Tiếng Ngọt

Chương 3: Không biết ai mới là chim vào lồng, cá cắn câu

/65


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Mạch và Lâm Tiểu Linh cùng ăn cơm trưa tại khu ẩm thực của trung tâm thương mại dưới tầng cùng tòa nhà với công ty. Đây là chốn tụ tập của các phần tử trí thức.

Ăn cơm xong, hai người đi dạo trong trung tâm thương mại cho dễ tiêu.

Sắp tới mồng Một tháng Năm, rất nhiều quầy hàng đã bắt đầu giảm giá.

Lâm Tiểu Linh kéo Tô Mạch vào Uniqlo, cô nàng xách giỏ đựng đồ, vừa đi thẳng tới khu đồ giảm giá bên trong vừa bảo: “Mạch tỷ, chiếc áo khoác này được giảm nửa giá, hời quá.”

Nhà Lâm Tiểu Linh ở vùng nông thôn ngoại thành, vì mới tốt nghiệp chưa bao lâu, lương cũng không cao nên sau khi trừ tiền thuê nhà, điện nước, đi lại, ăn uống thì chẳng còn dư lại được bao nhiêu.

Tô Mạch cười bảo: “Tốt đấy, chất khá được, kiểu dáng cũng rất basic, năm sau mặc vẫn không sợ lỗi mốt.”

Thực ra cô chẳng có chút hứng thú nào với những thương hiệu thời trang nhanh này nhưng cô rất quan tâm tới tâm trạng của người khác.

Nhất là lòng tự tôn của người nghèo.

Lâm Tiểu Linh nghe xong rất vui, nhặt thêm tiếp vài món đồ giảm giá nữa bỏ vào giỏ đồ: “Tiết kiệm được rõ nhiều tiền.”

Lâm Tiểu Linh mua rất nhiều đồ, lớn lớn bé bé ba túi mua hàng. Tô Mạch xách giúp cô ấy một cái, hai người ra khỏi Uniqlo.

“Tô Mạch?”

Tô Mạch dừng bước, xoay người lại.

Toàn thân đồ xa xỉ phẩm, Tiền Viện đi đôi cao gót tám phân đính kim cương bước tới, đưa mắt nhìn túi mua sắm trong tay Tô Mạch.

“Cô vẫn y như trước đây.” Tiền Viện tới gần, nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe, “Nghèo mạt rệp.”

Đôi môi ấy đỏ mọng như thể uống máu người.

Tô Mạch thấy đầu ong lên. Ký ức là một con quái vật đáng sợ, nó luôn có thể dùng cách thức tàn nhẫn nhất đâm người ta tới đầm đìa máu tươi.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp tục tằn của Tiền Viện như một con quái thú há chiếc mồm máu khổng lồ của nó cắn vào cổ cô làm cô không thở nổi.

Cái cảm giác không thở nổi này ở mãi trong lòng cô cho tới tận khi cô vào mua túi trong cửa hàng của Hermes dưới tầng.

Chiếc túi đó ngốn hết món tiền gửi ngân hàng cuối cùng của cô nhưng không mua thì cô sẽ bị thứ cảm giác không thở nổi này bóp chết.

Cô thậm chí không nhớ nổi cuối cùng mình đã nói gì với Tiền Viện, hay là, có thể cô đã chẳng nói gì.

Tô Mạch đã lâu không tan làm đúng giờ, hôm nay là ngoại lệ.

Hạng mục của công ty khoa kỹ Tinh Thần đã hoàn thành được phân nửa, phần còn lại cô định mang về nhà làm. Hôm nay cô không thể về quá muộn.

Lâm Tiểu Linh rời mắt khỏi màn hình máy tính: “Mạch tỷ hôm nay về sớm vậy. Hẹn hò à?”

Tô Mạch cất USB vào túi, lấy gương ra tô lại son, mỉm cười không đáp.

Bắt xe về nhà ăn bữa tối muộn xong, Tô Mạch chọn một chiếc váy ngủ hai dây màu đen trong tủ đồ, tắm rửa sạch sẽ, mặc nó vào, xức chút nước hoa, tóc dài còn âm ẩm xõa trên vai.

Cô ngồi trên bệ cửa sổ thấp, mở laptop lên, bắt đầu làm việc, mắt chốc chốc lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.


/65

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status