Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Một trung vị tông môn, trăm hạ vị tông môn, năm đó vì giết Đại Hà tông, bức chết phụ mẫu của trẫm, thù này phải trả. Trẫm phải mau chóng cắm rễ chỗ này, phải nhanh chóng lấy thế lôi đình một hơi tiêu diệt trăm tông, có như vậy mới chấn nhiếp được hạng xấu xa đó!
Dịch Phong gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Thanh Long ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? Diêm công tử, ngươi muốn tiêu diệt Đại Vũ Thiên tông và trăm tông? Điều này sao có thể? Đệ tử của Đại Vũ Thiên tông có mười vạn, đệ tử trăm tông là mấy chục vạn, ai nấy tu vi cao siêu, làm sao ngươi có thể?
Một trung vị tông môn phức tạp rắc rối, lực lượng này cực kỳ khủng bố, quốc mới vừa dựng sao mà so được với trung vị tông môn?
Diêm Xuyên cười nói:
- Vài chục vạn? Đại quân của ta nhiều hơn nó thì được rồi.
Thanh Long khó hiểu hỏi:
- A?
Diêm Xuyên hít sâu một hơi, nói:
- Mười vạn đại quân đệ nhất quân đoàn, ta khiến Hoắc Quang mang đi sáu vạn bao vây tiễu trừ mười đại tông môn. Còn có bốn vạn đại quân, một vạn đóng giữ Vô Ưu thành, một vạn đóng giữ nguyên Đại Hà tông, một vạn theo Túy Kiếm Sinh tiêu diệt Triệu quốc, rất nhanh sẽ trở về. Còn lại một vạn giao cho Dịch Phong ngươi, thời gian tiếp theo sẽ để Thanh Long mang ngươi đi các đại thành trì.
Thanh Long khó hiểu hỏi:
- Các đại thành trì? Để làm cái gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Chiêu binh mãi mã!
Thanh Long giật mình kêu lên:
- A? Lại là dong tu?
Diêm Xuyên hít sâu nhìn hướng Dịch Phong, nói:
- Đúng vậy. Tiên quốc của ta hải nạp trăm xuyênchính mình bồi dưỡng nhân tài, cũng muốn thu nạp cường giả bốn phương. Dịch Phong, tiếp theo phải vất vả ngươi rồi, phân biệt tướng sĩ là một quá trình phức tạp.
Dịch Phong hỏi:
- Xin vương của ta yên tâm, nhưng vương của ta cần bao nhiêu binh?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Trăm vạn đại quân!
Thanh Long giật mình kêu lên:
- Trăm vạn đại quân?
Thanh Long hít sâu, kinh sợ hỏi:
- Diêm công tử, ngươi xác định là trăm vạn đại quân? Chiêu binh này là phải phát lương, trăm vạn đại quân cần bao nhiêu linh thạch nuôi dưỡng?
Diêm Xuyên cười nói:
- Linh thạch? Chẳng phải Hoắc Quang đã đi lấy sao?
- A?
Diêm Xuyên cười nói:
- Có trăm vạn đại quân, tiêu diệt Đại Vũ Thiên tông thì chẳng phải là linh thạch càng nhiều sao?
- A?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Còn nữa, chuyến đi này nhớ đem việc trầm khai quốc truyền đi bốn phương!
Một tháng sau, Yến Kinh.
Dân chúng Yến Kinh di dời, xung quanh xây dựng rầm rộ, hoàng cung có cường giả Vô Ưu thành xây dựng nhanh chóng hiện ra từng tòa cung điện to lớn.
Trong hoàng cung, đằng trước cung điện lớn nhất.
Diêm Xuyên nhìn thật nhiều tu giả lùi xuống, một tòa cung điện to lớn nguy nga lộng lẫy hiện ra.
Điện cao trăm trượng, là Yến Kinh đệ nhất điện.
Diêm Xuyên mang theo Lưu Cương đứng trước đại điện, nhìn cung điện hùng vĩ.
Lưu Cương kinh thán nói:
- Cung điện thật lớn, vương, đây chính là đại điện triều hội sau này?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Lưu Cương hỏi:
- Tên của điện này là gì?
Phía không xa có mấy tướng sĩ nâng một tấm bảng to đi đến, trên tấm biển có ba chữ lớn tỏa ánh sáng vàng.
Ba chữ kia ẩn chứa khí thế khí thôn sơn hà, từ xa nhìn lại khiến người sợ hãi.
Lưu Cương hít sâu, đọc ra:
- Triều Thiên điện!
Lưu Cương tán thán hỏi:
- Đây là chữ của vương?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Lưu Cương khen rằng:
- Chữ của vương trong thiên hạ này hiếm ai sánh bằng.
Diêm Xuyên cười khẽ, nhìn đám tướng sĩ treo tấm biển lên đại điện.
Diêm Xuyên lạnh nhạt nói:
- Lưu Cương!
Lưu Cương cung kính nói:
- Có thần!
Diêm Xuyên hỏi:
- Ngươi có biết Dịch Phong đi vì cái gì không?
Lưu Cương gật đầu, nói:
- Thần biết, Dịch Phong đi vì chiêu binh mãi mã cho vương.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Ngươi thấy sao?
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Mười vạn đại quân đệ nhất quân đoàn của Hoắc Quang đại nhân đã ma hợp nhiều năm, hơn nữa đều là tu giả Vô Ưu thành, đã hiểu tận gốc rễ. Nhưng lần này Dịch Phong đại nho đi triệu trăm vạn đại quân, thần sợ là quá hỗn tạp, trong thời gian ngắn khó thể hoàn toàn hiệu trung với vương.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Không chỉ là trăm vạn đại quân, tiếp theo còn có quần thần, thậm chí tiếp đến khoa cử sẽ có nhiều người gia nhập vào triều của trẫm. Trẫm có thể cho bọn họ quyền lợi nhưng chưa chắc không có gian tế vài tông môn phái tới.
Lưu Cương tò mò hỏi:
- Đúng vậy. Thế thì vương có tính toán gì không?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Trẫm chuẩn bị dựng một hán!
- Hán?
Diêm Xuyên ánh mắt lạnh lùng nói:
- Chỉ trung với trẫm, nội giám sát quần thần, ngoại giám sát thiên hạ!
Lưu Cương đánh rùng mình, khoảnh khắc hiểu được từ 'hán' trong miệng Diêm Xuyên. Giám sát quần thần? Giám sát thiên hạ? Đây là cơ cấu đặc biệt, cũng là một tổ chức tình báo!
Trái tim Lưu Cương đập nhanh, tại sao vương nói lời này với gã?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Nó tên là 'Đông Tập Sự Hán', trẫm muốn cho ngươi đảm nhiệm chức 'tổng đốc chủ'.
Bùm!
Lưu Cương quỳ xuống, vẻ mặt kích động nói:
- Vương của ta yên tâm, thần sẽ dốc hết sức vào Đông Tập Sự Hán, để đền đáp hơn thưởng thức của vương!
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Ừm! Hãy đi lập kế hoạch dựng Đông Hán đi, đừng khiến trẫm thất vọng.
- Tuân lệnh!
Lưu Cương ôm hưng phấn dạt dào lùi ra.
Chỉ để lại một mình Diêm Xuyên nhìn tòa cung điện hùng vĩ nhất, Triều Thiên điện.
Trong một góc cung điện.
La Hán lúc trước bỏ trốn khỏi Đại Hà tông, Giang Nam phản đồ của Đại Hà tông cung kính bái một người đàn ông trung niên ngồi trên bồ đoàn.
Người đàn ông trung niên mặc áo cà sa, đầu đội mũ liên hoa pháp, mặt trắng bệch, mắt mở có vẻ từ bi.
La Hán nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên, kêu lên:
- Sư phụ!
Giang Nam cung kính nói:
- Vãn bối Giang Nam, bái kiến Đại Trí Bồ Tát!
Đại Trí Bồ Tát nhìn hai người.
Đại Trí Bồ Tát thản nhiên nói:
- Kiếm linh? Diêm Xuyên có được một thanh bảo kiếm?
La Hán cung kính nói:
- Đúng vậy.
La Hán kia nhíu mày nói:
- Sư phụ, Diêm Xuyên trở về rồi, bây giờ có cần?
Đại Trí Bồ Tát khép hờ mắt suy tư một lát, lắc đầu, nói:
- Lại chờ đi. Nếu các ngươi đã không làm thỏa đáng, xem ra Diêm Xuyên hơi khác với trong tưởng tượng. Sai người tìm hiểu tình hình gần đây của Diêm Xuyên đi. Còn nữa, mấy năm nay Diêm Xuyên rốt cuộc đi những đâu!
La Hán cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Lại qua hai tháng, vẫn là đại điện này.
Đứng trước mặt sư đồ Đại Trí Bồ Tát có Giang Nam, cũng có Hắc Vũ chân quân.
Hắc Vũ chân quân cười nói với Giang Nam:
- Giang Nam? Ngươi thật may mắn, có thể bái sư Đại Trí Bồ Tát.
Giang Nam lập tức cười nói:
- Nhờ ơn sư phụ không ghét bỏ tại hạ mới có cơ hội nghe sư phụ dạy bảo!
Hắc Vũ chân quân gật đầu, nhìn hướng Đại Trí Bồ Tát.
Hắc Vũ chân quân hít sâu, nói:
- Thượng sử, tin tức về Diêm Xuyên chắc ngươi cũng trông thấy rồi?
Đại Trí Bồ Tát nhìn Hắc Vũ chân quân, mỉm cười nói:
- Hắc Vũ chân quân khách sáo, gọi ta Đại Trí là được.
Hắc Vũ chân quân khách sáo nói:
- Như vậy sao được, ngươi là chủ thượng phái tới, tự nhiên là thượng sử!
- Đúng vậy. Một trung vị tông môn, trăm hạ vị tông môn, năm đó vì giết Đại Hà tông, bức chết phụ mẫu của trẫm, thù này phải trả. Trẫm phải mau chóng cắm rễ chỗ này, phải nhanh chóng lấy thế lôi đình một hơi tiêu diệt trăm tông, có như vậy mới chấn nhiếp được hạng xấu xa đó!
Dịch Phong gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Thanh Long ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? Diêm công tử, ngươi muốn tiêu diệt Đại Vũ Thiên tông và trăm tông? Điều này sao có thể? Đệ tử của Đại Vũ Thiên tông có mười vạn, đệ tử trăm tông là mấy chục vạn, ai nấy tu vi cao siêu, làm sao ngươi có thể?
Một trung vị tông môn phức tạp rắc rối, lực lượng này cực kỳ khủng bố, quốc mới vừa dựng sao mà so được với trung vị tông môn?
Diêm Xuyên cười nói:
- Vài chục vạn? Đại quân của ta nhiều hơn nó thì được rồi.
Thanh Long khó hiểu hỏi:
- A?
Diêm Xuyên hít sâu một hơi, nói:
- Mười vạn đại quân đệ nhất quân đoàn, ta khiến Hoắc Quang mang đi sáu vạn bao vây tiễu trừ mười đại tông môn. Còn có bốn vạn đại quân, một vạn đóng giữ Vô Ưu thành, một vạn đóng giữ nguyên Đại Hà tông, một vạn theo Túy Kiếm Sinh tiêu diệt Triệu quốc, rất nhanh sẽ trở về. Còn lại một vạn giao cho Dịch Phong ngươi, thời gian tiếp theo sẽ để Thanh Long mang ngươi đi các đại thành trì.
Thanh Long khó hiểu hỏi:
- Các đại thành trì? Để làm cái gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Chiêu binh mãi mã!
Thanh Long giật mình kêu lên:
- A? Lại là dong tu?
Diêm Xuyên hít sâu nhìn hướng Dịch Phong, nói:
- Đúng vậy. Tiên quốc của ta hải nạp trăm xuyênchính mình bồi dưỡng nhân tài, cũng muốn thu nạp cường giả bốn phương. Dịch Phong, tiếp theo phải vất vả ngươi rồi, phân biệt tướng sĩ là một quá trình phức tạp.
Dịch Phong hỏi:
- Xin vương của ta yên tâm, nhưng vương của ta cần bao nhiêu binh?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Trăm vạn đại quân!
Thanh Long giật mình kêu lên:
- Trăm vạn đại quân?
Thanh Long hít sâu, kinh sợ hỏi:
- Diêm công tử, ngươi xác định là trăm vạn đại quân? Chiêu binh này là phải phát lương, trăm vạn đại quân cần bao nhiêu linh thạch nuôi dưỡng?
Diêm Xuyên cười nói:
- Linh thạch? Chẳng phải Hoắc Quang đã đi lấy sao?
- A?
Diêm Xuyên cười nói:
- Có trăm vạn đại quân, tiêu diệt Đại Vũ Thiên tông thì chẳng phải là linh thạch càng nhiều sao?
- A?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Còn nữa, chuyến đi này nhớ đem việc trầm khai quốc truyền đi bốn phương!
Một tháng sau, Yến Kinh.
Dân chúng Yến Kinh di dời, xung quanh xây dựng rầm rộ, hoàng cung có cường giả Vô Ưu thành xây dựng nhanh chóng hiện ra từng tòa cung điện to lớn.
Trong hoàng cung, đằng trước cung điện lớn nhất.
Diêm Xuyên nhìn thật nhiều tu giả lùi xuống, một tòa cung điện to lớn nguy nga lộng lẫy hiện ra.
Điện cao trăm trượng, là Yến Kinh đệ nhất điện.
Diêm Xuyên mang theo Lưu Cương đứng trước đại điện, nhìn cung điện hùng vĩ.
Lưu Cương kinh thán nói:
- Cung điện thật lớn, vương, đây chính là đại điện triều hội sau này?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Lưu Cương hỏi:
- Tên của điện này là gì?
Phía không xa có mấy tướng sĩ nâng một tấm bảng to đi đến, trên tấm biển có ba chữ lớn tỏa ánh sáng vàng.
Ba chữ kia ẩn chứa khí thế khí thôn sơn hà, từ xa nhìn lại khiến người sợ hãi.
Lưu Cương hít sâu, đọc ra:
- Triều Thiên điện!
Lưu Cương tán thán hỏi:
- Đây là chữ của vương?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Lưu Cương khen rằng:
- Chữ của vương trong thiên hạ này hiếm ai sánh bằng.
Diêm Xuyên cười khẽ, nhìn đám tướng sĩ treo tấm biển lên đại điện.
Diêm Xuyên lạnh nhạt nói:
- Lưu Cương!
Lưu Cương cung kính nói:
- Có thần!
Diêm Xuyên hỏi:
- Ngươi có biết Dịch Phong đi vì cái gì không?
Lưu Cương gật đầu, nói:
- Thần biết, Dịch Phong đi vì chiêu binh mãi mã cho vương.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Ngươi thấy sao?
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Mười vạn đại quân đệ nhất quân đoàn của Hoắc Quang đại nhân đã ma hợp nhiều năm, hơn nữa đều là tu giả Vô Ưu thành, đã hiểu tận gốc rễ. Nhưng lần này Dịch Phong đại nho đi triệu trăm vạn đại quân, thần sợ là quá hỗn tạp, trong thời gian ngắn khó thể hoàn toàn hiệu trung với vương.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Không chỉ là trăm vạn đại quân, tiếp theo còn có quần thần, thậm chí tiếp đến khoa cử sẽ có nhiều người gia nhập vào triều của trẫm. Trẫm có thể cho bọn họ quyền lợi nhưng chưa chắc không có gian tế vài tông môn phái tới.
Lưu Cương tò mò hỏi:
- Đúng vậy. Thế thì vương có tính toán gì không?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Trẫm chuẩn bị dựng một hán!
- Hán?
Diêm Xuyên ánh mắt lạnh lùng nói:
- Chỉ trung với trẫm, nội giám sát quần thần, ngoại giám sát thiên hạ!
Lưu Cương đánh rùng mình, khoảnh khắc hiểu được từ 'hán' trong miệng Diêm Xuyên. Giám sát quần thần? Giám sát thiên hạ? Đây là cơ cấu đặc biệt, cũng là một tổ chức tình báo!
Trái tim Lưu Cương đập nhanh, tại sao vương nói lời này với gã?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Nó tên là 'Đông Tập Sự Hán', trẫm muốn cho ngươi đảm nhiệm chức 'tổng đốc chủ'.
Bùm!
Lưu Cương quỳ xuống, vẻ mặt kích động nói:
- Vương của ta yên tâm, thần sẽ dốc hết sức vào Đông Tập Sự Hán, để đền đáp hơn thưởng thức của vương!
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Ừm! Hãy đi lập kế hoạch dựng Đông Hán đi, đừng khiến trẫm thất vọng.
- Tuân lệnh!
Lưu Cương ôm hưng phấn dạt dào lùi ra.
Chỉ để lại một mình Diêm Xuyên nhìn tòa cung điện hùng vĩ nhất, Triều Thiên điện.
Trong một góc cung điện.
La Hán lúc trước bỏ trốn khỏi Đại Hà tông, Giang Nam phản đồ của Đại Hà tông cung kính bái một người đàn ông trung niên ngồi trên bồ đoàn.
Người đàn ông trung niên mặc áo cà sa, đầu đội mũ liên hoa pháp, mặt trắng bệch, mắt mở có vẻ từ bi.
La Hán nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên, kêu lên:
- Sư phụ!
Giang Nam cung kính nói:
- Vãn bối Giang Nam, bái kiến Đại Trí Bồ Tát!
Đại Trí Bồ Tát nhìn hai người.
Đại Trí Bồ Tát thản nhiên nói:
- Kiếm linh? Diêm Xuyên có được một thanh bảo kiếm?
La Hán cung kính nói:
- Đúng vậy.
La Hán kia nhíu mày nói:
- Sư phụ, Diêm Xuyên trở về rồi, bây giờ có cần?
Đại Trí Bồ Tát khép hờ mắt suy tư một lát, lắc đầu, nói:
- Lại chờ đi. Nếu các ngươi đã không làm thỏa đáng, xem ra Diêm Xuyên hơi khác với trong tưởng tượng. Sai người tìm hiểu tình hình gần đây của Diêm Xuyên đi. Còn nữa, mấy năm nay Diêm Xuyên rốt cuộc đi những đâu!
La Hán cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Lại qua hai tháng, vẫn là đại điện này.
Đứng trước mặt sư đồ Đại Trí Bồ Tát có Giang Nam, cũng có Hắc Vũ chân quân.
Hắc Vũ chân quân cười nói với Giang Nam:
- Giang Nam? Ngươi thật may mắn, có thể bái sư Đại Trí Bồ Tát.
Giang Nam lập tức cười nói:
- Nhờ ơn sư phụ không ghét bỏ tại hạ mới có cơ hội nghe sư phụ dạy bảo!
Hắc Vũ chân quân gật đầu, nhìn hướng Đại Trí Bồ Tát.
Hắc Vũ chân quân hít sâu, nói:
- Thượng sử, tin tức về Diêm Xuyên chắc ngươi cũng trông thấy rồi?
Đại Trí Bồ Tát nhìn Hắc Vũ chân quân, mỉm cười nói:
- Hắc Vũ chân quân khách sáo, gọi ta Đại Trí là được.
Hắc Vũ chân quân khách sáo nói:
- Như vậy sao được, ngươi là chủ thượng phái tới, tự nhiên là thượng sử!
/1446
|