Đại diễn âm dương trận, bên trong trận Diêm Xuyên và Lý Thương Hải đang đối chiến.
Lý Thương Hải dùng bút lông vung ra từng luồng hạo nhiên chính khí kiếm màu trắng, tiếc rằng bị dại trận đè ép, tất cả hạo nhiên chính khí kiếm đều bị nghiền nát cả.
Diêm Xuyên chỉ lên trời, hét:
- Thiên kiếm!
*Ầm ầm ầm!
Trên đỉnh đầu của Lý Thương Hải bỗng xuất hiện một thanh cương kiếm cực khổng lồ, mang theo uy thế to lớn đè ép lên gã.
Bút lông trong tay Lý Thương Hải chỉ lên trời.
- Nhất bút sơn hà!
Một luồng sáng trắng tựa con sông đụng vào cương kiếm to lớn.
*Ầm!*
Hai lực lượng bùng phát, thiên kiếm, nhất bút sơn hà, tất cả đều triệt tiêu.
Diêm Xuyên vươn tay ngoắc:
- Kiếm kiếm thiên kiếm!
*Ong!*
Kiếm khí trong đại trận bỗng tăng vọt lên, càng lúc càng lớn, chớp mắt hóa thành ngàn vạn thiên kiếm ập hướng Lý Thương Hải.
Thiên kiếm lăng liệt, vạn kiếm quy tông!
Lý Thương Hải biến sắc mặt, kinh kêu:
- Khốn kiếp, đây là thiên cấp trận pháp? Làm sao có thể đạt đến thiên cấp được chứ?
*Ong!*
Xung quanh Lý Thương Hải bỗng xuất hiện vài cây bút lông đỡ đòn, thân hình thì chạy trốn ra ngoài trận.
Diêm Xuyên ánh mắt lạnh băng nói:
- Trung Hư cảnh tam tầng? Muộn rồi!
Hàng vạn thiên kiếm đánh vào tầng phòng hộ của Lý Thương Hải.
*Ầm!*
Trong đại trận bắn ra luồng sáng trắng chói mắt, xông lên tầng mây, tựa như lúc trước Mạnh Tử Thu bị trọng thương, nay Lý Thương Hải chịu lực lượng khổng lồ oanh kích.
Mạnh Tử Thu là bị đám người hầu đi theo Lý Thương Hải và nhóm phong thủy sư trọng thương.
Còn Lý Thương Hải bị Diêm Xuyên dùng thật nhiều linh thạch bố trận làm bị thương, một kích kia tiêu hao ít nhất năm ngàn thượng phẩm linh thạch của Diêm Xuyên.
*Ầm!*
Đại trận lắc lư, có một bóng người chật vật lao ra khỏi đại trận.
Đó là Lý Thương Hải!
Lý Thương Hải dù gì cũng là tu vi Trung Hư cảnh, mặc dù không thể đỡ uy lực của đại trận nhưng cuối cùng vẫn trốn ra được.
Tiếc rằng khi Lý Thương Hải trốn ra thì cực kỳ thê thảm, trường bào nho nhã giờ đây rách nát.
Minh Lăng Thiên đỡ lấy Lý Thương Hải, hỏi:
- Thương Hải viện chủ, ngươi sao rồi?
- Phụt!
Lý Thương Hải phun ngụm máu trào lên cổ họng, mặt trắng bệch, tóc bay loạn, cực kỳ chật vật.
Lý Thương Hải ngoái đầu, mắt đỏ rực nhìn hướng đại trận.
Trong trận có vô số kiếm khí vòng quanh Diêm Xuyên, dần nhạt đi, từ từ lộ ra hắn hoàn hảo không tổn hao gì.
Ván này không cần đoán cũng biết, Lý Thương Hải thua!
Lý Thương Hải ánh mắt lạnh như băng, gầm lên:
- Diêm Xuyên!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
Trẫm đã nói rồi, ai cũng đừng mơ đụng Mạnh Tử Thu!
Lý Thương Hải biểu tình âm trầm nhìn Diêm Xuyên, phong thủy sư gã kêu không thể ra tay, mà gã thì không làm gì được hắn?
Lý Thương Hải che ngực, căm thù nói:
- Minh Lăng Thiên, đi, mang ta đi gặp tông chủ của các ngươi, đi gặp ca ta. Người còn lại nhìn chằm chằm Mạnh Tử Thu cho ta!
- Tuân lệnh!
Đám nho tu kêu lên.
Các phong thủy sư có một số đi cùng Lý Thương Hải, đa phần ở lại Âm Dương phong, dù gì trận này hình như chưa chấm dứt.
Diêm Xuyên mặc kệ ánh mắt xung quanh, thu lại trận pháp, nhanh chóng đi hướng Mạnh Tử Thu, nâng gã dậy.
Mặc dù Mạnh Tử Thu tỉnh táo nhưng người run bần bật.
Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương, hỏi:
- Sao rồi?
Phụng Âm Dương lắc đầu, nói:
- Lúc trước Mạnh viện chủ bị một kích có lẽ là hai mươi phong thủy sư dùng đại địa long mạch chấn vỡ thần hồn, dựa vào di lưu đan mới giữ cho tỉnh táo thời gian ngắn, không cứu được!
- Cái gì? Làm sao có thể!
Diêm Xuyên vươn tay dán trên lưng Mạnh Tử Thu, dò xét.
Mạnh Tử Thu chộp lấy bàn tay Diêm Xuyên, lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi, ta...ta không cứu được đâu.
Vô số ánh mắt nhìn, các nho tu nhìn chằm chằm.
Mạnh Tử Thu sắc mặt xám xịt, thều thào nói:
- Diêm Hoàng, trước khi chết, có hai việc, ta không bỏ xuống được, xin ngươi...!
Diêm Xuyên dò xét liền biết Mạnh Tử Thu đã hết cách xoay chuyển rồi.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ngươi nói đi!
Mạnh Tử Thu lộ nụ cười cay đắng, nói:
- Ta có thể nhìn ra, tâm ư của Dung Dung, nha đầu đó cứng đầu hết sức, có lúc không biết mềm, tính cách nào cầu đạo là tốt nhất, tiếc rằng thế gian này cầu đạo không đơn giản, sau này hy vọng ngươi thông cảm cho.
Mạnh Tử Thu vừa nói Diêm Xuyên liền hiểu, hiển nhiên chuyện của hắn và Mạnh Dung Dung thì gã đều biết hết.
Diêm Xuyên hít sâu, gật đầu nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ giải quyết ổn thỏa. Ta sẽ không để ai tổn thương Mạnh Dung Dung!
Mạnh Tử Thu vừa lòng nhắm mắt lại.
- Còn nữa, chuyển một câu giúp ta cho Văn Nhược!
Mắt Mạnh Tử Thu lộ tai cay đắng.
- Nói đi.
- Văn Nhược là đứa trẻ số khổ, nói giúp ta 'Cha xin lỗi nó'.
Mắt Mạnh Tử Thu chảy ra giọt lệ chua xót.
Diêm Xuyên hứa chắc nói:
- Ta nhất định sẽ chuyển lời!
- Đa tạ.
Trên khuôn mặt đau khổ của Mạnh Tử Thu nặn ra nụ cười.
- Phong Thủy Nam tông là nơi thị phi, các ngươi mau rời khỏi đây đi!
Mạnh Tử Thu nói xong câu cuối thanh âm ngày càng nhỏ.
Mãi đến cuối cùng, Mạnh Tử Thu bỗng mềm nhũn, không nhúc nhích.
Diêm Xuyên trầm giọng kêu lên:
- Mạnh viện chủ!
Nhưng Mạnh Tử Thu không hề đáp lại.
Xung quanh tĩnh lặng, mọi người im thin thít, hai mươi mấy nho tu Nhạc Sơn thư viện thì thầm thở bào, hình như là vui lắm.
Diêm Xuyên kéo bàn tay Mạnh Tử Thu, trong lòng bàn tay hắn cảm giác được thứ gã lén đưa cho hắn trước khi chết.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hoắc Quang, chuẩn bị một quan tài!
- Tuân lệnh!
Rất nhanh, Hoắc Quang từ trong phi chu không xa lấy ra một ngọc thạch to lớn, tay vung, ngọc thạch nhanh chóng bị cắt, chớp mắt hiện ra cái quan tài.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng đặt xác Mạnh Tử Thu vào trong quan tài, lặng lẽ giấu đi thứ gã đưa cho hắn trước khi chết.
- Bái kiến tông chủ!
- Bái kiến sư phụ!
............
......
...
Xung quanh, các phong thủy sư bỗng cung bái về một hướng.
Diêm Xuyên đặt Mạnh Tử Thu nằm ngay ngắn xong quay đầu nhìn, chỉ thấy phía xa có một bóng áo đen từ từ bay đến, sau lưng đi theo một đám phong thủy sư, bao gồm Minh Lăng Thiên.
Người áo đen dẫn đầu quanh thân tỏa ra khói đen nhàn nhạt, âm khí âm trầm, người chưa tới mà khí 'tử vong' đã khiến không khí xung quanh giảm một nửa nhiệt độ.
Người áo đen đội mũ trùm đen, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng mọi người biết bên dưới cái mũ là khuôn mặt như thế nào.
Phụng Âm Dương cung kính nói với người áo đen:
- Sư phụ!
- Tông chủ Phong Thủy Nam tông, Lý Thương Lan!
Lý Thương Lan không nói câu nào, từ từ đi hướng quan tài, dù gã không nói chuyện nhưng vẫn bị mọi người chú ý.
Lý Thương Lan từng chút một đi đến. Diêm Xuyên nhíu mày nhìn gã.
Phụng Âm Dương thanh âm khàn khàn nói:
- Sư phụ, Mạnh Tử Thu tiền bối đã đi trước.
Lý Thương Lan đi hướng quan tài, Diêm Xuyên nhíu mày bước ra định ngăn cản.
Phụng Âm Dương khuyên Diêm Xuyên:
- Diêm Hoàng, Mạnh Tử Thu là chí giao của gia sư!
Diêm Xuyên gật đầu, từ từ lùi lại.
Lý Thương Lan vươn tay hướng Mạnh Tử Thu, nói:
- Lúc trước xảy ra chuyện gì?
Phút chốc xung quanh đi ra mấy phong thủy sư kể lại mọi chuyện.
Lý Thương Lan nghe kể, kiểm tra Mạnh Tử Thu, xác định gã đã chết mới khẽ thở dài.
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn, cứ cảm giác có điều không đúng.
Lý Thương Lan xác định Mạnh Tử Thu đã chết, nhìn hướng Diêm Xuyên.
Lý Thương Lan trầm giọng nói:
- Người đâu, bắt lấy Diêm Xuyên!
- Tuân lệnh!
*Ầm!*
Phút chốc gần ngàn phong thủy sư nhảy ra, đặc biệt là Minh Lăng Thiên, vung tay áo, từng đại địa long khí bị điều động ra, tất cả phong thủy sư nhìn chằm chằm Diêm Xuyên.
Lý Thương Lan, chủ một tông ở đây, mọi phong thủy sư đều nghe lời gã.
Các phong thủy sư không hiểu rõ nhưng tông chủ đã ra lệnh thì mọi người đều phải nghe theo.
Gần ngàn phong thủy sư nhanh chóng lao đến.
- Chờ đã!
Bỗng có tiếng hét to.
Các phong thủy sư khựng lại, nhìn Phụng Âm Dương.
Phụng Âm Dương bỗng che trước mặt Diêm Xuyên, nói:
- Sư phụ, lần này tế phong thủy Diêm Xuyên tặng cho táng thiên đồng quan, có công lớn!
Minh Lăng Thiên cười lạnh nói:
- Phụng Âm Dương, ngươi tránh ra, ngươi muốn vì người ngoài đối địch với sư phụ sao?
Minh Lăng Thiên cố ý châm ngòi, các phong thủy sư nghe ra được, mọi người đều nhướng mày.
Phụng Âm Dương sốt ruột hỏi:
- Sư phụ, chuyện này là vì sao?
Lý Thương Lan nhìn Phụng Âm Dương, trầm giọng nói:
- Âm Dương, chuyện không liên quan đến ngươi, tránh ra. Diêm Xuyên rắp tâm hại người, muốn đảo loạn tế phong thủy của tông ta, Lý Thương Hải đã nói cho ta biết rồi. Ngươi tránh ra!
Phụng Âm Dương vội la lên:
- Không, sư phụ, Diêm Xuyên chưa từng rời khỏi Âm Dương phong, trước nay không nghĩ đến quấy rối tế phong thủy, tất cả đều là Lý Thương Hải đặt điều, sư phụ!
Lý Thương Lan quát lạnh:
- To gan!
Phụng Âm Dương kêu lên:
- Sư phụ, ta không biết Lý Thương Hải nói gì với người, nhưng Phụng Âm Dương ta dùng mạng bảo đảm, Diêm Xuyên tuyệt đối không có ý định đảo loạn tế phong thủy. Sư phụ, nếu người không thích Diêm Xuyên thì trục xuất hắn ra khỏi Nam tông là được.
Lý Thương Lan tức giận, hét:
- Nghiệt đồ!
Phụng Âm Dương quỳ xuống, nói:
- Sư phụ, xin sư phụ hãy nghĩ đến tình sư đồ, hãy tha cho Diêm Xuyên di!
Diêm Xuyên đứng sau lưng Phụng Âm Dương không nói chuyện, nhíu màên lặng nhìn phong thủy sư bốn phía.
Lý Thương Lan giọng điệu âm trầm nói:
- Tốt, tốt, tốt, vi sư thu nghiệt chướng làm đồ đệ, hôm nay hãy để vi sư thu ngươi!
Lý Thương Lan vươn tay định đánh tới.
Phụng Âm Dương biểu tình đau khổ quỳ dưới đất, không dám nói nhiều.
Bỗng nhiên có phong thủy sư kêu lên:
- Tông chủ, không được đâu, Phụng Âm Dương không làm sai lầm gì lớn cả!
- Tông chủ, Phụng Âm Dương có vô số công tích cho tông, cầu xin tông chủ thu lại mệnh lệnh đã ban!
- Tông chủ, Phụng Âm Dương chỉ là hồ đồ một lúc, xin tông chủ hãy thu lại mệnh lệnh đi!
- Cầu tông chủ thu lại mệnh lệnh đã ban!
...............
.........
...
Các phong thủy sư đều cầu tình cho Phụng Âm Dương, số người tăng nhiều, có nhiều người tham gia hơn.
Ngày càng nhiều, chớp mắt có hơn một nửa người cầu tình cho Phụng Âm Dương.
Minh Lăng Thiên biểu tình cực kỳ khó coi, Lý Thương Lan thì im lặng.
Mãi đến khi đa số phong thủy sư cầu tình cho Phụng Âm Dương, Lý Thương Lan đè nén tức giận trong lòng nhìn gã.
Lý Thương Lan trầm giọng nói:
- Không ngờ, Phụng Âm Dương, vi sư đã xem thường ngươi!
Mặc dù Lý Thương Lan không nói rõ ra nhưng ý thì quá rõ ràng, gã đang nói Phụng Âm Dương sa vào quyền dục, cổ động các đệ tử trong tông, đảo điên uy quyền của gã.
Phụng Âm Dương sốt ruột nói:
- Sư phụ, đệ tử không có...!
Lý Thương Lan hét to:
- Không cần nói!
Lý Thương Lan thanh âm quyết tuyệt nói:
- Hừ, bản tôn có thể thả các ngươi nhưng sau này Phụng Âm Dương ngươi không còn là đệ tử của Nam tông ta, từ nay về sau sư đồ hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt!
Phụng Âm Dương liên tục dập đầu, cầu xin Lý Thương Lan thu lại mệnh lệnh đã ban:
- Không! Sư phụ, sư phụ nuôi nấng đệ tử đến lớn, đệ tử còn chưa tẫn hiếu! Sư phụ...
Lý Thương Lan hét to:
- Tả bộ thập điện, áp giải bọn họ ra khỏi địa giới Nam tông!
Minh Lăng Thiên dẫn theo đám phong thủy sư cùng hét to:
- Tuân lệnh!
- Sư phụ! Sư phụ!
Phụng Âm Dương khóc kêu, dường như cả thế giới của gã đều tan vỡ rồi.
- Hừ!
Lý Thương Lan vung tay áo, quay đầu mang theo một đám người rời đi.
- Sư phụ!
Lý Thương Hải dùng bút lông vung ra từng luồng hạo nhiên chính khí kiếm màu trắng, tiếc rằng bị dại trận đè ép, tất cả hạo nhiên chính khí kiếm đều bị nghiền nát cả.
Diêm Xuyên chỉ lên trời, hét:
- Thiên kiếm!
*Ầm ầm ầm!
Trên đỉnh đầu của Lý Thương Hải bỗng xuất hiện một thanh cương kiếm cực khổng lồ, mang theo uy thế to lớn đè ép lên gã.
Bút lông trong tay Lý Thương Hải chỉ lên trời.
- Nhất bút sơn hà!
Một luồng sáng trắng tựa con sông đụng vào cương kiếm to lớn.
*Ầm!*
Hai lực lượng bùng phát, thiên kiếm, nhất bút sơn hà, tất cả đều triệt tiêu.
Diêm Xuyên vươn tay ngoắc:
- Kiếm kiếm thiên kiếm!
*Ong!*
Kiếm khí trong đại trận bỗng tăng vọt lên, càng lúc càng lớn, chớp mắt hóa thành ngàn vạn thiên kiếm ập hướng Lý Thương Hải.
Thiên kiếm lăng liệt, vạn kiếm quy tông!
Lý Thương Hải biến sắc mặt, kinh kêu:
- Khốn kiếp, đây là thiên cấp trận pháp? Làm sao có thể đạt đến thiên cấp được chứ?
*Ong!*
Xung quanh Lý Thương Hải bỗng xuất hiện vài cây bút lông đỡ đòn, thân hình thì chạy trốn ra ngoài trận.
Diêm Xuyên ánh mắt lạnh băng nói:
- Trung Hư cảnh tam tầng? Muộn rồi!
Hàng vạn thiên kiếm đánh vào tầng phòng hộ của Lý Thương Hải.
*Ầm!*
Trong đại trận bắn ra luồng sáng trắng chói mắt, xông lên tầng mây, tựa như lúc trước Mạnh Tử Thu bị trọng thương, nay Lý Thương Hải chịu lực lượng khổng lồ oanh kích.
Mạnh Tử Thu là bị đám người hầu đi theo Lý Thương Hải và nhóm phong thủy sư trọng thương.
Còn Lý Thương Hải bị Diêm Xuyên dùng thật nhiều linh thạch bố trận làm bị thương, một kích kia tiêu hao ít nhất năm ngàn thượng phẩm linh thạch của Diêm Xuyên.
*Ầm!*
Đại trận lắc lư, có một bóng người chật vật lao ra khỏi đại trận.
Đó là Lý Thương Hải!
Lý Thương Hải dù gì cũng là tu vi Trung Hư cảnh, mặc dù không thể đỡ uy lực của đại trận nhưng cuối cùng vẫn trốn ra được.
Tiếc rằng khi Lý Thương Hải trốn ra thì cực kỳ thê thảm, trường bào nho nhã giờ đây rách nát.
Minh Lăng Thiên đỡ lấy Lý Thương Hải, hỏi:
- Thương Hải viện chủ, ngươi sao rồi?
- Phụt!
Lý Thương Hải phun ngụm máu trào lên cổ họng, mặt trắng bệch, tóc bay loạn, cực kỳ chật vật.
Lý Thương Hải ngoái đầu, mắt đỏ rực nhìn hướng đại trận.
Trong trận có vô số kiếm khí vòng quanh Diêm Xuyên, dần nhạt đi, từ từ lộ ra hắn hoàn hảo không tổn hao gì.
Ván này không cần đoán cũng biết, Lý Thương Hải thua!
Lý Thương Hải ánh mắt lạnh như băng, gầm lên:
- Diêm Xuyên!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
Trẫm đã nói rồi, ai cũng đừng mơ đụng Mạnh Tử Thu!
Lý Thương Hải biểu tình âm trầm nhìn Diêm Xuyên, phong thủy sư gã kêu không thể ra tay, mà gã thì không làm gì được hắn?
Lý Thương Hải che ngực, căm thù nói:
- Minh Lăng Thiên, đi, mang ta đi gặp tông chủ của các ngươi, đi gặp ca ta. Người còn lại nhìn chằm chằm Mạnh Tử Thu cho ta!
- Tuân lệnh!
Đám nho tu kêu lên.
Các phong thủy sư có một số đi cùng Lý Thương Hải, đa phần ở lại Âm Dương phong, dù gì trận này hình như chưa chấm dứt.
Diêm Xuyên mặc kệ ánh mắt xung quanh, thu lại trận pháp, nhanh chóng đi hướng Mạnh Tử Thu, nâng gã dậy.
Mặc dù Mạnh Tử Thu tỉnh táo nhưng người run bần bật.
Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương, hỏi:
- Sao rồi?
Phụng Âm Dương lắc đầu, nói:
- Lúc trước Mạnh viện chủ bị một kích có lẽ là hai mươi phong thủy sư dùng đại địa long mạch chấn vỡ thần hồn, dựa vào di lưu đan mới giữ cho tỉnh táo thời gian ngắn, không cứu được!
- Cái gì? Làm sao có thể!
Diêm Xuyên vươn tay dán trên lưng Mạnh Tử Thu, dò xét.
Mạnh Tử Thu chộp lấy bàn tay Diêm Xuyên, lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi, ta...ta không cứu được đâu.
Vô số ánh mắt nhìn, các nho tu nhìn chằm chằm.
Mạnh Tử Thu sắc mặt xám xịt, thều thào nói:
- Diêm Hoàng, trước khi chết, có hai việc, ta không bỏ xuống được, xin ngươi...!
Diêm Xuyên dò xét liền biết Mạnh Tử Thu đã hết cách xoay chuyển rồi.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ngươi nói đi!
Mạnh Tử Thu lộ nụ cười cay đắng, nói:
- Ta có thể nhìn ra, tâm ư của Dung Dung, nha đầu đó cứng đầu hết sức, có lúc không biết mềm, tính cách nào cầu đạo là tốt nhất, tiếc rằng thế gian này cầu đạo không đơn giản, sau này hy vọng ngươi thông cảm cho.
Mạnh Tử Thu vừa nói Diêm Xuyên liền hiểu, hiển nhiên chuyện của hắn và Mạnh Dung Dung thì gã đều biết hết.
Diêm Xuyên hít sâu, gật đầu nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ giải quyết ổn thỏa. Ta sẽ không để ai tổn thương Mạnh Dung Dung!
Mạnh Tử Thu vừa lòng nhắm mắt lại.
- Còn nữa, chuyển một câu giúp ta cho Văn Nhược!
Mắt Mạnh Tử Thu lộ tai cay đắng.
- Nói đi.
- Văn Nhược là đứa trẻ số khổ, nói giúp ta 'Cha xin lỗi nó'.
Mắt Mạnh Tử Thu chảy ra giọt lệ chua xót.
Diêm Xuyên hứa chắc nói:
- Ta nhất định sẽ chuyển lời!
- Đa tạ.
Trên khuôn mặt đau khổ của Mạnh Tử Thu nặn ra nụ cười.
- Phong Thủy Nam tông là nơi thị phi, các ngươi mau rời khỏi đây đi!
Mạnh Tử Thu nói xong câu cuối thanh âm ngày càng nhỏ.
Mãi đến cuối cùng, Mạnh Tử Thu bỗng mềm nhũn, không nhúc nhích.
Diêm Xuyên trầm giọng kêu lên:
- Mạnh viện chủ!
Nhưng Mạnh Tử Thu không hề đáp lại.
Xung quanh tĩnh lặng, mọi người im thin thít, hai mươi mấy nho tu Nhạc Sơn thư viện thì thầm thở bào, hình như là vui lắm.
Diêm Xuyên kéo bàn tay Mạnh Tử Thu, trong lòng bàn tay hắn cảm giác được thứ gã lén đưa cho hắn trước khi chết.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hoắc Quang, chuẩn bị một quan tài!
- Tuân lệnh!
Rất nhanh, Hoắc Quang từ trong phi chu không xa lấy ra một ngọc thạch to lớn, tay vung, ngọc thạch nhanh chóng bị cắt, chớp mắt hiện ra cái quan tài.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng đặt xác Mạnh Tử Thu vào trong quan tài, lặng lẽ giấu đi thứ gã đưa cho hắn trước khi chết.
- Bái kiến tông chủ!
- Bái kiến sư phụ!
............
......
...
Xung quanh, các phong thủy sư bỗng cung bái về một hướng.
Diêm Xuyên đặt Mạnh Tử Thu nằm ngay ngắn xong quay đầu nhìn, chỉ thấy phía xa có một bóng áo đen từ từ bay đến, sau lưng đi theo một đám phong thủy sư, bao gồm Minh Lăng Thiên.
Người áo đen dẫn đầu quanh thân tỏa ra khói đen nhàn nhạt, âm khí âm trầm, người chưa tới mà khí 'tử vong' đã khiến không khí xung quanh giảm một nửa nhiệt độ.
Người áo đen đội mũ trùm đen, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng mọi người biết bên dưới cái mũ là khuôn mặt như thế nào.
Phụng Âm Dương cung kính nói với người áo đen:
- Sư phụ!
- Tông chủ Phong Thủy Nam tông, Lý Thương Lan!
Lý Thương Lan không nói câu nào, từ từ đi hướng quan tài, dù gã không nói chuyện nhưng vẫn bị mọi người chú ý.
Lý Thương Lan từng chút một đi đến. Diêm Xuyên nhíu mày nhìn gã.
Phụng Âm Dương thanh âm khàn khàn nói:
- Sư phụ, Mạnh Tử Thu tiền bối đã đi trước.
Lý Thương Lan đi hướng quan tài, Diêm Xuyên nhíu mày bước ra định ngăn cản.
Phụng Âm Dương khuyên Diêm Xuyên:
- Diêm Hoàng, Mạnh Tử Thu là chí giao của gia sư!
Diêm Xuyên gật đầu, từ từ lùi lại.
Lý Thương Lan vươn tay hướng Mạnh Tử Thu, nói:
- Lúc trước xảy ra chuyện gì?
Phút chốc xung quanh đi ra mấy phong thủy sư kể lại mọi chuyện.
Lý Thương Lan nghe kể, kiểm tra Mạnh Tử Thu, xác định gã đã chết mới khẽ thở dài.
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn, cứ cảm giác có điều không đúng.
Lý Thương Lan xác định Mạnh Tử Thu đã chết, nhìn hướng Diêm Xuyên.
Lý Thương Lan trầm giọng nói:
- Người đâu, bắt lấy Diêm Xuyên!
- Tuân lệnh!
*Ầm!*
Phút chốc gần ngàn phong thủy sư nhảy ra, đặc biệt là Minh Lăng Thiên, vung tay áo, từng đại địa long khí bị điều động ra, tất cả phong thủy sư nhìn chằm chằm Diêm Xuyên.
Lý Thương Lan, chủ một tông ở đây, mọi phong thủy sư đều nghe lời gã.
Các phong thủy sư không hiểu rõ nhưng tông chủ đã ra lệnh thì mọi người đều phải nghe theo.
Gần ngàn phong thủy sư nhanh chóng lao đến.
- Chờ đã!
Bỗng có tiếng hét to.
Các phong thủy sư khựng lại, nhìn Phụng Âm Dương.
Phụng Âm Dương bỗng che trước mặt Diêm Xuyên, nói:
- Sư phụ, lần này tế phong thủy Diêm Xuyên tặng cho táng thiên đồng quan, có công lớn!
Minh Lăng Thiên cười lạnh nói:
- Phụng Âm Dương, ngươi tránh ra, ngươi muốn vì người ngoài đối địch với sư phụ sao?
Minh Lăng Thiên cố ý châm ngòi, các phong thủy sư nghe ra được, mọi người đều nhướng mày.
Phụng Âm Dương sốt ruột hỏi:
- Sư phụ, chuyện này là vì sao?
Lý Thương Lan nhìn Phụng Âm Dương, trầm giọng nói:
- Âm Dương, chuyện không liên quan đến ngươi, tránh ra. Diêm Xuyên rắp tâm hại người, muốn đảo loạn tế phong thủy của tông ta, Lý Thương Hải đã nói cho ta biết rồi. Ngươi tránh ra!
Phụng Âm Dương vội la lên:
- Không, sư phụ, Diêm Xuyên chưa từng rời khỏi Âm Dương phong, trước nay không nghĩ đến quấy rối tế phong thủy, tất cả đều là Lý Thương Hải đặt điều, sư phụ!
Lý Thương Lan quát lạnh:
- To gan!
Phụng Âm Dương kêu lên:
- Sư phụ, ta không biết Lý Thương Hải nói gì với người, nhưng Phụng Âm Dương ta dùng mạng bảo đảm, Diêm Xuyên tuyệt đối không có ý định đảo loạn tế phong thủy. Sư phụ, nếu người không thích Diêm Xuyên thì trục xuất hắn ra khỏi Nam tông là được.
Lý Thương Lan tức giận, hét:
- Nghiệt đồ!
Phụng Âm Dương quỳ xuống, nói:
- Sư phụ, xin sư phụ hãy nghĩ đến tình sư đồ, hãy tha cho Diêm Xuyên di!
Diêm Xuyên đứng sau lưng Phụng Âm Dương không nói chuyện, nhíu màên lặng nhìn phong thủy sư bốn phía.
Lý Thương Lan giọng điệu âm trầm nói:
- Tốt, tốt, tốt, vi sư thu nghiệt chướng làm đồ đệ, hôm nay hãy để vi sư thu ngươi!
Lý Thương Lan vươn tay định đánh tới.
Phụng Âm Dương biểu tình đau khổ quỳ dưới đất, không dám nói nhiều.
Bỗng nhiên có phong thủy sư kêu lên:
- Tông chủ, không được đâu, Phụng Âm Dương không làm sai lầm gì lớn cả!
- Tông chủ, Phụng Âm Dương có vô số công tích cho tông, cầu xin tông chủ thu lại mệnh lệnh đã ban!
- Tông chủ, Phụng Âm Dương chỉ là hồ đồ một lúc, xin tông chủ hãy thu lại mệnh lệnh đi!
- Cầu tông chủ thu lại mệnh lệnh đã ban!
...............
.........
...
Các phong thủy sư đều cầu tình cho Phụng Âm Dương, số người tăng nhiều, có nhiều người tham gia hơn.
Ngày càng nhiều, chớp mắt có hơn một nửa người cầu tình cho Phụng Âm Dương.
Minh Lăng Thiên biểu tình cực kỳ khó coi, Lý Thương Lan thì im lặng.
Mãi đến khi đa số phong thủy sư cầu tình cho Phụng Âm Dương, Lý Thương Lan đè nén tức giận trong lòng nhìn gã.
Lý Thương Lan trầm giọng nói:
- Không ngờ, Phụng Âm Dương, vi sư đã xem thường ngươi!
Mặc dù Lý Thương Lan không nói rõ ra nhưng ý thì quá rõ ràng, gã đang nói Phụng Âm Dương sa vào quyền dục, cổ động các đệ tử trong tông, đảo điên uy quyền của gã.
Phụng Âm Dương sốt ruột nói:
- Sư phụ, đệ tử không có...!
Lý Thương Lan hét to:
- Không cần nói!
Lý Thương Lan thanh âm quyết tuyệt nói:
- Hừ, bản tôn có thể thả các ngươi nhưng sau này Phụng Âm Dương ngươi không còn là đệ tử của Nam tông ta, từ nay về sau sư đồ hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt!
Phụng Âm Dương liên tục dập đầu, cầu xin Lý Thương Lan thu lại mệnh lệnh đã ban:
- Không! Sư phụ, sư phụ nuôi nấng đệ tử đến lớn, đệ tử còn chưa tẫn hiếu! Sư phụ...
Lý Thương Lan hét to:
- Tả bộ thập điện, áp giải bọn họ ra khỏi địa giới Nam tông!
Minh Lăng Thiên dẫn theo đám phong thủy sư cùng hét to:
- Tuân lệnh!
- Sư phụ! Sư phụ!
Phụng Âm Dương khóc kêu, dường như cả thế giới của gã đều tan vỡ rồi.
- Hừ!
Lý Thương Lan vung tay áo, quay đầu mang theo một đám người rời đi.
- Sư phụ!
/1446
|