Tiếng Ngân Rung Của Quỷ

Chương 49

/53


Bỗng nhiên Thanh Hoành cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cô đã hiểu nguyên nhân vì sao năm xưa nhà họ Tạ hủy hôn, vì thế cô không còn thấy sợ khi phải đối diện với “Đại ma vương” Tạ Doãn Thiệu nữa. Năm xưa, Tạ Doãn Thiệu quyết định hủy hôn, mà không tiếp tục cuộc hôn nhân liên kết, để lợi dụng quan hệ hôn nhân, thôn tính cổ quyền trong tay cô, thực ra đó cũng là một quyết định đúng đắn.

Bởi vì nếu làm thế, cô sẽ nhanh chóng nhận ra ý đồ của anh ta và quay sang bắt tay với nhà họ Trác, giống như cục diện của ngày hôm nay, chỉ có điều cục diện này đến hơi muộn một chút.

– Tôi rất bình tĩnh và sáng suốt, nhưng không biết anh trai của anh có đủ bình tĩnh và sáng suốt hay không.

– Bình tĩnh, sáng suốt? Anh ấy sắp tiến hóa thành quỷ dạ xoa rồi đó!

– Vậy thì càng tốt! Cho tôi gửi lời hỏi thăm anh trai anh. Còn nữa… cho tôi gửi lời hỏi thăm cả cái bụng bia và chiếc đầu hói của anh ta.

Nói xong, Thanh Hoành tắt máy không thương tiếc.

Cửu Thiều rung rung tờ báo, hờ hững nói:

– Lòng căm hận của em đã vượt xa tưởng tượng của anh, anh bắt đầu thấy lo cho Ám Hoa.

Thanh Hoành sán lại gần anh:

– Anh nhìn kỹ mặt em mà xem, có phải trên đó viết rõ hai chữ “khoái trá”

không? Nếu Ám Hoa cũng gặp đen đủi, thì hai chữ “khoái trá” sẽ biến thành “cực kỳ khoái trá”.

Cửu Thiều dịch chuyển ánh nhìn từ tờ báo sang gương mặt cô, bỗng anh đưa tay ra sau giữ chặt lấy gáy cô, và hôn đắm đuối lên môi cô. Rất lâu sau họ mới

buông nhau ra, anh nhặt tờ báo rơi trên đất lên:

– Bây giờ chữ “khoái trá” sẽ biến thành “xấu hổ”.

Phụ trách quay clip ngoại cảnh quảng cáo cho dự án bất động sản mới là một nhà đầu tư khác, tên Diệp Tỉ, em trai Diệp Vi. Anh ta lớn lên ở Mỹ từ nhỏ, vì thế tiếng Trung rất kém. Là một người cực kỳ đam mê lĩnh vực PR và tạo scandal, có thể nói anh ta sinh ra để gieo rắc những tin đồn thất thiệt. Năm xưa, khi bản thân cô còn chưa hay biết về vụ hủy hôn thì anh ta đã vui vẻ, hoan hỉ thay mặt cô tung tin khắp mọi nơi.

Cô vừa ló mặt đến địa điểm quay quảng cáo đã bị Diệp Tỉ túm lấy, kéo vào trong.

Anh ta mặc bộ comple hiệu Valentino hoa văn kẻ sọc, tạo cảm giác mới mẻ, phá cách.

– Nam diễn viên tham gia quay quảng cáo lần này rất nổi tiếng, là người tình trong mộng của các chị em thời gian gần đây, cô vào mà xem!

Thanh Hoành theo anh ta vào khu vực quay quảng cáo thì thấy minh tinh đang cúi đầu để chuyên viên trang điểm dặm thêm phấn. Trong thời gian đi trốn cùng Cửu Thiều, cô cũng tranh thủ xem được mấy tập phim truyền hình phát sóng vào khung giờ vàng, nam diễn viên tên Lăng Hàn này thường xuyên xuất hiện trong khung giờ ấy, anh ta đóng vai nhân tài cấp cao của ngành thương mại.

Nhưng được gặp người thật việc thật ở khoảng cách gần thế này cô lại thấy hơi thất vọng. Anh ta trang điểm quá đậm, làm cho đường nét trên gương mặt rất thiếu tự nhiên. Dựa vào kiến thức của một sinh viên y khoa, cô đoán anh ta mới tiêm HA(*) nên gương mặt anh ta hơi phù.

(*) Hyaluronic Acid là một dưỡng chất giúp dưỡng ẩm và chống lão hóa hữu hiệu.

Diệp Tỉ hớn hở:

– Đẹp trai, đúng không? Chính tôi mời anh ta làm người đại diện đấy!

Thanh Hoành hỏi:

– Hết bao nhiêu tiền? Liệu tôi có thể rút vốn khỏi dự án này không?

Diệp Tỉ bỗng xị mặt:

– Sao cô có thể chê anh ta được nhỉ, đẹp trai thế kia mà!

– Anh rất thích anh ta?

– Cô đừng sỉ nhục thẩm mỹ của tôi như thế!

Diệp Tỉ vênh mặt, trợn mắt với cô.

Dặm phấn xong, Lăng Hàn tiếp tục quay quảng cáo.

Thực ra nội dung của clip quảng cáo này rất nhạt nhẽo, đại khái nó kể câu chuyện về một người đàn ông thành đạt trong cả sự nghiệp và gia đình. Thanh Hoành không thể không chê:

– Ai viết kịch bản này thế? Thật là ác ý!

– … Tôi viết đấy.

Diệp Tỉ cay cú đáp.

– Nếu thế thì… viết rất khá.

Đối với một Hoa kiều như anh ta thì viết được thế này là khá lắm rồi, xưa nay cô vẫn luôn rất khách quan trong đánh giá.

Quay xong một đoạn, đạo diễn hô dừng lại, chuyên viên trang điểm tiếp tục dặm phấn cho Lăng Hàn.

Đúng lúc đó, Trác Diễm cũng vừa tới. Hôm nay, anh ta không đóng bộ comple giày da nghiêm chỉnh như khi đến văn phòng mà mặc áo sơ mi với cầu vai trẻ trung và quần cộc, trông anh ta không khác một công tử đang đi nghỉ mát.

Mọi người trong trường quay nhất loạt dừng tay lại, chào anh ta:

– Chào Tổng giám đốc!

Trác Diễm bước tới, chào hỏi xã giao với Thanh Hoành, rồi quay sang trò chuyện với Diệp Tỉ.

Chợt một phóng viên chạy đến, vừa lau mồ hôi vừa hỏi:

– Tổng giám đốc, may quá các vị đều ở đây cả. Bài báo của tôi còn thiếu một bức ảnh, chi bằng các vị hãy chụp chung với nam diễn viên nổi tiếng một bức?

Trác Diễm nghĩ ngợi giây lát, mỉm cười, bảo:

– Được thôi.

Thanh Hoành thấy nam diễn viên kia bước lại, anh ta càng đến gần cô càng nhìn rõ lớp trang điểm trên gương mặt anh ta, kẻ viền mi, chuốt mascara, phủ phấn nền đủ cả. Nhưng trang điểm đậm cũng là vì công việc, nếu lúc này cô nôn ra trước mặt anh ta thì thật thất lễ. Cuối cùng, Lăng Hàn dừng lại trước mặt Trác Diễm. Anh ta thấp hơn Trác Diễm đến nửa cái đầu. Lăng Hàn chìa tay ra:

– Chào anh Trác!

Trác Diễm khẽ nheo mắt, rút cánh tay đút trong túi quần, vỗ vai anh ta:

– Nào, chúng ta chụp chung một tấm, tôi chưa bao giờ được chụp hình với minh tinh màn bạc.

Diệp Tỉ nhanh chóng tạo dáng, đặt tay lên vai Trác Diễm, nở nụ cười rạng rỡ đến không thể rạng rỡ hơn.

Thanh Hoành đành đứng sang phía bên kia, cạnh nam diễn viên, bất chợt bàn tay anh ta khẽ quàng qua vai mình, cô cảm thấy khó chịu không tả nổi.

Phóng viên điều chỉnh chân máy, tiêu cự, giơ ngón tay lên ra hiệu:

– Bây giờ tôi sẽ đếm 1-2-3, đếm đến ba thì các vị hãy cười lên. Nào, 1, 2, 3!

Thanh Hoành không rõ nụ cười của mình có gượng gạo, thiếu tự nhiên hay không.

Nhưng khi cô quay người lại một lần nữa, thì vẫn không thấy ai.

Cô thầm cười nhạo bản thân yếu bóng vía.

Nghỉ giải lao giữa chừng, Lăng Hàn lại đến, trên tay là một cốc cà phê nóng:

– Cô Chử này, trước đây cô đã từng đến trường quay thế này bao giờ chưa?

Thanh Hoành đón lấy cốc cà phê anh ta mời nhưng chỉ cầm trên tay chứ không định uống, bởi cô đã bị thứ đồ uống này ám ảnh từ lâu. Đương nhiên kẻ gây ra là Cửu Thiều!

– Chưa hề, đây là lần đầu tiên.

Anh ta đột nhiên nở nụ cười lấp lánh màu kẻ mắt và mascara:

– Xem ra hôm nay sẽ phải quay rất muộn. Hay là cô đi ăn đêm với tôi nhé, tôi rất thông thạo hàng quán khu vực này.

Thanh Hoành gần như đứng hình khi trông thấy nhân viên khuân vác đang bước tới sau lưng Lăng Hàn. Tuy người đó đã cố gắng kéo thấp vành mũ nhưng dáng hình quen thuộc ấy chỉ cần lướt qua, cô lập tức giật mình cảnh giác. Cô chăm chăm quan sát người đó một hồi, càng nhìn càng thấy giống, cô gần như có thể khẳng định, đó chính là Hình Mẫn. Sao ông lại có mặt ở đây? Năm xưa, ông đã xuất hiện trong phòng thí nghiệm trước ngày xảy ra vụ nổ, bây giờ lại xuất hiện ở trường quay clip quảng cáo. Quá kỳ lạ!

– Cô Chử!

Thấy cô không phản ứng gì, Lăng Hàn gọi lần nữa. Rốt cuộc, cô cũng chịu quay lại nhìn anh ta, xin lỗi:

– Xin lỗi anh, tôi không nghe rõ. Anh vừa bảo gì kia?

– Tôi bảo tôi rất thông thạo hàng quán quanh đây, có mấy quán ăn rất ngon, tất nhiên không thể sánh với đẳng cấp của cô, nhưng thi thoảng thay đổi khẩu vị cũng hay đấy!

Thanh Hoành vờ như không hiểu:

– Ồ vậy sao? Vậy anh cứ chọn một quán nào đó, tôi sẽ mời mọi người.

Lăng Hàn bị bất ngờ:

– Ý của tôi là… chỉ có hai chúng ta….

– Tôi nghe thấy cô bảo sẽ mời cơm mọi người rồi nhé, không cho nuốt lời! – Diệp Tỉ đi tới, vẻ mặt vui sướng hết sức. – Trước kia, tôi không biết cô là người rộng rãi như thế chứ. Tôi thích những người phụ nữ phóng khoáng, nhiệt tình mời tôi ăn cơm.

Lăng Hàn đành bỏ đi chỗ khác.

Diệp Tỉ huých nhẹ khuỷu tay vào người cô:

– Lần này cô nợ tôi nhé, nhớ phải mời tôi đấy!

Vì phải chạy cho kịp tiến độ nên buổi trưa mọi người đều phải ăn cơm hộp. Thanh Hoành vừa cắn đũa vừa nhắn tin cho Cửu Thiều: “Lần này em định một mình hành động, nhưng vẫn báo để anh biết, nếu không anh lại trách em tự ý quyết định mọi việc.”

Cô vừa gửi tin đi thì di động của nhân viên đạo cụ đứng sau lưng cô vang lên chuông báo. Cô quay đầu lại, vừa khéo chạm mắt với người đó. Anh ta đội chiếc mũ của các cầu thủ bóng chày, mặc sơ mi kẻ ca-rô và quần bò, cằm dán cao che vết thương. Cô giật mình kinh ngạc.

Mặc dù cô đã thông báo trước với anh về lịch làm việc của ngày hôm nay, nhưng cô không thể tin nổi anh lại giả làm nhân viên hiện trường, trà trộn vào đây.

Cô đứng lên, đưa chai nước lọc bên cạnh cho anh:

– Anh vất vả rồi!

Anh gật đầu, đưa tay chỉnh lại mũ, tươi cười đáp:

– Cảm ơn cô! Hôm nay nắng gắt, cô cũng vất vả nhiều!

Thanh Hoành bưng hộp cơm trên tay:

– Đồ ăn chẳng ra sao!

Anh thật thà đáp:

– Tôi thấy đồ ăn khá ngon đấy chứ!

Thanh Hoành nghiêng đầu:

– Thật không?

– Thật!

Anh mím môi, có vẻ xấu hổ khi chạm phải ánh mắt của cô. Anh nhìn sang chỗ khác, dáng vẻ ngượng ngùng của anh lúc này giống hệt một chàng trai trẻ thuần khiết.

Nếu không phải đã quá quen với bộ mặt thật thường ngày của anh, chắc chắn cô sẽ bị bộ mặt này lừa gạt.

Cô thấy Lăng Hàn nói nhỏ gì đó với trợ lý của anh ta. Cô nàng lập tức chạy tới đuổi người:

– Đi đi, đừng có lười biếng, việc của anh xong chưa hả?

Thanh Hoành bỗng sực tỉnh, cô đến đây nhưng chưa sắm vai thật sự tốt. Chẳng phải Ám Hoa thích nhất mấy trò tranh giành ngấm ngầm, đê tiện, kích thích bản năng khát máu của hắn ư?

Vậy thì cô sẽ cho hắn thứ mà hắn thèm muốn nhất!

Cô gần như ném thẳng cốc cà phê vào cô trợ lý của Lăng Hàn, cao giọng:

– Tôi ghét nhất mấy người lớn tiếng trước mặt tôi. Ai cho phép cô lên tiếng ở đây? Im ngay!

Cô trợ lý tự nhiên bị hắt cà phê vào người, vừa bất ngờ vừa bối rối:

– Cô Chử…..

Thanh Hoành cướp lời cô ta:

– Tôi quen cô không hả? Cô có tư cách gì nói chuyện với tôi?

Cô liếc Cửu Thiều, thấy anh kéo thấp vành mũ, vẻ mặt căng thẳng rồi xoay người bỏ đi. Lẽ nào cô diễn xuất quá đà? Cô thấy mình diễn như thật ấy chứ!

Cô nàng trợ lý bị mắng mỏ hết lần này lượt khác, cuối cùng nhịn không được cũng nổi đoá:

– Tôi không đủ tư cách nói chuyện với cô? Lẽ nào chúng ta không cùng một màu da, dân tộc? Tôi không đủ tư cách sao? Vậy xin hỏi cô thuộc tộc người siêu việt nào?

Cô giỏi nhất khoản cãi cùn, đổi trắng thay đen! Lập tức tham chiến:

– Cô bảo chúng ta thuộc cùng một dân tộc kia mà, sao còn hỏi tôi thuộc tộc người nào? Để tôi nhắc cô, đừng có tự phụ!

Cuộc cãi vã của họ bắt đầu thu hút những con mắt tò mò của toàn bộ trường quay. Thanh Hoành càng diễn càng xung, đanh đá, giận cá chém thớt, không tha cho ai trong đoàn làm phim. Có điều, diễn kịch rất mệt, cô muốn dừng lại để thở!

Đến chiều, lúc êkíp bắt đầu bấm máy thì cô tin rằng, tất cả những người không hiểu chân tướng sự việc đều đã âm thầm nguyền rủa cô mấy chục lần rồi!

Vào giờ giải lao, Trác Diễm cầm chai nước đến bên cạnh cô, đột nhiên hỏi:

– Cuộc điều tra của cô có manh mối gì rồi à?

Thanh Hoành kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó gật đầu xác nhận.

– Vậy thì nhờ cô giúp cho. Tôi thuê chỗ này vài ba ngày để quay quảng cáo, không thể chậm trễ được nữa. Nếu cô khiến bọn họ bỏ việc cả thì tôi phải làm sao?

– Được thôi.

Thanh Hoành đưa mắt nhìn phân đoạn đang quay, đột nhiên thêm vào một câu:

– Đoạn này giả tạo quá, anh có bao giờ đọc tài liệu đó không? Đọc kiểu đó có hiểu được nội dung trên đó không?

Đạo diễn hô “cắt” rồi quay đầu lại hỏi tổ quay:

– Vừa rồi các anh có thu âm không?

Câu trả lời là không.

– Vậy thì làm lại.

Nói rồi, hai tay chống nạnh, ông nói:

– Cô Chử, tôi biết hôm nay cô không vui, nhưng cô có thể dành cho chúng tôi chút không gian để làm việc không? Tiến độ công việc hiện nay trì trệ lắm rồi.

– Tôi chỉ muốn góp ý chân thành với các anh, nhưng các anh không thích nghe thì thôi vậy.

Thanh Hoành khinh khỉnh xoè tay, nhún vai rồi tưng tửng bỏ sang chỗ khác.

Cô thầm ước lượng, vậy là cô đã gây thù chuốc oán với đại đa số chuyên viên và nhân viên trong trường quay này, nên thu kiếm lại thôi. Nếu còn tiếp diễn, người mà cô đắc tội sẽ là Trác Diễm. Cô cố tình làm vậy để dụ Ám Hoa ra mặt. Xưa nay hắn vẫn luôn yêu thích những cảnh tượng như thế. Mau xuất hiện đi nào!

Trong lúc nghỉ giải lao giữa các phân cảnh quay buổi tối, Lăng Hàn đến chỗ cô:

– Cô Chử, tôi đang định ra ngoài kiếm gì đó lót dạ, cô đi cùng không?

Phân đoạn có sự tham gia diễn xuất của anh ta phải đợi đến mai mới quay tiếp. Anh ta vừa tẩy trang, sắc mặt tiều tuỵ, mệt mỏi.

Thanh Hoành cũng muốn kiếm cớ để rời khỏi khu vực đông người này. Cô nghĩ, cho dù Ám Hoa ranh mãnh, xảo quyệt đến đâu cũng khó mà tìm được cơ hội ra tay giữa chốn đông người tấp nập. Thế là cô liền đứng lên:

– Đi nào.

Sau khi chứng kiến màn cãi vã điên cuồng của cô lúc trước, Lăng Hàn có chút e dè, anh ta mở đầu cuộc trò chuyện bằng một câu nói đùa đầy nịnh bợ:

– Tôi thấy cả ngày hôm nay tâm trạng của cô không được tốt lắm, bây giờ khá hơn rồi chứ?

Thanh Hoành cố gắng nói bằng một thứ ngữ điệu ngọt ngào đến man trá:

– Thực ra hôm nay tôi rất vui là đằng khác, đấy là cách biểu đạt sự vui vẻ của tôi.

Lăng Hàn lạnh người, nhưng anh ta kiểm soát bản thân rất tốt, lập tức cười tươi:

– Tính cách của cô đặc biệt thật đấy.

Tuy nói vậy nhưng chắc chắn trong lòng anh ta đang chửi thầm cô là đồ tâm thần phân liệt! Cô chỉ cần nhìn thoáng qua gương mặt căng thẳng, thiếu tự nhiên của anh ta là biết, dù anh ta có tiêm dung dịch HA cả ở dưới cằm và trên hai má, khiến cho làn da căng mịn đến bóng loáng đi nữa.

Cô có thể hiểu tâm tư của anh ta. Đối với một diễn viên mới nổi, việc tìm cho mình một nhà đầu tư tiềm năng hết sức quan trọng. Và cô là lựa chọn tốt nhất, vì thực ra khuyết điểm của cô chỉ là tính cách hống hách, dữ dằn và hơi có biểu hiện của bệnh thần kinh mà thôi.

Xa xa là những sạp hàng bán đồ nướng, khói bốc nghi ngút. Thanh Hoành dừng bước. Chỗ này cách trường quay chừng hai, ba trăm mét, cách các quán đồ nướng đông đúc phía trước cũng chừng đó khoảng cách. Có thể nói cô đang đứng giữa một khu vực hoàn toàn vắng vẻ.

– Tôi lười đi lắm, anh đi mua thứ gì đó giúp tôi.

Lăng Hàn vui vẻ nhận lời.

Anh ta vừa đi khỏi, cô liền nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo sau lưng. Cô quay đầu lại nhưng không thấy ai. Cô nhanh chóng trấn tĩnh, thầm nghĩ, chắc tại mình căng thẳng quá mà thôi. Trong lúc này, cô cần phải hết sức bình tĩnh. Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần, sau đs lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Nhưng khi cô quay người lại một lần nữa, thì vẫn không thấy ai.

Cô thầm cười nhạo bản thân yếu bóng vía.

Lăng Hàn đi mua đồ nướng, cô đứng chờ một lúc, thấy chán, bèn dùng mũi chân đá mấy viên sỏi. Viên sỏi bị cô đá văng đi rất xa, nhưng tiếng lăn lông lốc của nó bỗng nhiên ngừng bặt. Chỗ kia có người ư? Cô chau mày, tiến lên phía trước vài bước:

– Có ai ở đó không?

Không có tiếng trả lời.

Cô tiếp tục tiến lên phía trước, bỗng cô lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, cô giật mình quay lại, thì thấy Lăng Hàn chạy tới, trên tay là hộp đựng mấy xiên thịt nướng. Anh ta cười, bảo:

– Tôi không biết cô thích món gì, nên tôi chọn mỗi loại một xiên, đều là những món bán rất chạy.

Thanh Hoành đi tới, đón lấy hộp đồ ăn có rất nhiều que tre lộ ra ngoài.

– Anh cũng ăn đi.

Lăng Hàn không khách sáo, anh ta rút vài xiên thịt rồi cắn một miếng. Lúc anh ta cắn miếng thịt ấy, một con muỗi bay qua, đậu trên mặt anh ta. Quanh đây cỏ mọc um tùm, buổi tối lại có đèn cao áp chiếu sáng, chính là ngôi nhà tuyệt vời cho loài muỗi tập trung về đây.

Thanh Hoành định nhắc anh ta, nhưng cô thấy con muỗi chỉ đậu một lát rồi bay đi.

Cô không ăn miếng thịt nướng nào, trực giác mách bảo cô rằng, có lẽ cô đã lại đi sai hướng. Nhưng rõ ràng băng ghi hình trong phòng thí nghiệm của tập đoàn Tinh Triển đã quay được hình ảnh của Hình Mẫn, và sáng nay cô cũng bắt gặp ông ta giả làm nhân viên trong trường quay quảng cáo kia mà! Lẽ nào Ám Hoa không phải ông ta?

Còn nữa, khi nãy, con muỗi chỉ đậu một lát trên mặt Lăng Hàn rồi bay đi thẳng mà không cắm vòi hút máu anh ta. Điều này chứng tỏ, gương mặt của Lăng Hàn không chỉ đơn thuần tiêm dung dịch căng da HA. Thông thường, muốn tu sửa làn da các diễn viên chỉ cần tiêm dung dịch HA là được. Đằng này anh ta lại đi thẩm mỹ, thay đổi gần như hoàn toàn gương mặt, và khi gương mặt mới chưa kịp phục hồi, anh ta đã nhận lời đi quay quảng cáo, điều này không hề bình thường.

Đáp án cho tất cả những chuyện này chỉ có một, người trước mặt cô lúc này không phải diễn viên Lăng Hàn! Vì đã có sự đề phòng nên khi vừa nhìn thấy Lăng Hàn rút dao ra, cô lập tức lùi lại phía sau. Cô đang định kêu cứu thì Cửu Thiều xuất hiện, nhanh như chớp, anh tóm cánh tay đang cầm chặt con dao của kẻ giả mạo, bẻ quặt ra sau. Thanh Hoành nghe thấy cả tiếng xương gãy kêu “răng rắc”. Nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng, anh bồi thêm một cú đá vào vùng bụng của hắn. Kẻ giả mạo lăn ra đất như một đống phế liệu. Thanh Hoành đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy tiếng ẩu đả ở bụi cây gần đó. Tất nhiên, Cửu Thiều cũng nghe thấy, anh lao đến, tung một cú song phi vào kẻ đang quay lưng về phía anh, động tác hết sức đẹp mắt. Kẻ đó mất đà, bổ nhào về phía trước, bỗng có người quát lớn:

– Cửu Thiều, không được đả thương hắn!

Giọng nói đầy phẫn nộ ấy là của Hình Mẫn.

Nhưng… vì sao lại là Hình Mẫn? Và, kẻ gây ẩu đả với Hình Mẫn là ai?

Cô cuống cuồng chạy tới thì thấy cuộc vật lộn đã kết thúc. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai dáng mỏ vịt rúm ró tựa lưng vào gốc cây, thở dốc. Một lúc sau, hắn mới phun ra một bụm máu:

– Cảnh sát các ông… đúng là bọn người tàn bạo!

Hắn ngẩng đầu, lột mũ xuống, để lộ gương mặt con lai đặc trưng, nụ cười trong trẻo:

– Chào buổi tối, các vị!

Thanh Hoành sững sờ, thốt lên:

– Thẩm Dật!

Hình Mẫn đứng thẳng, nhìn xuống anh ta. Rõ ràng Thẩm Dật không giỏi đấm đá, vì thế gương mặt anh ta lúc này chỗ thì sưng đỏ chỗ thì phù tái, trông không khác mặt heo. Thực tế đã chứng minh, dù gương mặt của anh có điển trai đến đâu, nếu bị đấm no đòn cũng trở nên rất khó coi.

– Ngài Ám Hoa kính mến, cảm ơn sự chiếu cố của ngài, cuối cùng, chúng ta cũng gặp được nhau. – Hình Mẫn rút còng số tám: – Nào, đưa tay ra!

Thẩm Dật bật cười ha hả:

– Cảnh sát Hình, ông đừng đùa, ông bảo tôi là Ám Hoa sao? Các ông đào đâu ra bằng chứng. Kẻ các ông cần bắt trói đang nằm ở đằng kia kìa. Chính hắn định ra tay đâm người.

– Đừng vờ vịt nữa, anh chính là Ám Hoa, cô ấy luôn luôn có sức hút đối với anh. – Hình Mẫn chỉ Thanh Hoành. – Vì thế sau khi đọc tin trên báo, anh đã lập tức chạy đến đây. Ngoài Ám Hoa, không ai rỗi hơi như thế.

– Ông cảnh sát này. – Thẩm Dật chậm rãi nói. – Đề nghị ông đưa ra chứng cứ xác đáng. Câu giải thích của tôi thì rất đơn giản. Tôi thích cô ấy, nên mới đi theo cô ấy. Thế được chưa?

Thanh Hoành muốn xông tới, nhưng đã bị Cửu Thiều giữ lại, đẩy lùi về sau.

– Anh có phủ nhận cũng chẳng ích gì, nếu anh ta khai anh ra thì sao? – Hình Mẫn không hề tỏ ra tức giận, trái lại, ông kiên nhẫn nói lý lẽ với anh ta: – Người kia không phải nam diễn viên được thuê đóng quảng cáo. Cách đây một tuần, tổ chức đứng sau lưng anh biết anh muốn làm một việc mạo hiểm, mới cử một người có tướng mạo giống hệt nam diễn viên kia đến đây. Anh nhìn đi, trên mặt anh ta vẫn còn dấu vết rất rõ ràng của cuộc phẫu thuật thẩm mỹ.

Thẩm Dật lắc đầu:

– Ông sai rồi. Hắn không khai tôi ra đâu. Nếu hắn làm vậy thì cả nhà hắn sẽ phải chết.

Thẩm Dật quay đầu lại, nhìn Cửu Thiều:

– Anh đút tay trong túi thế kia có phải đang thu âm không? Đừng lãng phí thời gian, băng ghi âm chỉ có thể được xem là bằng chứng gián tiếp. Những lời tôi nói vừa nãy không thể chứng minh thân phận của tôi.

Thanh Hoành ra sức vùng thoát khỏi gọng kìm của Cửu Thiều, nhưng cô đã bị anh ghì chặt, không nhúc nhích nổi. Tròng mắt cô như muốn nổ tung, trước mặt cô là kẻ đã khiến cô nhà tan cửa nát. Vậy mà hắn vẫn ngang nhiên bảo rằng hắn đi theo cô vì hắn thích cô? Cô ước gì có thể xé ngực, moi tim hắn ra.

Thẩm Dật mỉm cười với cô:

– Cô căm hận tôi lắm phải không? Đừng hận tôi, thực ra tôi không chỉ đem đến sự hủy diệt mà còn giúp cô được tái sinh. Nếu không nhờ tôi, cô vĩnh viễn sẽ chỉ như đám cậu ấm cô chiêu con nhà giàu khác, suốt đời phải sống trong nỗi buồn tẻ, nhàm chán mà thôi.

Thanh Hoành nghiến răng:

– Buông em ra!

– Cho anh một phút thôi, nếu như em có thể giữ im lặng trong chừng đó thời gian… – Cửu Thiều bình tĩnh nói: – Thì anh sẽ trao cho em cơ hội mà em mong muốn.

Cửu Thiều đút tay vào túi quần, anh tìm thấy một khẩu súng tự động và còng số tám. Anh đút khẩu súng vào túi áo khoác, rướn cằm về phía hắn:

– Anh Thẩm Dật, tôi bắt anh vì nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án giết người, không phải vì anh là Ám Hoa. Anh bị nghi ngờ đã giết hai người cậu của mình, chúng tôi có bằng chứng trực tiếp tố giác tội trạng của anh.

Thẩm Dật hơi tái mặt, nhưng hắn lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh. Hắn khoanh tay trước ngực, cười, bảo:

– Đừng đùa nữa, anh có bằng chứng gì?

Cửu Thiều bước lên một bước, ghé vào tai hắn, nói nhỏ:

– Chai thuốc chứa chất độc Mao địa hoàng. Anh quên Lý Trân được thủy triều đẩy lên bờ rồi sao? Tương tự, chai thuốc đó cũng vậy. Trên thân chai có dấu vân tay của anh.

Sắc mặt Thẩm Dật trở nên khó coi hơn lúc trước, nhưng hắn vẫn cãi cố:

– Nếu có chứng cứ này trong tay thì anh đã bắt trói tôi từ lâu, sao phải đợi đến hôm nay?

– Bởi vì, tôi thấy anh rất hào hứng với trò chơi này. – Cửu Thiều lạnh lùng nói. – Đã vậy, sao tôi không làm theo những quy tắc mà anh đặt ra, giúp anh vui chơi cho thỏa. Dù sao thì, nửa đời sau của anh cũng không còn cơ hội để vui chơi thỏa thích nữa.

Thẩm Dật và Cửu Thiều nhìn nhau rất lâu, cuối cùng, hắn thở dài, nói:

– Được rồi, anh đã thắng, tôi chịu thua.

Hình Mẫn tới chỗ lùm cây, nhặt di động lên, gọi báo cảnh sát.

Phía xa xa, tại khu vực tập trung của tổ quay phim, đèn pha vẫn chiếu sáng như ban ngày. Lúc này chỉ còn lại ba người. Thanh Hoành không rõ Hình Mẫn lánh mặt đi nơi khác có phải vì muốn cho cô cơ hội này hay không, nhưng lúc này cô không muốn nghĩ nhiều.

Cô đến trước mặt Thẩm Dật, cúi xuống nhìn hắn. Hắn cũng từng nhìn cô như thế. Cuộc gặp gỡ chớp nhoáng trong rạp hát năm xưa đã giày vò cô suốt bao năm qua.

Thẩm Dật ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn cô thật ấm áp:

– Tiểu Hoành, tôi thật lòng rất thích cô…

– Im đi!

Thanh Hoành đá mạnh vào người hắn, cú đá tích tụ bao nỗi căm hận và phẫn nộ của cô, vì thế cô thở dốc ngay sau đó.

– Tôi không muốn nghe anh nói gì hết!

Thẩm Dật rên khe khẽ vì đau, hắn đưa tay lên quệt môi:

– Dù là án tử hình đi nữa, người ta vẫn cho phạm nhân được nói lời trăng trối kia mà. Tiểu Hoành, ngay từ dạo gặp gỡ trên du thuyền, tôi đã nói với cô, anh ta không phù hợp với cô đâu, chỉ có tôi là người phù hợp nhất. Cô ngẫm kỹ mà xem, cuộc đời của hai ta đã trải qua bao thăng trầm giống nhau, bố mẹ chúng ta đều đã qua đời từ rất sớm… ôi!

– Đó là do ai gây ra?

Thanh Hoành cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đau đớn dữ dội, cô tức giận đá cho hắn một cú nữa.

– Bố mẹ tôi vì đâu mà qua đời từ sớm? Không phải tại anh thì còn ai vào đây?

Thế mà anh còn dám nói những lời đó? Tôi muốn giết anh, tôi phải giết anh!

Hắn bật cười như vừa chứng kiến cảnh một chú chó con nổi khùng, càng lúc hắn càng cười lớn:

– Cô muốn giết tôi? Cô dám không?

Mỗi lời nói của hắn như chiếc răng nanh nhọn hoắt của loài rắn độc cắm phập vào những vùng yếu đuối nhất trong cô.

– Cô thậm chí còn không biết tháo chốt, thì giết tôi sao được? Thừa nhận đi, cô sẽ không giết tôi, vì cô biết, chỉ có tôi mới là người thấu hiểu và thương yêu cô nhất. Còn gã đàn ông bên cạnh cô kia, một khi gã không chịu nói, thì cô vĩnh viễn không bao giờ biết được suy nghĩ của gã!

/53

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status