* Xưng hô giữa Thanh Hoành – Cửu Thiều và ngược lại từ bây giờ sẽ là em – anh, anh – em nhé.
Thêm một ngày cuối tuần khác đến, một tháng liên tục tăng ca cuối cùng cũng chấm dứt.
Hình Mẫn mời cả đội Hình sự về quê chơi. Ngay lập tức, cả đội thông qua Mạc Nhã Ca mời thêm cả Chử Thanh Hoành cùng đi với bọn họ.
Cô còn đang vui mừng đắc chí liền bị Tiêu Cửu Thiều dội hẳn một gáo nước lạnh vào mặt: “Bọn họ mời em chẳng qua là vì thiếu mất một chiếc xe thôi.” Thuê xe phải mất tiền, chi bằng mời em đi, còn có thêm tài xế miễn phí. Anh không nói câu này, tự bản thân cô cũng hiểu.
Chử Thanh Hoành chỉ tay vào mặt anh, tức giận: “Anh… Đâu phải khi nào anh cũng có lí chứ!”
Tiêu Cửu Thiều sửa sang lại vạt áo sơ mi hơi nhăn, từ tốn khoác áo vest vào. Cho dù trời đất có lở ra, anh vẫn chẳng hề suy suyển: “Vậy cứ chờ xem.”
Quả nhiên, Mạc Nhã Ca quay ngược lại, nói thêm một câu: “Đúng rồi, cô với cả Tiêu Cửu Thiều đều có xe riêng phải không? Ngày mai nhớ lái tới nhá.”
Chử Thanh Hoành nhìn Tiêu Cửu Thiều một cái, mang một bụng tức giận đi xuống bãi đỗ xe. Đi chưa được hai mươi mét, anh đã sải chân theo sau. Tiêu Cửu Thiều cầm cổ tay cô: “Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?”
Chử Thanh Hoành giơ cổ tay lên ra hiệu cho anh nhìn. Tay cô vốn trắng nõn, lại nhỏ, gầy, bị tay anh nắm lấy nên có hơi ửng hồng, đồng hồ đeo tay bị che mất một nửa: “Bây giờ đã gần chín giờ, nhà ăn đóng cửa rồi.” Thật sự cô không hề đói. Kể từ sau cái vụ suýt nữa chết chìm trong phòng tắm ấy, lại thêm cả câu nói của tên sát nhân rằng muốn lưu giữ bộ xương của cô lại làm vật kỷ niệm, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, bụng dạ trống rỗng nhưng lại nuốt không trôi.
“Anh đưa em về.”
“Không cần đâu. Không phải ngày mai còn phải xuất hành sớm sao? Anh đưa em về rồi sáng mai lại chạy qua đón em, như vậy rất mất thời gian.”
Tiêu Cửu Thiều mỉm cười: “Ừm. Vậy em không hôn tạm biệt anh sao?”
Chử Thanh Hoành choáng váng: “Này, ở đây còn có camera đấy.” Đương nhiên anh biết ở bãi đỗ xe tầng hầm này có gắn camera, nhưng thế thì sao? Anh cũng đâu thèm để ý? Nhìn cái dáng đứng khom lưng nhọn mỏ ra đợi của anh là biết. Cô thở dài, ngẩng đầu lên, môi nhẹ nhàng chạm môi anh.
Anh cúi người xuống, để lộ xương quai xanh khêu gợi, còn có hai nốt ruồi nhỏ màu đen, lại gần liền thấy. Lúc hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau lại còn tạo cảm giác ấm áp: “Ngủ ngon.”
Tiêu Cửu Thiều kinh ngạc nhìn cô, một lúc sau mới đưa tay chạm môi mình, mỉm cười để lộ lúm đồng tiền: “Ngủ ngon.”
Trời tờ mờ sáng, Chử Thanh Hoành đã dậy sắp xếp đồ đạc. Chuyến đi hai ngày một đêm nên đồ mang theo cũng không nhiều. Sáng sớm đường sá còn thông thoáng nên lái xe một loáng đã tới điểm hẹn cùng mọi người. Cô tắt máy xuống xe, vừa xếp hàng chờ đợi, vừa rút điện thoại di động ra, định gửi cho Tiêu Cửu Thiều một tin nhắn nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
Vội vã xếp hàng mua cơm đưa cho anh như thế này rất không hợp tác phong của cô.
Hàng người nhích dần lên, sắp tới lượt mình, cô bỗng thấy có ai đó xách túi giấy xoay người lại, là Tiêu Cửu Thiều. Anh giơ túi giấy lên, lắc lắc: “Anh mua bữa sáng cho cả em rồi.”
Chử Thanh Hoành hoài nghi: “Anh có chắc là mua đúng khẩu vị của em không đấy?”
“Trí nhớ của anh không tồi.”
Hai người ngồi trong xe Tiêu Cửu Thiều ăn sáng. Chử Thanh Hoành nhìn ra bên ngoài: “Người ở đội của anh cứ thích đến muộn thế à? Đã qua giờ hẹn rồi kìa.”
“Đợt này khá mệt mỏi, tới muộn 10 phút cũng bình thường thôi.”
Cô lấy hộp phấn trong túi xách ra, nhìn qua gương chiếu hậu dặm thêm phấn: “Em quay lại xe đợi.”
Đến bây giờ cảm xúc này vẫn còn mơ hồ lắm. Cô cùng Tiêu Cửu Thiều giống như đang xác lập quan hệ. Nhưng cô lại không chắc chắn, dù sao giữa hai người cũng chưa có một lời ước định nào cả, như kiểu quan hệ giữa cô và Tạ Doãn Luy, lấy câu “Hợp thì đến không hợp thì đi” làm quy tắc trò chơi.
Chờ thêm 10 phút, quả nhiên người bên đội Hình sự mới lục tục kéo đến. Mạc Nhã Ca vừa đến đã thở dài: “Trời ạ, Tiểu Hoành cũng giàu ghê, lại còn đi xe Lexus kìa.”
* Lexus là loại xe hạng sang do công ty Toyota Nhật Bản sản xuất. Thông tin thêm => google
Một nữ đồng nghiệp khác tên là Hà Tiểu Linh cũng vừa đến, oa lên một tiếng: “Tiểu Hoành, cô có anh trai không? Hoặc em trai cũng được?”
“Không có, kể cả là chị em gái. Con rơi lưu lạc bên ngoài lại càng không.” Số thành viên trong gia đình cô so với nhà Tạ Doãn Luy ít hơn rất nhiều, Con riêng nhà họ Tạ lưu lạc bên ngoài đoán chừng cũng không ít, đứa em trai mới lên tiểu học của Tạ Doãn Luy là ví dụ.
Tần Tấn làm bộ ôm tim, khua tay múa chân lung tung: “Không có chị em gái cũng được. Tôi chỉ cần có cô thôi là ok rồi.”
Chử Thanh Hoành không thèm tức giận, còn cười trả đòn: “Xếp hàng, xếp hàng đi. Tôi đây có giá lắm nha. Sẽ không vì một cái cây mà bỏ qua cả một khu rừng rậm đâu.”
Vừa dứt lời cô liền nghe Tiêu Cửu Thiều đóng mạnh cửa xe, khởi động động cơ rồi lạnh lùng ném lại một câu: “Người đến đủ rồi thì xuất phát.” (ăn dấm chua rồi ~.~)
Chử Thanh Hoành thầm than: Buổi sáng còn vui vẻ như thế, vì một câu nói mà sắc mặt đã lạnh như núi băng ngàn năm. Ôi trời, đi thôi.
Bốn chiếc xe chậm rãi hoà vào dòng xe trên đường quốc lộ rồi rẽ sang đường cao tốc.
Phía trước có một xe của người đội Hình sự dẫn đường, vị trí thứ hai vốn là xe của Chử Thanh Hoành. Kết quả là, xe vừa lên đường cao tốc không lâu thì xe của Tiêu Cửu Thiều đang đi kế sau cô phóng vù lên, vượt lên trước.
Mạc Nhã Ca tắc lưỡi: “Mình có nên gọi điện nhắc nhở cậu ta không đây? Tốc độ gì kinh hồn vậy?”
Chử Thanh Hoành liếc nhìn đồng hồ vận tốc, xe cô đang đi với vận tốc gần như là cao nhất, nếu xe anh vượt lên trước thì dĩ nhiên tốc độ rất kinh hồn rồi.
Khoảng hai giờ sau, mấy chiếc xe bắt đầu chạy chậm lại, tạm nghỉ ở một trạm dừng chân. Chử Thanh Hoành cũng rẽ vào theo.
Một đồng nghiệp bên đội Hình sự đi mua mấy chai nước quay về, chỉ hướng: “Lúc nãy chúng ta đã đi đường cao tốc rồi. Lát nữa còn phải lái qua một khu dân cư, mọi người nhớ chú ý tốc độ.” Nói xong, anh ta còn liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Thiều một cái.
Tần Tấn ngồi xe Tiêu Cửu Thiều còn nói đùa: “Sắp đến nơi rồi, lại sắp được nhìn mấy mỹ nữ mặc bikini mát mẻ. Ha ha.” Nói xong còn vỗ vai Tiêu Cửu Thiều: “Đáng tiếc, người anh em không có diễm phúc ấy rồi. Có bạn gái rồi cấm có nhìn lung tung đấy.”
Chử Thanh Hoành hoảng sợ, quay đầu nhìn bọn họ.
Hà Tiểu Linh lập tức chạy qua: “Cái gì? Anh Tiêu có bạn gái rồi á?!”
Tần Tấn ra vẻ tinh ranh: “Tôi vừa phát hiện ra trên xe cậu ta có một hộp phấn trang điểm, không của bạn gái thì của ai chứ?”
Chử Thanh Hoành giật mình, lục tìm lại túi xách, quả nhiên, hộp phấn bị rơi rồi.
Mạc Nhã Ca thấy động tác này của cô, ồ lên một tiếng đầy ẩn ý. Một lát sau, Tiêu Cửu Thiều mở cửa xe đi về phía xe Chử Thanh Hoành, gõ lên cửa sổ xe: “Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, các cô, ai có bằng lái xe thì đổi cho tôi một lát.”
Hà Tiểu Linh nói: “Chẳng trách, tôi còn thắc mắc tại sao hôm nay anh lại lái xe ẩu đến thế.”
Mạc Nhã Ca lại ồ lên một tiếng: “Thì ra là ngủ không ngon.”
Hà Tiểu Linh cầm chìa khóa xe từ tay Tiêu Cửu Thiều: “Vậy để tôi. Nhưng mà nói trước, tôi lái xe bình thường thôi, mọi người đi chậm một chút.”
Mạc Nhã Ca chuyển chỗ từ ghế trước thành ghế sau, giơ tay lên: “Tôi là kẻ thức thời, cơ mà cũng khuyên hai người, nên chú ý an toàn với đấy.”
Chử Thanh Hoành sắp bị đám người này làm cho hộc máu rồi, nghe vậy liền đáp: “… Trông tôi giống kẻ sẽ gây rối trật tự công cộng lắm sao?”
“Làm sao tôi biết được?”
Chử Thanh Hoành lắc đầu, tiếp tục lái xe. Cô liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Thiều một cái, anh đang đeo kính đen, ngồi tựa vào ghế nghỉ ngơi. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe màu trà, hắt nắng lên khuôn mặt anh càng khiến sống mũi cao, cái miệng đẹp càng thêm đẹp.
Đường đi qua khu dân cư mà Hình Mẫn đã nói không được rộng lắm, mỗi góc lại lắp một camera theo dõi, xe cộ đi lại phải dè chừng. Mất nửa giờ xe mới tới nơi. Quê Hình Mẫn nằm ở một thị trấn nhỏ, mặc dù anh có lòng mời tất cả mọi người về nhà mình nghỉ nhưng cả đám người đều thống nhất chọn một khách sạn gần đó nghỉ ngơi.
Cửa hàng rượu ở cách nhà Hình Mẫn không xa, công viên, suối nước nóng cũng loanh quanh đấy, đẹp cả đôi đường.
Chử Thanh Hoành dừng xe, theo đoàn đi đăng kí phòng. Cả đoàn không đặt phòng trước nhưng cũng còn may, mùa này chưa phải mùa du lịch nên phòng trống còn khá nhiều.
Đội Hình sự có hai đồng nghiệp nữ, thêm cô nữa là ba nên đặt phòng lớn. Lễ tân kiểm tra hệ thống một lát mới ngượng ngùng cười: “Ngại quá, ở khu phía đông chỉ còn lại một phòng bình thường, không còn phòng lớn. Ở khu Vọng Hồ phía tây còn có một phòng đơn ạ.”
“Vậy thì lấy phòng ở đó.” Chử Thanh Hoành nhận chìa khoá rồi xách hành lý về phòng đơn ở khu Vọng Hồ phía tây. Cô ở phía tây, cả đoàn ở phía đông. Hai phía này tương đối yên tĩnh. Cô mở cửa sổ có thể nhìn ra bể bơi nhân tạo.
Cô đang thay áo ngủ, định ngủ bù thì nhận được tin nhắn của Tiêu Cửu Thiều: “Cơm trưa cùng nhau ăn hay là anh mua thay em luôn?”
“Em không đi ăn đâu, gọi phục vụ là được rồi.” Cùng nhau đi ăn nghĩa là cùng đi với cả đoàn nữa. Cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần. Hơn nữa lại vừa lái xe đi đường dài, bây giờ cô rất mệt.
Cô ngủ một giấc rất say, chẳng lạ giường gì cả, nhắm mắt ngủ một mạch tới tận lúc hoàng hôn. Gió nhẹ làm rèm cửa bay bay, ánh hoàng hôn đỏ mờ hắt vào, trông rất mị hoặc.
Chử Thanh Hoành vừa thay xong quần áo thì Mạc Nhã Ca gọi đến: “Tỉnh ngủ chưa hả? Tỉnh rồi thì mau ra đây, chúng ta cùng tới nhà Hình Mẫn ăn cơm.”
Cô thầm than, bọn họ lấy đâu ra sinh lực tràn trề thế nhỉ? “Được rồi, tôi ra ngay đây.”
“Nhớ mang đồ bơi đi, ăn cơm xong chúng ta đi tắm suối nước nóng.”
Cô vội vàng nhét đồ bơi vào túi rồi lấy thẻ ra khoá cửa. Cả đoàn đã tập trung tại sảnh, chỉ thiếu mình cô. Định mở miệng xin lỗi, mắt lại thấy Tiêu Cửu Thiều đang đứng bên cửa sổ, mặc áo sơmi, vạt áo buông, hai cúc áo trên để hở, lộ xương quai xanh… Rất không nghiêm túc! Nhìn đến đây, lời xin lỗi trong cổ họng cô cũng tắt ngấm. Cô còn tưởng anh sẽ mặc áo sơ mi sơ vin, quần tây đen nghiêm túc đi suối nước nóng nữa cơ đấy.
Nhà Hình Mẫn bị cả đoàn tập kích. Gia đình anh ta xây dựng khuôn viên theo mô hình một khu nhà Tiểu Dương nhỏ, bây giờ đón nhiều người như thế này bỗng có cảm giác chật hẹp.
Tần Tấn muốn uống bia. Vợ Hình Mẫn liền cản: “Lát còn tắm suối nước nóng, không nên uống rượu bia. Không tốt cho cơ thể.” Anh ta nghe lời, không đòi uống nữa.
Mạc Nhã Ca ngồi bên cạnh liền cười nhạo.
Chử Thanh Hoành nhìn chị Hình bận rộn, thấp giọng nói: “Em còn tưởng người như Hình Mẫn, không khí gia đình sẽ rất áp lực, hoá ra không phải. Họ rất hạnh phúc.”
“Là do em có thành kiến với anh ấy.” Tiêu Cửu Thiều cũng thấp giọng trả lời.
“Ai bảo anh ấy có thành kiến với em trước.”
Anh liếc mắt nhìn cô: “Có sai không?”
Hừ, không sai. Nhưng mà…. Chử Thanh Hoành lén lút vỗ vào vết thương trên lưng anh: “Anh nói lại lần nữa xem nào?”
Tiêu Cửu Thiều hít một hơi: “Em…” Xung quanh nhiều người như vậy, cô dám không kiêng nể gì. Bàn tay đặt dưới bàn của anh lén lút nắm tay cô, bàn tay cô thon dài, mềm mại. Anh chậm rãi vuốt ve từng ngón một, cẩn thận nâng niu. Tiếng ồn trong phòng rất lớn hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hành động này.
Thêm một ngày cuối tuần khác đến, một tháng liên tục tăng ca cuối cùng cũng chấm dứt.
Hình Mẫn mời cả đội Hình sự về quê chơi. Ngay lập tức, cả đội thông qua Mạc Nhã Ca mời thêm cả Chử Thanh Hoành cùng đi với bọn họ.
Cô còn đang vui mừng đắc chí liền bị Tiêu Cửu Thiều dội hẳn một gáo nước lạnh vào mặt: “Bọn họ mời em chẳng qua là vì thiếu mất một chiếc xe thôi.” Thuê xe phải mất tiền, chi bằng mời em đi, còn có thêm tài xế miễn phí. Anh không nói câu này, tự bản thân cô cũng hiểu.
Chử Thanh Hoành chỉ tay vào mặt anh, tức giận: “Anh… Đâu phải khi nào anh cũng có lí chứ!”
Tiêu Cửu Thiều sửa sang lại vạt áo sơ mi hơi nhăn, từ tốn khoác áo vest vào. Cho dù trời đất có lở ra, anh vẫn chẳng hề suy suyển: “Vậy cứ chờ xem.”
Quả nhiên, Mạc Nhã Ca quay ngược lại, nói thêm một câu: “Đúng rồi, cô với cả Tiêu Cửu Thiều đều có xe riêng phải không? Ngày mai nhớ lái tới nhá.”
Chử Thanh Hoành nhìn Tiêu Cửu Thiều một cái, mang một bụng tức giận đi xuống bãi đỗ xe. Đi chưa được hai mươi mét, anh đã sải chân theo sau. Tiêu Cửu Thiều cầm cổ tay cô: “Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?”
Chử Thanh Hoành giơ cổ tay lên ra hiệu cho anh nhìn. Tay cô vốn trắng nõn, lại nhỏ, gầy, bị tay anh nắm lấy nên có hơi ửng hồng, đồng hồ đeo tay bị che mất một nửa: “Bây giờ đã gần chín giờ, nhà ăn đóng cửa rồi.” Thật sự cô không hề đói. Kể từ sau cái vụ suýt nữa chết chìm trong phòng tắm ấy, lại thêm cả câu nói của tên sát nhân rằng muốn lưu giữ bộ xương của cô lại làm vật kỷ niệm, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, bụng dạ trống rỗng nhưng lại nuốt không trôi.
“Anh đưa em về.”
“Không cần đâu. Không phải ngày mai còn phải xuất hành sớm sao? Anh đưa em về rồi sáng mai lại chạy qua đón em, như vậy rất mất thời gian.”
Tiêu Cửu Thiều mỉm cười: “Ừm. Vậy em không hôn tạm biệt anh sao?”
Chử Thanh Hoành choáng váng: “Này, ở đây còn có camera đấy.” Đương nhiên anh biết ở bãi đỗ xe tầng hầm này có gắn camera, nhưng thế thì sao? Anh cũng đâu thèm để ý? Nhìn cái dáng đứng khom lưng nhọn mỏ ra đợi của anh là biết. Cô thở dài, ngẩng đầu lên, môi nhẹ nhàng chạm môi anh.
Anh cúi người xuống, để lộ xương quai xanh khêu gợi, còn có hai nốt ruồi nhỏ màu đen, lại gần liền thấy. Lúc hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau lại còn tạo cảm giác ấm áp: “Ngủ ngon.”
Tiêu Cửu Thiều kinh ngạc nhìn cô, một lúc sau mới đưa tay chạm môi mình, mỉm cười để lộ lúm đồng tiền: “Ngủ ngon.”
Trời tờ mờ sáng, Chử Thanh Hoành đã dậy sắp xếp đồ đạc. Chuyến đi hai ngày một đêm nên đồ mang theo cũng không nhiều. Sáng sớm đường sá còn thông thoáng nên lái xe một loáng đã tới điểm hẹn cùng mọi người. Cô tắt máy xuống xe, vừa xếp hàng chờ đợi, vừa rút điện thoại di động ra, định gửi cho Tiêu Cửu Thiều một tin nhắn nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
Vội vã xếp hàng mua cơm đưa cho anh như thế này rất không hợp tác phong của cô.
Hàng người nhích dần lên, sắp tới lượt mình, cô bỗng thấy có ai đó xách túi giấy xoay người lại, là Tiêu Cửu Thiều. Anh giơ túi giấy lên, lắc lắc: “Anh mua bữa sáng cho cả em rồi.”
Chử Thanh Hoành hoài nghi: “Anh có chắc là mua đúng khẩu vị của em không đấy?”
“Trí nhớ của anh không tồi.”
Hai người ngồi trong xe Tiêu Cửu Thiều ăn sáng. Chử Thanh Hoành nhìn ra bên ngoài: “Người ở đội của anh cứ thích đến muộn thế à? Đã qua giờ hẹn rồi kìa.”
“Đợt này khá mệt mỏi, tới muộn 10 phút cũng bình thường thôi.”
Cô lấy hộp phấn trong túi xách ra, nhìn qua gương chiếu hậu dặm thêm phấn: “Em quay lại xe đợi.”
Đến bây giờ cảm xúc này vẫn còn mơ hồ lắm. Cô cùng Tiêu Cửu Thiều giống như đang xác lập quan hệ. Nhưng cô lại không chắc chắn, dù sao giữa hai người cũng chưa có một lời ước định nào cả, như kiểu quan hệ giữa cô và Tạ Doãn Luy, lấy câu “Hợp thì đến không hợp thì đi” làm quy tắc trò chơi.
Chờ thêm 10 phút, quả nhiên người bên đội Hình sự mới lục tục kéo đến. Mạc Nhã Ca vừa đến đã thở dài: “Trời ạ, Tiểu Hoành cũng giàu ghê, lại còn đi xe Lexus kìa.”
* Lexus là loại xe hạng sang do công ty Toyota Nhật Bản sản xuất. Thông tin thêm => google
Một nữ đồng nghiệp khác tên là Hà Tiểu Linh cũng vừa đến, oa lên một tiếng: “Tiểu Hoành, cô có anh trai không? Hoặc em trai cũng được?”
“Không có, kể cả là chị em gái. Con rơi lưu lạc bên ngoài lại càng không.” Số thành viên trong gia đình cô so với nhà Tạ Doãn Luy ít hơn rất nhiều, Con riêng nhà họ Tạ lưu lạc bên ngoài đoán chừng cũng không ít, đứa em trai mới lên tiểu học của Tạ Doãn Luy là ví dụ.
Tần Tấn làm bộ ôm tim, khua tay múa chân lung tung: “Không có chị em gái cũng được. Tôi chỉ cần có cô thôi là ok rồi.”
Chử Thanh Hoành không thèm tức giận, còn cười trả đòn: “Xếp hàng, xếp hàng đi. Tôi đây có giá lắm nha. Sẽ không vì một cái cây mà bỏ qua cả một khu rừng rậm đâu.”
Vừa dứt lời cô liền nghe Tiêu Cửu Thiều đóng mạnh cửa xe, khởi động động cơ rồi lạnh lùng ném lại một câu: “Người đến đủ rồi thì xuất phát.” (ăn dấm chua rồi ~.~)
Chử Thanh Hoành thầm than: Buổi sáng còn vui vẻ như thế, vì một câu nói mà sắc mặt đã lạnh như núi băng ngàn năm. Ôi trời, đi thôi.
Bốn chiếc xe chậm rãi hoà vào dòng xe trên đường quốc lộ rồi rẽ sang đường cao tốc.
Phía trước có một xe của người đội Hình sự dẫn đường, vị trí thứ hai vốn là xe của Chử Thanh Hoành. Kết quả là, xe vừa lên đường cao tốc không lâu thì xe của Tiêu Cửu Thiều đang đi kế sau cô phóng vù lên, vượt lên trước.
Mạc Nhã Ca tắc lưỡi: “Mình có nên gọi điện nhắc nhở cậu ta không đây? Tốc độ gì kinh hồn vậy?”
Chử Thanh Hoành liếc nhìn đồng hồ vận tốc, xe cô đang đi với vận tốc gần như là cao nhất, nếu xe anh vượt lên trước thì dĩ nhiên tốc độ rất kinh hồn rồi.
Khoảng hai giờ sau, mấy chiếc xe bắt đầu chạy chậm lại, tạm nghỉ ở một trạm dừng chân. Chử Thanh Hoành cũng rẽ vào theo.
Một đồng nghiệp bên đội Hình sự đi mua mấy chai nước quay về, chỉ hướng: “Lúc nãy chúng ta đã đi đường cao tốc rồi. Lát nữa còn phải lái qua một khu dân cư, mọi người nhớ chú ý tốc độ.” Nói xong, anh ta còn liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Thiều một cái.
Tần Tấn ngồi xe Tiêu Cửu Thiều còn nói đùa: “Sắp đến nơi rồi, lại sắp được nhìn mấy mỹ nữ mặc bikini mát mẻ. Ha ha.” Nói xong còn vỗ vai Tiêu Cửu Thiều: “Đáng tiếc, người anh em không có diễm phúc ấy rồi. Có bạn gái rồi cấm có nhìn lung tung đấy.”
Chử Thanh Hoành hoảng sợ, quay đầu nhìn bọn họ.
Hà Tiểu Linh lập tức chạy qua: “Cái gì? Anh Tiêu có bạn gái rồi á?!”
Tần Tấn ra vẻ tinh ranh: “Tôi vừa phát hiện ra trên xe cậu ta có một hộp phấn trang điểm, không của bạn gái thì của ai chứ?”
Chử Thanh Hoành giật mình, lục tìm lại túi xách, quả nhiên, hộp phấn bị rơi rồi.
Mạc Nhã Ca thấy động tác này của cô, ồ lên một tiếng đầy ẩn ý. Một lát sau, Tiêu Cửu Thiều mở cửa xe đi về phía xe Chử Thanh Hoành, gõ lên cửa sổ xe: “Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, các cô, ai có bằng lái xe thì đổi cho tôi một lát.”
Hà Tiểu Linh nói: “Chẳng trách, tôi còn thắc mắc tại sao hôm nay anh lại lái xe ẩu đến thế.”
Mạc Nhã Ca lại ồ lên một tiếng: “Thì ra là ngủ không ngon.”
Hà Tiểu Linh cầm chìa khóa xe từ tay Tiêu Cửu Thiều: “Vậy để tôi. Nhưng mà nói trước, tôi lái xe bình thường thôi, mọi người đi chậm một chút.”
Mạc Nhã Ca chuyển chỗ từ ghế trước thành ghế sau, giơ tay lên: “Tôi là kẻ thức thời, cơ mà cũng khuyên hai người, nên chú ý an toàn với đấy.”
Chử Thanh Hoành sắp bị đám người này làm cho hộc máu rồi, nghe vậy liền đáp: “… Trông tôi giống kẻ sẽ gây rối trật tự công cộng lắm sao?”
“Làm sao tôi biết được?”
Chử Thanh Hoành lắc đầu, tiếp tục lái xe. Cô liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Thiều một cái, anh đang đeo kính đen, ngồi tựa vào ghế nghỉ ngơi. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe màu trà, hắt nắng lên khuôn mặt anh càng khiến sống mũi cao, cái miệng đẹp càng thêm đẹp.
Đường đi qua khu dân cư mà Hình Mẫn đã nói không được rộng lắm, mỗi góc lại lắp một camera theo dõi, xe cộ đi lại phải dè chừng. Mất nửa giờ xe mới tới nơi. Quê Hình Mẫn nằm ở một thị trấn nhỏ, mặc dù anh có lòng mời tất cả mọi người về nhà mình nghỉ nhưng cả đám người đều thống nhất chọn một khách sạn gần đó nghỉ ngơi.
Cửa hàng rượu ở cách nhà Hình Mẫn không xa, công viên, suối nước nóng cũng loanh quanh đấy, đẹp cả đôi đường.
Chử Thanh Hoành dừng xe, theo đoàn đi đăng kí phòng. Cả đoàn không đặt phòng trước nhưng cũng còn may, mùa này chưa phải mùa du lịch nên phòng trống còn khá nhiều.
Đội Hình sự có hai đồng nghiệp nữ, thêm cô nữa là ba nên đặt phòng lớn. Lễ tân kiểm tra hệ thống một lát mới ngượng ngùng cười: “Ngại quá, ở khu phía đông chỉ còn lại một phòng bình thường, không còn phòng lớn. Ở khu Vọng Hồ phía tây còn có một phòng đơn ạ.”
“Vậy thì lấy phòng ở đó.” Chử Thanh Hoành nhận chìa khoá rồi xách hành lý về phòng đơn ở khu Vọng Hồ phía tây. Cô ở phía tây, cả đoàn ở phía đông. Hai phía này tương đối yên tĩnh. Cô mở cửa sổ có thể nhìn ra bể bơi nhân tạo.
Cô đang thay áo ngủ, định ngủ bù thì nhận được tin nhắn của Tiêu Cửu Thiều: “Cơm trưa cùng nhau ăn hay là anh mua thay em luôn?”
“Em không đi ăn đâu, gọi phục vụ là được rồi.” Cùng nhau đi ăn nghĩa là cùng đi với cả đoàn nữa. Cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần. Hơn nữa lại vừa lái xe đi đường dài, bây giờ cô rất mệt.
Cô ngủ một giấc rất say, chẳng lạ giường gì cả, nhắm mắt ngủ một mạch tới tận lúc hoàng hôn. Gió nhẹ làm rèm cửa bay bay, ánh hoàng hôn đỏ mờ hắt vào, trông rất mị hoặc.
Chử Thanh Hoành vừa thay xong quần áo thì Mạc Nhã Ca gọi đến: “Tỉnh ngủ chưa hả? Tỉnh rồi thì mau ra đây, chúng ta cùng tới nhà Hình Mẫn ăn cơm.”
Cô thầm than, bọn họ lấy đâu ra sinh lực tràn trề thế nhỉ? “Được rồi, tôi ra ngay đây.”
“Nhớ mang đồ bơi đi, ăn cơm xong chúng ta đi tắm suối nước nóng.”
Cô vội vàng nhét đồ bơi vào túi rồi lấy thẻ ra khoá cửa. Cả đoàn đã tập trung tại sảnh, chỉ thiếu mình cô. Định mở miệng xin lỗi, mắt lại thấy Tiêu Cửu Thiều đang đứng bên cửa sổ, mặc áo sơmi, vạt áo buông, hai cúc áo trên để hở, lộ xương quai xanh… Rất không nghiêm túc! Nhìn đến đây, lời xin lỗi trong cổ họng cô cũng tắt ngấm. Cô còn tưởng anh sẽ mặc áo sơ mi sơ vin, quần tây đen nghiêm túc đi suối nước nóng nữa cơ đấy.
Nhà Hình Mẫn bị cả đoàn tập kích. Gia đình anh ta xây dựng khuôn viên theo mô hình một khu nhà Tiểu Dương nhỏ, bây giờ đón nhiều người như thế này bỗng có cảm giác chật hẹp.
Tần Tấn muốn uống bia. Vợ Hình Mẫn liền cản: “Lát còn tắm suối nước nóng, không nên uống rượu bia. Không tốt cho cơ thể.” Anh ta nghe lời, không đòi uống nữa.
Mạc Nhã Ca ngồi bên cạnh liền cười nhạo.
Chử Thanh Hoành nhìn chị Hình bận rộn, thấp giọng nói: “Em còn tưởng người như Hình Mẫn, không khí gia đình sẽ rất áp lực, hoá ra không phải. Họ rất hạnh phúc.”
“Là do em có thành kiến với anh ấy.” Tiêu Cửu Thiều cũng thấp giọng trả lời.
“Ai bảo anh ấy có thành kiến với em trước.”
Anh liếc mắt nhìn cô: “Có sai không?”
Hừ, không sai. Nhưng mà…. Chử Thanh Hoành lén lút vỗ vào vết thương trên lưng anh: “Anh nói lại lần nữa xem nào?”
Tiêu Cửu Thiều hít một hơi: “Em…” Xung quanh nhiều người như vậy, cô dám không kiêng nể gì. Bàn tay đặt dưới bàn của anh lén lút nắm tay cô, bàn tay cô thon dài, mềm mại. Anh chậm rãi vuốt ve từng ngón một, cẩn thận nâng niu. Tiếng ồn trong phòng rất lớn hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hành động này.
/53
|