- Ta biết, ta biết...
Mặc dù từng là một đời Đại Vu, Thiên Âm cũng chưa bao giờ tao ngộ qua loại tình cảnh này. Giờ khắc này, nàng liền như một tiểu nữ nhân vô tri, cuộn mình trong lòng trượng phu, cho dù không phải thất kinh, thế nhưng có chuyện gì, cũng giao cả cho hắn.
Vù vù vù vù...
Hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau, tựa như một thể không thể phân ly.
Trong mây đen, mắt thường không thể thấy vật, thần thức hoàn toàn mất linh, chỉ có thể ở trong bóng tối vô biên liên tục cuồn cuộn, liên tục xoay tròn tựa hồ vĩnh vô tận cùng.
- Ha ha ha ha...
Hơn mười phút sau, Tô Triệt đột nhiên cất tiếng cười to, trong tiếng gió thổi quái dị, ở bên tai Thiên Âm la lớn:
- Đây tuyệt đối không phải thủ đoạn của Vu Thần? Ngươi nói có phải không, Thiên Âm?
- Không phải!
Thiên Âm lớn tiếng trả lời:
- Khẳng định không phải, Vu Thần sẽ không làm như vậy!
- Ta biết!
Tô Triệt cười lớn hô lên:
- Ta đã biết, con đường nhân sinh của ta còn chưa có đi tới tận cùng, không cần Vu Thần xuất thủ, còn đường của ta còn có thể tiếp tục đi xuống.
Giờ khắc này, mặc dù không biết tao ngộ loại dị biến nào, nhưng Tô Triệt cho rằng, dù thế nào cũng so với hơn mười Đại Thừa kỳ bao quanh vây khốn tốt hơn nhiều lắm.
Nguy cơ mới, nói không chừng chính là chuyển cơ mới!
Đoàn mây đen này là cái gì cũng tốt, chỉ cần có thể mang đến biến hóa, đối với Tô Triệt mà nói, đó là ý nghĩa chuyển cơ xuất hiện.
Đi một bước, tính một bước. Đi thêm một bước, nhiều thêm một bước, nhân sinh không phải là như thế này sao!
Vù vù vù vù...
Bên trong hắc ám vô biên, càng không ngừng xoay tròn, càng không ngừng cuồn cuộn, Tô Triệt và Thiên Âm cũng không xác định đã trôi qua bao lâu, cũng may, thế giới thế giới không bị ảnh hưởng, lão Hắc còn có thể ý nghĩ thanh tỉnh thay chủ nhân tính toán thời gian chuẩn xác.
Dần dần, Tô Triệt thậm chí cũng đã quen với loại xoay tròn và cuồn cuộn thân bất do kỷ này, chỉ cần Thiên Âm còn đang ở trong lòng mình, chỉ cần Tiên Ngục còn đang ở trong óc của mình liền an tâm.
Hai người chăm chú ôm lấy nhau một chỗ, hai gò má cũng là kề sát vào nhau.
Cũng không biết khi nào, bốn cánh môi cũng là gắt gao dán vào nhau, cũng không biết là ai hôn ai trước, hoặc là, cứ tự nhiên mà vậy, đồng thời dính vào nhau.
Trong thiên toàn địa chuyển, trong bóng tối vô biên, trong cuồn cuộn thân bất do kỷ, nụ hôn đầu tiên trong đời này của Tô Triệt, nụ hôn đầu tiên trong kiếp này của Thiên Âm, ở trong tình huống thân bất do kỷ tương hỗ đưa cho đối phương.
Nếu là dưới trạng thái bình thường, một nụ hôn này, hẳn là ngượng ngùng, ngây ngốc, xxx cũng sẽ là ngắn ngủi.
Nhưng ở trong loại trạng thái này, dưới loại tình cảnh này, ngượng ngùng đã sớm ở trong liên tục xoay tròn và cuồn cuộn bay ra ngoài, ngây ngốc cũng chỉ ở trong hơn mười phút liền biến mất trong bóng tối.
Thời gian, càng không có khái niệm, nếu là Hắc Ám này, quay cuồn này, xoay tròn này vĩnh viễn không ngừng lại, như vậy, một nụ hôn này cũng sẽ vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, vĩnh viễn không xa rời nhau.
Cái gì Vu Thần, cái gì Đại Thừa kỳ, cái gì tu tiên, cái gì sinh tử an nguy, tất cả đều quên đi, hết thảy đều ném ra sau đầu, vào thời khắc này, nào còn có thể nghĩ đến những thứ này...
Thực sự là không biết qua bao lâu, Tô Triệt lúc này mới cảm giác được, bên tai tiếng gió thổi quái dị dần dần yếu bớt, quay cuồng thân bất do kỷ không khống chế được đã đang từ từ chậm lại, cho dù thần thức của bản thân vẫn là trạng thái mất linh, thế nhưng dư quang khóe mắt coi như loáng thoáng cảm giác được một tia ánh sáng.
Vì vậy, nụ hôn này cũng tự nhiên mà theo đó kết thúc, cảm giác ngượng ngùng nhất thời kéo tới Thiên Âm, chui đầu vào trong lòng hắn, không rên một tiếng, chỉ là đỏ mặt dán vào cổ Tô Triệt, còn đang hướng hắn nói ra một vài ngôn ngữ khác...
- Đã qua bao lâu rồi?
Tô Triệt trong lòng hỏi.
Một câu hỏi như vậy, hầu như là một thói quen, Tô Triệt mỗi lần nhập định tu luyện, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác quên mất thời gian trôi đi, đều đối với lão Hắc ở trong lòng hỏi như vậy.
Cho dù Tu Chân Giới đồng dạng tồn tại rất nhiều loại pháp khí có thể tính toán chính xác thời gian, nhưng Tô Triệt vẫn là quen hỏi lão Hắc hơn.
- Chủ nhân, từ lúc tiến nhập mây đen tính toán hẳn là đã qua một thời thần không một khắc.
Lão Hắc chăm chú trả lời:
- Nhưng là các ngươi lúc này tiếp xúc và giao lưu thân mật, lại chỉ có một thời thần mà thôi.
Chỉ có một thời thần mà thôi?
Phương thức trả lời của lão Hắc rõ ràng là hơi chút ý tứ.
Đương nhiên, đối với Tô Triệt mà nói, chỉ có thể lấy hai chữ đáng đánh để bình phán.
Chỉ tiếc, chính mình vẫn vào không được Tiên Ngục, nguyện vọng muốn hành hung lão Hắc một lần vẫn thủy chung không thể thực hiện, từng món nợ này, chỉ có thể trước tích góp lại...
Lúc này cũng không phải thời gian để vui đùa, bởi vì trong bóng tối vô cùng thâm thúy, từ xa không biết mấy phần cự ly, có một lỗ thủng lóe ra bạch quang, tựa như cửa vào không gian hắc ám này.
Đến lúc đó, hai người Tô Triệt không bị khống chế tần suất quay cuồng tương đối thong thả, có thể rõ ràng cảm giác được, lực lượng nào đó đang thôi động bản thân hướng phía bạch quang tung bay đi, căn bản không cần chính mình giãy dụa có thể qua tới.
Vì phòng bị có gì ngoài dự liệu, Tô Triệt vẫn là gắt gao ôm lấy Thiên Âm không chịu buông tay, ai biết lỗ thủng lóe ra bạch quang kia, là một tình cảnh cố quái nào.
Nhìn rất gần, kỳ thực cực kỳ xa, bay đi chừng hai khắc.
- Xác thực là một cửa vào.
Tô Triệt âm thầm khẩn trương, Thiên Âm lại là vẻ mặt bình tĩnh an hoàn, phảng phất như chỉ cần ở bên cạnh hắn, cho dù là đối diện với tử vong, cũng sẽ không khiến nàng biến sắc, đương nhiên cái này cùng nàng kiếp trước quen nhìn đại tràng diện có liên quan đi sao.
Hô!
Tựa như bị cuốn vào dòng xoáy, hai người Tô Triệt đi qua lỗ thủng, theo một lực bắn ra cường đaị đến cực điểm, cáo biệt hắc ám, cuối cùng cũng tiến nhập trong thế giới sáng sủa.
Ba!
Hai người Tô Triệt chỉ cảm thấy chân nguyên trong cơ thể khôi phục lưu chuyển, đối với khống chế bản thân khôi phục bình thường, giữa không trung đúng lúc điều chỉnh tư thái, vững vàng hạ xuống mặt đất.
Thần thức vẫn là không hề có tác dụng, thế nhưng mắt thường có thể thấy được hình ảnh lại vẫn khiến Tô Triệt rất là ngạc nhiên, cũng có thể nói là cực kỳ thất vọng.
Làm cả nửa ngày, lại cùng bọn họ tao ngộ ban đầu như nhau.
Nơi này là một sơn cốc hoang vắng, không có một ngọn cỏ, chen lẫn cùng vài tòa núi hoang, xích hồng sắc đất trộn lẫn vài khối hoàng sắc, vị đạo gay mũi xấp xỉ như mùi lưu huỳnh ở phàm gian.
Hoàn cảnh gay go thật ra không tính là gì, Tô Triệt dĩ nhiên thấy Tuyết Ngọc tiên tử, Ly Cứu, Lâm Thiên Quân mười mấy người rải bốn phía, bọn họ hẳn là vừa mới đến chỗ này không bao lâu, còn đang quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Lúc này, vừa thấy đến hai người Tô Triệt, thần tình của bọn họ tất cả đều lộ ra vẻ mừng rỡ, phảng phất như đang nói: ha ah, tiểu tử cuối cùng ngươi cũng đến.
Mặc dù từng là một đời Đại Vu, Thiên Âm cũng chưa bao giờ tao ngộ qua loại tình cảnh này. Giờ khắc này, nàng liền như một tiểu nữ nhân vô tri, cuộn mình trong lòng trượng phu, cho dù không phải thất kinh, thế nhưng có chuyện gì, cũng giao cả cho hắn.
Vù vù vù vù...
Hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau, tựa như một thể không thể phân ly.
Trong mây đen, mắt thường không thể thấy vật, thần thức hoàn toàn mất linh, chỉ có thể ở trong bóng tối vô biên liên tục cuồn cuộn, liên tục xoay tròn tựa hồ vĩnh vô tận cùng.
- Ha ha ha ha...
Hơn mười phút sau, Tô Triệt đột nhiên cất tiếng cười to, trong tiếng gió thổi quái dị, ở bên tai Thiên Âm la lớn:
- Đây tuyệt đối không phải thủ đoạn của Vu Thần? Ngươi nói có phải không, Thiên Âm?
- Không phải!
Thiên Âm lớn tiếng trả lời:
- Khẳng định không phải, Vu Thần sẽ không làm như vậy!
- Ta biết!
Tô Triệt cười lớn hô lên:
- Ta đã biết, con đường nhân sinh của ta còn chưa có đi tới tận cùng, không cần Vu Thần xuất thủ, còn đường của ta còn có thể tiếp tục đi xuống.
Giờ khắc này, mặc dù không biết tao ngộ loại dị biến nào, nhưng Tô Triệt cho rằng, dù thế nào cũng so với hơn mười Đại Thừa kỳ bao quanh vây khốn tốt hơn nhiều lắm.
Nguy cơ mới, nói không chừng chính là chuyển cơ mới!
Đoàn mây đen này là cái gì cũng tốt, chỉ cần có thể mang đến biến hóa, đối với Tô Triệt mà nói, đó là ý nghĩa chuyển cơ xuất hiện.
Đi một bước, tính một bước. Đi thêm một bước, nhiều thêm một bước, nhân sinh không phải là như thế này sao!
Vù vù vù vù...
Bên trong hắc ám vô biên, càng không ngừng xoay tròn, càng không ngừng cuồn cuộn, Tô Triệt và Thiên Âm cũng không xác định đã trôi qua bao lâu, cũng may, thế giới thế giới không bị ảnh hưởng, lão Hắc còn có thể ý nghĩ thanh tỉnh thay chủ nhân tính toán thời gian chuẩn xác.
Dần dần, Tô Triệt thậm chí cũng đã quen với loại xoay tròn và cuồn cuộn thân bất do kỷ này, chỉ cần Thiên Âm còn đang ở trong lòng mình, chỉ cần Tiên Ngục còn đang ở trong óc của mình liền an tâm.
Hai người chăm chú ôm lấy nhau một chỗ, hai gò má cũng là kề sát vào nhau.
Cũng không biết khi nào, bốn cánh môi cũng là gắt gao dán vào nhau, cũng không biết là ai hôn ai trước, hoặc là, cứ tự nhiên mà vậy, đồng thời dính vào nhau.
Trong thiên toàn địa chuyển, trong bóng tối vô biên, trong cuồn cuộn thân bất do kỷ, nụ hôn đầu tiên trong đời này của Tô Triệt, nụ hôn đầu tiên trong kiếp này của Thiên Âm, ở trong tình huống thân bất do kỷ tương hỗ đưa cho đối phương.
Nếu là dưới trạng thái bình thường, một nụ hôn này, hẳn là ngượng ngùng, ngây ngốc, xxx cũng sẽ là ngắn ngủi.
Nhưng ở trong loại trạng thái này, dưới loại tình cảnh này, ngượng ngùng đã sớm ở trong liên tục xoay tròn và cuồn cuộn bay ra ngoài, ngây ngốc cũng chỉ ở trong hơn mười phút liền biến mất trong bóng tối.
Thời gian, càng không có khái niệm, nếu là Hắc Ám này, quay cuồn này, xoay tròn này vĩnh viễn không ngừng lại, như vậy, một nụ hôn này cũng sẽ vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, vĩnh viễn không xa rời nhau.
Cái gì Vu Thần, cái gì Đại Thừa kỳ, cái gì tu tiên, cái gì sinh tử an nguy, tất cả đều quên đi, hết thảy đều ném ra sau đầu, vào thời khắc này, nào còn có thể nghĩ đến những thứ này...
Thực sự là không biết qua bao lâu, Tô Triệt lúc này mới cảm giác được, bên tai tiếng gió thổi quái dị dần dần yếu bớt, quay cuồng thân bất do kỷ không khống chế được đã đang từ từ chậm lại, cho dù thần thức của bản thân vẫn là trạng thái mất linh, thế nhưng dư quang khóe mắt coi như loáng thoáng cảm giác được một tia ánh sáng.
Vì vậy, nụ hôn này cũng tự nhiên mà theo đó kết thúc, cảm giác ngượng ngùng nhất thời kéo tới Thiên Âm, chui đầu vào trong lòng hắn, không rên một tiếng, chỉ là đỏ mặt dán vào cổ Tô Triệt, còn đang hướng hắn nói ra một vài ngôn ngữ khác...
- Đã qua bao lâu rồi?
Tô Triệt trong lòng hỏi.
Một câu hỏi như vậy, hầu như là một thói quen, Tô Triệt mỗi lần nhập định tu luyện, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác quên mất thời gian trôi đi, đều đối với lão Hắc ở trong lòng hỏi như vậy.
Cho dù Tu Chân Giới đồng dạng tồn tại rất nhiều loại pháp khí có thể tính toán chính xác thời gian, nhưng Tô Triệt vẫn là quen hỏi lão Hắc hơn.
- Chủ nhân, từ lúc tiến nhập mây đen tính toán hẳn là đã qua một thời thần không một khắc.
Lão Hắc chăm chú trả lời:
- Nhưng là các ngươi lúc này tiếp xúc và giao lưu thân mật, lại chỉ có một thời thần mà thôi.
Chỉ có một thời thần mà thôi?
Phương thức trả lời của lão Hắc rõ ràng là hơi chút ý tứ.
Đương nhiên, đối với Tô Triệt mà nói, chỉ có thể lấy hai chữ đáng đánh để bình phán.
Chỉ tiếc, chính mình vẫn vào không được Tiên Ngục, nguyện vọng muốn hành hung lão Hắc một lần vẫn thủy chung không thể thực hiện, từng món nợ này, chỉ có thể trước tích góp lại...
Lúc này cũng không phải thời gian để vui đùa, bởi vì trong bóng tối vô cùng thâm thúy, từ xa không biết mấy phần cự ly, có một lỗ thủng lóe ra bạch quang, tựa như cửa vào không gian hắc ám này.
Đến lúc đó, hai người Tô Triệt không bị khống chế tần suất quay cuồng tương đối thong thả, có thể rõ ràng cảm giác được, lực lượng nào đó đang thôi động bản thân hướng phía bạch quang tung bay đi, căn bản không cần chính mình giãy dụa có thể qua tới.
Vì phòng bị có gì ngoài dự liệu, Tô Triệt vẫn là gắt gao ôm lấy Thiên Âm không chịu buông tay, ai biết lỗ thủng lóe ra bạch quang kia, là một tình cảnh cố quái nào.
Nhìn rất gần, kỳ thực cực kỳ xa, bay đi chừng hai khắc.
- Xác thực là một cửa vào.
Tô Triệt âm thầm khẩn trương, Thiên Âm lại là vẻ mặt bình tĩnh an hoàn, phảng phất như chỉ cần ở bên cạnh hắn, cho dù là đối diện với tử vong, cũng sẽ không khiến nàng biến sắc, đương nhiên cái này cùng nàng kiếp trước quen nhìn đại tràng diện có liên quan đi sao.
Hô!
Tựa như bị cuốn vào dòng xoáy, hai người Tô Triệt đi qua lỗ thủng, theo một lực bắn ra cường đaị đến cực điểm, cáo biệt hắc ám, cuối cùng cũng tiến nhập trong thế giới sáng sủa.
Ba!
Hai người Tô Triệt chỉ cảm thấy chân nguyên trong cơ thể khôi phục lưu chuyển, đối với khống chế bản thân khôi phục bình thường, giữa không trung đúng lúc điều chỉnh tư thái, vững vàng hạ xuống mặt đất.
Thần thức vẫn là không hề có tác dụng, thế nhưng mắt thường có thể thấy được hình ảnh lại vẫn khiến Tô Triệt rất là ngạc nhiên, cũng có thể nói là cực kỳ thất vọng.
Làm cả nửa ngày, lại cùng bọn họ tao ngộ ban đầu như nhau.
Nơi này là một sơn cốc hoang vắng, không có một ngọn cỏ, chen lẫn cùng vài tòa núi hoang, xích hồng sắc đất trộn lẫn vài khối hoàng sắc, vị đạo gay mũi xấp xỉ như mùi lưu huỳnh ở phàm gian.
Hoàn cảnh gay go thật ra không tính là gì, Tô Triệt dĩ nhiên thấy Tuyết Ngọc tiên tử, Ly Cứu, Lâm Thiên Quân mười mấy người rải bốn phía, bọn họ hẳn là vừa mới đến chỗ này không bao lâu, còn đang quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Lúc này, vừa thấy đến hai người Tô Triệt, thần tình của bọn họ tất cả đều lộ ra vẻ mừng rỡ, phảng phất như đang nói: ha ah, tiểu tử cuối cùng ngươi cũng đến.
/1505
|