Cự đại trùng kích, nhất thời đem bài thơ kia của Diêm Xuyên dần dần áp chế.
Một thiên cẩm tú văn hay! Nhất thời dẫn tới vô số nho tu lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt.
Sáu mươi đại nho sờ sờ chòm râu, trong mắt một đám đều hiện lên từng đợt đắc ý.
Đặc biệt là đám người Vương Long, Trần Bình, úc khí mấy ngày trước rốt cục có thể thư hoãn, câu thơ của Diêm Xuyên, rốt cục bị áp chế rồi. Thật tốt quá!
Hơn nữa, một nhóm mình, còn có vài thiên cẩm tú văn hay như vậy, coi thử tên Diêm Xuyên này làm thế nào?
Chúng đại nho đắc ý hết sức, không tự chủ nhìn Diêm Xuyên trên Đông Phương điện phía xa một cái.
Lúc vừa nhìn đến Diêm Xuyên, sắc mặt không khỏi cứng đờ.
Nơi xa, Diêm Xuyên căn bản không có nhìn về phía cạnh mình, mà là đang vui sướng đối với hai người mà bọn họ không quen biết.
Này cẩm tú văn hay, vẫn còn không thể sánh được hai người không biết từ đâu xuất hiện? Sắc mặt một đám đại nho khẽ trầm xuống.
Quảng trường Đông Phương điện.
Bạch Long, Dịch Phong chạy tới.
- Công tử!
Bạch Long hưng phấn kêu lên.
- Bái kiến Ngô Vương!
Dịch Phong cung kính thi lễ nói.
- Ha ha..., không cần đa lễ!
Diêm Xuyên ngay lập tức tiến lên đở lấy Dịch Phong, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi rói.
Dịch Phong đến, trong lòng Diêm Xuyên rất thoải mái!
Diêm Xuyên cùng Dịch Phong ở ngoài Đông Phương điện ôn chuyện, nhất thời để cho trên mặt sáu mươi đại nho tràn đầy hắc tuyến. Đây cũng là trần truồng miệt thị không nhìn tới a, sáu mươi đại nho bọn ta, cũng không vào được mắt ngươi sao?
Trần Bình đại nho đang muốn trợn mắt chuẩn bị thét gào.
Lưu Tử Lộ đại nho đã vung tay lên, ngăn cản Trần Bình vọng động.
Nhìn phương xa, Lưu Tử Lộ khẽ một tia lo lắng.
Lần nữa vung tay lên.
Một đại nho gật đầu.
Lại một khối bia lớn xuất hiện, lại một quyển trục, được nhẹ nhàng treo lên.
Vạn nho không giải thích được nhìn về phía Diêm Xuyên nơi xa, sau đó là hưng phấn nhìn về phía quyển trục thứ hai.
Quyển trục từ từ mở ra, một cổ sóng nhiệt đập vào mặt.
Hoàng quang ngất trời mà lên, nhất thời đại lượng sương mù màu vàng từ trong quyển trục lao ra, trong đám sương vàng, cũng hiện ra một cảnh tượng khác.
Sa mạc cuồn cuộn! Mênh mông vô bờ, mặt trời nóng vô cùng.
Mặc dù đang ở Cự Lộc thành, nhưng nhìn vào mấy chữ này, tất cả mọi người có loại cảm giác tiến vào Đại sa mạc.
Đây không phải là bức tranh, là chữ, một bài từ, lấy từ viết ra một cảnh sa mạc rộng lớn, nhất thời dẫn tới một đám nho tu than thở liên tục.
Sa mạc mênh mông vô bờ, so với biển rộng một bên còn khổng lồ hơn nhiều, mặc dù chỉ có đường kính hai trăm trượng, nhưng mặt trời trên sa mạc này, giống như là muốn đem nước biển bốc bên cạnh hơi đi.
- Ùng ùng!
Khí thế của Sa mạc, lần nữa áp về hư ảnh mãnh tướng mặt đối diện, lạnh cùng nóng áp bách, làm cho tuyệt thế mãnh tướng thu nhỏ khoảng một nửa rồi.
Ở trên Văn thế, đã hoàn toàn áp chế bài thơ kia của Diêm Xuyên.
Lưu Tử Lộ lộ ra một nụ cười thỏa mãn, một đám đại nho cũng là hài lòng chí cực.
Lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên ở xa xa.
Nơi xa, Diêm Xuyên cùng Dịch Phong ôn chuyện, cũng sắp kết thúc rồi.
- Diêm Xuyên, chỗ này của ta còn có ba bức chữ, có thể phê bình một chút hay không?
Lưu Tử Lộ hài lòng quát to.
Lưu Tử Lộ vừa quát lên, tất cả mọi người đều nhìn về Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cùng Dịch Phong cũng chậm rãi xoay người lại.
Nhất thời thấy rõ Thánh cảnh ở ngoài Dung điện.
- Meo meo, Diêm Xuyên, bài thơ kia của ngươi, bị đè xuống rồi!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
- Thơ của ta? Bọn họ còn không xứng dùng thơ của ta!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Meo meo?
Miêu Miêu tò mò nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên, đây cũng là cẩm tú văn hay a, làm sao bây giờ? Bọn họ nhưng mà chuẩn bị đến năm bức chữ a!
Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.
- Rộng lớn mạnh mẽ, Cát đến thế gian? Thơ hay! Cự Lộc thành quả nhiên danh bất hư truyền, hai thủ từ này, thật lợi hại!
Dịch Phong tán thán nói.
Diêm Xuyên ảm đạm cười.
- Bất quá, thơ của Vương cũng khí phách vô cùng, đám đại nho này rõ ràng tìm đến Vương gây phiền toái, Vương có thể có thi từ mới?
Dịch Phong trong mắt hiện lên vẻ mong đợi nói.
Một bên, Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên:
- Nào có dễ dàng như vậy, bút lạc hiển khí tượng, khí tượng chưa chắc tùy tâm sở dục, phải dùng cẩm tú văn hay khống chế mới được, cẩm tú văn hay, đây chính là phải cần cơ duyên a!
- Meo meo, đám bại hoại này!
Miêu Miêu nhất thời cả giận nói.
- Hơn nữa, mỗi một thiên cẩm tú văn hay, chỉ cần xuất thế, tất danh động thiên hạ, vì vậy, căn bản không cách nào sao chép được văn hay của đời trước, Diêm Xuyên, lần này ngươi thảm rồi!
Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.
- Ha hả, loại văn chương này, ta có rất nhiều!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- A? Không thể nào!
Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
- Các ngươi chờ ở nơi này, Dịch Phong theo ta vào điện!
Diêm Xuyên cười nói.
- Được rồi!
Đông Phương Chính Phái mặc dù không tin, nhưng vẫn gật đầu.
Bạch Long ôm tấm bảng Mua danh chuộc tiếng, cùng Đông Phương Chính Phái đứng chung một chỗ, đưa mắt nhìn Diêm Xuyên, Dịch Phong, Miêu Miêu đi trở về Đông Phương điện.
- Cọt kẹt!
Đại môn ầm ầm đóng kín lại.
Đối diện, Vương Long cau chân mày lại:
- Tên Diêm Xuyên này sợ? Hắn muốn chạy trốn rồi?
Trần Bình nhất thời cười đứng lên:
- Ha ha ha, lại làm con rùa đen rút đầu rồi!
- Cho dù là Tranh chữ bình thường của Lão sư, cũng không phải trẻ con tiểu nhi như hắn có thể so sánh!
Một tên đại nho khác khinh thường nói.
Lưu Tử Lộ cũng chỉ lắc lắc đầu nói:
- Không, Đông Phương Chính Phái cùng người kia vẫn còn ôm tấm bảng đứng ở bên ngoài. Diêm Xuyên vào Đông Phương điện, có lẽ là đi viết chữ rồi!
- Viết chữ? Lúc này, hắn có thể viết ra bao nhiêu?
Trần Bình khinh thường nói.
- Kiên nhẫn chờ một lát!
Lưu Tử Lộ thản nhiên nói.
- Ừ!
Một đám đại nho gật đầu.
Giờ phút này, Vạn nho cũng tò mò không thôi, rất nhiều người cho là Diêm Xuyên đã sợ, nhưng mà, sáu mươi đại nho vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nhất thời để cho một đám nho tu bình ổn xao động.
Trong Đông Phương điện!
- Meo meo! Lại thêm một quyển!
Miêu Miêu hưng phấn kêu.
Đảo mắt, trên ghế một bên đã đặt một trăm quyển trục, Dịch Phong mang theo một tia kích động đem từng cái quyển trục buộc lại.
- Vương, đây…, là ta hoa mắt sao?
Dịch Phong vui vẻ nói.
- Ta nói rồi, đây không phải là văn chương của ta! Nhưng mà đều thuộc về ta!
Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.
- Meo meo, không phải là ngươi viết, vậy thì ai viết?
Miêu Miêu không hiểu nói.
Diêm Xuyên lắc đầu không có giải thích, cái này giải thích tương đối phiền toái, kiếp trước vì đại đế, mỗi một Văn trạng nguyên trong lịch đại khoa cử, cũng phải viết ra một thiên thiên cẩm tú văn hay.
Trạng nguyên! Đây chính là đứng đầu mỗi một giới a!
Kiếp trước quốc gia của Diêm Xuyên, so với Cự Lộc thư viện còn lớn hơn, kẻ có đại tài, chỗ nào cũng có, một thiên thiên cẩm tú văn hay, ở trong lúc khoa cử, không ngừng đưa tới trước bàn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên chỉ có lấy đi một trăm thiên trong đó mà thôi.
Một thiên cẩm tú văn hay! Nhất thời dẫn tới vô số nho tu lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt.
Sáu mươi đại nho sờ sờ chòm râu, trong mắt một đám đều hiện lên từng đợt đắc ý.
Đặc biệt là đám người Vương Long, Trần Bình, úc khí mấy ngày trước rốt cục có thể thư hoãn, câu thơ của Diêm Xuyên, rốt cục bị áp chế rồi. Thật tốt quá!
Hơn nữa, một nhóm mình, còn có vài thiên cẩm tú văn hay như vậy, coi thử tên Diêm Xuyên này làm thế nào?
Chúng đại nho đắc ý hết sức, không tự chủ nhìn Diêm Xuyên trên Đông Phương điện phía xa một cái.
Lúc vừa nhìn đến Diêm Xuyên, sắc mặt không khỏi cứng đờ.
Nơi xa, Diêm Xuyên căn bản không có nhìn về phía cạnh mình, mà là đang vui sướng đối với hai người mà bọn họ không quen biết.
Này cẩm tú văn hay, vẫn còn không thể sánh được hai người không biết từ đâu xuất hiện? Sắc mặt một đám đại nho khẽ trầm xuống.
Quảng trường Đông Phương điện.
Bạch Long, Dịch Phong chạy tới.
- Công tử!
Bạch Long hưng phấn kêu lên.
- Bái kiến Ngô Vương!
Dịch Phong cung kính thi lễ nói.
- Ha ha..., không cần đa lễ!
Diêm Xuyên ngay lập tức tiến lên đở lấy Dịch Phong, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi rói.
Dịch Phong đến, trong lòng Diêm Xuyên rất thoải mái!
Diêm Xuyên cùng Dịch Phong ở ngoài Đông Phương điện ôn chuyện, nhất thời để cho trên mặt sáu mươi đại nho tràn đầy hắc tuyến. Đây cũng là trần truồng miệt thị không nhìn tới a, sáu mươi đại nho bọn ta, cũng không vào được mắt ngươi sao?
Trần Bình đại nho đang muốn trợn mắt chuẩn bị thét gào.
Lưu Tử Lộ đại nho đã vung tay lên, ngăn cản Trần Bình vọng động.
Nhìn phương xa, Lưu Tử Lộ khẽ một tia lo lắng.
Lần nữa vung tay lên.
Một đại nho gật đầu.
Lại một khối bia lớn xuất hiện, lại một quyển trục, được nhẹ nhàng treo lên.
Vạn nho không giải thích được nhìn về phía Diêm Xuyên nơi xa, sau đó là hưng phấn nhìn về phía quyển trục thứ hai.
Quyển trục từ từ mở ra, một cổ sóng nhiệt đập vào mặt.
Hoàng quang ngất trời mà lên, nhất thời đại lượng sương mù màu vàng từ trong quyển trục lao ra, trong đám sương vàng, cũng hiện ra một cảnh tượng khác.
Sa mạc cuồn cuộn! Mênh mông vô bờ, mặt trời nóng vô cùng.
Mặc dù đang ở Cự Lộc thành, nhưng nhìn vào mấy chữ này, tất cả mọi người có loại cảm giác tiến vào Đại sa mạc.
Đây không phải là bức tranh, là chữ, một bài từ, lấy từ viết ra một cảnh sa mạc rộng lớn, nhất thời dẫn tới một đám nho tu than thở liên tục.
Sa mạc mênh mông vô bờ, so với biển rộng một bên còn khổng lồ hơn nhiều, mặc dù chỉ có đường kính hai trăm trượng, nhưng mặt trời trên sa mạc này, giống như là muốn đem nước biển bốc bên cạnh hơi đi.
- Ùng ùng!
Khí thế của Sa mạc, lần nữa áp về hư ảnh mãnh tướng mặt đối diện, lạnh cùng nóng áp bách, làm cho tuyệt thế mãnh tướng thu nhỏ khoảng một nửa rồi.
Ở trên Văn thế, đã hoàn toàn áp chế bài thơ kia của Diêm Xuyên.
Lưu Tử Lộ lộ ra một nụ cười thỏa mãn, một đám đại nho cũng là hài lòng chí cực.
Lần nữa nhìn về phía Diêm Xuyên ở xa xa.
Nơi xa, Diêm Xuyên cùng Dịch Phong ôn chuyện, cũng sắp kết thúc rồi.
- Diêm Xuyên, chỗ này của ta còn có ba bức chữ, có thể phê bình một chút hay không?
Lưu Tử Lộ hài lòng quát to.
Lưu Tử Lộ vừa quát lên, tất cả mọi người đều nhìn về Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cùng Dịch Phong cũng chậm rãi xoay người lại.
Nhất thời thấy rõ Thánh cảnh ở ngoài Dung điện.
- Meo meo, Diêm Xuyên, bài thơ kia của ngươi, bị đè xuống rồi!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
- Thơ của ta? Bọn họ còn không xứng dùng thơ của ta!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Meo meo?
Miêu Miêu tò mò nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên, đây cũng là cẩm tú văn hay a, làm sao bây giờ? Bọn họ nhưng mà chuẩn bị đến năm bức chữ a!
Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.
- Rộng lớn mạnh mẽ, Cát đến thế gian? Thơ hay! Cự Lộc thành quả nhiên danh bất hư truyền, hai thủ từ này, thật lợi hại!
Dịch Phong tán thán nói.
Diêm Xuyên ảm đạm cười.
- Bất quá, thơ của Vương cũng khí phách vô cùng, đám đại nho này rõ ràng tìm đến Vương gây phiền toái, Vương có thể có thi từ mới?
Dịch Phong trong mắt hiện lên vẻ mong đợi nói.
Một bên, Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu lên:
- Nào có dễ dàng như vậy, bút lạc hiển khí tượng, khí tượng chưa chắc tùy tâm sở dục, phải dùng cẩm tú văn hay khống chế mới được, cẩm tú văn hay, đây chính là phải cần cơ duyên a!
- Meo meo, đám bại hoại này!
Miêu Miêu nhất thời cả giận nói.
- Hơn nữa, mỗi một thiên cẩm tú văn hay, chỉ cần xuất thế, tất danh động thiên hạ, vì vậy, căn bản không cách nào sao chép được văn hay của đời trước, Diêm Xuyên, lần này ngươi thảm rồi!
Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.
- Ha hả, loại văn chương này, ta có rất nhiều!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- A? Không thể nào!
Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
- Các ngươi chờ ở nơi này, Dịch Phong theo ta vào điện!
Diêm Xuyên cười nói.
- Được rồi!
Đông Phương Chính Phái mặc dù không tin, nhưng vẫn gật đầu.
Bạch Long ôm tấm bảng Mua danh chuộc tiếng, cùng Đông Phương Chính Phái đứng chung một chỗ, đưa mắt nhìn Diêm Xuyên, Dịch Phong, Miêu Miêu đi trở về Đông Phương điện.
- Cọt kẹt!
Đại môn ầm ầm đóng kín lại.
Đối diện, Vương Long cau chân mày lại:
- Tên Diêm Xuyên này sợ? Hắn muốn chạy trốn rồi?
Trần Bình nhất thời cười đứng lên:
- Ha ha ha, lại làm con rùa đen rút đầu rồi!
- Cho dù là Tranh chữ bình thường của Lão sư, cũng không phải trẻ con tiểu nhi như hắn có thể so sánh!
Một tên đại nho khác khinh thường nói.
Lưu Tử Lộ cũng chỉ lắc lắc đầu nói:
- Không, Đông Phương Chính Phái cùng người kia vẫn còn ôm tấm bảng đứng ở bên ngoài. Diêm Xuyên vào Đông Phương điện, có lẽ là đi viết chữ rồi!
- Viết chữ? Lúc này, hắn có thể viết ra bao nhiêu?
Trần Bình khinh thường nói.
- Kiên nhẫn chờ một lát!
Lưu Tử Lộ thản nhiên nói.
- Ừ!
Một đám đại nho gật đầu.
Giờ phút này, Vạn nho cũng tò mò không thôi, rất nhiều người cho là Diêm Xuyên đã sợ, nhưng mà, sáu mươi đại nho vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nhất thời để cho một đám nho tu bình ổn xao động.
Trong Đông Phương điện!
- Meo meo! Lại thêm một quyển!
Miêu Miêu hưng phấn kêu.
Đảo mắt, trên ghế một bên đã đặt một trăm quyển trục, Dịch Phong mang theo một tia kích động đem từng cái quyển trục buộc lại.
- Vương, đây…, là ta hoa mắt sao?
Dịch Phong vui vẻ nói.
- Ta nói rồi, đây không phải là văn chương của ta! Nhưng mà đều thuộc về ta!
Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.
- Meo meo, không phải là ngươi viết, vậy thì ai viết?
Miêu Miêu không hiểu nói.
Diêm Xuyên lắc đầu không có giải thích, cái này giải thích tương đối phiền toái, kiếp trước vì đại đế, mỗi một Văn trạng nguyên trong lịch đại khoa cử, cũng phải viết ra một thiên thiên cẩm tú văn hay.
Trạng nguyên! Đây chính là đứng đầu mỗi một giới a!
Kiếp trước quốc gia của Diêm Xuyên, so với Cự Lộc thư viện còn lớn hơn, kẻ có đại tài, chỗ nào cũng có, một thiên thiên cẩm tú văn hay, ở trong lúc khoa cử, không ngừng đưa tới trước bàn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên chỉ có lấy đi một trăm thiên trong đó mà thôi.
/1446
|