*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau đi làm, cơm trưa Tô Mạch không ra ngoài ăn mà gọi một chút vằn thắn ăn tạm. Cô nhất định phải làm xong mọi việc trước giờ tan làm.
Giữa lúc đang vội tối tăm mặt mũi thì nhân viên lễ tân gọi điện tới: “Mạch tỷ, có người gửi hoa cho chị nhé.”
Tô Mạch ra quầy nhận hoa.
Nghĩ là Trâu Tinh Thần tặng nên không đọc thiệp, để luôn bó hoa xuống bàn.
Làm được một lúc mới nhớ ra nhắn tin cho Trâu Tinh Thần báo đã nhận được hoa, lần sau đừng tặng hoa yêu cơ xanh lam nữa, cô thích hoa hồng đỏ hơn.
Phía Trâu Tinh Thần mãi lâu vẫn không thấy hồi âm.
Tô Mạch cũng chẳng để tâm cho tới tận lúc Lâm Tiểu Linh đọc được dòng chữ ghi trên thiệp khi đi cắm hoa vào bình giúp cô.
“Mạch tỷ, cái này…”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Sao thế?”
Nói rồi nhận lại thiệp xem, xem xong liền vứt vào sọt rác, bảo với Lâm Tiểu Linh: “Hoa này cho em.”
Lâm Tiểu Linh: “Dạ?”
Tô Mạch: “Tóm lại đừng để nó xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của chị là được.”
Lâm Tiểu Linh đem bó hoa yêu cơ xanh lam ấy ra bày ở phòng khách.
Tô Mạch tiếp tục vùi đầu làm việc.
Trâu Tinh Thần đang bận, tận lúc xong việc mới đọc được tin nhắn Tô Mạch gửi cho anh ta.
“Tử Hoài, yêu cơ xanh lam là cái gì thế?”
Vương Tử Hoài tuy bị gọi là tên ngu nhất công ty nhưng kinh nghiệm tình trường rất phong phú, quả là cực kỳ hiếm thấy trong giới lập trình viên, khiến người ta cực kỳ đố kỵ.
Vương Tử Hoài ngẩng đầu lên đáp: “Yêu cơ xanh lam là hoa hồng màu xanh lam, ngôn ngữ của loài hoa này ngụ ý là tình yêu thuần khiết, hai tâm hồn giao hòa, trái tim đồng điệu, suốt đời gắn bó…”
Trâu Tinh Thần: “Ngậm miệng.”
Vương Tử Hoài ngậm miệng, tiếp tục sửa bug của mình.
Trâu Tinh Thần quay sang hỏi Triệu Thù: “Đã gửi yêu cầu thiết kế của hạng mục kí với Ori cho họ chưa?”
Triệu Thù: “Gửi rồi.”
“Giá biết sớm nhà thiết kế… kiêu căng kia của Ori chính là chị dâu thì trước đây đáng lẽ tôi không nên đề bừa ra một đống yêu cầu.”
“Lão đại có muốn tôi lôi kéo chị dâu sang đây làm không? Mời thêm cho chị dâu một em trợ lý xinh đẹp nữa.”
Chu Bắc: “Mời sáu người đi, một người không đủ chia.”
Trâu Tinh Thần mặc kệ, sắp xếp lại một chút rồi xách laptop đi ra ngoài.
Anh ta dừng xe dưới tòa cao ốc Tô Mạch làm việc rồi gọi điện: “Anh tới dưới tòa nhà rồi.”
Tô Mạch nhanh chóng đi xuống, mở cửa ngồi vào xe.
“Ngày trước anh luôn xuống mở cửa xe giúp em.”
“Còn thắt dây an toàn giúp em nữa.”
Trâu Tinh Thần liếc Tô Mạch một cái: “Tự mình không có tay chắc.”
Tô Mạch gài dây an toàn: “Hôm qua anh còn mới cầu…”
Trâu Tinh Thần: “Không thể nào, ông đây chưa từng cầu xin gì ai.”
Tô Mạch nói nốt câu: “Cầu hôn em.”
Trâu Tinh Thần trề môi: “Không phải tại em quyến rũ anh trước sao?”
Tô Mạch chớp chớp mắt: “Quyến rũ anh, thế là anh liền mắc câu.”
Trâu Tinh Thần: “Đó là anh mắc câu cho phải phép.”
Anh đẩy tay huých nhẹ cô: “Anh còn chưa hỏi em đấy, yêu cơ xanh lam là thế nào?”
Tô Mạch bịa chuyện: “Cửa hàng hoa tặng nhân kỷ niệm ngày thành lập, em cứ tưởng là anh tặng.”
“Ghen à?”
“Ghen thật hả?”
Trâu Tinh Thần nhìn sang người con gái ngồi bên, nghiêng đầu hôn môi cô một cái: “Mẹ kiếp, em mà dám cắm sừng cho ông…”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Thì sao?”
Trâu Tinh Thần: “Giết em.”
Lúc sắp về tới nhà Tô Mạch, cô nghiêm túc dặn dò: “Lát nữa về tới nhà em phải chú ý diễn xuất đấy nhé. Anh mà cứ tỏ cái thái độ này, kiểu gì cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.”
Thực ra cho dù thái độ của Trâu Tinh Thần chẳng ra gì thì cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài.
Tô Mạch rất hiểu Đồng Thu Mạn.
Nhà Tô Mạch ở trong một tiểu khu cũ, ít có xe sang ra vào. Vậy nên chiếc Bentley bản số lượng giới hạn của Trâu Tinh Thần trở nên cực kỳ nổi bật.
Tô Mạch hạ thấp cửa kính xe, bảo Trâu Tinh Thần đi chậm lại.
Trâu Tinh Thần không hiểu là để làm gì cho tới tận khi anh ta chứng kiến cảnh Tô Mạch chào hỏi hàng xóm bên đường.
“Nhóc Mạch dẫn bạn trai về nhà đấy à? Có tiền nhỉ, đi Rolls-Royce cơ đấy.”
Tô Mạch: “Dì Trương, đây là Bentley, bản số lượng giới hạn.”
“Bạn trai trông khôi ngô quá, làm nghề gì vậy?”
Tô Mạch: “Bình thường ạ, mở công ty IT, công nghệ cao đấy ạ.”
Trâu Tinh Thần đóng cửa sổ xe lại. Anh ta không muốn bị người vây xem như xem khỉ.
Tô Mạch lại mở ra, nói với ra ngoài: “Đại Quân, tan làm rồi à?”
Đại Quân đang đạp xe đạp: “Ồ, Tô Mạch à.” Dù chưa hề nói gì nhưng qua ánh mắt có thể nhìn thấy rõ sự hâm mộ, ganh tị.
Trâu Tinh Thần hoàn toàn không thể hiểu nổi thú vui này của Tô Mạch, anh ta bị người ta nhìn tới phát bực: “Hôm nay là đi gặp cha mẹ em hay là đi gặp hàng xóm nhà em hả?”
Tô Mạch đóng cửa sổ lại, không hé răng.
Trâu Tinh Thần quay sang nhìn cô một cái, hoàn toàn không có ý dỗ dành: “Anh nói sai sao?”
Xe chạy tới dưới tầng nhà Tô Mạch, cô mới từ từ kể: “Tên Đại Quân vừa rồi, nhà hắn trước đây mở xưởng, lắm tiền, hư hỏng, hay bắt nạt em, còn hay ném cặp sách của em vào nhà vệ sinh nam. Em không dám vào lấy, chờ tối không còn ai mới dám vào.”
“Lúc về nhà thì trời đã tối, gặp phải một tên lang thang say rượu làm em sợ hết hồn, chạy thục mạng về nhà, đầu gốc bị đụng trầy da.”
Trâu Tinh Thần cười một tiếng, vân vê tay Tô Mạch: “Nhóc nhỏ nhen, ghi thù ghê thật.”
Tô Mạch lườm lại: “Thế mà anh còn nói, anh xin lỗi em đi.”
Trâu Tinh Thần: “Ông đây không biết nói xin lỗi người khác.”
Anh ta nhếch môi cười: “Chà, em vừa làm nũng đấy à?”
Tô Mạch “xì” một tiếng: “Lát nữa tới nhà em, nhớ cất bớt bớt cái thái độ kiêu ngạo này đi nhé.”
Hai người xuống xe lấy túi quà lớn nhỏ bỏ trong cốp xe.
Vừa khéo gặp Đại Quân đạp xe ngang qua.
Trâu Tinh Thần lẳng một hộp thuốc bổ vào giỏ xe của hắn.
Đại Quân dừng xe, liếc nhìn túi quà: “Thế này thì ngại quá.”
Trâu Tinh Thần: “Không có gì, Tô Mạch tặng.”
Tô Mạch kéo Trâu Tinh Thần vào hành lang, nhéo tay anh một cái thật mạnh, tức nghiến răng nghiến lợi: “Cái hộp đó những hơn ba ngàn, anh cứ vậy cho không người ta à?”
Trâu Tinh Thần: “Đúng thế, thay em khoe giàu.”
Chuyên gia khoe giàu Tô Mạch: “Trò khoe giàu này của anh phí tổn quá cao, thực ra anh chỉ cần xách túi đồ lắc lắc trước mặt hắn là đủ rồi. Hơn ba ngàn liền, chơi kiểu phá của!”
Đồng Thu Mạn đã mở cửa chờ sẵn, vừa nhìn thấy Trâu Tinh Thần là đã thấy thích rồi.
Con cái nhà có tiền thực sự so với kiểu giả vờ có tiền nhà họ, thần thái đúng là khác biệt.
Trâu Tinh Thần vào nhà: “Xin lỗi dì, đường bị kẹt xe nên cháu tới muộn ạ, cháu xin lỗi.”
Tô Mạch: “…” Vừa rồi còn nói gì mà ông đây chưa từng xin lỗi ai cơ mà.
Đồng Thu Mạn cười: “Mau vào đi, bữa tối có bít tết.”
Bà mặc bộ đồ đắt nhất trong tủ quần áo, tay đeo đầy vòng, đầy nhẫn như sợ người ta nhìn ra nhà bà không có tiền vậy.
Tô Mạch kéo mẹ qua một bên nói nhỏ: “Mẹ có thể đừng khoa trương thế không?”
Đồng Thu Mạn: “Mẹ làm thế chẳng phải vì muốn tốt cho con sao. Lỡ như người ta chê người nhà mình thì thế nào?”
Sau một hồi chuyện trò.
Đồng Thu Mạn đem cuốn album hồi nhỏ của Tô Mạch ra khoe: “Đây là lúc con bé ba tuổi, đang luyện múa ba-lê tham gia thi trên kênh thiếu nhi của đài Tây Quỳnh được giải Ba.”
“Đây là lúc con bé bảy tuổi, đang tập cưỡi ngựa.”
“Đây là hình chụp lúc đi Pháp du lịch.”
…
Tô Mạch nhìn màn biểu diễn khoa trương của Đồng Thu Mạn, vừa thấy lúng túng, vừa thấy buồn cười.
Cô nhớ lại trước đây bản thân ở trước mặt Trâu Tinh Thần chẳng phải cũng là thế này sao? Đeo mặt nạ con nhà danh giá, thực ra là một tên hề.
Cô bỗng thấy có phần cảm kích, chắc hẳn anh ta đã sớm nhận ra. Cô cảm kích vì lúc cô diễn, anh ta đã không đập nát cái óc chó của mình.
Trâu Tinh Thần ngồi ở một góc sofa vừa nghe Đồng Thu Mạn nói vừa chăm chú xem ảnh chụp hồi trẻ con của cô, giọng vô cùng dịu dàng: “Thật dễ thương.”
Đồng Thu Mạn đứng dậy, Tô Mạch nhích lại ngồi cạnh Trâu Tinh Thần, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Anh không cần diễn nhập tâm thế đâu.”
Trâu Tinh Thần: “Anh không diễn.” Cô trong ảnh thực sự rất đáng yêu.
Ăn xong bữa tối, Trâu Tinh Thần hùa theo Đồng Thu Mạn cùng diễn vở kịch “con rể khiêm tốn nói năng dễ nghe và mẹ vợ phú quý lắm tiền”.
Tô Mạch vác khuôn mặt không cảm xúc ngồi trên sô pha xem diễn, ngồi cạnh cô là Tô Bồi Nguyên cũng trong tình trạng cạn lời. Cha và con gái liếc nhau, cười bối rối.
Trước khi đi, Tô Mạch về phòng ngủ lấy quần áo.
Cô lấy mấy món đồ mùa hè ra khỏi tủ, bày lên giường, gấp lần lượt từng cái một.
Trâu Tinh Thần vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh bàn học: “Mẹ em thật dễ mến.”
Tô Mạch: “Thực ra chắc anh cũng nhìn ra hết rồi, nhà bọn em căn bản không có tiền.”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng: “Anh cũng không có tiền, em xem anh đó, nhà đang ở cũng phải đi thuê.”
Tô Mạch: “Không có tiền mà đi xe tốt vậy.”
Trâu Tinh Thần: “Vì mấy cái xe rách khác không xứng với ông đây.”
Tô Mạch: “Quý ngài không làm màu một lúc thì chết à?”
Trâu Tinh Thần: “Không phải làm màu, là suy nghĩ thực sự.”
Tô Mạch đạp Trâu Tinh Thần một phát: “Kiêu căng cái cứt.”
Đồng Thu Mạn gọi với từ ngoài phòng: “Mạt Lị, chìa khóa dự phòng của hòm thư con có giữ không? Cha con làm mất mất rồi.”
Tô Mạch dạ một tiếng, đứng dậy mở ngăn kéo lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Ngăn kéo không đóng kĩ, hở ra khoảng chừng một nắm tay. Cô đã quên mất trong chiếc ngăn kéo này cất giữ bí mật của thời thiếu nữ.
Một phong thư màu vàng nhạt nằm trong ngăn, bên trên là hàng chữ viết bằng bút mực, nét chữ con gái thanh tú, cẩn thận trong từng nét bút.
“Cố Bắc Đồ (thân khải)”
Lá thư đầy những nếp nhăn, hẳn là đã bị người vuốt ve vô số lần.
Tô Mạch nhanh chóng trở lại phòng: “Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.”
Trâu Tinh Thần đứng dậy đi ra cửa.
Về tới nhà, hai người đứng trước cửa phòng chào tạm biệt nhau.
Tô Mạch đang định đẩy cửa vào nhà thì người đàn ông sau lưng bỗng đột ngột hỏi: “Bó yêu cơ xanh lam đó thực sự là của cửa hàng hoa gửi tặng à?”
Tô Mạch chột dạ gật đầu: “Vâng, kỷ niệm ngày thành lập thôi.”
Trâu Tinh Thần: “Cửa hàng hoa nào?”
Tô Mạch mở cửa, xoay người: “Là… cái ở dưới tòa nhà công ty bọn em.”
Lúc anh ta đi đón cô tan tầm có nhìn lướt qua bên ngoài cửa sổ, cửa hàng hoa ven đường duy nhất hôm nay đang rao bán đại hạ giá số hoa tươi còn sót lại.
Chẳng có lễ kỷ niệm thành lập nào.
Tô Mạch về nhà, bực tức chửi Cố Bắc Đồ một hồi, rảnh nợ hết chuyện đi tặng hoa cho cô làm gì.
Hôm sau, Tô Mạch xuống tầng mười của tòa nhà, cô biết công ty của Cố Bắc Đồ ở tầng mười.
Công ty khoa kỹ Bắc Đồ.
Tô Mạch tới chỗ quầy lễ tân: “Tôi tìm Cố Bắc Đồ.”
Nhân viên lễ tân thấy thái độ của Tô Mạch không tốt, không dám tùy tiện cho vào: “Xin phép, cho hỏi chị có hẹn trước không ạ?”
Tô Mạch trợn mắt lạnh lùng: “Không có.”
Cố Bắc Đồ đi ở ngoài về, giật mình khi bắt gặp Tô Mạch: “Tiểu Mạch.”
Tô Mạch quay người lại, đập bó hoa yêu cơ xanh lam vào người Cố Bắc Đồ: “Mẹ kiếp, sau này đừng có động dục bừa bãi nữa.”
Cô gái trực quầy lễ tân sợ không dám ngẩng đầu nhìn.
Cố Bắc Đồ chẳng những không bối rối mà còn vui vẻ nhìn lại, mỉm cười với người phụ nữ trước mặt: “Cứ tưởng là em sẽ thích.”
Cho dù bị mắng, anh ta cũng vẫn luôn tỏ ra lịch lãm như thế.
Tô Mạch rời công ty của Cố Bắc Đồ, không muốn bị đồng nghiệp trên tầng mười một bắt gặp nên đi lên bằng cầu thang thoát hiểm.
Cố Bắc Đồ đi theo sau: “Tô Mạch.”
“Tại sao em muốn ở bên Trâu Tinh Thần?”
Tô Mạch quay đầu: “Liên quan chó gì anh!”
Cố Bắc Đồ cười: “Vì hắn ưu tú hơn anh, em muốn đè bẹp anh, muốn giẫm đạp tủi nhục năm ấy dưới chân, em chỉ coi hắn là cái chân đó.”
Tô Mạch vung tay lên bị Cố Bắc Đồ bắt được cổ tay: “Thẹn quá hóa giận, bị anh nói trúng tim đen rồi phải không?”
Tô Mạch co chân đá chân Cố Bắc Đồ: “Mẹ kiếp, thả tay bà ra.”
Cô đi cao gót, gót giày rất nhọn. Cố Bắc Đồ cau mày, thả lỏng tay.
“Làm người thì đừng có tự cho mình là đúng quá đà.”
Cô quẳng lại câu này rồi chạy lên tầng.
Cố Bắc Đồ đứng một chỗ.
Anh ta không còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô ấy, chỉ nhớ năm đó cô vừa gầy vừa nhỏ, suốt ngày mặc đồng phục, nói chuyện lí nhí như muỗi kêu.
Các bạn học khác đều tốp năm tốp ba, có xe đón đưa, còn cô chỉ độc lai độc vãng, cơm trưa không ăn ở căn tin, lúc đi luôn cúi đầu, không hợp với môi trường xung quanh.
Ngày mưa đó, anh ta và mấy thằng bạn đứng ngoài lan can trên tầng chơi cá cược, ai thua phải đi theo đuổi hoa khôi của trường.
Có thằng nói theo đuổi hoa khôi của trường không mới lạ, cũng chưa chắc đã theo đuổi được, muốn theo đuổi thì hãy theo đuổi Tô Mạch.
Trong lòng bọn họ thầm hiểu rõ, với loại con gái nghèo thế này, cho dù đùa quá trớn sinh ra họa thì chỉ cần đền chút tiền là sẽ xong chuyện.
“Bọn mày đừng thấy con bé đó gầy mà nhầm, thực ra thân hình đâu ra đấy, hồi mùa hè thay đồng phục ra, bự hơn đám con gái trong lớp nhiều.”
“Trông con bé đó ngốc vậy chắc là chưa yêu bao giờ, chơi hay đây.”
“Bỗng nhiên tao lại thấy hơi muốn thua rồi đấy.”
“Nói trước, lúc theo đuổi phải chia sẻ lại chi tiết từng bước tiến triển đấy nhé, vậy mới thú vị.”
…
Cuối cùng Cố Bắc Đồ thua.
“Ha ha ha, phen này Tiền Viện chắc nổi bão mất.”
“Cố thiếu gia quật khởi.”
Giữa tiếng ồn ào của đám con trai, anh ta chạy xuống tầng, kéo Tô Mạch ngã dưới nền đất dậy, giúp cô nhặt sách vở.
Anh ta đưa trả sách cho cô: “Không sao chứ?”
Mặt cô ấy rất đỏ, cúi đầu, bối rối nói cảm ơn.
…
Cố Bắc Đồ tựa vào tay vịn lan can cầu thang hồi tưởng lại cô gái ấy trong lần gặp trước, áo đỏ, quần soóc lưng cao, đôi môi đỏ mọng ngậm một điếu thuốc, đẹp yêu kiều kiêu ngạo như một đóa anh túc nở rộ đón gió.
Anh ta nhếch môi, kéo cánh cửa thoát hiểm, quay về công ty.
Tô Mạch nhận được mail bên công ty khoa kỹ Tinh Thần gửi từ giám đốc nghệ thuật Triệu Thù của bọn họ.
Cô đọc xong, thấy có vài vấn đề cần trao đổi nên gọi điện.
Triệu Thù nghe máy, uể oải ngáp một cái: “Xin chào, công ty khoa kỹ Tinh Thần xin nghe.”
Đêm qua anh ta tăng ca viết code tới gần sáng rồi ngồi tiếp chuyện điện thoại với nữ thần mình thầm mến nhiều năm mới thất tình tới lúc sáng hẳn, giờ mệt mỏi rã rời.
Tô Mạch: “Chào anh, tôi là Tô Mạch, nhà thiết kế chính của Ori, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Triệu Thù lập tức lên tinh thần: “Chị dâu à, chào chị, xin hỏi chị có gì cần chỉ thị?”
Bọn Chu Bắc nghe thấy liền chạy tới ấn mở loa ngoài.
Tô Mạch cười: “Giám đốc Triệu thật khách sáo, đâu dám gọi là chỉ thị chứ.”
Dù sao cũng là gọi điện thoại ở văn phòng trong thời gian làm việc, cô nói bằng giọng công việc.
“Tiểu thuyết Ngộ Giang, nền tảng đọc truyện lớn nhất dành cho phái nữ. Câu này trong phần giới thiệu có hai chữ “lớn nhất” không phù hợp với quy định quảng cáo theo luật, cần phải thay.”
“Lời quảng cáo không được xuất hiện các chữ như số một, đệ nhất, hàng đầu.”
Triệu Thù: “Được, lát tôi sẽ trao đổi với bên kia.”
“Chị dâu đã ăn chưa?”
Tô Mạch liếc nhìn giờ, mười giờ hai mươi phút sáng, lưng chừng buổi, không biết anh ta hỏi ăn sáng hay ăn trưa.
“Rồi ạ.”
Chu Bắc: “Chào chị dâu, em là Chu Bắc, là người đẹp trai nhất công ty ngoại trừ lão đại. Em độc thân, nếu có tài nguyên gì tốt, hãy giữ cho em đầu tiên. Đã có nhà, không phải trả góp…”
Sau đó là tiếng những người khác: “Chu Bắc, đồ không biết xấu hổ, cút ngay.”
“Ơ này, ông giật váy tôi làm gì, ba trăm đồng một mét vải đấy, làm hư phải đền!”
“Vương Tử Hoài, đồ ngu nhất công ty, đào hoa nhất rồi còn mẹ kiếp không biết xấu hổ chen lại đây cướp tài nguyên.”
“Tôi đã đơn côi hai tháng rồi được chưa? Chào chị dâu.”
…
Tô Mạch cầm ống nghe nghe tới bật cười.
Tiêu Như không biết xuất hiện từ lúc nào, lườm Tô Mạch một cái, nhắc nhở cô trong giờ làm phải chú ý thái độ.
Tô Mạch cúp điện thoại, thu nét cười trên mặt về: “Liên lạc tạo chút tình cảm với khách hàng.”
Tiêu Như thoạt trông có vẻ tâm trạng không được tốt, gọi hai nhà thiết kế vào văn phòng mắng.
Tô Mạch đứng dậy đi toa-lét, nghe thấy có người buôn chuyện.
Toàn là chuyện vẩn vơ lông gà vỏ tỏi, vậy mà mọi người nói rất hăng say.
“Hôm nay Lily đeo nhẫn kim cương, là cái do tay bạn trai lắm tiền của cô ta mua cho, hơn những hai mươi tuổi, lại từng li hôn, mà lấy thì thành mẹ kế cho con người ta.”
“Có tiền là được, tuổi trẻ chính là vốn liếng.”
“Sắp tới sinh nhật của giám đốc Lâm rồi, mọi người bảo tôi nên tặng gì thì hợp?”
“Không được đắt quá cũng không thể rẻ quá, thật khó chọn.”
…
Nghe giọng thì không phải người của phòng thiết kế, là mấy cô gái của phòng tiêu thụ.
Tô Mạch rửa sạch tay rồi đi, không quan tâm mấy chuyện buôn dưa hay nịnh bợ đó.
Có thời gian thế chẳng bằng nghĩ xem làm thế nào để cải thiện trình độ chuyên môn của bản thân thì hơn. Xã hội này nếu muốn chạy được xa, leo được cao thì nịnh bợ giỏi cách mấy cũng chẳng thể sánh bằng thực lực tự thân mạnh mẽ.
Tình trạng của nhiều nhân viên văn phòng hiện giờ đều là phải khéo léo cư xử trước mặt, ngấm ngầm hãm hại sau lưng.
Vị trí mang tính kỹ thuật của Tô Mạch thì đỡ hơn một chút.
Tuy vậy, bầu không khí làm việc của phòng thiết kế kể từ sau khi Tiêu Như lên quản lý rõ ràng không bằng trước đây.
Chờ làm xong hạng mục của Shandy, cô nhất định sẽ đổi việc.
Cho dù được thỏa mãn nguyện vọng, giành được ghế giám đốc nghệ thuật thì cấp trên vẫn là phó tổng giám đốc Lý. Tô Mạch thừa hiểu ông ta là người như thế nào. Chưa kể, tổng giám đốc Lưu cũng đã tỏ ý là sẽ không động tới phó tổng giám đốc Lý.
Thật hâm mộ Trâu Tinh Thần, người ta là ông chủ, có kiêu ngạo tới trời cũng không ai dám nói gì.
Cũng thật hâm mộ bầu không khí làm việc của công ty họ.
Vừa nghĩ tới Trâu Tinh Thần thì liền nhận được điện thoại của anh ta.
Tô Mạch đứng ngoài hành lang, nhìn xuyên qua ô cửa sổ bằng kính ngắm trời xanh mây trắng bên ngoài: “Có việc gì à?”
Đối phương vẫn là cái điệu bộ kiêu căng hợm hĩnh ngứa đòn xưa nay: “Không có việc gì thì không được tìm em à?”
“Hôm nay bận không?”
Tô Mạch: “Bận, bận chết đi được.”
Trâu Tinh Thần: “Mấy giờ mới về được?”
Tô Mạch cân nhắc một chút: “Sớm cũng phải mười giờ. Em sẽ cố hết sức, có chuyện gì không?”
Sau đó cô nghe thấy tiếng đánh bật lửa ở trong điện thoại: “Bớt hút một chút đi.”
Trâu Tinh Thần ở đầu bên kia ừ một tiếng, chắc là đang ngậm khói thuốc, nói không được rõ, nghe giống vừa tỉnh ngủ: “Tối tan làm anh qua đón em đi thăm bà.”
“Mấy hôm nay bà vẫn muốn gặp em mãi.”
Bà Chu bị ốm, Tô Mạch đã nghe Trâu Tinh Thần nhắc qua.
“Được, em sẽ cố hết sức.” Tô Mạch nhìn thấy một con chim nhỏ đậu trên cành hoa qiong, “A Thần.”
Trâu Tinh Thần hừ một tiếng: “Có gì cứ nói đi, đừng phát bệnh.”
Tô Mạch xì một tiếng, không nói tiếp.
Đầu bên Trâu Tinh Thần cũng không thấy nói, không biết anh ta đang làm gì. Đang lúc Tô Mạch tưởng là điện thoại bị làm sao thì nghe đầu kia hỏi: “Có tâm sự à?”
Tô Mạch: “Không. Tôi muốn phỏng vấn quý ngài một chút.”
Trâu Tinh Thần: “Ừ.”
Tô Mạch: “Anh làm việc có vui vẻ không?”
Trâu Tinh Thần: “Em không vui à? Không vui thì đừng làm, ông đây nuôi em.”
Tô Mạch cầm điện thoại im lặng.
Vài giây sau mới nói: “Cám ơn.”
Cảm động, nhưng cô không cần.
Trâu Tinh Thần không phải người dài dòng, anh ta thậm chí chẳng mấy khi thử đoán cảm xúc của người khác.
Tô Mạch: “Qua bệnh viện thăm bà có cần mang gì theo không?”
Trâu Tinh Thần: “Không cần.”
Chín giờ rưỡi tối, Tô Mạch ôm một bó cẩm chướng màu đỏ xuống dưới tòa nhà.
*cẩm chướng: tên tiếng Trung là 康乃馨 (khang nãi hinh) trong đó, 康 (khang) nghĩa là mạnh khỏe, 乃 đồng âm với 奶 (nǎi) nghĩa là bà. Vậy nên Tô Mạch tặng hoa này là có ý chúc bà mạnh khỏe. Ngoài ra, hoa này cũng thường được tặng cho các bà, các mẹ, các chị trong gia đình để bày tỏ tình thương yêu theo du nhập văn hóa phương Tây vào Trung Quốc.
“Vừa rồi đang chờ em thì thấy Cố Bắc Đồ, hắn cũng làm ở chỗ này à?”
Tô Mạch thắt dây an toàn, vẻ mặt không có gì đặc biệt: “Không biết, không rõ.”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng, không nói gì thêm, cho xe chạy.
Lúc gần tới bệnh viện, Tô Mạch lấy một chiếc gương nhỏ ra soi, quay sang hỏi Trâu Tinh Thần: “Đẹp chứ?”
Tuy là đi thăm người bệnh nhưng người bệnh này là bà của Trâu Tinh Thần, cô phải trông thật đàng hoàng.
Tới tận lúc dừng hẳn xe, Trâu Tinh Thần mới quay sang nhìn Tô Mạch: “Miễn cưỡng cũng tạm được, duyệt.”
Tô Mạch đạp Trâu Tinh Thần một cú: “Nói mạnh miệng không sợ ăn đập nhỉ.”
Trâu Tinh Thần xoay người sang: “Người xuất chúng như anh đây vốn không có cô gái nào có thể xứng đôi nhưng ông trời sợ anh cô đơn nên mới chọn trong số những người không xứng ấy ra một cô gái tốt nhất đưa tới cho anh.”
“Tốt nhất.”
Tô Mạch bỗng chốc không nghĩ ra anh ta đang khen mình hay đang chê bai mình.
“Chẳng phải bà bảo là anh ít nói lắm cơ mà, sao cái miệng ấy lại giỏi thế này?”
Trâu Tinh Thần nghiêng người tới gần hôn môi Tô Mạch. Môi anh mềm, thế hôn ngang ngược, mạnh mẽ, mút mấy cái đã nóng vội cạy mở răng cô, hôn rất sâu.
Anh ta hôn mấy cái rồi buông ra: “Là giỏi thế đó.”
Miệng anh ta không chỉ giỏi nói mà còn giỏi hôn.
Tô Mạch đỏ mặt: “Lần sau không chơi nói vậy nữa.”
Cô vừa mới bị anh ta gợi lên hưng phấn thì anh ta lại dừng lại làm cô chưng hửng. Ngực phập phồng, khó chịu như bị mắc nghẹn gì đó.
Đầu sỏ gây mắc nghẹn ung dung tự tại nói: “Xuống xe, ngồi đây làm gì.”
Tô Mạch lạch cạch xuống xe, theo Trâu Tinh Thần vào thang máy khu nội trú.
Trong thang máy, gã đàn ông bỗng nhiên xoa đầu cô.
“Cúi đầu nghĩ gì thế?”
Tô Mạch ngẩng đầu, cô không thể nói là cái người này sao hôn người ta mới một nửa đã bỏ chạy được. Không đủ khai, thừa, chuyển, hợp!
*Khai, thừa, chuyển, hợp: kết cấu hoàn chỉnh của một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt Đường luật
“Không có gì.”
Con số trên tháng máy nhảy tăng lên liên tục, lúc sắp tới số tầng của họ, anh ta bỗng cúi đầu mổ môi cô một cái, mổ xong liền cười khẽ: “Tối về sẽ thỏa mãn em.”
Tô Mạch: “…”
Không phải đâu ngài, ngài nghe em giải thích đã, không phải, không phải, thực sự không phải là chưa được thỏa mãn mà.
Tô Mạch vụng trộm liếm môi dưới: “Ngài à, ngài đúng thật là mối tình đầu đấy chứ?”
Trâu Tinh Thần cười vui vẻ: “Tài năng thiên bẩm đấy.”
Tới phòng bệnh, Tô Mạch thay bó hoa cẩm chướng cũ không còn đủ tươi trong bình bằng bó mới của mình.
Bà Chu ngồi dậy, nhìn Trâu Tinh Thần đầy hiền từ: “Đã khuya thế rồi cháu còn bắt con bé qua đây.”
Rồi nhìn Tô Mạch: “Ngoài trời lạnh phải không?”
Tô Mạch ngồi trước giường bệnh: “Không lạnh đâu ạ, hôm nay còn nóng nữa. Không tin bà sờ thử tay cháu đi, ấm chứ ạ?”
Bà Chu cầm tay Tô Mạch: “Mạt Lị à, cảm ơn cháu đã tới.”
Mới chỉ mấy ngày không gặp, bà cụ như già đi vài tuổi, sắc mặt tiều tụy, nói chuyện với cô phải cố gượng lắm mới nói được.
Tô Mạch thấy môi bà khô, rót một chén nước, cắm ống hút cho bà.
Bà cụ hút được vài hơi.
Thím Lưu đứng bên cười bảo: “Bình thường nói bà uống là bà toàn không chịu.”
Bà Chu không mảy may che giấu tình cảm mến yêu dành cho cô cháu dâu tương lai của mình: “Vì đây là nước Mạt Lị của chúng ta rót cơ mà.”
Tô Mạch cười: “Nếu bà thích, ngày nào cháu cũng tới thăm bà.”
Bà cụ sợ làm phiền tụi trẻ nên xua tay: “Cuối tuần qua thăm là được rồi, bình thường công việc bận lắm mà.”
Tô Mạch: “Chờ tới thứ bảy, cháu mang bảng vẽ qua đây vẽ chân dung cho bà, vẽ bà trẻ như mười tám nhé.”
Bà Chu cười không khép miệng: “Cái con bé này, thật khéo nói.”
“Tiểu Thần, cháu phải học cháu dâu đấy.”
Hai tiếng “cháu dâu” làm cả Tô Mạch và Trâu Tinh Thần cùng ngẩn ra.
Trâu Tinh Thần đứng đằng sau Tô Mạch nhìn bà và người phụ nữ của mình nói chuyện với nhau, bị chỉ đích danh phê bình cũng không kháng nghị.
Hai người nói gì cũng đều đúng, dù gì, đã lâu rồi không thấy bà vui như vậy. Nhất là khi bà nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón trỏ tay trái của Tô Mạch.
“Tiểu Thần, mồng mấy đính hôn ấy nhỉ?”
Trâu Tinh Thần: “Thưa bà, mười tám ạ.”
Bà Chu nhẩm tính ngày, lo lắng hỏi: “Sao gấp vậy? Có chuẩn bị kịp không?”
Tô Mạch vốn cũng cảm thấy gấp gáp nhưng thấy bà cụ nằm trên giường bệnh xong lại thấy làm vậy cũng được.
Bà cụ không nói chuyện được bao lâu đã mệt.
Sợ làm phiền bà nghỉ ngơi nên Trâu Tinh Thần dẫn Tô Mạch ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở ghế ngoài.
Trâu Tinh Thần cầm bàn tay đeo nhẫn của Tô Mạch.
“Mạt Lị.”
Tô Mạch ừm một tiếng: “Đây ạ.”
Trâu Tinh Thần kề nhẫn bên môi: “Hôm đó tình hình đặc biệt, chưa nói rõ với em, đeo chiếc nhẫn này thì em chính là người của anh.”
Hôm anh ta đeo nhẫn cho cô là đang ở trước mặt nhóm Tiền Viện và Lục Bảo Muội, vội giữ thể diện cho Tô Mạch nên chưa kịp nói.
Tô Mạch quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên.
Ngọn đèn vàng nhạt phủ ánh sáng dìu dịu lên người anh ta, hắt chiếc bóng in lên tường. Anh ta lặng lẽ nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên tay.
Hình ảnh này, cô đơn đến lạ.
Tô Mạch bất giác động lòng, nhích người ngồi gần kề Trâu Tinh Thần, thân tựa thân, đầu gối lên vai anh ta.
Anh ta cọ cằm lên tóc cô: “Hôm qua em không gội đầu.”
Tô Mạch: “Anh mũi chó đấy à?”
Cô suýt thì quên, anh ta vốn chính là chó. Lần đầu hôn cô lại đi cắn vào mũi. Thôi không tính lần đó.
Lần chân chính thật sự là lúc anh ta cầu hôn cô, chẳng biết thương xót chút nào, cắn môi rồi vành tai, xương quai xanh, đau tới mức cô phải đạp anh ta một cú. Đạp xong mới chịu nhẹ nhàng.
Trâu Tinh Thần cúi đầu dịch xuống ngửi ngửi cổ Tô Mạch: “Chanel số năm.”
Anh ta đứng dậy: “Cái cô này, lại tính dụ dỗ anh rồi.”
Tô Mạch bật dậy, níu cổ Trâu Tinh Thần kéo xuống: “Cái gì anh cũng biết!”
Trâu Tinh Thần: “Đừng đừng đừng, móng tay em dài quá rồi, cắm vào da anh rồi đấy, về phải cắt.”
Tô Mạch: “Anh cắt cho em.”
Trâu Tinh Thần: “Ở đấy mà tưởng, muốn bổn đại gia hầu hạ à?”
Hai người liếc mắt đưa tình một hồi, đang định về thì Phó Vũ An tới.
Vốn lịch trình là mai tan tầm thì Trâu Tinh Thần dẫn Tô Mạch về nhà họ Chu ăn cơm, gặp mặt gia đình.
Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch: “Mẹ.”
Tô Mạch cười: “Cháu chào dì.”
Phó Vũ An gật đầu: “Chào cháu.”
Tuy đã nghe Trâu Tinh Thần nói mẹ anh vốn tính tình rất lãnh đạm, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng khi thực sự đối mặt với một gương mặt không có chút ấm áp nào, trong lòng vẫn thấy hơi sợ.
Không thoải mái như lúc ở cùng bà Chu.
Phó Vũ An: “Muộn rồi, hai đứa về trước đi, mai chúng ta gặp sau.”
Trâu Tinh Thần đưa Tô Mạch về nhà.
Ra khỏi thang máy, về tới cửa nhà, hai người đồng thời mở miệng: “Nhà anh hay nhà em?”
Tô Mạch: “Nhà anh đi, lần trước anh qua làm vỡ bình hoa nhà em còn chưa thấy đền.”
Trâu Tinh Thần: “Anh bắt được ám hiệu của em rồi.”
Tô Mạch: “…” Cô ám hiệu gì vậy?
Vừa vào nhà, người đàn ông đi bên cạnh bất thình lình bế bổng cô vào phòng ăn.
Sau đó đè cô xuống bàn.
“Là ám hiệu chuyện này đúng không?”
Là chuyện anh ta làm lúc làm vỡ bình hoa nhà cô.
Tô Mạch chưa kịp đổi giày, chân đang sẵn đi đôi cao gót, đạp luôn cho anh ta một cú: “Mẹ kiếp, anh tư duy bằng nửa thân dưới đấy à?”
Giày cao gót rơi xuống sàn, lăn hai vòng rồi dừng lại.
Trâu Tinh Thần: “Ở bãi đỗ xe bệnh viên, ai là người chưa được thỏa mãn vậy nhỉ?”
Anh ta nhặt giày đi vào chân cho cô.
Tô Mạch ngồi trên bàn cơm: “Đổi cho em đôi dép lê đi.”
Trâu Tinh Thần đứng dậy, chống hai tay quanh người Tô Mạch, kề sát gần cô: “Phê chuẩn cho em ở trong nhà anh không cần phải thay dép.”
Anh ta suýt nữa là đã hôn được cô nhưng cô tránh: “Đi đổi đi.” Không lại thiếu lịch sự.
Trâu Tinh Thần cúi xuống liếc nhìn.
Người con gái đi đôi cao gót dây quai mảnh màu đen tôn nước da đẹp như ngọc.
Giọng anh ta trầm khàn: “Anh thích.”
Tô Mạch: “Bẩn sàn mất đấy.” Thốt ra lời này xong liền hối hận.
Nãy cô đã nhìn rõ rành rành, nhà anh ta lộn xộn như ổ chó vậy. Đệm sô pha nằm xiêu vẹo, gối ôm rơi xuống sàn, cạnh đèn bàn vắt một chiếc sơ mi.
Đặc sắc nhất là trước cửa phòng tắm có một chiếc quần lót tứ giác màu đen đang nằm.
Tô Mạch đứng dậy xuống khỏi bàn cơm: “Hồi trước anh bảo thế nào nhỉ, đàn ông biết làm việc nhà là tốt, kết hôn rồi có thể đỡ đần cho vợ.”
“Chính là đỡ đần thế này hả?”
Trâu Tinh Thần đi ra phòng khách nhặt gối ném lại lên ghế sô pha, chỉnh đệm lại ngay ngắn, nhặt áo sơ mi vứt vào máy giặt, tiện tay nhặt luôn chiếc quần lót: “Cái này sạch.”
Anh ta vẫn chưa lôi thôi tới mức quẳng quần lót bẩn lung tung khắp nơi.
Tô Mạch lại chỗ Trâu Tinh Thần nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới: “Ngày nào ra đường thì cũng ăn mặc đâu ra đấy.”
Ở nhà thì bẩn như ổ chó.
Trâu Tinh Thần: “Người giúp việc theo giờ xin phép nghỉ, ngại quá, để em cười chê rồi.”
Tô Mạch muốn nhún người nhảy lên đập nát cái đầu chó của tên này.
Trâu Tinh Thần: “Không phải anh không muốn làm việc nhà mà là không nhất thiết phải lãng phí thời gian quý báu vì những việc vô nghĩa. Ví dụ, làm việc nhà cần tốn hai tiếng đồng hồ. Trả công cho dì giúp việc hết ba trăm đồng. Em có biết trong hai tiếng này, hai bàn tay anh có thể sáng tạo ra cho thế giới này bao nhiêu giá trị không?”
Tô Mạch trợn trắng mắt: “Anh nói vậy là ngụy biện.”
Trâu Tinh Thần: “Ba triệu.”
Tô Mạch: “Khoác lác không cần viết nháp.”
Trâu Tinh Thần không biện giải thêm nữa. Anh ta đã từng bỏ hai tiếng ra viết một game nhỏ được một công ty mua lại sửa sang rồi đem đi quảng cáo, giờ nó đã là một trong mười game giải trí được download nhiều nhất trên app store.
Tô Mạch mở máy giặt, nhặt chiếc áo sơ mi Trâu Tinh Thần vừa nhét vào ra: “Cái này không giặt nước được, mai anh mang qua tiệm giặt là đi.”
Trâu Tinh Thần: “Cám ơn.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Em nói em mang giúp anh à? Anh tự đi mà mang!”
Trâu Tinh Thần: “Tiệm giặt là ở đâu?”
Tô Mạch: “Thế trước đây anh giặt đồ thế nào? Sao mà anh lớn được tới giờ vậy?”
Trâu Tinh Thần: “Trước đây đều là dì giúp việc làm cho.”
Tô Mạch: “Em thấy hơi hoài niệm hồi anh còn là quý ông rồi đó, anh có thể biến lại về không?”
Trâu Tinh Thần: “Vậy em biến về lại là người đẹp dịu dàng như nước trước đi anh xem, còn phải mặc cái váy ngủ chuyên dùng để quyến rũ anh nữa.”
Tô Mạch hơi chột dạ, giọng bất giác nói to lên: “Mẹ kiếp, ai quyến rũ anh!”
Trâu Tinh Thần cười khì.
Anh ta ngả người lên sô pha, tay gối sau gáy, chân co lại, mắt nhìn trần nhà, cánh môi từ từ cong lên.
“Mạt Nhi, lại đây em.”
Tô Mạch lại gần, Trâu Tinh Thần đứng dậy, lật người đè cô xuống sô pha: “Chúng ta cứ thế này mãi được không?”
Tô Mạch ngoảnh mặt đi: “Không được.”
Anh ta áp môi cọ cọ gáy cô, hỏi nhỏ: “Được không?”
Tô Mạch vật vã đẩy quái vật lớn đè trên người ra.
“Nói chuyện nghiêm chỉnh đi.”
Trâu Tinh Thần ngồi xuống sô pha, khom lưng, khuỷu tay tì trên đùi, nghiêng mặt nhìn cô: “Ừ?”
Tô Mạch: “Có phải mẹ anh không thích em lắm phải không?”
Trâu Tinh Thần đưa tay vuốt sống mũi của Tô Mạch: “Nghĩ linh tinh gì thế?”
Tô Mạch: “Thế sao dì không cười?” Nào có ai lần đầu tiên gặp con dâu mà chẳng chịu cười lấy một cái.
Trâu Tinh Thần đổi tư thế, ngả người vào sô pha, nhìn lên trần nhà: “Đừng nói em, anh cũng nhiều năm lắm rồi không thấy mẹ cười.”
Tô Mạch không hỏi.
Trâu Tinh Thần tiếp tục nói: “Trước đây mẹ không thế đâu, từ hồi cha anh mất, mẹ mới dần thay đổi.”
Đây là lần đầu tiên anh ta nói về gia đình cũ.
“Tình cảm của họ cực kỳ tốt đẹp, hồi đó mẹ rất thích cười. Anh chưa từng thấy tình yêu nào như vậy. Ngay cả bây giờ, anh vẫn cảm thấy, thứ tình cảm ấy chỉ có trong cổ tích.”
Trâu Tinh Thần quay đầu nhìn Tô Mạch: “Em không cần phải lo mẹ anh sẽ chia rẽ chúng mình, mẹ tôn trọng tình yêu hơn bất kỳ ai.”
“Tô Mạch.”
“Em yêu anh không?”
Thời gian họ quen biết nhau quá ngắn, vẫn chưa kịp yêu đương đàng hoàng.
Tô Mạch trèo lên đùi Trâu Tinh Thần, ôm cổ anh ta: “Anh nói xem?”
Nói đoạn cô liền hôn đầy nhiệt tình, như thể đang cố sức chứng minh điều gì đó, chứng minh một điều mà ngay cả chính cô cũng không biết câu trả lời.
Anh ta bị hôn tới mức quên cả câu hỏi.
Mặt trăng thật tròn, ánh trăng thật dịu dàng, xuyên qua cửa sổ, hòa vào với ánh đèn trong phòng, không biết là trăng sáng hay là đèn tỏ hơn.
Bầu không khí dần trở nên nhạy cảm, tiếng hơi thở của đàn ông và tiếng nức nở của phụ nữ hòa vào với nhau.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, anh ta ôm cô, vùi đầu vào ngực cô, nói khẽ: “Tô Mạch, em đừng có đùa ông.”
Cô nghển cổ, hai tay ôm đầu anh ta.
Anh ta cắn cô một miếng: “Bằng không em chết chắc.”
Anh ta không hôn cô nữa, cũng không làm gì thêm.
Đứng dậy bế cô thả ở cửa rồi quay người vào nhặt giúp đôi cao gót đưa cho cô: “Ngủ ngon.”
Cô: “Ý gì đấy?”
Giọng anh ta trầm khàn, anh ta đứng cúi đầu, không nhìn cô, vẻ như rất nhẫn nhịn điều gì đó: “Tranh thủ lúc anh chưa đổi ý, ra ngoài.”
Tô Mạch nửa hiểu nửa không, ngơ ngác vừa đi giày vừa ngẫm nghĩ.
Trâu Tinh Thần nhặt chiếc giày còn lại ném ra ngoài cửa.
Tô Mạch: “Làm gì đấy!”
Trâu Tinh Thần sắp chết nghẹn: “Ông đây muốn đi toa-lét, hiểu không? Mẹ kiếp, còn không đi thì em chết chắc!”
Tô Mạch không đi giày nữa, ù té chạy.
Trâu Tinh Thần: “Đợi chút.”
Tô Mạch đờ người, cô, cô, cô, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để hiến dâng!
Tô Mạch chạy vèo về cửa nhà mình.
Tay trống không, không có chìa khóa.
Trâu Tinh Thần ném túi của Tô Mạch qua cho cô: “Đưa túi cho em thôi, chạy cứt gì.”
Hôm sau đi làm, cơm trưa Tô Mạch không ra ngoài ăn mà gọi một chút vằn thắn ăn tạm. Cô nhất định phải làm xong mọi việc trước giờ tan làm.
Giữa lúc đang vội tối tăm mặt mũi thì nhân viên lễ tân gọi điện tới: “Mạch tỷ, có người gửi hoa cho chị nhé.”
Tô Mạch ra quầy nhận hoa.
Nghĩ là Trâu Tinh Thần tặng nên không đọc thiệp, để luôn bó hoa xuống bàn.
Làm được một lúc mới nhớ ra nhắn tin cho Trâu Tinh Thần báo đã nhận được hoa, lần sau đừng tặng hoa yêu cơ xanh lam nữa, cô thích hoa hồng đỏ hơn.
Phía Trâu Tinh Thần mãi lâu vẫn không thấy hồi âm.
Tô Mạch cũng chẳng để tâm cho tới tận lúc Lâm Tiểu Linh đọc được dòng chữ ghi trên thiệp khi đi cắm hoa vào bình giúp cô.
“Mạch tỷ, cái này…”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Sao thế?”
Nói rồi nhận lại thiệp xem, xem xong liền vứt vào sọt rác, bảo với Lâm Tiểu Linh: “Hoa này cho em.”
Lâm Tiểu Linh: “Dạ?”
Tô Mạch: “Tóm lại đừng để nó xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của chị là được.”
Lâm Tiểu Linh đem bó hoa yêu cơ xanh lam ấy ra bày ở phòng khách.
Tô Mạch tiếp tục vùi đầu làm việc.
Trâu Tinh Thần đang bận, tận lúc xong việc mới đọc được tin nhắn Tô Mạch gửi cho anh ta.
“Tử Hoài, yêu cơ xanh lam là cái gì thế?”
Vương Tử Hoài tuy bị gọi là tên ngu nhất công ty nhưng kinh nghiệm tình trường rất phong phú, quả là cực kỳ hiếm thấy trong giới lập trình viên, khiến người ta cực kỳ đố kỵ.
Vương Tử Hoài ngẩng đầu lên đáp: “Yêu cơ xanh lam là hoa hồng màu xanh lam, ngôn ngữ của loài hoa này ngụ ý là tình yêu thuần khiết, hai tâm hồn giao hòa, trái tim đồng điệu, suốt đời gắn bó…”
Trâu Tinh Thần: “Ngậm miệng.”
Vương Tử Hoài ngậm miệng, tiếp tục sửa bug của mình.
Trâu Tinh Thần quay sang hỏi Triệu Thù: “Đã gửi yêu cầu thiết kế của hạng mục kí với Ori cho họ chưa?”
Triệu Thù: “Gửi rồi.”
“Giá biết sớm nhà thiết kế… kiêu căng kia của Ori chính là chị dâu thì trước đây đáng lẽ tôi không nên đề bừa ra một đống yêu cầu.”
“Lão đại có muốn tôi lôi kéo chị dâu sang đây làm không? Mời thêm cho chị dâu một em trợ lý xinh đẹp nữa.”
Chu Bắc: “Mời sáu người đi, một người không đủ chia.”
Trâu Tinh Thần mặc kệ, sắp xếp lại một chút rồi xách laptop đi ra ngoài.
Anh ta dừng xe dưới tòa cao ốc Tô Mạch làm việc rồi gọi điện: “Anh tới dưới tòa nhà rồi.”
Tô Mạch nhanh chóng đi xuống, mở cửa ngồi vào xe.
“Ngày trước anh luôn xuống mở cửa xe giúp em.”
“Còn thắt dây an toàn giúp em nữa.”
Trâu Tinh Thần liếc Tô Mạch một cái: “Tự mình không có tay chắc.”
Tô Mạch gài dây an toàn: “Hôm qua anh còn mới cầu…”
Trâu Tinh Thần: “Không thể nào, ông đây chưa từng cầu xin gì ai.”
Tô Mạch nói nốt câu: “Cầu hôn em.”
Trâu Tinh Thần trề môi: “Không phải tại em quyến rũ anh trước sao?”
Tô Mạch chớp chớp mắt: “Quyến rũ anh, thế là anh liền mắc câu.”
Trâu Tinh Thần: “Đó là anh mắc câu cho phải phép.”
Anh đẩy tay huých nhẹ cô: “Anh còn chưa hỏi em đấy, yêu cơ xanh lam là thế nào?”
Tô Mạch bịa chuyện: “Cửa hàng hoa tặng nhân kỷ niệm ngày thành lập, em cứ tưởng là anh tặng.”
“Ghen à?”
“Ghen thật hả?”
Trâu Tinh Thần nhìn sang người con gái ngồi bên, nghiêng đầu hôn môi cô một cái: “Mẹ kiếp, em mà dám cắm sừng cho ông…”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Thì sao?”
Trâu Tinh Thần: “Giết em.”
Lúc sắp về tới nhà Tô Mạch, cô nghiêm túc dặn dò: “Lát nữa về tới nhà em phải chú ý diễn xuất đấy nhé. Anh mà cứ tỏ cái thái độ này, kiểu gì cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.”
Thực ra cho dù thái độ của Trâu Tinh Thần chẳng ra gì thì cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài.
Tô Mạch rất hiểu Đồng Thu Mạn.
Nhà Tô Mạch ở trong một tiểu khu cũ, ít có xe sang ra vào. Vậy nên chiếc Bentley bản số lượng giới hạn của Trâu Tinh Thần trở nên cực kỳ nổi bật.
Tô Mạch hạ thấp cửa kính xe, bảo Trâu Tinh Thần đi chậm lại.
Trâu Tinh Thần không hiểu là để làm gì cho tới tận khi anh ta chứng kiến cảnh Tô Mạch chào hỏi hàng xóm bên đường.
“Nhóc Mạch dẫn bạn trai về nhà đấy à? Có tiền nhỉ, đi Rolls-Royce cơ đấy.”
Tô Mạch: “Dì Trương, đây là Bentley, bản số lượng giới hạn.”
“Bạn trai trông khôi ngô quá, làm nghề gì vậy?”
Tô Mạch: “Bình thường ạ, mở công ty IT, công nghệ cao đấy ạ.”
Trâu Tinh Thần đóng cửa sổ xe lại. Anh ta không muốn bị người vây xem như xem khỉ.
Tô Mạch lại mở ra, nói với ra ngoài: “Đại Quân, tan làm rồi à?”
Đại Quân đang đạp xe đạp: “Ồ, Tô Mạch à.” Dù chưa hề nói gì nhưng qua ánh mắt có thể nhìn thấy rõ sự hâm mộ, ganh tị.
Trâu Tinh Thần hoàn toàn không thể hiểu nổi thú vui này của Tô Mạch, anh ta bị người ta nhìn tới phát bực: “Hôm nay là đi gặp cha mẹ em hay là đi gặp hàng xóm nhà em hả?”
Tô Mạch đóng cửa sổ lại, không hé răng.
Trâu Tinh Thần quay sang nhìn cô một cái, hoàn toàn không có ý dỗ dành: “Anh nói sai sao?”
Xe chạy tới dưới tầng nhà Tô Mạch, cô mới từ từ kể: “Tên Đại Quân vừa rồi, nhà hắn trước đây mở xưởng, lắm tiền, hư hỏng, hay bắt nạt em, còn hay ném cặp sách của em vào nhà vệ sinh nam. Em không dám vào lấy, chờ tối không còn ai mới dám vào.”
“Lúc về nhà thì trời đã tối, gặp phải một tên lang thang say rượu làm em sợ hết hồn, chạy thục mạng về nhà, đầu gốc bị đụng trầy da.”
Trâu Tinh Thần cười một tiếng, vân vê tay Tô Mạch: “Nhóc nhỏ nhen, ghi thù ghê thật.”
Tô Mạch lườm lại: “Thế mà anh còn nói, anh xin lỗi em đi.”
Trâu Tinh Thần: “Ông đây không biết nói xin lỗi người khác.”
Anh ta nhếch môi cười: “Chà, em vừa làm nũng đấy à?”
Tô Mạch “xì” một tiếng: “Lát nữa tới nhà em, nhớ cất bớt bớt cái thái độ kiêu ngạo này đi nhé.”
Hai người xuống xe lấy túi quà lớn nhỏ bỏ trong cốp xe.
Vừa khéo gặp Đại Quân đạp xe ngang qua.
Trâu Tinh Thần lẳng một hộp thuốc bổ vào giỏ xe của hắn.
Đại Quân dừng xe, liếc nhìn túi quà: “Thế này thì ngại quá.”
Trâu Tinh Thần: “Không có gì, Tô Mạch tặng.”
Tô Mạch kéo Trâu Tinh Thần vào hành lang, nhéo tay anh một cái thật mạnh, tức nghiến răng nghiến lợi: “Cái hộp đó những hơn ba ngàn, anh cứ vậy cho không người ta à?”
Trâu Tinh Thần: “Đúng thế, thay em khoe giàu.”
Chuyên gia khoe giàu Tô Mạch: “Trò khoe giàu này của anh phí tổn quá cao, thực ra anh chỉ cần xách túi đồ lắc lắc trước mặt hắn là đủ rồi. Hơn ba ngàn liền, chơi kiểu phá của!”
Đồng Thu Mạn đã mở cửa chờ sẵn, vừa nhìn thấy Trâu Tinh Thần là đã thấy thích rồi.
Con cái nhà có tiền thực sự so với kiểu giả vờ có tiền nhà họ, thần thái đúng là khác biệt.
Trâu Tinh Thần vào nhà: “Xin lỗi dì, đường bị kẹt xe nên cháu tới muộn ạ, cháu xin lỗi.”
Tô Mạch: “…” Vừa rồi còn nói gì mà ông đây chưa từng xin lỗi ai cơ mà.
Đồng Thu Mạn cười: “Mau vào đi, bữa tối có bít tết.”
Bà mặc bộ đồ đắt nhất trong tủ quần áo, tay đeo đầy vòng, đầy nhẫn như sợ người ta nhìn ra nhà bà không có tiền vậy.
Tô Mạch kéo mẹ qua một bên nói nhỏ: “Mẹ có thể đừng khoa trương thế không?”
Đồng Thu Mạn: “Mẹ làm thế chẳng phải vì muốn tốt cho con sao. Lỡ như người ta chê người nhà mình thì thế nào?”
Sau một hồi chuyện trò.
Đồng Thu Mạn đem cuốn album hồi nhỏ của Tô Mạch ra khoe: “Đây là lúc con bé ba tuổi, đang luyện múa ba-lê tham gia thi trên kênh thiếu nhi của đài Tây Quỳnh được giải Ba.”
“Đây là lúc con bé bảy tuổi, đang tập cưỡi ngựa.”
“Đây là hình chụp lúc đi Pháp du lịch.”
…
Tô Mạch nhìn màn biểu diễn khoa trương của Đồng Thu Mạn, vừa thấy lúng túng, vừa thấy buồn cười.
Cô nhớ lại trước đây bản thân ở trước mặt Trâu Tinh Thần chẳng phải cũng là thế này sao? Đeo mặt nạ con nhà danh giá, thực ra là một tên hề.
Cô bỗng thấy có phần cảm kích, chắc hẳn anh ta đã sớm nhận ra. Cô cảm kích vì lúc cô diễn, anh ta đã không đập nát cái óc chó của mình.
Trâu Tinh Thần ngồi ở một góc sofa vừa nghe Đồng Thu Mạn nói vừa chăm chú xem ảnh chụp hồi trẻ con của cô, giọng vô cùng dịu dàng: “Thật dễ thương.”
Đồng Thu Mạn đứng dậy, Tô Mạch nhích lại ngồi cạnh Trâu Tinh Thần, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Anh không cần diễn nhập tâm thế đâu.”
Trâu Tinh Thần: “Anh không diễn.” Cô trong ảnh thực sự rất đáng yêu.
Ăn xong bữa tối, Trâu Tinh Thần hùa theo Đồng Thu Mạn cùng diễn vở kịch “con rể khiêm tốn nói năng dễ nghe và mẹ vợ phú quý lắm tiền”.
Tô Mạch vác khuôn mặt không cảm xúc ngồi trên sô pha xem diễn, ngồi cạnh cô là Tô Bồi Nguyên cũng trong tình trạng cạn lời. Cha và con gái liếc nhau, cười bối rối.
Trước khi đi, Tô Mạch về phòng ngủ lấy quần áo.
Cô lấy mấy món đồ mùa hè ra khỏi tủ, bày lên giường, gấp lần lượt từng cái một.
Trâu Tinh Thần vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh bàn học: “Mẹ em thật dễ mến.”
Tô Mạch: “Thực ra chắc anh cũng nhìn ra hết rồi, nhà bọn em căn bản không có tiền.”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng: “Anh cũng không có tiền, em xem anh đó, nhà đang ở cũng phải đi thuê.”
Tô Mạch: “Không có tiền mà đi xe tốt vậy.”
Trâu Tinh Thần: “Vì mấy cái xe rách khác không xứng với ông đây.”
Tô Mạch: “Quý ngài không làm màu một lúc thì chết à?”
Trâu Tinh Thần: “Không phải làm màu, là suy nghĩ thực sự.”
Tô Mạch đạp Trâu Tinh Thần một phát: “Kiêu căng cái cứt.”
Đồng Thu Mạn gọi với từ ngoài phòng: “Mạt Lị, chìa khóa dự phòng của hòm thư con có giữ không? Cha con làm mất mất rồi.”
Tô Mạch dạ một tiếng, đứng dậy mở ngăn kéo lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Ngăn kéo không đóng kĩ, hở ra khoảng chừng một nắm tay. Cô đã quên mất trong chiếc ngăn kéo này cất giữ bí mật của thời thiếu nữ.
Một phong thư màu vàng nhạt nằm trong ngăn, bên trên là hàng chữ viết bằng bút mực, nét chữ con gái thanh tú, cẩn thận trong từng nét bút.
“Cố Bắc Đồ (thân khải)”
Lá thư đầy những nếp nhăn, hẳn là đã bị người vuốt ve vô số lần.
Tô Mạch nhanh chóng trở lại phòng: “Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.”
Trâu Tinh Thần đứng dậy đi ra cửa.
Về tới nhà, hai người đứng trước cửa phòng chào tạm biệt nhau.
Tô Mạch đang định đẩy cửa vào nhà thì người đàn ông sau lưng bỗng đột ngột hỏi: “Bó yêu cơ xanh lam đó thực sự là của cửa hàng hoa gửi tặng à?”
Tô Mạch chột dạ gật đầu: “Vâng, kỷ niệm ngày thành lập thôi.”
Trâu Tinh Thần: “Cửa hàng hoa nào?”
Tô Mạch mở cửa, xoay người: “Là… cái ở dưới tòa nhà công ty bọn em.”
Lúc anh ta đi đón cô tan tầm có nhìn lướt qua bên ngoài cửa sổ, cửa hàng hoa ven đường duy nhất hôm nay đang rao bán đại hạ giá số hoa tươi còn sót lại.
Chẳng có lễ kỷ niệm thành lập nào.
Tô Mạch về nhà, bực tức chửi Cố Bắc Đồ một hồi, rảnh nợ hết chuyện đi tặng hoa cho cô làm gì.
Hôm sau, Tô Mạch xuống tầng mười của tòa nhà, cô biết công ty của Cố Bắc Đồ ở tầng mười.
Công ty khoa kỹ Bắc Đồ.
Tô Mạch tới chỗ quầy lễ tân: “Tôi tìm Cố Bắc Đồ.”
Nhân viên lễ tân thấy thái độ của Tô Mạch không tốt, không dám tùy tiện cho vào: “Xin phép, cho hỏi chị có hẹn trước không ạ?”
Tô Mạch trợn mắt lạnh lùng: “Không có.”
Cố Bắc Đồ đi ở ngoài về, giật mình khi bắt gặp Tô Mạch: “Tiểu Mạch.”
Tô Mạch quay người lại, đập bó hoa yêu cơ xanh lam vào người Cố Bắc Đồ: “Mẹ kiếp, sau này đừng có động dục bừa bãi nữa.”
Cô gái trực quầy lễ tân sợ không dám ngẩng đầu nhìn.
Cố Bắc Đồ chẳng những không bối rối mà còn vui vẻ nhìn lại, mỉm cười với người phụ nữ trước mặt: “Cứ tưởng là em sẽ thích.”
Cho dù bị mắng, anh ta cũng vẫn luôn tỏ ra lịch lãm như thế.
Tô Mạch rời công ty của Cố Bắc Đồ, không muốn bị đồng nghiệp trên tầng mười một bắt gặp nên đi lên bằng cầu thang thoát hiểm.
Cố Bắc Đồ đi theo sau: “Tô Mạch.”
“Tại sao em muốn ở bên Trâu Tinh Thần?”
Tô Mạch quay đầu: “Liên quan chó gì anh!”
Cố Bắc Đồ cười: “Vì hắn ưu tú hơn anh, em muốn đè bẹp anh, muốn giẫm đạp tủi nhục năm ấy dưới chân, em chỉ coi hắn là cái chân đó.”
Tô Mạch vung tay lên bị Cố Bắc Đồ bắt được cổ tay: “Thẹn quá hóa giận, bị anh nói trúng tim đen rồi phải không?”
Tô Mạch co chân đá chân Cố Bắc Đồ: “Mẹ kiếp, thả tay bà ra.”
Cô đi cao gót, gót giày rất nhọn. Cố Bắc Đồ cau mày, thả lỏng tay.
“Làm người thì đừng có tự cho mình là đúng quá đà.”
Cô quẳng lại câu này rồi chạy lên tầng.
Cố Bắc Đồ đứng một chỗ.
Anh ta không còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô ấy, chỉ nhớ năm đó cô vừa gầy vừa nhỏ, suốt ngày mặc đồng phục, nói chuyện lí nhí như muỗi kêu.
Các bạn học khác đều tốp năm tốp ba, có xe đón đưa, còn cô chỉ độc lai độc vãng, cơm trưa không ăn ở căn tin, lúc đi luôn cúi đầu, không hợp với môi trường xung quanh.
Ngày mưa đó, anh ta và mấy thằng bạn đứng ngoài lan can trên tầng chơi cá cược, ai thua phải đi theo đuổi hoa khôi của trường.
Có thằng nói theo đuổi hoa khôi của trường không mới lạ, cũng chưa chắc đã theo đuổi được, muốn theo đuổi thì hãy theo đuổi Tô Mạch.
Trong lòng bọn họ thầm hiểu rõ, với loại con gái nghèo thế này, cho dù đùa quá trớn sinh ra họa thì chỉ cần đền chút tiền là sẽ xong chuyện.
“Bọn mày đừng thấy con bé đó gầy mà nhầm, thực ra thân hình đâu ra đấy, hồi mùa hè thay đồng phục ra, bự hơn đám con gái trong lớp nhiều.”
“Trông con bé đó ngốc vậy chắc là chưa yêu bao giờ, chơi hay đây.”
“Bỗng nhiên tao lại thấy hơi muốn thua rồi đấy.”
“Nói trước, lúc theo đuổi phải chia sẻ lại chi tiết từng bước tiến triển đấy nhé, vậy mới thú vị.”
…
Cuối cùng Cố Bắc Đồ thua.
“Ha ha ha, phen này Tiền Viện chắc nổi bão mất.”
“Cố thiếu gia quật khởi.”
Giữa tiếng ồn ào của đám con trai, anh ta chạy xuống tầng, kéo Tô Mạch ngã dưới nền đất dậy, giúp cô nhặt sách vở.
Anh ta đưa trả sách cho cô: “Không sao chứ?”
Mặt cô ấy rất đỏ, cúi đầu, bối rối nói cảm ơn.
…
Cố Bắc Đồ tựa vào tay vịn lan can cầu thang hồi tưởng lại cô gái ấy trong lần gặp trước, áo đỏ, quần soóc lưng cao, đôi môi đỏ mọng ngậm một điếu thuốc, đẹp yêu kiều kiêu ngạo như một đóa anh túc nở rộ đón gió.
Anh ta nhếch môi, kéo cánh cửa thoát hiểm, quay về công ty.
Tô Mạch nhận được mail bên công ty khoa kỹ Tinh Thần gửi từ giám đốc nghệ thuật Triệu Thù của bọn họ.
Cô đọc xong, thấy có vài vấn đề cần trao đổi nên gọi điện.
Triệu Thù nghe máy, uể oải ngáp một cái: “Xin chào, công ty khoa kỹ Tinh Thần xin nghe.”
Đêm qua anh ta tăng ca viết code tới gần sáng rồi ngồi tiếp chuyện điện thoại với nữ thần mình thầm mến nhiều năm mới thất tình tới lúc sáng hẳn, giờ mệt mỏi rã rời.
Tô Mạch: “Chào anh, tôi là Tô Mạch, nhà thiết kế chính của Ori, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Triệu Thù lập tức lên tinh thần: “Chị dâu à, chào chị, xin hỏi chị có gì cần chỉ thị?”
Bọn Chu Bắc nghe thấy liền chạy tới ấn mở loa ngoài.
Tô Mạch cười: “Giám đốc Triệu thật khách sáo, đâu dám gọi là chỉ thị chứ.”
Dù sao cũng là gọi điện thoại ở văn phòng trong thời gian làm việc, cô nói bằng giọng công việc.
“Tiểu thuyết Ngộ Giang, nền tảng đọc truyện lớn nhất dành cho phái nữ. Câu này trong phần giới thiệu có hai chữ “lớn nhất” không phù hợp với quy định quảng cáo theo luật, cần phải thay.”
“Lời quảng cáo không được xuất hiện các chữ như số một, đệ nhất, hàng đầu.”
Triệu Thù: “Được, lát tôi sẽ trao đổi với bên kia.”
“Chị dâu đã ăn chưa?”
Tô Mạch liếc nhìn giờ, mười giờ hai mươi phút sáng, lưng chừng buổi, không biết anh ta hỏi ăn sáng hay ăn trưa.
“Rồi ạ.”
Chu Bắc: “Chào chị dâu, em là Chu Bắc, là người đẹp trai nhất công ty ngoại trừ lão đại. Em độc thân, nếu có tài nguyên gì tốt, hãy giữ cho em đầu tiên. Đã có nhà, không phải trả góp…”
Sau đó là tiếng những người khác: “Chu Bắc, đồ không biết xấu hổ, cút ngay.”
“Ơ này, ông giật váy tôi làm gì, ba trăm đồng một mét vải đấy, làm hư phải đền!”
“Vương Tử Hoài, đồ ngu nhất công ty, đào hoa nhất rồi còn mẹ kiếp không biết xấu hổ chen lại đây cướp tài nguyên.”
“Tôi đã đơn côi hai tháng rồi được chưa? Chào chị dâu.”
…
Tô Mạch cầm ống nghe nghe tới bật cười.
Tiêu Như không biết xuất hiện từ lúc nào, lườm Tô Mạch một cái, nhắc nhở cô trong giờ làm phải chú ý thái độ.
Tô Mạch cúp điện thoại, thu nét cười trên mặt về: “Liên lạc tạo chút tình cảm với khách hàng.”
Tiêu Như thoạt trông có vẻ tâm trạng không được tốt, gọi hai nhà thiết kế vào văn phòng mắng.
Tô Mạch đứng dậy đi toa-lét, nghe thấy có người buôn chuyện.
Toàn là chuyện vẩn vơ lông gà vỏ tỏi, vậy mà mọi người nói rất hăng say.
“Hôm nay Lily đeo nhẫn kim cương, là cái do tay bạn trai lắm tiền của cô ta mua cho, hơn những hai mươi tuổi, lại từng li hôn, mà lấy thì thành mẹ kế cho con người ta.”
“Có tiền là được, tuổi trẻ chính là vốn liếng.”
“Sắp tới sinh nhật của giám đốc Lâm rồi, mọi người bảo tôi nên tặng gì thì hợp?”
“Không được đắt quá cũng không thể rẻ quá, thật khó chọn.”
…
Nghe giọng thì không phải người của phòng thiết kế, là mấy cô gái của phòng tiêu thụ.
Tô Mạch rửa sạch tay rồi đi, không quan tâm mấy chuyện buôn dưa hay nịnh bợ đó.
Có thời gian thế chẳng bằng nghĩ xem làm thế nào để cải thiện trình độ chuyên môn của bản thân thì hơn. Xã hội này nếu muốn chạy được xa, leo được cao thì nịnh bợ giỏi cách mấy cũng chẳng thể sánh bằng thực lực tự thân mạnh mẽ.
Tình trạng của nhiều nhân viên văn phòng hiện giờ đều là phải khéo léo cư xử trước mặt, ngấm ngầm hãm hại sau lưng.
Vị trí mang tính kỹ thuật của Tô Mạch thì đỡ hơn một chút.
Tuy vậy, bầu không khí làm việc của phòng thiết kế kể từ sau khi Tiêu Như lên quản lý rõ ràng không bằng trước đây.
Chờ làm xong hạng mục của Shandy, cô nhất định sẽ đổi việc.
Cho dù được thỏa mãn nguyện vọng, giành được ghế giám đốc nghệ thuật thì cấp trên vẫn là phó tổng giám đốc Lý. Tô Mạch thừa hiểu ông ta là người như thế nào. Chưa kể, tổng giám đốc Lưu cũng đã tỏ ý là sẽ không động tới phó tổng giám đốc Lý.
Thật hâm mộ Trâu Tinh Thần, người ta là ông chủ, có kiêu ngạo tới trời cũng không ai dám nói gì.
Cũng thật hâm mộ bầu không khí làm việc của công ty họ.
Vừa nghĩ tới Trâu Tinh Thần thì liền nhận được điện thoại của anh ta.
Tô Mạch đứng ngoài hành lang, nhìn xuyên qua ô cửa sổ bằng kính ngắm trời xanh mây trắng bên ngoài: “Có việc gì à?”
Đối phương vẫn là cái điệu bộ kiêu căng hợm hĩnh ngứa đòn xưa nay: “Không có việc gì thì không được tìm em à?”
“Hôm nay bận không?”
Tô Mạch: “Bận, bận chết đi được.”
Trâu Tinh Thần: “Mấy giờ mới về được?”
Tô Mạch cân nhắc một chút: “Sớm cũng phải mười giờ. Em sẽ cố hết sức, có chuyện gì không?”
Sau đó cô nghe thấy tiếng đánh bật lửa ở trong điện thoại: “Bớt hút một chút đi.”
Trâu Tinh Thần ở đầu bên kia ừ một tiếng, chắc là đang ngậm khói thuốc, nói không được rõ, nghe giống vừa tỉnh ngủ: “Tối tan làm anh qua đón em đi thăm bà.”
“Mấy hôm nay bà vẫn muốn gặp em mãi.”
Bà Chu bị ốm, Tô Mạch đã nghe Trâu Tinh Thần nhắc qua.
“Được, em sẽ cố hết sức.” Tô Mạch nhìn thấy một con chim nhỏ đậu trên cành hoa qiong, “A Thần.”
Trâu Tinh Thần hừ một tiếng: “Có gì cứ nói đi, đừng phát bệnh.”
Tô Mạch xì một tiếng, không nói tiếp.
Đầu bên Trâu Tinh Thần cũng không thấy nói, không biết anh ta đang làm gì. Đang lúc Tô Mạch tưởng là điện thoại bị làm sao thì nghe đầu kia hỏi: “Có tâm sự à?”
Tô Mạch: “Không. Tôi muốn phỏng vấn quý ngài một chút.”
Trâu Tinh Thần: “Ừ.”
Tô Mạch: “Anh làm việc có vui vẻ không?”
Trâu Tinh Thần: “Em không vui à? Không vui thì đừng làm, ông đây nuôi em.”
Tô Mạch cầm điện thoại im lặng.
Vài giây sau mới nói: “Cám ơn.”
Cảm động, nhưng cô không cần.
Trâu Tinh Thần không phải người dài dòng, anh ta thậm chí chẳng mấy khi thử đoán cảm xúc của người khác.
Tô Mạch: “Qua bệnh viện thăm bà có cần mang gì theo không?”
Trâu Tinh Thần: “Không cần.”
Chín giờ rưỡi tối, Tô Mạch ôm một bó cẩm chướng màu đỏ xuống dưới tòa nhà.
*cẩm chướng: tên tiếng Trung là 康乃馨 (khang nãi hinh) trong đó, 康 (khang) nghĩa là mạnh khỏe, 乃 đồng âm với 奶 (nǎi) nghĩa là bà. Vậy nên Tô Mạch tặng hoa này là có ý chúc bà mạnh khỏe. Ngoài ra, hoa này cũng thường được tặng cho các bà, các mẹ, các chị trong gia đình để bày tỏ tình thương yêu theo du nhập văn hóa phương Tây vào Trung Quốc.
“Vừa rồi đang chờ em thì thấy Cố Bắc Đồ, hắn cũng làm ở chỗ này à?”
Tô Mạch thắt dây an toàn, vẻ mặt không có gì đặc biệt: “Không biết, không rõ.”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng, không nói gì thêm, cho xe chạy.
Lúc gần tới bệnh viện, Tô Mạch lấy một chiếc gương nhỏ ra soi, quay sang hỏi Trâu Tinh Thần: “Đẹp chứ?”
Tuy là đi thăm người bệnh nhưng người bệnh này là bà của Trâu Tinh Thần, cô phải trông thật đàng hoàng.
Tới tận lúc dừng hẳn xe, Trâu Tinh Thần mới quay sang nhìn Tô Mạch: “Miễn cưỡng cũng tạm được, duyệt.”
Tô Mạch đạp Trâu Tinh Thần một cú: “Nói mạnh miệng không sợ ăn đập nhỉ.”
Trâu Tinh Thần xoay người sang: “Người xuất chúng như anh đây vốn không có cô gái nào có thể xứng đôi nhưng ông trời sợ anh cô đơn nên mới chọn trong số những người không xứng ấy ra một cô gái tốt nhất đưa tới cho anh.”
“Tốt nhất.”
Tô Mạch bỗng chốc không nghĩ ra anh ta đang khen mình hay đang chê bai mình.
“Chẳng phải bà bảo là anh ít nói lắm cơ mà, sao cái miệng ấy lại giỏi thế này?”
Trâu Tinh Thần nghiêng người tới gần hôn môi Tô Mạch. Môi anh mềm, thế hôn ngang ngược, mạnh mẽ, mút mấy cái đã nóng vội cạy mở răng cô, hôn rất sâu.
Anh ta hôn mấy cái rồi buông ra: “Là giỏi thế đó.”
Miệng anh ta không chỉ giỏi nói mà còn giỏi hôn.
Tô Mạch đỏ mặt: “Lần sau không chơi nói vậy nữa.”
Cô vừa mới bị anh ta gợi lên hưng phấn thì anh ta lại dừng lại làm cô chưng hửng. Ngực phập phồng, khó chịu như bị mắc nghẹn gì đó.
Đầu sỏ gây mắc nghẹn ung dung tự tại nói: “Xuống xe, ngồi đây làm gì.”
Tô Mạch lạch cạch xuống xe, theo Trâu Tinh Thần vào thang máy khu nội trú.
Trong thang máy, gã đàn ông bỗng nhiên xoa đầu cô.
“Cúi đầu nghĩ gì thế?”
Tô Mạch ngẩng đầu, cô không thể nói là cái người này sao hôn người ta mới một nửa đã bỏ chạy được. Không đủ khai, thừa, chuyển, hợp!
*Khai, thừa, chuyển, hợp: kết cấu hoàn chỉnh của một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt Đường luật
“Không có gì.”
Con số trên tháng máy nhảy tăng lên liên tục, lúc sắp tới số tầng của họ, anh ta bỗng cúi đầu mổ môi cô một cái, mổ xong liền cười khẽ: “Tối về sẽ thỏa mãn em.”
Tô Mạch: “…”
Không phải đâu ngài, ngài nghe em giải thích đã, không phải, không phải, thực sự không phải là chưa được thỏa mãn mà.
Tô Mạch vụng trộm liếm môi dưới: “Ngài à, ngài đúng thật là mối tình đầu đấy chứ?”
Trâu Tinh Thần cười vui vẻ: “Tài năng thiên bẩm đấy.”
Tới phòng bệnh, Tô Mạch thay bó hoa cẩm chướng cũ không còn đủ tươi trong bình bằng bó mới của mình.
Bà Chu ngồi dậy, nhìn Trâu Tinh Thần đầy hiền từ: “Đã khuya thế rồi cháu còn bắt con bé qua đây.”
Rồi nhìn Tô Mạch: “Ngoài trời lạnh phải không?”
Tô Mạch ngồi trước giường bệnh: “Không lạnh đâu ạ, hôm nay còn nóng nữa. Không tin bà sờ thử tay cháu đi, ấm chứ ạ?”
Bà Chu cầm tay Tô Mạch: “Mạt Lị à, cảm ơn cháu đã tới.”
Mới chỉ mấy ngày không gặp, bà cụ như già đi vài tuổi, sắc mặt tiều tụy, nói chuyện với cô phải cố gượng lắm mới nói được.
Tô Mạch thấy môi bà khô, rót một chén nước, cắm ống hút cho bà.
Bà cụ hút được vài hơi.
Thím Lưu đứng bên cười bảo: “Bình thường nói bà uống là bà toàn không chịu.”
Bà Chu không mảy may che giấu tình cảm mến yêu dành cho cô cháu dâu tương lai của mình: “Vì đây là nước Mạt Lị của chúng ta rót cơ mà.”
Tô Mạch cười: “Nếu bà thích, ngày nào cháu cũng tới thăm bà.”
Bà cụ sợ làm phiền tụi trẻ nên xua tay: “Cuối tuần qua thăm là được rồi, bình thường công việc bận lắm mà.”
Tô Mạch: “Chờ tới thứ bảy, cháu mang bảng vẽ qua đây vẽ chân dung cho bà, vẽ bà trẻ như mười tám nhé.”
Bà Chu cười không khép miệng: “Cái con bé này, thật khéo nói.”
“Tiểu Thần, cháu phải học cháu dâu đấy.”
Hai tiếng “cháu dâu” làm cả Tô Mạch và Trâu Tinh Thần cùng ngẩn ra.
Trâu Tinh Thần đứng đằng sau Tô Mạch nhìn bà và người phụ nữ của mình nói chuyện với nhau, bị chỉ đích danh phê bình cũng không kháng nghị.
Hai người nói gì cũng đều đúng, dù gì, đã lâu rồi không thấy bà vui như vậy. Nhất là khi bà nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón trỏ tay trái của Tô Mạch.
“Tiểu Thần, mồng mấy đính hôn ấy nhỉ?”
Trâu Tinh Thần: “Thưa bà, mười tám ạ.”
Bà Chu nhẩm tính ngày, lo lắng hỏi: “Sao gấp vậy? Có chuẩn bị kịp không?”
Tô Mạch vốn cũng cảm thấy gấp gáp nhưng thấy bà cụ nằm trên giường bệnh xong lại thấy làm vậy cũng được.
Bà cụ không nói chuyện được bao lâu đã mệt.
Sợ làm phiền bà nghỉ ngơi nên Trâu Tinh Thần dẫn Tô Mạch ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở ghế ngoài.
Trâu Tinh Thần cầm bàn tay đeo nhẫn của Tô Mạch.
“Mạt Lị.”
Tô Mạch ừm một tiếng: “Đây ạ.”
Trâu Tinh Thần kề nhẫn bên môi: “Hôm đó tình hình đặc biệt, chưa nói rõ với em, đeo chiếc nhẫn này thì em chính là người của anh.”
Hôm anh ta đeo nhẫn cho cô là đang ở trước mặt nhóm Tiền Viện và Lục Bảo Muội, vội giữ thể diện cho Tô Mạch nên chưa kịp nói.
Tô Mạch quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên.
Ngọn đèn vàng nhạt phủ ánh sáng dìu dịu lên người anh ta, hắt chiếc bóng in lên tường. Anh ta lặng lẽ nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên tay.
Hình ảnh này, cô đơn đến lạ.
Tô Mạch bất giác động lòng, nhích người ngồi gần kề Trâu Tinh Thần, thân tựa thân, đầu gối lên vai anh ta.
Anh ta cọ cằm lên tóc cô: “Hôm qua em không gội đầu.”
Tô Mạch: “Anh mũi chó đấy à?”
Cô suýt thì quên, anh ta vốn chính là chó. Lần đầu hôn cô lại đi cắn vào mũi. Thôi không tính lần đó.
Lần chân chính thật sự là lúc anh ta cầu hôn cô, chẳng biết thương xót chút nào, cắn môi rồi vành tai, xương quai xanh, đau tới mức cô phải đạp anh ta một cú. Đạp xong mới chịu nhẹ nhàng.
Trâu Tinh Thần cúi đầu dịch xuống ngửi ngửi cổ Tô Mạch: “Chanel số năm.”
Anh ta đứng dậy: “Cái cô này, lại tính dụ dỗ anh rồi.”
Tô Mạch bật dậy, níu cổ Trâu Tinh Thần kéo xuống: “Cái gì anh cũng biết!”
Trâu Tinh Thần: “Đừng đừng đừng, móng tay em dài quá rồi, cắm vào da anh rồi đấy, về phải cắt.”
Tô Mạch: “Anh cắt cho em.”
Trâu Tinh Thần: “Ở đấy mà tưởng, muốn bổn đại gia hầu hạ à?”
Hai người liếc mắt đưa tình một hồi, đang định về thì Phó Vũ An tới.
Vốn lịch trình là mai tan tầm thì Trâu Tinh Thần dẫn Tô Mạch về nhà họ Chu ăn cơm, gặp mặt gia đình.
Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch: “Mẹ.”
Tô Mạch cười: “Cháu chào dì.”
Phó Vũ An gật đầu: “Chào cháu.”
Tuy đã nghe Trâu Tinh Thần nói mẹ anh vốn tính tình rất lãnh đạm, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng khi thực sự đối mặt với một gương mặt không có chút ấm áp nào, trong lòng vẫn thấy hơi sợ.
Không thoải mái như lúc ở cùng bà Chu.
Phó Vũ An: “Muộn rồi, hai đứa về trước đi, mai chúng ta gặp sau.”
Trâu Tinh Thần đưa Tô Mạch về nhà.
Ra khỏi thang máy, về tới cửa nhà, hai người đồng thời mở miệng: “Nhà anh hay nhà em?”
Tô Mạch: “Nhà anh đi, lần trước anh qua làm vỡ bình hoa nhà em còn chưa thấy đền.”
Trâu Tinh Thần: “Anh bắt được ám hiệu của em rồi.”
Tô Mạch: “…” Cô ám hiệu gì vậy?
Vừa vào nhà, người đàn ông đi bên cạnh bất thình lình bế bổng cô vào phòng ăn.
Sau đó đè cô xuống bàn.
“Là ám hiệu chuyện này đúng không?”
Là chuyện anh ta làm lúc làm vỡ bình hoa nhà cô.
Tô Mạch chưa kịp đổi giày, chân đang sẵn đi đôi cao gót, đạp luôn cho anh ta một cú: “Mẹ kiếp, anh tư duy bằng nửa thân dưới đấy à?”
Giày cao gót rơi xuống sàn, lăn hai vòng rồi dừng lại.
Trâu Tinh Thần: “Ở bãi đỗ xe bệnh viên, ai là người chưa được thỏa mãn vậy nhỉ?”
Anh ta nhặt giày đi vào chân cho cô.
Tô Mạch ngồi trên bàn cơm: “Đổi cho em đôi dép lê đi.”
Trâu Tinh Thần đứng dậy, chống hai tay quanh người Tô Mạch, kề sát gần cô: “Phê chuẩn cho em ở trong nhà anh không cần phải thay dép.”
Anh ta suýt nữa là đã hôn được cô nhưng cô tránh: “Đi đổi đi.” Không lại thiếu lịch sự.
Trâu Tinh Thần cúi xuống liếc nhìn.
Người con gái đi đôi cao gót dây quai mảnh màu đen tôn nước da đẹp như ngọc.
Giọng anh ta trầm khàn: “Anh thích.”
Tô Mạch: “Bẩn sàn mất đấy.” Thốt ra lời này xong liền hối hận.
Nãy cô đã nhìn rõ rành rành, nhà anh ta lộn xộn như ổ chó vậy. Đệm sô pha nằm xiêu vẹo, gối ôm rơi xuống sàn, cạnh đèn bàn vắt một chiếc sơ mi.
Đặc sắc nhất là trước cửa phòng tắm có một chiếc quần lót tứ giác màu đen đang nằm.
Tô Mạch đứng dậy xuống khỏi bàn cơm: “Hồi trước anh bảo thế nào nhỉ, đàn ông biết làm việc nhà là tốt, kết hôn rồi có thể đỡ đần cho vợ.”
“Chính là đỡ đần thế này hả?”
Trâu Tinh Thần đi ra phòng khách nhặt gối ném lại lên ghế sô pha, chỉnh đệm lại ngay ngắn, nhặt áo sơ mi vứt vào máy giặt, tiện tay nhặt luôn chiếc quần lót: “Cái này sạch.”
Anh ta vẫn chưa lôi thôi tới mức quẳng quần lót bẩn lung tung khắp nơi.
Tô Mạch lại chỗ Trâu Tinh Thần nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới: “Ngày nào ra đường thì cũng ăn mặc đâu ra đấy.”
Ở nhà thì bẩn như ổ chó.
Trâu Tinh Thần: “Người giúp việc theo giờ xin phép nghỉ, ngại quá, để em cười chê rồi.”
Tô Mạch muốn nhún người nhảy lên đập nát cái đầu chó của tên này.
Trâu Tinh Thần: “Không phải anh không muốn làm việc nhà mà là không nhất thiết phải lãng phí thời gian quý báu vì những việc vô nghĩa. Ví dụ, làm việc nhà cần tốn hai tiếng đồng hồ. Trả công cho dì giúp việc hết ba trăm đồng. Em có biết trong hai tiếng này, hai bàn tay anh có thể sáng tạo ra cho thế giới này bao nhiêu giá trị không?”
Tô Mạch trợn trắng mắt: “Anh nói vậy là ngụy biện.”
Trâu Tinh Thần: “Ba triệu.”
Tô Mạch: “Khoác lác không cần viết nháp.”
Trâu Tinh Thần không biện giải thêm nữa. Anh ta đã từng bỏ hai tiếng ra viết một game nhỏ được một công ty mua lại sửa sang rồi đem đi quảng cáo, giờ nó đã là một trong mười game giải trí được download nhiều nhất trên app store.
Tô Mạch mở máy giặt, nhặt chiếc áo sơ mi Trâu Tinh Thần vừa nhét vào ra: “Cái này không giặt nước được, mai anh mang qua tiệm giặt là đi.”
Trâu Tinh Thần: “Cám ơn.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Em nói em mang giúp anh à? Anh tự đi mà mang!”
Trâu Tinh Thần: “Tiệm giặt là ở đâu?”
Tô Mạch: “Thế trước đây anh giặt đồ thế nào? Sao mà anh lớn được tới giờ vậy?”
Trâu Tinh Thần: “Trước đây đều là dì giúp việc làm cho.”
Tô Mạch: “Em thấy hơi hoài niệm hồi anh còn là quý ông rồi đó, anh có thể biến lại về không?”
Trâu Tinh Thần: “Vậy em biến về lại là người đẹp dịu dàng như nước trước đi anh xem, còn phải mặc cái váy ngủ chuyên dùng để quyến rũ anh nữa.”
Tô Mạch hơi chột dạ, giọng bất giác nói to lên: “Mẹ kiếp, ai quyến rũ anh!”
Trâu Tinh Thần cười khì.
Anh ta ngả người lên sô pha, tay gối sau gáy, chân co lại, mắt nhìn trần nhà, cánh môi từ từ cong lên.
“Mạt Nhi, lại đây em.”
Tô Mạch lại gần, Trâu Tinh Thần đứng dậy, lật người đè cô xuống sô pha: “Chúng ta cứ thế này mãi được không?”
Tô Mạch ngoảnh mặt đi: “Không được.”
Anh ta áp môi cọ cọ gáy cô, hỏi nhỏ: “Được không?”
Tô Mạch vật vã đẩy quái vật lớn đè trên người ra.
“Nói chuyện nghiêm chỉnh đi.”
Trâu Tinh Thần ngồi xuống sô pha, khom lưng, khuỷu tay tì trên đùi, nghiêng mặt nhìn cô: “Ừ?”
Tô Mạch: “Có phải mẹ anh không thích em lắm phải không?”
Trâu Tinh Thần đưa tay vuốt sống mũi của Tô Mạch: “Nghĩ linh tinh gì thế?”
Tô Mạch: “Thế sao dì không cười?” Nào có ai lần đầu tiên gặp con dâu mà chẳng chịu cười lấy một cái.
Trâu Tinh Thần đổi tư thế, ngả người vào sô pha, nhìn lên trần nhà: “Đừng nói em, anh cũng nhiều năm lắm rồi không thấy mẹ cười.”
Tô Mạch không hỏi.
Trâu Tinh Thần tiếp tục nói: “Trước đây mẹ không thế đâu, từ hồi cha anh mất, mẹ mới dần thay đổi.”
Đây là lần đầu tiên anh ta nói về gia đình cũ.
“Tình cảm của họ cực kỳ tốt đẹp, hồi đó mẹ rất thích cười. Anh chưa từng thấy tình yêu nào như vậy. Ngay cả bây giờ, anh vẫn cảm thấy, thứ tình cảm ấy chỉ có trong cổ tích.”
Trâu Tinh Thần quay đầu nhìn Tô Mạch: “Em không cần phải lo mẹ anh sẽ chia rẽ chúng mình, mẹ tôn trọng tình yêu hơn bất kỳ ai.”
“Tô Mạch.”
“Em yêu anh không?”
Thời gian họ quen biết nhau quá ngắn, vẫn chưa kịp yêu đương đàng hoàng.
Tô Mạch trèo lên đùi Trâu Tinh Thần, ôm cổ anh ta: “Anh nói xem?”
Nói đoạn cô liền hôn đầy nhiệt tình, như thể đang cố sức chứng minh điều gì đó, chứng minh một điều mà ngay cả chính cô cũng không biết câu trả lời.
Anh ta bị hôn tới mức quên cả câu hỏi.
Mặt trăng thật tròn, ánh trăng thật dịu dàng, xuyên qua cửa sổ, hòa vào với ánh đèn trong phòng, không biết là trăng sáng hay là đèn tỏ hơn.
Bầu không khí dần trở nên nhạy cảm, tiếng hơi thở của đàn ông và tiếng nức nở của phụ nữ hòa vào với nhau.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, anh ta ôm cô, vùi đầu vào ngực cô, nói khẽ: “Tô Mạch, em đừng có đùa ông.”
Cô nghển cổ, hai tay ôm đầu anh ta.
Anh ta cắn cô một miếng: “Bằng không em chết chắc.”
Anh ta không hôn cô nữa, cũng không làm gì thêm.
Đứng dậy bế cô thả ở cửa rồi quay người vào nhặt giúp đôi cao gót đưa cho cô: “Ngủ ngon.”
Cô: “Ý gì đấy?”
Giọng anh ta trầm khàn, anh ta đứng cúi đầu, không nhìn cô, vẻ như rất nhẫn nhịn điều gì đó: “Tranh thủ lúc anh chưa đổi ý, ra ngoài.”
Tô Mạch nửa hiểu nửa không, ngơ ngác vừa đi giày vừa ngẫm nghĩ.
Trâu Tinh Thần nhặt chiếc giày còn lại ném ra ngoài cửa.
Tô Mạch: “Làm gì đấy!”
Trâu Tinh Thần sắp chết nghẹn: “Ông đây muốn đi toa-lét, hiểu không? Mẹ kiếp, còn không đi thì em chết chắc!”
Tô Mạch không đi giày nữa, ù té chạy.
Trâu Tinh Thần: “Đợi chút.”
Tô Mạch đờ người, cô, cô, cô, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để hiến dâng!
Tô Mạch chạy vèo về cửa nhà mình.
Tay trống không, không có chìa khóa.
Trâu Tinh Thần ném túi của Tô Mạch qua cho cô: “Đưa túi cho em thôi, chạy cứt gì.”
/65
|