và Diệt Ma Thương thì cũng gật đầu mà nói:
- Hai kiện pháp này bảo thật là tốt, bên trong Hỗn độn cũng không có nhiều, xem ra lúc trước khi ngươi tiến vào Hỗn Độn thì vận khí của ngươi cũng rất tốt.
Tô Triệt chắp tay thi lễ, hỏi:
- Xin hỏi, không biết vị Ma tổ đại nhân này xưng hô như thế nào vậy?
- Diệt Sinh.
- Diệt Sinh Ma Tổ.
Tô Triệt gật đầu nói:
- Diệt Sinh Ma Tổ, ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Hừ hừ. . .
Diệt Sinh Ma Tổ âm trầm cười cười, bàn tay của hắn hướng về phía bên này mà nhẹ nhàng vung lên.
Vù vù vù. . .
Cả thiên địa trở nên u ám, tràng cảnh bên trong toàn bộ giác đấu trường bỗng nhiên chuyển hóa, không thấy trời, không thấy đất, Tô Triệt cảm giác mình giống như là bị Diệt Sinh Ma Tổ truyền tống đến bên trong một cái hư không hôn ám nào đó, hoàn cảnh quanh mình cùng tầng hai của tiên ngục là U Minh Quỷ Giới lại cực kỳ giống nhau.
Đương nhiên, trong nội tâm của Tô Triệt cũng rõ ràng, hắn cũng không phải thật sự bị Diệt Sinh Ma Tổ truyền tống đi một nơi khác, bản thân mình vẫn đang ở trong đại bản doanh đại bản doanh của Vu tộc như lúc trước, có điều, hiện trường ngưng biến ra một cái lĩnh vực đặc thù, đem mình bao phủ vào.
Công kích của một vị Ma tổ, thì Tô Triệt cũng không có khả năng tránh thoát được, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu, thành thành thật thật mà hóa giải từng đạo công kích một.
Sau khi trôi qua được mấy phút, bên trong phiến lĩnh vực hôn ám này đột nhiên đánh xuống mảng lớn hoa tuyết màu đen, chậm rãi bay xuống, rậm rạp chằng chịt.
Nhìn kỹ, đây căn bản cũng không phải là tuyết hoa gì cả, mà là nguyên một đám chữ ‘Diệt ’ lớn nhỏ cỡ lông ngỗng.
Diệt Sinh Hắc Tuyết. Diệt Tận Thương Sinh!
Không nghi ngờ chút nào. Bị bất luận một đạo hoa tuyết chữ -Diệt- nào dính vào người, thì sẽ phải nhận lấy hậu quả cực kỳ đáng sợ, nhưng vấn đề chính là, mảng hoa tuyết rậm rạp chằng chịt giống như từ trên trời rơi xuống kia, cũng không tồn tại một khe hở nào để cho Tô Triệt có thể trốn tránh, muốn để cho bản thân không bị dính hoa tuyết thì đã là chuyện không thể nào được.
Khi mảng hoa tuyết màu đen vẫn còn chưa rơi xuống người Tô Triệt, thì hắn đã kích phát ra dùng Đại Khu Tán Thuật, với ý đồ xua tan đi mảng hoa tuyết chữ -Diệt- kia.
Xoẹt xoẹt xoẹt. . .
Đại Khu Tán Thuật, cấp Thần Thoại, hiệu quả cực kỳ bé nhỏ. Nó chỉ xua tan đi được năm mảnh hoa tuyết, đem hoa tuyết hóa thành hư ảo, rồi sau khi triệt tiêu xong thì uy lực của nó cũng tiêu hao hết.
Không đến mười hơi thở, Tô Triệt đã tăng tốc độ thi pháp lên đến mức tận cùng, trước sau hắn đã thử hơn mười loại thuật pháp đại đạo cấp Thần Thoại, mà ngay cả pháp thuật bình thường nhất là Cuồng Phong Tảo Lạc Diệp hắn cũng đã đánh ra. Chỉ có điều, hiệu quả của chúng đều không được như mong muốn.
Những đóa hoa tuyết kia, thoạt nhìn như không có một chút sức nặng nào, nhưng thực chất nó lại giống như núi cao vạn trượng khó có thể rung chuyển được, muốn nắm lấy một đóa hoa tuyết trong đấy thì đều không thể nào làm được.
- Chỉ có thể ngạnh kháng!
Lông mày của Tô Triệt nhăn lại, đóa hoa tuyết chữ - Diệt- đầu tiên đã rơi xuống, khi tiếp xúc đến kết giới phòng ngự của Cự Phú. Thì chỉ nghe -Xoẹt- một tiếng, kết giới phòng ngự ngay lập tức bị ăn mòn ra một cái động lớn, ngay sau đó, một cỗ lực lượng diệt tuyệt thẩm thấu vào bên trong.
/1505
|