Vị Thiên Quân thứ ba cũng không do dự kíp nổ hình chiếu của mình, phần phật, loại hiệu quả công kích này không có gì, nhưng trong chốc lát có thể chế tạo thế giới hư không, đem phạm vi mấy trăm dặm bao phủ lại, bọn người Tô Triệt thân hãm trong đó.
Thân của bọn họ vốn ở trong hư không vũ trụ mênh mông, giờ vào lúc này bọn họ lâm vào thế giới hư ảo, bọn người Tô Triệt nhanh chóng sinh ra cảm giác tuyệt vọng, loại cảm giác này không xua tan được, cho dù thân thể hóa thành lôi điện cũng không thể thoát khỏi.
Kỳ thật, loại "Hư Không Mênh Mông" này, chính là một thần thông lĩnh vực, trong lĩnh vực có vô số không gian nhỏ chồng chất lên nhau, nếu lâm vào trong đó, mình cảm giác bay ra một nghìn dặm, kỳ thật đại bộ phận lộ trình đều bị lãng phí trong hư không chồng lên nhau, trên thực tế, bọn họ chỉ bay được khoảng mười trượng.
Cũng chẳng khác nào nói, tốc độ phi hành bị chậm đi gấp trăm lần, nghìn lần, thậm chí vạn lần, cho nên sinh ra cảm giác dài dằng dặc, sinh ra ảo giác tâm lý vĩnh viễn không cách nào bay tới cuối cùng.
Kể từ đó, bọn người Tô Triệt vốn có thể nhanh chóng né tránh công kích, bởi vì tốc độ né tránh đã bị giảm bớt cả ngàn lần, cho nên không thoát khỏi.
- Thôn Thiên Nạp Địa!
Một vị Thiên Quân cuối cùng, đây là tên lên tiếng nói chuyện đầu tiên, đồng dạng kíp nổ bản thân, toàn thân nổ tung, biến thành một quang cầu có đường kính mười trượng.
Lập tức một cổ hấp lực vô cùng cường hãn, khủng bố không gì sánh kịp xuất hiện.
Biển lửa của Lâm Thiên Quân, Hỏa Phượng vỗ cánh bay, linh vực hư không vô biên vô hạn, còn có bọn người Tô Triệt, đều bị hấp lực này làm chậm lại, cho nên quang cầu màu trắng nhanh chóng bay tới.
Loại cảm giác này, giống như quang cầu màu trắng này là trung tâm của vũ trụ, giờ này khắc này, tất cả mọi vật chất bị trung tâm của vũ trụ hấp thu, áp súc, thu nạp cả không gian, thời gian.
- Không tốt!
Cảnh Lam Sơn đồng thời truyền âm cho bọn người Tô Triệt:
- Hình chiếu bốn đại Thiên Quân phối hợp lẫn nhau, chính là muốn hút chúng ta vào trong quang cầu, sau đó lại truyền tống tới Linh Giới. Nếu như bị hút vào, chủ nhân sẽ không cách nào thoát được.
Biển lửa màu trắng liên tục thiêu đốt vòng bảo hộ của bọn họ, bốn thủ hạ Luyện Hư kỳ đồng tâm hợp lực phóng thích chân nguyên, thúc dục pháp bảo phòng ngự của bản thân, nhưng không cách nào chống lại, vòng phòng ngự nhanh chóng co rút lại.
Còn một con Hỏa Phượng đang nhìn chằm chằm tùy thời có thể tiến lên, hơn nữa, mọi người thân đang ở trong lĩnh vực hư không "Hư Không Mênh Mông", trong thế giới lĩnh vực, tốc độ phi hành sẽ chậm hơn ngàn lần...
Nguy cơ trùng trùng, dưới áp bách như thế, tư duy của Tô Triệt đã sớm đình trệ, căn bản nghĩ không ra biện pháp phá giải. Phải nói, loại cục diện này, đã không phải một kẻ mới bước vào Tu Chân Giới vài chục năm, trước mắt chủ có thực lực Nguyên Anh kỳ có thể ứng phó.
Đừng nói là phản kháng, ngay cả tư duy phán kháng cũng không theo kịp tiết tấu của nguy cơ đang tới gần. Đúng là, gặp phải đối thủ không cùng cấp độ, tu vị thực lực cùng cảnh giới chênh lệch, thực sự quá xa...
Thiên Âm thì khác, dù sao kiếp trước nàng chính là Đại Vu, trải qua không biết bao nhiêu tràng đại chiến kinh thiên, loại tràng cảnh trước mắt này, đối với kiếp trước của nàng mà nói, đây chỉ là xiếc của hài tử.
- Chỉ có thể dựa vào ngươi!
Ánh mắt của Thiên Âm đột nhiên nhìn về phía Cảnh Lam Sơn nói ra mấy chữ này.
Cảnh Lam Sơn lập tức lĩnh hội, nhìn nàng khẽ gật đầu.
- Có ý gì?
Tô Triệt vừa mới sinh ra nghi vấn, liền nhìn thấy, hai tay Cảnh Lam Sơn kéo lê trước ngực một ấn ký hình tròn, đồng dạng cũng có một quang cầu xuất hiện trước mặt mọi người.
- Chủ nhân, thuộc hạ không thể phục thị người rồi.
Cảnh Lam Sơn lộ ra nụ cười sầu thảm, sau đó không cho Tô Triệt đặt câu hỏi, đã liên tục đánh thủ quyết...
Bá!
Mấy người Tô Triệt gần trong gang tấc, đã bị bạch quang trước mặt hắn hút vào trong.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc không thể giải thích nhiều, lúc này đây, Cảnh Lam Sơn cũng không thể trưng cầu ý định của chủ nhân đã tự đưa ra quyết định của bản thân mình.
Cũng là quyết định cuối cùng trong nhân sinh của hắn.
Cảnh Lam Sơn không hề chần chờ, đem quang cầu lơ lửng trước mặt, cũng không biết thi triển loại thần thông nào, động tác tiếp theo, đẩy quang cầu chứa bọn người Tô Triệt kia, đẩy vào trong bụng của mình.
- Thiên Quân thì như thế nào, Cảnh Lam Sơn ta dùng tu vi Luyện Hư, cũng có lực đánh cược một lần!
Cảnh Lam Sơn rống lên một tiếng, thân thể và Nguyên Anh của hắn đồng thời tự bạo!
Một tu sĩ Luyện Hư trung kỳ đại năng lựa chọn tự bạo, thì bộc phát ra uy năng như thế nào?
Dùng tánh mạng làm đại giá, liều hết mọi thứ, được ăn cả ngã về không, đây chính là một kích mạnh nhất bạo phát trong đời của hắn.
Ầm ầm...
Trong phạm vi ngàn dặm, đầy đủ mọi thứ, đều bị lực nổ tung này bao phủ vào bên trong nó.
Vũ trụ tinh không, lập tức nhen nhóm một quang cầu cực lớn, trong lúc nhất thời, độ sáng của nó vượt qua mặt trời, tinh không hơn mười ức dặm sáng lên...
Hồi lâu sau, dư âm nổ tung của nó từ từ giảm đi, một vị trí trong hư không, chính là vịt trí trung tâm của vụ nổ lúc nãy, chỉ còn một tiểu quang cầu lơ lửng.
Trừ lần đó ra, không còn vật gì cả
Cái gì biển lửa màu trắng, cái gì Hỏa Phượng, cái gì Hư Không Mênh Mông, cái gì Thôn Thiên Nạp Địa của bốn đại Thiên Quân dùng thiêu đốt hình chiếu đánh ra pháp thuật thần thông, tất cả đều tiêu tán.
Ngay cả Đại Hồ Tử Thái Hoành, và hai mươi hai tu sĩ Luyện Hư kỳ, sống chết không rõ, bóng dáng cũng không có.
Sau một lát, đột nhiên tiểu quang cầu nghiền nát, mấy quang điểm bay ra, sau đó mọi người xuất hiện quanh người Tô Triệt.
- Cảnh Lam Sơn, tự bạo!
Tô Triệt mặc dù kiến thức nông cạn, không thể so sánh với ba thủ hạ Luyện Hư bên cạnh, càng không thể so sánh với Thiên Âm, thực sự cũng có thể hiểu rõ: Cảnh Lam Sơn dùng tánh mạng của hắn làm đại giá, thực hiện chức trách bảo vệ của hắn.
Một hồi tự bạo vừa rồi, quét dọn tất cả nguy cơ, chỉ có thân ở trung tâm của quang cầu, ngược lại không bị bất cứ lực trùng kích nào. Bởi vì, tự bạo chi uy, nơi đây là nhỏ nhất.
Trung tâm của quang cầu, đang nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
Mặc dù đây là linh hồn mà hắn nô dịch, cưỡng ép cải tạo thành thuộc hạ, nhưng hành vi bi tráng như thế, cũng khiến cho nội tâm của Tô Triệt đau đớn từng hồi...
- Thực xin lỗi, ta...
Thiên Âm dựa sát vào người của Tô Triệt, thần sắc phức tạp nhẹ giọng nói. Dù sao, Cảnh Lam Sơn tự bạo, chí ít có một nửa nguyên nhân, xuất phát từ nàng chỉ điểm.
- Không cần phải nói, ta đều hiểu.
Tô Triệt nhẹ nhàng khoát tay, ấm giọng nói ra:
- Ngươi không nên xin lỗi, trái lại, có lẽ ta nên cảm tạ ngươi mới đúng. Kỳ thật, cho dù ta ở cùng một chỗ với Cảnh Lam Sơn, hắn cũng cứu ta như thế.
Khi đang nói chuyện, Tô Triệt đưa cánh tay phải lên, nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng nhu nhược của nàng, ôm nàng dựa sát vào lòng của mình.
Hai người, đây là lần đầu tiên tâm linh sát vào nhau như thế, cả hai không còn khoảng cách.
Thân của bọn họ vốn ở trong hư không vũ trụ mênh mông, giờ vào lúc này bọn họ lâm vào thế giới hư ảo, bọn người Tô Triệt nhanh chóng sinh ra cảm giác tuyệt vọng, loại cảm giác này không xua tan được, cho dù thân thể hóa thành lôi điện cũng không thể thoát khỏi.
Kỳ thật, loại "Hư Không Mênh Mông" này, chính là một thần thông lĩnh vực, trong lĩnh vực có vô số không gian nhỏ chồng chất lên nhau, nếu lâm vào trong đó, mình cảm giác bay ra một nghìn dặm, kỳ thật đại bộ phận lộ trình đều bị lãng phí trong hư không chồng lên nhau, trên thực tế, bọn họ chỉ bay được khoảng mười trượng.
Cũng chẳng khác nào nói, tốc độ phi hành bị chậm đi gấp trăm lần, nghìn lần, thậm chí vạn lần, cho nên sinh ra cảm giác dài dằng dặc, sinh ra ảo giác tâm lý vĩnh viễn không cách nào bay tới cuối cùng.
Kể từ đó, bọn người Tô Triệt vốn có thể nhanh chóng né tránh công kích, bởi vì tốc độ né tránh đã bị giảm bớt cả ngàn lần, cho nên không thoát khỏi.
- Thôn Thiên Nạp Địa!
Một vị Thiên Quân cuối cùng, đây là tên lên tiếng nói chuyện đầu tiên, đồng dạng kíp nổ bản thân, toàn thân nổ tung, biến thành một quang cầu có đường kính mười trượng.
Lập tức một cổ hấp lực vô cùng cường hãn, khủng bố không gì sánh kịp xuất hiện.
Biển lửa của Lâm Thiên Quân, Hỏa Phượng vỗ cánh bay, linh vực hư không vô biên vô hạn, còn có bọn người Tô Triệt, đều bị hấp lực này làm chậm lại, cho nên quang cầu màu trắng nhanh chóng bay tới.
Loại cảm giác này, giống như quang cầu màu trắng này là trung tâm của vũ trụ, giờ này khắc này, tất cả mọi vật chất bị trung tâm của vũ trụ hấp thu, áp súc, thu nạp cả không gian, thời gian.
- Không tốt!
Cảnh Lam Sơn đồng thời truyền âm cho bọn người Tô Triệt:
- Hình chiếu bốn đại Thiên Quân phối hợp lẫn nhau, chính là muốn hút chúng ta vào trong quang cầu, sau đó lại truyền tống tới Linh Giới. Nếu như bị hút vào, chủ nhân sẽ không cách nào thoát được.
Biển lửa màu trắng liên tục thiêu đốt vòng bảo hộ của bọn họ, bốn thủ hạ Luyện Hư kỳ đồng tâm hợp lực phóng thích chân nguyên, thúc dục pháp bảo phòng ngự của bản thân, nhưng không cách nào chống lại, vòng phòng ngự nhanh chóng co rút lại.
Còn một con Hỏa Phượng đang nhìn chằm chằm tùy thời có thể tiến lên, hơn nữa, mọi người thân đang ở trong lĩnh vực hư không "Hư Không Mênh Mông", trong thế giới lĩnh vực, tốc độ phi hành sẽ chậm hơn ngàn lần...
Nguy cơ trùng trùng, dưới áp bách như thế, tư duy của Tô Triệt đã sớm đình trệ, căn bản nghĩ không ra biện pháp phá giải. Phải nói, loại cục diện này, đã không phải một kẻ mới bước vào Tu Chân Giới vài chục năm, trước mắt chủ có thực lực Nguyên Anh kỳ có thể ứng phó.
Đừng nói là phản kháng, ngay cả tư duy phán kháng cũng không theo kịp tiết tấu của nguy cơ đang tới gần. Đúng là, gặp phải đối thủ không cùng cấp độ, tu vị thực lực cùng cảnh giới chênh lệch, thực sự quá xa...
Thiên Âm thì khác, dù sao kiếp trước nàng chính là Đại Vu, trải qua không biết bao nhiêu tràng đại chiến kinh thiên, loại tràng cảnh trước mắt này, đối với kiếp trước của nàng mà nói, đây chỉ là xiếc của hài tử.
- Chỉ có thể dựa vào ngươi!
Ánh mắt của Thiên Âm đột nhiên nhìn về phía Cảnh Lam Sơn nói ra mấy chữ này.
Cảnh Lam Sơn lập tức lĩnh hội, nhìn nàng khẽ gật đầu.
- Có ý gì?
Tô Triệt vừa mới sinh ra nghi vấn, liền nhìn thấy, hai tay Cảnh Lam Sơn kéo lê trước ngực một ấn ký hình tròn, đồng dạng cũng có một quang cầu xuất hiện trước mặt mọi người.
- Chủ nhân, thuộc hạ không thể phục thị người rồi.
Cảnh Lam Sơn lộ ra nụ cười sầu thảm, sau đó không cho Tô Triệt đặt câu hỏi, đã liên tục đánh thủ quyết...
Bá!
Mấy người Tô Triệt gần trong gang tấc, đã bị bạch quang trước mặt hắn hút vào trong.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc không thể giải thích nhiều, lúc này đây, Cảnh Lam Sơn cũng không thể trưng cầu ý định của chủ nhân đã tự đưa ra quyết định của bản thân mình.
Cũng là quyết định cuối cùng trong nhân sinh của hắn.
Cảnh Lam Sơn không hề chần chờ, đem quang cầu lơ lửng trước mặt, cũng không biết thi triển loại thần thông nào, động tác tiếp theo, đẩy quang cầu chứa bọn người Tô Triệt kia, đẩy vào trong bụng của mình.
- Thiên Quân thì như thế nào, Cảnh Lam Sơn ta dùng tu vi Luyện Hư, cũng có lực đánh cược một lần!
Cảnh Lam Sơn rống lên một tiếng, thân thể và Nguyên Anh của hắn đồng thời tự bạo!
Một tu sĩ Luyện Hư trung kỳ đại năng lựa chọn tự bạo, thì bộc phát ra uy năng như thế nào?
Dùng tánh mạng làm đại giá, liều hết mọi thứ, được ăn cả ngã về không, đây chính là một kích mạnh nhất bạo phát trong đời của hắn.
Ầm ầm...
Trong phạm vi ngàn dặm, đầy đủ mọi thứ, đều bị lực nổ tung này bao phủ vào bên trong nó.
Vũ trụ tinh không, lập tức nhen nhóm một quang cầu cực lớn, trong lúc nhất thời, độ sáng của nó vượt qua mặt trời, tinh không hơn mười ức dặm sáng lên...
Hồi lâu sau, dư âm nổ tung của nó từ từ giảm đi, một vị trí trong hư không, chính là vịt trí trung tâm của vụ nổ lúc nãy, chỉ còn một tiểu quang cầu lơ lửng.
Trừ lần đó ra, không còn vật gì cả
Cái gì biển lửa màu trắng, cái gì Hỏa Phượng, cái gì Hư Không Mênh Mông, cái gì Thôn Thiên Nạp Địa của bốn đại Thiên Quân dùng thiêu đốt hình chiếu đánh ra pháp thuật thần thông, tất cả đều tiêu tán.
Ngay cả Đại Hồ Tử Thái Hoành, và hai mươi hai tu sĩ Luyện Hư kỳ, sống chết không rõ, bóng dáng cũng không có.
Sau một lát, đột nhiên tiểu quang cầu nghiền nát, mấy quang điểm bay ra, sau đó mọi người xuất hiện quanh người Tô Triệt.
- Cảnh Lam Sơn, tự bạo!
Tô Triệt mặc dù kiến thức nông cạn, không thể so sánh với ba thủ hạ Luyện Hư bên cạnh, càng không thể so sánh với Thiên Âm, thực sự cũng có thể hiểu rõ: Cảnh Lam Sơn dùng tánh mạng của hắn làm đại giá, thực hiện chức trách bảo vệ của hắn.
Một hồi tự bạo vừa rồi, quét dọn tất cả nguy cơ, chỉ có thân ở trung tâm của quang cầu, ngược lại không bị bất cứ lực trùng kích nào. Bởi vì, tự bạo chi uy, nơi đây là nhỏ nhất.
Trung tâm của quang cầu, đang nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
Mặc dù đây là linh hồn mà hắn nô dịch, cưỡng ép cải tạo thành thuộc hạ, nhưng hành vi bi tráng như thế, cũng khiến cho nội tâm của Tô Triệt đau đớn từng hồi...
- Thực xin lỗi, ta...
Thiên Âm dựa sát vào người của Tô Triệt, thần sắc phức tạp nhẹ giọng nói. Dù sao, Cảnh Lam Sơn tự bạo, chí ít có một nửa nguyên nhân, xuất phát từ nàng chỉ điểm.
- Không cần phải nói, ta đều hiểu.
Tô Triệt nhẹ nhàng khoát tay, ấm giọng nói ra:
- Ngươi không nên xin lỗi, trái lại, có lẽ ta nên cảm tạ ngươi mới đúng. Kỳ thật, cho dù ta ở cùng một chỗ với Cảnh Lam Sơn, hắn cũng cứu ta như thế.
Khi đang nói chuyện, Tô Triệt đưa cánh tay phải lên, nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng nhu nhược của nàng, ôm nàng dựa sát vào lòng của mình.
Hai người, đây là lần đầu tiên tâm linh sát vào nhau như thế, cả hai không còn khoảng cách.
/1505
|