Ta ở Phàm giới đã hơn một năm. Nhờ sự giúp đỡ của Ti Mệnh, ta không phải vất vả lịch kiếp, ngược lại còn có thể sống đường đường chính chính bằng tiên thể của mình. Tuy rằng tạm thời không còn pháp lực, nhưng nếu ta dốc lòng tu luyện, ít nhất cũng có thể bảo vệ được bản thân. Lại nói, tuy phụ hoàng tước hết pháp lực của ta, nhưng pháp lực lại do ta tu luyện mà thành, ông ấy cũng đâu có lấy trọn hết được?
Khổ sở nhất vẫn là Ti Mệnh. Ông ấy cho ta mượn sách đọc giải sầu, che giấu việc ta nuôi hồ ly trên Thiên cung, bây giờ lại phải giúp ta giấu giếm tiên khí, quả là không dễ dàng gì. Do đó, những khi không cần thiết, ta lại phong ấn pháp lực bản thân.
Hồ ly ngốc vẫn ở cùng ta. Nhờ đọc sách về thế gian, ta cũng biết được mối quan hệ giữa người với người. Mấy vị đại thẩm trong thôn dạy ta nấu nướng, chẻ củi, gánh nước, nhóm bếp, đi chợ, ta đều vui vẻ học lấy, đơn giản chỉ vì đây là cuộc sống tự do mà ta hằng mong ước. Quả thực, lúc đọc sách, ta đã dồn hết trí tưởng tượng phong phú của mình vào đó, thậm chí còn nghĩ tới việc thành thân, sinh bảo bảo, sau đó sống hạnh phúc đến lúc bạc đầu răng long.
Vẻ ngoài của ta, theo như người ở Thiên cung thì gọi là xinh đẹp rạng rỡ. Sau khi bị tước hết pháp lực, bỏ đi vàng ngọc trang sức, ta hiện nguyên hình là một cô nương thanh tú. Không cần phấn son, không cần váy áo lộng lẫy, ta vẫn có thể sinh sống như bao người. Tiểu hồ ly được ta nuôi đến béo tròn. Thỉnh thoảng nhớ lại lời nói của nó ở trên Thiên cung, ta lại bật cười.
“Nàng cười cái gì chứ?”
Ta nhìn dáng vẻ của nó lon ta lon ton, hết chạy ra lại chạy vào để lấy quần áo phơi khô mà buồn cười, nói, “Ngươi đó, lúc ấy đúng là khiến ta cảm động, nhưng giờ nghĩ lại, nhớ những khi ngươi mở sách ra, tò mò đọc, ta liền hiểu là ngươi học theo sách, muốn làm ta vui, đúng chứ?”
Sắc mặt của tiểu hồ ly lập tức đen lại. Nó nhăn mày nhíu mũi với nàng, hừ hừ hai tiếng, sau đó chạy biến vào trong phòng ngủ, cái đuôi vểnh lên nghênh nganh trông rất tức cười.
Thôn Họa Mi cách kinh thành Triều An không xa. Mỗi ngày, ta gánh rau lên chợ ngồi bán, kiếm được vài đồng. Rau ở Phàm giới không dễ trồng, ta lại phải hòa nhập với con người ở đây, không thể không tìm kế sinh nhai. Mỗi lần đi, tiểu hồ ly đều không yên tâm, cứ nhất quyết phải ngồi trong thúng rau mới chịu. Bộ lông trắng mịn đội lá rau dài, trông thật dễ thương.
Ti
Khổ sở nhất vẫn là Ti Mệnh. Ông ấy cho ta mượn sách đọc giải sầu, che giấu việc ta nuôi hồ ly trên Thiên cung, bây giờ lại phải giúp ta giấu giếm tiên khí, quả là không dễ dàng gì. Do đó, những khi không cần thiết, ta lại phong ấn pháp lực bản thân.
Hồ ly ngốc vẫn ở cùng ta. Nhờ đọc sách về thế gian, ta cũng biết được mối quan hệ giữa người với người. Mấy vị đại thẩm trong thôn dạy ta nấu nướng, chẻ củi, gánh nước, nhóm bếp, đi chợ, ta đều vui vẻ học lấy, đơn giản chỉ vì đây là cuộc sống tự do mà ta hằng mong ước. Quả thực, lúc đọc sách, ta đã dồn hết trí tưởng tượng phong phú của mình vào đó, thậm chí còn nghĩ tới việc thành thân, sinh bảo bảo, sau đó sống hạnh phúc đến lúc bạc đầu răng long.
Vẻ ngoài của ta, theo như người ở Thiên cung thì gọi là xinh đẹp rạng rỡ. Sau khi bị tước hết pháp lực, bỏ đi vàng ngọc trang sức, ta hiện nguyên hình là một cô nương thanh tú. Không cần phấn son, không cần váy áo lộng lẫy, ta vẫn có thể sinh sống như bao người. Tiểu hồ ly được ta nuôi đến béo tròn. Thỉnh thoảng nhớ lại lời nói của nó ở trên Thiên cung, ta lại bật cười.
“Nàng cười cái gì chứ?”
Ta nhìn dáng vẻ của nó lon ta lon ton, hết chạy ra lại chạy vào để lấy quần áo phơi khô mà buồn cười, nói, “Ngươi đó, lúc ấy đúng là khiến ta cảm động, nhưng giờ nghĩ lại, nhớ những khi ngươi mở sách ra, tò mò đọc, ta liền hiểu là ngươi học theo sách, muốn làm ta vui, đúng chứ?”
Sắc mặt của tiểu hồ ly lập tức đen lại. Nó nhăn mày nhíu mũi với nàng, hừ hừ hai tiếng, sau đó chạy biến vào trong phòng ngủ, cái đuôi vểnh lên nghênh nganh trông rất tức cười.
Thôn Họa Mi cách kinh thành Triều An không xa. Mỗi ngày, ta gánh rau lên chợ ngồi bán, kiếm được vài đồng. Rau ở Phàm giới không dễ trồng, ta lại phải hòa nhập với con người ở đây, không thể không tìm kế sinh nhai. Mỗi lần đi, tiểu hồ ly đều không yên tâm, cứ nhất quyết phải ngồi trong thúng rau mới chịu. Bộ lông trắng mịn đội lá rau dài, trông thật dễ thương.
Ti
/3
|