*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ra khỏi đồn công an, trời đã gần trưa.
Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch đi trong nắng tiến về phía trước.
Lý Quảng Toàn và Tiêu Như đi đằng sau khuất dưới bóng râm.
Trên người Lý Quảng Toàn có không ít vết thương cả lớn lẫn nhỏ, gãy xương sườn, trật khớp tay trái, lung lay hai răng, đi đứng không vững.
*gãy xương sườn là việc phá vỡ cấu trúc xương sườn. Rạn, nứt xương thực chất cũng là một dạng của gãy xương, tức là gãy xương kín, xương chưa bị tách ra khỏi chiều dọc, chiều ngang hoặc chưa bị lộ ra ngoài da. Gãy xương có thể xảy ra ở bất kỳ xương nào của cơ thể khi có lực tác động mạnh từ bên ngoài vào xương vượt quá sức chịu của xương.
Tô Mạch không có chứng cớ chứng minh Lý Quảng Toàn có ý định làm chuyện bỉ ổi với mình trước, trong khí Lý Quảng Toàn lại có Tiêu Như làm chứng chứng minh Tô Mạch và Lý Quảng Toàn là đôi bên cùng tình nguyện.
Điểm mấu chốt nhất là, bất kể quan hệ giữa Tô Mạch và Lý Quảng Toàn là gì thì hành vi của Trâu Tinh Thần đều không được coi là phòng vệ chính đáng.
*phòng vệ chính đáng: Điều 22 chương IV Bộ luật Hình sự 2015 của Việt Nam quy định: “Phòng vệ chính đáng là hành vi của người vì bảo vệ quyền hoặc lợi ích chính đáng của mình, của người khác hoặc lợi ích của Nhà nước, của cơ quan, tổ chức mà chống trả lại một cách cần thiết người đang có hành vi xâm phạm các lợi ích nói trên. Phòng vệ chính đáng không phải là tội phạm. Vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng là hành vi chống trả rõ ràng quá mức cần thiết, không phù hợp với tính chất và mức độ nguy hiểm cho xã hội của hành vi xâm hại.” Điều này cũng tương đồng với quy định theo luật pháp Trung Quốc nói riêng cũng như quốc tế nói chung.
Ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Tô Mạch xoay người bước tới trước mặt Tiêu Như, vung tay tát cô ta một tát.
Tiêu Như ôm mặt, trừng mắt: “Tô Mạch, cô điên à! Dám đánh người trước cổng đồn cảnh sát!” Nói đoạn liền định đánh trả.
Trâu Tinh Thần bắt lấy cổ tay Tiêu Như hất ra.
Tiêu Như xoa xoa cổ tay đỏ lên vì bị túm: “Anh đánh con gái.”
Trâu Tinh Thần nhìn lên nhìn xuống: “Cô ư? Cô mà cũng được tính là con người à?”
Tiêu Như quay đầu nhìn Lý Quảng Toàn một cái, đối phương hoàn toàn chẳng hề có ý tới giúp.
Trâu Tinh Thần đi tới chỗ Lý Quảng Toàn, không buồn liếc mắt nhìn hắn mà ngó xéo sang phía cổng đồn công an: “Trong thời gian Tô Mạch làm việc ở Ori, ông, không được tới công ty.”
Lý Quảng Toàn hơi nổi nóng: “Tôi là phó tổng giám đốc của công ty, cô ta chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé, dựa vào đâu?”
Trâu Tinh Thần trừng mắt: “Mẹ kiếp, dựa vào việc mày là đồ cặn bã.”
Lý Quảng Toàn bị Trâu Tinh Thần đánh đâm sợ, há mồm nhưng không dám chửi ra miệng, người rụt về sau, y như thể một con chuột không dám ló đầu ra ngoài.
Tô Mạch đi tới: “Tôi không tính ở Ori lâu.”
Quả trúng ý Tiêu Như: “Vậy cô từ chức đi chứ.”
Tô Mạch liếc cô ta một cái: “Mẹ kiếp, tôi lại đâu có ngu. Tôi phải hoàn thành hạng mục Shandy thật xuất sắc mỹ mãn rồi mới đi.”
Đây là một kinh nghiệm nghề nghiệp quý giá, là lợi thế đáng kể để cô nhảy việc.
Lý Quảng Toàn tóm lại vẫn đuối lý, chấp nhận yêu cầu của Trâu Tinh Thần. Cái cơ thể đầy mình thương tích này của gã, không mất mười ngày nửa tháng thì không thể khỏe được.
Trước khi đi, Trâu Tinh Thần túm cổ áo Lý Quảng Toàn nhấc lên như xách một con lợn chết béo mập: “Lần này coi như mày gặp may, nếu cô ấy mà có xảy ra chuyện gì thì ông lấy mạng mày.”
Ngay trước mặt Lý Quảng Toàn, Tô Mạch gọi điện cho vợ của hắn, người phụ nữ giàu sức chiến lần trước đi đánh ghen nhầm người.
Lý Quảng Toàn cuống cuồng lên nhưng bị Trâu Tinh Thần trừng cho, đến rắm cũng chẳng dám đánh.
Tô Mạch mở loa ngoài, trình bày xong chân tướng sự thật rồi nói: “Nếu không phải tôi xen vào việc của người khác thì không chừng cặp nam nữ chó má kia đã nên chuyện rồi.”
Tiêu Như lập tức biến sắc.
Lý Quảng Toàn rú lên: “Vợ ơi, em phải tin anh.”
Tô Mạch cúp điện thoại, nói với Tiêu Như: “Ma quỷ không xứng được sống trên nhân gian, tôi mong cô bị xuống địa ngục.”
“Tiêu Như, cô nhớ kỹ đó cho tôi, việc này chưa xong đâu!”
Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch, bắt một chiếc taxi bỏ đi.
Trên xe, Tô Mạch im lặng một chốc rồi nói: “Trước đây em từng tới nhà Tiêu Như, lần đó nửa đêm em lên cơn sốt, mẹ Tiêu Như lấy xe điện ba bánh chở em đi bệnh viện, lúc trở về bị tai nạn đứt gân tay trái, để lại di chứng suốt đời.”
Lúc ra khỏi đồn công an, trời đã gần trưa.
Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch đi trong nắng tiến về phía trước.
Lý Quảng Toàn và Tiêu Như đi đằng sau khuất dưới bóng râm.
Trên người Lý Quảng Toàn có không ít vết thương cả lớn lẫn nhỏ, gãy xương sườn, trật khớp tay trái, lung lay hai răng, đi đứng không vững.
*gãy xương sườn là việc phá vỡ cấu trúc xương sườn. Rạn, nứt xương thực chất cũng là một dạng của gãy xương, tức là gãy xương kín, xương chưa bị tách ra khỏi chiều dọc, chiều ngang hoặc chưa bị lộ ra ngoài da. Gãy xương có thể xảy ra ở bất kỳ xương nào của cơ thể khi có lực tác động mạnh từ bên ngoài vào xương vượt quá sức chịu của xương.
Tô Mạch không có chứng cớ chứng minh Lý Quảng Toàn có ý định làm chuyện bỉ ổi với mình trước, trong khí Lý Quảng Toàn lại có Tiêu Như làm chứng chứng minh Tô Mạch và Lý Quảng Toàn là đôi bên cùng tình nguyện.
Điểm mấu chốt nhất là, bất kể quan hệ giữa Tô Mạch và Lý Quảng Toàn là gì thì hành vi của Trâu Tinh Thần đều không được coi là phòng vệ chính đáng.
*phòng vệ chính đáng: Điều 22 chương IV Bộ luật Hình sự 2015 của Việt Nam quy định: “Phòng vệ chính đáng là hành vi của người vì bảo vệ quyền hoặc lợi ích chính đáng của mình, của người khác hoặc lợi ích của Nhà nước, của cơ quan, tổ chức mà chống trả lại một cách cần thiết người đang có hành vi xâm phạm các lợi ích nói trên. Phòng vệ chính đáng không phải là tội phạm. Vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng là hành vi chống trả rõ ràng quá mức cần thiết, không phù hợp với tính chất và mức độ nguy hiểm cho xã hội của hành vi xâm hại.” Điều này cũng tương đồng với quy định theo luật pháp Trung Quốc nói riêng cũng như quốc tế nói chung.
Ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Tô Mạch xoay người bước tới trước mặt Tiêu Như, vung tay tát cô ta một tát.
Tiêu Như ôm mặt, trừng mắt: “Tô Mạch, cô điên à! Dám đánh người trước cổng đồn cảnh sát!” Nói đoạn liền định đánh trả.
Trâu Tinh Thần bắt lấy cổ tay Tiêu Như hất ra.
Tiêu Như xoa xoa cổ tay đỏ lên vì bị túm: “Anh đánh con gái.”
Trâu Tinh Thần nhìn lên nhìn xuống: “Cô ư? Cô mà cũng được tính là con người à?”
Tiêu Như quay đầu nhìn Lý Quảng Toàn một cái, đối phương hoàn toàn chẳng hề có ý tới giúp.
Trâu Tinh Thần đi tới chỗ Lý Quảng Toàn, không buồn liếc mắt nhìn hắn mà ngó xéo sang phía cổng đồn công an: “Trong thời gian Tô Mạch làm việc ở Ori, ông, không được tới công ty.”
Lý Quảng Toàn hơi nổi nóng: “Tôi là phó tổng giám đốc của công ty, cô ta chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé, dựa vào đâu?”
Trâu Tinh Thần trừng mắt: “Mẹ kiếp, dựa vào việc mày là đồ cặn bã.”
Lý Quảng Toàn bị Trâu Tinh Thần đánh đâm sợ, há mồm nhưng không dám chửi ra miệng, người rụt về sau, y như thể một con chuột không dám ló đầu ra ngoài.
Tô Mạch đi tới: “Tôi không tính ở Ori lâu.”
Quả trúng ý Tiêu Như: “Vậy cô từ chức đi chứ.”
Tô Mạch liếc cô ta một cái: “Mẹ kiếp, tôi lại đâu có ngu. Tôi phải hoàn thành hạng mục Shandy thật xuất sắc mỹ mãn rồi mới đi.”
Đây là một kinh nghiệm nghề nghiệp quý giá, là lợi thế đáng kể để cô nhảy việc.
Lý Quảng Toàn tóm lại vẫn đuối lý, chấp nhận yêu cầu của Trâu Tinh Thần. Cái cơ thể đầy mình thương tích này của gã, không mất mười ngày nửa tháng thì không thể khỏe được.
Trước khi đi, Trâu Tinh Thần túm cổ áo Lý Quảng Toàn nhấc lên như xách một con lợn chết béo mập: “Lần này coi như mày gặp may, nếu cô ấy mà có xảy ra chuyện gì thì ông lấy mạng mày.”
Ngay trước mặt Lý Quảng Toàn, Tô Mạch gọi điện cho vợ của hắn, người phụ nữ giàu sức chiến lần trước đi đánh ghen nhầm người.
Lý Quảng Toàn cuống cuồng lên nhưng bị Trâu Tinh Thần trừng cho, đến rắm cũng chẳng dám đánh.
Tô Mạch mở loa ngoài, trình bày xong chân tướng sự thật rồi nói: “Nếu không phải tôi xen vào việc của người khác thì không chừng cặp nam nữ chó má kia đã nên chuyện rồi.”
Tiêu Như lập tức biến sắc.
Lý Quảng Toàn rú lên: “Vợ ơi, em phải tin anh.”
Tô Mạch cúp điện thoại, nói với Tiêu Như: “Ma quỷ không xứng được sống trên nhân gian, tôi mong cô bị xuống địa ngục.”
“Tiêu Như, cô nhớ kỹ đó cho tôi, việc này chưa xong đâu!”
Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch, bắt một chiếc taxi bỏ đi.
Trên xe, Tô Mạch im lặng một chốc rồi nói: “Trước đây em từng tới nhà Tiêu Như, lần đó nửa đêm em lên cơn sốt, mẹ Tiêu Như lấy xe điện ba bánh chở em đi bệnh viện, lúc trở về bị tai nạn đứt gân tay trái, để lại di chứng suốt đời.”
/65
|