Sau khi làm xong thủ tục nghỉ việc, Tô Mạch không tới Ori nữa.
Công ty cô đã từng yêu nồng nàn, về sau trở thành người dưng.
Ngày phỏng vấn tới rất nhanh.
Tô Mạch xem điện thoại. Trịnh Kỳ Lân gửi địa chỉ cho cô, là một khu biệt thự.
Nhờ vậy mà cô mới biết hóa ra anh đã chuyển khỏi tòa văn phòng xa hoa kia rồi.
Thời gian hẹn phỏng vấn là mười giờ sáng.
Tô Mạch tránh giờ cao điểm đi làm buổi sáng, đón tàu điện ngầm đi qua đó.
Cô đứng trước cửa biệt thự nhìn vào trong sân. Ngoài vườn không có ai, chắc đều ở trong làm việc.
Cô nhấn chuông cửa. Trịnh Kỳ Lân ra mở cửa cho cô.
Trịnh Kỳ Lân dẫn Tô Mạch vào khu làm việc chỗ phòng khách, cười nói: “Hoan nghênh nữ đồng nghiệp đầu tiên từ trước tới nay của công ty khoa kỹ Tinh Thần.”
Triệu Thù cực kỳ phấn khích, ngóng ngày ngóng đêm cuối cùng cũng được gặp người phụ nữ đầu tiên, anh ta nói sang sảng: “Hoan nghênh, hoan nghênh.”
Tới lúc quay đầu lại nhìn, anh ta bỗng chốc ngây ra, không biết nên có phản ứng thế nào cho được.
Chu Bắc rời mắt khỏi màn hình máy tính: “Đây… đây chẳng phải là cái nhà thiết kế kiêu căng của Ori sao?”
Triệu Thù trợn mắt với anh ta.
Tô Mạch đi tới: “Chào mọi người.”
Triệu Thù tiến lên: “Thế vậy thì, hay là, cô vào phòng họp chờ một chút, tôi đi gọi lão đại.”
Tô Mạch nghe theo sắp xếp, đi theo Triệu Thù vào phòng họp.
Cửa phòng họp vừa đóng lại, Triệu Thù liền kéo Trịnh Kỳ Lân qua một bên, đau lòng nhức óc nói: “Đại huynh đệ, ông có biết ông vừa kéo ai tới không?”
Trịnh Kỳ Lân: “Biết chứ, đàn em của tôi. Trình thiết kế được lắm, hạng mục Shandy mới làm gần đây rất trâu bò.”
“Không phải công ty chúng ta hiện giờ đang rất thiếu nhân tài mỹ thuật hay sao?”
Triệu Thù vỗ vỗ vai Trịnh Kỳ Lân: “Tôi không nói nữa, ông cứ chờ đó xem.”
Trịnh Kỳ Lân: “Chờ mọi người phát thưởng cho tôi vì đã chào mời được một nhân tài ưu tú à?”
Triệu Thù bỗng cười ranh mãnh: “Bữa đó ông nói với lão đại thế nào nhỉ, nói là muốn theo đuổi người ta đúng không?”
Trịnh Kỳ Lân gật đầu, vô cùng đắc ý và kiêu ngạo: “Thế nào? Đẹp nhỉ?”
Triệu Thù nhìn Trịnh Kỳ Lân một cái đầy ẩn ý: “Là anh em cộng tác với nhau nhiều năm, tôi khuyên ông mấy ngày tới nên xin nghỉ phép đi.”
Trịnh Kỳ Lân cực kỳ lấy làm khó hiểu: “Em đàn em này là động lực đi làm của tôi, tại sao tôi phải nghỉ phép?”
Triệu Thù không nói nữa, lại còn cười một cái rõ xấu xa chờ xem trò cười.
Chu Bắc bịt miệng, không dám cười ra tiếng, nhịn cười tức cả ngực.
Những người khác đều lặng lẽ nhìn lên phía phòng của Trâu Tinh Thần trên tầng hai.
Tô Mạch ở trong phòng họp dưới tầng một. Gian phòng họp này không lớn, hẳn là cải tạo lại từ phòng cho khách hoặc phòng cho người giúp việc.
Cô đợi lâu không thấy người tới bèn đứng dậy lại chỗ cửa sổ xem.
Tô Mạch mở cửa sổ, không khí tươi mát tràn vào phòng, bên dưới cửa sổ có một khóm cây xanh không tên.
Cô quay lại sắp xếp lại bút, sổ các thứ ngổn ngang trên bàn trong phòng họp.
Cục giấy không biết bị ai vo viên nằm cạnh mép thùng rác, chắc là ném trượt.
Cô nhặt nó bỏ vào trong thùng rác.
Bình hoa trang trí nằm trên chiếc tủ nhỏ kế bên cũng xiêu vẹo đổ lên mấy quyển sách bên cạnh.
Tô Mạch sắp xếp lại sách vở và bình hoa.
Căn phòng trông gọn gàng hẳn.
Cô lại quay về chỗ ngồi, cúi xuống xem giờ, đã sắp mười giờ rồi.
Cô vẫn luôn khoác cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, chưa có lúc nào lại thấy lo lắng, bất an như lúc này.
Đằng sau, cửa phòng họp mở.
Tô Mạch quay lại nhìn.
Người đàn ông vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen. Một tay cắm trong túi, tay kia mở cửa.
Râu của anh trông có vẻ ít nhất đã ba ngày không cạo, cằm mọc râu xanh, mắt có vẻ lờ đờ, không có điểm nhìn.
Anh nhìn cô như thể không biết nhau.
Anh ngồi xuống ghế trong phòng họp, tiện tay cầm bản sơ yếu lý lịch để trên bàn lên, lạnh lùng nói mà không ngẩng đầu: “Tự giới thiệu chút đi.”
Cô biết tất thảy sự lạnh lùng của anh là điều cô đáng phải nhận nhưng khi thực sự nhìn thấy sự bực dọc trong mắt anh, trái tim vẫn nhói lên một chút.
Cô im lặng ba giây, anh không định thúc giục, tựa như chẳng thèm quan tâm.
Tô Mạch tự giới thiệu một lượt.
Trâu Tinh Thần đứng dậy, đập bản sơ yếu lý lịch của cô xuống bàn, cất bước đi về phía cửa, lạnh lùng quẳng lại một câu: “Về chờ điện thoại.”
Nói như thế, bảo về chờ điện thoại nghĩa là không trúng tuyển.
Tô Mạch đứng dậy: “Giám đốc Trâu, xin hỏi là do năng lực chuyên môn của tôi không đủ sao?”
Anh còn chưa xem tác phẩm của cô trong USB.
Trâu Tinh Thần dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Tô Mạch tranh thủ nói tiếp: “Tôi tin mình có thể đảm nhiệm vị trí thiết kế của quý công ty. Tôi là người làm nó tốt nhất. Anh sẽ không tìm được ai thích hợp hơn tôi đâu.”
Trâu Tinh Thần quay đầu, hơi nhếch mép, cô thật là kiêu ngạo.
Hôm nay Tô Mạch mặc một chiếc sơ mi trắng, quần bút chì màu xám, cao gót màu đen, tóc đuôi ngựa cột cao, trông gọn gàng, chỉn chu. Cô không dùng màu son đỏ quyến rũ cô thích mà là màu đỏ đất trầm.
Cô thật thông minh.
Anh biết trình độ và năng lực của cô. Nếu là bất kỳ một ai đó khác, anh đều sẽ ra một mức lương thật cao mời về nhưng chỉ cô là không được.
Tô Mạch ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng: “Cứ cho là vì lý tưởng.”
Lời này của cô đánh trúng vào tim anh.
Công việc thiết kế mỹ thuật cho “Phiêu miểu chi lộ” đáng lẽ phải triển khai từ trước nhưng vì không tìm được nhà thiết kế vừa ý mà để chậm lại phía sau một đoạn dài, còn kéo dài nữa sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch ra mắt ban đầu.
Anh không thể trì hoãn nữa.
Trâu Tinh Thần đưa lưng về phía Tô Mạch, không nghe ra được cảm xúc từ trong giọng nói: “Lương hai ngàn trước thuế, không bao ăn ở, muốn làm không?”
*lương trước thuế thu nhập cá nhân, sau khi trừ thuế sẽ ra lương thực nhận. Hiện tại ở Trung Quốc, lương tính thuế từ 5000 tệ trở lên mới phải đóng thuế thu nhập cá nhân. Đọc thêm:
Công ty cô đã từng yêu nồng nàn, về sau trở thành người dưng.
Ngày phỏng vấn tới rất nhanh.
Tô Mạch xem điện thoại. Trịnh Kỳ Lân gửi địa chỉ cho cô, là một khu biệt thự.
Nhờ vậy mà cô mới biết hóa ra anh đã chuyển khỏi tòa văn phòng xa hoa kia rồi.
Thời gian hẹn phỏng vấn là mười giờ sáng.
Tô Mạch tránh giờ cao điểm đi làm buổi sáng, đón tàu điện ngầm đi qua đó.
Cô đứng trước cửa biệt thự nhìn vào trong sân. Ngoài vườn không có ai, chắc đều ở trong làm việc.
Cô nhấn chuông cửa. Trịnh Kỳ Lân ra mở cửa cho cô.
Trịnh Kỳ Lân dẫn Tô Mạch vào khu làm việc chỗ phòng khách, cười nói: “Hoan nghênh nữ đồng nghiệp đầu tiên từ trước tới nay của công ty khoa kỹ Tinh Thần.”
Triệu Thù cực kỳ phấn khích, ngóng ngày ngóng đêm cuối cùng cũng được gặp người phụ nữ đầu tiên, anh ta nói sang sảng: “Hoan nghênh, hoan nghênh.”
Tới lúc quay đầu lại nhìn, anh ta bỗng chốc ngây ra, không biết nên có phản ứng thế nào cho được.
Chu Bắc rời mắt khỏi màn hình máy tính: “Đây… đây chẳng phải là cái nhà thiết kế kiêu căng của Ori sao?”
Triệu Thù trợn mắt với anh ta.
Tô Mạch đi tới: “Chào mọi người.”
Triệu Thù tiến lên: “Thế vậy thì, hay là, cô vào phòng họp chờ một chút, tôi đi gọi lão đại.”
Tô Mạch nghe theo sắp xếp, đi theo Triệu Thù vào phòng họp.
Cửa phòng họp vừa đóng lại, Triệu Thù liền kéo Trịnh Kỳ Lân qua một bên, đau lòng nhức óc nói: “Đại huynh đệ, ông có biết ông vừa kéo ai tới không?”
Trịnh Kỳ Lân: “Biết chứ, đàn em của tôi. Trình thiết kế được lắm, hạng mục Shandy mới làm gần đây rất trâu bò.”
“Không phải công ty chúng ta hiện giờ đang rất thiếu nhân tài mỹ thuật hay sao?”
Triệu Thù vỗ vỗ vai Trịnh Kỳ Lân: “Tôi không nói nữa, ông cứ chờ đó xem.”
Trịnh Kỳ Lân: “Chờ mọi người phát thưởng cho tôi vì đã chào mời được một nhân tài ưu tú à?”
Triệu Thù bỗng cười ranh mãnh: “Bữa đó ông nói với lão đại thế nào nhỉ, nói là muốn theo đuổi người ta đúng không?”
Trịnh Kỳ Lân gật đầu, vô cùng đắc ý và kiêu ngạo: “Thế nào? Đẹp nhỉ?”
Triệu Thù nhìn Trịnh Kỳ Lân một cái đầy ẩn ý: “Là anh em cộng tác với nhau nhiều năm, tôi khuyên ông mấy ngày tới nên xin nghỉ phép đi.”
Trịnh Kỳ Lân cực kỳ lấy làm khó hiểu: “Em đàn em này là động lực đi làm của tôi, tại sao tôi phải nghỉ phép?”
Triệu Thù không nói nữa, lại còn cười một cái rõ xấu xa chờ xem trò cười.
Chu Bắc bịt miệng, không dám cười ra tiếng, nhịn cười tức cả ngực.
Những người khác đều lặng lẽ nhìn lên phía phòng của Trâu Tinh Thần trên tầng hai.
Tô Mạch ở trong phòng họp dưới tầng một. Gian phòng họp này không lớn, hẳn là cải tạo lại từ phòng cho khách hoặc phòng cho người giúp việc.
Cô đợi lâu không thấy người tới bèn đứng dậy lại chỗ cửa sổ xem.
Tô Mạch mở cửa sổ, không khí tươi mát tràn vào phòng, bên dưới cửa sổ có một khóm cây xanh không tên.
Cô quay lại sắp xếp lại bút, sổ các thứ ngổn ngang trên bàn trong phòng họp.
Cục giấy không biết bị ai vo viên nằm cạnh mép thùng rác, chắc là ném trượt.
Cô nhặt nó bỏ vào trong thùng rác.
Bình hoa trang trí nằm trên chiếc tủ nhỏ kế bên cũng xiêu vẹo đổ lên mấy quyển sách bên cạnh.
Tô Mạch sắp xếp lại sách vở và bình hoa.
Căn phòng trông gọn gàng hẳn.
Cô lại quay về chỗ ngồi, cúi xuống xem giờ, đã sắp mười giờ rồi.
Cô vẫn luôn khoác cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, chưa có lúc nào lại thấy lo lắng, bất an như lúc này.
Đằng sau, cửa phòng họp mở.
Tô Mạch quay lại nhìn.
Người đàn ông vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen. Một tay cắm trong túi, tay kia mở cửa.
Râu của anh trông có vẻ ít nhất đã ba ngày không cạo, cằm mọc râu xanh, mắt có vẻ lờ đờ, không có điểm nhìn.
Anh nhìn cô như thể không biết nhau.
Anh ngồi xuống ghế trong phòng họp, tiện tay cầm bản sơ yếu lý lịch để trên bàn lên, lạnh lùng nói mà không ngẩng đầu: “Tự giới thiệu chút đi.”
Cô biết tất thảy sự lạnh lùng của anh là điều cô đáng phải nhận nhưng khi thực sự nhìn thấy sự bực dọc trong mắt anh, trái tim vẫn nhói lên một chút.
Cô im lặng ba giây, anh không định thúc giục, tựa như chẳng thèm quan tâm.
Tô Mạch tự giới thiệu một lượt.
Trâu Tinh Thần đứng dậy, đập bản sơ yếu lý lịch của cô xuống bàn, cất bước đi về phía cửa, lạnh lùng quẳng lại một câu: “Về chờ điện thoại.”
Nói như thế, bảo về chờ điện thoại nghĩa là không trúng tuyển.
Tô Mạch đứng dậy: “Giám đốc Trâu, xin hỏi là do năng lực chuyên môn của tôi không đủ sao?”
Anh còn chưa xem tác phẩm của cô trong USB.
Trâu Tinh Thần dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Tô Mạch tranh thủ nói tiếp: “Tôi tin mình có thể đảm nhiệm vị trí thiết kế của quý công ty. Tôi là người làm nó tốt nhất. Anh sẽ không tìm được ai thích hợp hơn tôi đâu.”
Trâu Tinh Thần quay đầu, hơi nhếch mép, cô thật là kiêu ngạo.
Hôm nay Tô Mạch mặc một chiếc sơ mi trắng, quần bút chì màu xám, cao gót màu đen, tóc đuôi ngựa cột cao, trông gọn gàng, chỉn chu. Cô không dùng màu son đỏ quyến rũ cô thích mà là màu đỏ đất trầm.
Cô thật thông minh.
Anh biết trình độ và năng lực của cô. Nếu là bất kỳ một ai đó khác, anh đều sẽ ra một mức lương thật cao mời về nhưng chỉ cô là không được.
Tô Mạch ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng: “Cứ cho là vì lý tưởng.”
Lời này của cô đánh trúng vào tim anh.
Công việc thiết kế mỹ thuật cho “Phiêu miểu chi lộ” đáng lẽ phải triển khai từ trước nhưng vì không tìm được nhà thiết kế vừa ý mà để chậm lại phía sau một đoạn dài, còn kéo dài nữa sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch ra mắt ban đầu.
Anh không thể trì hoãn nữa.
Trâu Tinh Thần đưa lưng về phía Tô Mạch, không nghe ra được cảm xúc từ trong giọng nói: “Lương hai ngàn trước thuế, không bao ăn ở, muốn làm không?”
*lương trước thuế thu nhập cá nhân, sau khi trừ thuế sẽ ra lương thực nhận. Hiện tại ở Trung Quốc, lương tính thuế từ 5000 tệ trở lên mới phải đóng thuế thu nhập cá nhân. Đọc thêm:
/65
|