Đạo sĩ trung niên cười nói:
- Ừm! Ngươi sống được tốt thì cũng là việc tốt, hậu đại Trương gia ta nhờ vào các ngươi phát dương quan đại. Về phòng ở thì ta không đi, bây giờ ta sống cũng được rồi.
Trương Tiểu Nhị cố gắng khuyên nhủ:
- Đừng, đừng, nhị thúc, ngươi phải đi, thật sự, nếu không thì ngươi sẽ hối hận suốt đời!
Lại ba ngày sau.
Trương Tiểu Nhị lần nữa gặp người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá.
Trương Tiểu Nhị mong chờ nhìn người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá:
- Nhị thúc của ta đã mua, hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, bây giờ...
Người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá cười nói:
- Chúc mừng Trương Đạo hữu, và ca ca của ngươi cũng có tìm một người mua Thiên Hạ Đệ Nhất Xá của ta, tổng cộng năm mươi viên thượng phẩm linh thạch. Chúng ta đã giao Chí Đông Tiền Hành giúp ngươi, sau này ba trăm năm mỗi tháng các ngươi trả nợ bớt một nửa hiện tại.
- Thật sự sao?
Trương Tiểu Nhị hưng phấn chạy đi Chí Đông Tiền Hành tìm hiểu.
Khi Trương Tiểu Nhị đi ra Chí Đông Tiền Hành thì người gã run bần bật.
Trương Tiểu Nhị kích động nói:
- Tốt quá, tốt quá, chỉ cần ta kéo thêm một người chỉ cần thêm một người là không còn nợ nữa, không còn gì, từ nay không cần trả nợ!
Hai ngày sau.
Trương Tiểu Nhị lại xách đàn mỹ tửu đi tới một sơn cốc yên lặng.
Trương Tiểu Nhị cười tủm tỉm đi tới sơn cốc.
- Sư phụ, đồ nhi đến thăm ngươi!
Trong sơn cốc yên tĩnh, một lão đạo sĩ đang luyện loại quyền pháp, khi thấy Trương Tiểu Nhị tiến vào thì lão mỉm cười.
Lão đạo sĩ cười nói:
- Là Tiểu Nhị sao? Ha ha, đã nhiều năm ngươi không đến gặp vi sư.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Đúng vậy. Là đệ tử sai rồi, đệ tử đến bồi tội. Ha ha, sẵn đây đệ tử mua phòng ở, mời sư phụ đến ngụ một lúc.
.........
......
...
Nửa tháng sau.
Trương Tiểu Nhị, Trương lão đại xa xỉ đi tới một gian tửu lâu.
Trương Tiểu Nhị cực kỳ hưng phấn nói:
- Đại ca, thật tốt quá, chúng ta trả hết nợ, trả hết, trả toàn bộ!
Trương lão đại nói:
- Ừm! Trả hết thì tốt, sau này hai huynh đệ ta chăm chỉ tu luyện.
Trương Tiểu Nhị gật đầu, nói:
- Vâng, chăm chỉ tu luyện!
Món nợ của Trương Tiểu Nhị đã trả xong, nhưng bởi vì thế mà lại có bốn người vào tòng Thiên Hạ Đệ Nhất Xá.
Món nợ ban đầu chớp mắt mở rộng gấp bốn lần.
Nợ này như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, một biến bốn, bốn biến mười súa, mười sáu biến sáu mươi bốn.
Chính sách của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá bỗng như ôn dịch điên cuồng cuốn sạch toàn Thủ Khai thành, điên cuồng quét trăm tòa thành trì, không thể ngăn cản. Trăm tòa thành trì đều điên cuồng.
Càng lúc càng nhiều, ngày càng nhiều người hơn bị người thân của mình lôi kéo mua phòng.
Thiên Hạ Đệ Nhất Xá điên cuồng mở rộng.
Cùng lúc đó, các đại thành chủ giờ phút này càng phát cuồng.
Thủ Khai thành, thành chủ Vương Thanh Sơn nhìn Lưu Cương đi đến.
Thành chủ Vương Thanh Sơn rất nhiệt tình hỏi:
- Lưu tiên sinh lại định mở rộng? Thiên Hạ Đệ Nhất Xá khuếch trương nữa sao?
Thành chủ Vương Thanh Sơn đích thân châm trà cho Lưu Cương.
Lưu Cương cười nói:
- Vương thành chủ, hy vọng ngươi tuyên truyền nhiều hơn.
Thành chủ Vương Thanh Sơn hưng phấn nói:
- Chắc rồi, chắc rồi.
Lưu Cương nhíu mày nói:
- Nếu có người phản đối....
Thành chủ Vương Thanh Sơn bảo đảm rằng:
- Lão phu sẽ tự tay diệt hắn!
…
Thủ Khai thành, phủ thành chủ.
Một đệ tử bẩm báo:
- Sư phụ, hôm nay lại có mấy tên gây rối, nói xấu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, Chí Đông Tiền Hành.
Thành chủ Vương Thanh Sơn trừng mắt nói:
- Người đâu?
Đệ tử kia nịnh nọt bảo:
- Đã bị đệ tử bắt nhốt hết rồi.
Thành chủ Vương Thanh Sơn gật đầu, nói:
- Ừm, làm khá lắm.
Đệ tử kia cười nói:
- Sư phụ, đệ tử cũng mua một phòng ở, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đúng là rất khá.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cười nói:
- Vậy sao? Ha ha ha, vi sư phát cho ngươi nhiều linh thạch như vậy chắc không khó mua một tòa nhà.
Đệ tử kia cười nói:
- Ha ha ha ha! Đệ tử không tốn bao nhiêu tiền, tìm mấy sư huynh đi mưa, lợi tức ba trăm năm đều miễn.
Thành chủ Vương Thanh Sơn tò mò hỏi:
- Có rất nhiều đệ tử trong tông mua phòng sao?
Đệ tử kia cười nói:
- Càng lúc càng nhiều!
Thành chủ Vương Thanh Sơn cười to nói:
- Mua đi, dù sao linh thạch vào tay chúng ta xem như nước phù sa không để người ngoài chiếm.
Đệ tử kia cười nói:
- Vẫn là sư tôn anh minh, lúc trước sư phụ mang chúng ta đến Thủ Khai thành thì chúng ta hơi oán trách, giờ mới phát hiện sư phụ là chính xác nhất. Ở tại Thủ Khai thành tốt hơn trong tông nhiều, với đệ tử thì linh thạch gửi ở Chí Đông Tiền Hành mỗi tháng được lợi tức nhiều hơn trong tông gấp vô số lần. Đệ tử lại đem lợi tức cũng gửi vào, lợi lăn lợi, nhiều hơn trong tông phân công.
Thành chủ Vương Thanh Sơn đắc ý cười:
- Ha ha ha ha!
Thủ Khai thành, Chí Đông Tiền Hành, tầng lầu hai.
Diêm Xuyên nhìn con đường vốn phồn hoa giờ lá cây bay đầy, gió cuốn qua, rất tiêu điều.
Con đường vốn vô cùng náo nhiệt giờ hiếm thấy dấu chân người, có nhiều cửa hàng đóng cửa hết, chỉ có Chí Đông Tiền Hành là mỗi ngày không ngừng bận rộn.
Dịch Phong cảm thán nói:
- Hoàng thượng, kế hoạch này quá độc ác, hơn nữa không ai biết chuyện.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Dịch Phong nói:
- Rất nhiều người trong số thành chủ trăm thành lần nữa gửi linh thạch vào Chí Đông Tiền Hành, chúng ta là bên có lợi lớn nhất. Dân chúng toàn thành mỗi người xúi người thân mua phòng, cúi năm nay là trăm thành sẽ hoàn toàn tan vỡ!
Dịch Phong lo lắng nói:
- Người người tới đường cùng, mọi thứ biến tiêu điều.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đợi khi trăm thành tan vỡ, lòng người tan tác, quân đội Đại Trăn ta đạp bước, những người này sẽ không bán mạng vì Đại Vũ Thiên tông nữa, sẽ không ngăn cản quân đội Đại Trăn ta. Hai ức tu giả này có thể cùng đại quân ta tấn công Đại Vũ Thiên tông, triều chiến không thể thương hại!
Dịch Phong cảm thán nói:
- Thần hiểu rồi, nếu như hôm nay chúng ta nhân từ thì sau này sẽ chôn tai họa hủy diệt cho Đại Trăn.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Yên tâm đi, những linh thạch lấy từ dân chúng sau này trăm thành biến thành lãnh thổ của Đại Trăn thì trẫm sẽ trả lại cho dân. Tương lai sử dùng số linh thạch này lại trấn an toàn thành!
Dịch Phong cảm thán nói:
- Ngô hoàng nhân từ!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Trẫm khiến Vũ Hề điều Chu Tước, Huyền Vũ đến để bảo vệ ngươi và Lưu Cương, sự việc nơi đây giao cho ngươi tiếp tục khống chế, trẫm phải chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.
Dịch Phong gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, kiến trúc nhóm đầu tiên, trong nhà của Trương Tiểu Nhị, trong phòng gã.
Trương Tiểu Nhị nhìn hai trưởng bối trước mặt.
Trương Tiểu Nhị lo lắng kêu lên:
- Nhị thúc!
- Sư phụ!
Hai người trừng mắt Trương Tiểu Nhị, quát:
- Đừng gọi ta là nhị thúc!
- Ta không phải là sư phụ của ngươi!
Nhị thúc trừng mắt nói:
- Tiểu Nhị nếu ngươi thiếu tiền ta cho ngươi mượn, ngươi muốn mua phòng ta lấy tiền để dành cho ngươi. Nhưng ngươi xem nhị thúc thành cái gì? Kết phường người ngoài lừa gạt ta?
- Nghiệt đồ, nghiệt đồ!
............
......
...
Trương Tiểu Nhị quỳ xuống đất hỏi:
- Nhị thúc, sư phụ, các ngươi nói ta nên làm gì?
Nhị thúc trầm giọng nói:
- Ra ngoài kiếm linh thạch, chờ chúng ta mời được hảo hữu mua phòng thì giúp chúng ta trả nợ.
Trương Tiểu Nhị ủ rũ nói:
- Tuân lệnh!
Vốn chỉ cần trả một phần nợ tại sao bây giờ biến thành gấp bốn lần?
Trương Tiểu Nhị hoàn toàn tan vỡ.
- Ừm! Ngươi sống được tốt thì cũng là việc tốt, hậu đại Trương gia ta nhờ vào các ngươi phát dương quan đại. Về phòng ở thì ta không đi, bây giờ ta sống cũng được rồi.
Trương Tiểu Nhị cố gắng khuyên nhủ:
- Đừng, đừng, nhị thúc, ngươi phải đi, thật sự, nếu không thì ngươi sẽ hối hận suốt đời!
Lại ba ngày sau.
Trương Tiểu Nhị lần nữa gặp người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá.
Trương Tiểu Nhị mong chờ nhìn người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá:
- Nhị thúc của ta đã mua, hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, bây giờ...
Người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá cười nói:
- Chúc mừng Trương Đạo hữu, và ca ca của ngươi cũng có tìm một người mua Thiên Hạ Đệ Nhất Xá của ta, tổng cộng năm mươi viên thượng phẩm linh thạch. Chúng ta đã giao Chí Đông Tiền Hành giúp ngươi, sau này ba trăm năm mỗi tháng các ngươi trả nợ bớt một nửa hiện tại.
- Thật sự sao?
Trương Tiểu Nhị hưng phấn chạy đi Chí Đông Tiền Hành tìm hiểu.
Khi Trương Tiểu Nhị đi ra Chí Đông Tiền Hành thì người gã run bần bật.
Trương Tiểu Nhị kích động nói:
- Tốt quá, tốt quá, chỉ cần ta kéo thêm một người chỉ cần thêm một người là không còn nợ nữa, không còn gì, từ nay không cần trả nợ!
Hai ngày sau.
Trương Tiểu Nhị lại xách đàn mỹ tửu đi tới một sơn cốc yên lặng.
Trương Tiểu Nhị cười tủm tỉm đi tới sơn cốc.
- Sư phụ, đồ nhi đến thăm ngươi!
Trong sơn cốc yên tĩnh, một lão đạo sĩ đang luyện loại quyền pháp, khi thấy Trương Tiểu Nhị tiến vào thì lão mỉm cười.
Lão đạo sĩ cười nói:
- Là Tiểu Nhị sao? Ha ha, đã nhiều năm ngươi không đến gặp vi sư.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Đúng vậy. Là đệ tử sai rồi, đệ tử đến bồi tội. Ha ha, sẵn đây đệ tử mua phòng ở, mời sư phụ đến ngụ một lúc.
.........
......
...
Nửa tháng sau.
Trương Tiểu Nhị, Trương lão đại xa xỉ đi tới một gian tửu lâu.
Trương Tiểu Nhị cực kỳ hưng phấn nói:
- Đại ca, thật tốt quá, chúng ta trả hết nợ, trả hết, trả toàn bộ!
Trương lão đại nói:
- Ừm! Trả hết thì tốt, sau này hai huynh đệ ta chăm chỉ tu luyện.
Trương Tiểu Nhị gật đầu, nói:
- Vâng, chăm chỉ tu luyện!
Món nợ của Trương Tiểu Nhị đã trả xong, nhưng bởi vì thế mà lại có bốn người vào tòng Thiên Hạ Đệ Nhất Xá.
Món nợ ban đầu chớp mắt mở rộng gấp bốn lần.
Nợ này như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, một biến bốn, bốn biến mười súa, mười sáu biến sáu mươi bốn.
Chính sách của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá bỗng như ôn dịch điên cuồng cuốn sạch toàn Thủ Khai thành, điên cuồng quét trăm tòa thành trì, không thể ngăn cản. Trăm tòa thành trì đều điên cuồng.
Càng lúc càng nhiều, ngày càng nhiều người hơn bị người thân của mình lôi kéo mua phòng.
Thiên Hạ Đệ Nhất Xá điên cuồng mở rộng.
Cùng lúc đó, các đại thành chủ giờ phút này càng phát cuồng.
Thủ Khai thành, thành chủ Vương Thanh Sơn nhìn Lưu Cương đi đến.
Thành chủ Vương Thanh Sơn rất nhiệt tình hỏi:
- Lưu tiên sinh lại định mở rộng? Thiên Hạ Đệ Nhất Xá khuếch trương nữa sao?
Thành chủ Vương Thanh Sơn đích thân châm trà cho Lưu Cương.
Lưu Cương cười nói:
- Vương thành chủ, hy vọng ngươi tuyên truyền nhiều hơn.
Thành chủ Vương Thanh Sơn hưng phấn nói:
- Chắc rồi, chắc rồi.
Lưu Cương nhíu mày nói:
- Nếu có người phản đối....
Thành chủ Vương Thanh Sơn bảo đảm rằng:
- Lão phu sẽ tự tay diệt hắn!
…
Thủ Khai thành, phủ thành chủ.
Một đệ tử bẩm báo:
- Sư phụ, hôm nay lại có mấy tên gây rối, nói xấu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, Chí Đông Tiền Hành.
Thành chủ Vương Thanh Sơn trừng mắt nói:
- Người đâu?
Đệ tử kia nịnh nọt bảo:
- Đã bị đệ tử bắt nhốt hết rồi.
Thành chủ Vương Thanh Sơn gật đầu, nói:
- Ừm, làm khá lắm.
Đệ tử kia cười nói:
- Sư phụ, đệ tử cũng mua một phòng ở, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đúng là rất khá.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cười nói:
- Vậy sao? Ha ha ha, vi sư phát cho ngươi nhiều linh thạch như vậy chắc không khó mua một tòa nhà.
Đệ tử kia cười nói:
- Ha ha ha ha! Đệ tử không tốn bao nhiêu tiền, tìm mấy sư huynh đi mưa, lợi tức ba trăm năm đều miễn.
Thành chủ Vương Thanh Sơn tò mò hỏi:
- Có rất nhiều đệ tử trong tông mua phòng sao?
Đệ tử kia cười nói:
- Càng lúc càng nhiều!
Thành chủ Vương Thanh Sơn cười to nói:
- Mua đi, dù sao linh thạch vào tay chúng ta xem như nước phù sa không để người ngoài chiếm.
Đệ tử kia cười nói:
- Vẫn là sư tôn anh minh, lúc trước sư phụ mang chúng ta đến Thủ Khai thành thì chúng ta hơi oán trách, giờ mới phát hiện sư phụ là chính xác nhất. Ở tại Thủ Khai thành tốt hơn trong tông nhiều, với đệ tử thì linh thạch gửi ở Chí Đông Tiền Hành mỗi tháng được lợi tức nhiều hơn trong tông gấp vô số lần. Đệ tử lại đem lợi tức cũng gửi vào, lợi lăn lợi, nhiều hơn trong tông phân công.
Thành chủ Vương Thanh Sơn đắc ý cười:
- Ha ha ha ha!
Thủ Khai thành, Chí Đông Tiền Hành, tầng lầu hai.
Diêm Xuyên nhìn con đường vốn phồn hoa giờ lá cây bay đầy, gió cuốn qua, rất tiêu điều.
Con đường vốn vô cùng náo nhiệt giờ hiếm thấy dấu chân người, có nhiều cửa hàng đóng cửa hết, chỉ có Chí Đông Tiền Hành là mỗi ngày không ngừng bận rộn.
Dịch Phong cảm thán nói:
- Hoàng thượng, kế hoạch này quá độc ác, hơn nữa không ai biết chuyện.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Dịch Phong nói:
- Rất nhiều người trong số thành chủ trăm thành lần nữa gửi linh thạch vào Chí Đông Tiền Hành, chúng ta là bên có lợi lớn nhất. Dân chúng toàn thành mỗi người xúi người thân mua phòng, cúi năm nay là trăm thành sẽ hoàn toàn tan vỡ!
Dịch Phong lo lắng nói:
- Người người tới đường cùng, mọi thứ biến tiêu điều.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đợi khi trăm thành tan vỡ, lòng người tan tác, quân đội Đại Trăn ta đạp bước, những người này sẽ không bán mạng vì Đại Vũ Thiên tông nữa, sẽ không ngăn cản quân đội Đại Trăn ta. Hai ức tu giả này có thể cùng đại quân ta tấn công Đại Vũ Thiên tông, triều chiến không thể thương hại!
Dịch Phong cảm thán nói:
- Thần hiểu rồi, nếu như hôm nay chúng ta nhân từ thì sau này sẽ chôn tai họa hủy diệt cho Đại Trăn.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Yên tâm đi, những linh thạch lấy từ dân chúng sau này trăm thành biến thành lãnh thổ của Đại Trăn thì trẫm sẽ trả lại cho dân. Tương lai sử dùng số linh thạch này lại trấn an toàn thành!
Dịch Phong cảm thán nói:
- Ngô hoàng nhân từ!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Trẫm khiến Vũ Hề điều Chu Tước, Huyền Vũ đến để bảo vệ ngươi và Lưu Cương, sự việc nơi đây giao cho ngươi tiếp tục khống chế, trẫm phải chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.
Dịch Phong gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, kiến trúc nhóm đầu tiên, trong nhà của Trương Tiểu Nhị, trong phòng gã.
Trương Tiểu Nhị nhìn hai trưởng bối trước mặt.
Trương Tiểu Nhị lo lắng kêu lên:
- Nhị thúc!
- Sư phụ!
Hai người trừng mắt Trương Tiểu Nhị, quát:
- Đừng gọi ta là nhị thúc!
- Ta không phải là sư phụ của ngươi!
Nhị thúc trừng mắt nói:
- Tiểu Nhị nếu ngươi thiếu tiền ta cho ngươi mượn, ngươi muốn mua phòng ta lấy tiền để dành cho ngươi. Nhưng ngươi xem nhị thúc thành cái gì? Kết phường người ngoài lừa gạt ta?
- Nghiệt đồ, nghiệt đồ!
............
......
...
Trương Tiểu Nhị quỳ xuống đất hỏi:
- Nhị thúc, sư phụ, các ngươi nói ta nên làm gì?
Nhị thúc trầm giọng nói:
- Ra ngoài kiếm linh thạch, chờ chúng ta mời được hảo hữu mua phòng thì giúp chúng ta trả nợ.
Trương Tiểu Nhị ủ rũ nói:
- Tuân lệnh!
Vốn chỉ cần trả một phần nợ tại sao bây giờ biến thành gấp bốn lần?
Trương Tiểu Nhị hoàn toàn tan vỡ.
/1446
|