Tiếng Ngân Rung Của Quỷ

Chương 35

/53


Họ ra khỏi thang máy, Thanh Hoành bật di động tìm khách sạn quanh đó. “Đặc sản” của thành phố Nam chính là bãi cát tuyệt đẹp, khách sạn hạng sang và đồ hải sản phong phú.

Cửu Thiều ghé vào nhìn:

– Chọn khách sạn ven biển đi.

– Tại sao?

Cô không hiểu. Bờ biển cách trung tâm thành phố rất xa, mặc dù có thể dễ dàng bắt xe hoặc đi tàu điện ngầm, nhưng không tiện bằng các khách sạn nằm ngay khu trung tâm.

– Em bảo thích căn phòng nhìn ra biển còn gì. Như thế em có thể tản bộ trên bãi biển bất cứ lúc nào em muốn.

Thanh Hoành nhanh chóng chọn được một khách sạn, cô đặt phòng qua điện thoại.

– Nhưng đó là khách sạn hạng sang, chúng ta phải trình chứng minh thư khi đặt phòng, không sao chứ?

Cửu Thiều mỉm cười:

– Đến lúc để Hình Mẫn tìm được chúng ta rồi.

Thanh Hoành tắt di động, đột nhiên bảo:

– Tô Quỳ không giống người dễ tin lời người khác. Nhưng vì sao cô ta lại dễ dàng tin anh như thế, thậm chí không buồn xem kỹ thẻ ngành của anh.

– Cô ta đã kiểm chứng rồi.

– Khi nào? Sao em không biết?

– Trước lúc chúng ta ra về, cô ta đã gọi anh lại.

Thanh Hoành lập tức nhớ ra:

– Cô ta gọi anh là Lưu Hạ. Nếu lúc ấy anh không phản ứng nhanh nhạy, hoặc tỏ ra thiếu tự nhiên, chắc chắn cô ta sẽ biết anh mạo danh.

– Cô ta khôn ngoan, giảo hoạt hơn em nhiều! – Cửu Thiều khoác vai cô. – Cô ta ăn muối nhiều hơn em ăn cơm đấy.

Thanh Hoành ấm ức:

– Đừng đùa, cô ta không thể ăn nhiều muối như vậy được.

Thanh Hoành đặt phòng hạng thương gia, nên trong phòng trang bị sẵn máy vi tính, bàn làm việc và giá sách.

Lúc làm thủ tục, Cửu Thiều đặt cọc mười ngày, khiến cô không nén nổi, cứ muốn trêu chọc anh:

– Anh đã tốn rất nhiều tiền vì Ám Hoa. Sắp đến mùa du lịch, giá phòng sẽ tăng lên từng ngày.

Không ngờ, anh hài hước đáp lại:

– Giá của hắn cũng cao lắm chứ, xét về tổng thể anh vẫn được hời.

Vì đi vội, họ không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ một lát đã sắp xếp xong hai ba lô. Nhưng vẫn chưa đến giờ ăn, Thanh Hoành buồn chán, bật máy tính lên mạng. Không biết bất chợt nghĩ đến điều gì, cô quyết định mở lại thư điện tử mà Ám Hoa gửi cho cô. Sau đó tìm kiếm thông tin về địa chỉ hòm thư ấy. Lần trước cô gửi thư hồi đáp nhưng bị đẩy về. Nên cô nghĩ có tìm kiếm cũng vô ích, nào ngờ lại nhảy ra một trang blog. Cô nhấn vào đường link của trang đó, nhưng muốn mở các mục thì phải nhập mật mã, điều thú vị là mật mã được gợi ý bằng câu hỏi: Bức tranh của Van Gogh mà bạn yêu thích nhất?

Cô cảm thấy câu hỏi này thật kỳ quặc, vì sao không là: Bức tranh của Van Gogh mà tôi yêu thích nhất? “Bạn” ở đây có phải ám chỉ cô không?

Lúc ấy, Cửu Thiều đứng cách cô không xa, cô gọi:

– Anh mau lại đây xem mật mã của cái này là gì?

Cửu Thiều đến sau lưng cô, tay chống ghế, chăm chú nhìn màn hình:

– Liên quan đến Ám Hoa?

Thanh Hoành kể lại cho anh nghe, Ám Hoa ngang nhiên gửi thư điện tử cho tất cả mọi người trong Sở, viết rằng: “Mấy ngày qua tôi đã rất vui sướng”, và gửi thư riêng cho cô với nội dung: “Cô làm tôi thất vọng quá!”, rồi cô tình cờ phát hiện ra trang blog này như thế nào.

Cửu Thiều đưa mắt nhìn cô, đột nhiên anh hỏi:

– Em ấn tượng với bức tranh nào của Van Gogh nhất?

– Đêm đầy sao? Hoa hướng dương? Quán cà phê về đêm? – Thanh Hoành rầu rĩ: – Thực lòng, em không biết nhiều về tranh của Van Gogh nên không thể nói là thích bức nào nhất. Cha em thì thích tranh của Triệu Vô Cực, cũng từng tham gia đấu giá, nhưng em hầu như mù tịt về tranh sơn dầu.

Anh đặt tay lên vai cô:

– Gõ thử Đêm đầy sao đi, đây là đáp án em nghĩ đến đầu tiên.

Thanh Hoành gõ ba chữ Đêm đầy sao, màn hình hiện lên kết quả: Đáp án không đúng, bạn còn một lần nhập mật mã nữa.

Cửu Thiều kéo ghế lại, ngồi sau cô, anh nói:

– Đề bài lần này của Ám Hoa không nhắm vào em mà là anh.

– Sao anh biết?

– Xét trong một lĩnh vực, Van Gogh là người vô cùng tài hoa, nhưng tài hoa của ông rất khác người, vì thế thời đó nảy sinh rất nhiều tranh cãi về ông. Ám Hoa muốn ám chỉ rằng, anh cũng giống Van Gogh, quan điểm sống và cả lối hành xử đều không dễ được mọi người chấp nhận. – Cửu Thiều cười mỉa: – Đúng là cách nghĩ thiển cận từ một phía.

Anh rê chuột, tìm kiếm những bức ảnh chụp tranh của Van Gogh có hiệu ứng tốt nhất, xem xét kỹ lưỡng từng bức một, xóa đi một số bức, tiếp tục so sánh, đánh giá những bức còn lại, lại xóa đi một vài bức. Cuối cùng anh phóng to bức Hoa diên vĩ.

– Em nhìn bức tranh này đi, những bông hoa diên vĩ màu lam tím không ngừng vươn lên sinh sôi, nhưng có một bông hoa màu trắng duy nhất mọc tách biệt, giống như đang đứng bên ngoài quan sát vậy. Khổ đau chính là cuộc đời, và bi thương là mãi mãi. Khi vẽ bức tranh này, tinh thần của Van Gogh đã bắt đầu có vấn đề.

Anh gõ ba chữ Hoa diên vĩ không một chút do dự, và chỉ trong nháy mắt màn hình vi tính xuất hiện một trang mới.

Thanh Hoành cảm thấy máu huyết trong cơ thể bỗng nhiên sục sôi. Đây là lần đầu tiên cô được tận mắt thấy Cửu Thiều giải mã, có cảm giác như đang được chứng kiến anh và Ám Hoa đấu trí, và trong bước đi đầu tiên, anh đã đưa ra quyết định rất chính xác.

Nhưng trang vừa hiện ra chỉ toàn chữ là chữ, lại là một tiểu thuyết khiêu dâm.

Thanh Hoành đọc lướt mười dòng đầu, ngoài việc miêu tả các cơ quan sinh dục và một số tư thế, động tác thì không còn nội dung gì khác.

– Hắn đúng là bệnh hoạn, còn đăng tải cả những thứ này.

Cửu Thiều tập trung toàn bộ sự chú ý vào màn hình máy tính, anh gần như không bỏ sót một chữ nào. Nghe cô càu nhàu anh cũng chỉ đưa tay ra khẽ vuốt tóc cô, mà không hề lên tiếng.

Thanh Hoành ngó đồng hồ, anh đã đọc suốt mười lăm phút, còn muốn đọc đến bao giờ nữa?

Bỗng, anh cầm xấp giấy và chiếc bút mà khách sạn bày sẵn trên bàn, viết chữ đầu tiên ra giấy: “Tôi”. Một lát sau, anh viết chữ thứ hai “Và” và chữ thứ ba “Anh”, sau đó là một câu hoàn chỉnh: “Tôi và anh giống nhau cả thôi”. Anh khẽ nói:

– Đó là loại mật mã ngắt quãng, cách hai mươi chữ truyền tải một thông tin. Thì ra độ mẫn cảm về mật mã của hắn kém đến như vậy.

Thanh Hoành đọc câu anh viết ra tờ giấy, hỏi:

– … Hắn nói vậy là có ý gì? Gây dựng quan hệ?

– Anh không dám chắc, có lẽ hắn muốn nói rằng giữa anh và hắn có nhiều điểm tương đồng. – Cửu Thiều tỏ vẻ khinh bỉ: – Anh mà có điểm chung với kẻ thiểu năng ngôn ngữ như hắn ư?

Anh đứng lên, xếp ghế vào chỗ cũ:

– Đi ăn thôi.

Đằng sau khách sạn là bãi biển cát trắng, mềm mịn như một tấm lụa thượng hạng. Có lẽ sắp mưa, nền trời ngoài bãi biển bao trùm bởi một màu lam tím kỳ dị, rặng cao su trồng ven biển nghiêng ngả giữa cuồng phong.

Một nghệ sĩ chơi đàn rong nhanh nhẹn chạy đến, hỏi:

– Anh chị có muốn nghe một khúc nhạc không?

Thanh Hoành ngẩng lên, mỉm cười, đáp:

– Anh biết chơi bản âm láy ma quỷ không?

Người nghệ sĩ tỏ ra bối rối:

– Xin lỗi, bản sonate này tương đối phức tạp, trình độ của tôi còn non kém.

Cô biết yêu cầu như thế là làm khó người khác, liền đổi lại:

– Vậy thì bản Minuet nhẹ nhàng, vui vẻ của Bach.

Khi anh chàng chơi nhạc dạo kết thúc bản nhạc, Thanh Hoành nhanh nhẹn trả tiền thay Cửu Thiều. Họ đang ăn thì anh đứng lên đi vào nhà vệ sinh, lúc quay lại, anh mang theo cây vĩ cầm trên tay.

Thanh Hoành không tỏ ra ngạc nhiên, cô cười, bảo:

– Phiền phức rồi đây, em phải boa cho anh bao nhiêu?

Cửu Thiều mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền khiến người ta phải ngây ngất.

– Yên tâm, em trả được mà.

Anh đặt vĩ cầm lên vai, nghiêng đầu hỏi:

– Bắt đầu từ bản Minuet của Bach nhé!

– Anh định chơi mấy bản? – Cô chống cằm. – Anh no rồi à? Không định ăn xong mới biểu diễn?

Cửu Thiều đặt nhẹ cây vĩ lên dây đàn, chỉnh tư thế và bắt đầu diễn tấu bản Minuet của Bach. Bản nhạc này rất dễ chơi, giai điệu của đoạn nhạc chính lặp đi lặp lại, không thể hiện được trình độ của người chơi đàn. Sau lưng anh là bầu trời màu lam tím, bên dưới là bãi cát trắng tinh khôi, gió biển lùa vào dãy hành lang của khu ẩm thực, vạt áo sơ mi của anh tung bay theo gió.

Thanh Hoành chìm đắm trong tiếng nhạc, bản Minuet kết thúc, cô vỗ tay cổ vũ nhưng không phát ra tiếng. Bản tiếp theo vẫn của Bach, tổ khúc số 2 cho violoncello độc tấu cung Rê thứ. Lúc đầu anh còn mải mê phô diễn kỹ thuật, nhưng đến bản nhạc thứ ba, vũ khúc của Jascha Heifetz thì anh nhắm nghiền mắt lại, hoàn toàn nhập tâm vào bản nhạc.

Thanh Hoành không rõ cô đang nghe nhạc hay đang xem anh biểu diễn, từng động tác kéo vĩ của anh, những ngón tay điêu luyện lướt trên dây đàn đều khiến cô mê mẩn. Đột nhiên, anh thay đổi phong cách chơi nhạc, vũ khúc vui nhộn lúc trước bỗng chuyển sang giai điệu thê thiết như than như khóc.

Cô đã nghe bản âm láy ma quỷ này rất nhiều lần, vì thế, ngay khi nốt nhạc đầu tiên nảy lên, cô nhận ra ngay tức khắc. Ngón tay anh như nhảy múa trên dây đàn, khúc nhạc nhanh chóng đi vào đoạn chính. Ở một quãng rung đòi hỏi kỹ thuật đỉnh cao, bất chợt cô nghe ra một lạc âm. Cô ngạc nhiên, chăm chú nhìn và thấy một sợi dây đàn mềm mại rủ xuống bên má anh.

Cô thầm nghĩ, vì sao dây đàn bị đứt? Có phải trong lòng anh chất chứa ưu phiền?

Cửu Thiều không hề ngơi nghỉ, anh chơi tiếp bản nhạc cho đến những nốt sau cùng.

Thanh Hoành thở phào, lo lắng hỏi:

– Anh vẫn ổn chứ?

Anh buông đàn, chỉ cười, không nói. Anh chàng chơi nhạc dạo khi nãy hấp tấp từ đằng xa chạy lại, tha thiết giãi bày:

– Kỹ thuật chơi đàn của anh thật đáng nể, tôi múa rìu qua mắt thợ, thật ngại quá!

Cửu Thiều trả đàn cho anh ta:

– Bị đứt một dây đàn, chi phí sửa chữa tôi sẽ trả cho anh.

Anh đọc số phòng khách sạn của mình.

Anh chàng chơi đàn dạo lắc đầu, bảo:

– Được xem anh biểu diễn thế này, đứt dây đàn cũng xứng đáng.

Thanh Hoành chờ anh ngồi vào ghế mới nhận xét:

– Thực ra, nếu anh không thích công việc hiện tại thì có thể theo học âm nhạc cũng ổn. Bây giờ em đã hiểu, vì sao anh bạn chơi đàn dương cầm ở trường cấp ba của em lại được mến mộ đến vậy. Thần thái và kỹ thuật biểu diễn của anh vừa rồi có sức lôi cuốn kỳ lạ.

Cửu Thiều thoáng chút ngượng ngùng, anh đặt tay lên trán, tươi cười lắc đầu:

– Không, như bây giờ anh thấy rất tốt. – Thấy cô không có phản ứng gì, anh đặt tay lên tay cô, lặp lại: – Như thế này là đủ.

Ăn xong, tuy không nói lời nào nhưng họ ngầm hiểu rằng, người kia cũng không muốn về nghỉ ngay. Họ đi dạo trên bãi biển đằng sau khách sạn.

Thanh Hoành ngồi xuống bậc đá cởi giày, đi chân trần trên cát, ngửa mặt đón lấy luồng gió biển ào ạt. Cảm giác này khiến cô nhớ lại đêm đầu tiên trên du thuyền Đông Thái Bình Dương, thời tiết cũng ẩm ướt như vậy, không gian tràn ngập hương vị của biển. Điều khác biệt duy nhất đó là, gió biển ở đây còn mang theo những hạt cát nhỏ li ti, khiến cô có cảm giác ran rát. Thậm chí cô còn lo lắng, liệu những hạt cát này có chui vào lỗ chân lông hay không.

Cửu Thiều nhanh chóng bắt kịp cô, anh cũng thả chân trần trên cát, áo sơ mi buông vạt, dáng vẻ thư thái, thảnh thơi.

Họ nắm tay nhau tản bộ trên bãi biển, được một lúc thì ngồi xuống nghỉ.

Thanh Hoành hơi ngẩng lên, cười bảo:

– Chạy theo anh bao ngày qua, nhưng em không hề có cảm giác lo lắng.

Kế hoạch của anh rất chắc chắn, thi thoảng lại đan xen một vài tình tiết gay cấn, nguy hiểm, tạo cho cô cảm giác mình đang đi du lịch. Chỉ tội cho đội trưởng Hình Mẫn, vất vả đuổi theo họ.

Cửu Thiều mỉm cười, đặt tay ra sau gáy cô, đỡ lấy đầu cô và hôn lên môi cô.

– Thực ra em có một số ý nghĩ rất đáng hoan nghênh.

– Ý nghĩ gì?

– Ví như mua nhà ven biển ở thành phố Nam, nhà phải trông ra biển, buổi sáng chỉ cần kéo rèm cửa là nhìn thấy biển.

– Anh không sao đấy chứ? – Cô tỏ vẻ ngờ vực. – Những lời này của anh giống như màn dạo đầu của tiết mục cầu hôn ấy. Mơ tưởng về một cuộc sống tương lai. Tuy nhiên, nể tình anh “học yêu” chưa đạt điểm chuẩn, em sẽ giảng giải cho anh điều này. Anh không nên tùy tiện nói ra những lời vừa rồi, bằng không sẽ khiến người ta hiểu lầm!

Nói xong, cô đứng lên, phủi sạch cát trên người.

– Đứng lên thôi, em thấy cát bay vào đầy miệng rồi.

Bỗng anh quỳ một chân xuống cát, nắm lấy bàn tay phải của cô, hơi thở gấp gáp:

– Lấy anh nhé, được không?

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Thanh Hoành, cô bật cười:

– Không phải chứ, em nghĩ chúng ta hãy cứ yêu nhau vài năm đã rồi mới tính đến chuyện này.

– Tình yêu và hôn nhân vốn không hề mâu thuẫn.

– Nhưng em chưa hiểu rõ về anh.

– Nhưng anh thì đã hiểu rất rõ về em.

– Anh không cảm thấy cầu hôn thế này hơi đơn giản à? – Cô đặt tay lên tay anh. – Anh đứng lên đi, nếu có người đi qua, anh sẽ xấu hổ lắm đó.

– Nhẫn cưới anh bù sau. Có người đi qua càng tốt, họ sẽ là người làm chứng.

Thanh Hoành nhíu mày:

– Nhưng, sau khi vụ án này kết thúc, em sẽ thôi không làm pháp y nữa, anh cũng biết em không hợp với nghề này. Khi đó, em sẽ thất nghiệp.

– Không đi làm cũng không sao, anh nghĩ mình đủ sức nuôi em.

– Nhưng em còn muốn học tiếp nghiên cứu sinh…

– Điều đó có gì trở ngại đâu.

Thanh Hoành đành chấp nhận thua trận:

– Em nhận lời, anh mau đứng lên đi!

Cửu Thiều đứng lên, nhanh như cắt, anh ôm ngang người cô, bế lên:

– Bây giờ thì đi về được rồi.

Anh bế cô đến chỗ hai người dừng lại cởi giày khi trước. Thanh Hoành lẩm bẩm:

– Anh chắc chắn muốn cầu hôn em đấy chứ? Tuy em có rất nhiều ưu điểm, nhưng khuyết điểm cũng không ít. Em khá giống Doãn Luy ở cái tính trăng hoa…

Anh dừng bước, quay đầu lại, nói:

– Vì thế anh mới phải nhờ đến pháp luật để quản lý em.

Họ về phòng, Cửu Thiều dùng điện thoại bàn gọi cho Tô Quỳ, anh cúp máy rất nhanh và nói:

– Anh hẹn Tô Quỳ tối mai cùng ăn tối.

Thanh Hoành đi lại trong phòng, bước một bước cát lại rơi đầy xuống thảm trải nền. Cô khó chịu, bảo:

– Em phải đi tắm, bẩn quá.

Vào nhà tắm chưa được bao lâu, cô đẩy cửa, thò đầu ra hỏi:

– Ngày mai anh đi gặp chị Tô, em có cần tránh mặt không?

Cửu Thiều nghiêng đầu nhìn cô một hồi, anh vừa bực vừa buồn cười:

– Em đang nghĩ gì thế? Anh không có chút hứng thú nào với cô ấy cả.

Tắm gội xong, Thanh Hoành lại ngồi vào bàn, bật máy tính, lên mạng đọc tin tức. Thì ra người ta vừa hoàn tất việc trùng tu nhà hát, nơi tổ chức tiệc liên hoan cuối năm của tập đoàn dược phẩm Tinh Triển ba năm trước và bị hủy hoại sau vụ nổ kinh hoàng. Nhà hát được xây lại theo lối kiến trúc cũ. Cô ngẫm ngợi một lát, gõ “tập đoàn dược phẩm Tinh Triển” vào ô tìm kiếm. Một trong số những tin tức về tập đoàn này đã được đưa tin từ ba năm trước và nay vẫn đứng đầu danh mục kết quả tìm kiếm, đó là: Tập đoàn Tinh Triển bị phạt nặng, mức phạt cao nhất từ trước đến nay, vì biệt dược Actos bị nghi ngờ có chứa chất gây ung thư.

Thực ra, thông tin này không hề nổi cộm so với vụ nổ năm đó, do vậy báo giới, truyền thông không hề đưa tin rộng rãi. Vì mức độ chấn động và bùng nổ của thông tin này không bằng một phần vạn của vụ nổ kinh hoàng kia.

Cô nhấp chuột, đọc lại một lượt từ đầu đến cuối và bất chợt sững người khi đọc đến dòng tin về thời gian ở cuối trang. Cô không bao giờ quên, hôm đó là ngày thứ hai sau khi vụ nổ xảy ra.

Bố mẹ cô đều là những chuyên gia nghiên cứu phát triển dược phẩm rất có tiếng. Trước khi xảy ra tai nạn, họ từng kể cô nghe về việc điều chế loại thuốc mới. Cô đang ngẩn ngơ hồi tưởng, bỗng thấy một luồng hơi ấm phả vào tai, liền ngoảnh sang bên, bờ môi vừa khéo chạm vào má Cửu Thiều. Anh vừa từ nhà tắm đi ra, hơi nước ấm tỏa trên làn da ửng đỏ vì nóng. Ghé sát lại mới thấy những sợi lông tơ mỏng manh và vài vết chai mờ ảo trên cằm anh. Cô đoán những vết chai ấy là hậu quả của quá trình luyện đàn vĩ cầm.

Cửu Thiều tì khuỷu tay vào lưng ghế:

– Em đang đọc lại tin tức ba năm trước?

– Chỉ tình cờ thôi. Vì em vừa đọc được thông tin nhà hát đó đã được xây lại. –

Thanh Hoành ngập ngừng một lát, nói: – Rồi tình cờ đọc lại thông tin về loại thuốc có vấn đề.

Cô ngẫm ngợi một hồi, tiếp tục:

– Ngày đó, bố em là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tinh Triển, ngoài ra còn một người nữa họ Trác. Chú ấy đã chịu rất nhiều áp lực, sau khi thông tin kia xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, một mình chú ấy phải gánh vác trách nhiệm nặng nề. Năm đó, Tinh Triển gần như phải rút khỏi thị trường cổ phiếu.

– Em cho rằng hai vụ việc này có liên quan đến nhau?

– Em đâu dám khẳng định như vậy. – Thanh Hoành lắc đầu. – Dù có chăng nữa, sau ngần ấy năm cũng khó mà tìm được mối liên quan giữa chúng.

Cửu Thiều lặng nhìn cô, rồi đột nhiên anh hôn cô.

– Đừng nghĩ ngợi nhiều.

– Em cũng không muốn nhớ lại.

– Thế thì chỉ nghĩ về anh thôi.

Môi anh thật ấm, hơi thở cũng thật ấm, sự tồn tại của anh ấm áp như một tấm chăn nhung, quấn chặt lấy thân thể cô, không còn ngờ vực, không còn phũ phàng, cũng không còn lừa dối. Cô có cảm giác mình như một đứa trẻ sơ sinh, mở mắt ra giữa một không gian đầy ấm cúng, đứa trẻ hiếu kỳ và háo hức với sự sống mới, chăm chú nhìn những người xung quanh.

Tivi không ngừng phát bản hit mới của Black Byrd: “You are beautiful, you are. Someone special shining star that’s what you are, and your eyes Light up the midnight sky…”

* Dịch lời: Hỡi cô gái xinh đẹp, em là vì sao lấp lánh. Đôi mắt em tỏa rạng trời đêm…

Ánh sáng lạnh hắt ra từ màn hình, chiếu rọi từng sợi mi dài của anh, những sợi mi rập rờn như cánh bướm chực vỗ cánh bay lên.

Cô gái trong MV vẫn say mê cất tiếng hát trầm ấm, với sức lôi cuốn ma mị: “You are, you are beautiful, you are…”

Cô cảm thấy ca khúc ấy quả là một nền nhạc tuyệt hảo cho đêm nay.

Cửu Thiều hẹn gặp Tô Quỳ ở khách sạn Xuyên Lục Địa vào buổi tối.

Đến khách sạn họ mới biết hôm nay có một cặp uyên ương tổ chức tiệc cưới ở đây. Ảnh cưới của cô dâu chú rể bày giữa đại sảnh, lối đi lên cầu thang tầng hai trải đầy hoa tươi và được tết bởi các sợi ruy băng tuyệt đẹp.

Với cặp mắt tinh tường, Thanh Hoành chỉ thoáng nhìn cũng nhận ra Tô Quỳ trong đám đông. Cô ta đang đứng bên bàn tiếp đón quan khách, múa bút ký tên mình vào sổ. Hôm nay cô ta không làm tóc và chỉ mặc một bộ đồ trắng giản dị, không diêm dúa, sang trọng, hấp dẫn như mọi khi.

Ký tên xong, cô ta quay lại và nhìn thấy họ, liền vẫy tay gọi.

Thanh Hoành vào cuộc hàn huyên:

– Hôm nay là đám cưới người thân của chị?

Cô hỏi câu này là có nguyên do, vì thông thường khi đi dự tiệc, với cá tính của Tô Quỳ, chắc chắn cô ta sẽ phải ăn mặc và trang điểm thật lộng lẫy, để áp đảo tất cả những người phụ nữ có mặt trong buổi tiệc đó. Nhưng hôm nay, cô ta ăn mặc giản dị khác thường, nên Thanh Hoành mới nảy ra ý nghĩ đó.

Tô Quỳ cười, đáp:

– Tiếc là cô đoán sai rồi, tôi không quen cô dâu cũng không quen chú rể.

Lúc này, khách mời bắt đầu nườm nượp kéo đến. Đôi tân lang tân nương cũng đã có mặt ngoài cửa để nghênh đón. Tô Quỳ mỉm cười, nói:

– Hôm nay em gái tôi làm phù dâu trong đám cưới này. – Trên gương mặt cô ta bỗng xuất hiện một nụ cười rất lạ. – Tôi mong là mình có cơ hội được trông thấy con bé làm cô dâu xinh đẹp ở đây.

Thanh Hoành bất giác quay sang nhìn Cửu Thiều.

Đúng lúc ấy, một cô gái trẻ mặc đầm dài cúp ngực, mái tóc thẳng, đen nhánh nhấc cao gấu váy, chạy như bay về phía họ, cô gái vừa thở hổn hển vừa gọi:

– Chị ơi, chị đến rồi à! Sao còn đứng đây?

Tô Quỳ mỉm cười nắm tay em gái, âu yếm lắc nhẹ:

– Thôi, chị không vào đâu, lát nữa chị tiếp bạn ở phòng VIP trên lầu. Khi nào em thấy đói thì ra ăn cùng tụi chị.

Làm phù dâu khổ nhất ở khoản này, lúc khách khứa nhập tiệc linh đình, thì phù dâu không có thời gian trống để lót dạ, đến khi có thể ngồi xuống ăn cơm thì đồ ăn đã nguội cả.

Lúc hai chị em đứng cạnh nhau, có thể dễ dàng nhận ra những nét tương đồng của họ, nhưng cũng không giống hoàn toàn, Tô Quỳ xinh đẹp hơn cô em nhiều. Cô em cầm tay chị, nũng nịu:

– Chị lúc nào cũng cưng em nhất!

– Chị thương em nhất là đúng rồi, nhưng sau này em sẽ tìm được một anh chàng còn cưng em hơn cả chị.

Tô Quỳ quay lại, nói với Thanh Hoành:

– Tôi đã đặt phòng VIP trên tầng hai, chúng ta lên đó thôi.

Lúc này, Tô Tường mới nhận ra những vị khách mời của chị gái. Cô quay đầu lại, bỗng tròn xoe hai mắt:

– Anh… anh có phải là Cửu Thiều không? Em từng đến nghe buổi nói chuyện của anh ở khoa Y của Đại học Heidelberg.

Nghe vậy, Thanh Hoành thầm than, thôi thế là hỏng bét, Tiêu Cửu Thiều quá nổi tiếng, mới đóng giả cảnh sát Lưu Hạ chưa đầy một ngày đã bị em gái của đương sự lật tẩy. Cô vội liếc Tô Quỳ, thấy cô ta thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười chuyên nghiệp.

Cửu Thiều chẳng vì thế mà hoang mang, anh lạnh lùng nhìn Tô Tường, nói:

– Em đến nghe tôi nói chuyện? Em có học khoa Y đâu.

Thanh Hoành cuống cuồng huých khuỷu tay vào hông anh, ra hiệu cho anh ngậm miệng lại. Không cần nghĩ cũng biết những lời tiếp theo anh sẽ nói gì. Chắc chắn không nằm ngoài những câu kiểu như: “Em không học khoa Y mà đến nghe những buổi nói chuyện về chuyên môn thì chỉ lãng phí thời gian và công sức.”

Tô Tường tỏ ra bối rối:

– Vâng, em học khoa Văn, em đến Heidelberg thăm bạn, tình cờ nghe được buổi nói chuyện của anh.

Tô Quỳ khéo léo kết thúc cuộc nói chuyện:

– Thôi thôi, hôm nay em là phù dâu kia mà, cứ đứng nói chuyện mãi ở đây thế này cô dâu sẽ trách em đó. Tụi chị ở trên lầu hai, em rảnh lúc nào thì lên lúc ấy nhé.

Tô Tường gật đầu đồng ý.

Thanh Hoành đang định quay người bước đi, chợt nghe giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

– Tô Tường, đi đâu mà lâu thế…

Cô bất giác quay đầu lại, người đó mặc trang phục Dior Homme màu đen, đeo cà vạt kẻ sọc, măng sét thêu hình con ong nhỏ, chân dài, vai rộng, eo nhỏ, dáng cao, lưng thẳng tắp.

Tạ Doãn Luy từng đóng bộ y hệt thế này, nhưng bị cô chê không nể nang, rằng anh ta đi lại khốn khổ như bị người hoạn vậy. Còn người trước mặt cô lúc này, chẳng khác nào người mẫu nam chuyên nghiệp của hãng thời trang này vậy. Tô Tường quay đầu lại, tươi cười, nói:

– Thẩm Dật, hôm nay anh đẹp trai thật đấy! A, xin lỗi, đây là bạn học cũ của em, tên Thẩm Dật. Đây là chị gái Tô Quỳ của em, còn hai anh chị này…

– Không cần giới thiệu đâu.

Anh ta đến trước mặt Thanh Hoành, động tác nho nhã, lịch thiệp, khẽ cúi người, cầm thay phải của cô lên, hôn nhẹ vào mu bàn tay cô:

– Cô Chử, không ngờ chúng ta có duyên đến thế.

Thanh Hoành cảm thấy bàn tay trái của mình đau ê ẩm trong tay Cửu Thiều. Cô có cảm giác mơ hồ rằng mình sắp gặp họa lớn.

Phòng VIP mà Tô Quỳ đặt chỗ có kiến trúc kiểu Ngẫu Hương Tạ(*). Tô Quỳ vào phòng, cởi áo khoác vắt lên cây treo quần áo, rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh Thanh Hoành, mở thực đơn đưa cho cô:

* Kiểu phòng được xây trên mặt nước, xung quanh có cửa sổ, trái phải có hành lang, một bên là bờ một bên là mặt nước, phong cảnh hữu tình.

– Cô thích ăn gì cứ gọi thoải mái.

Thanh Hoành chọn bốn món không quá đắt, Tô Quỳ gọi thêm hai món nữa, rồi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ:

– Thêm bốn suất cơm bào ngư, nhưng sẽ gọi sau.

Tô Quỳ mỉm cười, nói:

– Em gái tôi rất thích món cơm bào ngư hầm chân ngỗng ở đây. Tôi nghĩ lát nữa chắc nó sẽ đói meo.

Thanh Hoành nói:

– Cô ấy thật may mắn khi có một người chị như chị.

Trên du thuyền Đông Thái Bình Dương ấn tượng của Thanh Hoành về Tô Quỳ là một cô gái xinh đẹp mỹ miều, rất tự phụ về sắc đẹp của bản thân và tự tin rằng có thể sử dụng nó để đùa cợt đám mày râu. Thế nên, hình ảnh một người chị tận tâm, chu đáo, hết lòng yêu thương em gái của Tô Quỳ lúc này đã gây ấn tượng rất mạnh cho Thanh Hoành.

Tô Quỳ ngẫm ngợi một lát, nói:

– Chị em tôi nương tựa vào nhau từ nhỏ, chị cũng như mẹ, tôi chăm sóc con bé như chăm sóc con gái của mình. Tất nhiên, tiếc là tôi không thể có con.

Thanh Hoành không biết phải tiếp chuyện thế nào. Nhưng nếu phải chuyển đề tài, thì những chuyện mà cô có thể nghĩ ra được đều thuộc phạm trù cấm kỵ. Đúng lúc ấy, giọng Cửu Thiều vang lên:

– Cô Tô Tường là bạn học cũ của anh Thẩm Dật?

– Chắc vậy. Thực ra tôi cũng vừa mới hay, trước đó thì tôi cũng như các vị thôi, không biết gì cả.

Tô Quỳ nhấp một ngụm trà.

– Sao vậy? Chuyện đó cũng liên quan đến vụ án của anh sao, cảnh sát Tiêu?

Gương mặt của Cửu Thiều không hề biến sắc:

– Thật tốt quá, vì tôi định gặp cô xong sẽ đến tìm anh ta.

Tô Quỳ cười lạnh nhạt:

– Tôi thấy cảnh sát các anh thật thú vị, làm hỏng chuyến du lịch tốt đẹp của chúng tôi, bây giờ lại muốn điều tra những người may mắn sống sót. Không biết các anh muốn tìm hiểu điều gì?



/53

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status