- Nữ nhân này thật sự là khó chơi, ta thật sự càng ngày càng chán ghét nàng!
Lão Hắc âm thầm nói trong Tiên Ngục, hận không thể khiến chủ nhân lập tức phái hắn ra ngoài ám toán nàng.
Tô Triệt cũng có chút nóng vội, liền truyền âm cho Hồng Cự:
- Hồng Cự ca, ta hy vọng có thể mau chóng giải quyết nàng, tìm những lệnh bài màu đỏ khác, có thể nhờ ngươi chấm dứt chiến đấu nhanh một chút hay không? Hoặc là ta sử một ít thủ đoạn nhỏ giúp ngươi một tay, thế nào?
- Ha ha, tốt, nghe lời ngươi!
Vốn tưởng rằng sau khi nghe tới chuyện hai đại đại nam nhân hợp sức ám toán nữ nhân thì Hồng Cự sẽ tức giận. Không nghĩ tới hắn lại gật đầu đáp ứng không chút do dự. Cảnh này khiến hảo cảm của Tô Triệt đối với hắn tăng thêm vài phần, một gã nam tử không cổ hủ cố chấp, tính tình hào sảng như thế thì tuyệt đối là nhân vật đáng kết giao.
Được Hồng Cự đồng ý, bóng dáng Tô Triệt lập tức biến mất. Trong chớp mắt đã tiến vào phạm vi trăm trượng gần Tuyết Ngọc tiên tử. Không ai có thể phát hiện biến hóa này, ngay cả Tô Triệt cũng như vậy.
Tô Triệt chỉ biết rõ việc mình cần phải làm, nhưng không cách nào phát giác được quỹ tích hành động. Chính là chỉ biết kết quả mà không biết quá trình.
- Hô!
Hồng Cự lại dùng côn sắt chém ra một đạo công kích không ngờ tới, trên thực tế lực công kích siêu cấp khủng bố như một loại khí kình hơi mờ giống như một lưỡi đao hình trăng lưỡi liềm, chém về phía Tuyết Ngọc tiên tử. Đối phó với công kích như vậy, Tuyết Ngọc tiên tử đã có chút thích ứng, mặc dù tốc độ di chuyển của bốn cánh cổng ánh sáng không đủ nhanh nhưng chỉ cần tốc độ cước bộ củamình đầy đủ, phối hợp lẫn nhau thì vẫn có thể kịp thời tránh né và hóa giải.
Thế nhưng...
Thân hình Tuyết Ngọc tiên tử nhoáng một cái, giống như bị ai đó đẩy thoáng một phát, nửa người trên thì lại bày ra xu thế muốn di động nhưng nửa người dưới đã bị người nào đó một mực lôi kéo, cố định trên mặt đất.
Đối mặt với công kích lăng lệ ác liệt của Hồng Cự thì biến cố trong nháy mắt này đủ để cấu thành lực trí mạnh với nàng.
Tuyết Ngọc tiên tử và cánh cổng ánh sáng phối hợp với nhau xuất hiện biến cố, cho nên góc độ và vị trí cánh cổng ánh sáng ngăn cản trước người đều không quá phù hợp nên chỉ có thể ngăn cản được một nửa đạo khí kình hình trăng lưỡi liềm, nửa đạo còn lại kích bắn thẳng về phía nàng.
Sắc mặt Tuyết Ngọc tiên tử đại biến, trong lúc đó dung nhan tuyệt thế xinh đẹp tuyệt trần của nàng toát lên vẻ kinh ngạc, tựa hồ trong lúc ngắn ngủi này nàng không nghĩ ra hai chân của mình lại không cách nào di động được.
- Xoẹt!
Một nửa khí kình hình trăng lưỡi liềm còn lại giống như đâm thẳng qua một cánh cửa bằng giấy, trực tiếp xuyên thấu kết giới đạo khí phòng ngự bảo hộ Tuyết Ngọc tiên tử, sắp sửa đả kích đến bản thể nàng.
- Giết!
Trong Tiên ngục, lão Hắc hô lớn lên:
- Tiêu diệt ả đàn bà thúi này đi!
- Nàng sẽ chết sao?
Thần sắc Tô Triệt ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm đạo khí kình hơi mờ nhưng lăng lệ ác liệt sắp đánh lên người nàng kia.
Một nửa khí kình hình trăng lưỡi liềm nhẹ nhõm xuyên thấu qua kết giới đạo khí phòng ngự thượng phậm, sắp đâm vào tiên thể Tuyết Ngọc tiên tử.
Bỗng nhiên, một đạo hào quang óng ánh màu vàng kim từ chỗ mi tâm Tuyết Ngọc hiện ra, lập tức ngưng tụ thành một linh phù hoàng kim lớn cỡ bàn tay trước người nàng, trên thân linh phù có thấy thấy được một chữ "Chuyển". Chỉ một tấm linh phù nho nhỏ này mà lại có thể hấp thu toàn bộ đạo khí kình lăng lệ ác liệt kia, giống như là đá chìm xuống biển, vô ảnh vô tung.
Đây là linh phù gì? Sao lại lợi hại như thế?
Tô Triệt không nhận thức được lai lịch linh phù này. Nhưng kiến thức Hồng Cự thì quả thật rất nhiều, lập tức nói ra:
- Hình như là tiên phù đến từ Tiên giới, có lẽ nàng ta đã luyện thành bổn mạng linh phù.
Vừa nghe hắn nói vậy, Tô Triệt cũng liên tưởng đến một ít sách cổ hắn đã từng xem qua, đã từng đề cập đến một ít tiên phù Tiên giới đỉnh cấp bị cường giả Đại thừa kỳ thế gian luyện hóa thành bổn mệnh linh phù. Hơn nữa, một ít uy năng thần thông ẩn chứa trong tiên phù cũng có thể tạm thời biến thành kỹ năng thần thông của cường giả Đại thừa kỳ, kể cả một bộ phận đại đạo chi thuật bên trong.
- Nói như vậy, Tuyết Ngọc cũng không phải thật sự nắm giữ Đại đạo chi thuật Chuyển Hóa thuật này mà là nàng luyện hóa một tấm tiên phù thành một bổn mệnh linh phù có ẩn chứa đại đạo chi thuật này. Mặc dù dưới tình huống tu vi bị phong ấn, bổn mạnh linh phù vẫn có thể thi triển được ở trình độ nhất định.
Tô Triệt đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Trong linh giới có rất nhiều môn phái hoặc tổ chức cỡ lớn đều có tiên khí cấp thấp với tư cách là trấn phái chi bảo. Như vậy, cường giả Đại thừa kỳ như Tuyết Ngọc tiên tử có thể có bổn mệnh linh phù thì cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa dưới tình huống tu vi bị phong ấn thì bổn mệnh tiên phù so với tiên khí cấp thấp không cách nào điều khiển được kia thì hữu dụng hơn nhiều lắm.
Khách quan mà nói, khuyết điểm lớn nhất của tiên phù là nó được gọi là linh phù, cho nên số lần sử dụng hoặc là tuổi thọ cũng bị hạn chế. Chỉ có điều, với thực lực có hạn của Tu tiên giả phàm nhân thì rất khó phát huy ra uy năng chính thức của tiên phù, số lần sử dụng cũng sẽ ít đi.
- Nói cách khác, uy năng Đại chuyển hóa thuật trong tiên phù này trước khi năng lượng bị hao hết sạch thì chính là bùa hộ mệnh mạnh nhất của Tuyết Ngọc, rất khó có thể cấu thành tổn thương trực tiếp với nàng.
Lâm vào tình cảnh như thế này, Tô Triệt cũng không thấy được mất, bởi vì đã sớm ngờ tới nữ nhân này cực kỳ khó chơi, không có khả năng hai ba chiêu là hạ gục được nàng.
Nhưng đối với Tuyết Ngọc tiên tử mà nói, giờ phút này tình cảnh của nàng cực kỳ hung hiểm, cũng đã buộc phải sử ra bổn mạnh tiên phù. Hơn nữa nàng vẫn còn không minh bạch tại sao hai chân mình bị nguyên nhân quỷ dị gì làm cho không thể di chuyển được.
Dưới trạng thái thần thức mất hiệu lực, Tuyết Ngọc tiên tử chỉ có thể vội vã cúi đầu xem xét, nhưng cái gì cũng đều nhìn không tới. Hai chân nàng cùng với mặt đất đều bình thường, không nhìn ra bất luận điểm khả nghi nào. Nhưng vẫn có một cỗ lực lôi kéo, một mực kiềm hãm nàng ngay tại chỗ. Tựa hồ cần hao phí khí lực thật lớn mới có thể bước một bước gian nan.
- Đây là chuyện gì? Là thần thông của cự nhân kia hay là Thiên Vũ giở trò quỷ?
Lúc này sinh tử của nàng như là ngàn cân treo sợi tóc, Tuyết Ngọc tiên tử cũng không thể suy nghĩ gì nhiều, chỉ có thể huy động bổn mạng tiên phù của mình tiếp tục ngạnhkháng những đả kích luân phiên kế tiếp của Hồng Cự.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Hồng Cự cũng nắm thật chật cơ hội, vung vẩy côn sắt, liên tục phát ra mấy đạo khí kình vô cùng lăng lệ ác liệt, hơn nữa lại di động nhanh như chớp, truy sát Tuyết Ngọc tiên tử từ nhiều góc độ khác nhau.
Tuyết Ngọc tiên tử cũng không chống lại lực lôi kéo vô cùng quỷ dị đang kiềm hãm hai chân mình mà phi thường sáng suốt đứng thẳng bất động, toàn lực thao túng bốn cánh cổng ánh sáng cùng với bổn mạng tiên phù để ngăn cản công kích của Hồng Cự.
Lão Hắc âm thầm nói trong Tiên Ngục, hận không thể khiến chủ nhân lập tức phái hắn ra ngoài ám toán nàng.
Tô Triệt cũng có chút nóng vội, liền truyền âm cho Hồng Cự:
- Hồng Cự ca, ta hy vọng có thể mau chóng giải quyết nàng, tìm những lệnh bài màu đỏ khác, có thể nhờ ngươi chấm dứt chiến đấu nhanh một chút hay không? Hoặc là ta sử một ít thủ đoạn nhỏ giúp ngươi một tay, thế nào?
- Ha ha, tốt, nghe lời ngươi!
Vốn tưởng rằng sau khi nghe tới chuyện hai đại đại nam nhân hợp sức ám toán nữ nhân thì Hồng Cự sẽ tức giận. Không nghĩ tới hắn lại gật đầu đáp ứng không chút do dự. Cảnh này khiến hảo cảm của Tô Triệt đối với hắn tăng thêm vài phần, một gã nam tử không cổ hủ cố chấp, tính tình hào sảng như thế thì tuyệt đối là nhân vật đáng kết giao.
Được Hồng Cự đồng ý, bóng dáng Tô Triệt lập tức biến mất. Trong chớp mắt đã tiến vào phạm vi trăm trượng gần Tuyết Ngọc tiên tử. Không ai có thể phát hiện biến hóa này, ngay cả Tô Triệt cũng như vậy.
Tô Triệt chỉ biết rõ việc mình cần phải làm, nhưng không cách nào phát giác được quỹ tích hành động. Chính là chỉ biết kết quả mà không biết quá trình.
- Hô!
Hồng Cự lại dùng côn sắt chém ra một đạo công kích không ngờ tới, trên thực tế lực công kích siêu cấp khủng bố như một loại khí kình hơi mờ giống như một lưỡi đao hình trăng lưỡi liềm, chém về phía Tuyết Ngọc tiên tử. Đối phó với công kích như vậy, Tuyết Ngọc tiên tử đã có chút thích ứng, mặc dù tốc độ di chuyển của bốn cánh cổng ánh sáng không đủ nhanh nhưng chỉ cần tốc độ cước bộ củamình đầy đủ, phối hợp lẫn nhau thì vẫn có thể kịp thời tránh né và hóa giải.
Thế nhưng...
Thân hình Tuyết Ngọc tiên tử nhoáng một cái, giống như bị ai đó đẩy thoáng một phát, nửa người trên thì lại bày ra xu thế muốn di động nhưng nửa người dưới đã bị người nào đó một mực lôi kéo, cố định trên mặt đất.
Đối mặt với công kích lăng lệ ác liệt của Hồng Cự thì biến cố trong nháy mắt này đủ để cấu thành lực trí mạnh với nàng.
Tuyết Ngọc tiên tử và cánh cổng ánh sáng phối hợp với nhau xuất hiện biến cố, cho nên góc độ và vị trí cánh cổng ánh sáng ngăn cản trước người đều không quá phù hợp nên chỉ có thể ngăn cản được một nửa đạo khí kình hình trăng lưỡi liềm, nửa đạo còn lại kích bắn thẳng về phía nàng.
Sắc mặt Tuyết Ngọc tiên tử đại biến, trong lúc đó dung nhan tuyệt thế xinh đẹp tuyệt trần của nàng toát lên vẻ kinh ngạc, tựa hồ trong lúc ngắn ngủi này nàng không nghĩ ra hai chân của mình lại không cách nào di động được.
- Xoẹt!
Một nửa khí kình hình trăng lưỡi liềm còn lại giống như đâm thẳng qua một cánh cửa bằng giấy, trực tiếp xuyên thấu kết giới đạo khí phòng ngự bảo hộ Tuyết Ngọc tiên tử, sắp sửa đả kích đến bản thể nàng.
- Giết!
Trong Tiên ngục, lão Hắc hô lớn lên:
- Tiêu diệt ả đàn bà thúi này đi!
- Nàng sẽ chết sao?
Thần sắc Tô Triệt ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm đạo khí kình hơi mờ nhưng lăng lệ ác liệt sắp đánh lên người nàng kia.
Một nửa khí kình hình trăng lưỡi liềm nhẹ nhõm xuyên thấu qua kết giới đạo khí phòng ngự thượng phậm, sắp đâm vào tiên thể Tuyết Ngọc tiên tử.
Bỗng nhiên, một đạo hào quang óng ánh màu vàng kim từ chỗ mi tâm Tuyết Ngọc hiện ra, lập tức ngưng tụ thành một linh phù hoàng kim lớn cỡ bàn tay trước người nàng, trên thân linh phù có thấy thấy được một chữ "Chuyển". Chỉ một tấm linh phù nho nhỏ này mà lại có thể hấp thu toàn bộ đạo khí kình lăng lệ ác liệt kia, giống như là đá chìm xuống biển, vô ảnh vô tung.
Đây là linh phù gì? Sao lại lợi hại như thế?
Tô Triệt không nhận thức được lai lịch linh phù này. Nhưng kiến thức Hồng Cự thì quả thật rất nhiều, lập tức nói ra:
- Hình như là tiên phù đến từ Tiên giới, có lẽ nàng ta đã luyện thành bổn mạng linh phù.
Vừa nghe hắn nói vậy, Tô Triệt cũng liên tưởng đến một ít sách cổ hắn đã từng xem qua, đã từng đề cập đến một ít tiên phù Tiên giới đỉnh cấp bị cường giả Đại thừa kỳ thế gian luyện hóa thành bổn mệnh linh phù. Hơn nữa, một ít uy năng thần thông ẩn chứa trong tiên phù cũng có thể tạm thời biến thành kỹ năng thần thông của cường giả Đại thừa kỳ, kể cả một bộ phận đại đạo chi thuật bên trong.
- Nói như vậy, Tuyết Ngọc cũng không phải thật sự nắm giữ Đại đạo chi thuật Chuyển Hóa thuật này mà là nàng luyện hóa một tấm tiên phù thành một bổn mệnh linh phù có ẩn chứa đại đạo chi thuật này. Mặc dù dưới tình huống tu vi bị phong ấn, bổn mạnh linh phù vẫn có thể thi triển được ở trình độ nhất định.
Tô Triệt đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Trong linh giới có rất nhiều môn phái hoặc tổ chức cỡ lớn đều có tiên khí cấp thấp với tư cách là trấn phái chi bảo. Như vậy, cường giả Đại thừa kỳ như Tuyết Ngọc tiên tử có thể có bổn mệnh linh phù thì cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa dưới tình huống tu vi bị phong ấn thì bổn mệnh tiên phù so với tiên khí cấp thấp không cách nào điều khiển được kia thì hữu dụng hơn nhiều lắm.
Khách quan mà nói, khuyết điểm lớn nhất của tiên phù là nó được gọi là linh phù, cho nên số lần sử dụng hoặc là tuổi thọ cũng bị hạn chế. Chỉ có điều, với thực lực có hạn của Tu tiên giả phàm nhân thì rất khó phát huy ra uy năng chính thức của tiên phù, số lần sử dụng cũng sẽ ít đi.
- Nói cách khác, uy năng Đại chuyển hóa thuật trong tiên phù này trước khi năng lượng bị hao hết sạch thì chính là bùa hộ mệnh mạnh nhất của Tuyết Ngọc, rất khó có thể cấu thành tổn thương trực tiếp với nàng.
Lâm vào tình cảnh như thế này, Tô Triệt cũng không thấy được mất, bởi vì đã sớm ngờ tới nữ nhân này cực kỳ khó chơi, không có khả năng hai ba chiêu là hạ gục được nàng.
Nhưng đối với Tuyết Ngọc tiên tử mà nói, giờ phút này tình cảnh của nàng cực kỳ hung hiểm, cũng đã buộc phải sử ra bổn mạnh tiên phù. Hơn nữa nàng vẫn còn không minh bạch tại sao hai chân mình bị nguyên nhân quỷ dị gì làm cho không thể di chuyển được.
Dưới trạng thái thần thức mất hiệu lực, Tuyết Ngọc tiên tử chỉ có thể vội vã cúi đầu xem xét, nhưng cái gì cũng đều nhìn không tới. Hai chân nàng cùng với mặt đất đều bình thường, không nhìn ra bất luận điểm khả nghi nào. Nhưng vẫn có một cỗ lực lôi kéo, một mực kiềm hãm nàng ngay tại chỗ. Tựa hồ cần hao phí khí lực thật lớn mới có thể bước một bước gian nan.
- Đây là chuyện gì? Là thần thông của cự nhân kia hay là Thiên Vũ giở trò quỷ?
Lúc này sinh tử của nàng như là ngàn cân treo sợi tóc, Tuyết Ngọc tiên tử cũng không thể suy nghĩ gì nhiều, chỉ có thể huy động bổn mạng tiên phù của mình tiếp tục ngạnhkháng những đả kích luân phiên kế tiếp của Hồng Cự.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Hồng Cự cũng nắm thật chật cơ hội, vung vẩy côn sắt, liên tục phát ra mấy đạo khí kình vô cùng lăng lệ ác liệt, hơn nữa lại di động nhanh như chớp, truy sát Tuyết Ngọc tiên tử từ nhiều góc độ khác nhau.
Tuyết Ngọc tiên tử cũng không chống lại lực lôi kéo vô cùng quỷ dị đang kiềm hãm hai chân mình mà phi thường sáng suốt đứng thẳng bất động, toàn lực thao túng bốn cánh cổng ánh sáng cùng với bổn mạng tiên phù để ngăn cản công kích của Hồng Cự.
/1505
|