Đương nhiên, tiếp đến nếu có một khối sai lệch, chính là kiếm củi ba năm đốt một giờ, dẫn phát đạo công kích hủy diệt đáng sợ.
Sao vậy?
Tại sao lại ngừng lại?
Tô Triệt quay đầu nhìn về phía Thiên Âm, không rõ vì sao nàng đột nhiên dừng lại, làm việc không mệt mỏi, người chỉ huy càng không nên xảy ra vấn đề này. . .
- Để ta nghĩ, tiếp đến hình như là. . .
Thiên Âm thoáng nghiêng đầu, tỉ mỉ hồi tưởng.
Biểu tình Tô Triệt suy sụp, trong lòng nói: Đại tỷ, đừng hù dọa người khác như vậy, chuyện tình này nghìn vạn lần không thể mập mờ!
Sau chốc lát, cánh tay nhỏ bé trắng noãn của Thiên Âm chỉ vào một khối thạch trụ nói:
- Thử khối này xem.
- Thử?
Tô Triệt đâu dám lỗ mãng công kích, hỏi:
- Nếu sai, vậy có cơ hội thử lại?
Thiên Âm ôm miệng cười, lúc này mới giải thích nói:
- Khi tiến hành phá hơn phân nửa, phải dừng lại một hồi mới có thể tiếp tục.
Tô Triệt lúc này mới hiểu được, nàng lại trêu chính mình.
- Được, được, được.
Tô Triệt nhìn về phía nàng gật đầu liên tục ba lần, ý tứ là: Ta sẽ nghi nhớ. . .
Bịch bịch!
Một quyền đánh ra, có điều không phải Thiên Âm, mà là khối thạch trụ.
Bất quá, Thiên Âm vui đùa thực sự có tác dụng, vốn tâm tình đang âm thầm khẩn trương, vô hình được thả lỏng. Tô Triệt biết, Thiên Âm đang muốn nói với chính mình: Không cần lo lắng, tất cả đều trong lòng bàn tay của nàng.
Vậy Tô Triệt và nàng đi tới Di Tiên Cảnh ắt có hiệu quả. Thiên Âm một đời pháp sư, phỏng chừng cũng là đại nhân vật oai phong một cõi Tiên Giới?
Thạch trụ kế tiếp cũng theo thứ tự được đưa vào lòng đất, quả nhiên tất cả thuận lợi, không có bất cứ dị biến nào cả.
Thạch trụ bị đánh xuống, trận pháp hoàn toàn được giải trừ, không gian nữu khúc, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến đổi, mặt đất nguyên bản vắng vẻ, từ vị trí trung tâm liền xuất hiện một cái hố hình tròn đường kính dài mấy trượng.
Trong hồ, dịch thể đỏ như máu sôi trào, sát khí tràn
ngập cực kỳ quỷ dị.
Đương nhiên Tô Triệt biết, dịch thể trong hồ này không thể là chân huyết Vu Thần.
Nếu như Vu Thần hắn thực sự phóng xuất ra một vũng máu lớn như vậy, chẳng phải hắn sẽ bị tuốt sạch?
- Bước cuối cùng rồi!
Thiên Âm chỉ vào hồ nói:
- Phải sắp xếp người nào đó nhảy vào trong hồ, lấy vài giọt chân huyết.
- Không thể tháo nước trong hồ sao?
Tô Triệt hỏi.
Chuyện này thoạt nhìn nguy hiểm không gì sánh được, ai muốn nhảy vào chứ?
- Không được.
Thiên Âm lắc đầu nói:
- Nhìn như nước, kỳ thực không phải, loại lực huyết sát này ngay cả Lệ Quân Sơn đơn độc cũng không cách nào thu lấy.
Nói đến đây, Thiên Âm nghiêm nghị nói:
- Ta cảm thấy, ngươi có thể chọn một người thích hợp, có thể tiến nhập hồ, vớt chân huyết.
- Nàng muốn nói người nào?
Tô Triệt hỏi như vậy, nhưng mơ hồ đoán được đáp án.
- Ngươi có thể điều khiển tiểu Hắc!
Thiên Âm trả lời:
- Ta cảm giác được, thân thể hắn ẩn chứa năng lượng đặc thù, sẽ không bị ảnh hưởng bởi lực huyết sát trong hồ.
Quả nhiên là tiểu Hắc. Tô Triệt nhẹ nhàng gật đầu, cân nhắc một chút, chính mình tin tưởng phán đoán của Thiên Âm, nếu nàng nói không thành vấn đề, ắt không có vấn đề gì.
Năng lượng trong thân thể tiểu Hắc, được Tô Triệt và lão Hắc hoài nghi là hỗn độn lực, nếu đúng như vậy, chắc chắn sẽ không e ngại lực huyết sát trong huyết trì.
Hỗn độn lực, chí cao vô thượng, là ông tổ của hàng hàng tỷ loại năng lượng.
Tiểu Hắc được gọi ra, vóc dáng hình thể trở nên cao lớn sánh ngang với Tô Triệt, lúc này hắn tương đối nghe lời, tùy ý Tô Triệt thông qua tâm niệm điều khiển.
Sau đó, Tô Triệt điều khiển tiểu Hắc từng bước từng bước tiến về huyết trì phía trước, tốc độ cực chậm, cực kỳ cẩn thận.
Thiên Âm lặng lẽ quan sát, cảm giác được, sau mỗi lần gặp lại quái nhân màu đen này, tựa hồ càng trở nên cường đại, có thể liên quan đến Tô Triệt tấn chức Nguyên Anh?
Tiểu Hắc tương đối thuận lợi tiến đến Huyết Trì trước mặt không gặp bất cứ vật gì ngăn cản. Tô Triệt ngoảnh mặt nhìn Thiên Âm một chút, nàng gật đầu, tỏ ý vô sự, có thể tiếp tục.
Vì vậy, tiểu Hắc nhẹ nhàng nhảy, xem như không có trọng lượng nhẹ nhàng rơi vào huyết trì, lực huyết sát dày đặc vẫn bao phủ trong lòng hắn.
- Thực ra hồ không sâu.
Tâm niệm Tô Triệt khẽ động, điều khiển tiểu Hắc biến thành cao gấp hai lần, để lực huyết sát chỉ có thể ngập tới đầu gối hắn.
Vù vù vù. . .
Có người tiến nhập trong ao, lực huyết sát nhất thời sản sinh phản ứng cường liệt, giống như nước sôi trào, cuộn khởi, ăn mòn muốn hòa tan người xông vào thành máu loãng.
Tô Triệt tin tưởng, tuyệt đối là một loại năng lượng đặc thù cực kỳ kinh khủng, so với khói độc ăn mòn còn kinh khủng hơn rất nhiều, đổi lại là người khác tiến nhập huyết trì, phỏng chừng trong khoảnh khắc sẽ mất mạng, thân thể bị lực huyết sát này đồng hóa.
Còn tiểu Hắc không để Tô Triệt thất vọng, đồng thời có thể chứng minh phán đoán của Thiên Âm cực kỳ chính xác, tiểu Hắc không hề bị ảnh hưởng, hầu như không thấy lực huyết sát ăn mòn, cảm giác giống như người bình thường tự do tự tại tắm trong nước nóng.
Lực huyết sát cắt đứt thần thức, Tô Triệt không thể biết được vài giọt chân huyết Vu Thân ở nơi nào, chỉ có thể để tiểu Hắc khom người, đồng thời ruỗi cánh tay thật dài, bàn tay biến thành lớn, lục lọi từng li từng tí, với xúc giác tinh khiết tìm kiếm chân huyết Vu Thần giống như thừa nước đục thả câu.
Thoáng chốc tiểu Hắc đột nhiên đứng dậy, bàn tay nâng lên một giọt máu màu hồng, chính là chân huyết Vu Thần Tô Triệt cực kỳ quen thuộc.
Vù!
Giọt chân huyết Vu Thần này giống như phi tiêu bay vù vù, bị Tô Triệt trực tiếp đưa vào Tiên Ngục.
Tiểu Hắc lại khom lưng tiếp tục tìm kiếm. . .
Hơn mười tức, tất cả 6 giọt chân huyết đều được Tô Triệt thu thập vào Tiên Ngục, chỉ một giọt cuối cùng bị vây trong một góc huyết trì, phải để tiểu Hắc tiêu hao thời gian dài mới tìm được nó.
Đại công cáo thành, tiểu Hắc có thể đi ra.
Tô Triệt điều khiển tiểu Hắc, muốn để hắn rời khỏi huyết trì, lại không ngờ, lúc này tiểu Hắc dĩ nhiên không nghe lời, đứng trong hồ không ra.
- Chẳng lẽ. . .
Tô Triệt lập tức ý thức được điều gì đó, tiểu Hắc không nghe lời, chỉ có một nguyên nhân, đó là tiểu Hắc theo bản năng đòi ăn, vậy trong huyết trì có vật gì đó ăn được!
Được rồi. Tô Triệt không ép hắn, mà thả lỏng tâm niệm của chính mình, tùy ý để hắn hành sự theo bản năng.
Chỉ thấy, toàn thân tiểu Hắc nhào vào huyết trì, bị lực huyết sát hoàn toàn bao phủ, khiến Tô Triệt căn bản không nhìn thấy hắn đang làm gì, tâm thần hai người lúc đó hoàn toàn bị lực huyết sát chặt đứt.
- Trong hồ có gì ăn được? Chẳng lẽ là lực huyết sát?
Tô Triệt âm thầm suy đoán, thế nhưng sau hồi lâu, căn bản không phát hiện lực huyết sát trong huyết trì giảm xuống, hoặc biến đổi, chứng minh nó không phải thức ăn của tiểu Hắc.
- Dưới đáy hồ còn có cái gì?
Trong lòng hiếu kỳ, Tô Triệt lại hỏi Thiên Âm.
- Ta không biết.
Thiên Âm lắc đầu giải thích:
- Bởi vì tôn trọng Vu Thần đại nhân, cho dù tại kiếp trước, ta cũng chưa từng tiến nhập Huyết Trì, nên không rõ bên trong có vật gì.
Sao vậy?
Tại sao lại ngừng lại?
Tô Triệt quay đầu nhìn về phía Thiên Âm, không rõ vì sao nàng đột nhiên dừng lại, làm việc không mệt mỏi, người chỉ huy càng không nên xảy ra vấn đề này. . .
- Để ta nghĩ, tiếp đến hình như là. . .
Thiên Âm thoáng nghiêng đầu, tỉ mỉ hồi tưởng.
Biểu tình Tô Triệt suy sụp, trong lòng nói: Đại tỷ, đừng hù dọa người khác như vậy, chuyện tình này nghìn vạn lần không thể mập mờ!
Sau chốc lát, cánh tay nhỏ bé trắng noãn của Thiên Âm chỉ vào một khối thạch trụ nói:
- Thử khối này xem.
- Thử?
Tô Triệt đâu dám lỗ mãng công kích, hỏi:
- Nếu sai, vậy có cơ hội thử lại?
Thiên Âm ôm miệng cười, lúc này mới giải thích nói:
- Khi tiến hành phá hơn phân nửa, phải dừng lại một hồi mới có thể tiếp tục.
Tô Triệt lúc này mới hiểu được, nàng lại trêu chính mình.
- Được, được, được.
Tô Triệt nhìn về phía nàng gật đầu liên tục ba lần, ý tứ là: Ta sẽ nghi nhớ. . .
Bịch bịch!
Một quyền đánh ra, có điều không phải Thiên Âm, mà là khối thạch trụ.
Bất quá, Thiên Âm vui đùa thực sự có tác dụng, vốn tâm tình đang âm thầm khẩn trương, vô hình được thả lỏng. Tô Triệt biết, Thiên Âm đang muốn nói với chính mình: Không cần lo lắng, tất cả đều trong lòng bàn tay của nàng.
Vậy Tô Triệt và nàng đi tới Di Tiên Cảnh ắt có hiệu quả. Thiên Âm một đời pháp sư, phỏng chừng cũng là đại nhân vật oai phong một cõi Tiên Giới?
Thạch trụ kế tiếp cũng theo thứ tự được đưa vào lòng đất, quả nhiên tất cả thuận lợi, không có bất cứ dị biến nào cả.
Thạch trụ bị đánh xuống, trận pháp hoàn toàn được giải trừ, không gian nữu khúc, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến đổi, mặt đất nguyên bản vắng vẻ, từ vị trí trung tâm liền xuất hiện một cái hố hình tròn đường kính dài mấy trượng.
Trong hồ, dịch thể đỏ như máu sôi trào, sát khí tràn
ngập cực kỳ quỷ dị.
Đương nhiên Tô Triệt biết, dịch thể trong hồ này không thể là chân huyết Vu Thần.
Nếu như Vu Thần hắn thực sự phóng xuất ra một vũng máu lớn như vậy, chẳng phải hắn sẽ bị tuốt sạch?
- Bước cuối cùng rồi!
Thiên Âm chỉ vào hồ nói:
- Phải sắp xếp người nào đó nhảy vào trong hồ, lấy vài giọt chân huyết.
- Không thể tháo nước trong hồ sao?
Tô Triệt hỏi.
Chuyện này thoạt nhìn nguy hiểm không gì sánh được, ai muốn nhảy vào chứ?
- Không được.
Thiên Âm lắc đầu nói:
- Nhìn như nước, kỳ thực không phải, loại lực huyết sát này ngay cả Lệ Quân Sơn đơn độc cũng không cách nào thu lấy.
Nói đến đây, Thiên Âm nghiêm nghị nói:
- Ta cảm thấy, ngươi có thể chọn một người thích hợp, có thể tiến nhập hồ, vớt chân huyết.
- Nàng muốn nói người nào?
Tô Triệt hỏi như vậy, nhưng mơ hồ đoán được đáp án.
- Ngươi có thể điều khiển tiểu Hắc!
Thiên Âm trả lời:
- Ta cảm giác được, thân thể hắn ẩn chứa năng lượng đặc thù, sẽ không bị ảnh hưởng bởi lực huyết sát trong hồ.
Quả nhiên là tiểu Hắc. Tô Triệt nhẹ nhàng gật đầu, cân nhắc một chút, chính mình tin tưởng phán đoán của Thiên Âm, nếu nàng nói không thành vấn đề, ắt không có vấn đề gì.
Năng lượng trong thân thể tiểu Hắc, được Tô Triệt và lão Hắc hoài nghi là hỗn độn lực, nếu đúng như vậy, chắc chắn sẽ không e ngại lực huyết sát trong huyết trì.
Hỗn độn lực, chí cao vô thượng, là ông tổ của hàng hàng tỷ loại năng lượng.
Tiểu Hắc được gọi ra, vóc dáng hình thể trở nên cao lớn sánh ngang với Tô Triệt, lúc này hắn tương đối nghe lời, tùy ý Tô Triệt thông qua tâm niệm điều khiển.
Sau đó, Tô Triệt điều khiển tiểu Hắc từng bước từng bước tiến về huyết trì phía trước, tốc độ cực chậm, cực kỳ cẩn thận.
Thiên Âm lặng lẽ quan sát, cảm giác được, sau mỗi lần gặp lại quái nhân màu đen này, tựa hồ càng trở nên cường đại, có thể liên quan đến Tô Triệt tấn chức Nguyên Anh?
Tiểu Hắc tương đối thuận lợi tiến đến Huyết Trì trước mặt không gặp bất cứ vật gì ngăn cản. Tô Triệt ngoảnh mặt nhìn Thiên Âm một chút, nàng gật đầu, tỏ ý vô sự, có thể tiếp tục.
Vì vậy, tiểu Hắc nhẹ nhàng nhảy, xem như không có trọng lượng nhẹ nhàng rơi vào huyết trì, lực huyết sát dày đặc vẫn bao phủ trong lòng hắn.
- Thực ra hồ không sâu.
Tâm niệm Tô Triệt khẽ động, điều khiển tiểu Hắc biến thành cao gấp hai lần, để lực huyết sát chỉ có thể ngập tới đầu gối hắn.
Vù vù vù. . .
Có người tiến nhập trong ao, lực huyết sát nhất thời sản sinh phản ứng cường liệt, giống như nước sôi trào, cuộn khởi, ăn mòn muốn hòa tan người xông vào thành máu loãng.
Tô Triệt tin tưởng, tuyệt đối là một loại năng lượng đặc thù cực kỳ kinh khủng, so với khói độc ăn mòn còn kinh khủng hơn rất nhiều, đổi lại là người khác tiến nhập huyết trì, phỏng chừng trong khoảnh khắc sẽ mất mạng, thân thể bị lực huyết sát này đồng hóa.
Còn tiểu Hắc không để Tô Triệt thất vọng, đồng thời có thể chứng minh phán đoán của Thiên Âm cực kỳ chính xác, tiểu Hắc không hề bị ảnh hưởng, hầu như không thấy lực huyết sát ăn mòn, cảm giác giống như người bình thường tự do tự tại tắm trong nước nóng.
Lực huyết sát cắt đứt thần thức, Tô Triệt không thể biết được vài giọt chân huyết Vu Thân ở nơi nào, chỉ có thể để tiểu Hắc khom người, đồng thời ruỗi cánh tay thật dài, bàn tay biến thành lớn, lục lọi từng li từng tí, với xúc giác tinh khiết tìm kiếm chân huyết Vu Thần giống như thừa nước đục thả câu.
Thoáng chốc tiểu Hắc đột nhiên đứng dậy, bàn tay nâng lên một giọt máu màu hồng, chính là chân huyết Vu Thần Tô Triệt cực kỳ quen thuộc.
Vù!
Giọt chân huyết Vu Thần này giống như phi tiêu bay vù vù, bị Tô Triệt trực tiếp đưa vào Tiên Ngục.
Tiểu Hắc lại khom lưng tiếp tục tìm kiếm. . .
Hơn mười tức, tất cả 6 giọt chân huyết đều được Tô Triệt thu thập vào Tiên Ngục, chỉ một giọt cuối cùng bị vây trong một góc huyết trì, phải để tiểu Hắc tiêu hao thời gian dài mới tìm được nó.
Đại công cáo thành, tiểu Hắc có thể đi ra.
Tô Triệt điều khiển tiểu Hắc, muốn để hắn rời khỏi huyết trì, lại không ngờ, lúc này tiểu Hắc dĩ nhiên không nghe lời, đứng trong hồ không ra.
- Chẳng lẽ. . .
Tô Triệt lập tức ý thức được điều gì đó, tiểu Hắc không nghe lời, chỉ có một nguyên nhân, đó là tiểu Hắc theo bản năng đòi ăn, vậy trong huyết trì có vật gì đó ăn được!
Được rồi. Tô Triệt không ép hắn, mà thả lỏng tâm niệm của chính mình, tùy ý để hắn hành sự theo bản năng.
Chỉ thấy, toàn thân tiểu Hắc nhào vào huyết trì, bị lực huyết sát hoàn toàn bao phủ, khiến Tô Triệt căn bản không nhìn thấy hắn đang làm gì, tâm thần hai người lúc đó hoàn toàn bị lực huyết sát chặt đứt.
- Trong hồ có gì ăn được? Chẳng lẽ là lực huyết sát?
Tô Triệt âm thầm suy đoán, thế nhưng sau hồi lâu, căn bản không phát hiện lực huyết sát trong huyết trì giảm xuống, hoặc biến đổi, chứng minh nó không phải thức ăn của tiểu Hắc.
- Dưới đáy hồ còn có cái gì?
Trong lòng hiếu kỳ, Tô Triệt lại hỏi Thiên Âm.
- Ta không biết.
Thiên Âm lắc đầu giải thích:
- Bởi vì tôn trọng Vu Thần đại nhân, cho dù tại kiếp trước, ta cũng chưa từng tiến nhập Huyết Trì, nên không rõ bên trong có vật gì.
/1505
|