Lưu Cương cười nói:
- Vẫn là quy tắc lần trước, năm ức hạ phẩm linh thạch thuê ba trăm năm, năm ức hạ phẩm linh thạch cho Vương thành chủ dụng để bôi trơn, thấy sao?
Trong lòng thành chủ Vương Thanh Sơn hét như điên.
Thành chủ Vương Thanh Sơn lập tức bảo đảm nói:
- Ha ha ha ha! Thiên Hạ Đệ Nhất Xá quả nhiên danh bất hư truyền. Được rồi, ngươi nhìn trúng khu đất nào cứ nói với ta là được, tuyệt đối không thành vấn đề.
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Đương nhiên ta tin tưởng Vương thành chủ, nhưng có chuyện phải nhắc nhở Vương thành chủ.
- A?
Lưu Cương chân thành nói:
- Thiên Hạ Đệ Nhất Xá hợp tác với Vương thành chủ rất vui vẻ, chúng ta hy vọng luôn được hợp tác cùng Vương thành chủ.
Thành chủ Vương Thanh Sơn chắc chắn nói:
- Đó là tất nhiên!
Một lần năm ức hạ phẩm linh thạch, thành chủ Vương Thanh Sơn đương nhiên sẽ không nhường vị trí này.
Lưu Cương nói:
- Vương thành chủ, ta nghĩ một khi tin chúng ta hợp tá truyền về Đại Vũ Thiên tông thì e là nhiều người sẽ đỏ mắt, đương nhiên có lẽ là ta nghĩ nhiều.
Lưu Cương nói vậy làm thành chủ Vương Thanh Sơn đánh rùng mình.
Đúng rồi, năm ức hạ phẩm linh thạch, nửa năm là năm ức, có ai không đỏ mắt? Đại Vũ Thiên tông có nhiều đệ tử nhưng không phải tình thân như tay chân.
Lưu Cương cười nói:
- Ý của ta là Vương thành chủ nên cùng sư phụ của người thân thiết nhiều, linh thạch này kiếm không hết, lần này tiêu thụ rất tốt, có lẽ hai tháng sau ta sẽ đến làm phiền ngươi. Năm nay muốn có lợi ích tốt, ta đến bàn hiệp ước mười lần cũng bình thường.
Mười lần? Năm mươi ức hạ phẩm linh thạch vào túi tiền riêng của mình?
Thành chủ Vương Thanh Sơn thở dồn dập, cũng nhận ra số tiền này một mình gã không lấy được, không nói đến Thần cảnh, sợ là Hư cảnh cũng đỏ mắt.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cung kính nói:
- Đa tạ Lưu tiên sinh, ta sẽ nói cho sư phụ ta biết, mời sư phụ đến trấn kẻ xấu bốn phía.
Lưu Cương cười nói:
- Ha ha ha ha! Vương thành chủ là người thông minh, đây mới chỉ là một năm, tiếp theo hàng năm đều như vậy, chúng ta phải tạo ra một Thủ Khai thành cường thịnh.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cười nói:
- Ha ha ha ha! Đúng vậy!
............
.........
...
Trong khi hai người trò chuyện thì ngoài điện ồn ào.
Ngoài điện có người la ó.
- Để ta đi vào, cho ta vào, ta muốn gặp thành chủ, hắn là sư thúc của ta!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nghe thấy thanh âm bên ngoài thì bỗng nhướng mày.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nói:
- Lưu tiên sinh, ngại quá, ta đi ra ngoài một lúc.
Lưu Cương gật đầu, nói:
- Được rồi.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhanh chóng đi ra ngoài đại điện, đám đệ tử của gã đang ngăn ba bốn người.
Người đàn ông áo đỏ dẫn đầu cười nói:
- Sư thúc, là ta đây!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Có chuyện gì?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Ta muốn mua đất, ta muốn xây phòng ở để bán. Trận pháp của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đã bị ta phá giải. Sư thúc, xin thành toàn cho ta!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Ngươi muốn xây Thiên Hạ Đệ Nhất Xá?
- Đúng vậy.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Vậy ngươi định thuê bao lâu?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Thuê? Đây là đất của Đại Vũ Thiên tông, cho ta mượn là dược, không đáng bao nhiêu tiền. Đương nhiên ta sẽ cho sư thúc một ngàn thượng phẩm linh thạch để bôi trơn, sau khi bán phòng mới giao.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cơ mặt co giật.
Một ngàn thượng phẩm linh thạch? Cũng chính là một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch. Nếu trước khi Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đến thì có lẽ thành chủ Vương Thanh Sơn sẽ mắt nhắm mắt mở.
Nhưng hiện tại có Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, tiếp theo một năm có thể kiếm cho tông một trăm ức, sẽ có năm mươi ức vào túi tiền của thành chủ Vương Thanh Sơn, mỗi lần đều là trước giao tiền, sau lấy đất. Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thật là biến đeièu.
Lại nhìn sư điệt trước mắt, một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch? Cái này không đủ để nhét kẽ răng, huống chi là nói miệng, đợi bán được phòng mới đưa tiền?
Quan trọng nhất là làm rối mối làm ăn của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thì bọn họ làm sao đầu tư?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Sư thúc, một ngàn thượng phẩm linh thạch không phải nhỏ!
Thành chủ Vương Thanh Sơn cơ mặt co giật, nói:
- Vớ vẩn, Thủ Khai thành do ta quản lý, sao có thể cho ngươi làm chuyện nhảm, muốn quậy ở Thủ Khai thành tihf trước tiên hãy lấy thủ dụ của Đại Chiêu thánh địa đến ròi nói chuyện!
Người đàn ông áo đỏ nhíu mày nói:
- Sư thúc!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày răn dạy:
- Trở về tu luyện chăm chỉ vào, đừng rảnh rỗi gây chuyện!
Người đàn ông áo đỏ xoay người đi:
- Hừ! Có cái gì ghê gớm, ta đi nói cho sư phụ của mình, để sư phụ tranh giành thành chủ!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhìn người đàn ông áo đỏ rời đi, lòng sốt ruột.
Lưu Cương ngồi trong đại điện nghe hết mọi chuyện, đương nhiên hiểu lợi ích quá lớn, không ai ngoại lệ.
Lại qua nửa ngày, thành chủ Vương Thanh Sơn đưa tiễn Lưu Cương, nhíu chặt mày.
Một đệ tử lo lắng nói:
- Sư phụ, bây giờ nên làm sao?
Bởi vì ở vị trí này nên thành chủ Vương Thanh Sơn mới có hàng đống linh thạch để chia, nếu mất đi thì...
Thành chủ Vương Thanh Sơn hít sâu, nói:
- Không được, ta đi tìm sư phụ.
- Sư tổ? Không phải sư tổ đang bế quan sao?
Thành chủ Vương Thanh Sơn mắt đỏ rực, kiên quyết nói:
- Bế quan? Bế quan cũng phải đi ra!
Từ khi Trương Tiểu Nhị mua phòng của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, dù trong khoảng thời gian này vì trả tiền nợ mà rất vất vả, nhưng tu vi tăng nhanh, đã là Tinh cảnh đệ cửu trọng.
Lại qua nửa tháng, đến lượt Trương lão đại tu luyện, Trương Tiểu Nhị đi ra ngoài kiếm tiền trả nợ.
Tinh cảnh đệ cửu trọng, tâm tình của Trương Tiểu Nhị rất sung sướng, thói quen đi tìm tửu lâu cũ.
Trương Tiểu Nhị kinh ngạc nhìn tửu lâu đóng chặt, bật thốt:
- Ủa? Tại sao đóng cửa?
Bên cạnh chợt vang lên giọng nói:
- Trương Tiểu Nhị, ngươi tu luyện sao rồi?
Chính là Lý đại ca ngày đó đối chưởng với Trương Tiểu Nhị.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- A, là Lý đại ca. Lần này ta đã là Tinh cảnh đệ cửu trọng. Nhưng tửu lâu xảy ra chuyện gì? Tại sao đóng cửa?
- Vẫn là quy tắc lần trước, năm ức hạ phẩm linh thạch thuê ba trăm năm, năm ức hạ phẩm linh thạch cho Vương thành chủ dụng để bôi trơn, thấy sao?
Trong lòng thành chủ Vương Thanh Sơn hét như điên.
Thành chủ Vương Thanh Sơn lập tức bảo đảm nói:
- Ha ha ha ha! Thiên Hạ Đệ Nhất Xá quả nhiên danh bất hư truyền. Được rồi, ngươi nhìn trúng khu đất nào cứ nói với ta là được, tuyệt đối không thành vấn đề.
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Đương nhiên ta tin tưởng Vương thành chủ, nhưng có chuyện phải nhắc nhở Vương thành chủ.
- A?
Lưu Cương chân thành nói:
- Thiên Hạ Đệ Nhất Xá hợp tác với Vương thành chủ rất vui vẻ, chúng ta hy vọng luôn được hợp tác cùng Vương thành chủ.
Thành chủ Vương Thanh Sơn chắc chắn nói:
- Đó là tất nhiên!
Một lần năm ức hạ phẩm linh thạch, thành chủ Vương Thanh Sơn đương nhiên sẽ không nhường vị trí này.
Lưu Cương nói:
- Vương thành chủ, ta nghĩ một khi tin chúng ta hợp tá truyền về Đại Vũ Thiên tông thì e là nhiều người sẽ đỏ mắt, đương nhiên có lẽ là ta nghĩ nhiều.
Lưu Cương nói vậy làm thành chủ Vương Thanh Sơn đánh rùng mình.
Đúng rồi, năm ức hạ phẩm linh thạch, nửa năm là năm ức, có ai không đỏ mắt? Đại Vũ Thiên tông có nhiều đệ tử nhưng không phải tình thân như tay chân.
Lưu Cương cười nói:
- Ý của ta là Vương thành chủ nên cùng sư phụ của người thân thiết nhiều, linh thạch này kiếm không hết, lần này tiêu thụ rất tốt, có lẽ hai tháng sau ta sẽ đến làm phiền ngươi. Năm nay muốn có lợi ích tốt, ta đến bàn hiệp ước mười lần cũng bình thường.
Mười lần? Năm mươi ức hạ phẩm linh thạch vào túi tiền riêng của mình?
Thành chủ Vương Thanh Sơn thở dồn dập, cũng nhận ra số tiền này một mình gã không lấy được, không nói đến Thần cảnh, sợ là Hư cảnh cũng đỏ mắt.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cung kính nói:
- Đa tạ Lưu tiên sinh, ta sẽ nói cho sư phụ ta biết, mời sư phụ đến trấn kẻ xấu bốn phía.
Lưu Cương cười nói:
- Ha ha ha ha! Vương thành chủ là người thông minh, đây mới chỉ là một năm, tiếp theo hàng năm đều như vậy, chúng ta phải tạo ra một Thủ Khai thành cường thịnh.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cười nói:
- Ha ha ha ha! Đúng vậy!
............
.........
...
Trong khi hai người trò chuyện thì ngoài điện ồn ào.
Ngoài điện có người la ó.
- Để ta đi vào, cho ta vào, ta muốn gặp thành chủ, hắn là sư thúc của ta!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nghe thấy thanh âm bên ngoài thì bỗng nhướng mày.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nói:
- Lưu tiên sinh, ngại quá, ta đi ra ngoài một lúc.
Lưu Cương gật đầu, nói:
- Được rồi.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhanh chóng đi ra ngoài đại điện, đám đệ tử của gã đang ngăn ba bốn người.
Người đàn ông áo đỏ dẫn đầu cười nói:
- Sư thúc, là ta đây!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Có chuyện gì?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Ta muốn mua đất, ta muốn xây phòng ở để bán. Trận pháp của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đã bị ta phá giải. Sư thúc, xin thành toàn cho ta!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Ngươi muốn xây Thiên Hạ Đệ Nhất Xá?
- Đúng vậy.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Vậy ngươi định thuê bao lâu?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Thuê? Đây là đất của Đại Vũ Thiên tông, cho ta mượn là dược, không đáng bao nhiêu tiền. Đương nhiên ta sẽ cho sư thúc một ngàn thượng phẩm linh thạch để bôi trơn, sau khi bán phòng mới giao.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cơ mặt co giật.
Một ngàn thượng phẩm linh thạch? Cũng chính là một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch. Nếu trước khi Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đến thì có lẽ thành chủ Vương Thanh Sơn sẽ mắt nhắm mắt mở.
Nhưng hiện tại có Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, tiếp theo một năm có thể kiếm cho tông một trăm ức, sẽ có năm mươi ức vào túi tiền của thành chủ Vương Thanh Sơn, mỗi lần đều là trước giao tiền, sau lấy đất. Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thật là biến đeièu.
Lại nhìn sư điệt trước mắt, một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch? Cái này không đủ để nhét kẽ răng, huống chi là nói miệng, đợi bán được phòng mới đưa tiền?
Quan trọng nhất là làm rối mối làm ăn của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thì bọn họ làm sao đầu tư?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Sư thúc, một ngàn thượng phẩm linh thạch không phải nhỏ!
Thành chủ Vương Thanh Sơn cơ mặt co giật, nói:
- Vớ vẩn, Thủ Khai thành do ta quản lý, sao có thể cho ngươi làm chuyện nhảm, muốn quậy ở Thủ Khai thành tihf trước tiên hãy lấy thủ dụ của Đại Chiêu thánh địa đến ròi nói chuyện!
Người đàn ông áo đỏ nhíu mày nói:
- Sư thúc!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày răn dạy:
- Trở về tu luyện chăm chỉ vào, đừng rảnh rỗi gây chuyện!
Người đàn ông áo đỏ xoay người đi:
- Hừ! Có cái gì ghê gớm, ta đi nói cho sư phụ của mình, để sư phụ tranh giành thành chủ!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhìn người đàn ông áo đỏ rời đi, lòng sốt ruột.
Lưu Cương ngồi trong đại điện nghe hết mọi chuyện, đương nhiên hiểu lợi ích quá lớn, không ai ngoại lệ.
Lại qua nửa ngày, thành chủ Vương Thanh Sơn đưa tiễn Lưu Cương, nhíu chặt mày.
Một đệ tử lo lắng nói:
- Sư phụ, bây giờ nên làm sao?
Bởi vì ở vị trí này nên thành chủ Vương Thanh Sơn mới có hàng đống linh thạch để chia, nếu mất đi thì...
Thành chủ Vương Thanh Sơn hít sâu, nói:
- Không được, ta đi tìm sư phụ.
- Sư tổ? Không phải sư tổ đang bế quan sao?
Thành chủ Vương Thanh Sơn mắt đỏ rực, kiên quyết nói:
- Bế quan? Bế quan cũng phải đi ra!
Từ khi Trương Tiểu Nhị mua phòng của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, dù trong khoảng thời gian này vì trả tiền nợ mà rất vất vả, nhưng tu vi tăng nhanh, đã là Tinh cảnh đệ cửu trọng.
Lại qua nửa tháng, đến lượt Trương lão đại tu luyện, Trương Tiểu Nhị đi ra ngoài kiếm tiền trả nợ.
Tinh cảnh đệ cửu trọng, tâm tình của Trương Tiểu Nhị rất sung sướng, thói quen đi tìm tửu lâu cũ.
Trương Tiểu Nhị kinh ngạc nhìn tửu lâu đóng chặt, bật thốt:
- Ủa? Tại sao đóng cửa?
Bên cạnh chợt vang lên giọng nói:
- Trương Tiểu Nhị, ngươi tu luyện sao rồi?
Chính là Lý đại ca ngày đó đối chưởng với Trương Tiểu Nhị.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- A, là Lý đại ca. Lần này ta đã là Tinh cảnh đệ cửu trọng. Nhưng tửu lâu xảy ra chuyện gì? Tại sao đóng cửa?
/1446
|