Tô Quỳ ngủ đến trưa mới thức dậy, xuống lầu ăn trưa cùng mọi người. Ăn xong, cô ta đề nghị đưa mọi người đi dạo quanh khu du lịch sinh thái gần đó.
Mấy năm gần đây, thành phố Nam tích cực đẩy mạnh phát triển du lịch, vì thế các điểm du lịch và các khu du lịch sinh thái nối đuôi nhau nườm nượp ra đời.
Thành phố này vốn được thiên nhiên ưu ái ban cho những bãi cát mềm mịn tựa nhung lụa, nước biển trong vắt, và đường bờ biển uốn lượn miên man.
Trời hôm nay thật đẹp, xanh trong thăm thẳm, khu du lịch sinh thái đông đúc, vui nhộn với không ít khách du lịch là người nước ngoài.
Tô Quỳ giới thiệu:
– Khu du lịch sinh thái này có rất nhiều trò chơi, nổi tiếng nhất là các trò mạo hiểm.
Thanh Hoành quay sang chăm chú nhìn một người “vũ trang” từ đầu đến chân với mũ bảo hiểm và găng tay, đệm gối, đang chơi trò trượt ván, kết thúc mỗi lần tung mình trên máng trượt là một vòng xoay một trăm tám mươi độ trên không vô cùng điệu nghệ, khiến đám đông vỗ tay cổ vũ rầm rầm. Thẩm Dật bất ngờ gác khuỷu tay lên vai cô, hỏi:
– Cô thích trò đó?
Thanh Hoành chưa kịp trả lời đã bị Cửu Thiều kéo giật về phía mình, thậm chí anh còn phủi nhẹ vai cô.
– Tiểu Hoành không ưa vận động mạnh, nhưng tôi thì có đấy.
Anh mỉm cười, khóe môi lộ ra một lúm đồng tiền. Nụ cười ấy khiến Thanh Hoành có cảm giác tê dại cả da đầu.
– Anh thích trò đó?
– Thẩm Dật chỉ tay sang chỗ khác:
– Trò này thì sao?
Đó là khu vực thi đấu của trò chơi đi thăng bằng trong vòng tròn kim loại. Trò chơi này hầu như chỉ có người nước ngoài tham gia, khán giả cũng đa phần là người nước ngoài.
Thanh Hoành quan sát kỹ thì thấy trên khán đài có hai vòng tròn kim loại khổng lồ được buộc vào nhau bằng dây thép, người chơi bước đi trong vòng kim loại, vòng kim loại cứ thế được đẩy lên cao, sau khi chạm mốc cao nhất sẽ quay trở lại mặt đất. Trước đây, hồi đi du lịch ở nước ngoài cô cũng từng thấy người ta chơi trò này.
Lúc này, cả hai người chơi vừa rớt khỏi vòng tròn kim loại, dây an toàn co giãn tuyệt đối, chầm chậm thả người chơi xuống đất. Trọng tài cuộc thi đấu bất giác thở dài, tiếc nuối:
– Trình độ của các anh chỉ đến thế thôi sao?
Tô Quỳ dừng bước, nở nụ cười tươi rói:
– Thẩm Dật, anh thấy trò này thú vị lắm à?
Thẩm Dật nhún vai, không mắc bẫy:
– Cũng tàm tạm.
Tô Quỳ nháy mắt:
– Tôi thì cho rằng những người đàn ông dám thử sức, dám mạo hiểm là những người có sức hấp dẫn lớn nhất. À không, tôi nghĩ, tất cả phụ nữ đều sẽ mềm lòng trước bầu không khí căng thẳng, kịch tính và đầy hấp dẫn này.
Lúc nói những lời này, Tô Quỳ cố gắng phát huy sở trường thuyết phục người khác bằng giọng nói mê hoặc và nụ cười khiêu khích.
Lục Mẫn Chi đột nhiên ngắt lời cô ta:
– Cô nói những lời này nhằm mục đích gì? Chứng minh sức quyến rũ vô biên của cô?
– Làm gì có.
– Tô Quỳ nhìn ra xung quanh, tỏ vẻ oan ức.
– Người có sức hấp dẫn vô biên là cô Chử mới phải. Chị không thấy hai người đàn ông điển trai đang chết mê chết mệt cô ấy à?
Tô Quỳ vừa dứt lời đã thấy Thẩm Dật nhảy tót lên sàn thi đấu, nhìn xuống đám đông bằng ánh mắt thách thức:
– Có vị nào muốn thi đấu với tôi không?
Thanh Hoành nhận thấy tình hình đang dần trở nên mất kiểm soát, bầu không khí náo nhiệt, sục sôi, trò chơi mạo hiểm dễ kích động thú tính và lòng hiếu thắng của con người, và còn cả đám đông không ngừng hò reo cổ vũ này nữa. Cô quay sang, định giữ tay Cửu Thiều lại, nhưng không kịp nữa rồi, anh đã bước lên sàn đấu, đối mặt với Thẩm Dật:
– Có tôi.
Thẩm Dật nhìn anh, nụ cười chứa đầy vẻ ngạo mạn, thách thức:
– Không buộc dây an toàn chứ?
Thanh Hoành cảm thấy chóng mặt muốn xỉu, cô mong Cửu Thiều lý trí một chút. Vòng kim loại có thể đưa họ lên độ cao tối đa mười mét, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ gãy cổ.
Cửu Thiều trầm ngâm giây lát, nở nụ cười khinh khỉnh:
– Anh nghĩ chúng ta mà cần đến dây an toàn sao?
Thanh Hoành quay đầu lại, trừng mắt lườm Tô Quỳ, cô ta vội xòe tay, nhún vai, giả giọng lấy làm tiếc:
– Tôi chỉ đùa thôi, ai biết các anh ấy cả nghĩ như vậy.
Tô Tường không kìm được sự lo lắng:
– Chị ơi, trò này nguy hiểm lắm, họ lại không thắt dây an toàn!
Tô Quỳ ôm eo em gái:
– Đừng lo, họ thấy không ổn tự khắc sẽ dừng lại, họ có phải trẻ con đâu.
Vẻ mặt của La Lệnh, Lâu Triệt và Hình Mẫn đều không hề vui vẻ.
Thanh Hoành nghe thấy Lục Mẫn Chi lầm bầm bên cạnh:
– Cô ta đúng là đồ ma nữ…
Cô định lên ngăn cản họ, nhưng bảo vệ đã lùa khán giả ra xa sàn đấu, không cho ai lại gần trong phạm vi một mét, thêm vào đó tiếng trống báo hiệu nổi lên ầm ầm, át cả tiếng gào thét của cô.
Thanh Hoành thấp thỏm lo âu, nhưng lúc này hai người đã đứng trong vòng tròn kim loại, bắt đầu cất bước trong tiếng trống ầm vang. Vòng kim loại cuốn lên cao, nhanh chóng tới lưng chừng. Ở bên dưới bắt đầu có người la hét inh ỏi, tiếng la hét hòa vào tiếng trống tạo nên bầu không khí sôi sục, điên cuồng.
Thanh Hoành rút di động, định báo cảnh sát, nhưng lại thôi. Bỗng, cô thấy bên Thẩm Dật lắc lư không vững, để giữ thăng bằng, anh ta buộc phải dừng bước. Nhưng Cửu Thiều không dừng nhịp bước khớp với Thẩm Dật, nên vòng kim loại cứ lắc lư dữ dội giữa không trung.
Điều quan trọng nhất của trò chơi mạo hiểm này là sự phối hợp, nhịp bước và tốc độ di chuyển của hai người phải khớp với nhau, thì vòng tròn kim loại mới duy trì được sự thăng bằng. Nếu một trong hai người đi lệch nhịp, vòng tròn sẽ nghiêng đổ về phía người đó. Và nếu người đó rớt khỏi vòng kim loại thì trọng tâm sẽ rơi vào vị trí của người còn lại, hậu quả sẽ khôn lường.
Mặc dù ngay khi Thẩm Dật bước sai nhịp, Cửu Thiều đã lập tức điều chỉnh thế đứng, nhưng mức độ nguy hiểm vẫn rất lớn.
Trọng tài ra hiệu cho nhân viên y tế đứng chờ phía bên dưới, họ nhanh chóng mang theo hộp thuốc, băng qua khu vực cách ly, đến trước sàn đấu. Cũng có người cầm sẵn di động chuẩn bị gọi cấp cứu.
Thanh Hoành lo lắng phát điên, đúng lúc đó cô thấy hai người tiếp tục bước đi trong vòng tròn, đưa vòng kim loại lên điểm cao tối đa, rồi từ từ hạ độ cao. Lúc này, tiếng hò reo, tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên rào rào nhưng cô không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả, ánh mắt cô dán chặt vào vòng kim loại đang từ từ hạ thấp độ cao và nhanh chóng đến điểm chỉ còn cách mặt đất năm mét.
Lục Mẫn Chi vỗ vai an ủi cô:
– Không sao rồi, trông cô kìa, sợ hãi tái xanh cả mặt.
Thanh Hoành gượng cười:
– Tôi thường bị hạ đường huyết, không phải vì sợ.
Vòng kim loại chỉ còn cách mặt đất một mét, lúc này trọng tài mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta bắt đầu khuấy động bầu không khí vui vẻ bằng mấy câu hài hước.
Thẩm Dật nhảy khỏi vòng kim loại, hí hửng chạy tới chỗ Thanh Hoành, hớn hở như trẻ con đòi quà vì lập được thành tích cao:
– Khi nãy cô có thấy vẻ đẹp trai, sức hấp dẫn mãnh liệt của tôi không?
Thanh Hoành giận run người, lạnh lùng chỉ tay vào anh ta và quát:
– Anh cút thật xa cho tôi!
Cửu Thiều đứng từ xa quan sát Thẩm Dật hứng chịu cơn giận dữ ngút trời của Thanh Hoành. Anh quyết định không lại gần cô cho đến khi lửa giận xẹp xuống chỉ số an toàn. Cơn tức giận của con người luôn có điểm cực hạn, sau khi được xả bớt sẽ trở lại bình thường, khi ấy anh sẽ an toàn.
Còn về phần Thẩm Dật, anh ta dại dột thì mặc anh ta.
Có lẽ do không chịu nổi sự mắng mỏ nặng lời của Thanh Hoành, Lục Mẫn Chi huých khuỷu tay vào tay cô:
– Đừng như thế, các cô các cậu vẫn còn trẻ, tuổi trẻ vốn bốc đồng mà. Vả lại, họ có sao đâu.
– Bốc đồng?
Thanh Hoành ném ánh nhìn sắc hơn dao về phía Cửu Thiều. Thẩm Dật bốc đồng thì mặc anh ta, vì anh ta vốn là nghệ sĩ, nghệ sĩ thường hành động điên điên khùng khùng. Nhưng Cửu Thiều không phải kiểu người bốc đồng. Anh vốn là người điềm đạm, cẩn trọng, dù có bị khích tướng cũng kiểm soát rất tốt tâm lý.
Ánh mắt sắc lạnh của Thanh Hoành khiến Cửu Thiều buộc lòng phải điều chỉnh tốc độ, anh đi chậm lại, chờ Hình Mẫn.
Hình Mẫn hắng giọng, nói:
– Ở nhà tôi, phàm những việc trọng đại, tôi đều là người quyết định.
Cửu Thiều đưa mắt nhìn ông.
– Mặc dù vợ tôi giữ thẻ ngân hàng, nhưng khi nào cần tiêu tiền, tôi cứ việc chi tiêu thoải mái, không phải báo cáo.
– Rốt cuộc anh muốn nói điều gì?
– Ngoài sự ngạo mạn, tôi còn phát hiện ra một điểm yếu chết người ở cậu.
– Thứ nhất, tôi không ngạo mạn, cùng lắm chỉ là khiêm tốn và không biết ra vẻ. Thứ hai, nhược điểm mà anh nói cũng chẳng có gì to tát.
Hình Mẫn mỉm cười:
– Vậy cứ chờ xem. Nếu tôi là Ám Hoa, tôi sẽ lợi dụng nhược điểm này của cậu.
Cửu Thiều vẫn nhìn thẳng phía trước, anh thừa hiểu Hình Mẫn đang thử anh, mặc dù họ từng là đồng đội, từng sát cánh bên nhau, nhưng sự tín nhiệm giữa họ đang rơi vào khủng hoảng.
– Anh là Ám Hoa? Hay là đồng phạm của hắn?
– Tôi cũng muốn hỏi cậu câu hỏi ấy.
Nhưng lúc này chưa thể có câu trả lời.
Thanh Hoành muốn lập tức rời khỏi biệt thự của Tô Quỳ, trò đùa của cô ta quá nguy hiểm, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng ngoài cô, hình như không ai muốn đi khỏi đó. Cho dù là La Lệnh và Lâu Triệt đều bắt đầu nhìn Tô Quỳ bằng ánh mắt căm ghét và đề phòng, bọn họ cũng không có ý định rời khỏi biệt thự.
Bữa tối chìm trong bầu không khí nặng nề. Ăn xong, Lục Mẫn Chi, Thẩm Dật và những người khác quyết định ra ngoài đi dạo. Thanh Hoành về phòng thu dọn đồ đạc. Nghe tiếng gõ cửa, cô không buồn quay đầu lại, nói:
– Vào đi.
Cửu Thiều vào phòng, ngồi bên mép giường trong dáng vẻ của người biết lỗi.
– Hôm nay anh hơi bốc đồng.
Cô nhìn anh:
– Bốc đồng?
– Dù anh rất giỏi kiềm chế cảm xúc, dù máy kiểm tra nói dối cũng phải chịu thua anh, thì điều đó cũng không có nghĩa anh không bao giờ bốc đồng.
Thanh Hoành giơ tay túm áo sơ mi của anh:
– Độ cao mười mét, không thắt dây an toàn, anh không cảm thấy có lỗi với mẹ anh à?
Cửu Thiều tủm tỉm:
– À, nếu em nhắc đến mẹ anh… anh nghĩ bà ấy không để bụng đến chuyện này đâu. Bởi vì dây thần kinh của bà to ngang với dây cáp điện.
Thanh Hoành ngẫm nghĩ một lát thì thấy anh nói cũng có lý. Khi con trai chưa biết sống chết ra sao, rồi khi được cứu thì bị theo dõi giám sát 24/24 giờ, bà vẫn dửng dưng như không. Bà không hề lo lắng như những người mẹ bình thường khác. Di truyền học quả thật vi diệu. Cô vung tay, thả anh ra, rồi tự an ủi:
– Thôi được, đằng nào anh cũng không việc gì, em hết giận rồi.
Cô vừa thả tay thì mấy chiếc cúc áo của anh cũng rơi lẻng xẻng xuống nền nhà.
Cửu Thiều nhích lại gần, kéo túi hành lý của cô sang bên, anh hoàn toàn không bận tâm đến mấy chiếc cúc áo bung rơi.
– Em rất muốn tìm ra Ám Hoa, đúng không?
Thanh Hoành thoáng sững sờ trước vẻ nghiêm túc của anh. Cô gật đầu lia lịa.
– Kể cả trong mơ. Trước khi đưa hắn đi “ăn đạn”, em sẽ hoạn hắn, cắt của quý của hắn thành mười hai phần và bắt hắn ăn hết.
Khóe môi Cửu Thiều giật khẽ khi nghe kế hoạch tàn bạo của cô.
– Ừ, nhưng trước tiên phải tìm cho ra hắn đã.
Thanh Hoành gật đầu đồng tình.
– Muốn thế, phải luôn bám sát những người may mắn sống sót, chờ Ám Hoa sơ sẩy để lộ dấu vết.
Thanh Hoành suy nghĩ một lát, tiếp tục gật gù.
Anh khéo léo dỗ ngon dỗ ngọt cô:
– Nếu em bỏ đi lúc này sẽ để lỡ tin tức quan trọng. Hình Mẫn là người giàu kinh nghiệm và nhạy bén trong phá án, em thấy không, anh ấy đã phải vất vả thế nào mới tạo ra cơ hội để được ở lại đây. Trong khi em chẳng cần nhọc lòng sắp đặt cũng có được cơ hội này.
Cô thở than:
– Em không ngờ anh khéo ăn nói đến thế.
Anh mỉm cười:
– Anh cũng không ngờ em thích anh nhiều thế.
Lúc rời khỏi sàn đấu và nhìn thấy vẻ mặt không giấu nổi tâm tư của cô, anh cảm thấy rất hài lòng. Anh muốn có được cảm giác chắc chắn ấy, và việc tham gia trò chơi mạo hiểm kia không hoàn toàn chỉ là sự bốc đồng.
Buổi tối hôm đó, mọi người không hẹn mà gặp, đều tập trung tại phòng khách hoặc phòng chơi bài.
Thanh Hoành biết vì sao có sự “ăn ý” như vậy giữa bọn họ. Tô Quỳ nói cô ta biết bí mật của từng người. Nhưng khi nào tiết lộ bí mât, còn tùy thuộc vào tâm trạng của cô ta. Vì thế, nếu vắng mặt, rất có thể anh sẽ trở thành đối tượng bị dị nghị.
Trong lúc đó, Tô Quỳ đang ngồi viết trên chiếc ghế lười. Cô ta mặc trang phục ở nhà rộng rãi, tóc búi cao, để lộ chiếc cổ dài quyến rũ. Cô ta viết được một lúc thì vươn vai cho đỡ mỏi rồi lại cắm cúi viết tiếp.
Thanh Hoành chơi bài với mấy người kia, nhưng tâm trí họ cứ để đâu đâu, chốc chốc lại liếc Tô Quỳ bằng ánh mắt đầy hồ nghi. Đúng tám giờ tối, chị giúp việc bưng trà và đồ ăn đêm lên mời họ. Chị đặt cốc trà bên cạnh Tô Quỳ, rồi lôi trong túi áo ra một phong thư nhàu nhĩ.
– Thưa cô… tôi tìm thấy cái này trong hòm thư báo ngoài cửa.
Chị ta ra ngoài đổ rác, lúc quay vào tiện tay mở tủ thì thấy lá thư này.
Bì thư không có dấu bưu điện, chỉ có vài dòng chữ xiên xẹo, ghi người nhận là Tô Quỳ.
Tô Quỳ nhận thư, ngó qua, định vứt sang một bên, nhưng sau đó có chút tò mò, liền mở ra đọc. Đột nhiên, hai mắt Tô Quỳ trừng trừng, hơi thở gấp gáp, cô ta đưa tay với cốc trà nhằm che dấu sự xúc động, nhưng bàn tay run rẩy, vừa chạm vào cốc, trà nóng liền bắn ra ngoài, rớt vào tay. Tô Quỳ tức giận gạt cốc nước xuống nền nhà, lông mày dựng ngược:
– Trà nóng thế này thì uống thế nào?
Chị giúp việc vội vàng lau vết nước trà vấy lên quần Tô Quỳ, và xin lỗi:
– Thưa cô, tôi không cố ý, tôi không cố ý thật mà… Tay cô tấy đỏ rồi kìa, cô mau xối nước lạnh đi.
La Lệnh miết lá bài, “chậc” một tiếng.
– Cô ta đến kỳ mãn kinh rồi hay sao?
Lục Mẫn Chi không rời mắt khỏi lá bài, chỉ lạnh lùng tiếp một câu:
– Đáng đời.
Thanh Hoành hơi do dự, thực ra nếu không xảy ra việc lúc trước, ấn tượng của cô về Tô Quỳ khá tốt, nhưng giờ đây cô đã nảy sinh ác cảm với cô ta, nên quyết định không chạy ra hỏi han.
Rốt cuộc chỉ có Tô Tường chạy lại, đẩy chị gái vào nhà bếp, xối nước lạnh vào tay bị bỏng của cô ta. Chờ họ đi khỏi, Hình Mẫn bước lại, nhặt lá thư Tô Quỳ đánh rơi dưới đất lên, nước trà làm tờ giấy ướt nhẹp, nhưng vẫn có thể đoán ra nét chữ. Ông đọc xong lá thư thì gấp lại, hỏi chị giúp việc đang bận nhặt nhạnh những mảnh cốc vỡ:
– Chị có trông thấy ai đã bỏ lá thư này vào hòm thư báo không?
– Thưa, không, lúc mở hòm thư báo ra tôi mới thấy nó.
Hình Mẫn gật đầu, quay sang đưa lá thư cho Cửu Thiều:
– Cậu nghĩ sao?
Cửu Thiều đọc qua lá thư, lắc đầu:
– Tạm thời tôi chưa nghĩ ra điều gì.
Thanh Hoành tò mò, bỏ cả ván bài, chạy lại, thì thấy lá thư viết: “Thanatos sẽ đến khi hoa báo xuân nở rộ”.
Nét chữ của người thuận tay phải nhưng cố tình viết bằng tay trái, vì thế không thể truy ra người cầm bút. Thanh Hoành thắc mắc:
– Thanatos?
Hình Mẫn lắc đầu, như thể cảm thấy tuyệt vọng vì kiến thức nghèo nàn của cô. Cửu Thiều đáp:
– Thanatos là thần Chết trong thần thoại Hy Lạp.
Bên dưới không thấy xuất hiện ký hiệu hoa văn màu đen quen thuộc, vậy thì đây không phải là thư của Ám Hoa. Ám Hoa vốn là kẻ tự phụ, ngạo mạn, nên không có chuyện hắn gửi thư nặc danh thế này.
– Khi hoa báo xuân nở rộ…
– Thanh Hoành kinh ngạc nói:
– Trong vườn nhà này trồng hoa báo xuân, nhưng hoa đã nở nhiều ngày rồi mà.
Cửu Thiều nói:
– Vì thế anh mới bảo tạm thời chưa nghĩ ra điều gì. Có lẽ “hoa báo xuân” ở đây dùng để ám chỉ điều gì đó.
Sau khi được em gái đưa vào phòng khách, Tô Quỳ lại ngồi vào ghế lười, lẳng lặng tiếp tục công việc dang dở khi nãy. Sau một hồi do dự, Tô Tường đến trước mặt Cửu Thiều, cô nói mà như sắp khóc:
– Em thay mặt chị gái em xin lỗi anh về chuyện lúc trước. Xin anh đừng ghét bỏ mà hãy nghĩ cách cứu chị ấy. Em xin anh!
Cửu Thiều quay lại, khẽ nói:
– Tôi đã nhắc nhở cô ấy.
Tô Tường quay sang Hình Mẫn:
– Chú Hình, xin chú…
Hình Mẫn vỗ vai cô gái:
– Điều quan trọng nhất bây giờ là phải hết sức bình tĩnh, không được hoang mang, không nên để chị cô ở một mình. Lời đe dọa trong thư không dễ trở thành hiện thực đâu.
Ông quay đầu lại, dùng ánh mắt trao đổi với Cửu Thiều, bì thư không có dấu bưu điện, điều đó chứng tỏ người viết thư đang ở gần đây, hoặc cũng có thể đang ở trong ngôi biệt thự này.
Thanh Hoành không biết Tô Quỳ đã trải qua đêm đó như thế nào, riêng cô thì ngủ từ đầu tối cho đến trưa hôm sau. Cô vừa ra cửa đã thấy Lục Mẫn Chi đứng nói chuyện điện thoại dưới giàn hoa. Thấy cô bước tới, Lục Mẫn Chi nói thêm vài ba câu nữa rồi tắt máy.
– Con trai tôi mới có hai tuổi rưỡi đã biết gọi điện thoại cho mẹ.
Giàn hoa râm mát, họa hoằn lắm mới có vài sợi nắng len qua lớp dây leo chằng chịt, chiếu xuống má cô ta. Thanh Hoành bỗng mê mẩn trước nụ cười dịu dàng tỏa nắng, in hằn vết thời gian nơi khóe mắt Lục Mẫn Chi. Cô khen:
– Con trai chị thật thông minh.
Lục Mẫn Chi mỉm cười:
– Chỉ sợ lớn lên không mấy xuất sắc… Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần nó mạnh khỏe, vui vẻ là được.
Cô ta mở album ảnh chụp con trai trong điện thoại cho Thanh Hoành xem. Đó là một cậu bé rất dễ thương. Thanh Hoành nhận xét:
– Rất giống chị.
Lục Mẫn Chi cười tươi, một lát sau mới hỏi:
– Cô làm lành với bạn trai rồi?
– Vâng, tôi vốn là người rộng lượng, bao dung.
– Thế thì tốt, không đáng để người đàn bà đó chia rẽ hai người.
Vừa nhắc đến Tô Quỳ, sắc mặt Lục Mẫn Chi đột nhiên trở nên cau có, khó chịu.
– Tôi không để cô ta uy hiếp chúng ta.
Thực ra, nếu ngẫm kỹ, Thanh Hoành nhận thấy Tô Quỳ là người rất giỏi giao thiệp, không thể có chuyện gây thù chuốc oán với người khác một cách trực tiếp như vậy, hành vi của cô ta mấy ngày vừa qua rất khác thường.
Bỗng, Thanh Hoành nghe thấy tiếng la hét thất thanh. Phản ứng đầu tiên của cô là chạy về phía phát ra tiếng kêu ấy, đến nơi thì cả Cửu Thiều và Hình Mẫn đều đã có mặt. Tô Tường đứng đó, toàn thân run lên bần bật, bộ dạng thảm thương.
Tô Quỳ đứng bên, cầm cuốn sổ trên tay, vẻ mặt rất đỗi bình tĩnh:
– Tôi không sao, em gái tôi không hiểu chuyện nên mới kêu ầm lên thế.
Thanh Hoành chưa kịp thở phào thì bỗng bàng hoàng kinh sợ. Vì cô nhìn thấy hình ảnh một bông hoa đỏ nở rực rỡ trên bức tường màu lam kia.
“Thanatos sẽ đến khi hoa báo xuân nở rộ”.
Và lúc này, hoa báo xuân đã nở rộ.
Tô Quỳ lôi trong túi áo ra bình xịt cắt cơn hen Beclomethasone, xịt vào miệng và nói:
– Tôi sắp lên cơn hen, tôi lên lầu nghỉ ngơi đây. Bữa trưa và đồ tráng miệng cô giúp việc sẽ chuẩn bị cho mọi người. Tôi xin phép.
Nói xong, cô ta quay người đi lên tầng trên.
Thanh Hoành muốn lại gần nhìn cho rõ bông hoa đỏ đột ngột xuất hiện trên bức tường kia, nhưng bị Hình Mẫn ngăn lại. Ông rút di động, gọi vài cuộc, trao đổi ngắn gọn rồi tắt máy.
– Đừng động vào nó, tôi đã thông báo cho Sở cảnh sát thành phố Nam, họ sẽ đến đây thu thập bằng chứng… với danh nghĩa điều tra án đe dọa, khủng bố tinh thần người khác.
Hiện mới chỉ là vụ án đe dọa, nên họ cũng không quá chú trọng, buổi trưa họ cử một vài nhân viên đến kiểm tra một lúc rồi ra về.
Tô Quỳ xuống ăn tối cùng mọi người, sắc mặt cô ta nhợt nhạt, bước đi như trên mây. Cô ta đặt cuốn sổ lên bàn, nói:
– Anh Tiêu, tôi đã viết ra đầy đủ những gì anh yêu cầu… Không không, không phải lúc này, sau đêm nay anh mới được đọc.
– Cô ta gượng cười.
– Trò chơi của tôi vẫn chưa kết thúc.
Thanh Hoành cảm thấy Tô Quỳ thật gan lì! Sự việc đến nước này mà cô ta vẫn muốn tiếp tục trò chơi nguy hiểm kia, cô ta chán sống rồi hay sao?
Tô Quỳ quay sang em gái, dịu dàng bảo:
– Em gọi điện cho Ngô Y Thanh, nhắn anh ta đưa luật sư Vương đến đây.
Tô Tường sợ hãi cứng người, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, liền rút điện thoại gọi cho Ngô Y Thanh.
Tô Quỳ tươi cười:
– Trò chơi sắp đến hồi kết. Trước mười hai giờ đêm nay tôi sẽ công bố mọi bí mật… trừ phi, trong số các vị có ai đó thuyết phục được tôi, thì tôi sẽ giữ lại bí mật của người đó.
La Lệnh, Lâu Triệt và Lục Mẫn Chi nhìn nhau không hiểu. Chỉ có Thẩm Dật ngáp một cái thật dài, hạ thấp giọng nhưng vẫn đủ mọi người nghe thấy:
– Cố tình làm trò!
– Cứ cho là thế đi, đến lúc đó mọi người khắc biết. – Tô Quỳ cười tươi như hoa.
– Đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thì ra ai cũng có sơ hở. Xin hỏi các vị có mặt ở đây, vị nào thấy mình không thẹn với lòng, hoàn toàn vô tội? Tất nhiên tôi xin phép được đặt cô Chử và em gái tôi ra bên ngoài.
Thanh Hoành bất giác nhíu mày, cô ta bảo không ai hoàn toàn vô tội, trừ cô và Tô Tường? Những người có vẻ không hề liên quan như Cửu Thiều, Hình Mẫn, Thẩm Dật thì sao? Họ thế nào?
Sau bữa tối, Tô Quỳ dịch chuyển chiếc ghế lười của mình đến gần bàn chơi bài, rồi nằm dài trên ghế, tay đung đưa cuốn sổ.
Tối nay Thanh Hoành không chơi bài, mà ngồi đọc sách trên sofa và chốc chốc lại liếc Tô Quỳ. Cửu Thiều dường như không bận tâm đến nhất cử nhất động của Tô Quỳ, anh nằm nghiêng trên ghế, cạnh Thanh Hoành, mắt nhắm nghiền, hình như đang bận ngủ. Hình Mẫn chơi bài kém, lại kém may mắn, chẳng mấy chốc đã thua sạch tiền, phải nhường chỗ cho Tô Tường. Thẩm Dật đang bận rộn bôi bôi trát trát trên giá vẽ. Anh ta dành toàn tâm toàn ý cho niềm đam mê vẽ vời của mình, gần như bỏ mặc thế giới bên ngoài.
Chiếc đồng hồ kiểu cổ đặt trong phòng khách chạy thật nhanh, chớp mắt đã mười một giờ đêm.
Tô Quỳ vươn vai, duỗi dài chân tay, với cốc đồ uống đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, uống vài ngụm rồi tiếp tục nằm dài trên ghế.
Thi thoảng một vài người trong bàn chơi bài đứng lên đi lấy đồ uống, mọi thứ diễn ra hoàn toàn bình thường.
Khi đồng hồ đổ chuông báo hiệu mười hai giờ đêm, Tô Tường đi đến bàn bày đồ uống và la hét kinh hoàng.
Hình Mẫn hành động rất nhanh, lập tức chạy đến chiếc ghế lười của Tô Quỳ, gương mặt cô ta bình yên như đang say trong giấc ngủ, nụ cười lạ lùng lấp ló nơi khóe môi.
Nếu trên ngực cô ta không cắm một con dao găm thì trông rất giống một người đang say ngủ. Ngô Y Thanh và luật sư Vương gần như đến cùng lúc với phía cảnh sát.
Viên cảnh sát họ Lâm là người phụ trách vụ án này, ông ấy lúc nào cũng cười tươi thân thiện, khác hẳn Hình Mẫn. Cảnh sát Lâm đảo qua đảo lại quanh Tô Tường, cô gái đang úp mặt vào tay khóc nấc lên. Đột nhiên ông hỏi:
– Cô là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân?
– Ông lôi giấy bút ra ghi lại, rồi tiếp tục. – Cô là em gái nạn nhân, đồng thời cũng là người thừa kế toàn bộ tài sản của cô ấy?
Tô Tường ngừng khóc, lúc đầu là sững sờ kinh ngạc, tiếp theo đấy là cơn giận dữ bốc cao:
– Ông muốn ám chỉ tôi là hung thủ? Ông thì biết gì về tình cảm của chị em tôi. Rõ ràng ông chỉ võ đoán thôi!
Cảnh sát Lâm quay sang hỏi luật sư Vương:
– Nạn nhân đã lập di chúc phân chia tài sản chưa?
Luật sư Vương lau mồ hôi, cảnh tượng này khiến ông vô cùng bối rối.
– Cô ấy đã lập một lần, sau đó khoảng năm ngày trước làm lại một bản mới.
Hôm nay tôi lại nhận được điện thoại của trợ lý Ngô, bảo sẽ đến đón tôi. Tôi vừa đi công tác ngoại tỉnh về, xuống sân bay là đến đây ngay.
– Tài sản của cô ấy phân chia thế nào? Ông còn nhớ không?
– Cô Tô đã bán toàn bộ cổ phần của mình ở một tờ tạp chí. Chín mươi phần trăm tài sản của cô ấy bao gồm cổ phiếu, tiền vốn, tín thác và bất động sản đều thuộc sở hữu của cô Tô Tường. Phần còn lại dành cho trợ lý Ngô và làm từ thiện.
Cảnh sát Lâm nhìn Tô Tường:
– Bây giờ cô đã hiểu vì sao cô bị nghi ngờ rồi chứ.
Rồi ông quay ra thẩm vấn Lâu Triệt, La Lệnh và Lục Mẫn Chi, kết luận là tất cả bọn họ đều khả nghi.
Tuy rằng về cơ bản, suy đoán của ông không sai, vì cả bốn người tham gia chơi bài đều ở gần Tô Quỳ, vì thế hung thủ hiển nhiên nằm trong số họ, nhưng Thanh Hoành thiết nghĩ, liệu có cần thiết phải lần lượt tra xét động cơ của từng người như thế không?
Cửu Thiều ghé tai cô thì thầm:
– Ông ấy có cách của mình, cái này gọi là “công tâm vi thượng”, tức là, trước tiên phải khiến cho đối phương hoang mang, rối bời.
– … Sau đó thì sao?
– Thanh Hoành không dám nói xấu sau lưng người khác một cách trắng trợn, nên cô dùng khẩu hình để nói với anh:
– Ông ấy có trong tay bốn nghi can, mà một trong số họ là em gái yêu quý của nạn nhân.
Sau đó, vị cảnh sát của thành phố Nam tiếp tục thẩm vấn bốn nghi can kia. Những câu hỏi tương tự lặp đi lặp lại, có tác dụng thôi miên rất hiệu quả, và Cửu Thiều quả thật đã thiếp đi.
Sau một đêm mỏi mệt, rạng sáng cảnh sát Lâm nhận được điện thoại của bên pháp y. Ông bảo:
– Nạn nhân chết do bị vật nhọn đâm vào tim, trên dao không có dấu vân tay. Trong đường hô hấp của nạn nhân có dấu vết của loại chất độc Cyanide. Chất độc này có nguồn gốc từ bình xịt cắt cơn hen trong túi áo nạn nhân. Bốn vị có suy nghĩ gì?
Cảnh sát Lâm thôi cười, nhìn anh đầy ngờ vực, sau cùng thì gật gù.
Mấy năm gần đây, thành phố Nam tích cực đẩy mạnh phát triển du lịch, vì thế các điểm du lịch và các khu du lịch sinh thái nối đuôi nhau nườm nượp ra đời.
Thành phố này vốn được thiên nhiên ưu ái ban cho những bãi cát mềm mịn tựa nhung lụa, nước biển trong vắt, và đường bờ biển uốn lượn miên man.
Trời hôm nay thật đẹp, xanh trong thăm thẳm, khu du lịch sinh thái đông đúc, vui nhộn với không ít khách du lịch là người nước ngoài.
Tô Quỳ giới thiệu:
– Khu du lịch sinh thái này có rất nhiều trò chơi, nổi tiếng nhất là các trò mạo hiểm.
Thanh Hoành quay sang chăm chú nhìn một người “vũ trang” từ đầu đến chân với mũ bảo hiểm và găng tay, đệm gối, đang chơi trò trượt ván, kết thúc mỗi lần tung mình trên máng trượt là một vòng xoay một trăm tám mươi độ trên không vô cùng điệu nghệ, khiến đám đông vỗ tay cổ vũ rầm rầm. Thẩm Dật bất ngờ gác khuỷu tay lên vai cô, hỏi:
– Cô thích trò đó?
Thanh Hoành chưa kịp trả lời đã bị Cửu Thiều kéo giật về phía mình, thậm chí anh còn phủi nhẹ vai cô.
– Tiểu Hoành không ưa vận động mạnh, nhưng tôi thì có đấy.
Anh mỉm cười, khóe môi lộ ra một lúm đồng tiền. Nụ cười ấy khiến Thanh Hoành có cảm giác tê dại cả da đầu.
– Anh thích trò đó?
– Thẩm Dật chỉ tay sang chỗ khác:
– Trò này thì sao?
Đó là khu vực thi đấu của trò chơi đi thăng bằng trong vòng tròn kim loại. Trò chơi này hầu như chỉ có người nước ngoài tham gia, khán giả cũng đa phần là người nước ngoài.
Thanh Hoành quan sát kỹ thì thấy trên khán đài có hai vòng tròn kim loại khổng lồ được buộc vào nhau bằng dây thép, người chơi bước đi trong vòng kim loại, vòng kim loại cứ thế được đẩy lên cao, sau khi chạm mốc cao nhất sẽ quay trở lại mặt đất. Trước đây, hồi đi du lịch ở nước ngoài cô cũng từng thấy người ta chơi trò này.
Lúc này, cả hai người chơi vừa rớt khỏi vòng tròn kim loại, dây an toàn co giãn tuyệt đối, chầm chậm thả người chơi xuống đất. Trọng tài cuộc thi đấu bất giác thở dài, tiếc nuối:
– Trình độ của các anh chỉ đến thế thôi sao?
Tô Quỳ dừng bước, nở nụ cười tươi rói:
– Thẩm Dật, anh thấy trò này thú vị lắm à?
Thẩm Dật nhún vai, không mắc bẫy:
– Cũng tàm tạm.
Tô Quỳ nháy mắt:
– Tôi thì cho rằng những người đàn ông dám thử sức, dám mạo hiểm là những người có sức hấp dẫn lớn nhất. À không, tôi nghĩ, tất cả phụ nữ đều sẽ mềm lòng trước bầu không khí căng thẳng, kịch tính và đầy hấp dẫn này.
Lúc nói những lời này, Tô Quỳ cố gắng phát huy sở trường thuyết phục người khác bằng giọng nói mê hoặc và nụ cười khiêu khích.
Lục Mẫn Chi đột nhiên ngắt lời cô ta:
– Cô nói những lời này nhằm mục đích gì? Chứng minh sức quyến rũ vô biên của cô?
– Làm gì có.
– Tô Quỳ nhìn ra xung quanh, tỏ vẻ oan ức.
– Người có sức hấp dẫn vô biên là cô Chử mới phải. Chị không thấy hai người đàn ông điển trai đang chết mê chết mệt cô ấy à?
Tô Quỳ vừa dứt lời đã thấy Thẩm Dật nhảy tót lên sàn thi đấu, nhìn xuống đám đông bằng ánh mắt thách thức:
– Có vị nào muốn thi đấu với tôi không?
Thanh Hoành nhận thấy tình hình đang dần trở nên mất kiểm soát, bầu không khí náo nhiệt, sục sôi, trò chơi mạo hiểm dễ kích động thú tính và lòng hiếu thắng của con người, và còn cả đám đông không ngừng hò reo cổ vũ này nữa. Cô quay sang, định giữ tay Cửu Thiều lại, nhưng không kịp nữa rồi, anh đã bước lên sàn đấu, đối mặt với Thẩm Dật:
– Có tôi.
Thẩm Dật nhìn anh, nụ cười chứa đầy vẻ ngạo mạn, thách thức:
– Không buộc dây an toàn chứ?
Thanh Hoành cảm thấy chóng mặt muốn xỉu, cô mong Cửu Thiều lý trí một chút. Vòng kim loại có thể đưa họ lên độ cao tối đa mười mét, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ gãy cổ.
Cửu Thiều trầm ngâm giây lát, nở nụ cười khinh khỉnh:
– Anh nghĩ chúng ta mà cần đến dây an toàn sao?
Thanh Hoành quay đầu lại, trừng mắt lườm Tô Quỳ, cô ta vội xòe tay, nhún vai, giả giọng lấy làm tiếc:
– Tôi chỉ đùa thôi, ai biết các anh ấy cả nghĩ như vậy.
Tô Tường không kìm được sự lo lắng:
– Chị ơi, trò này nguy hiểm lắm, họ lại không thắt dây an toàn!
Tô Quỳ ôm eo em gái:
– Đừng lo, họ thấy không ổn tự khắc sẽ dừng lại, họ có phải trẻ con đâu.
Vẻ mặt của La Lệnh, Lâu Triệt và Hình Mẫn đều không hề vui vẻ.
Thanh Hoành nghe thấy Lục Mẫn Chi lầm bầm bên cạnh:
– Cô ta đúng là đồ ma nữ…
Cô định lên ngăn cản họ, nhưng bảo vệ đã lùa khán giả ra xa sàn đấu, không cho ai lại gần trong phạm vi một mét, thêm vào đó tiếng trống báo hiệu nổi lên ầm ầm, át cả tiếng gào thét của cô.
Thanh Hoành thấp thỏm lo âu, nhưng lúc này hai người đã đứng trong vòng tròn kim loại, bắt đầu cất bước trong tiếng trống ầm vang. Vòng kim loại cuốn lên cao, nhanh chóng tới lưng chừng. Ở bên dưới bắt đầu có người la hét inh ỏi, tiếng la hét hòa vào tiếng trống tạo nên bầu không khí sôi sục, điên cuồng.
Thanh Hoành rút di động, định báo cảnh sát, nhưng lại thôi. Bỗng, cô thấy bên Thẩm Dật lắc lư không vững, để giữ thăng bằng, anh ta buộc phải dừng bước. Nhưng Cửu Thiều không dừng nhịp bước khớp với Thẩm Dật, nên vòng kim loại cứ lắc lư dữ dội giữa không trung.
Điều quan trọng nhất của trò chơi mạo hiểm này là sự phối hợp, nhịp bước và tốc độ di chuyển của hai người phải khớp với nhau, thì vòng tròn kim loại mới duy trì được sự thăng bằng. Nếu một trong hai người đi lệch nhịp, vòng tròn sẽ nghiêng đổ về phía người đó. Và nếu người đó rớt khỏi vòng kim loại thì trọng tâm sẽ rơi vào vị trí của người còn lại, hậu quả sẽ khôn lường.
Mặc dù ngay khi Thẩm Dật bước sai nhịp, Cửu Thiều đã lập tức điều chỉnh thế đứng, nhưng mức độ nguy hiểm vẫn rất lớn.
Trọng tài ra hiệu cho nhân viên y tế đứng chờ phía bên dưới, họ nhanh chóng mang theo hộp thuốc, băng qua khu vực cách ly, đến trước sàn đấu. Cũng có người cầm sẵn di động chuẩn bị gọi cấp cứu.
Thanh Hoành lo lắng phát điên, đúng lúc đó cô thấy hai người tiếp tục bước đi trong vòng tròn, đưa vòng kim loại lên điểm cao tối đa, rồi từ từ hạ độ cao. Lúc này, tiếng hò reo, tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên rào rào nhưng cô không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả, ánh mắt cô dán chặt vào vòng kim loại đang từ từ hạ thấp độ cao và nhanh chóng đến điểm chỉ còn cách mặt đất năm mét.
Lục Mẫn Chi vỗ vai an ủi cô:
– Không sao rồi, trông cô kìa, sợ hãi tái xanh cả mặt.
Thanh Hoành gượng cười:
– Tôi thường bị hạ đường huyết, không phải vì sợ.
Vòng kim loại chỉ còn cách mặt đất một mét, lúc này trọng tài mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta bắt đầu khuấy động bầu không khí vui vẻ bằng mấy câu hài hước.
Thẩm Dật nhảy khỏi vòng kim loại, hí hửng chạy tới chỗ Thanh Hoành, hớn hở như trẻ con đòi quà vì lập được thành tích cao:
– Khi nãy cô có thấy vẻ đẹp trai, sức hấp dẫn mãnh liệt của tôi không?
Thanh Hoành giận run người, lạnh lùng chỉ tay vào anh ta và quát:
– Anh cút thật xa cho tôi!
Cửu Thiều đứng từ xa quan sát Thẩm Dật hứng chịu cơn giận dữ ngút trời của Thanh Hoành. Anh quyết định không lại gần cô cho đến khi lửa giận xẹp xuống chỉ số an toàn. Cơn tức giận của con người luôn có điểm cực hạn, sau khi được xả bớt sẽ trở lại bình thường, khi ấy anh sẽ an toàn.
Còn về phần Thẩm Dật, anh ta dại dột thì mặc anh ta.
Có lẽ do không chịu nổi sự mắng mỏ nặng lời của Thanh Hoành, Lục Mẫn Chi huých khuỷu tay vào tay cô:
– Đừng như thế, các cô các cậu vẫn còn trẻ, tuổi trẻ vốn bốc đồng mà. Vả lại, họ có sao đâu.
– Bốc đồng?
Thanh Hoành ném ánh nhìn sắc hơn dao về phía Cửu Thiều. Thẩm Dật bốc đồng thì mặc anh ta, vì anh ta vốn là nghệ sĩ, nghệ sĩ thường hành động điên điên khùng khùng. Nhưng Cửu Thiều không phải kiểu người bốc đồng. Anh vốn là người điềm đạm, cẩn trọng, dù có bị khích tướng cũng kiểm soát rất tốt tâm lý.
Ánh mắt sắc lạnh của Thanh Hoành khiến Cửu Thiều buộc lòng phải điều chỉnh tốc độ, anh đi chậm lại, chờ Hình Mẫn.
Hình Mẫn hắng giọng, nói:
– Ở nhà tôi, phàm những việc trọng đại, tôi đều là người quyết định.
Cửu Thiều đưa mắt nhìn ông.
– Mặc dù vợ tôi giữ thẻ ngân hàng, nhưng khi nào cần tiêu tiền, tôi cứ việc chi tiêu thoải mái, không phải báo cáo.
– Rốt cuộc anh muốn nói điều gì?
– Ngoài sự ngạo mạn, tôi còn phát hiện ra một điểm yếu chết người ở cậu.
– Thứ nhất, tôi không ngạo mạn, cùng lắm chỉ là khiêm tốn và không biết ra vẻ. Thứ hai, nhược điểm mà anh nói cũng chẳng có gì to tát.
Hình Mẫn mỉm cười:
– Vậy cứ chờ xem. Nếu tôi là Ám Hoa, tôi sẽ lợi dụng nhược điểm này của cậu.
Cửu Thiều vẫn nhìn thẳng phía trước, anh thừa hiểu Hình Mẫn đang thử anh, mặc dù họ từng là đồng đội, từng sát cánh bên nhau, nhưng sự tín nhiệm giữa họ đang rơi vào khủng hoảng.
– Anh là Ám Hoa? Hay là đồng phạm của hắn?
– Tôi cũng muốn hỏi cậu câu hỏi ấy.
Nhưng lúc này chưa thể có câu trả lời.
Thanh Hoành muốn lập tức rời khỏi biệt thự của Tô Quỳ, trò đùa của cô ta quá nguy hiểm, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng ngoài cô, hình như không ai muốn đi khỏi đó. Cho dù là La Lệnh và Lâu Triệt đều bắt đầu nhìn Tô Quỳ bằng ánh mắt căm ghét và đề phòng, bọn họ cũng không có ý định rời khỏi biệt thự.
Bữa tối chìm trong bầu không khí nặng nề. Ăn xong, Lục Mẫn Chi, Thẩm Dật và những người khác quyết định ra ngoài đi dạo. Thanh Hoành về phòng thu dọn đồ đạc. Nghe tiếng gõ cửa, cô không buồn quay đầu lại, nói:
– Vào đi.
Cửu Thiều vào phòng, ngồi bên mép giường trong dáng vẻ của người biết lỗi.
– Hôm nay anh hơi bốc đồng.
Cô nhìn anh:
– Bốc đồng?
– Dù anh rất giỏi kiềm chế cảm xúc, dù máy kiểm tra nói dối cũng phải chịu thua anh, thì điều đó cũng không có nghĩa anh không bao giờ bốc đồng.
Thanh Hoành giơ tay túm áo sơ mi của anh:
– Độ cao mười mét, không thắt dây an toàn, anh không cảm thấy có lỗi với mẹ anh à?
Cửu Thiều tủm tỉm:
– À, nếu em nhắc đến mẹ anh… anh nghĩ bà ấy không để bụng đến chuyện này đâu. Bởi vì dây thần kinh của bà to ngang với dây cáp điện.
Thanh Hoành ngẫm nghĩ một lát thì thấy anh nói cũng có lý. Khi con trai chưa biết sống chết ra sao, rồi khi được cứu thì bị theo dõi giám sát 24/24 giờ, bà vẫn dửng dưng như không. Bà không hề lo lắng như những người mẹ bình thường khác. Di truyền học quả thật vi diệu. Cô vung tay, thả anh ra, rồi tự an ủi:
– Thôi được, đằng nào anh cũng không việc gì, em hết giận rồi.
Cô vừa thả tay thì mấy chiếc cúc áo của anh cũng rơi lẻng xẻng xuống nền nhà.
Cửu Thiều nhích lại gần, kéo túi hành lý của cô sang bên, anh hoàn toàn không bận tâm đến mấy chiếc cúc áo bung rơi.
– Em rất muốn tìm ra Ám Hoa, đúng không?
Thanh Hoành thoáng sững sờ trước vẻ nghiêm túc của anh. Cô gật đầu lia lịa.
– Kể cả trong mơ. Trước khi đưa hắn đi “ăn đạn”, em sẽ hoạn hắn, cắt của quý của hắn thành mười hai phần và bắt hắn ăn hết.
Khóe môi Cửu Thiều giật khẽ khi nghe kế hoạch tàn bạo của cô.
– Ừ, nhưng trước tiên phải tìm cho ra hắn đã.
Thanh Hoành gật đầu đồng tình.
– Muốn thế, phải luôn bám sát những người may mắn sống sót, chờ Ám Hoa sơ sẩy để lộ dấu vết.
Thanh Hoành suy nghĩ một lát, tiếp tục gật gù.
Anh khéo léo dỗ ngon dỗ ngọt cô:
– Nếu em bỏ đi lúc này sẽ để lỡ tin tức quan trọng. Hình Mẫn là người giàu kinh nghiệm và nhạy bén trong phá án, em thấy không, anh ấy đã phải vất vả thế nào mới tạo ra cơ hội để được ở lại đây. Trong khi em chẳng cần nhọc lòng sắp đặt cũng có được cơ hội này.
Cô thở than:
– Em không ngờ anh khéo ăn nói đến thế.
Anh mỉm cười:
– Anh cũng không ngờ em thích anh nhiều thế.
Lúc rời khỏi sàn đấu và nhìn thấy vẻ mặt không giấu nổi tâm tư của cô, anh cảm thấy rất hài lòng. Anh muốn có được cảm giác chắc chắn ấy, và việc tham gia trò chơi mạo hiểm kia không hoàn toàn chỉ là sự bốc đồng.
Buổi tối hôm đó, mọi người không hẹn mà gặp, đều tập trung tại phòng khách hoặc phòng chơi bài.
Thanh Hoành biết vì sao có sự “ăn ý” như vậy giữa bọn họ. Tô Quỳ nói cô ta biết bí mật của từng người. Nhưng khi nào tiết lộ bí mât, còn tùy thuộc vào tâm trạng của cô ta. Vì thế, nếu vắng mặt, rất có thể anh sẽ trở thành đối tượng bị dị nghị.
Trong lúc đó, Tô Quỳ đang ngồi viết trên chiếc ghế lười. Cô ta mặc trang phục ở nhà rộng rãi, tóc búi cao, để lộ chiếc cổ dài quyến rũ. Cô ta viết được một lúc thì vươn vai cho đỡ mỏi rồi lại cắm cúi viết tiếp.
Thanh Hoành chơi bài với mấy người kia, nhưng tâm trí họ cứ để đâu đâu, chốc chốc lại liếc Tô Quỳ bằng ánh mắt đầy hồ nghi. Đúng tám giờ tối, chị giúp việc bưng trà và đồ ăn đêm lên mời họ. Chị đặt cốc trà bên cạnh Tô Quỳ, rồi lôi trong túi áo ra một phong thư nhàu nhĩ.
– Thưa cô… tôi tìm thấy cái này trong hòm thư báo ngoài cửa.
Chị ta ra ngoài đổ rác, lúc quay vào tiện tay mở tủ thì thấy lá thư này.
Bì thư không có dấu bưu điện, chỉ có vài dòng chữ xiên xẹo, ghi người nhận là Tô Quỳ.
Tô Quỳ nhận thư, ngó qua, định vứt sang một bên, nhưng sau đó có chút tò mò, liền mở ra đọc. Đột nhiên, hai mắt Tô Quỳ trừng trừng, hơi thở gấp gáp, cô ta đưa tay với cốc trà nhằm che dấu sự xúc động, nhưng bàn tay run rẩy, vừa chạm vào cốc, trà nóng liền bắn ra ngoài, rớt vào tay. Tô Quỳ tức giận gạt cốc nước xuống nền nhà, lông mày dựng ngược:
– Trà nóng thế này thì uống thế nào?
Chị giúp việc vội vàng lau vết nước trà vấy lên quần Tô Quỳ, và xin lỗi:
– Thưa cô, tôi không cố ý, tôi không cố ý thật mà… Tay cô tấy đỏ rồi kìa, cô mau xối nước lạnh đi.
La Lệnh miết lá bài, “chậc” một tiếng.
– Cô ta đến kỳ mãn kinh rồi hay sao?
Lục Mẫn Chi không rời mắt khỏi lá bài, chỉ lạnh lùng tiếp một câu:
– Đáng đời.
Thanh Hoành hơi do dự, thực ra nếu không xảy ra việc lúc trước, ấn tượng của cô về Tô Quỳ khá tốt, nhưng giờ đây cô đã nảy sinh ác cảm với cô ta, nên quyết định không chạy ra hỏi han.
Rốt cuộc chỉ có Tô Tường chạy lại, đẩy chị gái vào nhà bếp, xối nước lạnh vào tay bị bỏng của cô ta. Chờ họ đi khỏi, Hình Mẫn bước lại, nhặt lá thư Tô Quỳ đánh rơi dưới đất lên, nước trà làm tờ giấy ướt nhẹp, nhưng vẫn có thể đoán ra nét chữ. Ông đọc xong lá thư thì gấp lại, hỏi chị giúp việc đang bận nhặt nhạnh những mảnh cốc vỡ:
– Chị có trông thấy ai đã bỏ lá thư này vào hòm thư báo không?
– Thưa, không, lúc mở hòm thư báo ra tôi mới thấy nó.
Hình Mẫn gật đầu, quay sang đưa lá thư cho Cửu Thiều:
– Cậu nghĩ sao?
Cửu Thiều đọc qua lá thư, lắc đầu:
– Tạm thời tôi chưa nghĩ ra điều gì.
Thanh Hoành tò mò, bỏ cả ván bài, chạy lại, thì thấy lá thư viết: “Thanatos sẽ đến khi hoa báo xuân nở rộ”.
Nét chữ của người thuận tay phải nhưng cố tình viết bằng tay trái, vì thế không thể truy ra người cầm bút. Thanh Hoành thắc mắc:
– Thanatos?
Hình Mẫn lắc đầu, như thể cảm thấy tuyệt vọng vì kiến thức nghèo nàn của cô. Cửu Thiều đáp:
– Thanatos là thần Chết trong thần thoại Hy Lạp.
Bên dưới không thấy xuất hiện ký hiệu hoa văn màu đen quen thuộc, vậy thì đây không phải là thư của Ám Hoa. Ám Hoa vốn là kẻ tự phụ, ngạo mạn, nên không có chuyện hắn gửi thư nặc danh thế này.
– Khi hoa báo xuân nở rộ…
– Thanh Hoành kinh ngạc nói:
– Trong vườn nhà này trồng hoa báo xuân, nhưng hoa đã nở nhiều ngày rồi mà.
Cửu Thiều nói:
– Vì thế anh mới bảo tạm thời chưa nghĩ ra điều gì. Có lẽ “hoa báo xuân” ở đây dùng để ám chỉ điều gì đó.
Sau khi được em gái đưa vào phòng khách, Tô Quỳ lại ngồi vào ghế lười, lẳng lặng tiếp tục công việc dang dở khi nãy. Sau một hồi do dự, Tô Tường đến trước mặt Cửu Thiều, cô nói mà như sắp khóc:
– Em thay mặt chị gái em xin lỗi anh về chuyện lúc trước. Xin anh đừng ghét bỏ mà hãy nghĩ cách cứu chị ấy. Em xin anh!
Cửu Thiều quay lại, khẽ nói:
– Tôi đã nhắc nhở cô ấy.
Tô Tường quay sang Hình Mẫn:
– Chú Hình, xin chú…
Hình Mẫn vỗ vai cô gái:
– Điều quan trọng nhất bây giờ là phải hết sức bình tĩnh, không được hoang mang, không nên để chị cô ở một mình. Lời đe dọa trong thư không dễ trở thành hiện thực đâu.
Ông quay đầu lại, dùng ánh mắt trao đổi với Cửu Thiều, bì thư không có dấu bưu điện, điều đó chứng tỏ người viết thư đang ở gần đây, hoặc cũng có thể đang ở trong ngôi biệt thự này.
Thanh Hoành không biết Tô Quỳ đã trải qua đêm đó như thế nào, riêng cô thì ngủ từ đầu tối cho đến trưa hôm sau. Cô vừa ra cửa đã thấy Lục Mẫn Chi đứng nói chuyện điện thoại dưới giàn hoa. Thấy cô bước tới, Lục Mẫn Chi nói thêm vài ba câu nữa rồi tắt máy.
– Con trai tôi mới có hai tuổi rưỡi đã biết gọi điện thoại cho mẹ.
Giàn hoa râm mát, họa hoằn lắm mới có vài sợi nắng len qua lớp dây leo chằng chịt, chiếu xuống má cô ta. Thanh Hoành bỗng mê mẩn trước nụ cười dịu dàng tỏa nắng, in hằn vết thời gian nơi khóe mắt Lục Mẫn Chi. Cô khen:
– Con trai chị thật thông minh.
Lục Mẫn Chi mỉm cười:
– Chỉ sợ lớn lên không mấy xuất sắc… Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần nó mạnh khỏe, vui vẻ là được.
Cô ta mở album ảnh chụp con trai trong điện thoại cho Thanh Hoành xem. Đó là một cậu bé rất dễ thương. Thanh Hoành nhận xét:
– Rất giống chị.
Lục Mẫn Chi cười tươi, một lát sau mới hỏi:
– Cô làm lành với bạn trai rồi?
– Vâng, tôi vốn là người rộng lượng, bao dung.
– Thế thì tốt, không đáng để người đàn bà đó chia rẽ hai người.
Vừa nhắc đến Tô Quỳ, sắc mặt Lục Mẫn Chi đột nhiên trở nên cau có, khó chịu.
– Tôi không để cô ta uy hiếp chúng ta.
Thực ra, nếu ngẫm kỹ, Thanh Hoành nhận thấy Tô Quỳ là người rất giỏi giao thiệp, không thể có chuyện gây thù chuốc oán với người khác một cách trực tiếp như vậy, hành vi của cô ta mấy ngày vừa qua rất khác thường.
Bỗng, Thanh Hoành nghe thấy tiếng la hét thất thanh. Phản ứng đầu tiên của cô là chạy về phía phát ra tiếng kêu ấy, đến nơi thì cả Cửu Thiều và Hình Mẫn đều đã có mặt. Tô Tường đứng đó, toàn thân run lên bần bật, bộ dạng thảm thương.
Tô Quỳ đứng bên, cầm cuốn sổ trên tay, vẻ mặt rất đỗi bình tĩnh:
– Tôi không sao, em gái tôi không hiểu chuyện nên mới kêu ầm lên thế.
Thanh Hoành chưa kịp thở phào thì bỗng bàng hoàng kinh sợ. Vì cô nhìn thấy hình ảnh một bông hoa đỏ nở rực rỡ trên bức tường màu lam kia.
“Thanatos sẽ đến khi hoa báo xuân nở rộ”.
Và lúc này, hoa báo xuân đã nở rộ.
Tô Quỳ lôi trong túi áo ra bình xịt cắt cơn hen Beclomethasone, xịt vào miệng và nói:
– Tôi sắp lên cơn hen, tôi lên lầu nghỉ ngơi đây. Bữa trưa và đồ tráng miệng cô giúp việc sẽ chuẩn bị cho mọi người. Tôi xin phép.
Nói xong, cô ta quay người đi lên tầng trên.
Thanh Hoành muốn lại gần nhìn cho rõ bông hoa đỏ đột ngột xuất hiện trên bức tường kia, nhưng bị Hình Mẫn ngăn lại. Ông rút di động, gọi vài cuộc, trao đổi ngắn gọn rồi tắt máy.
– Đừng động vào nó, tôi đã thông báo cho Sở cảnh sát thành phố Nam, họ sẽ đến đây thu thập bằng chứng… với danh nghĩa điều tra án đe dọa, khủng bố tinh thần người khác.
Hiện mới chỉ là vụ án đe dọa, nên họ cũng không quá chú trọng, buổi trưa họ cử một vài nhân viên đến kiểm tra một lúc rồi ra về.
Tô Quỳ xuống ăn tối cùng mọi người, sắc mặt cô ta nhợt nhạt, bước đi như trên mây. Cô ta đặt cuốn sổ lên bàn, nói:
– Anh Tiêu, tôi đã viết ra đầy đủ những gì anh yêu cầu… Không không, không phải lúc này, sau đêm nay anh mới được đọc.
– Cô ta gượng cười.
– Trò chơi của tôi vẫn chưa kết thúc.
Thanh Hoành cảm thấy Tô Quỳ thật gan lì! Sự việc đến nước này mà cô ta vẫn muốn tiếp tục trò chơi nguy hiểm kia, cô ta chán sống rồi hay sao?
Tô Quỳ quay sang em gái, dịu dàng bảo:
– Em gọi điện cho Ngô Y Thanh, nhắn anh ta đưa luật sư Vương đến đây.
Tô Tường sợ hãi cứng người, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, liền rút điện thoại gọi cho Ngô Y Thanh.
Tô Quỳ tươi cười:
– Trò chơi sắp đến hồi kết. Trước mười hai giờ đêm nay tôi sẽ công bố mọi bí mật… trừ phi, trong số các vị có ai đó thuyết phục được tôi, thì tôi sẽ giữ lại bí mật của người đó.
La Lệnh, Lâu Triệt và Lục Mẫn Chi nhìn nhau không hiểu. Chỉ có Thẩm Dật ngáp một cái thật dài, hạ thấp giọng nhưng vẫn đủ mọi người nghe thấy:
– Cố tình làm trò!
– Cứ cho là thế đi, đến lúc đó mọi người khắc biết. – Tô Quỳ cười tươi như hoa.
– Đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thì ra ai cũng có sơ hở. Xin hỏi các vị có mặt ở đây, vị nào thấy mình không thẹn với lòng, hoàn toàn vô tội? Tất nhiên tôi xin phép được đặt cô Chử và em gái tôi ra bên ngoài.
Thanh Hoành bất giác nhíu mày, cô ta bảo không ai hoàn toàn vô tội, trừ cô và Tô Tường? Những người có vẻ không hề liên quan như Cửu Thiều, Hình Mẫn, Thẩm Dật thì sao? Họ thế nào?
Sau bữa tối, Tô Quỳ dịch chuyển chiếc ghế lười của mình đến gần bàn chơi bài, rồi nằm dài trên ghế, tay đung đưa cuốn sổ.
Tối nay Thanh Hoành không chơi bài, mà ngồi đọc sách trên sofa và chốc chốc lại liếc Tô Quỳ. Cửu Thiều dường như không bận tâm đến nhất cử nhất động của Tô Quỳ, anh nằm nghiêng trên ghế, cạnh Thanh Hoành, mắt nhắm nghiền, hình như đang bận ngủ. Hình Mẫn chơi bài kém, lại kém may mắn, chẳng mấy chốc đã thua sạch tiền, phải nhường chỗ cho Tô Tường. Thẩm Dật đang bận rộn bôi bôi trát trát trên giá vẽ. Anh ta dành toàn tâm toàn ý cho niềm đam mê vẽ vời của mình, gần như bỏ mặc thế giới bên ngoài.
Chiếc đồng hồ kiểu cổ đặt trong phòng khách chạy thật nhanh, chớp mắt đã mười một giờ đêm.
Tô Quỳ vươn vai, duỗi dài chân tay, với cốc đồ uống đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, uống vài ngụm rồi tiếp tục nằm dài trên ghế.
Thi thoảng một vài người trong bàn chơi bài đứng lên đi lấy đồ uống, mọi thứ diễn ra hoàn toàn bình thường.
Khi đồng hồ đổ chuông báo hiệu mười hai giờ đêm, Tô Tường đi đến bàn bày đồ uống và la hét kinh hoàng.
Hình Mẫn hành động rất nhanh, lập tức chạy đến chiếc ghế lười của Tô Quỳ, gương mặt cô ta bình yên như đang say trong giấc ngủ, nụ cười lạ lùng lấp ló nơi khóe môi.
Nếu trên ngực cô ta không cắm một con dao găm thì trông rất giống một người đang say ngủ. Ngô Y Thanh và luật sư Vương gần như đến cùng lúc với phía cảnh sát.
Viên cảnh sát họ Lâm là người phụ trách vụ án này, ông ấy lúc nào cũng cười tươi thân thiện, khác hẳn Hình Mẫn. Cảnh sát Lâm đảo qua đảo lại quanh Tô Tường, cô gái đang úp mặt vào tay khóc nấc lên. Đột nhiên ông hỏi:
– Cô là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân?
– Ông lôi giấy bút ra ghi lại, rồi tiếp tục. – Cô là em gái nạn nhân, đồng thời cũng là người thừa kế toàn bộ tài sản của cô ấy?
Tô Tường ngừng khóc, lúc đầu là sững sờ kinh ngạc, tiếp theo đấy là cơn giận dữ bốc cao:
– Ông muốn ám chỉ tôi là hung thủ? Ông thì biết gì về tình cảm của chị em tôi. Rõ ràng ông chỉ võ đoán thôi!
Cảnh sát Lâm quay sang hỏi luật sư Vương:
– Nạn nhân đã lập di chúc phân chia tài sản chưa?
Luật sư Vương lau mồ hôi, cảnh tượng này khiến ông vô cùng bối rối.
– Cô ấy đã lập một lần, sau đó khoảng năm ngày trước làm lại một bản mới.
Hôm nay tôi lại nhận được điện thoại của trợ lý Ngô, bảo sẽ đến đón tôi. Tôi vừa đi công tác ngoại tỉnh về, xuống sân bay là đến đây ngay.
– Tài sản của cô ấy phân chia thế nào? Ông còn nhớ không?
– Cô Tô đã bán toàn bộ cổ phần của mình ở một tờ tạp chí. Chín mươi phần trăm tài sản của cô ấy bao gồm cổ phiếu, tiền vốn, tín thác và bất động sản đều thuộc sở hữu của cô Tô Tường. Phần còn lại dành cho trợ lý Ngô và làm từ thiện.
Cảnh sát Lâm nhìn Tô Tường:
– Bây giờ cô đã hiểu vì sao cô bị nghi ngờ rồi chứ.
Rồi ông quay ra thẩm vấn Lâu Triệt, La Lệnh và Lục Mẫn Chi, kết luận là tất cả bọn họ đều khả nghi.
Tuy rằng về cơ bản, suy đoán của ông không sai, vì cả bốn người tham gia chơi bài đều ở gần Tô Quỳ, vì thế hung thủ hiển nhiên nằm trong số họ, nhưng Thanh Hoành thiết nghĩ, liệu có cần thiết phải lần lượt tra xét động cơ của từng người như thế không?
Cửu Thiều ghé tai cô thì thầm:
– Ông ấy có cách của mình, cái này gọi là “công tâm vi thượng”, tức là, trước tiên phải khiến cho đối phương hoang mang, rối bời.
– … Sau đó thì sao?
– Thanh Hoành không dám nói xấu sau lưng người khác một cách trắng trợn, nên cô dùng khẩu hình để nói với anh:
– Ông ấy có trong tay bốn nghi can, mà một trong số họ là em gái yêu quý của nạn nhân.
Sau đó, vị cảnh sát của thành phố Nam tiếp tục thẩm vấn bốn nghi can kia. Những câu hỏi tương tự lặp đi lặp lại, có tác dụng thôi miên rất hiệu quả, và Cửu Thiều quả thật đã thiếp đi.
Sau một đêm mỏi mệt, rạng sáng cảnh sát Lâm nhận được điện thoại của bên pháp y. Ông bảo:
– Nạn nhân chết do bị vật nhọn đâm vào tim, trên dao không có dấu vân tay. Trong đường hô hấp của nạn nhân có dấu vết của loại chất độc Cyanide. Chất độc này có nguồn gốc từ bình xịt cắt cơn hen trong túi áo nạn nhân. Bốn vị có suy nghĩ gì?
Cảnh sát Lâm thôi cười, nhìn anh đầy ngờ vực, sau cùng thì gật gù.
/53
|