Đi tới trước cửa động, Tô Triệt đầu tiên là ho khan một tiếng, xem như chào hỏi người ở bên trong, người tới là người, không nên động thủ.
Bá!
Trong điện có hơn mười ánh mắt, tề tụ đến trên người Tô Triệt, lập tức có người nhận ra:
- Hắn chính là người ở trên đỉnh núi không cần nghỉ ngơi, hơn nữa là người có gan xuống núi thứ nhất.
- Người thứ nhất xuống núi, đến bây giờ vẫn còn sống, người này thật không đơn giản.
Kết quả là, những người này đối với Tô Triệt sinh ra cùng một cách nhìn.
Trong điện có tất cả mười lăm người, chia ra hai phái phân biệt rõ ràng, căn cứ phục sức của bọn họ mà phán đoán, có bảy người là đệ tử Linh Dược sơn, tám người khác là đệ tử Huyền Sát Tông.
Linh Dược Sơn và Huyền Sát Tông, đều là siêu cấp môn phái của Tu Chân Giới, lần này nhập cảnh, cũng có thể phái mười tên đệ tử, bất quá, đã trải qua tình thế nguy hiểm trên thang trời cùng các loại nguy hiểm ở dưới núi, nhân số đệ tử hai phái nhất định là có hao tổn.
Lập tức nghe được có người cười lạnh:
- Hừ hừ, người Thiên Huyền Tông.
Người cười lạnh thân bận trường bào màu đỏ thẫm giao nhau, thuộc về phục sức tiêu chuẩn của đệ tử nội môn Huyền Sát Tông. Huyền Sát Tông và Thiên Huyền Tông, bởi vì nguyên nhân lão tổ tông, thẳng đến hiện tại vẫn là đối thủ một mất một còn không chết không ngớt, chỉ có thời kỳ Tiểu Di Tiên Cảnh mở ra này, lẫn nhau mới không phân tranh. Bất quá, Tô Triệt lẻ loi một mình gặp một tiểu đội Huyền Sát Tông, không có khả năng đối phương cho cái sắc mặt gì tốt, đây cũng là nhất định.
- Đạo hữu bên này.
Bên kia, cũng có một đệ tử Linh Dược Sơn hướng Tô Triệt vẫy vẫy tay.
Linh Dược Sơn so với Huyền Sát Tông thì thiếu một người, đều là môn phái chính đạo, Tô Triệt đến vừa vặn bổ túc điểm yếu thế này của Linh Dược Sơn.
Tô Triệt gật gật đầu, lập tức đi tới trong trận doanh Linh Dược Sơn. Đương nhiên, tất cả mọi người là tâm lý nắm chắc, hết thảy hữu hảo đều là tạm thời, bảo vật trước mặt, cho dù là đồng môn đồng tông, đến thời khắc mấu chốt, cũng sẽ trở mặt vô tình, nhẫn tâm hạ sát thủ.
Một khi tiến nhập Tiểu Di Tiên Cảnh, hai chữ Đạo nghĩa ngày xưa, cũng không có đất dụng võ. Trong này diễn giải đạo nghĩa với người khác, chỉ có thể bị người khác giết chết.
Có thể giảng, chỉ có bốn chữ, kia chính là: còn sống đi ra.
Trong điện, trên vách tường đối diện cửa chính điêu khắc rậm rạp chằng chịt đồ đằng cổ quái, dưới vách tường có một bệ đá, trên bệ đá đặt ba vật vật phẩm: búa, đao, cung.
Ba vật phẩm được sắp đặt hết sức khéo léo, người sáng suốt xem xét liền biết, đây là ba pháp bảo có thể biến hóa lớn nhỏ.
Đúng là vì cái ba pháp bảo này, khiến cho đệ tử hai phái Linh Dược Sơn và Huyền Sát Tông tranh chấp không ngớt. Nếu như nói, chỉ có hai kiện, hoặc là nhiều hơn một kiện nữa, này còn dễ nói, dưới cục diện thế lực ngang nhau, cùng lắm thì chia đều phân phối.
Chỉ là, ba vật thì không dễ phân a, ai cũng không muốn chịu thiệt, ai cũng muốn lấy được hai kiện trong đó...
Hơn nữa, cùng một chỗ không thể ở lâu, dưới tình thế cấp bách, Huyền Sát Tông vừa mới tính toán động thủ đối với đệ tử Linh Dược Sơn, Tô Triệt lại xuất hiện. Lần này, Tô Triệt tự nhiên biến thành “chuyện xấu” trong mắt tất cả mọi người.
- Chủ nhân, không cần nhìn, đó cũng là ba phế phẩm.
Lão Hắc tinh tế cảm ứng, lập tức có đáp án. Trên bệ đá bầy đặt ba pháp bảo, đều là vật mất hết linh tính, hơi chút đụng vào, sẽ hóa thành một đống bột phấn. Chỉ có điều, cũng chỉ có lão Hắc là khí linh đặc thù, mới có thể cảm ứng chuẩn xác được linh tính của chúng nó.
Trong nội tâm Tô Triệt lên tiếng, lại cân nhắc nói:
- Pho tượng kia truyền cho ta một bức bản đồ, chỉ dẫn ta tới chỗ này, trong chuyện này tất hữu dụng ý, nhưng khẳng định không phải hướng về phía những vật mục này mà đến. Như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Đang lúc hắn suy nghĩ, một loại đồ đằng trên vách tường chớp động ánh sáng nhạt, lập tức Tô Triệt tiếp nhận được một đoạn tin tức tinh thần, nội dung rất đơn giản, chỉ là không ngừng lặp lại ba chữ:
- Giết bọn họ.
- Giết bọn họ.
- Giết bọn họ.
Tô Triệt bỗng nhiên cả kinh:
- Lại bảo ta giết chết những đệ tử tầm bảo này?
- Nói đùa gì vậy?
Lão Hắc lập tức không vui, la hét nói:
- Bọn họ có mười lăm người, tùy tiện liên thủ một kích, là có thể oanh chủ nhân ngươi thành cặn. Ngươi chỉ có một người, làm sao có thể giết chết nhiều đối thủ như vậy?
- Giết bọn họ... Giết bọn họ... Giết bọn họ...
Đạo tin tức tinh thần nọ vậy càng không ngừng trùng kích, tựa hồ là, Tô Triệt không đáp ứng, nó sẽ một mực lải nhải xuống dưới như vậy.
Nếu chỉ là lải nhải thì thôi, Tô Triệt lại biết, nếu mình không đáp ứng, rất khó nói, lực lượng thủ hộ Thánh Địa có thể dùng loại thủ đoạn gì đối phó với mình hay không.
Làm cho Tô Triệt nghĩ mãi mà không rõ chính là, lẽ ra, lực lượng thủ hộ Thánh Địa nghĩ muốn hủy diệt những đệ tử tầm bảo này, hẳn là rất dễ dàng mới đúng, có tất yếu mượn tay của mình để giết hay không?
- Chủ nhân, có khi lực lượng thủ hộ Thánh Địa này coi ngươi thành một Vu nhân vị thành niên, cho ngươi giết chết nhân loại, chính là vì tôi luyện ngươi, đốc thúc ngươi phát triển.
Lão Hắc bĩu môi mắng:
- Người này nhất định là trí tuệ có hạn, làm chút ít chuyện ngu xuẩn tự cho là đúng.
Mặc dù Lão Hắc suy đoán có chút không thể tưởng tượng, bất quá, Tô Triệt ngược lại cảm thấy rất có thể. Có lẽ, sinh mạng thể đặc thù giống như lão Hắc, ngược lại dễ dàng đoán đúng tồn tại giống như nó đang nghĩ gì.
Có lẽ, thái độ đối đãi của lực lượng thủ hộ Thánh Địa đối với mình là thiện ý, nhưng trí tuệ hắn có hạn, an bài phương thức tôi luyện cho mình, khó khăn quá lớn, trên cơ bản không có khả năng hoàn thành.
Lão Hắc nói không sai, một khi động thủ, đối mặt mười lăm Luyện Khí Đại viên mãn liên thủ, mình ngay cả chạy cũng khó thoát.
- Giết bọn họ... Giết bọn họ... Giết bọn họ...
Đạo sóng tinh thần nọ còn đang không ngừng thúc giục.
- Làm sao có thể giết được a, nói là tự sát còn không sai biệt lắm.
Tô Triệt rất là đau đầu, đồng thời cũng bắt đầu lo lắng, nếu không đạt được yêucầu của nó, nó sẽ trừng phạt mình như thế nào?
Có lẽ, ở lực lượng Thánh Địa thủ hộ xem ra, những Luyện Khí Đại viên mãn này chỉ là người thường, căn bản không tính là người tu tiên.
Như vậy, Tô Triệt thân là một Vu nhân, dù chỉ là một Vu nhân vị thành niên, tùy tiện ra tay, cũng có thể xử lý những nhân loại bình thường này. Thậm chí, giết bọn hắn chỉ là tiểu hài tử trông thấy huyết tinh, rèn luyện can đảm, căn bản không tính là tôi luyện.
Chỉ là đối với Tô Triệt mà nói, cái này cơ hồ là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.
- Giết chết bọn họ... Giết chết bọn họ... Giết chết bọn họ...
Thanh âm thúc giục liên tục không ngừng mà rót vào trong óc, Tô Triệt cảm giác được, cái gọi là lực lượng thủ hộ Thánh Địa này thật đúng là trí tuệ không cao, bởi vì, người bình thường đâu có thể cằn nhằn không dứt không ngớt như vậy.
Bá!
Trong điện có hơn mười ánh mắt, tề tụ đến trên người Tô Triệt, lập tức có người nhận ra:
- Hắn chính là người ở trên đỉnh núi không cần nghỉ ngơi, hơn nữa là người có gan xuống núi thứ nhất.
- Người thứ nhất xuống núi, đến bây giờ vẫn còn sống, người này thật không đơn giản.
Kết quả là, những người này đối với Tô Triệt sinh ra cùng một cách nhìn.
Trong điện có tất cả mười lăm người, chia ra hai phái phân biệt rõ ràng, căn cứ phục sức của bọn họ mà phán đoán, có bảy người là đệ tử Linh Dược sơn, tám người khác là đệ tử Huyền Sát Tông.
Linh Dược Sơn và Huyền Sát Tông, đều là siêu cấp môn phái của Tu Chân Giới, lần này nhập cảnh, cũng có thể phái mười tên đệ tử, bất quá, đã trải qua tình thế nguy hiểm trên thang trời cùng các loại nguy hiểm ở dưới núi, nhân số đệ tử hai phái nhất định là có hao tổn.
Lập tức nghe được có người cười lạnh:
- Hừ hừ, người Thiên Huyền Tông.
Người cười lạnh thân bận trường bào màu đỏ thẫm giao nhau, thuộc về phục sức tiêu chuẩn của đệ tử nội môn Huyền Sát Tông. Huyền Sát Tông và Thiên Huyền Tông, bởi vì nguyên nhân lão tổ tông, thẳng đến hiện tại vẫn là đối thủ một mất một còn không chết không ngớt, chỉ có thời kỳ Tiểu Di Tiên Cảnh mở ra này, lẫn nhau mới không phân tranh. Bất quá, Tô Triệt lẻ loi một mình gặp một tiểu đội Huyền Sát Tông, không có khả năng đối phương cho cái sắc mặt gì tốt, đây cũng là nhất định.
- Đạo hữu bên này.
Bên kia, cũng có một đệ tử Linh Dược Sơn hướng Tô Triệt vẫy vẫy tay.
Linh Dược Sơn so với Huyền Sát Tông thì thiếu một người, đều là môn phái chính đạo, Tô Triệt đến vừa vặn bổ túc điểm yếu thế này của Linh Dược Sơn.
Tô Triệt gật gật đầu, lập tức đi tới trong trận doanh Linh Dược Sơn. Đương nhiên, tất cả mọi người là tâm lý nắm chắc, hết thảy hữu hảo đều là tạm thời, bảo vật trước mặt, cho dù là đồng môn đồng tông, đến thời khắc mấu chốt, cũng sẽ trở mặt vô tình, nhẫn tâm hạ sát thủ.
Một khi tiến nhập Tiểu Di Tiên Cảnh, hai chữ Đạo nghĩa ngày xưa, cũng không có đất dụng võ. Trong này diễn giải đạo nghĩa với người khác, chỉ có thể bị người khác giết chết.
Có thể giảng, chỉ có bốn chữ, kia chính là: còn sống đi ra.
Trong điện, trên vách tường đối diện cửa chính điêu khắc rậm rạp chằng chịt đồ đằng cổ quái, dưới vách tường có một bệ đá, trên bệ đá đặt ba vật vật phẩm: búa, đao, cung.
Ba vật phẩm được sắp đặt hết sức khéo léo, người sáng suốt xem xét liền biết, đây là ba pháp bảo có thể biến hóa lớn nhỏ.
Đúng là vì cái ba pháp bảo này, khiến cho đệ tử hai phái Linh Dược Sơn và Huyền Sát Tông tranh chấp không ngớt. Nếu như nói, chỉ có hai kiện, hoặc là nhiều hơn một kiện nữa, này còn dễ nói, dưới cục diện thế lực ngang nhau, cùng lắm thì chia đều phân phối.
Chỉ là, ba vật thì không dễ phân a, ai cũng không muốn chịu thiệt, ai cũng muốn lấy được hai kiện trong đó...
Hơn nữa, cùng một chỗ không thể ở lâu, dưới tình thế cấp bách, Huyền Sát Tông vừa mới tính toán động thủ đối với đệ tử Linh Dược Sơn, Tô Triệt lại xuất hiện. Lần này, Tô Triệt tự nhiên biến thành “chuyện xấu” trong mắt tất cả mọi người.
- Chủ nhân, không cần nhìn, đó cũng là ba phế phẩm.
Lão Hắc tinh tế cảm ứng, lập tức có đáp án. Trên bệ đá bầy đặt ba pháp bảo, đều là vật mất hết linh tính, hơi chút đụng vào, sẽ hóa thành một đống bột phấn. Chỉ có điều, cũng chỉ có lão Hắc là khí linh đặc thù, mới có thể cảm ứng chuẩn xác được linh tính của chúng nó.
Trong nội tâm Tô Triệt lên tiếng, lại cân nhắc nói:
- Pho tượng kia truyền cho ta một bức bản đồ, chỉ dẫn ta tới chỗ này, trong chuyện này tất hữu dụng ý, nhưng khẳng định không phải hướng về phía những vật mục này mà đến. Như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Đang lúc hắn suy nghĩ, một loại đồ đằng trên vách tường chớp động ánh sáng nhạt, lập tức Tô Triệt tiếp nhận được một đoạn tin tức tinh thần, nội dung rất đơn giản, chỉ là không ngừng lặp lại ba chữ:
- Giết bọn họ.
- Giết bọn họ.
- Giết bọn họ.
Tô Triệt bỗng nhiên cả kinh:
- Lại bảo ta giết chết những đệ tử tầm bảo này?
- Nói đùa gì vậy?
Lão Hắc lập tức không vui, la hét nói:
- Bọn họ có mười lăm người, tùy tiện liên thủ một kích, là có thể oanh chủ nhân ngươi thành cặn. Ngươi chỉ có một người, làm sao có thể giết chết nhiều đối thủ như vậy?
- Giết bọn họ... Giết bọn họ... Giết bọn họ...
Đạo tin tức tinh thần nọ vậy càng không ngừng trùng kích, tựa hồ là, Tô Triệt không đáp ứng, nó sẽ một mực lải nhải xuống dưới như vậy.
Nếu chỉ là lải nhải thì thôi, Tô Triệt lại biết, nếu mình không đáp ứng, rất khó nói, lực lượng thủ hộ Thánh Địa có thể dùng loại thủ đoạn gì đối phó với mình hay không.
Làm cho Tô Triệt nghĩ mãi mà không rõ chính là, lẽ ra, lực lượng thủ hộ Thánh Địa nghĩ muốn hủy diệt những đệ tử tầm bảo này, hẳn là rất dễ dàng mới đúng, có tất yếu mượn tay của mình để giết hay không?
- Chủ nhân, có khi lực lượng thủ hộ Thánh Địa này coi ngươi thành một Vu nhân vị thành niên, cho ngươi giết chết nhân loại, chính là vì tôi luyện ngươi, đốc thúc ngươi phát triển.
Lão Hắc bĩu môi mắng:
- Người này nhất định là trí tuệ có hạn, làm chút ít chuyện ngu xuẩn tự cho là đúng.
Mặc dù Lão Hắc suy đoán có chút không thể tưởng tượng, bất quá, Tô Triệt ngược lại cảm thấy rất có thể. Có lẽ, sinh mạng thể đặc thù giống như lão Hắc, ngược lại dễ dàng đoán đúng tồn tại giống như nó đang nghĩ gì.
Có lẽ, thái độ đối đãi của lực lượng thủ hộ Thánh Địa đối với mình là thiện ý, nhưng trí tuệ hắn có hạn, an bài phương thức tôi luyện cho mình, khó khăn quá lớn, trên cơ bản không có khả năng hoàn thành.
Lão Hắc nói không sai, một khi động thủ, đối mặt mười lăm Luyện Khí Đại viên mãn liên thủ, mình ngay cả chạy cũng khó thoát.
- Giết bọn họ... Giết bọn họ... Giết bọn họ...
Đạo sóng tinh thần nọ còn đang không ngừng thúc giục.
- Làm sao có thể giết được a, nói là tự sát còn không sai biệt lắm.
Tô Triệt rất là đau đầu, đồng thời cũng bắt đầu lo lắng, nếu không đạt được yêucầu của nó, nó sẽ trừng phạt mình như thế nào?
Có lẽ, ở lực lượng Thánh Địa thủ hộ xem ra, những Luyện Khí Đại viên mãn này chỉ là người thường, căn bản không tính là người tu tiên.
Như vậy, Tô Triệt thân là một Vu nhân, dù chỉ là một Vu nhân vị thành niên, tùy tiện ra tay, cũng có thể xử lý những nhân loại bình thường này. Thậm chí, giết bọn hắn chỉ là tiểu hài tử trông thấy huyết tinh, rèn luyện can đảm, căn bản không tính là tôi luyện.
Chỉ là đối với Tô Triệt mà nói, cái này cơ hồ là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.
- Giết chết bọn họ... Giết chết bọn họ... Giết chết bọn họ...
Thanh âm thúc giục liên tục không ngừng mà rót vào trong óc, Tô Triệt cảm giác được, cái gọi là lực lượng thủ hộ Thánh Địa này thật đúng là trí tuệ không cao, bởi vì, người bình thường đâu có thể cằn nhằn không dứt không ngớt như vậy.
/1505
|