Oanh!
Lồng ngực của Hào Tư lõm vào một hố sâu. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, nắm đấm của Tô Triệt có thể xuyên thủng được cơ thể của Hào Tư.
Bùm!
Tuy rằng bộ hố sâu đó nhanh chóng bị lấp lại, bộ ngực của Hào Tư nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Từ bên ngoài xem ra dường như một quyền của Tô Triệt không tạo thành thương tổn cho Hào Tư. Nhưng Tô Triệt chắc chắn rằng, Hào Tư đã bị hóc một khúc xương lớn, thân thể hắn đang gặp trọng thương.
Nhưng cùng lúc này, cánh tay phải của Hào Tư cũng đã bắt được Tô Triệt, đây là ý nghĩ ban đầu của Hào Tư. Vốn hắn nghĩ rằng, ngạnh kháng một quyền của Tô Triệt, rồi bắt hắn lại.
Tô Triệt thầm nghĩ:
- Được rồi, cho ngươi bắt!
Tô Triệt đã đánh trúng hắn nên cùng không thèm né tránh, vai trái của Tô Triệt bị móng vuốt của Hào Tư bắt lại.
Thực lực của Hào Tư xác thực không thể khinh thường, móng vuốt của hắn rất sắc bén hơn nữa độ xuyên phá còn muốn vượt qua Diệt Ma Thương. Năm ngón tay của Hào Tư, đâm sâu vào người Tô Triệt, huyết quang tóe ra. Tựa như năm ngón tay đó có thể xé Tô Triệt thành hai nửa.
Tuy rằng thực lực của Tô Triệt tăng lên không biết bao nhiêu lần, nhưng nhục thể của hắn còn lâu mới có thể so sánh được với lực phòng ngự biến thái của Lão Hắc. Dưới loại tình huống này, nếu trong nội tâm e ngại, lùi về sau, thì nhất định hắc trảo kia sẽ thuận thế xé nát bả vai hắn, bởi vậy Tô Triệt không lùi mà tiến, coi như hắc trảo chạm vào người hắn thì cũng không gây ra thương thế nặng nề, hơn nữa hắn còn rút một thanh trủy thủ đâm tới.
Dáng người của Hào Tư vốn cao hơn Tô Triệt một đoạn dài, phát đâm này của Tô Triệt chính là nơi lồng ngực Hào Tư bị trọng thương.
Bùm!
Lồng ngực của Hào Tư vừa mới hồi phục lại dáng vẻ ban đầu thì chỉ trong nháy mắt lại bị Tô Triệt đâm vào.
Phóc!
Hào Tư từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Áp lực lại lồng ngực quá lớn khiến khí huyết không kìm hãm nổi mà phun ra ngoài. Ngụm máu tươi này phun trúng đầy mặt và cổ của Tô Triệt.
Tô Triệt cũng không thèm để ý, tay phải hắn giơ lên, chuẩn xác nắm trúng cổ Hào Tư.
Bá!
Động tác của hai người trong nháy mắt được cố định. Cả hai đều dừng tay lại.
Tay phải của Hào Tư nắm lấy bả vai của Tô Triệt. Còn tay phải của Tô Triệt bắt lấy cổ của Hào Tư.
Nếu ngươi muốn nghĩ xé nát thân thể của ta, thì ta liền bẻ nát cổ ngươi.
Thích thì chiều, sao phải sợ ai.
Giờ pút này, tư thế của hai người có chút quái dị. Có thể nói rằng tương đối mập mờ. Hai người ôm lấy nhau, hai đôi mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của Tô Triệt rất hung bạo dường như đang lên cơn điên.
Ánh mắt của Hào Tư lại thể hiện rõ sự khuất phục cùng sợ hãi. Đây chính là bởi vì Hào Tư đang ở hoàn cảnh xấu hơn, bả vai cùng cổ cái nào yếu hơn còn cần phải hỏi ư.
Những người khác đang kịch liệt chém giết nhưng có thể còn kém hung hiểm hơn hai người đang ôm nhau này.
Kể cả Thiên Âm, tất cả mọi người đều âm thầm kinh hãi:
- Cái này không phải là cách chém giết của cường giả cấp Hỗn Độn, loại tình huống này của có thể xảy ra trong chiến trường phàm tục mà thôi. Cách đánh giết này chính là của những binh sĩ trên chiến trường.
Cận thân vật lộn, thiết huyết chém giết, đến thời khắc mấu chốt, ngay cả răng cũng biết thành vũ khí cắn lên yết hầu của đối phương.
Tô Triệt bóp lấy cổ của Hào Tư, còn Hào Tư thì nắm chặt bả vai của Tô Triệt. Hai người giằng co dường như không có hồi kết.
Tô Triệt lạnh giọng nói:
- Ta đếm đến ba, chúng ta cùng lúc phát lực. Được không nào?
Hào Tư không lên tiếng, nhưng thông qua ánh mắt có thể thấy được hắn không đủ dũng khí, hắn đang sợ hãi. Hai người cùng lúc phát lực thì nhất định sẽ dẫn tới tình trạng lưỡng bại cầu thương.
Nhưng ai bị thương nhẹ, ai bị thương nặng mới là điều mấu chốt.
Hào Tư có cảm giác rằng Tô Triệt không phải liều mạng mà hắn thực sự có khả năng làm được.
Đầu của Hào Tư nếu bị chặt xuống, bước tiếp theo khẳng định hắn sẽ bị dính linh hồn trùng kích. Và tám chín phần mười Hào Tư sẽ chết ngay tại chỗ.
Hào Tư không muốn chết, tuyệt đối không muốn chết. Dưới thế cục như thế này, hiện giờ hắn chỉ có thể xin Tô Triệt tha thứ nhưng trong lòng hắn thầm hô to:
- Ngao Tổ mau tới cứu cháu!!!
Vừa định đếm đến ba, Tô Triệt vốn định phát lực, bẻ nát cổ hắn, chặt đầu hắn xuống thì… Đúng lúc này một thanh âm từ phía ngoài nghìn vạn dặm vang lên. Thanh âm này vượt xa phạm vi dò xét thần thức của Tô Triệt. Đây chính là một cỗ tâm linh ba động cực kỳ cường hãn. Không cần đoán cũng biết được, người kia đã đến.
Hào Tư vui mừng truyền âm cho Tô Triệt:
- Ta khuyên ngươi mau chóng buông tay ra. Nếu không tổ sư gia của ta đến thì chắc chắn ngươi sẽ chết.
Nhưng không đợi hắn nói xong, trong mắt Tô Triệt đã đằng đằng sát khí, tay hắn đột nhiên phát lực.
Tăng phúc nghìn lần.
Khuôn mặt vốn tìm lại được một chút vui sướng của Hào Tư chuyển sang thành vẻ mặt kinh hãi. Xuất phát từ bản năng vô thức Hào Tư cũng phát lực để ngăn cản hành động của Tô Triệt.
Rắc!
Cổ của Hào Tư đã bị bẻ gãy.
Răng rắc!
Đầu lâu của hắn cũng bị cắt lìa khỏi cơ thể.
Xuy lạp!
Vai trái của Tô Triệt cũng bị bàn tay của Hào Tư cắt nát. Tất cả nội tạng phía trong lồng ngực đều bị lộ ra ngoài. Chỉ thiếu một chút nữa thôi thì Tô Triệt cũng bị cắt thành hai nửa.
Một cỗ tâm linh ba động lại phát ra:
- Dừng tay! Dừng tay lại cho ta!
Người kia càng ngày càng đến gần. Dường như chỉ trong vài giây nữa thôi, người này có thể xuất hiện trước mặt mọi người.
Nếu hắn có thể kịp thời tới nơi, đoạt lấy đầu lâu của Hào Tư trong tay Tô Triệt, thì vẫn có thể cứu cái mạng nhỏ bé của Hào Tư. Thân là cường giả cấp Hỗn Độn, chỉ cần linh hồn bất diệt, việc tạo nên một thân thể mới cũng không phải là điều khó khăn. Nhưng Tô Triệt nào có thể trao cơ hội sống lại cho Hào Tư.
Bùm!
Bàn tay hắn khẽ vận lực. Năng lượng Hỗn Độn tập trung vào lòng bàn tay của Tô Triệt, Hào Tư vẫn còn đang sợ hãi khi đầu lìa khỏi thân. Nhưng ngay lập tức, Hào Tư đã bị Tô Triệt biến thành tro tàn hóa thành hư không.
Bá!
Một đạo thân ảnh xuyên qua lớp sương mù dày đặc, hướng tới chiến trường giữa hai tổ đội. Thông qua thần thức, Tô Triệt cũng đã thấy rõ người này. Dáng vẻ người này cực kỳ giống Hào Tư. Trên đầu bọn họ cũng có một chiếc sừng, nhưng khác với Hào Tư, màu của chiếc sừng này là màu vàng đậm chứ không phải màu vàng ánh kim như của Hào Tư. Khuôn mặt người này rất dữ tợn. Hắn gào lên một tiếng rồi lao nhanh về phía Tô Triệt.
Tô Triệt đương nhiên không dám chiến đấu cận thân với hắn. Tô Triệt vứt Hào Tư với thi thể không đầu qua chỗ khác.
Thấy động tác đó của Tô Triệt, người nọ lao nhanh về phía thi thể của Hào Tư, bởi vì hằn ôm lấy hy vọng rằng Hào Tư không chính thức chết, linh hồn vẫn chưa thực sự biến thành hư không.
Mà Tô Triệt lợi dụng thời khắc này, thân thể vốn bị cắt thành hai nửa lập tức hồi phục lại trạng thái bình thường.
Tô Triệt có được trạng thái biến thân của Vu tộc nên thân thể hắn cũng phải có chút ít tố chất thân thể của Vu tộc. Loại thương thế này, nhìn qua thì rất dọa người nhưng trên thực tế cũng không ảnh hưởng nhiều lắm tới lực chiến đấu.
Lồng ngực của Hào Tư lõm vào một hố sâu. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, nắm đấm của Tô Triệt có thể xuyên thủng được cơ thể của Hào Tư.
Bùm!
Tuy rằng bộ hố sâu đó nhanh chóng bị lấp lại, bộ ngực của Hào Tư nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Từ bên ngoài xem ra dường như một quyền của Tô Triệt không tạo thành thương tổn cho Hào Tư. Nhưng Tô Triệt chắc chắn rằng, Hào Tư đã bị hóc một khúc xương lớn, thân thể hắn đang gặp trọng thương.
Nhưng cùng lúc này, cánh tay phải của Hào Tư cũng đã bắt được Tô Triệt, đây là ý nghĩ ban đầu của Hào Tư. Vốn hắn nghĩ rằng, ngạnh kháng một quyền của Tô Triệt, rồi bắt hắn lại.
Tô Triệt thầm nghĩ:
- Được rồi, cho ngươi bắt!
Tô Triệt đã đánh trúng hắn nên cùng không thèm né tránh, vai trái của Tô Triệt bị móng vuốt của Hào Tư bắt lại.
Thực lực của Hào Tư xác thực không thể khinh thường, móng vuốt của hắn rất sắc bén hơn nữa độ xuyên phá còn muốn vượt qua Diệt Ma Thương. Năm ngón tay của Hào Tư, đâm sâu vào người Tô Triệt, huyết quang tóe ra. Tựa như năm ngón tay đó có thể xé Tô Triệt thành hai nửa.
Tuy rằng thực lực của Tô Triệt tăng lên không biết bao nhiêu lần, nhưng nhục thể của hắn còn lâu mới có thể so sánh được với lực phòng ngự biến thái của Lão Hắc. Dưới loại tình huống này, nếu trong nội tâm e ngại, lùi về sau, thì nhất định hắc trảo kia sẽ thuận thế xé nát bả vai hắn, bởi vậy Tô Triệt không lùi mà tiến, coi như hắc trảo chạm vào người hắn thì cũng không gây ra thương thế nặng nề, hơn nữa hắn còn rút một thanh trủy thủ đâm tới.
Dáng người của Hào Tư vốn cao hơn Tô Triệt một đoạn dài, phát đâm này của Tô Triệt chính là nơi lồng ngực Hào Tư bị trọng thương.
Bùm!
Lồng ngực của Hào Tư vừa mới hồi phục lại dáng vẻ ban đầu thì chỉ trong nháy mắt lại bị Tô Triệt đâm vào.
Phóc!
Hào Tư từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Áp lực lại lồng ngực quá lớn khiến khí huyết không kìm hãm nổi mà phun ra ngoài. Ngụm máu tươi này phun trúng đầy mặt và cổ của Tô Triệt.
Tô Triệt cũng không thèm để ý, tay phải hắn giơ lên, chuẩn xác nắm trúng cổ Hào Tư.
Bá!
Động tác của hai người trong nháy mắt được cố định. Cả hai đều dừng tay lại.
Tay phải của Hào Tư nắm lấy bả vai của Tô Triệt. Còn tay phải của Tô Triệt bắt lấy cổ của Hào Tư.
Nếu ngươi muốn nghĩ xé nát thân thể của ta, thì ta liền bẻ nát cổ ngươi.
Thích thì chiều, sao phải sợ ai.
Giờ pút này, tư thế của hai người có chút quái dị. Có thể nói rằng tương đối mập mờ. Hai người ôm lấy nhau, hai đôi mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của Tô Triệt rất hung bạo dường như đang lên cơn điên.
Ánh mắt của Hào Tư lại thể hiện rõ sự khuất phục cùng sợ hãi. Đây chính là bởi vì Hào Tư đang ở hoàn cảnh xấu hơn, bả vai cùng cổ cái nào yếu hơn còn cần phải hỏi ư.
Những người khác đang kịch liệt chém giết nhưng có thể còn kém hung hiểm hơn hai người đang ôm nhau này.
Kể cả Thiên Âm, tất cả mọi người đều âm thầm kinh hãi:
- Cái này không phải là cách chém giết của cường giả cấp Hỗn Độn, loại tình huống này của có thể xảy ra trong chiến trường phàm tục mà thôi. Cách đánh giết này chính là của những binh sĩ trên chiến trường.
Cận thân vật lộn, thiết huyết chém giết, đến thời khắc mấu chốt, ngay cả răng cũng biết thành vũ khí cắn lên yết hầu của đối phương.
Tô Triệt bóp lấy cổ của Hào Tư, còn Hào Tư thì nắm chặt bả vai của Tô Triệt. Hai người giằng co dường như không có hồi kết.
Tô Triệt lạnh giọng nói:
- Ta đếm đến ba, chúng ta cùng lúc phát lực. Được không nào?
Hào Tư không lên tiếng, nhưng thông qua ánh mắt có thể thấy được hắn không đủ dũng khí, hắn đang sợ hãi. Hai người cùng lúc phát lực thì nhất định sẽ dẫn tới tình trạng lưỡng bại cầu thương.
Nhưng ai bị thương nhẹ, ai bị thương nặng mới là điều mấu chốt.
Hào Tư có cảm giác rằng Tô Triệt không phải liều mạng mà hắn thực sự có khả năng làm được.
Đầu của Hào Tư nếu bị chặt xuống, bước tiếp theo khẳng định hắn sẽ bị dính linh hồn trùng kích. Và tám chín phần mười Hào Tư sẽ chết ngay tại chỗ.
Hào Tư không muốn chết, tuyệt đối không muốn chết. Dưới thế cục như thế này, hiện giờ hắn chỉ có thể xin Tô Triệt tha thứ nhưng trong lòng hắn thầm hô to:
- Ngao Tổ mau tới cứu cháu!!!
Vừa định đếm đến ba, Tô Triệt vốn định phát lực, bẻ nát cổ hắn, chặt đầu hắn xuống thì… Đúng lúc này một thanh âm từ phía ngoài nghìn vạn dặm vang lên. Thanh âm này vượt xa phạm vi dò xét thần thức của Tô Triệt. Đây chính là một cỗ tâm linh ba động cực kỳ cường hãn. Không cần đoán cũng biết được, người kia đã đến.
Hào Tư vui mừng truyền âm cho Tô Triệt:
- Ta khuyên ngươi mau chóng buông tay ra. Nếu không tổ sư gia của ta đến thì chắc chắn ngươi sẽ chết.
Nhưng không đợi hắn nói xong, trong mắt Tô Triệt đã đằng đằng sát khí, tay hắn đột nhiên phát lực.
Tăng phúc nghìn lần.
Khuôn mặt vốn tìm lại được một chút vui sướng của Hào Tư chuyển sang thành vẻ mặt kinh hãi. Xuất phát từ bản năng vô thức Hào Tư cũng phát lực để ngăn cản hành động của Tô Triệt.
Rắc!
Cổ của Hào Tư đã bị bẻ gãy.
Răng rắc!
Đầu lâu của hắn cũng bị cắt lìa khỏi cơ thể.
Xuy lạp!
Vai trái của Tô Triệt cũng bị bàn tay của Hào Tư cắt nát. Tất cả nội tạng phía trong lồng ngực đều bị lộ ra ngoài. Chỉ thiếu một chút nữa thôi thì Tô Triệt cũng bị cắt thành hai nửa.
Một cỗ tâm linh ba động lại phát ra:
- Dừng tay! Dừng tay lại cho ta!
Người kia càng ngày càng đến gần. Dường như chỉ trong vài giây nữa thôi, người này có thể xuất hiện trước mặt mọi người.
Nếu hắn có thể kịp thời tới nơi, đoạt lấy đầu lâu của Hào Tư trong tay Tô Triệt, thì vẫn có thể cứu cái mạng nhỏ bé của Hào Tư. Thân là cường giả cấp Hỗn Độn, chỉ cần linh hồn bất diệt, việc tạo nên một thân thể mới cũng không phải là điều khó khăn. Nhưng Tô Triệt nào có thể trao cơ hội sống lại cho Hào Tư.
Bùm!
Bàn tay hắn khẽ vận lực. Năng lượng Hỗn Độn tập trung vào lòng bàn tay của Tô Triệt, Hào Tư vẫn còn đang sợ hãi khi đầu lìa khỏi thân. Nhưng ngay lập tức, Hào Tư đã bị Tô Triệt biến thành tro tàn hóa thành hư không.
Bá!
Một đạo thân ảnh xuyên qua lớp sương mù dày đặc, hướng tới chiến trường giữa hai tổ đội. Thông qua thần thức, Tô Triệt cũng đã thấy rõ người này. Dáng vẻ người này cực kỳ giống Hào Tư. Trên đầu bọn họ cũng có một chiếc sừng, nhưng khác với Hào Tư, màu của chiếc sừng này là màu vàng đậm chứ không phải màu vàng ánh kim như của Hào Tư. Khuôn mặt người này rất dữ tợn. Hắn gào lên một tiếng rồi lao nhanh về phía Tô Triệt.
Tô Triệt đương nhiên không dám chiến đấu cận thân với hắn. Tô Triệt vứt Hào Tư với thi thể không đầu qua chỗ khác.
Thấy động tác đó của Tô Triệt, người nọ lao nhanh về phía thi thể của Hào Tư, bởi vì hằn ôm lấy hy vọng rằng Hào Tư không chính thức chết, linh hồn vẫn chưa thực sự biến thành hư không.
Mà Tô Triệt lợi dụng thời khắc này, thân thể vốn bị cắt thành hai nửa lập tức hồi phục lại trạng thái bình thường.
Tô Triệt có được trạng thái biến thân của Vu tộc nên thân thể hắn cũng phải có chút ít tố chất thân thể của Vu tộc. Loại thương thế này, nhìn qua thì rất dọa người nhưng trên thực tế cũng không ảnh hưởng nhiều lắm tới lực chiến đấu.
/1505
|