- Một bộ lạc Vu Tộc nhiều nhất cũng chỉ có một hai vạn người, một bộ lạc chiếm một tinh cầu, toàn bộ nhân khẩu của Tu Chân Giới cũng có hơn mười ức, không phải là cũng phân bố trên mười vạn khỏa tinh cầu sao?
- Những tài nguyên tu luyện trên những tinh cầu này, Vu Tộc cũng không dùng được. Chỉ cần một câu nói của ngươi, ta có thể động viên hơn mười ức Vu Tộc, thay ngươi khai thác những tài nguyên này. Không đến một trăm năm, một tuyệt bút tài phú như vậy tất cả đều thuộc về ngươi.
- Vô số tài nguyên trên mười vạn tinh cầu...
Một chữ số lớn như vậy quả thực khiến cho đại não của Tô Triệt nở tung ra.
- Đáp ứng nàng.
Lão Hắc ở trong Tiên ngục rống to, giọng so với đám người Vu Tộc này còn muốn vang dội hơn:
- Đáp ứng nàng đi, chủ nhân! Một bút tài phú lớn như vậy sao phải do dự nữa, nếu như đổi thành người khác cũng dám trở thành công địch của thiên hạ vì nó đó.
Tô Triệt vẫn không có mất đi lý trí, truyền âm hỏi:
- Thiên Âm, ta chỉ là một nhân vật nho nhỏ, tùy tiện một Vu Tộc cũng có thể dùng một đầu ngón tay nghiền chết ta. Ta dừng lại ở Vu Tộc, đối với ngươi vô cùng quan trọng sao?
- Vô cùng quan trọng.
Thiên Âm nghiêm túc trả lời:
- Sứ mệnh vốn thuộc về ta đã bị ngươi hoàn thành. Di Tiên lệnh kỳ thất tung mấy trăm vạn năm, ta cũng không biết đi đâu tìm kiếm lại bị một người chỉ có tu vi Luyện khí kỳ như ngươi lấy được.
- Tô Triệt, ta cho rằng, ngươi chính là người mà ông trời đã định! Có thể, có sự tương trợ của ngươi, Vu Tộc phục hưng không phải là cử chỉ nghịch thiên. Có thể có sự chuyển biến tích cực khác. Có thể, ngươi chính là tương lai của Vu Tộc, hi vọng của Vu Tộc, chính là con đường sống duy nhất của Vu Tộc.
- Tô Triệt, xin ngươi, giúp chúng ta đi a!
Nói tới đây, mắt Thiên Âm đã rưng rưng, trên vai gánh trọng trách của Vu Tộc, khiến cho nàng rất áp lực.
Nói tới lời như vậy rồi, Tô Triệt sao còn có thể do dự được nữa, ngữ khí vô cùng thương tiếc nói:
- Tốt, ta đáp ứng ngươi. Chỉ là, cũng không phải là tinh cầu này, tài phú này mà chỉ là ta không muốn nước mắt của ngươi rơi xuống.
Tí tách...
Những lời nói này, Thiên Âm vốn đang có thể khống chế được nước mắt của mình, lập tức nước mắt chảy xuống.
Giờ phút này, nếu như không có ánh mắt của mấy trăm tộc nhân Vu Tộc, Thiên Âm khẳng định sẽ nhào vào lòng nam nhân này mà ôm ấp.
Kỳ thực, câu nói vừa rồi của Tô Triệt cũng không phải vì êm tai mà nói, quả thực là xuất phát từ đáy lòng hắn.
Chịu ân một giọt nước, báo đáp cả dòng suối!
Trước không nói tới cảm giác trong lòng của hắn đối với Thiên Âm, thậm chí còn tới trình độ sâu sắc, chỉ nói tới hai năm trước, nàng cứu trợ hắn thoát khỏi sự vây khốn của đám người Thái Hư, chỉ bằng điểm này, để báo đáp nàng, cho dù liều mạng cũng có khả năng.
Từng giọt nước mắt từ trên mặt Thiên Âm chảy xuống, nhưng không có rơi xuống mặt đất nữa, mà bị kình khí của Tô Triệt làm cho lo lửng trước mặt.
- Thiên Thần chi lệ, vô cùng trân quý.
Tô Triệt lắc đầu cười:
- Lưu lại đi, bảo quản cho tốt, ngưng tụ nó thành vĩnh hằng. Sau này có thời gian chế tạo thành một chuỗi hạng liên trả lại cho ngươi.
- Không nên!
Thiên Âm nín khóc bật cười, quả thật đúng là một tiểu nữ nhân, tính cách sớm nắng chiều mưa.
- Ta không giữ, bản thân ngươi giữ lấy đi.
Vì vậy vài giọt nước mắt kia, bị Tô Triệt thu thập vào bên trong Tiên Ngục, có thể chế tạo thành hạng liên hay không, nói sau đi a.
Mấy vị trưởng lão Vu Tộc há có thể không nhìn ra điểm môn đạo trong đó, vẻ mặt bọn họ đều vô cùng bình tĩnh, thế nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Bên trong căn phòng do Thiên Hương mộc vạn năm tạo thành, không gian cực kỳ rộng lớn, bốn phía trưng bày rất nhiều pho tượng bằng gỗ hoặc đá, đây chính là phong tục từ thời nguyên thủy của Vu Tộc.
Ở giữa căn nhà có bày biện vài chiếc ghế, mấy vị trưởng lão Vu Tộc ngồi xuống, Tô Triệt và Thiên Âm ngồi xếp bằng trên Tinh Đế la bàn, huyền phù trên không trung cách mặt đất ba thước, bảo trì độ cao phù hợp.
Từ biểu hiện mà đoán dường như tất cả đều không có vấn đề, thế nhưng từ khi đi vào căn phòng này, cảm giác bất an trong lòng Tô Triệt càng ngày càng rõ ràng, ngay cả kinh hỷ khi nhận được một lượng lớn tài phú kia cũng bị sự hoảng hốt này đánh tan.
- Làm sao thế?
Thiên Âm cảm giác vẻ mặt Tô Triệt có chút không thích hợp vì vậy hỏi.
- Trong phòng có một vật khiến lòng ta bất an.
Tô Triệt dùng thần thức tra xét qua căn phòng một lần, thế nhưng, hầu như mỗi một vị trí hắn đều xem qua nhưng không nhìn thấy vật gì khả nghi.
Trong phòng nếu như có thể cấu thành nguy hiểm với hắn ngoại trừ mấy vị trưởng lão Vu Tộc thực lực cường đại ra, hình như cũng không có gì nữa...
- Nếu thực sự không được thì đổi qua một gian phòng khác.
Thiên Âm cũng có thể xác định, trong phòng quả thực không có gì nguy hiểm, thực sự nàng nghĩ không ra điều khiến Tô Triệt bất an đến từ đâu.
- Cứ như vậy đi sao.
Tô Triệt nhẹ nhàng lắc đầu:
- Có gì nguy hiểm cứ để cho nó xuất hiện nhanh một chút, đỡ phải khiến cho ta lo lắng.
Kế tiếp, Thiên Âm đem việc Tô Triệt trở thành Trì lệnh tôn chủ cho mấy vị trưởng lão nghe, cả việc Di Tiên cảnh tụ hợp, Vu Thần sẽ trở về tu chân giới, đánh vỡ không gian Linh Giới...
Mấy vị trưởng lão nghe xong đều vô cùng kích động, đối với Tô Triệt liên tục lấy lễ tiết cảm ơn của Vu Tộc mà thi lễ, thần sắc trên mặt lúc đó toát ra rõ ràng là tôn trọng cùng mừng rỡ.
- Vu Tộc không giỏi giả bộ, xem ra, bọn họ đối với ta sẽ không sinh ra bất luận ác ý gì.
Cảm giác bất an trong lòng Tô Triệt càng lúc càng rõ ràng, lúc này hắn còn đang nghi hoặc:
- Như vậy rốt cuộc là vật gì có thể khiến lòng ta bất an như vậy?
Đợi đến khi Thiên Âm nói chuyện xong, đại trưởng lão Hoàng Thích của Vu Hoàng bộ lạc vô cùng khách khí nói với Tô Triệt rằng:
- Trì lệnh tôn chủ tôn kính, liệu ngài có thể lấy Di Tiên lệnh kỳ ra để cho chúng ta nhìn một chút không? Đối với thánh vật này của Vu Tộc, chúng ta đều vô cùng kính ngưỡng.
Chiêm ngưỡng thánh vật Vu Tộc, đây chính là tâm nguyện cơ bản nhất của mỗi một tộc nhân, Tô Triệt đương nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu này của bọn họ.
Vì vậy, hắn liền lấy Di Tiên lệnh kỳ từ bên trong Tiên Ngục ra, giống như những lần trước, vừa mới xuất hiện, quang mang của nó liền đại phóng, tự phóng to thành ba trượng.
- Di tiên lệnh kỳ, thánh vật của tộc ta!
Mấy vị trưởng lão lập tức quỳ xuống, miệng lẩm bẩm, vô cùng thành kính mà bắt đầu lễ bái, đột nhiên, một pho tượng thoạt nhìn vô cùng bình thường được điêu khắc bằng đá ở chính giữa ngôi nhà trong nháy mắt phóng ra một đạo hồng quang, nhất thời bao phủ lên người Tô Triệt.
Một đạo quang mang không hề có dấu hiệu báo trước đột nhiên kéo tới, Tô Triệt căn bản không kịp né tránh hoặc cản trở, chỉ có thể đứng im cho nó chiếu vào.
- Phá Diệt, quả nhiên đã xảy ra chuyện.
- Những tài nguyên tu luyện trên những tinh cầu này, Vu Tộc cũng không dùng được. Chỉ cần một câu nói của ngươi, ta có thể động viên hơn mười ức Vu Tộc, thay ngươi khai thác những tài nguyên này. Không đến một trăm năm, một tuyệt bút tài phú như vậy tất cả đều thuộc về ngươi.
- Vô số tài nguyên trên mười vạn tinh cầu...
Một chữ số lớn như vậy quả thực khiến cho đại não của Tô Triệt nở tung ra.
- Đáp ứng nàng.
Lão Hắc ở trong Tiên ngục rống to, giọng so với đám người Vu Tộc này còn muốn vang dội hơn:
- Đáp ứng nàng đi, chủ nhân! Một bút tài phú lớn như vậy sao phải do dự nữa, nếu như đổi thành người khác cũng dám trở thành công địch của thiên hạ vì nó đó.
Tô Triệt vẫn không có mất đi lý trí, truyền âm hỏi:
- Thiên Âm, ta chỉ là một nhân vật nho nhỏ, tùy tiện một Vu Tộc cũng có thể dùng một đầu ngón tay nghiền chết ta. Ta dừng lại ở Vu Tộc, đối với ngươi vô cùng quan trọng sao?
- Vô cùng quan trọng.
Thiên Âm nghiêm túc trả lời:
- Sứ mệnh vốn thuộc về ta đã bị ngươi hoàn thành. Di Tiên lệnh kỳ thất tung mấy trăm vạn năm, ta cũng không biết đi đâu tìm kiếm lại bị một người chỉ có tu vi Luyện khí kỳ như ngươi lấy được.
- Tô Triệt, ta cho rằng, ngươi chính là người mà ông trời đã định! Có thể, có sự tương trợ của ngươi, Vu Tộc phục hưng không phải là cử chỉ nghịch thiên. Có thể có sự chuyển biến tích cực khác. Có thể, ngươi chính là tương lai của Vu Tộc, hi vọng của Vu Tộc, chính là con đường sống duy nhất của Vu Tộc.
- Tô Triệt, xin ngươi, giúp chúng ta đi a!
Nói tới đây, mắt Thiên Âm đã rưng rưng, trên vai gánh trọng trách của Vu Tộc, khiến cho nàng rất áp lực.
Nói tới lời như vậy rồi, Tô Triệt sao còn có thể do dự được nữa, ngữ khí vô cùng thương tiếc nói:
- Tốt, ta đáp ứng ngươi. Chỉ là, cũng không phải là tinh cầu này, tài phú này mà chỉ là ta không muốn nước mắt của ngươi rơi xuống.
Tí tách...
Những lời nói này, Thiên Âm vốn đang có thể khống chế được nước mắt của mình, lập tức nước mắt chảy xuống.
Giờ phút này, nếu như không có ánh mắt của mấy trăm tộc nhân Vu Tộc, Thiên Âm khẳng định sẽ nhào vào lòng nam nhân này mà ôm ấp.
Kỳ thực, câu nói vừa rồi của Tô Triệt cũng không phải vì êm tai mà nói, quả thực là xuất phát từ đáy lòng hắn.
Chịu ân một giọt nước, báo đáp cả dòng suối!
Trước không nói tới cảm giác trong lòng của hắn đối với Thiên Âm, thậm chí còn tới trình độ sâu sắc, chỉ nói tới hai năm trước, nàng cứu trợ hắn thoát khỏi sự vây khốn của đám người Thái Hư, chỉ bằng điểm này, để báo đáp nàng, cho dù liều mạng cũng có khả năng.
Từng giọt nước mắt từ trên mặt Thiên Âm chảy xuống, nhưng không có rơi xuống mặt đất nữa, mà bị kình khí của Tô Triệt làm cho lo lửng trước mặt.
- Thiên Thần chi lệ, vô cùng trân quý.
Tô Triệt lắc đầu cười:
- Lưu lại đi, bảo quản cho tốt, ngưng tụ nó thành vĩnh hằng. Sau này có thời gian chế tạo thành một chuỗi hạng liên trả lại cho ngươi.
- Không nên!
Thiên Âm nín khóc bật cười, quả thật đúng là một tiểu nữ nhân, tính cách sớm nắng chiều mưa.
- Ta không giữ, bản thân ngươi giữ lấy đi.
Vì vậy vài giọt nước mắt kia, bị Tô Triệt thu thập vào bên trong Tiên Ngục, có thể chế tạo thành hạng liên hay không, nói sau đi a.
Mấy vị trưởng lão Vu Tộc há có thể không nhìn ra điểm môn đạo trong đó, vẻ mặt bọn họ đều vô cùng bình tĩnh, thế nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Bên trong căn phòng do Thiên Hương mộc vạn năm tạo thành, không gian cực kỳ rộng lớn, bốn phía trưng bày rất nhiều pho tượng bằng gỗ hoặc đá, đây chính là phong tục từ thời nguyên thủy của Vu Tộc.
Ở giữa căn nhà có bày biện vài chiếc ghế, mấy vị trưởng lão Vu Tộc ngồi xuống, Tô Triệt và Thiên Âm ngồi xếp bằng trên Tinh Đế la bàn, huyền phù trên không trung cách mặt đất ba thước, bảo trì độ cao phù hợp.
Từ biểu hiện mà đoán dường như tất cả đều không có vấn đề, thế nhưng từ khi đi vào căn phòng này, cảm giác bất an trong lòng Tô Triệt càng ngày càng rõ ràng, ngay cả kinh hỷ khi nhận được một lượng lớn tài phú kia cũng bị sự hoảng hốt này đánh tan.
- Làm sao thế?
Thiên Âm cảm giác vẻ mặt Tô Triệt có chút không thích hợp vì vậy hỏi.
- Trong phòng có một vật khiến lòng ta bất an.
Tô Triệt dùng thần thức tra xét qua căn phòng một lần, thế nhưng, hầu như mỗi một vị trí hắn đều xem qua nhưng không nhìn thấy vật gì khả nghi.
Trong phòng nếu như có thể cấu thành nguy hiểm với hắn ngoại trừ mấy vị trưởng lão Vu Tộc thực lực cường đại ra, hình như cũng không có gì nữa...
- Nếu thực sự không được thì đổi qua một gian phòng khác.
Thiên Âm cũng có thể xác định, trong phòng quả thực không có gì nguy hiểm, thực sự nàng nghĩ không ra điều khiến Tô Triệt bất an đến từ đâu.
- Cứ như vậy đi sao.
Tô Triệt nhẹ nhàng lắc đầu:
- Có gì nguy hiểm cứ để cho nó xuất hiện nhanh một chút, đỡ phải khiến cho ta lo lắng.
Kế tiếp, Thiên Âm đem việc Tô Triệt trở thành Trì lệnh tôn chủ cho mấy vị trưởng lão nghe, cả việc Di Tiên cảnh tụ hợp, Vu Thần sẽ trở về tu chân giới, đánh vỡ không gian Linh Giới...
Mấy vị trưởng lão nghe xong đều vô cùng kích động, đối với Tô Triệt liên tục lấy lễ tiết cảm ơn của Vu Tộc mà thi lễ, thần sắc trên mặt lúc đó toát ra rõ ràng là tôn trọng cùng mừng rỡ.
- Vu Tộc không giỏi giả bộ, xem ra, bọn họ đối với ta sẽ không sinh ra bất luận ác ý gì.
Cảm giác bất an trong lòng Tô Triệt càng lúc càng rõ ràng, lúc này hắn còn đang nghi hoặc:
- Như vậy rốt cuộc là vật gì có thể khiến lòng ta bất an như vậy?
Đợi đến khi Thiên Âm nói chuyện xong, đại trưởng lão Hoàng Thích của Vu Hoàng bộ lạc vô cùng khách khí nói với Tô Triệt rằng:
- Trì lệnh tôn chủ tôn kính, liệu ngài có thể lấy Di Tiên lệnh kỳ ra để cho chúng ta nhìn một chút không? Đối với thánh vật này của Vu Tộc, chúng ta đều vô cùng kính ngưỡng.
Chiêm ngưỡng thánh vật Vu Tộc, đây chính là tâm nguyện cơ bản nhất của mỗi một tộc nhân, Tô Triệt đương nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu này của bọn họ.
Vì vậy, hắn liền lấy Di Tiên lệnh kỳ từ bên trong Tiên Ngục ra, giống như những lần trước, vừa mới xuất hiện, quang mang của nó liền đại phóng, tự phóng to thành ba trượng.
- Di tiên lệnh kỳ, thánh vật của tộc ta!
Mấy vị trưởng lão lập tức quỳ xuống, miệng lẩm bẩm, vô cùng thành kính mà bắt đầu lễ bái, đột nhiên, một pho tượng thoạt nhìn vô cùng bình thường được điêu khắc bằng đá ở chính giữa ngôi nhà trong nháy mắt phóng ra một đạo hồng quang, nhất thời bao phủ lên người Tô Triệt.
Một đạo quang mang không hề có dấu hiệu báo trước đột nhiên kéo tới, Tô Triệt căn bản không kịp né tránh hoặc cản trở, chỉ có thể đứng im cho nó chiếu vào.
- Phá Diệt, quả nhiên đã xảy ra chuyện.
/1505
|