Nhận chủ thành công!
Tô Triệt lưu lại ở bên trong tấm bia đá tâm thần lạc ấn của mình, đồng thời truyền đi tâm niệm, đặt cho nó cái tên chính thức là Di Tiên Cảnh.
Quang mang chớp động, trên tấm bia đá trên tấm bia đá ngưng hiện ra ba chữ lớn màu vàng tối "Di Tiên Cảnh".
Trước đó, Vu Tộc chẳng qua chỉ mạnh mẽ trưng dụng pháp bảo không gian này, mà không hề khiến nó chính thức nhận chủ. Cũng không phải Vu Tộc không có biện pháp nào chinh phục nó, mà là bởi vì lúc đó Di Tiên Cảnh được xem như là tài sản chung của toàn Vu Tộc, không thể thuộc sở hữu của một người cụ thể nào.
Trong lòng Tô Triệt hiểu rõ, bản thân trăm năm cũng chỉ tạm thời có được Di Tiên Cảnh, kỳ hạn trăm năm vừa đến, khi đó Vu Thần quay trở về, liền phải đem Di Tiên Cảnh trả lại cho Vu Tộc. Bởi vì, đây là thánh địa duy nhất để bọn hắn cải tạo bản thân, chỉ có ở bên trong Di Tiên Cảnh mới có thể đem Nguyên Thần cướp đoạt được rót vào bên trong cơ thể, biến thành sở hữu của bản thân. Ở ngoại giới, chịu sự hạn chế của quy tắc thiên địa, căn bản không thể xử lý được chuyện này.
Di Tiên Cảnh tạm thời nhận chủ, Tô Triệt cũng có thể mang theo nó ở bên mình, tùy tiện đi đến nơi nào cũng được.
Chẳng qua, đúng như Thiên Âm đã dự đoán trước đó, cho dù sau khi nhận chủ, Tô Triệt vẫn như cũ không thể khống chế được thế giới bên trong Di Tiên Cảnh, đại nghiệp tầm bảo vẫn chưa thể tìm ra được con đường tắt nào để đi, đành giống như trước, bản thân Tô Triệt phải đi thăm dò một chút.
- Bước tiếp theo ngươi có tính toán gì không?
Tô Triệt hỏi Thiên Âm.
- Ta cần ở trong vòng mười năm đề thăng tu vi tới Nguyên Anh hậu kỳ, sau đó có vài sự tình cần phải đi làm, coi như là sớm làm một vài chuẩn bị vì sự quay về của Vu Thần.
Thiên Âm trả lời:
- Việc này cũng không cần tốn thời gian của ngươi, ngươi cứ đi làm việc mà bản thân phải làm đi. Nhưng nhất định phải nhớ kỹ, khi kỳ hạn trăm năm vừa tới, phải mang Di Tiên Cảnh trở về Khải Nguyên Tinh, thời điểm đó không thể chạy loạn khắp nơi được.
- Được rồi, ta biết nặng nhẹ!
Tô Triệt gật đầu nói:
- Không có gì cần thiết, ta sẽ không chạy loạn khắp nơi, cũng sẽ thường xuyên tới Vô Cực môn tìm ngươi. Chẳng qua trong thời gian sắp tới, ta dự định đi Mạc Lam Tinh một chuyến, sau đó thuận tiện đi tới Vu Hoàng Tinh.
Thiên Âm mỉm cười gật đầu, tuy rằng không đoán được hắn đi Mạc Lam Tinh làm cái gì, thế nhưng nguyên nhân đi tới Vu Hoàng Tinh thì lại hiểu rõ, chính là vì tham tiền!
Sau đó, hai người tiếp tục bàn bạc một vài chi tiết, Tô Triệt còn muốn nghỉ ngơi vài canh giờ, vì luyện hóa trấn phủ thần bi, liên tục hơn mười ngày không ngủ không nghỉ, phương diện tinh thần quả thật có chút uể oải.
Ban đêm cùng ngày, thân ảnh hai người Tô Triệt đã xuất hiện ở bên dưới Thâm Uyên Thiên Khang sâu không thấy đáy. Trong lòng bàn tay Tô Triệt cầm một hạt châu ngăm đen.
Hạt châu này, chính là hình thái bên ngoài chân thật nhất, cơ bản nhất của Di Tiên Cảnh, đương nhiên, nó có thể biến hóa ngàn vạn, biến lớn vô hạn, hoặc là hoàn toàn ẩn hình.
Mấy trăm vạn năm trước, hạt châu này đã chịu tội thay cho Vu Tộc, bị thiên phạt vỡ thành hai nửa, không gian bên trong vậy mà vẫn không bị nghiền nát, chẳng qua lại biến thành hai Di Tiên Cảnh một lớn một nhỏ.
Đây là sự tình vô cùng bất khả tư nghị, lẽ ra, bất kể là một kiện pháp bảo không gian nào nếu như bị ngoại lực cường đại đánh vỡ làm hai, không gian bên trong khẳng định sẽ triệt để sụp đổ, tan rã, nát bấy, hóa thành hư vô. Hạt châu này lại không có việc gì, trạng thái tồn tại của không gian bên trong cực kỳ ổn định, lực lượng trừng phạt tối cường của thiên đạo cũng chỉ có thể đả thương nó, chứ không thể nào diệt vong được nó, mấy trăm vạn năm sau cũng có thể tụ hợp lại một lần nữa. Bởi vậy có thể thấy được, lai lịch của hạt châu này cũng cực kỳ không tầm thường!
Thiên Âm từng nói qua, có lý do hoài nghi nó chính là thần vật siêu cấp hình thành từ trong hỗn độn tiên thiên, chẳng qua vẫn chưa có được chứng cứ xác thực để chứng minh luận điểm này mà thôi.
Hạt châu tuy rằng đã nhận chủ, Tô Triệt lại bởi vì không đủ quyền hạn, cho nên không thể thu nhập nó vào trong cơ thể để cất giữ cho an toàn, chỉ đành cất kỹ bên người, lúc nào cũng phải mang theo.
Nói cách khác, Di Tiên Cảnh có thể mang đến cho tu chân giới, linh giới, thậm chí là tiên giới biến đổi lớn ngập trời, lại đang được Tô Triệt cất giữ. Loại việc này nếu như nói ra, không biết bao nhiêu người sẽ tỏ ra không tin, không biết bao nhiêu người sẽ trực tiếp cười khảy.
Trên đường quay về, Tô Triệt đầu tiên là tiễn Thiên Âm về đến Vô Cực Môn, khi chia tay đã hẹn, khi bản thân xong xuôi mọi việc trên Mạc Lam Tinh cùng Vu Hoàng Tinh, có thể thuận tiện đi tới Vô Cực Môn để gặp nàng, bơởi vì tòa tinh tế truyền tống môn cũng chỉ cách đây vài ngàn dặm, rất gần với Vô Cực Môn.
- Ta còn thiếu ngươi một yêu cầu đó.
Thiên Âm biểu tình ôn hòa, trong mắt lại dần hiện lên thấn thái dí dỏm:
- Yên tâm đi, ta sẽ khiến ngươi mau chóng dùng hết yêu cầu cuối cùng này.
- Không cần!
Tô Triệt quyết đoán nói:
- Ta hiện tại liền sử dụng quyền yêu cầu cuối cùng này, chính là mong ngươi không nên canh cánh trong lòng việc cá cược lần này, quả thực ta không cẩn thận mà thắng được ngươi. Bỏ qua chuyện này đi, được không?
Thiên Âm cười ha hả:
- Đây là yêu cầu thứ ba của ngươi sao?
- Đúng!
Tô Triệt trịnh trọng gật đầu, sớm đã lĩnh giáo sự lợi hại của nàng. Bị Thiên Âm Đại Vu ghi hận trong lòng, thật không phải là chuyện nhỏ.
- Được rồi, bỏ qua cho ngươi!
Thiên Âm khoát khoát tay, xoay người mà đi, chẳng qua trước khi tiến vào đại trận hộ sơn của Vô Cực Môn, lại quay đầu liếc mắt nhìn Tô Triệt, ôn nhu căn dặn:
- Con đường phía trước khó lường, cẩn thận một chút.
- Được!
Tô Triệt gật đầu trả lời.
Mãi cho tới khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất, lúc này mới Tô Triệt mới bay lên trời, quay về Thiên Huyền tông.
Huyền Ngục Phong, Viêm Cốt còn đang bế quan, tính ra đã hơn hai năm rồi. Tô Triệt cho rằng, tối đa cũng chỉ nửa năm nữa, bất kể thành bại, hắn đều sẽ xuất quan, thời gian ba năm đã là một con số cực hạn rồi.
Vì vậy trong những đoạn thời gian rảnh rỗi không tu luyện, Tô Triệt sẽ tiến vào Di Tiên Cảnh tìm kiếm các loại bảo vật, Di Tiên Cảnh thực sự quá lớn, nếu như muốn tỉ mỉ tìm kiếm từng tấc từng tấc một, không để sót bất kỳ thứ gì, cho dù với tốc độ thăm dò của có cũng cần phải mất vài thập niên mới được.
- Đạo khí! Ta hy vọng có thể thu hoạch một hai kiện đạo khí, phòng ngự thì có Cự Phú, ta còn cần phải có một hai kiện đạo khí công kích uy lực mạnh. Dù sao tương lai đối thủ sẽ càng ngày càng mạnh, chung quy không thể trông cậy vào Tiểu Hắc quăng búa chém người được!
Ôm chờ mong như vậy, quá trình tầm bảo của Tô Triệt cực kỳ phong phú. Nói thật, cũng bởi vì ôm chờ mong như vậy, quá trình nỗ lực cùng thu hoạch mới có thể cảm thấy thú vị.
Tô Triệt lưu lại ở bên trong tấm bia đá tâm thần lạc ấn của mình, đồng thời truyền đi tâm niệm, đặt cho nó cái tên chính thức là Di Tiên Cảnh.
Quang mang chớp động, trên tấm bia đá trên tấm bia đá ngưng hiện ra ba chữ lớn màu vàng tối "Di Tiên Cảnh".
Trước đó, Vu Tộc chẳng qua chỉ mạnh mẽ trưng dụng pháp bảo không gian này, mà không hề khiến nó chính thức nhận chủ. Cũng không phải Vu Tộc không có biện pháp nào chinh phục nó, mà là bởi vì lúc đó Di Tiên Cảnh được xem như là tài sản chung của toàn Vu Tộc, không thể thuộc sở hữu của một người cụ thể nào.
Trong lòng Tô Triệt hiểu rõ, bản thân trăm năm cũng chỉ tạm thời có được Di Tiên Cảnh, kỳ hạn trăm năm vừa đến, khi đó Vu Thần quay trở về, liền phải đem Di Tiên Cảnh trả lại cho Vu Tộc. Bởi vì, đây là thánh địa duy nhất để bọn hắn cải tạo bản thân, chỉ có ở bên trong Di Tiên Cảnh mới có thể đem Nguyên Thần cướp đoạt được rót vào bên trong cơ thể, biến thành sở hữu của bản thân. Ở ngoại giới, chịu sự hạn chế của quy tắc thiên địa, căn bản không thể xử lý được chuyện này.
Di Tiên Cảnh tạm thời nhận chủ, Tô Triệt cũng có thể mang theo nó ở bên mình, tùy tiện đi đến nơi nào cũng được.
Chẳng qua, đúng như Thiên Âm đã dự đoán trước đó, cho dù sau khi nhận chủ, Tô Triệt vẫn như cũ không thể khống chế được thế giới bên trong Di Tiên Cảnh, đại nghiệp tầm bảo vẫn chưa thể tìm ra được con đường tắt nào để đi, đành giống như trước, bản thân Tô Triệt phải đi thăm dò một chút.
- Bước tiếp theo ngươi có tính toán gì không?
Tô Triệt hỏi Thiên Âm.
- Ta cần ở trong vòng mười năm đề thăng tu vi tới Nguyên Anh hậu kỳ, sau đó có vài sự tình cần phải đi làm, coi như là sớm làm một vài chuẩn bị vì sự quay về của Vu Thần.
Thiên Âm trả lời:
- Việc này cũng không cần tốn thời gian của ngươi, ngươi cứ đi làm việc mà bản thân phải làm đi. Nhưng nhất định phải nhớ kỹ, khi kỳ hạn trăm năm vừa tới, phải mang Di Tiên Cảnh trở về Khải Nguyên Tinh, thời điểm đó không thể chạy loạn khắp nơi được.
- Được rồi, ta biết nặng nhẹ!
Tô Triệt gật đầu nói:
- Không có gì cần thiết, ta sẽ không chạy loạn khắp nơi, cũng sẽ thường xuyên tới Vô Cực môn tìm ngươi. Chẳng qua trong thời gian sắp tới, ta dự định đi Mạc Lam Tinh một chuyến, sau đó thuận tiện đi tới Vu Hoàng Tinh.
Thiên Âm mỉm cười gật đầu, tuy rằng không đoán được hắn đi Mạc Lam Tinh làm cái gì, thế nhưng nguyên nhân đi tới Vu Hoàng Tinh thì lại hiểu rõ, chính là vì tham tiền!
Sau đó, hai người tiếp tục bàn bạc một vài chi tiết, Tô Triệt còn muốn nghỉ ngơi vài canh giờ, vì luyện hóa trấn phủ thần bi, liên tục hơn mười ngày không ngủ không nghỉ, phương diện tinh thần quả thật có chút uể oải.
Ban đêm cùng ngày, thân ảnh hai người Tô Triệt đã xuất hiện ở bên dưới Thâm Uyên Thiên Khang sâu không thấy đáy. Trong lòng bàn tay Tô Triệt cầm một hạt châu ngăm đen.
Hạt châu này, chính là hình thái bên ngoài chân thật nhất, cơ bản nhất của Di Tiên Cảnh, đương nhiên, nó có thể biến hóa ngàn vạn, biến lớn vô hạn, hoặc là hoàn toàn ẩn hình.
Mấy trăm vạn năm trước, hạt châu này đã chịu tội thay cho Vu Tộc, bị thiên phạt vỡ thành hai nửa, không gian bên trong vậy mà vẫn không bị nghiền nát, chẳng qua lại biến thành hai Di Tiên Cảnh một lớn một nhỏ.
Đây là sự tình vô cùng bất khả tư nghị, lẽ ra, bất kể là một kiện pháp bảo không gian nào nếu như bị ngoại lực cường đại đánh vỡ làm hai, không gian bên trong khẳng định sẽ triệt để sụp đổ, tan rã, nát bấy, hóa thành hư vô. Hạt châu này lại không có việc gì, trạng thái tồn tại của không gian bên trong cực kỳ ổn định, lực lượng trừng phạt tối cường của thiên đạo cũng chỉ có thể đả thương nó, chứ không thể nào diệt vong được nó, mấy trăm vạn năm sau cũng có thể tụ hợp lại một lần nữa. Bởi vậy có thể thấy được, lai lịch của hạt châu này cũng cực kỳ không tầm thường!
Thiên Âm từng nói qua, có lý do hoài nghi nó chính là thần vật siêu cấp hình thành từ trong hỗn độn tiên thiên, chẳng qua vẫn chưa có được chứng cứ xác thực để chứng minh luận điểm này mà thôi.
Hạt châu tuy rằng đã nhận chủ, Tô Triệt lại bởi vì không đủ quyền hạn, cho nên không thể thu nhập nó vào trong cơ thể để cất giữ cho an toàn, chỉ đành cất kỹ bên người, lúc nào cũng phải mang theo.
Nói cách khác, Di Tiên Cảnh có thể mang đến cho tu chân giới, linh giới, thậm chí là tiên giới biến đổi lớn ngập trời, lại đang được Tô Triệt cất giữ. Loại việc này nếu như nói ra, không biết bao nhiêu người sẽ tỏ ra không tin, không biết bao nhiêu người sẽ trực tiếp cười khảy.
Trên đường quay về, Tô Triệt đầu tiên là tiễn Thiên Âm về đến Vô Cực Môn, khi chia tay đã hẹn, khi bản thân xong xuôi mọi việc trên Mạc Lam Tinh cùng Vu Hoàng Tinh, có thể thuận tiện đi tới Vô Cực Môn để gặp nàng, bơởi vì tòa tinh tế truyền tống môn cũng chỉ cách đây vài ngàn dặm, rất gần với Vô Cực Môn.
- Ta còn thiếu ngươi một yêu cầu đó.
Thiên Âm biểu tình ôn hòa, trong mắt lại dần hiện lên thấn thái dí dỏm:
- Yên tâm đi, ta sẽ khiến ngươi mau chóng dùng hết yêu cầu cuối cùng này.
- Không cần!
Tô Triệt quyết đoán nói:
- Ta hiện tại liền sử dụng quyền yêu cầu cuối cùng này, chính là mong ngươi không nên canh cánh trong lòng việc cá cược lần này, quả thực ta không cẩn thận mà thắng được ngươi. Bỏ qua chuyện này đi, được không?
Thiên Âm cười ha hả:
- Đây là yêu cầu thứ ba của ngươi sao?
- Đúng!
Tô Triệt trịnh trọng gật đầu, sớm đã lĩnh giáo sự lợi hại của nàng. Bị Thiên Âm Đại Vu ghi hận trong lòng, thật không phải là chuyện nhỏ.
- Được rồi, bỏ qua cho ngươi!
Thiên Âm khoát khoát tay, xoay người mà đi, chẳng qua trước khi tiến vào đại trận hộ sơn của Vô Cực Môn, lại quay đầu liếc mắt nhìn Tô Triệt, ôn nhu căn dặn:
- Con đường phía trước khó lường, cẩn thận một chút.
- Được!
Tô Triệt gật đầu trả lời.
Mãi cho tới khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất, lúc này mới Tô Triệt mới bay lên trời, quay về Thiên Huyền tông.
Huyền Ngục Phong, Viêm Cốt còn đang bế quan, tính ra đã hơn hai năm rồi. Tô Triệt cho rằng, tối đa cũng chỉ nửa năm nữa, bất kể thành bại, hắn đều sẽ xuất quan, thời gian ba năm đã là một con số cực hạn rồi.
Vì vậy trong những đoạn thời gian rảnh rỗi không tu luyện, Tô Triệt sẽ tiến vào Di Tiên Cảnh tìm kiếm các loại bảo vật, Di Tiên Cảnh thực sự quá lớn, nếu như muốn tỉ mỉ tìm kiếm từng tấc từng tấc một, không để sót bất kỳ thứ gì, cho dù với tốc độ thăm dò của có cũng cần phải mất vài thập niên mới được.
- Đạo khí! Ta hy vọng có thể thu hoạch một hai kiện đạo khí, phòng ngự thì có Cự Phú, ta còn cần phải có một hai kiện đạo khí công kích uy lực mạnh. Dù sao tương lai đối thủ sẽ càng ngày càng mạnh, chung quy không thể trông cậy vào Tiểu Hắc quăng búa chém người được!
Ôm chờ mong như vậy, quá trình tầm bảo của Tô Triệt cực kỳ phong phú. Nói thật, cũng bởi vì ôm chờ mong như vậy, quá trình nỗ lực cùng thu hoạch mới có thể cảm thấy thú vị.
/1505
|