Mặt trời ló rạng, ánh bình minh rực rỡ, nền trời rực lên như một tấm lụa đỏ vắt ngang không trung.
Thanh Hoành lạnh run cầm cập, vừa mệt vừa đói, nhưng vẫn kiên trì nhắc nhở bản thân không được dừng lại, bằng mọi giá phải khua động chân tay nếu không muốn bỏ mạng trên biển. Dòng người nối đuôi nhau bơi về hòn đảo hoang phía trước đã mất dấu nhiều người, thậm chí đã có thể đếm được bao nhiêu cái đầu đang không ngừng nhấp nhô phía trước.
Ánh bình minh phía xa xa, nơi tiếp giáp mặt biển, chói đỏ đến nhức mắt.
Cô vắt kiệt sức lực, cắn chặt răng, cố không để mình bị chìm xuống biển. Cô cố gắng hướng suy nghĩ đến những thứ tạp nham để quên đi mệt mỏi. Bao năm kiên trì rèn luyện thể lực nay phát huy hiệu quả tối đa, ít nhất cũng giúp cô kiên trì được đến lúc này.
Không biết mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng trước mắt cô cũng hiện ra hòn đảo đơn độc nằm chìm trong màn đêm u tối, cô chắc chắn như thế. Phía trước có người reo lên đầy vui mừng.
Thanh Hoành vẫn tiếp tục bơi về phía trước, bỗng nhiên nhận ra hướng gió buổi sáng đang thay đổi, dòng hải lưu cũng thay đổi theo, đây quả thật là tin dữ đối với những người đã sức cùng lực kiệt như cô. Đầu óc cô thậm chí còn nghĩ tới kết cục xấu nhất cho đoàn người là hòn đảo ở trước mặt nhưng lại không thể với tới.
Cô không dám nghĩ lung tung nữa, tự ép buộc bản thân phải quên đi mệt mỏi, đói khát và giá lạnh.
Mãi lâu sau đó, gần như cả thế kỉ, cuối cùng cô cũng có thể an toàn dạt vào hòn đảo.
Mất đi lực đẩy của nước đột ngột, cô lảo đảo ngã nhào về phía trước, bên cạnh lập tức có người đưa tay ra đỡ cô dậy, dìu vào bờ.
Người ấy cũng đã kiệt sức nhưng vẫn sẵn lòng giúp đỡ cô. Dệt hoa trên gấm nào có dễ dàng, cũng chẳng có ai nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Vì thế, hành động này của người đó thật sự đã khiến cô cảm động.
Vừa chạm chân lên bờ cát, cả hai cùng ngã vật ra, không buồn nhúc nhích.
Chử Thanh Hoành nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh. Anh ta là Thẩm Dật, không phải người cô mong ngóng. Thẩm Dật thở dốc, hổn hển nói với cô: “Nhìn tôi như thế làm gì? Bây giờ cô mới nhận ra đã yêu tôi rồi hả?”
Đã lúc này rồi mà anh ta vẫn còn sức đùa cợt,thật không biết anh ta là gã đần hay là gan góc nữa!
Chử Thanh Hoành nói: “Chẳng buồn cười chút nào.” Cô thầm nghĩ nhất định là do ở gần Tiêu Cửu Thiều quá lâu nên cô bị “lây bệnh” rồi enen mới mất đi tinh thần lạc quan, hài hước khi lâm vào tình cảnh này.
Thẩm Dật vẫn cười, mở miệng nghêu ngao: “Đứng lên đi hỡi những nô lệ đói rét cùng khổ, đứng lên đi hỡi thế giới cần lao, khi nhiệt huyết dâng trào, hãy đấu tranh cho công bằng, lẽ phải…”
Thanh Hoành cố nén mà vẫn không nhịn nổi, phì cười, vừa cười vừa ho sặc sụa.
Thẩm Dật gượng dậy, dõi mắt nhìn biển cả mênh mông, vô tận, trầm tư: “Cảm giác chết đi sống lại thế nào? Có phải cô ngộ ra rằng, thiên nhiên rất đáng sợ không?”
“Anh vẫn còn tâm trạng nghĩ về điều này cơ à?” Chử Thanh Hoành lẩm bẩm nói, “Chết mới là đáng sợ nhất.”
“Cô sai rồi, chết thực ra rất dễ dàng. Mỗi một ngày qua đi có bao nhiêu người bỏ mạng vì thảm hoạ tự nhiên? Khó có thể đếm được. Cái chết thật ra rất đáng được chúng ta hoan nghênh đón nhận, bởi vì, nó giúp chúng ta thanh tẩy mọi vết nhơ.”
Anh ta càng nói càng “nặng mùi” tôn giáo. Chử Thanh Hoành không biết anh ta có phải là một nghệ sĩ đích thực hay không, hay do được di truyền, nhưng cô cảm thấy, ở anh ta toát ra một khí chất gì đó vừa lãng mạn, vừa điên rồ, rất mới lạ.
Những người may mắn sống sót nằm la liệt trên bờ lởm chởm sỏi đá dần khôi phục sức lực. Bỗng có tiếng kêu thất thanh, một ai đó lồm cồm bò dậy và lao ra biển. Bạn bè của cậu ta lập tức giữ cậu ta lại: “Hứa Khâm, đừng kích động! Lý Trân không quay về được đâu, cậu làm thế cũng vô ích!”
Hai cái tên quen thuộc khiến đầu óc Thanh Hoành thanh tỉnh hẳn. Hứa Khâm – Lý Trân chính là một trong hai đôi tình nhân trẻ tuổi mà cô đã loại ra khỏi danh sách tình nghi. Cả bốn đều mới hai mốt tuổi, có người vừa đón sinh nhật lần thứ hai mươi,. Đối với họ, chuyến đi tới Đông Thái Bình Dương lần này thật sự là cơn ác mộng để đời.
Đối với cô cũng chẳng khác gì!
Cô vốn rất tự tin sẽ bắt được Ám Hoa, sau đó thoát ra khỏi cuộc sống hiện nay. Nhưng không. Thậm chí cô còn chưa tìm ra được nghi phạm giống Ám Hoa thì sự việc đã thành ra thế này.
Thanh Hoành thừa nhận, cô chỉ là một người bình thường, ba năm trước đã từng bất lực, ba năm sau vẫn không khá hơn.
Lúc bơi vào đảo, Thẩm Dật mang theo ba lô đựng mấy chai nước, đồ hộp và ba túi lương khô, tuy ít nhưng có còn hơn không.
Anh ta mở ba lô, dốc toàn bộ thức ăn, nước uống ra, cười khổ: “Tôi mang theo mấy thứ này lên tàu, phòng khi nửa đêm vẽ tranh đói bụng còn có chút gì đó lót dạ.” Thẩm Dật cầm hai chai nước, chia cho hai cô gái duy nhất bơi được vào bờ là Chu Tú và Thanh Hoành, còn lại đem phân phát cho cánh mày râu, hai người một chai: “Phụ nữ được ưu tiên, không ai có ý kiến chứ?”
Hình Mẫn nhìn anh ta, ánh mắt đầy thiện cảm: “Cậu chia như vậy rất hợp lý. Cậu thậm chí có quyền không phân phát thức ăn, nước uống cho mọi người.”
Thẩm Dật lắc đầu: “Ông đừng đùa, lúc này còn gay gắt căng thẳng làm gì?”
Ngô Y Thanh ngồi riêng một góc khuất trong hang đá, không nhúc nhích. Tô Quỳ bị thương nhưng anh ta chẳng thèm để ý, anh ta đã bỏ rơi cô ấy, chỉ lo cho bản thân mình.
Thẩm Dật lấy ra một hộp thịt bò, lương khô và những đồ hộp khác đều đã chia cho mọi người. Anh ta đưa tới, đặt trước mặt hai người cậu, mím môi: “Cậu, dù ít dù nhiều thì cũng phải ăn một chút đi, nếu ngày mai đội cứu hộ vẫn chưa đến, chúng ta rất có thể không còn gì ăn nữa đâu.”
Chử Thanh Hoành ôm đầu gối, chăm chú nhìn chai nước quý giá trước mặt. Cửu Thiều không có mặt trong số những người may mắn sống sót bơi vào hòn đảo này. Anh dường như biến mất, ngay cả Hình Mẫn cũng không biết tung tích của anh.
Kế hoạch mà họ dày công chuẩn bị hoàn toàn thất bại.
Thanh Hoành đưa tay chạm vào chai nước, lần đầu tiên cô phát hiện ra một điều, một chai nước lọc lại có lúc quý giá thế này. Cô chưa từng phải chịu khổ cực bao giờ, cũng chưa hề phiền muộn vì kế sinh nhai, cô muốn thứ gì đều có thể mua ngay thứ đó. Tính cách cô có đôi phần ích kỷ và ngạo mạn nhưng lại khá yếu đuối trong tình cảm. Giờ đây, Ám Hoa lại một lần nữa đánh bại cô, khiến cô gần như sụp đổ hoàn toàn.
Lòng cô đang rất đau. Chu Tú ngồi bên, tựa đầu vào vai cô, khóc nức nở.
Ước gì nỗi căm phẫn và bi ai của cô có thể truyền qua Chu Tú, tan chảy theo từng giọt nước mắt của cô ấy.
Đã lênh đênh trên biển được bốn ngày! Nếu đúng theo kế hoạch đã định thì bây giờ tất cả du khách đang cùng tham gia lặn biển, bắt hải sản tươi ngon làm thành thức ăn ngon lành.
Chử Thanh Hoành lặng im không nói gì, những người xung quanh cô cũng vậy, ai cũng nâng cao tinh thần cảnh giác. Bản năng của con người chính là theo lợi tránh hại, không thể tin tưởng bất kì một ai, nhất là trong tình cảnh này, một giọt nước ngọt, một mẩu thức ăn đều rất quý giá!
Ngày thứ hai con tàu gặp nạn. Đội cứu hộ vẫn chưa tới.
Đã có lúc Thanh Hoành có ý nghĩ để mặc bản thân chết đói chết khát đi, dù sao cô cũng đấu không lại Ám Hoa, đến cả một vạt áo của hắn, cô cũng chưa từng thấy.
Thẩm Dật là người duy nhất trong số những người dạt vào hòn đảo còn lạc quan, ăn một miếng thịt xay, uống một hớp nước ngọt, sau đó đứng dậy đi tìm đồ ăn. Anh ta mặc chiếc áo sơmi cỡ lớn và quần dài,vạt trước áo còn vương màu vẽ, không có áo khoác, chân đi giày lười hiệu GEOX, bước đi thoăn thoắt, nhanh nhẹn như loài mèo.
Thanh Hoành thầm nghĩ, GEOX thật sự rất thích hợp để đi trên cát sỏi, nhưng cô không chắc trên hòn đảo hoang này lại có thứ gì đó cho họ ăn được. Nếu như gặp phải thú hoang sẽ càng nguy hiểm.
Thẩm Dật đi dạo một vòng rồi về tay không. Anh ta xoè tay: “Hòn đảo này sạch quá đi, thú hoang có lẽ cũng không có đâu, nhưng thực vật thì có đấy. Có điều, chúng ta không thể tuỳ tiện ăn được.” Anh ta liếc nhìn chai nước chưa mở nắp trước mặt Thanh Hoành: “Sao cô không uống nước?”
Thanh Hoành nhìn anh ta một cái: “Không cần thiết.”
Thẩm Dật cúi thấp đầu nhìn khoảng đất dưới chân, một lúc sau mới lên tiếng: “Nói như thế này có lẽ hơi tàn nhẫn, nhưng tôi không đời nào đi giúp đỡ một kẻ chán sống đâu. Nếu cô còn muốn sống, đương nhiên rất tốt. Những nếu cô thấy tuyệt vọng thì số nước và thực phẩm cô không cần có thể cứu được người khác đấy.”
Thanh Hoành ngẩng đầu nhìn anh ta.
Không biết vì sao, trong đầu cô chợt vang lên câu nói của Cửu Thiều: “Liệu trình điều trị tâm lý được bố trí dày đặc suốt một tháng ròng không có tiến triển, nhưng anh phát hiện em tự tra cứu tài liệu tâm lý học trên mạng. Nếu em đã muốn tự cứu mình, vậy anh sẽ giúp em.” Câu nói không mang màu sắc tình cảm, hơn nữa khi ấy anh cũng chưa nảy sinh tình cảm với cô. Bây giờ cô đột nhiên nhớ tới câu nói này của anh cũng không liên quan gì đến chuyện tình cảm giữa hai người.
Sau khi nói câu đó, anh đã ngừng lại một lát. Cô nghĩ, có lẽ vế tiếp theo của câu nói đó cũng chính là câu mà Thẩm Dật vừa nói, anh sẽ để mặc cô, không muốn lãng phí thời gian với một người lạ.
Thế nhưng anh đã không nói. Thực ra, anh không hề lý trí như cô đã nghĩ, ít nhất anh còn biết để tâm cảm xúc của người đối thoại với anh.
Cô nhắm mắt một lát lại mở ra, khẽ đáp: “Nếu anh còn đủ sức, vậy hãy giúp tôi mở nắp chai nước đi.”
Thẩm Dật mỉm cười, cầm lấy chai nước, vặn mở nắp rồi đưa cho cô: “Hi vọng cô vẫn đủ sức để uống nước.”
Thanh Hoành kiểm tra vật dụng trong ba lô của mình. Hộ chiếu và di động chắc chắn không dùng được nữa vì ngâm trong nước quá lâu. Trong vòng một tháng cô đã làm hỏng hai chiếc điện thoại,. Haiz, chắc lần này trở về cô sẽ mua một chiếc di động đơn giản nhất có thể, chỉ dùng để nhắn tin và gọi điện là đủ.
Cô kiểm tra đến các loại thuốc dự phòng khi đi du lịch. Nước đã ngấm vào chai, thuốc vữa nát thành hồ nhão, không thể dùng được nữa. Chỉ còn chai nước muối sinh lí 5%, chai dung dịch tiêm truyền Glucose kẹo nho bọc giấy thiếc và mấy hộp kẹo bạc hà là còn nguyên vẹn. Cô chia kẹo bạc hà cho mọi người. Có tấm gương sáng chói mang tên Thẩm Dật ở đây, cô không thể không noi theo.
Hình Mẫn cầm chai dung dịch tiêm truyền Glucose của cô lên, cười bảo: “Nếu đến phút chót mà đội cứu hộ vẫn chưa tới, không biết chừng chúng ta vẫn có thể cầm cự thêm nhờ cái này.”
Thanh Hoành mỉm cười: “Đến lúc ấy tôi không dám chắc mình sẽ tìm được ven chuẩn đâu.”
“Như vậy tôi lại càng có cơ sở để hoài nghi trình độ chuyên môn của cô. Biết không? Bây giờ cô chỉ còn chuyên môn để cứu vớt hình tượng thôi đấy.”
Họ nhìn nhau giây lát. Thanh Hoành thầm nghĩ, chính vào lúc này, họ đã thật sự gác qua một bên những định kiến và hiểu lầm của mình với đối phương.
Cô đứng dậy, phủi bụi đất trên quần áo: “Thử tìm kiếm xung quanh sao, rất có thể sẽ tìm được nguồn nước.”
Có lẽ trong hoàn cảnh này, hành động thiết thực nhất là tiết kiệm năng lực, hạn chế đi lại. Thế nhưng, không ai biết đội cứu hộ khi nào mới tới, ngồi một chỗ đợi chờ chính là cách giết mình nhanh nhất.
Đến một góc khuất, Thanh Hoành hỏi: “Đội trưởng Hình, vì sao nhiệm vụ tối hôm đó của mọi người lại thất bại?”
Hình Mẫn cau mày vì câu hỏi thẳng thắn của cô, lát sau ông bình tĩnh đáp: “Thật sự mà nói, tôi cũng không biết vì sao. Cô quên là tối hôm đó xảy ra sự cố bất ngờ khiến tôi lộ thân phận rồi sao? Một khi thân phận bị bại lộ, tôi buộc phải rút khỏi kế hoạch.”
Lúc nói câu đó, Hình Mẫn và Thanh Hoành chạm mắt nhau, cả hai cùng nghĩ tới một vấn đề: Sự cố đó có thật là bất ngờ?
Thanh Hoành vừa đi vừa cúi người bẻ cành cây,cọng cỏ để kiểm tra và phát hiện hầu hết chúng đều cho chất nước màu trắng đục. Cô thở dài: “Nơi này là biển, không có nguồn nước ngọt, các phương pháp lấy nước truyền thống về cơ bản không có tác dụng.” Hơn nữa, trong tay họ cũng không có công cụ đốn củi, tay không không thể chặt cây lấy nước, mà nếu có thì họ cũng phải xem xét kĩ càng có nên làm hay không.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy một khúc cây bị gãy ở gần đó, cô lại gần, đưa tay kiểm tra một lát: “Kỳ lạ thật, đội trưởng Hình, khúc cây này có vẻ như không phải bị gãy một cách tự nhiên.”
Hình Mẫn ngồi xổm xuống xem xét kỹ lưỡng, cũng đồng tình với nhận định của cô: “Tạm thời cứ đánh dấu lại, cho dù vì lí do gì thì đây cũng là nguồn nước quý giá.”
Cả hai đánh dấu xong, định quay lại thì thấy Thẩm Dật đang ôm một đống quả dại và cành lá. Thanh Hoành thấy thế, bước lại gần anh ta và nói: “Anh chưa ăn thứ gì đấy chứ?”
Thẩm Dật ngơ ngác: “Chưa. Cô còn chưa kiểm tra, tôi không dám ăn chúng.”
Thanh Hoành kiểm tra một lượt, gạt bỏ hết phân nửa chúng: “Đều là loại cây lâu năm, dương xỉ và ngũ cốc đều có vấn đề.” Càng kiểm tra cô càng thất vọng: “Mấy thứ anh tìm đều có độc tính, không phải anh cố ý đấy chứ?”
Thẩm Dật nhún vai. Anh ta nhìn về phía trước rồi đột nhiên nói: “Hai người nhìn xem, trên bờ biển có phải có người không?”
Thanh Hoành lạnh run cầm cập, vừa mệt vừa đói, nhưng vẫn kiên trì nhắc nhở bản thân không được dừng lại, bằng mọi giá phải khua động chân tay nếu không muốn bỏ mạng trên biển. Dòng người nối đuôi nhau bơi về hòn đảo hoang phía trước đã mất dấu nhiều người, thậm chí đã có thể đếm được bao nhiêu cái đầu đang không ngừng nhấp nhô phía trước.
Ánh bình minh phía xa xa, nơi tiếp giáp mặt biển, chói đỏ đến nhức mắt.
Cô vắt kiệt sức lực, cắn chặt răng, cố không để mình bị chìm xuống biển. Cô cố gắng hướng suy nghĩ đến những thứ tạp nham để quên đi mệt mỏi. Bao năm kiên trì rèn luyện thể lực nay phát huy hiệu quả tối đa, ít nhất cũng giúp cô kiên trì được đến lúc này.
Không biết mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng trước mắt cô cũng hiện ra hòn đảo đơn độc nằm chìm trong màn đêm u tối, cô chắc chắn như thế. Phía trước có người reo lên đầy vui mừng.
Thanh Hoành vẫn tiếp tục bơi về phía trước, bỗng nhiên nhận ra hướng gió buổi sáng đang thay đổi, dòng hải lưu cũng thay đổi theo, đây quả thật là tin dữ đối với những người đã sức cùng lực kiệt như cô. Đầu óc cô thậm chí còn nghĩ tới kết cục xấu nhất cho đoàn người là hòn đảo ở trước mặt nhưng lại không thể với tới.
Cô không dám nghĩ lung tung nữa, tự ép buộc bản thân phải quên đi mệt mỏi, đói khát và giá lạnh.
Mãi lâu sau đó, gần như cả thế kỉ, cuối cùng cô cũng có thể an toàn dạt vào hòn đảo.
Mất đi lực đẩy của nước đột ngột, cô lảo đảo ngã nhào về phía trước, bên cạnh lập tức có người đưa tay ra đỡ cô dậy, dìu vào bờ.
Người ấy cũng đã kiệt sức nhưng vẫn sẵn lòng giúp đỡ cô. Dệt hoa trên gấm nào có dễ dàng, cũng chẳng có ai nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Vì thế, hành động này của người đó thật sự đã khiến cô cảm động.
Vừa chạm chân lên bờ cát, cả hai cùng ngã vật ra, không buồn nhúc nhích.
Chử Thanh Hoành nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh. Anh ta là Thẩm Dật, không phải người cô mong ngóng. Thẩm Dật thở dốc, hổn hển nói với cô: “Nhìn tôi như thế làm gì? Bây giờ cô mới nhận ra đã yêu tôi rồi hả?”
Đã lúc này rồi mà anh ta vẫn còn sức đùa cợt,thật không biết anh ta là gã đần hay là gan góc nữa!
Chử Thanh Hoành nói: “Chẳng buồn cười chút nào.” Cô thầm nghĩ nhất định là do ở gần Tiêu Cửu Thiều quá lâu nên cô bị “lây bệnh” rồi enen mới mất đi tinh thần lạc quan, hài hước khi lâm vào tình cảnh này.
Thẩm Dật vẫn cười, mở miệng nghêu ngao: “Đứng lên đi hỡi những nô lệ đói rét cùng khổ, đứng lên đi hỡi thế giới cần lao, khi nhiệt huyết dâng trào, hãy đấu tranh cho công bằng, lẽ phải…”
Thanh Hoành cố nén mà vẫn không nhịn nổi, phì cười, vừa cười vừa ho sặc sụa.
Thẩm Dật gượng dậy, dõi mắt nhìn biển cả mênh mông, vô tận, trầm tư: “Cảm giác chết đi sống lại thế nào? Có phải cô ngộ ra rằng, thiên nhiên rất đáng sợ không?”
“Anh vẫn còn tâm trạng nghĩ về điều này cơ à?” Chử Thanh Hoành lẩm bẩm nói, “Chết mới là đáng sợ nhất.”
“Cô sai rồi, chết thực ra rất dễ dàng. Mỗi một ngày qua đi có bao nhiêu người bỏ mạng vì thảm hoạ tự nhiên? Khó có thể đếm được. Cái chết thật ra rất đáng được chúng ta hoan nghênh đón nhận, bởi vì, nó giúp chúng ta thanh tẩy mọi vết nhơ.”
Anh ta càng nói càng “nặng mùi” tôn giáo. Chử Thanh Hoành không biết anh ta có phải là một nghệ sĩ đích thực hay không, hay do được di truyền, nhưng cô cảm thấy, ở anh ta toát ra một khí chất gì đó vừa lãng mạn, vừa điên rồ, rất mới lạ.
Những người may mắn sống sót nằm la liệt trên bờ lởm chởm sỏi đá dần khôi phục sức lực. Bỗng có tiếng kêu thất thanh, một ai đó lồm cồm bò dậy và lao ra biển. Bạn bè của cậu ta lập tức giữ cậu ta lại: “Hứa Khâm, đừng kích động! Lý Trân không quay về được đâu, cậu làm thế cũng vô ích!”
Hai cái tên quen thuộc khiến đầu óc Thanh Hoành thanh tỉnh hẳn. Hứa Khâm – Lý Trân chính là một trong hai đôi tình nhân trẻ tuổi mà cô đã loại ra khỏi danh sách tình nghi. Cả bốn đều mới hai mốt tuổi, có người vừa đón sinh nhật lần thứ hai mươi,. Đối với họ, chuyến đi tới Đông Thái Bình Dương lần này thật sự là cơn ác mộng để đời.
Đối với cô cũng chẳng khác gì!
Cô vốn rất tự tin sẽ bắt được Ám Hoa, sau đó thoát ra khỏi cuộc sống hiện nay. Nhưng không. Thậm chí cô còn chưa tìm ra được nghi phạm giống Ám Hoa thì sự việc đã thành ra thế này.
Thanh Hoành thừa nhận, cô chỉ là một người bình thường, ba năm trước đã từng bất lực, ba năm sau vẫn không khá hơn.
Lúc bơi vào đảo, Thẩm Dật mang theo ba lô đựng mấy chai nước, đồ hộp và ba túi lương khô, tuy ít nhưng có còn hơn không.
Anh ta mở ba lô, dốc toàn bộ thức ăn, nước uống ra, cười khổ: “Tôi mang theo mấy thứ này lên tàu, phòng khi nửa đêm vẽ tranh đói bụng còn có chút gì đó lót dạ.” Thẩm Dật cầm hai chai nước, chia cho hai cô gái duy nhất bơi được vào bờ là Chu Tú và Thanh Hoành, còn lại đem phân phát cho cánh mày râu, hai người một chai: “Phụ nữ được ưu tiên, không ai có ý kiến chứ?”
Hình Mẫn nhìn anh ta, ánh mắt đầy thiện cảm: “Cậu chia như vậy rất hợp lý. Cậu thậm chí có quyền không phân phát thức ăn, nước uống cho mọi người.”
Thẩm Dật lắc đầu: “Ông đừng đùa, lúc này còn gay gắt căng thẳng làm gì?”
Ngô Y Thanh ngồi riêng một góc khuất trong hang đá, không nhúc nhích. Tô Quỳ bị thương nhưng anh ta chẳng thèm để ý, anh ta đã bỏ rơi cô ấy, chỉ lo cho bản thân mình.
Thẩm Dật lấy ra một hộp thịt bò, lương khô và những đồ hộp khác đều đã chia cho mọi người. Anh ta đưa tới, đặt trước mặt hai người cậu, mím môi: “Cậu, dù ít dù nhiều thì cũng phải ăn một chút đi, nếu ngày mai đội cứu hộ vẫn chưa đến, chúng ta rất có thể không còn gì ăn nữa đâu.”
Chử Thanh Hoành ôm đầu gối, chăm chú nhìn chai nước quý giá trước mặt. Cửu Thiều không có mặt trong số những người may mắn sống sót bơi vào hòn đảo này. Anh dường như biến mất, ngay cả Hình Mẫn cũng không biết tung tích của anh.
Kế hoạch mà họ dày công chuẩn bị hoàn toàn thất bại.
Thanh Hoành đưa tay chạm vào chai nước, lần đầu tiên cô phát hiện ra một điều, một chai nước lọc lại có lúc quý giá thế này. Cô chưa từng phải chịu khổ cực bao giờ, cũng chưa hề phiền muộn vì kế sinh nhai, cô muốn thứ gì đều có thể mua ngay thứ đó. Tính cách cô có đôi phần ích kỷ và ngạo mạn nhưng lại khá yếu đuối trong tình cảm. Giờ đây, Ám Hoa lại một lần nữa đánh bại cô, khiến cô gần như sụp đổ hoàn toàn.
Lòng cô đang rất đau. Chu Tú ngồi bên, tựa đầu vào vai cô, khóc nức nở.
Ước gì nỗi căm phẫn và bi ai của cô có thể truyền qua Chu Tú, tan chảy theo từng giọt nước mắt của cô ấy.
Đã lênh đênh trên biển được bốn ngày! Nếu đúng theo kế hoạch đã định thì bây giờ tất cả du khách đang cùng tham gia lặn biển, bắt hải sản tươi ngon làm thành thức ăn ngon lành.
Chử Thanh Hoành lặng im không nói gì, những người xung quanh cô cũng vậy, ai cũng nâng cao tinh thần cảnh giác. Bản năng của con người chính là theo lợi tránh hại, không thể tin tưởng bất kì một ai, nhất là trong tình cảnh này, một giọt nước ngọt, một mẩu thức ăn đều rất quý giá!
Ngày thứ hai con tàu gặp nạn. Đội cứu hộ vẫn chưa tới.
Đã có lúc Thanh Hoành có ý nghĩ để mặc bản thân chết đói chết khát đi, dù sao cô cũng đấu không lại Ám Hoa, đến cả một vạt áo của hắn, cô cũng chưa từng thấy.
Thẩm Dật là người duy nhất trong số những người dạt vào hòn đảo còn lạc quan, ăn một miếng thịt xay, uống một hớp nước ngọt, sau đó đứng dậy đi tìm đồ ăn. Anh ta mặc chiếc áo sơmi cỡ lớn và quần dài,vạt trước áo còn vương màu vẽ, không có áo khoác, chân đi giày lười hiệu GEOX, bước đi thoăn thoắt, nhanh nhẹn như loài mèo.
Thanh Hoành thầm nghĩ, GEOX thật sự rất thích hợp để đi trên cát sỏi, nhưng cô không chắc trên hòn đảo hoang này lại có thứ gì đó cho họ ăn được. Nếu như gặp phải thú hoang sẽ càng nguy hiểm.
Thẩm Dật đi dạo một vòng rồi về tay không. Anh ta xoè tay: “Hòn đảo này sạch quá đi, thú hoang có lẽ cũng không có đâu, nhưng thực vật thì có đấy. Có điều, chúng ta không thể tuỳ tiện ăn được.” Anh ta liếc nhìn chai nước chưa mở nắp trước mặt Thanh Hoành: “Sao cô không uống nước?”
Thanh Hoành nhìn anh ta một cái: “Không cần thiết.”
Thẩm Dật cúi thấp đầu nhìn khoảng đất dưới chân, một lúc sau mới lên tiếng: “Nói như thế này có lẽ hơi tàn nhẫn, nhưng tôi không đời nào đi giúp đỡ một kẻ chán sống đâu. Nếu cô còn muốn sống, đương nhiên rất tốt. Những nếu cô thấy tuyệt vọng thì số nước và thực phẩm cô không cần có thể cứu được người khác đấy.”
Thanh Hoành ngẩng đầu nhìn anh ta.
Không biết vì sao, trong đầu cô chợt vang lên câu nói của Cửu Thiều: “Liệu trình điều trị tâm lý được bố trí dày đặc suốt một tháng ròng không có tiến triển, nhưng anh phát hiện em tự tra cứu tài liệu tâm lý học trên mạng. Nếu em đã muốn tự cứu mình, vậy anh sẽ giúp em.” Câu nói không mang màu sắc tình cảm, hơn nữa khi ấy anh cũng chưa nảy sinh tình cảm với cô. Bây giờ cô đột nhiên nhớ tới câu nói này của anh cũng không liên quan gì đến chuyện tình cảm giữa hai người.
Sau khi nói câu đó, anh đã ngừng lại một lát. Cô nghĩ, có lẽ vế tiếp theo của câu nói đó cũng chính là câu mà Thẩm Dật vừa nói, anh sẽ để mặc cô, không muốn lãng phí thời gian với một người lạ.
Thế nhưng anh đã không nói. Thực ra, anh không hề lý trí như cô đã nghĩ, ít nhất anh còn biết để tâm cảm xúc của người đối thoại với anh.
Cô nhắm mắt một lát lại mở ra, khẽ đáp: “Nếu anh còn đủ sức, vậy hãy giúp tôi mở nắp chai nước đi.”
Thẩm Dật mỉm cười, cầm lấy chai nước, vặn mở nắp rồi đưa cho cô: “Hi vọng cô vẫn đủ sức để uống nước.”
Thanh Hoành kiểm tra vật dụng trong ba lô của mình. Hộ chiếu và di động chắc chắn không dùng được nữa vì ngâm trong nước quá lâu. Trong vòng một tháng cô đã làm hỏng hai chiếc điện thoại,. Haiz, chắc lần này trở về cô sẽ mua một chiếc di động đơn giản nhất có thể, chỉ dùng để nhắn tin và gọi điện là đủ.
Cô kiểm tra đến các loại thuốc dự phòng khi đi du lịch. Nước đã ngấm vào chai, thuốc vữa nát thành hồ nhão, không thể dùng được nữa. Chỉ còn chai nước muối sinh lí 5%, chai dung dịch tiêm truyền Glucose kẹo nho bọc giấy thiếc và mấy hộp kẹo bạc hà là còn nguyên vẹn. Cô chia kẹo bạc hà cho mọi người. Có tấm gương sáng chói mang tên Thẩm Dật ở đây, cô không thể không noi theo.
Hình Mẫn cầm chai dung dịch tiêm truyền Glucose của cô lên, cười bảo: “Nếu đến phút chót mà đội cứu hộ vẫn chưa tới, không biết chừng chúng ta vẫn có thể cầm cự thêm nhờ cái này.”
Thanh Hoành mỉm cười: “Đến lúc ấy tôi không dám chắc mình sẽ tìm được ven chuẩn đâu.”
“Như vậy tôi lại càng có cơ sở để hoài nghi trình độ chuyên môn của cô. Biết không? Bây giờ cô chỉ còn chuyên môn để cứu vớt hình tượng thôi đấy.”
Họ nhìn nhau giây lát. Thanh Hoành thầm nghĩ, chính vào lúc này, họ đã thật sự gác qua một bên những định kiến và hiểu lầm của mình với đối phương.
Cô đứng dậy, phủi bụi đất trên quần áo: “Thử tìm kiếm xung quanh sao, rất có thể sẽ tìm được nguồn nước.”
Có lẽ trong hoàn cảnh này, hành động thiết thực nhất là tiết kiệm năng lực, hạn chế đi lại. Thế nhưng, không ai biết đội cứu hộ khi nào mới tới, ngồi một chỗ đợi chờ chính là cách giết mình nhanh nhất.
Đến một góc khuất, Thanh Hoành hỏi: “Đội trưởng Hình, vì sao nhiệm vụ tối hôm đó của mọi người lại thất bại?”
Hình Mẫn cau mày vì câu hỏi thẳng thắn của cô, lát sau ông bình tĩnh đáp: “Thật sự mà nói, tôi cũng không biết vì sao. Cô quên là tối hôm đó xảy ra sự cố bất ngờ khiến tôi lộ thân phận rồi sao? Một khi thân phận bị bại lộ, tôi buộc phải rút khỏi kế hoạch.”
Lúc nói câu đó, Hình Mẫn và Thanh Hoành chạm mắt nhau, cả hai cùng nghĩ tới một vấn đề: Sự cố đó có thật là bất ngờ?
Thanh Hoành vừa đi vừa cúi người bẻ cành cây,cọng cỏ để kiểm tra và phát hiện hầu hết chúng đều cho chất nước màu trắng đục. Cô thở dài: “Nơi này là biển, không có nguồn nước ngọt, các phương pháp lấy nước truyền thống về cơ bản không có tác dụng.” Hơn nữa, trong tay họ cũng không có công cụ đốn củi, tay không không thể chặt cây lấy nước, mà nếu có thì họ cũng phải xem xét kĩ càng có nên làm hay không.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy một khúc cây bị gãy ở gần đó, cô lại gần, đưa tay kiểm tra một lát: “Kỳ lạ thật, đội trưởng Hình, khúc cây này có vẻ như không phải bị gãy một cách tự nhiên.”
Hình Mẫn ngồi xổm xuống xem xét kỹ lưỡng, cũng đồng tình với nhận định của cô: “Tạm thời cứ đánh dấu lại, cho dù vì lí do gì thì đây cũng là nguồn nước quý giá.”
Cả hai đánh dấu xong, định quay lại thì thấy Thẩm Dật đang ôm một đống quả dại và cành lá. Thanh Hoành thấy thế, bước lại gần anh ta và nói: “Anh chưa ăn thứ gì đấy chứ?”
Thẩm Dật ngơ ngác: “Chưa. Cô còn chưa kiểm tra, tôi không dám ăn chúng.”
Thanh Hoành kiểm tra một lượt, gạt bỏ hết phân nửa chúng: “Đều là loại cây lâu năm, dương xỉ và ngũ cốc đều có vấn đề.” Càng kiểm tra cô càng thất vọng: “Mấy thứ anh tìm đều có độc tính, không phải anh cố ý đấy chứ?”
Thẩm Dật nhún vai. Anh ta nhìn về phía trước rồi đột nhiên nói: “Hai người nhìn xem, trên bờ biển có phải có người không?”
/53
|