*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Mạch về nhà tắm rửa một lượt, thay bộ đồ mới, nhanh chóng quay lại công ty.
Cô chỉ xin nghỉ hai tiếng. Đi vội đi vàng, cuối cùng vẫn tới muộn mười phút.
Tô Mạch lặng lẽ mở cửa phòng khách, trộm nghĩ chưa chắc anh đã ở dưới tầng một. Huống hồ chỉ có mười phút, cho dù anh có ở dưới này cũng không sao.
Bình thường thấy Vương Tử Hoài thường xuyên đi muộn, Mễ Việt thường hay về sớm, anh cũng không nói câu nào, căn bản là chẳng buồn để ý.
Tô Mạch vào nhà, nhìn thấy Trâu Tinh Thần đang ngồi ở sô pha, anh ngước mắt nhìn lên: “Em tới muộn 11 phút.”
Tô Mạch ngồi xuống đầu sô pha bên kia, mở laptop lên: “Đường hơi tắc một chút.”
Trâu Tinh Thần: “Trừ tiền.”
Tô Mạch lẩm bẩm: “Trừ nữa là hết sạch.”
Trâu Tinh Thần vờ như không nghe thấy: “Áo sơ mi của anh đâu?”
Tô Mạch: “Mặc làm bẩn áo của quý ngài mất rồi, đợi giặt sạch sẽ rồi sẽ trả lại.”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng, ngả người vào sô pha. Đây là một tư thế thư giãn.
Tô Mạch nhích người lại gần anh: “Có chuyện muốn bàn riêng với quý ngài đây.”
Trâu Tinh Thần: “Nói luôn ở đây đi.”
Tô Mạch nhìn nhìn mọi người xung quanh. Mọi người đều đang chăm chỉ làm việc, không ai ngóng sang bên này.
Cô nói qua một lượt chuyện Lâm Tiểu Linh dùng ảnh của anh rồi nói: “Cũng không phải con bé cô ý, anh cho một cái giá hoặc là cho em ấy chút thời gian đi. Năm ngày, năm ngày là đủ.”
Trâu Tinh Thần đứng dậy, vừa đi vào phòng họp vừa gọi: “Qua đây bàn.”
Tô Mạch vào theo, đóng cửa lại.
Trâu Tinh Thần đứng tựa vào cạnh bàn họp, cúi đầu thao tác trên điện thoại, mở tấm ảnh Lâm Tiểu Linh dùng ra, đưa cho Tô Mạch: “Người ở góc dưới cùng bên trái, em có biết đó là ai không?”
Tô Mạch nhìn thật kỹ.
Cô gái trong hình đưa lưng về phía người chụp, tóc cột đuôi ngựa, váy liền thân màu trắng gạo, thắt nơ bướm ở eo.
Người này chỉ chiếm một góc nhỏ trong tấm hình, có vẻ như là một người qua đường vô tình lọt vào ống kính.
Tô Mạch đã có suy đoán trong lòng nhưng vẫn ngẩng đầu lên hỏi: “Ai vậy?”
Trâu Tinh Thần lấy lại điện thoại, quẳng xuống mặt bàn, nhìn thẳng vào Tô Mạch: “Chu Thấm Nhã.”
Vậy nên đây chính là nguyên nhân anh sống chết không chịu cho bản quyền.
“Nếu bị Lý Thư Tình nhìn thấy, chắc chắn trăm phần trăm chuyện này sẽ bị làm to lên, hậu quả của nó Lâm Tiểu Linh không thể gánh vác được.”
Tô Mạch kéo ghế ngồi xuống, ngửa mặt lên nhìn Trâu Tinh Thần: “Thế chuyện này làm thế nào thế nào bây giờ?”
Trâu Tinh Thần: “Các em chỉ có thể cầu nguyện rằng trong năm ngày này, cái quảng cáo đó không bị Lý Thư Tình nhìn thấy.”
Cô lại ngửa mặt hỏi: “Không còn cách khác à?”
Trâu Tinh Thần rời khỏi cạnh bàn, đứng thẳng người dậy: “Không.”
Nói rồi đi thẳng ra cửa.
Tô Mạch nói với theo: “Tại sao anh lại muốn giữ ảnh của cô ấy?”
Trâu Tinh Thần dừng bước, quay đầu lại, cười một cái đầy tự giễu: “Nếu anh nói là bọn anh tình cảm anh em sâu đậm, anh không nỡ xóa, em tin chứ?”
Hay cũng giống những người khác, tin lời đồn đại Lý Thư Tình tung ra khắp nơi, nói anh dụ dỗ em gái?
Tô Mạch lại gần đứng trước mặt anh, hơi ngửa mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Đương nhiên em tin anh.”
Ánh mắt cô kiên định lạ lùng.
Anh cũng chỉ ừ một tiếng rất khẽ.
Anh xoay người, đặt tay lên tay nắm cửa, đột ngột nói: “Chuyện hồi sáng, cám ơn em.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Thế chúng ta hòa nhau nhé được không?”
Trâu Tinh Thần xoay người lại, dựa vào mặt cửa, nhìn cô gái trước mặt từ trên xuống: “Hai chuyện khác nhau.”
“Nếu em thấy không công bằng thì để anh bảo Chu Bắc phát cho em một khoản tiền thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm.”
Tô Mạch tiến thêm nửa bước, kề lại thật gần: “Bao nhiêu tiền?”
Ảnh ngửi thấy làn hương hoa mạt lị tươi mát, mày hơi nhíu lại, người ngả ra sau, quay mặt đi hướng khác: “Vừa vưa đủ bù vào khoản tiền phạt hôm nay em tới muộn.”
Tô Mạch đang định lại áp sát thêm, chân co lên còn chưa kịp hạ xuống, đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm trầm bực bội: “Bớt bớt được một tấc lại tiến mẹ một thước đi.”
Tô Mạch dừng lại, ngửa mặt lên: “Vậy không hòa nhau thì anh đừng ghét em nữa được không?”
Giọng cô nhỏ dần: “Anh đừng mặc kệ em mãi vậy, em khó chịu.”
Trâu Tinh Thần nhếch mép: “Sao anh thấy em với bọn Trịnh Kỳ Lân, Triệu Thù ngày nào cũng nói nói cười cười, cực kỳ vui vẻ cơ mà?”
Tô Mạch: “Em làm vậy là vì tốt cho bầu không khí của văn phòng, nâng cao hiệu suất làm việc của nhân viên.”
Anh quay người lại mở cửa, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy anh nói: “Lại còn nâng cao hiệu suất làm việc của nhân viên, nghĩ mình là bà chủ thật cơ đấy.”
Tối hôm đó, Tô Mạch và Triệu Thù không tăng ca. Bọn họ đi làm chuyện sáng nay đã bàn với nhau.
Nửa tiếng sau, hai người đứng trước nhà Lý Thư Tình, quan sát camera xung quanh. Chờ trời tối hẳn, trốn camera quan sát, lẻn vào đập vỡ cửa kính. Đập xong liền chạy.
Còn để lại hiện trường một chiếc khăn thấm mồ hôi của trẻ con, giả vờ là do bọn ranh con làm.
*khăn thấm mồ hôi của trẻ em (小孩子的吸汗巾):
Tô Mạch về nhà tắm rửa một lượt, thay bộ đồ mới, nhanh chóng quay lại công ty.
Cô chỉ xin nghỉ hai tiếng. Đi vội đi vàng, cuối cùng vẫn tới muộn mười phút.
Tô Mạch lặng lẽ mở cửa phòng khách, trộm nghĩ chưa chắc anh đã ở dưới tầng một. Huống hồ chỉ có mười phút, cho dù anh có ở dưới này cũng không sao.
Bình thường thấy Vương Tử Hoài thường xuyên đi muộn, Mễ Việt thường hay về sớm, anh cũng không nói câu nào, căn bản là chẳng buồn để ý.
Tô Mạch vào nhà, nhìn thấy Trâu Tinh Thần đang ngồi ở sô pha, anh ngước mắt nhìn lên: “Em tới muộn 11 phút.”
Tô Mạch ngồi xuống đầu sô pha bên kia, mở laptop lên: “Đường hơi tắc một chút.”
Trâu Tinh Thần: “Trừ tiền.”
Tô Mạch lẩm bẩm: “Trừ nữa là hết sạch.”
Trâu Tinh Thần vờ như không nghe thấy: “Áo sơ mi của anh đâu?”
Tô Mạch: “Mặc làm bẩn áo của quý ngài mất rồi, đợi giặt sạch sẽ rồi sẽ trả lại.”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng, ngả người vào sô pha. Đây là một tư thế thư giãn.
Tô Mạch nhích người lại gần anh: “Có chuyện muốn bàn riêng với quý ngài đây.”
Trâu Tinh Thần: “Nói luôn ở đây đi.”
Tô Mạch nhìn nhìn mọi người xung quanh. Mọi người đều đang chăm chỉ làm việc, không ai ngóng sang bên này.
Cô nói qua một lượt chuyện Lâm Tiểu Linh dùng ảnh của anh rồi nói: “Cũng không phải con bé cô ý, anh cho một cái giá hoặc là cho em ấy chút thời gian đi. Năm ngày, năm ngày là đủ.”
Trâu Tinh Thần đứng dậy, vừa đi vào phòng họp vừa gọi: “Qua đây bàn.”
Tô Mạch vào theo, đóng cửa lại.
Trâu Tinh Thần đứng tựa vào cạnh bàn họp, cúi đầu thao tác trên điện thoại, mở tấm ảnh Lâm Tiểu Linh dùng ra, đưa cho Tô Mạch: “Người ở góc dưới cùng bên trái, em có biết đó là ai không?”
Tô Mạch nhìn thật kỹ.
Cô gái trong hình đưa lưng về phía người chụp, tóc cột đuôi ngựa, váy liền thân màu trắng gạo, thắt nơ bướm ở eo.
Người này chỉ chiếm một góc nhỏ trong tấm hình, có vẻ như là một người qua đường vô tình lọt vào ống kính.
Tô Mạch đã có suy đoán trong lòng nhưng vẫn ngẩng đầu lên hỏi: “Ai vậy?”
Trâu Tinh Thần lấy lại điện thoại, quẳng xuống mặt bàn, nhìn thẳng vào Tô Mạch: “Chu Thấm Nhã.”
Vậy nên đây chính là nguyên nhân anh sống chết không chịu cho bản quyền.
“Nếu bị Lý Thư Tình nhìn thấy, chắc chắn trăm phần trăm chuyện này sẽ bị làm to lên, hậu quả của nó Lâm Tiểu Linh không thể gánh vác được.”
Tô Mạch kéo ghế ngồi xuống, ngửa mặt lên nhìn Trâu Tinh Thần: “Thế chuyện này làm thế nào thế nào bây giờ?”
Trâu Tinh Thần: “Các em chỉ có thể cầu nguyện rằng trong năm ngày này, cái quảng cáo đó không bị Lý Thư Tình nhìn thấy.”
Cô lại ngửa mặt hỏi: “Không còn cách khác à?”
Trâu Tinh Thần rời khỏi cạnh bàn, đứng thẳng người dậy: “Không.”
Nói rồi đi thẳng ra cửa.
Tô Mạch nói với theo: “Tại sao anh lại muốn giữ ảnh của cô ấy?”
Trâu Tinh Thần dừng bước, quay đầu lại, cười một cái đầy tự giễu: “Nếu anh nói là bọn anh tình cảm anh em sâu đậm, anh không nỡ xóa, em tin chứ?”
Hay cũng giống những người khác, tin lời đồn đại Lý Thư Tình tung ra khắp nơi, nói anh dụ dỗ em gái?
Tô Mạch lại gần đứng trước mặt anh, hơi ngửa mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Đương nhiên em tin anh.”
Ánh mắt cô kiên định lạ lùng.
Anh cũng chỉ ừ một tiếng rất khẽ.
Anh xoay người, đặt tay lên tay nắm cửa, đột ngột nói: “Chuyện hồi sáng, cám ơn em.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Thế chúng ta hòa nhau nhé được không?”
Trâu Tinh Thần xoay người lại, dựa vào mặt cửa, nhìn cô gái trước mặt từ trên xuống: “Hai chuyện khác nhau.”
“Nếu em thấy không công bằng thì để anh bảo Chu Bắc phát cho em một khoản tiền thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm.”
Tô Mạch tiến thêm nửa bước, kề lại thật gần: “Bao nhiêu tiền?”
Ảnh ngửi thấy làn hương hoa mạt lị tươi mát, mày hơi nhíu lại, người ngả ra sau, quay mặt đi hướng khác: “Vừa vưa đủ bù vào khoản tiền phạt hôm nay em tới muộn.”
Tô Mạch đang định lại áp sát thêm, chân co lên còn chưa kịp hạ xuống, đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm trầm bực bội: “Bớt bớt được một tấc lại tiến mẹ một thước đi.”
Tô Mạch dừng lại, ngửa mặt lên: “Vậy không hòa nhau thì anh đừng ghét em nữa được không?”
Giọng cô nhỏ dần: “Anh đừng mặc kệ em mãi vậy, em khó chịu.”
Trâu Tinh Thần nhếch mép: “Sao anh thấy em với bọn Trịnh Kỳ Lân, Triệu Thù ngày nào cũng nói nói cười cười, cực kỳ vui vẻ cơ mà?”
Tô Mạch: “Em làm vậy là vì tốt cho bầu không khí của văn phòng, nâng cao hiệu suất làm việc của nhân viên.”
Anh quay người lại mở cửa, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy anh nói: “Lại còn nâng cao hiệu suất làm việc của nhân viên, nghĩ mình là bà chủ thật cơ đấy.”
Tối hôm đó, Tô Mạch và Triệu Thù không tăng ca. Bọn họ đi làm chuyện sáng nay đã bàn với nhau.
Nửa tiếng sau, hai người đứng trước nhà Lý Thư Tình, quan sát camera xung quanh. Chờ trời tối hẳn, trốn camera quan sát, lẻn vào đập vỡ cửa kính. Đập xong liền chạy.
Còn để lại hiện trường một chiếc khăn thấm mồ hôi của trẻ con, giả vờ là do bọn ranh con làm.
*khăn thấm mồ hôi của trẻ em (小孩子的吸汗巾):
/65
|